Thay Đổi
Chương 16: Sự tiến triển trong tình cảm
Cả hai người im lặng...
Yui nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của Shukasa và anh cũng vậy...
Như để xóa bỏ không khí căng thẳng và bối rối lúc này, Yui nhìn ngó xung quanh...
Cặp đồng tử đảo đều trong đôi mắt, rồi dừng lại ở góc thuyền...
Một vài chiếc cần câu, mấy cái xô đi kèm hộp dụng cụ, Yui nảy lên một ý tưởng. Cô đề nghị:
- Này Hanagato, anh có muốn câu mực không?
- Hả?
- Chị tôi bảo đoạn biển này có nhiều mực lắm!
Chẳng để Shukasa trả lời, Yui chạy lại xách cái cần câu, mở một chiếc hộp màu đỏ sẫm, lấy mồi ra rồi móc ở đầu dây câu, quăng xuống biển. Hạ chiếc cần xuống, Yui kéo chiếc ghế lại, xắn váy lên và ngồi. Cô vẫy tay gọi Shukasa, anh ngập ngừng chạy lại. Ban đầu cả hai đều ngượng ngùng chẳng biết nói gì, nhưng chỉ vài phút sau cả hai đều trở nên thật tự nhiên vì lời thách đố: Xem ai câu được nhiều mực nhất.
Biển đen kịt, sâu thẳm. Từng đợt sóng nhẹ nối đuôi nhau vỗ vào bờ. Những cơn gió nhẹ thổi vi vu, làm bay tà tóc ngắn của Mika. Không giống như Haru thích tụ tập, Mika lại thích một không khí tĩnh lặng hơn. Cô ra khỏi khoang thuyền, đứng tựa người vào thanh chắn.
Khác với hai cô bạn bông đùa, Mika rất nghiêm khắc với bản thân. Cô tuân thủ mọi nội quy của nhà trường một cách hoàn hảo. Nhưng trong cái hoàn hảo ấy, cũng có những sơ sót...
Mika rút trong chiếc túi bên hông váy ra một điếu thuốc. Cô đưa lên miệng, châm lửa. Hít một hơi, cô phà ra một luồng khói trắng.
Mika nghiện thuốc lá. Những lần cần tập trung suy nghĩ, cô đều hút một vài điếu. Xét về ngoại hình, Mika không phải hạng thường. Cặp mắt hai mí thỉnh thoảng chớp lại, bàn tay trái luôn đặt trong túi quần, lại còn cả lúc cô hút thuốc. Tất cả tạo nên một sức lôi cuốn mãnh liệt thu hút ánh nhìn của bao chàng trai.
Từ phía sau, một chàng trai tiến lại chỗ cô. Anh nhẹ nhàng đứng cạnh, và cũng lấy ra một điếu thuốc.
- Cô có vẻ thích thuốc lá nhỉ?
Nghe tiếng người, Mika ngoảnh mặt lại nhìn anh chàng. Đó là một trong hai người luôn bên cạnh Shukasa, Manabu Akito.
- Ờ. Tôi không thể tập trung suy nghĩ nếu không có thuốc lá. Mà anh, nếu tôi không nhầm thì anh là Manabu...
- Thật mừng khi cô còn nhớ tôi, Toudo.
- Một kẻ luôn bám theo chị hai của chúng tôi, làm sao mà không nhớ nổi bạn hắn chứ?
- Thế mà tôi cứ tưởng bạn cô lại chạy theo anh hai tôi chứ.
Mika quay mặt lại, toan bỏ đi thì Akito nói:
- Sao lại bỏ đi chứ? Cô không muốn nói chuyện với tôi sao?
- Đừng làm thân với tôi. Dù sao, chúng ta cũng sẽ có dịp đụng mặt nhau. Anh nghĩ tôi sẽ nhường anh hả?
Dường như câu nói của Mika làm cho Akito bối rối không biết nói ra sao, dù chỉ giây lát...
- Tất nhiên khi thách đấu, tôi sẽ không nhường cô. Nhưng bây giờ đâu phải lúc đánh nhau, mà là dạ tiệc cho học sinh. Người ta chỉ là kẻ thù của nhau khi ở trên chiến trận, còn lúc bình thường thì họ chẳng thù gì nhau, không phải sao? – Akito nói to, rõ ràng từng từ, từng chữ.
Mika khựng lại. Cô nhắm mắt, rồi thở sâu. Cuối cùng, cô ngoảnh mặt lại, nói bằng khuôn mặt tươi cười mà bình thường cô vẫn dùng khi nói chuyện với Yui và Haru:
- Đúng là vậy. Anh nói hay ghê! Tôi cảm thấy thích anh rồi đấy. Vào nhảy một bản nhé!
Nụ cười đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, lại một lần nữa thu hút trái tim của một chàng trai. Akito ngượng ngùng, hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ. Anh ngập ngừng đồng ý.
Cả hai cùng im lặng và lướt theo tiếng nhạc. Có vẻ như lại một cặp đôi nữa chuẩn bị được hoàn thành, xuất phát từ đêm dạ hội này...
- Chậc… Hết Yui với Hanagato, giờ lại là Mika với Manabu. Tụi nó định diễn phim tình cảm chắc – Haru đứng dựa người vào tường, tay trái đỡ dưới khuỷu tay phải. Cô lắc nhẹ ly champagne, miệng lẩm bẩm bình luận về hai đôi “tình nhân” trước mắt.
Không phải là cô không có bạn nhảy, mà là cô chưa tìm được ai vừa ý. Haru tuy hơi “lép” ở vòng một, nhưng xét về khuôn mặt lẫn độ hấp dẫn thì cô không thể thua ai. Từ đầu buổi dạ tiệc, có tới hơn hai mươi nam sinh tới mời cô nhảy, nhưng tất cả đều bị từ chối phũ phàng.
Trong lượng nam sinh ấy, không thiếu những chàng khá bảnh trai hoặc có xuất thân sán lạn. Haru thu hút được nhiều ánh mắt như vậy, một phần là vì Yui và Mika đều đã có đôi, có cặp, một phần là vì sự quyến rũ ở Haru hơn hẳn hai người kia. Nhưng tại sao… Haru lại từ chối nhảy với họ?
Vì sao…?
Bởi vì… trái tim của Haru… đã có một người ngự trị...
- Được đám con trai vây quanh như vậy… chắc cô đang đắc ý?
Một giọng nói khá trầm vang lên, kéo theo ánh nhìn của Haru.
- Anh… đang ghen đấy à? – Một ánh nhìn sắc lạnh và vô cảm của Haru liếc mạnh về phía giọng nói kia. Đó là một trong ba chàng sói trường Stars 1, Otaka Kuro.
- Cô đang ảo tưởng sao?
- Không phải ư? Thế thì đừng quan tâm tới tôi!
Dù bên ngoài cố tỏ ra lạnh lùng và vô cảm, nhưng trong tim Haru đang bị lay chuyển. Cô quay mặt đi để Otaka không nhìn thấy…sự yếu đuối hiện lên trên từng nét. Thời gian đã tạm thời xoá đi vết thương lòng sâu nặng của cô. Nhưng một lần nữa, chính Kuro lại khơi dậy cảm xúc đau đớn ấy.
- Tôi tưởng cô sẽ có một chút gì đó giống như là hối hận vì đã gây ra điều đó cho tôi, nhưng có vẻ như trái tim máu lạnh của một đứa con gái không thể có cảm xúc đó nhỉ.
- Im đi! – Haru vẫn lạnh lùng nói với Kuro.
- Ba năm đã xoá nó khỏi kí ức của cô một cách dễ dàng như thế, vậy chắc là năm xưa cô mong tôi chết lắm.
- Tôi bảo anh ngậm cái miệng thối của anh lại! Đồ khốn!
Như bị mất đi sự bình tĩnh, Haru quay phắt lại hét lên. Sự tức giận đã kiểm soát cô và cánh tay cô vung lên. Chiếc ly champagne từ tay Haru bay tới chỗ anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn né đầu sang một bên. Nó rơi vào tường và vỡ choang, làm cho mọi người tập trung con mắt về phía họ. May mắn là Kuro chỉ bị sượt nhẹ ở má, gây nên một vết thương ngoài da. Còn Haru thì phải viết bản tự kiểm điểm nhờ Yui đỡ lời hộ.
Tám chiếc tàu đỗ ở bến cảng đảo Ogano của tập đoàn Oga lúc 11h30’.
Từng hàng học sinh bước xuống thuyền sau khi thay đồ, vác theo mấy chiếc ba lô nặng trịch. Yui đứng lên đầu, chia nhóm rồi phân phát chìa khoá phòng cho ba học sinh một chiếc.
Yui đi vào thang máy, leo lên tầng 11. Cô ở chung với Mika và Haru trong một căn phòng có cửa sổ hướng ra biển. Khung cảnh thật thơ mộng.
Theo yêu cầu của các giáo viên phụ trách, các học sinh phải đi ngủ để sáng mai dậy sớm, nhưng rốt cuộc, đến hai giờ sáng học sinh mới trở về phòng. Bởi vì…
Ban đêm, biển thổi từng đợt gió vào đất liền, mang theo mùi hương của biển. Nhưng lại có một mùi hương khác lấn át nó. Mùi hương ấy đánh thức từng chiếc mũi nhạy bén của học sinh hai trường.
- Nè, Haru. Yui đâu? – Mika trong bộ Pijama từ trong nhà vệ sinh ra, ngó quanh phòng và hỏi Haru.
- Hồi nãy Hanagato vào gọi Yui đi đâu đó ấy! Nhưng quan trọng hơn là, cậu có ngửi thấy mùi gì không Mika?
Haru động đậy cái mũi, cố hít ngửi khắp nơi. Nghe vậy, Mika cũng bắt đầu làm theo bạn.
- Đúng đấy Haru! Có một mùi thơm…
- Giống như là…
- Mực nướng! – Cả hai cùng đồng thanh và ngay sau đó, họ mở toang cửa ra chạy ào xuống sân.
Có vẻ như nhiều học sinh khác cũng thấy giống như Mika và Haru nên cả hàng học sinh chạy ra thang máy.
Ngay trên bãi cát trắng mịn, có một ngọn lửa đang cháy bùng bùng. Ánh sang từ lửa làm hiện rõ bóng hai người.
- Ơ… Yui… Hanagato…
- Mika đấy à? Cả Haru nữa… - Yui nghe tiếng gọi của bạn nên ngoảnh lại. – Oái, sao toàn thể học sinh đều ở đây vậy nè?
- Tôi đã bảo cô rồi. Học sinh trường chúng ta thính mũi lắm! – Shukasa ở bên cạnh nói lại với Yui.
- Mực đâu ra vậy?
- Tớ câu đấy! – Yui cười
- Này Miyamoto! Tôi câu hết cả mà! – Shukasa đính chính lại với Yui.
Bên cạnh bãi biển thơ mộng, dưới bầu trời rộng đầy sao, một bữa tiệc Pijama diễn ra rất ấm cúng và ngập tiếng cười.
Haru nhìn ngó xung quanh như để tìm ài đó, và chợt giật mình khi thấy một nam sinh đứng bên bãi biển, tách biệt khỏi đám đông.
- Kuro, sao anh không lại ăn? – Haru chạy lại, cất tiếng hỏi. Kuro ngoảnh mặt lại nhìn.
- Tôi đâu giống cô. Có bao giờ tôi khoái ở những nơi đông người đâu…
- Vậy à? – Có một chút thất vọng, Haru cúi gằm mặt xuống – Anh có ăn mực không? Để em lấy…
- Thôi khỏi. Tôi ăn cái trên tay cô là được rồi.
- Nhưng… em đang ăn dở mà…
- Kệ.
Kuro đỡ lấy chiếc xiên mực trên tay Haru. Anh đưa lên miệng cắn một miếng. Trong thoáng chốc, Haru đỏ lựng cả mặt. Cô không thể cưỡng lại sức quyến rũ của Kuro lúc này.
- Tôi xin lỗi. – Anh lên tiếng
- Vâng?
- Tôi xin lỗi vì đã làm em bị thương. Tôi không cố ý khích em…
- Là em phải xin lỗi anh mới đúng!
Haru hét lên, ngắt quãng lời nói của Kuro. Từ lúc đó tới giờ, Haru luôn cảm thấy hối hận.
- Là em sai vì đã không kiểm soát được bản thân mình. Là em sai vì đã ném chiếc ly vào mặt em. Tất cả đều vì em nên anh mới bị vết thương trên mặt. Nhưng… sao anh lại không băng gì cả?
- Vết thương mọn này ư?
- Ngốc quá! Đừng để lại sẹo trên mặt anh chứ!
Haru rút trong túi ra một chiếc băng cá nhân. Cô bóc ra, rồi nhón chân lên để dán nó vào vết thương trên má anh. Lần này, lại có một thứ gì đó, làm cho trái tim hai người đập thổn thức không thôi.
- Mực ngon quá! Hội trưởng Miyamoto là nhất đấy!
- Ô hô! Tôi mà lị. Mực tôi cậu đảm bảo là số một!
- Này, phải bảo bao nhiêu lần nữa đây! Tôi mới là người câu hầu như mà!
Hết chương 16
Chương Ngoại truyện 1: Quá khứ của Kuro và Haruka
- Xin lỗi, tôi đến muộn! – Kuro đẩy cánh cửa phòng họp của trường ra và bước vào. Sáng nay có một buổi bàn bạc của các thành viên trong ban tổ chức lễ hội văn hoá sắp tới và anh là một trong số đó. Xui xẻo làm sao, cái đồng hồ cổ bốn năm sử dụng của anh bị “bệnh dở chứng” và kết cục là anh bị trễ ba mươi phút lận.
- Cậu đến muộn quá đấy! – Một học sinh ngồi trên bục, có vẻ như là trưởng ban tổ chức lễ hội làm mặt nhăn nhó với Kuro – Cậu lo mà hỏi bạn nào đó về những gì đã bàn bạc trong thời gian vừa rồi chứ tôi không muốn làm lãng phì thời gian của buổi họp mà nhắc lại cho cậu đâu!
- Tôi rất xin lỗi! – Kuro cúi người xuống tỏ vẻ hối lỗi. Anh nhìn ngó khắp phòng để tìm một chỗ ngồi cho mình. Năm nay có vẻ như lượng học sinh tham gia ban tổ chức nhiều hơn năm ngoái hay là lượng bàn ghế bị “tiêu giảm” mà ngó đi ngó lại Kuro cũng chỉ thấy có một chỗ trống. Nhưng bên cạnh đã có một cô bạn với mái tóc nâu tết gọn ra sau đang ngồi viết bài. Anh khom người lại, đi về phía các mép tường để không làm gián đoạn buổi học. Đến nơi, anh cất tiếng:
- Tôi có thể ngồi đây được không?
- Tất nhiên rồi! Bạn ngồi đi! – Cô gái nhận ra có người ở sau lưng mình, quay lại tười cười nói.
Dù chỉ trong thoáng chốc, Kuro cảm giác như có một cơn gió ấm áp, hiu hiu thổi quanh người mình.
Cô bạn lùa hết mấy quyển tài liệu, chiếc hộp bút đặt trên bàn còn trống vào cặp rồi giơ tay ra hiệu mời anh ngồi.
Có một chút bối rối, Kuro đặt người xuống ghế. Anh lôi ra mấy tờ giấy trắng khổ A4, một quyển tài liệu và chiếc viết chì lên bàn. Anh ngoảnh lại nói với cô bạn:
- Xin lỗi, tôi có thể xem nội dung trước được không?
- Bạn xem đi! – Cô bạn nhấc cây thước đặt trên tờ giấy để tránh bay ra rồi đẩy tờ giấy về phía anh. Kuro liếc vài dòng rồi trở về chỗ viết bài. Hơi ngập ngừng, cô bạn lại cất tiếng hỏi – À…bạn…tên gì vậy?
Kuro hơi giật mình vì câu hỏi của cô gái, anh dừng bút viết rồi lên tiếng:
- Otaka Kuro, học sinh lớp 3-1.
- Vậy thì đằng ấy là đàn anh rồi! Em là Okawa Haruka, lớp 5 năm 2 – Cô tươi cười giới thiệu với Kuro.
- Ch…chào Okawa…
- Hãy gọi em là Haruka, Otaka-sempai*!
- À…ừ…Haruka cứ tự nhiên gọi tôi thôi…
- Kuro-san**?
- Ae…
Thật sự rất lạ… Trong khi anh cứ bị những rung động nhẹ trong lòng, trong khi anh cứ ngập ngừng trả lời và cố né tránh khuôn mặt hấp dẫn của cô ấy, thì cô ấy vẫn hồn nhiên, vô tư như chẳng gặp phải chuyện gì mà hỏi Kuro. Vậy…chẳng lẽ cô không cảm thấy gì từ khuôn mặt ấy của anh sao?
“Tạch” – Chiếc ngòi chì của cây viết trên tay Kuro bị gãy. Anh cố bấm ở đầu bút nhưng ngòi vẫn không ra. “Hết ngòi rồi!” – Anh thầm nghĩ và thở dài.
- Lại làm phiền em nữa, Haruka. Nhưng cây viết của tôi…ơ… - Kuro quay sang cầu cứu cô bạn mới quen Haruka nhưng một hình anh rất đỗi dễ thương của cô đã làm anh khựng lại.
Haruka trong nét mặt tươi cười với một cây viết khác trên tay.
- Đây! Anh dùng đi! – Cô giơ cây viết ra trước mặt anh. Cô biết cả rắc rối của anh trước khi anh kịp ngỏ lời cầu cứu, cứ như thể cô đã quan sát anh cả buổi họp rồi.
- C…cảm ơn em nhé, Haruka.
- Daijoubu***! Em xin lỗi vì em không có cây viết nào khác bình thường hơn… Nó hơi kì quặc…
Kuro nghe vậy, liền vô thức nhìn xuống cây viết. Màu xanh xen lẫn màu vàng uốn quanh thân và ở đuôi bút là một chú chim nhỏ tựa như gà con lông vàng.
- À…không…
- Em có sở thích hơi kì quặc là sưu tầm những thứ khác thường…- Haruka cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ vì xấu hổ. Cô tuy không nhìn thấy nhưng đang liên tưởng tới khuôn mặt cười khinh thường của tiền bối. Đâu phải thế, Kuro đang cười một cách dịu dàng và nói:
- Không kì quặc đâu, mà rất dễ thương là đằng khác!
Haruka vẫn đỏ mặt, nhưng không phải là cái đỏ mặt vì xấu hổ, sợ bị người ta chế giễu, mà là cái đỏ mặt của trái tim đang rung động bởi sự quyễn rũ tới hớp hồn người đối diện của Kuro. Không phải cô không cảm thấy xoay chuyển từ đầu buổi gặp mặt mà là cô đang cố để che đi những gì mình nghỉ và cảm thấy. Cả hai người đều “hai má đỏ hây hây”, ngồi trái hướng trong “không khí im lặng ngượng ngùng”.
- Này, Otaka, Okawa! Muốn tán tỉnh nhau thì đợi lúc khác. Còn giờ đang là buổi họp nhá! – Trưởng ban tổ chức nói một câu mang tính chọc ghẹo. Hai người quên mất rằng trong phòng họp còn có hơn ba mươi học sinh đang theo dõi mình kể từ lúc hai người bắt chuyện. Họ chẳng bàn luận gì về lễ hội mà chỉ ngồi xem vở kịch tình cảm đang diễn trực tiếp trước mắt mình.
“Sao ạ? Hôn ước ấy ạ?”
“Đúng vậy. Gia đình ta là một gia đình có gia giáo. Để giữ vững truyền thống ấy, phận làm cha mẹ, ta không muốn con đi ra đường yêu ai thì yêu, chẳng lỡ lại vướng phải một thằng không ra gì thì hỏng hết. Vậy nên ta đã chọn cho con một vị hôn phu rất tuyệt nên bé Haru à, con đừng chống đối. Nên nhớ con là con gái trưởng của gia tộc nhà ta, hãy tiếp tục phát huy sự gia giáo này.”
“Nhưng mẹ, con đang yêu một đàn anh trong trường con, rất đẹp trai, già cũng khá giả, học hành giỏi giang, cư xử lễ độ và cũng mạnh mẽ nữa.”
“Vậy à, còn anh ta có yêu con không?”
“Chuyện đó…con không biết…Anh ấy là tâm điểm chú ý của biết bao nữ sinh trong trường nên…”
“Đơn phương ư? Con dám đơn phương sao? Ta không cho phép con đánh mất lòng tự trọng của con gái. Khỏi nói nhiều, trưa mai lo sửa soạn để gặp vị hôn phu đi!”
“D…dạ…”
Cuộc nói chuyện của Haruka với người mẹ nghiêm khắc đã kết thúc. Đúng lúc cô vừa đi gặp Kuro về là mẹ cô đề cập đến chuyện hôn ước. Haruka đứng im tần ngần, nước mắt tràn bờ mi. Cô sợ sẽ đánh mất mùa xuân xanh tươi tuổi mười lăm của mình vì bị bó buộc trong hôn nhân. Và hơn thế nữa, cô sợ sẽ phải rời xa mối tình đầu tươi đẹp với một người đàn anh rất quan tâm cô. Cô lẩm bẩm: “Kuro…em không muốn…làm ơn…dẫn em bỏ trốn đi…”
Hôm sau, tại Chasitsu****, Haruka đang ngồi im lặng trong bộ Kimono***** và Kenzashi****** cài đầu. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà bằng gỗ lim của vị hôn phu kia chẳng làm cho Haruka hồi hộp như mẹ cô. Cô không muốn kết hôn theo sự dàn xếp của cha mẹ, nhưng cũng không muốn bội hôn******* với anh ta vì phải giữ nề nếp và danh dự cho gia tộc. Dù đó chỉ là suy nghĩ của hai giây trước khi gặp vị hôn phu…
“Cạch” Tiếng cửa Shoji******** mở ra và vị hôn phu xuất hiện trong sự ngạc nhiên của Haruka. Kuro trong chiếc áo Haori và quần Hakama********* sọc, trông rất bảnh, làm cho Haruka quên đi thực tại.
“Mẹ, anh ta là vị hôn phu của con ư?”
“Phải đó. Dù cho con không đồng ý thì đừng làm xấu mặt ta. Bên đó cũng là gia đình danh giá đó.”
“Con không đồng ý khi nào. Nếu là anh ấy thì con luôn luôn đồng ý. Bởi đó…chính là người mà con kể cho mẹ tối qua ấy”
“Người con đơn phương đó sao?”
Haruka ngồi thì thầm nói chuyện với mẹ trong sự ngạc nhiên của Kuro. Như Haruka, anh đã phản đối vụ hôn nhân này, nhưng lại đồng ý chỉ sau một khoảnh khắc.
Kuro ngồi xuống thật nhẹ nhàng với ba mẹ của anh. Bốn vị xui gia trong tương lai ngồi trò chuyện rất vui. Chẳng bù cho Kuro và Haruka thì ngượng ngùng im lặng chẳng nói gì.
- Nào, chủ tịch Otaka. Bắt đầu Chado********** được rồi chứ?
- Ồ, vâng. Mải nói chuyện làm tôi quên mất nghi thức này.
Haruka thỉnh thoảng liếc lên nhìn Kuro, mặt đỏ ửng. Cô cảm thấy thật hạnh phúc. Ngoảnh đầu sang, cô bảo mẹ:
- Mẹ ơi, con yêu mẹ.
- Haha, c...cảm ơn con.
Buổi gặp mặt này diễn ra thật sự hoàn hảo và tốt đẹp.
Trên đồi lợp kín cỏ xanh, dưới cơn mưa Hana no sakura***********, chỉ có mình Kuro và Haruka đứng im chẳng nói gì. Bất ngờ, Kuro lên tiếng:
- Mình hẹn hò nhé, Haruka!
- Sao ạ?
- Hôn ước tuy đã được lập, nhưng…tình cảm thì chưa. Vậy nên…làm bạn gái anh nhé?
- Chỉ…chỉ vì hôn ước ư?
Haruka khuôn mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn hỏi vặn lại anh với một chút dỗi hờn. Và, câu trả lời đã đi theo chiều hướng mà cô mong muốn.
- Một phần. Bởi nếu hôn thê của anh không phải là em…thì anh sẽ làm mọi cách để phá huỷ nó tới cùng, bất chấp danh gia vọng tộc. Anh…đã có tình cảm với em ngay từ lần gặp đầu tiên. Liệu đó có phải…là tiếng sét ái tình không?
Những câu nói tuyệt vời như hoa nở của anh đã xoáy sâu vào tim cô. Cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, muôn hoa đều nở ngay trong tâm hồn cô. Cô hạnh phúc, vì cô được kết hôn với anh ấy. Cô hạnh phúc,vì sau này không sợ phải sống một cuộc sống tẻ nhạt với người không yêu mình. Cô hạnh phúc vì đây không phải là tình đơn phương và anh cũng yêu cô.
Ở khoé mắt cô, nước mắt đang đọng và gần như tuôn trào…
- Haruka, em khóc sao? – Anh đã nhận thấy nó…dòng lệ ở mắt cô.
- Em hạnh phúc quá! – Haruka lao đến ôm chầm lấy anh. Cô trong vòng tay anh, và anh đang ôm chặt lấy cô. Dù không nhìn nhau, nhưng họ vẫn cảm nhận được người kia đang nghĩ gì. Bởi…anh và cô đã hoà làm một, trong cùng một thế giới.
“Xem Okawa kìa, thật là chướng mắt”
“Từ hai hôm trước đã thấy họ tíu tít với nhau rồi!”
“Tớ đẹp hơn con nhỏ đó mà sao anh ấy không để mắt tới chứ?”
“Hay đâu hai gia đình họ lập hôn ước đấy! Ghê thật…”
Giọng của mấy đứa con gái đang ghen tị cứ văng vẳng xung quanh hai người. Nhưng Haruka chẳng nghe thấy gì cả, bởi cô đang rất hạnh phúc tới ù cả tai khi ở bên Kuro. Họ luôn dính chặt vào nhau như hình với bóng. Lúc đi học, lúc ăn trưa, lúc giải lao và lúc ra về. Ngay cả khi hai người hai nhà họ vẫn liên lạc với nhau bằng di động. Vậy nên, không ít những người ghen ghét họ và đã xảy ra những tin đồn không hay…
- Tôi muốn cháu hãy huỷ hôn ước với con trai tôi.
Mẹ của Kuro đã đến tìm cô. Trong một quán cà phê sang trọng, bà đã đưa ra một lời đề nghị hết sức đau lòng.
- Sao ạ?
- Cháu hãy cắt đứt quan hệ với con trai tôi.
- Tại sao lại như vậy ạ? Cháu có gì không tốt ư?
- Không phải không tốt mà là rất nhiều cái không tốt. Tôi đã tìm hiều về cháu trước khi lập hôn ước. Nhưng gần đây, mọi người đều bảo cháu đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông, đã từng đi làm phục vụ tại các quán Bar và đã từng cặp bồ với những người đứng tuổi để có được một mối quan hệ rộng lớn hôm nay.
- Đó chỉ là những tin đồn nhảm nhí mà thôi. Xin bác hãy tin cháu đi mà…
Haruka giật mình khi thấy mẹ Kuro lại đi tin những tin vịt mà tụi con gái ganh ghét tạo ra kể từ khi nghe chuyện cô đính hôn với anh. Cô cố gắng giải thích với bà ta, nhưng mọi thứ lại trở nên vô nghĩa.
- Chuyện đó là thật hay nhảm, có cháu mới biết. Làm sao tôi tin cháu được. Thôi thì tốt nhất, cháu cứ rời xa Kuro ra.
- Mẹ. Chuyện đó là sao?
Từ đâu, Kuro xuất hiện. Anh không thoát khỏi sự bàng hoàng khi nghe mẹ mình kể về những tin đồn độc ác như thế. Trong lòng anh, Haruka luôn là một cô gái trong trắng, tinh khôi với những nụ cười hồn nhiên và lương thiện. Làm sao anh có thể nghi ngờ cô ấy.
- Con trai à, sao con lại ở đây?
- Đừng quan tâm tới lí do con ở đây thưa mẹ. Mẹ hãy giải thích về những chuyện tin đồn vừa nãy đi ạ. Haruka...không thể… – Kuro gạt tay. Anh không thể tin vào những gì anh nghe thấy, và cần một lời giải thích rõ ràng.
- Không đâu, Kuro. Hãy nghe em nói. Sự thật không phải là như vậy! – Haruka bật dậy khỏi ghế. Cô chạy đến chỗ anh, níu lấy ống tay áo, khẩn khoản cầu xin. Ánh mắt rưng rưng những giọt nước mắt ngước nhìn, cô thật sự kinh hãi về những tin đồn đầy âm mưu đáng sợ.
Kuro chuyển ánh mắt từ mẹ về phía bạn gái mình, anh nhận thấy sự oan ức hiện lên trên từng nét mặt của cô. Đỡ lấy hai vai, anh nghiêm túc hỏi:
- Những tin đồn đó có phải là sự thật không, Haruka?
- Không phải đâu, em chắc chắn đó. Em thề rằng…
- Được rồi… - Kuro ôm cô vào lòng, ngắt quãng câu nói của cô giữa chừng. Anh xoa nhẹ đầu cô – Em không cần phải thề thốt gì cả. Anh yêu em và anh tin em. Chỉ cần em nói không phải thì sự thật sẽ là không…
Một lần nữa, Kuro lại khắc sâu tình yêu thương và niềm tin vô hạn vào Haruka. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài gọi tên anh một cách run run với khuôn mặt đỏ bừng.
- Mẹ. Con xin mẹ đừng tin vào những lời đồn vô căn cứ ấy nữa. Mẹ đã ngoài bốn mươi rồi mà vẫn như con nít vậy sao. Mong mẹ sẽ không xúc phạm tới vị hôn thê của con. – Kuro quay lưng cùng cô và ngoảnh đầu lại nói với mẹ mình một câu.
- Làm sao con biết đó không là sự thật? Vậy nếu là con nhỏ đó đã làm vậy thì sao?
- Thì con sẽ giết cô ấy. Cuộc đời của con, xin mẹ đừng can thiệp.
Anh chỉ nói vậy rồi dắt tay Haruka ra khỏi quán. Còn bà thì đứng im chẳng nói gì, miệng bặm lại, run lên vì tức giận.
- Cảm ơn anh đã đưa em tới lớp. Anh cũng về học đi. Giờ ra chơi em sẽ đi tìm anh! – Haruka đứng chào Kuro ngay trước cửa lớp cô. Anh thì chẳng nói gì và chỉ cười thật dịu dàng với cái xoa đầu cho cô.
Nhìn cái bóng Kuro đi khuất khỏi hành lang, Haruka đã lấy hai tay ôm má, đứng “uốn éo” với khuôn mặt hồng hào mà thốt lên: “Chao ôi, Kuro của mình sao mà dễ thương quá trời vậy nè. Nếu không có anh ấy thì mình làm sao có đủ hạnh phúc khi vào giờ đây!”
- Chào cả lớp! – Haruka hạnh phúc đẩy cánh cửa phòng học ra. Với một vẻ mặt thiên thần, cô cất lên tiếng chào lảnh lót với các bạn và chờ sự đáp trả từ mọi người. Nhưng có vẻ, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng tiêu cực.
“Rào” – Cả một làn nước đục đầy mùi hôi đổ rạt xuống đầu Haruka cùng với tiếng va chạm của xô nước. Haruka đứng im như trời trồng, người ướt như chuột lột, quay ngang quay ngửa hỏi các bạn:
- Ch…chuyện gì vậy? Sao lại…
Một không khí căng thẳng bao trùm lớp 2-5. Các bạn đều nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí. Ai cũng cố tìm cách chê bai, sỉ nhục cô.
- Ghê thật. Cậu còn có đủ dũng cảm vác mặt đến lớp sao?
- Bình thường cậu làm thì đã đành, nhưng bị người ta trông thấy rồi mà vẫn chường cái bộ mặt kinh tởm đó ra đây hả?
- Đồ mặt dày. Tôi cảm thấy thật tội cho cái gia đình Okawa danh giá vì đã bị phá huỷ bởi một con nhỏ hư hỏng như cậu.
Từng giọng nói của mấy con bạn cứ vang lên bên đầu Haruka mà cô vẫn chẳng hiểu gì. Khi cố hỏi lí do thì mọi người vẫn lảng tránh cô. Ai cũng có cảm giác khinh thường và căm ghét Haruka. Khi cô định lại bàn ghế của mình tìm chiếc khăn lau người thì ở đó chỉ là một khoảng trống.
- Sao…sao lại…- Haruka đứng im trong làn nước mắt khi nhìn thấy chiếc bàn học của mình đặt ở bãi rác của trường. Trên đó là vô số những câu chữ sỉ nhục cô. Cô cố lau hết vết mực trên bàn mình và khiêng nó về lớp.
Ngồi im lặng tần ngần trong lớp học, cô phải hứng chịu những ánh mắt hình viên đạn của các bạn. Trong khi loay hoay tìm một người bạn không có ác cảm với mình, cô nhận thấy tấm ảnh lớp treo trên tường đã bị thiếu một gương mặt. Haruka trong hình đã bị dán một lớp băng dính đen, và ở chỗ bàn tay cô đang nắm với một học sinh khác thì bị rạch dao chằng chịt như để tách biệt cô với mọi người.
“Mình đang bị các bạn trong lớp tẩy chay sao?" – Haruka vừa buồn, vừa tự suy nghĩ trên hành lang. Những lúc này, cô chỉ muốn chạy đến bên Kuro. Nếu được như vậy…cô sẽ chẳng còn lo ngại gì nữa…
Phía trước hành lang, Kuro vừa đi vừa nói chuyện với một cậu nam sinh khác. Có vẻ như họ đang bàn về chuyện của hội học sinh. Từ khuôn mặt ủ rũ, hai má Haruka đã hồng hào hẳn lên khi nhìn thấy bạn trai mình ở ngay đó. Với một nụ cười tươi, đưa cơ thể về tư thế chuẩn bị chạy, cô cất tiếng:
- Kur…ưm… - Tiếng kêu chưa ngớt lời thì đã bị ngắt quãng bởi một bàn tay đưa ra chụp lấy miệng Haruka. Cô không ngừng dãy dụa, đưa hai tay lên cố gỡ nó ra khỏi miệng nhưng người kia đã khoẻ hơn cô. Haruka bị kéo đi xền xệt vào góc khuất của tầm nhìn.
- Có chuyện gì vậy Otaka? – Cậu học sinh đứng nói chuyện với Kuro nãy giờ nhận thấy nét lo lắng trên mặt anh nên mới hỏi.
- Không có gì. Nhưng cậu có thấy ai gọi tớ không?
- Làm gì có. Mà đã xảy ra chuyện gì sao?
- Chắc chẳng phải đâu. Chỉ là tớ có linh cảm xấu…
- Ch…đau…Làm gì thế? Mấy cậu là ai? – Người kia thả Haruka ra, đẩy cô ngã xuống đất một cách phũ phàng. Haruka ôm đùi làm mặt nhăn nhó.
- Hỏi tụi tao là ai hả? Kahara, và những học sinh trong trường đang căm ghét cậu.
- Kahara…lớp 7 hả? Nhưng…mọi người định làm gì? – Haruka ngoảnh mặt khắp phòng đón nhận những cái lườm đầy sát khí của gần một trăm học sinh. Cô có một chút sợ hãi, nhìn cô bạn đang đứng sát mình hỏi. Thấy bảo Kahara lớp 7 năm 2 nổi tiếng ghê ghớm và đầy mưu mô, bởi vậy trong đầu cô đang đầy rẫy những câu hỏi về lí do mà họ đối xử vậy với mình. Haruka lổm ngổm ngồi dậy, nhìn chằm chằm và hỏi:
- Tôi đã im lặng từ sáng tới giờ là đã quá đủ rồi! Nói đi, lí do tại sao mấy người làm vậy với tôi là gì?
- Còn dám hỏi! – Kahara giơ tay ra tát Haruka một cái đau điếng sau cái nhìn và câu hỏi của cô. Cô cảm thấy thật rát mặt, chân gần như không trụ vững.
- Đừng đánh người mà không nói rõ lí do như thế! Đi đánh hội đồng như cậu mà cũng được hay sao? Nói đi, ai trong số mấy người cũng được. Miễn là nói cho tôi rằng tôi đã đắc tội gì với mấy người mà đối xử với tôi tệ vậy đi!
- Im miệng ngay! – Lại một cái tát nữa giáng vào má kia của cô từ Kahara. Cô đang tự hỏi không biết cô ta ăn gì mà đánh lại đau đến thế. Nhưng Haruka đã không thể trụ vững như ban đầu và cô ngã thẳng về phía đám đông. Mọi người lùi lại. Cô vừa ôm má vừa cố vực dậy. Trong lúc đó, Haruka đã cảm nhận được một mùi vị tanh tanh từ trong miệng của mình. Hai cú đánh trời giáng từ Kahara đã làm cô bị sứt môi, tạo ra một dòng máu. Một đứa khác trong đám đông chạy lại túm lấy tóc cô vực đầu dậy. Với một giọng chua ngoa kèm theo sự tức giận, Kahara giơ ra một tấm ảnh trước mặt cô và chửi:
- Con khốn Okawa…Cô bôi nhọ gia đình cô chưa đủ bây giờ lại gây liên luỵ đến tụi tôi nữa hả? Xem đi, xem những thành quả mà cô đã làm đi!
- Cái này… - Mắt nhắm mắt mở, Haruka cố nhìn mấy tấm ảnh trên tay cô bạn ghê ghớm, và điều đó làm cô giật mình hốt hoảng.
Haruka đang mặc một bộ váy ngủ hở hang đầy gợi cảm. Mái tóc nâu xoã ra tạo nên một sự quyến rũ. Bên cạnh là một lão già ở tuổi trung niên, đầu tóc bù xù, râu ria rậm rạp, quần áo xộc xệch đang giang tay bao lấy người cô. Đó là những gì mà bức ảnh diễn tả.
- Cô giải thích sao về nó hả? Thà là không bị ai nhìn thấy, chứ giờ thì chụp hình rõ ràng rồi mà vẫn còn dám vác cái bộ mặt đáng ghét đó đi học sao?
- Là ai…
- Cái gì?
- Là ai đã hãm hại tôi? – Haruka hét lên. Cô thật sự shock về những gì mà trong hình đó đã chụp lại. Cô vùng vẫy, giật mạnh đôi tay đang bị khoá khỏi đám người rồi bỏ chạy khỏi họ.
Ra đến sân trường, một loạt học sinh đang đứng đó. Dù cô có quay đi đằng nào thì cũng bị chặn hướng chạy trốn. Hơn trăm học sinh cứ dần dần tiến về phía cô, vây thành một vòng tròn dày khít. Haruka cứ xoay người, chẳng thể tiến mà cũng chẳng thể lùi. Cô hốt hoảng và gần như không thể suy nghĩ được gì, từng giọt mồ hôi cứ nối tiếp nhau mà chảy xuống vai áo, cổ áo. Một tên đẩy cô ngã lăn xuống sân trường.
Bỗng đám đông tách ra một hướng để cho một kẻ kiêu căng ngạo mạn bước vào. Kahara vòng hai tay lại, bước đi từ từ rồi sấn tới chỗ Haruka. Chẳng nói chẳng rằng, nó chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc lạnh cùng với cái nhếch mép đầy âm mưu. Nó giơ ngón tay trỏ lên, đưa tới trán cô, đẩy thật mạnh về phía sau rồi nguýt một hơi thật dài. Sau khi nhìn thấy cái nó muốn là gương mặt lấm tấm mồ hôi cùng với sự sợ hãi hiện lên trên từng nét mặt của cô, nó đứng dậy và ngạo nghễ tiến về chiếc ghế đá đặt dưới gốc cây, ngồi xuống và lấy một chiếc kẹo gum ra nhai nhỏm nhẻm. Cái tướng trông thật hách dịch!
Xem chừng như sự hành hạ của đám bạn đối với Haruka đã bắt đầu bằng một cú đánh thật mạnh của cây gậy bóng chày vào bắp chân yếu ớt của cô. Có mấy đứa con gái túm lấy mái tóc nâu mỏng, giật thật mạnh, xô đẩy đầu về tứ phía rồi lẳng ra phía sau. Đáng thương thay cho Haruka phải nằm vật vã ở dưới đất, đón nhận sự đánh đập của cả hội đồng. Haruka không thể phản kháng trước sự dữ dội như vũ bão của hàng loạt học sinh không còn chút lương tâm mà phải ở yên đó chịu đựng để mua vui cho kẻ đang ngồi thổi bong bóng dưới gốc cây mát mẻ đằng kia. Sau những đòn đánh thật mạnh của chúng bạn, cô phải tắm dưới “cơn mưa trứng gà”. Họ cứ ném vào cô hàng chục quả trứng và cô thì đang có nhổm dậy dù cho toàn thân đều xây xát:
- Làm sao thì mấy người mới buông tha cho tôi đây?
Kahara đã nghe được điều nó muốn nghe nên giơ tay ra hiệu dừng lại. Có vẻ như hầu hết mọi người ở đây đều nhún nhường trước thái độ ra vẻ của nó nên thôi. Nó tiến tới, cười:
- Mày quỳ xuống xin lỗi mọi người, sau đó thì biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tụi tao nữa.
- Về nhà đập lợn đất đi cưng! – Lần này, Haruka cười nhếch mép, trợn ngược mắt lên rồi nói xỉa lại – Trứng gà là để ăn chứ không phải để chọi. Còn nếu tiếp tục tặng tao trứng gà ấy, thì về nhà mà rút tài khoản đi nhá! Mẹ mày chắc đang khóc vì bị mất đi một lượng nguyên liệu ngon đấy! - Chẳng chịu nhẫn nhịn như lần trước, Haruka nắm bàn tay lại, chỉ giơ một mình ngón giữa ra trước mặt Kahara, chọc tức nó.
- Con khốn này! – Kahara dùng chân đá thật mạnh vào hông của cô, làm cô ngã bệt xuống đất – Đánh tiếp đi!
Chỉ chờ có vậy, cuộc đánh hội đồng lại tiếp tục diễn ra. Chắc Haruka không thể trụ nổi nữa nếu không có Kuro can thiệp vào.
- Mấy người đang làm gì vậy? – Từ đâu, Kuro xuất hiện làm cho ai nấy đều giật mình. Họ nhanh chóng tản ra còn Kahara thì đứng dậy, hoảng hốt:
- Kuro-chan!
- Kuro-chan? – Kuro ngoảnh mặt lại phía có tiếng nói – Cô quen tôi sao?
- Ai dà…Anh đùa hay ghê! Em là người luôn dõi theo anh mà! – Kahara nói bằng cái giọng ngây thơ cùng với cử chỉ như là một đứa trẻ trong sáng, đối ngược hoàn toàn so với hai phút trước. Nhưng Kuro đã nhận ra sự giả tạo ấy.
- Cô thôi đi! Cô là người đầu têu mọi chuyện hả?
- Úi chà! – Nó vẫn tiếp tục – Em chỉ đang nhìn mọi người trừng phạt kẻ đang làm ô uế thanh danh trường của chúng ta thôi mà!
- Ô uế thanh danh? Cô bảo Haruka?
- Đúng rồi đó!
- Cô ấy đã làm gì?
- Nè, anh nhìn đi!
Kuro không thoát khỏi sự ngạc nhiên khi nghe nó nói về Haruka như vậy. Anh cứ cố gẳng hỏi cho ra nhẽ. Còn Kahara, nó giơ ra tấm hình mà ban nãy nó đưa cho cô xem, tất nhiên là Kuro không tránh khỏi bàng hoàng.
- C…cái này…
- Sao hả?
- Đừng tin mà…Kuro…Đ…đó không phải là em! – Haruka đã cố nhổm dậy, nhưng cô không thể đứng vững được. Xem chừng mấy cú đánh của chúng nó đã làm rạn xương chân cô. Tuy vậy, cô vẫn cố thanh minh, cầu mong sự tin tưởng của anh.
Kuro đang cố đấu tranh tâm lý. Anh tự hỏi không biết trái tim mình nên tin ai. Dĩ nhiên, nếu là bình thường anh sẽ tin cô, nhưng nó lại cầm trong tay bằng chứng. Bỗng, trong đầu anh loé lên một suy nghĩ, chính xác hơn là một kí ức…về điều anh đã từng nói: “Em không cần phải thề thốt gì cả. Anh yêu em và anh tin em. Chỉ cần em nói không phải thì sự thật sẽ là không…”
Anh quay lại:
- Haruka…anh rất muốn tin em…dù ảnh đã có ở đây rồi. Anh không chắc tim anh có thật sự tin vào nó hay không, nhưng anh sẽ cố gắng xem như em chưa từng gây tội lỗi gì với anh…
- Kuro…Anh…không tin em sao?
- K…không hẳn thế…
Haruka giọng trầm lại, thật yếu ớt. Cô tắt hẳn sự hi vọng còn vương lại trên gương mặt dù chỉ một chút. Dòng lệ ngập ở khoé mắt rồi trào ra thành từng dòng. Cô quá đau buồn khi người duy nhất mà cô đặt toàn bộ lòng tin lại phũ phàng chối bỏ nó.
Chính khuôn mặt đau khổ của cô lại là niềm vui sướng của Kahara. Nó biết rằng trái tim cô đang bị xé nát, nhưng nó vẫn chưa thoả mãn khi thấy cô và anh vẫn còn vương chút tình cảm. Nó muốn dập nát những yêu thương mà hai người đã trao nhau…
- Kuro…anh quá tin người rồi đó! Chỉ một bức ảnh thôi sao? Có hàng ngàn bằng chứng chứng tỏ nhỏ đó đã phản bội anh! – Kahara rút trong túi ra một xập ảnh, tất cả đều có cùng nội dung với tấm ảnh trước: Haruka đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của một thằng đàn ông già quá tuổi. Nó không đưa trọn vẹn toàn bộ tấm hình cho anh xem, mà vứt tung ra sân trường, ngay trong tầm nhìn của các bạn. Cả đám đông lại bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
- Quá đủ rồi! – Kuro hét lên, dập tắt sự bàn tán hỗn loạn của toàn thể học sinh đang đứng bêu xấu cô. Cả cô cũng ngước lên trên nhìn, ngưng đọng lại dòng nước mắt đang chảy – Ngừng ngay trò này lại!
Kuro tiến tới chỗ cô. Bỏ mặc vẻ ngoài bẩn thỉu và lớp trứng sống đang phủ trên người, anh xốc nách Haruka, kéo cô đứng dậy, dìu cô đi lại một nơi vắng người.
- Trời ạ, đã làm đến thế rồi mà anh ta vẫn còn tin nhỏ đó sao?
- Tính sao đây, Terumi?
Hai nhỏ luôn đi kè kè Kahara cất tiếng than phiền. Nhưng, nó chỉ cười một cách mãn nguyện:
- Thành công rồi mà! Nhìn đi, xem cái thái độ dìu nhỏ của anh ấy kìa. Xem như ta đã huỷ hoại cái tình yêu bé cỏn con ấy xong xuôi rồi!
Cái nụ cười ấy nham hiểm đến lạnh cả sống lưng…
“Á…” Haruka bị anh xô thật mạnh xuống đất một cách đau điếng và phũ phàng. Cô ngước mặt lên nhìn sự tức giận của anh mà cảm thấy ghê sợ…
- Biến đi!
- Sao ạ?
- Tôi bảo cô biến đi, biến cho khuất mắt tôi!
Không thể tin được khi những lời nói cay độc ấy có thể thốt ra từ khuôn miệng đẹp hút hồn của anh. Lời nói đúng là con dao hai lưỡi. Nó đã xoáy sâu vào tim Haruka và tưởng như đã bóp chết nó. Cô cảm thấy thật sự tổn thương và cũng đã chắc chắn rằng anh đã hoàn toàn tin vào người khác, không phải là cô. Bất chấp vết thương ở chân nay đã sưng tím lên, cô cố đứng dậy, thật run nhưng không hề thấy đau gì cả. Hoàn toàn không đau…
- Ha? Xem anh đang nói gì kìa? Biến đi sao? Anh hết tin tôi rồi à? Vậy ra những lời mà anh bảo là yêu tôi với cả tin tôi chỉ là lời đầu chót lưỡi, chứ trong thâm tâm anh thì đang cười mỉa sự thương yêu tin tưởng của tôi sao? Thật quá thất vọng…
- Cô đang cầu mong chút cảm tình của tôi ư? Bằng chứng sờ sờ ra đó mà còn dám chối?
- Được rồi…Tôi và anh xem như chấm dứt. Đó là điều anh muốn có phải không? Phải không hả đồ khốn kia? – Haruka hét lên. Câu chữ ấy, giọng nói ấy đã biểu hiện sự tức giận tận gan ruột, nhưng cũng đi kèm với dòng nước mắt của sự đau đớn buốt xương tuỷ. Điều đó thật quá tàn nhẫn đối với trái tim và linh hồn nhỏ bé, mỏng manh của cô…
- Hôn ước giữa chúng ta sẽ huỷ. Tôi và cô cứ xem như chưa từng có bất cứ mối quan hệ nào. Mà đừng lo…cô không cần phải nghỉ học đâu. Tôi sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cô. Cứ xem như là chút tấm lòng ý tốt cuối cùng của tôi đi! – Bằng một giọng nói hết sức khinh thường, Kuro xỉa xói Haruka. Anh đâu biết rằng anh đang dùng dao rạch nát trái tim cô.
- Khốn kiếp! – Haruka giơ tay tát thật mạnh vào má Kuro. Anh bị mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống. Nước mắt vẫn chảy, nhưng với giọng nói kiên cường, Haruka nhấn mạnh từng chữ - Tôi sẽ cho anh xem, rằng tôi sẽ sống ở cái ngôi trường này như thế nào, và tôi sẽ trả thù anh ra sao…
Haruka nghiến răng ken két. Cô rút điện thoại trong túi ra gọi người tới đón. Trước khi lên xe, cô không quên nói với anh:
- Kirai************!
Chú thích:
* Sempai: Chỉ các tiền bối, đàn anh
** San: Được dùng để gọi một người không quen biết, hoặc gọi những người đã quen với thái độ kính trọng (gắn với tên)
*** Daijoubu: Không có gì
**** Chasitsu: Nơi diễn ra nghi lễ trà đạo
***** Kimono: Trang phục truyền thống của Nhật
****** Kenzashi: Một vật hình dáng giống bông hoa được dùng để cài trên đầu của người phụ nữ mặt Kimono
******* Bội hôn: Huỷ bỏ hôn ước
******** Shoji: Một loại cửa kéo của Nhật Bản
********* Áo Haori và quần Hakama: Kimono truyền thống dành cho nam
********** Chado: Nghi lễ trà đạo
*********** Hana no Sakura: Hoa anh đào
************ Kirai: Tôi ghét anh!
Yui nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của Shukasa và anh cũng vậy...
Như để xóa bỏ không khí căng thẳng và bối rối lúc này, Yui nhìn ngó xung quanh...
Cặp đồng tử đảo đều trong đôi mắt, rồi dừng lại ở góc thuyền...
Một vài chiếc cần câu, mấy cái xô đi kèm hộp dụng cụ, Yui nảy lên một ý tưởng. Cô đề nghị:
- Này Hanagato, anh có muốn câu mực không?
- Hả?
- Chị tôi bảo đoạn biển này có nhiều mực lắm!
Chẳng để Shukasa trả lời, Yui chạy lại xách cái cần câu, mở một chiếc hộp màu đỏ sẫm, lấy mồi ra rồi móc ở đầu dây câu, quăng xuống biển. Hạ chiếc cần xuống, Yui kéo chiếc ghế lại, xắn váy lên và ngồi. Cô vẫy tay gọi Shukasa, anh ngập ngừng chạy lại. Ban đầu cả hai đều ngượng ngùng chẳng biết nói gì, nhưng chỉ vài phút sau cả hai đều trở nên thật tự nhiên vì lời thách đố: Xem ai câu được nhiều mực nhất.
Biển đen kịt, sâu thẳm. Từng đợt sóng nhẹ nối đuôi nhau vỗ vào bờ. Những cơn gió nhẹ thổi vi vu, làm bay tà tóc ngắn của Mika. Không giống như Haru thích tụ tập, Mika lại thích một không khí tĩnh lặng hơn. Cô ra khỏi khoang thuyền, đứng tựa người vào thanh chắn.
Khác với hai cô bạn bông đùa, Mika rất nghiêm khắc với bản thân. Cô tuân thủ mọi nội quy của nhà trường một cách hoàn hảo. Nhưng trong cái hoàn hảo ấy, cũng có những sơ sót...
Mika rút trong chiếc túi bên hông váy ra một điếu thuốc. Cô đưa lên miệng, châm lửa. Hít một hơi, cô phà ra một luồng khói trắng.
Mika nghiện thuốc lá. Những lần cần tập trung suy nghĩ, cô đều hút một vài điếu. Xét về ngoại hình, Mika không phải hạng thường. Cặp mắt hai mí thỉnh thoảng chớp lại, bàn tay trái luôn đặt trong túi quần, lại còn cả lúc cô hút thuốc. Tất cả tạo nên một sức lôi cuốn mãnh liệt thu hút ánh nhìn của bao chàng trai.
Từ phía sau, một chàng trai tiến lại chỗ cô. Anh nhẹ nhàng đứng cạnh, và cũng lấy ra một điếu thuốc.
- Cô có vẻ thích thuốc lá nhỉ?
Nghe tiếng người, Mika ngoảnh mặt lại nhìn anh chàng. Đó là một trong hai người luôn bên cạnh Shukasa, Manabu Akito.
- Ờ. Tôi không thể tập trung suy nghĩ nếu không có thuốc lá. Mà anh, nếu tôi không nhầm thì anh là Manabu...
- Thật mừng khi cô còn nhớ tôi, Toudo.
- Một kẻ luôn bám theo chị hai của chúng tôi, làm sao mà không nhớ nổi bạn hắn chứ?
- Thế mà tôi cứ tưởng bạn cô lại chạy theo anh hai tôi chứ.
Mika quay mặt lại, toan bỏ đi thì Akito nói:
- Sao lại bỏ đi chứ? Cô không muốn nói chuyện với tôi sao?
- Đừng làm thân với tôi. Dù sao, chúng ta cũng sẽ có dịp đụng mặt nhau. Anh nghĩ tôi sẽ nhường anh hả?
Dường như câu nói của Mika làm cho Akito bối rối không biết nói ra sao, dù chỉ giây lát...
- Tất nhiên khi thách đấu, tôi sẽ không nhường cô. Nhưng bây giờ đâu phải lúc đánh nhau, mà là dạ tiệc cho học sinh. Người ta chỉ là kẻ thù của nhau khi ở trên chiến trận, còn lúc bình thường thì họ chẳng thù gì nhau, không phải sao? – Akito nói to, rõ ràng từng từ, từng chữ.
Mika khựng lại. Cô nhắm mắt, rồi thở sâu. Cuối cùng, cô ngoảnh mặt lại, nói bằng khuôn mặt tươi cười mà bình thường cô vẫn dùng khi nói chuyện với Yui và Haru:
- Đúng là vậy. Anh nói hay ghê! Tôi cảm thấy thích anh rồi đấy. Vào nhảy một bản nhé!
Nụ cười đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, lại một lần nữa thu hút trái tim của một chàng trai. Akito ngượng ngùng, hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ. Anh ngập ngừng đồng ý.
Cả hai cùng im lặng và lướt theo tiếng nhạc. Có vẻ như lại một cặp đôi nữa chuẩn bị được hoàn thành, xuất phát từ đêm dạ hội này...
- Chậc… Hết Yui với Hanagato, giờ lại là Mika với Manabu. Tụi nó định diễn phim tình cảm chắc – Haru đứng dựa người vào tường, tay trái đỡ dưới khuỷu tay phải. Cô lắc nhẹ ly champagne, miệng lẩm bẩm bình luận về hai đôi “tình nhân” trước mắt.
Không phải là cô không có bạn nhảy, mà là cô chưa tìm được ai vừa ý. Haru tuy hơi “lép” ở vòng một, nhưng xét về khuôn mặt lẫn độ hấp dẫn thì cô không thể thua ai. Từ đầu buổi dạ tiệc, có tới hơn hai mươi nam sinh tới mời cô nhảy, nhưng tất cả đều bị từ chối phũ phàng.
Trong lượng nam sinh ấy, không thiếu những chàng khá bảnh trai hoặc có xuất thân sán lạn. Haru thu hút được nhiều ánh mắt như vậy, một phần là vì Yui và Mika đều đã có đôi, có cặp, một phần là vì sự quyến rũ ở Haru hơn hẳn hai người kia. Nhưng tại sao… Haru lại từ chối nhảy với họ?
Vì sao…?
Bởi vì… trái tim của Haru… đã có một người ngự trị...
- Được đám con trai vây quanh như vậy… chắc cô đang đắc ý?
Một giọng nói khá trầm vang lên, kéo theo ánh nhìn của Haru.
- Anh… đang ghen đấy à? – Một ánh nhìn sắc lạnh và vô cảm của Haru liếc mạnh về phía giọng nói kia. Đó là một trong ba chàng sói trường Stars 1, Otaka Kuro.
- Cô đang ảo tưởng sao?
- Không phải ư? Thế thì đừng quan tâm tới tôi!
Dù bên ngoài cố tỏ ra lạnh lùng và vô cảm, nhưng trong tim Haru đang bị lay chuyển. Cô quay mặt đi để Otaka không nhìn thấy…sự yếu đuối hiện lên trên từng nét. Thời gian đã tạm thời xoá đi vết thương lòng sâu nặng của cô. Nhưng một lần nữa, chính Kuro lại khơi dậy cảm xúc đau đớn ấy.
- Tôi tưởng cô sẽ có một chút gì đó giống như là hối hận vì đã gây ra điều đó cho tôi, nhưng có vẻ như trái tim máu lạnh của một đứa con gái không thể có cảm xúc đó nhỉ.
- Im đi! – Haru vẫn lạnh lùng nói với Kuro.
- Ba năm đã xoá nó khỏi kí ức của cô một cách dễ dàng như thế, vậy chắc là năm xưa cô mong tôi chết lắm.
- Tôi bảo anh ngậm cái miệng thối của anh lại! Đồ khốn!
Như bị mất đi sự bình tĩnh, Haru quay phắt lại hét lên. Sự tức giận đã kiểm soát cô và cánh tay cô vung lên. Chiếc ly champagne từ tay Haru bay tới chỗ anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn né đầu sang một bên. Nó rơi vào tường và vỡ choang, làm cho mọi người tập trung con mắt về phía họ. May mắn là Kuro chỉ bị sượt nhẹ ở má, gây nên một vết thương ngoài da. Còn Haru thì phải viết bản tự kiểm điểm nhờ Yui đỡ lời hộ.
Tám chiếc tàu đỗ ở bến cảng đảo Ogano của tập đoàn Oga lúc 11h30’.
Từng hàng học sinh bước xuống thuyền sau khi thay đồ, vác theo mấy chiếc ba lô nặng trịch. Yui đứng lên đầu, chia nhóm rồi phân phát chìa khoá phòng cho ba học sinh một chiếc.
Yui đi vào thang máy, leo lên tầng 11. Cô ở chung với Mika và Haru trong một căn phòng có cửa sổ hướng ra biển. Khung cảnh thật thơ mộng.
Theo yêu cầu của các giáo viên phụ trách, các học sinh phải đi ngủ để sáng mai dậy sớm, nhưng rốt cuộc, đến hai giờ sáng học sinh mới trở về phòng. Bởi vì…
Ban đêm, biển thổi từng đợt gió vào đất liền, mang theo mùi hương của biển. Nhưng lại có một mùi hương khác lấn át nó. Mùi hương ấy đánh thức từng chiếc mũi nhạy bén của học sinh hai trường.
- Nè, Haru. Yui đâu? – Mika trong bộ Pijama từ trong nhà vệ sinh ra, ngó quanh phòng và hỏi Haru.
- Hồi nãy Hanagato vào gọi Yui đi đâu đó ấy! Nhưng quan trọng hơn là, cậu có ngửi thấy mùi gì không Mika?
Haru động đậy cái mũi, cố hít ngửi khắp nơi. Nghe vậy, Mika cũng bắt đầu làm theo bạn.
- Đúng đấy Haru! Có một mùi thơm…
- Giống như là…
- Mực nướng! – Cả hai cùng đồng thanh và ngay sau đó, họ mở toang cửa ra chạy ào xuống sân.
Có vẻ như nhiều học sinh khác cũng thấy giống như Mika và Haru nên cả hàng học sinh chạy ra thang máy.
Ngay trên bãi cát trắng mịn, có một ngọn lửa đang cháy bùng bùng. Ánh sang từ lửa làm hiện rõ bóng hai người.
- Ơ… Yui… Hanagato…
- Mika đấy à? Cả Haru nữa… - Yui nghe tiếng gọi của bạn nên ngoảnh lại. – Oái, sao toàn thể học sinh đều ở đây vậy nè?
- Tôi đã bảo cô rồi. Học sinh trường chúng ta thính mũi lắm! – Shukasa ở bên cạnh nói lại với Yui.
- Mực đâu ra vậy?
- Tớ câu đấy! – Yui cười
- Này Miyamoto! Tôi câu hết cả mà! – Shukasa đính chính lại với Yui.
Bên cạnh bãi biển thơ mộng, dưới bầu trời rộng đầy sao, một bữa tiệc Pijama diễn ra rất ấm cúng và ngập tiếng cười.
Haru nhìn ngó xung quanh như để tìm ài đó, và chợt giật mình khi thấy một nam sinh đứng bên bãi biển, tách biệt khỏi đám đông.
- Kuro, sao anh không lại ăn? – Haru chạy lại, cất tiếng hỏi. Kuro ngoảnh mặt lại nhìn.
- Tôi đâu giống cô. Có bao giờ tôi khoái ở những nơi đông người đâu…
- Vậy à? – Có một chút thất vọng, Haru cúi gằm mặt xuống – Anh có ăn mực không? Để em lấy…
- Thôi khỏi. Tôi ăn cái trên tay cô là được rồi.
- Nhưng… em đang ăn dở mà…
- Kệ.
Kuro đỡ lấy chiếc xiên mực trên tay Haru. Anh đưa lên miệng cắn một miếng. Trong thoáng chốc, Haru đỏ lựng cả mặt. Cô không thể cưỡng lại sức quyến rũ của Kuro lúc này.
- Tôi xin lỗi. – Anh lên tiếng
- Vâng?
- Tôi xin lỗi vì đã làm em bị thương. Tôi không cố ý khích em…
- Là em phải xin lỗi anh mới đúng!
Haru hét lên, ngắt quãng lời nói của Kuro. Từ lúc đó tới giờ, Haru luôn cảm thấy hối hận.
- Là em sai vì đã không kiểm soát được bản thân mình. Là em sai vì đã ném chiếc ly vào mặt em. Tất cả đều vì em nên anh mới bị vết thương trên mặt. Nhưng… sao anh lại không băng gì cả?
- Vết thương mọn này ư?
- Ngốc quá! Đừng để lại sẹo trên mặt anh chứ!
Haru rút trong túi ra một chiếc băng cá nhân. Cô bóc ra, rồi nhón chân lên để dán nó vào vết thương trên má anh. Lần này, lại có một thứ gì đó, làm cho trái tim hai người đập thổn thức không thôi.
- Mực ngon quá! Hội trưởng Miyamoto là nhất đấy!
- Ô hô! Tôi mà lị. Mực tôi cậu đảm bảo là số một!
- Này, phải bảo bao nhiêu lần nữa đây! Tôi mới là người câu hầu như mà!
Hết chương 16
Chương Ngoại truyện 1: Quá khứ của Kuro và Haruka
- Xin lỗi, tôi đến muộn! – Kuro đẩy cánh cửa phòng họp của trường ra và bước vào. Sáng nay có một buổi bàn bạc của các thành viên trong ban tổ chức lễ hội văn hoá sắp tới và anh là một trong số đó. Xui xẻo làm sao, cái đồng hồ cổ bốn năm sử dụng của anh bị “bệnh dở chứng” và kết cục là anh bị trễ ba mươi phút lận.
- Cậu đến muộn quá đấy! – Một học sinh ngồi trên bục, có vẻ như là trưởng ban tổ chức lễ hội làm mặt nhăn nhó với Kuro – Cậu lo mà hỏi bạn nào đó về những gì đã bàn bạc trong thời gian vừa rồi chứ tôi không muốn làm lãng phì thời gian của buổi họp mà nhắc lại cho cậu đâu!
- Tôi rất xin lỗi! – Kuro cúi người xuống tỏ vẻ hối lỗi. Anh nhìn ngó khắp phòng để tìm một chỗ ngồi cho mình. Năm nay có vẻ như lượng học sinh tham gia ban tổ chức nhiều hơn năm ngoái hay là lượng bàn ghế bị “tiêu giảm” mà ngó đi ngó lại Kuro cũng chỉ thấy có một chỗ trống. Nhưng bên cạnh đã có một cô bạn với mái tóc nâu tết gọn ra sau đang ngồi viết bài. Anh khom người lại, đi về phía các mép tường để không làm gián đoạn buổi học. Đến nơi, anh cất tiếng:
- Tôi có thể ngồi đây được không?
- Tất nhiên rồi! Bạn ngồi đi! – Cô gái nhận ra có người ở sau lưng mình, quay lại tười cười nói.
Dù chỉ trong thoáng chốc, Kuro cảm giác như có một cơn gió ấm áp, hiu hiu thổi quanh người mình.
Cô bạn lùa hết mấy quyển tài liệu, chiếc hộp bút đặt trên bàn còn trống vào cặp rồi giơ tay ra hiệu mời anh ngồi.
Có một chút bối rối, Kuro đặt người xuống ghế. Anh lôi ra mấy tờ giấy trắng khổ A4, một quyển tài liệu và chiếc viết chì lên bàn. Anh ngoảnh lại nói với cô bạn:
- Xin lỗi, tôi có thể xem nội dung trước được không?
- Bạn xem đi! – Cô bạn nhấc cây thước đặt trên tờ giấy để tránh bay ra rồi đẩy tờ giấy về phía anh. Kuro liếc vài dòng rồi trở về chỗ viết bài. Hơi ngập ngừng, cô bạn lại cất tiếng hỏi – À…bạn…tên gì vậy?
Kuro hơi giật mình vì câu hỏi của cô gái, anh dừng bút viết rồi lên tiếng:
- Otaka Kuro, học sinh lớp 3-1.
- Vậy thì đằng ấy là đàn anh rồi! Em là Okawa Haruka, lớp 5 năm 2 – Cô tươi cười giới thiệu với Kuro.
- Ch…chào Okawa…
- Hãy gọi em là Haruka, Otaka-sempai*!
- À…ừ…Haruka cứ tự nhiên gọi tôi thôi…
- Kuro-san**?
- Ae…
Thật sự rất lạ… Trong khi anh cứ bị những rung động nhẹ trong lòng, trong khi anh cứ ngập ngừng trả lời và cố né tránh khuôn mặt hấp dẫn của cô ấy, thì cô ấy vẫn hồn nhiên, vô tư như chẳng gặp phải chuyện gì mà hỏi Kuro. Vậy…chẳng lẽ cô không cảm thấy gì từ khuôn mặt ấy của anh sao?
“Tạch” – Chiếc ngòi chì của cây viết trên tay Kuro bị gãy. Anh cố bấm ở đầu bút nhưng ngòi vẫn không ra. “Hết ngòi rồi!” – Anh thầm nghĩ và thở dài.
- Lại làm phiền em nữa, Haruka. Nhưng cây viết của tôi…ơ… - Kuro quay sang cầu cứu cô bạn mới quen Haruka nhưng một hình anh rất đỗi dễ thương của cô đã làm anh khựng lại.
Haruka trong nét mặt tươi cười với một cây viết khác trên tay.
- Đây! Anh dùng đi! – Cô giơ cây viết ra trước mặt anh. Cô biết cả rắc rối của anh trước khi anh kịp ngỏ lời cầu cứu, cứ như thể cô đã quan sát anh cả buổi họp rồi.
- C…cảm ơn em nhé, Haruka.
- Daijoubu***! Em xin lỗi vì em không có cây viết nào khác bình thường hơn… Nó hơi kì quặc…
Kuro nghe vậy, liền vô thức nhìn xuống cây viết. Màu xanh xen lẫn màu vàng uốn quanh thân và ở đuôi bút là một chú chim nhỏ tựa như gà con lông vàng.
- À…không…
- Em có sở thích hơi kì quặc là sưu tầm những thứ khác thường…- Haruka cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ vì xấu hổ. Cô tuy không nhìn thấy nhưng đang liên tưởng tới khuôn mặt cười khinh thường của tiền bối. Đâu phải thế, Kuro đang cười một cách dịu dàng và nói:
- Không kì quặc đâu, mà rất dễ thương là đằng khác!
Haruka vẫn đỏ mặt, nhưng không phải là cái đỏ mặt vì xấu hổ, sợ bị người ta chế giễu, mà là cái đỏ mặt của trái tim đang rung động bởi sự quyễn rũ tới hớp hồn người đối diện của Kuro. Không phải cô không cảm thấy xoay chuyển từ đầu buổi gặp mặt mà là cô đang cố để che đi những gì mình nghỉ và cảm thấy. Cả hai người đều “hai má đỏ hây hây”, ngồi trái hướng trong “không khí im lặng ngượng ngùng”.
- Này, Otaka, Okawa! Muốn tán tỉnh nhau thì đợi lúc khác. Còn giờ đang là buổi họp nhá! – Trưởng ban tổ chức nói một câu mang tính chọc ghẹo. Hai người quên mất rằng trong phòng họp còn có hơn ba mươi học sinh đang theo dõi mình kể từ lúc hai người bắt chuyện. Họ chẳng bàn luận gì về lễ hội mà chỉ ngồi xem vở kịch tình cảm đang diễn trực tiếp trước mắt mình.
“Sao ạ? Hôn ước ấy ạ?”
“Đúng vậy. Gia đình ta là một gia đình có gia giáo. Để giữ vững truyền thống ấy, phận làm cha mẹ, ta không muốn con đi ra đường yêu ai thì yêu, chẳng lỡ lại vướng phải một thằng không ra gì thì hỏng hết. Vậy nên ta đã chọn cho con một vị hôn phu rất tuyệt nên bé Haru à, con đừng chống đối. Nên nhớ con là con gái trưởng của gia tộc nhà ta, hãy tiếp tục phát huy sự gia giáo này.”
“Nhưng mẹ, con đang yêu một đàn anh trong trường con, rất đẹp trai, già cũng khá giả, học hành giỏi giang, cư xử lễ độ và cũng mạnh mẽ nữa.”
“Vậy à, còn anh ta có yêu con không?”
“Chuyện đó…con không biết…Anh ấy là tâm điểm chú ý của biết bao nữ sinh trong trường nên…”
“Đơn phương ư? Con dám đơn phương sao? Ta không cho phép con đánh mất lòng tự trọng của con gái. Khỏi nói nhiều, trưa mai lo sửa soạn để gặp vị hôn phu đi!”
“D…dạ…”
Cuộc nói chuyện của Haruka với người mẹ nghiêm khắc đã kết thúc. Đúng lúc cô vừa đi gặp Kuro về là mẹ cô đề cập đến chuyện hôn ước. Haruka đứng im tần ngần, nước mắt tràn bờ mi. Cô sợ sẽ đánh mất mùa xuân xanh tươi tuổi mười lăm của mình vì bị bó buộc trong hôn nhân. Và hơn thế nữa, cô sợ sẽ phải rời xa mối tình đầu tươi đẹp với một người đàn anh rất quan tâm cô. Cô lẩm bẩm: “Kuro…em không muốn…làm ơn…dẫn em bỏ trốn đi…”
Hôm sau, tại Chasitsu****, Haruka đang ngồi im lặng trong bộ Kimono***** và Kenzashi****** cài đầu. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà bằng gỗ lim của vị hôn phu kia chẳng làm cho Haruka hồi hộp như mẹ cô. Cô không muốn kết hôn theo sự dàn xếp của cha mẹ, nhưng cũng không muốn bội hôn******* với anh ta vì phải giữ nề nếp và danh dự cho gia tộc. Dù đó chỉ là suy nghĩ của hai giây trước khi gặp vị hôn phu…
“Cạch” Tiếng cửa Shoji******** mở ra và vị hôn phu xuất hiện trong sự ngạc nhiên của Haruka. Kuro trong chiếc áo Haori và quần Hakama********* sọc, trông rất bảnh, làm cho Haruka quên đi thực tại.
“Mẹ, anh ta là vị hôn phu của con ư?”
“Phải đó. Dù cho con không đồng ý thì đừng làm xấu mặt ta. Bên đó cũng là gia đình danh giá đó.”
“Con không đồng ý khi nào. Nếu là anh ấy thì con luôn luôn đồng ý. Bởi đó…chính là người mà con kể cho mẹ tối qua ấy”
“Người con đơn phương đó sao?”
Haruka ngồi thì thầm nói chuyện với mẹ trong sự ngạc nhiên của Kuro. Như Haruka, anh đã phản đối vụ hôn nhân này, nhưng lại đồng ý chỉ sau một khoảnh khắc.
Kuro ngồi xuống thật nhẹ nhàng với ba mẹ của anh. Bốn vị xui gia trong tương lai ngồi trò chuyện rất vui. Chẳng bù cho Kuro và Haruka thì ngượng ngùng im lặng chẳng nói gì.
- Nào, chủ tịch Otaka. Bắt đầu Chado********** được rồi chứ?
- Ồ, vâng. Mải nói chuyện làm tôi quên mất nghi thức này.
Haruka thỉnh thoảng liếc lên nhìn Kuro, mặt đỏ ửng. Cô cảm thấy thật hạnh phúc. Ngoảnh đầu sang, cô bảo mẹ:
- Mẹ ơi, con yêu mẹ.
- Haha, c...cảm ơn con.
Buổi gặp mặt này diễn ra thật sự hoàn hảo và tốt đẹp.
Trên đồi lợp kín cỏ xanh, dưới cơn mưa Hana no sakura***********, chỉ có mình Kuro và Haruka đứng im chẳng nói gì. Bất ngờ, Kuro lên tiếng:
- Mình hẹn hò nhé, Haruka!
- Sao ạ?
- Hôn ước tuy đã được lập, nhưng…tình cảm thì chưa. Vậy nên…làm bạn gái anh nhé?
- Chỉ…chỉ vì hôn ước ư?
Haruka khuôn mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn hỏi vặn lại anh với một chút dỗi hờn. Và, câu trả lời đã đi theo chiều hướng mà cô mong muốn.
- Một phần. Bởi nếu hôn thê của anh không phải là em…thì anh sẽ làm mọi cách để phá huỷ nó tới cùng, bất chấp danh gia vọng tộc. Anh…đã có tình cảm với em ngay từ lần gặp đầu tiên. Liệu đó có phải…là tiếng sét ái tình không?
Những câu nói tuyệt vời như hoa nở của anh đã xoáy sâu vào tim cô. Cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, muôn hoa đều nở ngay trong tâm hồn cô. Cô hạnh phúc, vì cô được kết hôn với anh ấy. Cô hạnh phúc,vì sau này không sợ phải sống một cuộc sống tẻ nhạt với người không yêu mình. Cô hạnh phúc vì đây không phải là tình đơn phương và anh cũng yêu cô.
Ở khoé mắt cô, nước mắt đang đọng và gần như tuôn trào…
- Haruka, em khóc sao? – Anh đã nhận thấy nó…dòng lệ ở mắt cô.
- Em hạnh phúc quá! – Haruka lao đến ôm chầm lấy anh. Cô trong vòng tay anh, và anh đang ôm chặt lấy cô. Dù không nhìn nhau, nhưng họ vẫn cảm nhận được người kia đang nghĩ gì. Bởi…anh và cô đã hoà làm một, trong cùng một thế giới.
“Xem Okawa kìa, thật là chướng mắt”
“Từ hai hôm trước đã thấy họ tíu tít với nhau rồi!”
“Tớ đẹp hơn con nhỏ đó mà sao anh ấy không để mắt tới chứ?”
“Hay đâu hai gia đình họ lập hôn ước đấy! Ghê thật…”
Giọng của mấy đứa con gái đang ghen tị cứ văng vẳng xung quanh hai người. Nhưng Haruka chẳng nghe thấy gì cả, bởi cô đang rất hạnh phúc tới ù cả tai khi ở bên Kuro. Họ luôn dính chặt vào nhau như hình với bóng. Lúc đi học, lúc ăn trưa, lúc giải lao và lúc ra về. Ngay cả khi hai người hai nhà họ vẫn liên lạc với nhau bằng di động. Vậy nên, không ít những người ghen ghét họ và đã xảy ra những tin đồn không hay…
- Tôi muốn cháu hãy huỷ hôn ước với con trai tôi.
Mẹ của Kuro đã đến tìm cô. Trong một quán cà phê sang trọng, bà đã đưa ra một lời đề nghị hết sức đau lòng.
- Sao ạ?
- Cháu hãy cắt đứt quan hệ với con trai tôi.
- Tại sao lại như vậy ạ? Cháu có gì không tốt ư?
- Không phải không tốt mà là rất nhiều cái không tốt. Tôi đã tìm hiều về cháu trước khi lập hôn ước. Nhưng gần đây, mọi người đều bảo cháu đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông, đã từng đi làm phục vụ tại các quán Bar và đã từng cặp bồ với những người đứng tuổi để có được một mối quan hệ rộng lớn hôm nay.
- Đó chỉ là những tin đồn nhảm nhí mà thôi. Xin bác hãy tin cháu đi mà…
Haruka giật mình khi thấy mẹ Kuro lại đi tin những tin vịt mà tụi con gái ganh ghét tạo ra kể từ khi nghe chuyện cô đính hôn với anh. Cô cố gắng giải thích với bà ta, nhưng mọi thứ lại trở nên vô nghĩa.
- Chuyện đó là thật hay nhảm, có cháu mới biết. Làm sao tôi tin cháu được. Thôi thì tốt nhất, cháu cứ rời xa Kuro ra.
- Mẹ. Chuyện đó là sao?
Từ đâu, Kuro xuất hiện. Anh không thoát khỏi sự bàng hoàng khi nghe mẹ mình kể về những tin đồn độc ác như thế. Trong lòng anh, Haruka luôn là một cô gái trong trắng, tinh khôi với những nụ cười hồn nhiên và lương thiện. Làm sao anh có thể nghi ngờ cô ấy.
- Con trai à, sao con lại ở đây?
- Đừng quan tâm tới lí do con ở đây thưa mẹ. Mẹ hãy giải thích về những chuyện tin đồn vừa nãy đi ạ. Haruka...không thể… – Kuro gạt tay. Anh không thể tin vào những gì anh nghe thấy, và cần một lời giải thích rõ ràng.
- Không đâu, Kuro. Hãy nghe em nói. Sự thật không phải là như vậy! – Haruka bật dậy khỏi ghế. Cô chạy đến chỗ anh, níu lấy ống tay áo, khẩn khoản cầu xin. Ánh mắt rưng rưng những giọt nước mắt ngước nhìn, cô thật sự kinh hãi về những tin đồn đầy âm mưu đáng sợ.
Kuro chuyển ánh mắt từ mẹ về phía bạn gái mình, anh nhận thấy sự oan ức hiện lên trên từng nét mặt của cô. Đỡ lấy hai vai, anh nghiêm túc hỏi:
- Những tin đồn đó có phải là sự thật không, Haruka?
- Không phải đâu, em chắc chắn đó. Em thề rằng…
- Được rồi… - Kuro ôm cô vào lòng, ngắt quãng câu nói của cô giữa chừng. Anh xoa nhẹ đầu cô – Em không cần phải thề thốt gì cả. Anh yêu em và anh tin em. Chỉ cần em nói không phải thì sự thật sẽ là không…
Một lần nữa, Kuro lại khắc sâu tình yêu thương và niềm tin vô hạn vào Haruka. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài gọi tên anh một cách run run với khuôn mặt đỏ bừng.
- Mẹ. Con xin mẹ đừng tin vào những lời đồn vô căn cứ ấy nữa. Mẹ đã ngoài bốn mươi rồi mà vẫn như con nít vậy sao. Mong mẹ sẽ không xúc phạm tới vị hôn thê của con. – Kuro quay lưng cùng cô và ngoảnh đầu lại nói với mẹ mình một câu.
- Làm sao con biết đó không là sự thật? Vậy nếu là con nhỏ đó đã làm vậy thì sao?
- Thì con sẽ giết cô ấy. Cuộc đời của con, xin mẹ đừng can thiệp.
Anh chỉ nói vậy rồi dắt tay Haruka ra khỏi quán. Còn bà thì đứng im chẳng nói gì, miệng bặm lại, run lên vì tức giận.
- Cảm ơn anh đã đưa em tới lớp. Anh cũng về học đi. Giờ ra chơi em sẽ đi tìm anh! – Haruka đứng chào Kuro ngay trước cửa lớp cô. Anh thì chẳng nói gì và chỉ cười thật dịu dàng với cái xoa đầu cho cô.
Nhìn cái bóng Kuro đi khuất khỏi hành lang, Haruka đã lấy hai tay ôm má, đứng “uốn éo” với khuôn mặt hồng hào mà thốt lên: “Chao ôi, Kuro của mình sao mà dễ thương quá trời vậy nè. Nếu không có anh ấy thì mình làm sao có đủ hạnh phúc khi vào giờ đây!”
- Chào cả lớp! – Haruka hạnh phúc đẩy cánh cửa phòng học ra. Với một vẻ mặt thiên thần, cô cất lên tiếng chào lảnh lót với các bạn và chờ sự đáp trả từ mọi người. Nhưng có vẻ, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng tiêu cực.
“Rào” – Cả một làn nước đục đầy mùi hôi đổ rạt xuống đầu Haruka cùng với tiếng va chạm của xô nước. Haruka đứng im như trời trồng, người ướt như chuột lột, quay ngang quay ngửa hỏi các bạn:
- Ch…chuyện gì vậy? Sao lại…
Một không khí căng thẳng bao trùm lớp 2-5. Các bạn đều nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí. Ai cũng cố tìm cách chê bai, sỉ nhục cô.
- Ghê thật. Cậu còn có đủ dũng cảm vác mặt đến lớp sao?
- Bình thường cậu làm thì đã đành, nhưng bị người ta trông thấy rồi mà vẫn chường cái bộ mặt kinh tởm đó ra đây hả?
- Đồ mặt dày. Tôi cảm thấy thật tội cho cái gia đình Okawa danh giá vì đã bị phá huỷ bởi một con nhỏ hư hỏng như cậu.
Từng giọng nói của mấy con bạn cứ vang lên bên đầu Haruka mà cô vẫn chẳng hiểu gì. Khi cố hỏi lí do thì mọi người vẫn lảng tránh cô. Ai cũng có cảm giác khinh thường và căm ghét Haruka. Khi cô định lại bàn ghế của mình tìm chiếc khăn lau người thì ở đó chỉ là một khoảng trống.
- Sao…sao lại…- Haruka đứng im trong làn nước mắt khi nhìn thấy chiếc bàn học của mình đặt ở bãi rác của trường. Trên đó là vô số những câu chữ sỉ nhục cô. Cô cố lau hết vết mực trên bàn mình và khiêng nó về lớp.
Ngồi im lặng tần ngần trong lớp học, cô phải hứng chịu những ánh mắt hình viên đạn của các bạn. Trong khi loay hoay tìm một người bạn không có ác cảm với mình, cô nhận thấy tấm ảnh lớp treo trên tường đã bị thiếu một gương mặt. Haruka trong hình đã bị dán một lớp băng dính đen, và ở chỗ bàn tay cô đang nắm với một học sinh khác thì bị rạch dao chằng chịt như để tách biệt cô với mọi người.
“Mình đang bị các bạn trong lớp tẩy chay sao?" – Haruka vừa buồn, vừa tự suy nghĩ trên hành lang. Những lúc này, cô chỉ muốn chạy đến bên Kuro. Nếu được như vậy…cô sẽ chẳng còn lo ngại gì nữa…
Phía trước hành lang, Kuro vừa đi vừa nói chuyện với một cậu nam sinh khác. Có vẻ như họ đang bàn về chuyện của hội học sinh. Từ khuôn mặt ủ rũ, hai má Haruka đã hồng hào hẳn lên khi nhìn thấy bạn trai mình ở ngay đó. Với một nụ cười tươi, đưa cơ thể về tư thế chuẩn bị chạy, cô cất tiếng:
- Kur…ưm… - Tiếng kêu chưa ngớt lời thì đã bị ngắt quãng bởi một bàn tay đưa ra chụp lấy miệng Haruka. Cô không ngừng dãy dụa, đưa hai tay lên cố gỡ nó ra khỏi miệng nhưng người kia đã khoẻ hơn cô. Haruka bị kéo đi xền xệt vào góc khuất của tầm nhìn.
- Có chuyện gì vậy Otaka? – Cậu học sinh đứng nói chuyện với Kuro nãy giờ nhận thấy nét lo lắng trên mặt anh nên mới hỏi.
- Không có gì. Nhưng cậu có thấy ai gọi tớ không?
- Làm gì có. Mà đã xảy ra chuyện gì sao?
- Chắc chẳng phải đâu. Chỉ là tớ có linh cảm xấu…
- Ch…đau…Làm gì thế? Mấy cậu là ai? – Người kia thả Haruka ra, đẩy cô ngã xuống đất một cách phũ phàng. Haruka ôm đùi làm mặt nhăn nhó.
- Hỏi tụi tao là ai hả? Kahara, và những học sinh trong trường đang căm ghét cậu.
- Kahara…lớp 7 hả? Nhưng…mọi người định làm gì? – Haruka ngoảnh mặt khắp phòng đón nhận những cái lườm đầy sát khí của gần một trăm học sinh. Cô có một chút sợ hãi, nhìn cô bạn đang đứng sát mình hỏi. Thấy bảo Kahara lớp 7 năm 2 nổi tiếng ghê ghớm và đầy mưu mô, bởi vậy trong đầu cô đang đầy rẫy những câu hỏi về lí do mà họ đối xử vậy với mình. Haruka lổm ngổm ngồi dậy, nhìn chằm chằm và hỏi:
- Tôi đã im lặng từ sáng tới giờ là đã quá đủ rồi! Nói đi, lí do tại sao mấy người làm vậy với tôi là gì?
- Còn dám hỏi! – Kahara giơ tay ra tát Haruka một cái đau điếng sau cái nhìn và câu hỏi của cô. Cô cảm thấy thật rát mặt, chân gần như không trụ vững.
- Đừng đánh người mà không nói rõ lí do như thế! Đi đánh hội đồng như cậu mà cũng được hay sao? Nói đi, ai trong số mấy người cũng được. Miễn là nói cho tôi rằng tôi đã đắc tội gì với mấy người mà đối xử với tôi tệ vậy đi!
- Im miệng ngay! – Lại một cái tát nữa giáng vào má kia của cô từ Kahara. Cô đang tự hỏi không biết cô ta ăn gì mà đánh lại đau đến thế. Nhưng Haruka đã không thể trụ vững như ban đầu và cô ngã thẳng về phía đám đông. Mọi người lùi lại. Cô vừa ôm má vừa cố vực dậy. Trong lúc đó, Haruka đã cảm nhận được một mùi vị tanh tanh từ trong miệng của mình. Hai cú đánh trời giáng từ Kahara đã làm cô bị sứt môi, tạo ra một dòng máu. Một đứa khác trong đám đông chạy lại túm lấy tóc cô vực đầu dậy. Với một giọng chua ngoa kèm theo sự tức giận, Kahara giơ ra một tấm ảnh trước mặt cô và chửi:
- Con khốn Okawa…Cô bôi nhọ gia đình cô chưa đủ bây giờ lại gây liên luỵ đến tụi tôi nữa hả? Xem đi, xem những thành quả mà cô đã làm đi!
- Cái này… - Mắt nhắm mắt mở, Haruka cố nhìn mấy tấm ảnh trên tay cô bạn ghê ghớm, và điều đó làm cô giật mình hốt hoảng.
Haruka đang mặc một bộ váy ngủ hở hang đầy gợi cảm. Mái tóc nâu xoã ra tạo nên một sự quyến rũ. Bên cạnh là một lão già ở tuổi trung niên, đầu tóc bù xù, râu ria rậm rạp, quần áo xộc xệch đang giang tay bao lấy người cô. Đó là những gì mà bức ảnh diễn tả.
- Cô giải thích sao về nó hả? Thà là không bị ai nhìn thấy, chứ giờ thì chụp hình rõ ràng rồi mà vẫn còn dám vác cái bộ mặt đáng ghét đó đi học sao?
- Là ai…
- Cái gì?
- Là ai đã hãm hại tôi? – Haruka hét lên. Cô thật sự shock về những gì mà trong hình đó đã chụp lại. Cô vùng vẫy, giật mạnh đôi tay đang bị khoá khỏi đám người rồi bỏ chạy khỏi họ.
Ra đến sân trường, một loạt học sinh đang đứng đó. Dù cô có quay đi đằng nào thì cũng bị chặn hướng chạy trốn. Hơn trăm học sinh cứ dần dần tiến về phía cô, vây thành một vòng tròn dày khít. Haruka cứ xoay người, chẳng thể tiến mà cũng chẳng thể lùi. Cô hốt hoảng và gần như không thể suy nghĩ được gì, từng giọt mồ hôi cứ nối tiếp nhau mà chảy xuống vai áo, cổ áo. Một tên đẩy cô ngã lăn xuống sân trường.
Bỗng đám đông tách ra một hướng để cho một kẻ kiêu căng ngạo mạn bước vào. Kahara vòng hai tay lại, bước đi từ từ rồi sấn tới chỗ Haruka. Chẳng nói chẳng rằng, nó chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc lạnh cùng với cái nhếch mép đầy âm mưu. Nó giơ ngón tay trỏ lên, đưa tới trán cô, đẩy thật mạnh về phía sau rồi nguýt một hơi thật dài. Sau khi nhìn thấy cái nó muốn là gương mặt lấm tấm mồ hôi cùng với sự sợ hãi hiện lên trên từng nét mặt của cô, nó đứng dậy và ngạo nghễ tiến về chiếc ghế đá đặt dưới gốc cây, ngồi xuống và lấy một chiếc kẹo gum ra nhai nhỏm nhẻm. Cái tướng trông thật hách dịch!
Xem chừng như sự hành hạ của đám bạn đối với Haruka đã bắt đầu bằng một cú đánh thật mạnh của cây gậy bóng chày vào bắp chân yếu ớt của cô. Có mấy đứa con gái túm lấy mái tóc nâu mỏng, giật thật mạnh, xô đẩy đầu về tứ phía rồi lẳng ra phía sau. Đáng thương thay cho Haruka phải nằm vật vã ở dưới đất, đón nhận sự đánh đập của cả hội đồng. Haruka không thể phản kháng trước sự dữ dội như vũ bão của hàng loạt học sinh không còn chút lương tâm mà phải ở yên đó chịu đựng để mua vui cho kẻ đang ngồi thổi bong bóng dưới gốc cây mát mẻ đằng kia. Sau những đòn đánh thật mạnh của chúng bạn, cô phải tắm dưới “cơn mưa trứng gà”. Họ cứ ném vào cô hàng chục quả trứng và cô thì đang có nhổm dậy dù cho toàn thân đều xây xát:
- Làm sao thì mấy người mới buông tha cho tôi đây?
Kahara đã nghe được điều nó muốn nghe nên giơ tay ra hiệu dừng lại. Có vẻ như hầu hết mọi người ở đây đều nhún nhường trước thái độ ra vẻ của nó nên thôi. Nó tiến tới, cười:
- Mày quỳ xuống xin lỗi mọi người, sau đó thì biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tụi tao nữa.
- Về nhà đập lợn đất đi cưng! – Lần này, Haruka cười nhếch mép, trợn ngược mắt lên rồi nói xỉa lại – Trứng gà là để ăn chứ không phải để chọi. Còn nếu tiếp tục tặng tao trứng gà ấy, thì về nhà mà rút tài khoản đi nhá! Mẹ mày chắc đang khóc vì bị mất đi một lượng nguyên liệu ngon đấy! - Chẳng chịu nhẫn nhịn như lần trước, Haruka nắm bàn tay lại, chỉ giơ một mình ngón giữa ra trước mặt Kahara, chọc tức nó.
- Con khốn này! – Kahara dùng chân đá thật mạnh vào hông của cô, làm cô ngã bệt xuống đất – Đánh tiếp đi!
Chỉ chờ có vậy, cuộc đánh hội đồng lại tiếp tục diễn ra. Chắc Haruka không thể trụ nổi nữa nếu không có Kuro can thiệp vào.
- Mấy người đang làm gì vậy? – Từ đâu, Kuro xuất hiện làm cho ai nấy đều giật mình. Họ nhanh chóng tản ra còn Kahara thì đứng dậy, hoảng hốt:
- Kuro-chan!
- Kuro-chan? – Kuro ngoảnh mặt lại phía có tiếng nói – Cô quen tôi sao?
- Ai dà…Anh đùa hay ghê! Em là người luôn dõi theo anh mà! – Kahara nói bằng cái giọng ngây thơ cùng với cử chỉ như là một đứa trẻ trong sáng, đối ngược hoàn toàn so với hai phút trước. Nhưng Kuro đã nhận ra sự giả tạo ấy.
- Cô thôi đi! Cô là người đầu têu mọi chuyện hả?
- Úi chà! – Nó vẫn tiếp tục – Em chỉ đang nhìn mọi người trừng phạt kẻ đang làm ô uế thanh danh trường của chúng ta thôi mà!
- Ô uế thanh danh? Cô bảo Haruka?
- Đúng rồi đó!
- Cô ấy đã làm gì?
- Nè, anh nhìn đi!
Kuro không thoát khỏi sự ngạc nhiên khi nghe nó nói về Haruka như vậy. Anh cứ cố gẳng hỏi cho ra nhẽ. Còn Kahara, nó giơ ra tấm hình mà ban nãy nó đưa cho cô xem, tất nhiên là Kuro không tránh khỏi bàng hoàng.
- C…cái này…
- Sao hả?
- Đừng tin mà…Kuro…Đ…đó không phải là em! – Haruka đã cố nhổm dậy, nhưng cô không thể đứng vững được. Xem chừng mấy cú đánh của chúng nó đã làm rạn xương chân cô. Tuy vậy, cô vẫn cố thanh minh, cầu mong sự tin tưởng của anh.
Kuro đang cố đấu tranh tâm lý. Anh tự hỏi không biết trái tim mình nên tin ai. Dĩ nhiên, nếu là bình thường anh sẽ tin cô, nhưng nó lại cầm trong tay bằng chứng. Bỗng, trong đầu anh loé lên một suy nghĩ, chính xác hơn là một kí ức…về điều anh đã từng nói: “Em không cần phải thề thốt gì cả. Anh yêu em và anh tin em. Chỉ cần em nói không phải thì sự thật sẽ là không…”
Anh quay lại:
- Haruka…anh rất muốn tin em…dù ảnh đã có ở đây rồi. Anh không chắc tim anh có thật sự tin vào nó hay không, nhưng anh sẽ cố gắng xem như em chưa từng gây tội lỗi gì với anh…
- Kuro…Anh…không tin em sao?
- K…không hẳn thế…
Haruka giọng trầm lại, thật yếu ớt. Cô tắt hẳn sự hi vọng còn vương lại trên gương mặt dù chỉ một chút. Dòng lệ ngập ở khoé mắt rồi trào ra thành từng dòng. Cô quá đau buồn khi người duy nhất mà cô đặt toàn bộ lòng tin lại phũ phàng chối bỏ nó.
Chính khuôn mặt đau khổ của cô lại là niềm vui sướng của Kahara. Nó biết rằng trái tim cô đang bị xé nát, nhưng nó vẫn chưa thoả mãn khi thấy cô và anh vẫn còn vương chút tình cảm. Nó muốn dập nát những yêu thương mà hai người đã trao nhau…
- Kuro…anh quá tin người rồi đó! Chỉ một bức ảnh thôi sao? Có hàng ngàn bằng chứng chứng tỏ nhỏ đó đã phản bội anh! – Kahara rút trong túi ra một xập ảnh, tất cả đều có cùng nội dung với tấm ảnh trước: Haruka đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của một thằng đàn ông già quá tuổi. Nó không đưa trọn vẹn toàn bộ tấm hình cho anh xem, mà vứt tung ra sân trường, ngay trong tầm nhìn của các bạn. Cả đám đông lại bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
- Quá đủ rồi! – Kuro hét lên, dập tắt sự bàn tán hỗn loạn của toàn thể học sinh đang đứng bêu xấu cô. Cả cô cũng ngước lên trên nhìn, ngưng đọng lại dòng nước mắt đang chảy – Ngừng ngay trò này lại!
Kuro tiến tới chỗ cô. Bỏ mặc vẻ ngoài bẩn thỉu và lớp trứng sống đang phủ trên người, anh xốc nách Haruka, kéo cô đứng dậy, dìu cô đi lại một nơi vắng người.
- Trời ạ, đã làm đến thế rồi mà anh ta vẫn còn tin nhỏ đó sao?
- Tính sao đây, Terumi?
Hai nhỏ luôn đi kè kè Kahara cất tiếng than phiền. Nhưng, nó chỉ cười một cách mãn nguyện:
- Thành công rồi mà! Nhìn đi, xem cái thái độ dìu nhỏ của anh ấy kìa. Xem như ta đã huỷ hoại cái tình yêu bé cỏn con ấy xong xuôi rồi!
Cái nụ cười ấy nham hiểm đến lạnh cả sống lưng…
“Á…” Haruka bị anh xô thật mạnh xuống đất một cách đau điếng và phũ phàng. Cô ngước mặt lên nhìn sự tức giận của anh mà cảm thấy ghê sợ…
- Biến đi!
- Sao ạ?
- Tôi bảo cô biến đi, biến cho khuất mắt tôi!
Không thể tin được khi những lời nói cay độc ấy có thể thốt ra từ khuôn miệng đẹp hút hồn của anh. Lời nói đúng là con dao hai lưỡi. Nó đã xoáy sâu vào tim Haruka và tưởng như đã bóp chết nó. Cô cảm thấy thật sự tổn thương và cũng đã chắc chắn rằng anh đã hoàn toàn tin vào người khác, không phải là cô. Bất chấp vết thương ở chân nay đã sưng tím lên, cô cố đứng dậy, thật run nhưng không hề thấy đau gì cả. Hoàn toàn không đau…
- Ha? Xem anh đang nói gì kìa? Biến đi sao? Anh hết tin tôi rồi à? Vậy ra những lời mà anh bảo là yêu tôi với cả tin tôi chỉ là lời đầu chót lưỡi, chứ trong thâm tâm anh thì đang cười mỉa sự thương yêu tin tưởng của tôi sao? Thật quá thất vọng…
- Cô đang cầu mong chút cảm tình của tôi ư? Bằng chứng sờ sờ ra đó mà còn dám chối?
- Được rồi…Tôi và anh xem như chấm dứt. Đó là điều anh muốn có phải không? Phải không hả đồ khốn kia? – Haruka hét lên. Câu chữ ấy, giọng nói ấy đã biểu hiện sự tức giận tận gan ruột, nhưng cũng đi kèm với dòng nước mắt của sự đau đớn buốt xương tuỷ. Điều đó thật quá tàn nhẫn đối với trái tim và linh hồn nhỏ bé, mỏng manh của cô…
- Hôn ước giữa chúng ta sẽ huỷ. Tôi và cô cứ xem như chưa từng có bất cứ mối quan hệ nào. Mà đừng lo…cô không cần phải nghỉ học đâu. Tôi sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cô. Cứ xem như là chút tấm lòng ý tốt cuối cùng của tôi đi! – Bằng một giọng nói hết sức khinh thường, Kuro xỉa xói Haruka. Anh đâu biết rằng anh đang dùng dao rạch nát trái tim cô.
- Khốn kiếp! – Haruka giơ tay tát thật mạnh vào má Kuro. Anh bị mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống. Nước mắt vẫn chảy, nhưng với giọng nói kiên cường, Haruka nhấn mạnh từng chữ - Tôi sẽ cho anh xem, rằng tôi sẽ sống ở cái ngôi trường này như thế nào, và tôi sẽ trả thù anh ra sao…
Haruka nghiến răng ken két. Cô rút điện thoại trong túi ra gọi người tới đón. Trước khi lên xe, cô không quên nói với anh:
- Kirai************!
Chú thích:
* Sempai: Chỉ các tiền bối, đàn anh
** San: Được dùng để gọi một người không quen biết, hoặc gọi những người đã quen với thái độ kính trọng (gắn với tên)
*** Daijoubu: Không có gì
**** Chasitsu: Nơi diễn ra nghi lễ trà đạo
***** Kimono: Trang phục truyền thống của Nhật
****** Kenzashi: Một vật hình dáng giống bông hoa được dùng để cài trên đầu của người phụ nữ mặt Kimono
******* Bội hôn: Huỷ bỏ hôn ước
******** Shoji: Một loại cửa kéo của Nhật Bản
********* Áo Haori và quần Hakama: Kimono truyền thống dành cho nam
********** Chado: Nghi lễ trà đạo
*********** Hana no Sakura: Hoa anh đào
************ Kirai: Tôi ghét anh!
Tác giả :
Mimi Tamako