Thay Đổi: Destiny To Love
Chương 82: Shina Kazuto và gia tộc Oga
"Bốp!"
Yui co người lại, rút khuỷu tay ra sau lấy đà. Dồn lực, cô tung một cú đấm nhắm thẳng đến má Mika, khiến cô nàng ngã nhào xuống đất.
- "Làm theo cách của các cậu" là như thế này đó hả? - Yui cười lạnh, ánh mắt mờ đục đi. Haru đứng bên cạnh cũng hoảng. - Dám tưởng tượng đến rắc rối khi để cha tớ phát hiện ra các cậu cùng lúc chống lại ba ông trùm của kinh tế Nhật Bản?
- Hừ. Đấm vẫn đau như vậy. - Mika khịt mũi, nhoài người dậy. - Nhưng tớ biết cậu rất muốn cảm ơn chúng tớ.
Yui ngán ngẩm thở dài, khẽ cúi người đỡ Mika dậy. Đến bất lực với bạn cô.
- Đồ quỷ. - Yui chửi nhẹ.
- Bộ các cậu hay đánh nhau vậy hả? - Haru cuối cùng cũng hoàn hồn, lon ton chạy lại đỡ Mika dậy cùng.
- Mọi nơi, mọi lúc, mọi lý do. - Yui cười nhí nhảnh với Haru. - Đó là do cậu yếu, chứ không tớ cũng đánh cậu vì cái tội tí tởn rồi.
Ngay lập tức, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo của Haru tóm lấy cổ tay Yui, tay kia nắm lấy vạt áo. Chưa đầy năm giây, Yui vắt qua vai Haru rồi nằm sõng soài dưới đất.
- Cậu quên là tớ có học Judo à? - Haru lè lưỡi châm chọc.
- Hừ, còn kém lắm. Đó là do tớ thiếu phòng bị thôi. - Yui không cam tâm nhìn Haru đang đắc ý cười.
Lát sau, ba cô nàng trở lại ghế đá trên công viên, ngồi xuống dưới con mắt hiếu kì của những con người xung quanh.
Vài ngày sau, vụ việc tại lễ đính hôn kia cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết ổn thỏa. Yui bây giờ mới có thời gian rảnh để hẹn hai cô bạn ra nói chuyện.
Cuối cùng, địa điểm hẹn là công viên, và vừa mới gặp mặt đã "choảng nhau". Người đi đường cứ ngỡ là đánh ghen, chưa kịp cản thì ba người đã cười tươi trò chuyện ríu rít. Ai nấy đều nhăn mặt rời đi.
- Yui à, chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy gì khi lễ đính hôn bị hoãn lại sao? - Haru chu môi, ánh mắt cụp xuống nhìn Yui như đang mong đợi một điều gì đó.
Yui im lặng cúi đầu. Đôi vai lúc nhún lúc buông, ánh mắt đảo quanh, những ngón tay không chịu ngồi yên mà cứ nghịch ngợm nắm lấy vạt áo. Phải mãi sau, Yui mới chậm rãi.
- Tiếc à... Tớ chẳng hề thấy tiếc gì cả... Nhưng mà... - Từng câu nói ngắt quãng vang lên, giọng điệu mỗi lúc một khác nhưng cũng đủ để khiến hai cô gái ngồi hai bên phải hồi hộp lắng nghe. - Tớ có một chút gì đó, ừm, nhẹ nhõm chăng. Chẳng qua chỉ là cảm thấy... thứ đè nặng lòng dạ bấy lâu như được trút đi phần nào.
Mika với Haru tươi tỉnh hơn hẳn. Hơn ai hết, họ hiểu rõ đây chính là điểm thuận lợi. Như thế bao công sức họ bỏ ra cũng đáng.
- Yui, cậu thực sự không biết cậu đang cảm thấy gì sao? - Mika hớn hở tới nỗi không kìm lại được bản thân, sấn sổ nhích người lên, cười khẽ. - Cậu thực sự không đành lòng đính hôn với Oga Sewashi, càng không đành lòng nhìn Hanagato Shukasa đính hôn với người khác. Vì vậy cậu mới nhẹ nhõm khi lễ đính hôn đáng ghét này bị hoãn lại. Cậu... thực sự yêu Shukasa...
- Đừng nói nữa... - Yui nhắm mắt, gồng vai, giận dữ hét lên. - Chuyện của tớ với Hanagato Shukasa đã là quá khứ rồi. Bọn tớ chẳng còn gì để níu kéo nữa.
Giọng nói ấy nghẹn lại, yếu ớt dần rồi tắt hẳn. Cặp mắt to tròn long lanh kia thoáng chốc mờ đục đi, sâu thăm thẳm.
- Cậu chắc chứ? - Mika nhíu mày khẽ, đột ngột trầm hẳn giọng.
Yui khẽ mím môi, hai tay vò chặt lấy tà váy, nhàu nhĩ, cặp mày liễu thanh cau lại căng thẳng. Cô hé miệng, run run thốt lên từng từ.
- Ch... chắc...
- Cậu thực sự không muốn giữ lại mối tình đầu?
- Phải...
Cặp mày ánh nâu của Mika chau lại, đôi môi nở nụ cười lạnh.
- Vậy được, chúng tớ sẽ thôi không can thiệp nữa và chúc phúc cho cậu với Oga Sewashi. - Mika bình thản tuyên bố.
- Mika! Cậu nói gì vậy? - Haru giật nảy mình, ngạc nhiên hỏi lại. - Không phải trong bốn đứa tụi mình, cậu là người muốn hai cậu ấy quay lại nhất hay sao? Sao bây giờ lại...
- Phải, vì đơn giản tớ đã nghĩ Yui cũng giống như tớ, rất quý trọng mối tình đầu. - Mika dường như mất hẳn sự điềm tĩnh ngày thường, giọng nói cũng gắt gỏng hơn ban giờ hết. - Tớ chỉ vì không muốn Yui phải chịu đựng nỗi đau như tớ nên mới cố gắng, chứ nếu biết cậu ấy hời hợt đến vậy thì đã không thèm bận tâm.
Cổ họng Yui nghẹn ứ lại, đầu óc bống nhớ về mối tình đầu của Mika. Hai năm trước, Mika đã vì chuyện đó mà suy sụp hẳn, khó có thể vui vẻ bình thường. Mối tình đầu của Mika đau khổ đến thế, nên từ lâu với cô đó đã là một nỗi ám ảnh.
- Yui. - Mika đứng dậy, nhìn bạn mình đang cúi gằm mặt mà rằng. - Hãy nhìn tớ để biết cậu còn may mắn ra sao. Hãy biết nắm bắt.
- Tớ... - Yui run run, rồi khẽ nuốt khan, lấy hết can đảm mà rằng. - Lễ đính hôn sẽ được tổ chức lại vào Valentine Trắng, các cậu hãy tới dự.
Nghe được vậy, Mika càng bực bội bội phần. Nếu cô không phải là một người biết kiềm chế, ắt hẳn đã lao đến đánh Yui từ lâu rồi. Nhưng bây giờ chỉ thở dài, bất lực cười lạnh.
- Đừng lo, chúng tớ sẽ ngoan ngoãn.
Nói rồi xách túi xách bỏ đi.
Haru bối rối, hết nhìn cô bạn bên cạnh rồi nhìn bóng người vừa giận dữ rồi đi. Phải mãi sau, Haru luống cuống, lúng túng đứng dậy.
- Yui à, Mika nhất thời nóng nảy nên mới vậy. Tớ sẽ cố khuyên cậu ấy. Cậu... hãy nghĩ lại. - Nói với Yui như vậy, rồi Haru vội vã chạy theo Mika.
Yui vừa gật đầu nhẹ đáp lại bạn, thoáng chốc cả cơ thể run lên bần bật.
Yui cười gượng gạo tự trấn an, ánh mắt chẳng mấy chốc ngập lệ. Cả cơ thể nhỏ bé chợt cô độc giữa trời đông, mặc từng cơn gió thỏa sức đùa giỡn làn da trắng mịn cùng mái tóc đen mềm.
- Cô em xinh đẹp đi một mình à? Hay bị bồ cho leo cây? - Chợt một giọng nói thô thiển vang lên cùng bàn tay thô ráp đặt lên cặp đùi nõn nà mà vuốt ve. - Vậy thì đi chơi với anh nhé.
Cô rất muốn đứng dậy chỉnh cho gã sở khanh một trận nên thân, nhưng căn bẳn cơ thể bây giờ đang quá run rẩy, dường như mất hết sức lực.
- Uẩy, cô em là người mẫu à? Da vừa trắng vừa mịn, đường cong tuyệt vời vừa nhìn là đã muốn yêu thương. - Hắn cười dâm đãng, ánh mắt quét quanh qua cơ thể cô.
- Tên dâm tặc, bỏ tay ra khỏi người cậu ấy. - Một giọng nói gắt gỏng vang lên kèm theo cánh tay trắng ngần vươn ra, nắm lấy cổ tay gã nhấc khỏi người Yui.
Tên sở khanh kia toan vùng đánh, nhưng bị lực ở cổ tay siết mạnh, mới biết tên này không phải dạng dễ đùa bèn cười cợt lẩn đi.
Anh ung dung ngồi xuống một bên, thờ dài.
- Bị mấy tên bệnh hoạn sờ soạng còn không thèm phản kháng, chị dâu à, anh tôi sẽ nghĩ sao về cậu?
Nghe giọng nói quen quen này cất lên bên tai, Yui giật mình ngẩng đầu dậy.
- Shina Kazuto... - Cô ngập ngừng gọi tên, nhưng lại bị anh cười khẽ.
- Khóc rồi?
"Khóc"? Yui ngạc nhiên giơ tay lên trên mắt. Hạt nước chạm vào da tay khiến Yui thoáng rùng mình. Cô khóc từ bao giờ vậy hả?
- Không, tôi đâu có khóc. - Yui gượng gạo rút khăn tay ra lau. - Trời lạnh, gió táp vào mắt cay quá khiến mắt tôi chảy nước thôi mà.
Kazuto nhìn cô lúng túng mà không khỏi bật cười.
- Vậy thì đi uống trà cho ấm bụng nhé. Tôi mời.
- Trà? Không cần đâu, về thôi. - Yui lúng túng đứng dậy, quàng lại túi quai chéo.
- Vậy à? Tưởng cậu muốn hỏi chuyện tôi? - Kazuto cười khẽ, rồi đứng dậy toan rời đi. Chợt bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của Yui, thở dài nhắc lại. - Lần trước ở phòng tập Karatedo, cậu quyết thắng tôi để bắt tôi trả lời mọi câu hỏi của cậu mà.
- Vẫn có hiệu lực sao? - Yui nghệt mặt.
- Không cần thì thôi vậy.
- Có chứ. Đi nào. - Yui luống cuống chạy theo khi thấy Kazuto toan rời khỏi, níu lấy vạt áo khoác của anh như thể sợ anh sẽ chạy mất.
___o0o0o___
Hai người bước vào một quán trà nhỏ ở cuối góc phố. Trời lạnh, hôm nay lại là chủ nhật nên học sinh đến đây cũng đông. Yui nhẹ nhàng ngồi vào một bàn trống ở góc quán, khuất tầm nhìn.
- Cho cháu trà chanh nóng.
- Một sữa nóng.
Bà chủ quán gật đầu bước vào bếp chuẩn bị. Yui nhích người ngồi lại cho thoải mái, đầu óc bắt đầu nghĩ ra hàng loạt câu hỏi để hỏi anh chàng.
- Tôi bắt đầu hỏi nhé. - Gương mặt Yui hào hứng hẳn lên. Hôm nay cô quyết tâm khai thác thông tin từ anh chàng Shina Kazuto này bí mật về gia tộc Oga, và cả về vị hôn phu Oga Sewashi kia nữa. - Đầu tiên là, bác Kouji và mẹ cậu đã có quan hệ như thế nào?
Kazuto chợt trầm hẳn xuống.
Yui biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, nhưng lại không có ý định rút lại câu hỏi kia, bèn thở dài nói.
- Tôi biết tôi vô duyên, nhưng dù sao tôi cũng sắp trở thành thiếu phu nhân của gia tộc Oga. Hơn nữa, những chuyện tôi định hỏi thực sự là có liên quan tới tôi. Tôi sẽ không loan tin bậy bạ, chỉ mong cậu có thể thực lòng trả lời.
- Chủ tịch Oga không phải cha tôi. Nhưng mẹ tôi lại là mối tình đầu của ông ấy. - Sewashi cuwoif nhạt. - Mẹ tôi đã từ chối ông vì bà yêu người khác. Cha tôi cũng là một doanh nhân, có một công ti nhỏ, nhưng lại bị tập đoàn Oga gây sức ép dẫn đến phá sản.
Yui bỗng chùng xuống, cổ họng như nghẹt thở. Đôi mắt trân trối nhìn chàng trai đang cười cay đắng.
- Năm tôi sáu tuổi, công ti của cha phá sản, nợ nần chồng chất. Không chịu được áp lực từ các chủ nợ, cha tôi tìm đến cái chết. - Từng câu chữ thốt ra cùng với vẻ mặt đau khổ thê lương càng khiến Yui quặn lòng. - Gia đình tôi từ chỗ sung túc lâm vào cảnh cơ hàn, may thay có ông bà Eto đứng ra giúp đỡ, hào phóng trả hết các khoản nợ. Gia đình tôi mang ơn họ, mẹ tôi giúp việc cho nhà họ, còn tôi trở thành vệ sĩ riêng cho con gái họ. Cứ như vậy đến hết đời để trả ơn.
- Cậu muốn nói đến Eto Yuri và gia đình cô ta?
- Sao cậu biết? - Kazuto tỏ ra ngạc nhiên.
- À... Tôi có nghe qua... - Yui cười cười lấp liếm. Rồi như để lái sang chuyện khác, Yui tò mò hỏi. - Vậy cậu đối với bác Kouji thế nào? Có hận không?
- Hận chứ. - Kazuto quả quyết đáp, chắc nịch. - Chính người đàn ông nhỏ nhen đó đã phá hủy hạnh phúc gia đình tôi, đẩy cha tôi tới chỗ chết, đẩy mẹ tôi lâm chốn cơ hàn. Tại sao tôi không hận được?
Kazuto cay đắng cười, khiến Yui cũng chợt nghẹn giọng.
Bà chủ quán bưng hai thứ đồ uống tới, khói bốc nghi ngút. Đặt tách trà chanh trước mặt Kazuto và đưa ly sữa nóng cho Yui, bà rời đi.
Kazuto khẽ thổi, rồi uống một ngụm nước như để trấn tĩnh lại bản thân. Ổn định nhịp thở, anh kể tiếp.
- Vài năm trước, ông đột ngột tìm đến tôi, muốn nhờ tôi giả làm con riêng của ông. Nếu tôi giúp ông hoàn thành tốt công việc, ông hứa sẽ trả hết nợ của gia đình tôi cho gia đình Eto, tìm cho mẹ tôi một công việc ổn định, nhận tôi vào tập đoàn làm lúc tôi tốt nghiệp và còn sẽ gả một người vợ tốt cho tôi nữa. Rất hậu hĩnh đúng không?
Anh ngả lưng vào tường, nhún vai cười nhạt.
- Và cậu nhận lời? - Yui khẽ nuốt khan.
- Tôi cũng rất muốn giết ông ấy. - Anh bình thản nói. - Nhưng mẹ tôi khổ quá rồi. Thấy bà lầm lũi làm kẻ ở cho gia đình Eto, tôi không chịu nổi, đành nhận lời.
Nhất thời không biết nói gì, Yui khuấy nhẹ ly sữa, đưa lên miệng uống.
Bầu không gian im lặng như thế trong vài phút. Nhưng rồi, chợt nhận ra điều gì, Yui hiếu kì hỏi.
- Cậu có biết lý do ông ấy muốn cậu giả làm con riêng ông ấy không? - Cơ thể nhỏ nhắn khẽ vươn ra trước, Yui chau mày. - Không phải vì chuyện này mà bác Akiko mới bỏ nhà đi sao? Chỉ khiến cho nội bộ gia tộc Oga căng thẳng, chứ tôi không hề thấy có ích lợi gì từ việc này mà ông ấy lại thưởng cậu hậu hĩnh đến vậy.
- Cậu ngây thơ. - Kazuto ôm đầu cười khẽ. Không lẽ cô ngốc này mà chủ tịch Oga cũng ưng sao. - Ông ấy làm vậy không ngoài mục đích muốn cậu gả cho con trai ông Oga Sewashi. Lợi dụng tôi như là một đối thủ cạnh tranh, ông ấy muốn khiến Oga Sewashi phải kết hôn với cậu bằng mọi giá.
___o0o0o___
END Chapter 82.
Yui co người lại, rút khuỷu tay ra sau lấy đà. Dồn lực, cô tung một cú đấm nhắm thẳng đến má Mika, khiến cô nàng ngã nhào xuống đất.
- "Làm theo cách của các cậu" là như thế này đó hả? - Yui cười lạnh, ánh mắt mờ đục đi. Haru đứng bên cạnh cũng hoảng. - Dám tưởng tượng đến rắc rối khi để cha tớ phát hiện ra các cậu cùng lúc chống lại ba ông trùm của kinh tế Nhật Bản?
- Hừ. Đấm vẫn đau như vậy. - Mika khịt mũi, nhoài người dậy. - Nhưng tớ biết cậu rất muốn cảm ơn chúng tớ.
Yui ngán ngẩm thở dài, khẽ cúi người đỡ Mika dậy. Đến bất lực với bạn cô.
- Đồ quỷ. - Yui chửi nhẹ.
- Bộ các cậu hay đánh nhau vậy hả? - Haru cuối cùng cũng hoàn hồn, lon ton chạy lại đỡ Mika dậy cùng.
- Mọi nơi, mọi lúc, mọi lý do. - Yui cười nhí nhảnh với Haru. - Đó là do cậu yếu, chứ không tớ cũng đánh cậu vì cái tội tí tởn rồi.
Ngay lập tức, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo của Haru tóm lấy cổ tay Yui, tay kia nắm lấy vạt áo. Chưa đầy năm giây, Yui vắt qua vai Haru rồi nằm sõng soài dưới đất.
- Cậu quên là tớ có học Judo à? - Haru lè lưỡi châm chọc.
- Hừ, còn kém lắm. Đó là do tớ thiếu phòng bị thôi. - Yui không cam tâm nhìn Haru đang đắc ý cười.
Lát sau, ba cô nàng trở lại ghế đá trên công viên, ngồi xuống dưới con mắt hiếu kì của những con người xung quanh.
Vài ngày sau, vụ việc tại lễ đính hôn kia cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết ổn thỏa. Yui bây giờ mới có thời gian rảnh để hẹn hai cô bạn ra nói chuyện.
Cuối cùng, địa điểm hẹn là công viên, và vừa mới gặp mặt đã "choảng nhau". Người đi đường cứ ngỡ là đánh ghen, chưa kịp cản thì ba người đã cười tươi trò chuyện ríu rít. Ai nấy đều nhăn mặt rời đi.
- Yui à, chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy gì khi lễ đính hôn bị hoãn lại sao? - Haru chu môi, ánh mắt cụp xuống nhìn Yui như đang mong đợi một điều gì đó.
Yui im lặng cúi đầu. Đôi vai lúc nhún lúc buông, ánh mắt đảo quanh, những ngón tay không chịu ngồi yên mà cứ nghịch ngợm nắm lấy vạt áo. Phải mãi sau, Yui mới chậm rãi.
- Tiếc à... Tớ chẳng hề thấy tiếc gì cả... Nhưng mà... - Từng câu nói ngắt quãng vang lên, giọng điệu mỗi lúc một khác nhưng cũng đủ để khiến hai cô gái ngồi hai bên phải hồi hộp lắng nghe. - Tớ có một chút gì đó, ừm, nhẹ nhõm chăng. Chẳng qua chỉ là cảm thấy... thứ đè nặng lòng dạ bấy lâu như được trút đi phần nào.
Mika với Haru tươi tỉnh hơn hẳn. Hơn ai hết, họ hiểu rõ đây chính là điểm thuận lợi. Như thế bao công sức họ bỏ ra cũng đáng.
- Yui, cậu thực sự không biết cậu đang cảm thấy gì sao? - Mika hớn hở tới nỗi không kìm lại được bản thân, sấn sổ nhích người lên, cười khẽ. - Cậu thực sự không đành lòng đính hôn với Oga Sewashi, càng không đành lòng nhìn Hanagato Shukasa đính hôn với người khác. Vì vậy cậu mới nhẹ nhõm khi lễ đính hôn đáng ghét này bị hoãn lại. Cậu... thực sự yêu Shukasa...
- Đừng nói nữa... - Yui nhắm mắt, gồng vai, giận dữ hét lên. - Chuyện của tớ với Hanagato Shukasa đã là quá khứ rồi. Bọn tớ chẳng còn gì để níu kéo nữa.
Giọng nói ấy nghẹn lại, yếu ớt dần rồi tắt hẳn. Cặp mắt to tròn long lanh kia thoáng chốc mờ đục đi, sâu thăm thẳm.
- Cậu chắc chứ? - Mika nhíu mày khẽ, đột ngột trầm hẳn giọng.
Yui khẽ mím môi, hai tay vò chặt lấy tà váy, nhàu nhĩ, cặp mày liễu thanh cau lại căng thẳng. Cô hé miệng, run run thốt lên từng từ.
- Ch... chắc...
- Cậu thực sự không muốn giữ lại mối tình đầu?
- Phải...
Cặp mày ánh nâu của Mika chau lại, đôi môi nở nụ cười lạnh.
- Vậy được, chúng tớ sẽ thôi không can thiệp nữa và chúc phúc cho cậu với Oga Sewashi. - Mika bình thản tuyên bố.
- Mika! Cậu nói gì vậy? - Haru giật nảy mình, ngạc nhiên hỏi lại. - Không phải trong bốn đứa tụi mình, cậu là người muốn hai cậu ấy quay lại nhất hay sao? Sao bây giờ lại...
- Phải, vì đơn giản tớ đã nghĩ Yui cũng giống như tớ, rất quý trọng mối tình đầu. - Mika dường như mất hẳn sự điềm tĩnh ngày thường, giọng nói cũng gắt gỏng hơn ban giờ hết. - Tớ chỉ vì không muốn Yui phải chịu đựng nỗi đau như tớ nên mới cố gắng, chứ nếu biết cậu ấy hời hợt đến vậy thì đã không thèm bận tâm.
Cổ họng Yui nghẹn ứ lại, đầu óc bống nhớ về mối tình đầu của Mika. Hai năm trước, Mika đã vì chuyện đó mà suy sụp hẳn, khó có thể vui vẻ bình thường. Mối tình đầu của Mika đau khổ đến thế, nên từ lâu với cô đó đã là một nỗi ám ảnh.
- Yui. - Mika đứng dậy, nhìn bạn mình đang cúi gằm mặt mà rằng. - Hãy nhìn tớ để biết cậu còn may mắn ra sao. Hãy biết nắm bắt.
- Tớ... - Yui run run, rồi khẽ nuốt khan, lấy hết can đảm mà rằng. - Lễ đính hôn sẽ được tổ chức lại vào Valentine Trắng, các cậu hãy tới dự.
Nghe được vậy, Mika càng bực bội bội phần. Nếu cô không phải là một người biết kiềm chế, ắt hẳn đã lao đến đánh Yui từ lâu rồi. Nhưng bây giờ chỉ thở dài, bất lực cười lạnh.
- Đừng lo, chúng tớ sẽ ngoan ngoãn.
Nói rồi xách túi xách bỏ đi.
Haru bối rối, hết nhìn cô bạn bên cạnh rồi nhìn bóng người vừa giận dữ rồi đi. Phải mãi sau, Haru luống cuống, lúng túng đứng dậy.
- Yui à, Mika nhất thời nóng nảy nên mới vậy. Tớ sẽ cố khuyên cậu ấy. Cậu... hãy nghĩ lại. - Nói với Yui như vậy, rồi Haru vội vã chạy theo Mika.
Yui vừa gật đầu nhẹ đáp lại bạn, thoáng chốc cả cơ thể run lên bần bật.
Yui cười gượng gạo tự trấn an, ánh mắt chẳng mấy chốc ngập lệ. Cả cơ thể nhỏ bé chợt cô độc giữa trời đông, mặc từng cơn gió thỏa sức đùa giỡn làn da trắng mịn cùng mái tóc đen mềm.
- Cô em xinh đẹp đi một mình à? Hay bị bồ cho leo cây? - Chợt một giọng nói thô thiển vang lên cùng bàn tay thô ráp đặt lên cặp đùi nõn nà mà vuốt ve. - Vậy thì đi chơi với anh nhé.
Cô rất muốn đứng dậy chỉnh cho gã sở khanh một trận nên thân, nhưng căn bẳn cơ thể bây giờ đang quá run rẩy, dường như mất hết sức lực.
- Uẩy, cô em là người mẫu à? Da vừa trắng vừa mịn, đường cong tuyệt vời vừa nhìn là đã muốn yêu thương. - Hắn cười dâm đãng, ánh mắt quét quanh qua cơ thể cô.
- Tên dâm tặc, bỏ tay ra khỏi người cậu ấy. - Một giọng nói gắt gỏng vang lên kèm theo cánh tay trắng ngần vươn ra, nắm lấy cổ tay gã nhấc khỏi người Yui.
Tên sở khanh kia toan vùng đánh, nhưng bị lực ở cổ tay siết mạnh, mới biết tên này không phải dạng dễ đùa bèn cười cợt lẩn đi.
Anh ung dung ngồi xuống một bên, thờ dài.
- Bị mấy tên bệnh hoạn sờ soạng còn không thèm phản kháng, chị dâu à, anh tôi sẽ nghĩ sao về cậu?
Nghe giọng nói quen quen này cất lên bên tai, Yui giật mình ngẩng đầu dậy.
- Shina Kazuto... - Cô ngập ngừng gọi tên, nhưng lại bị anh cười khẽ.
- Khóc rồi?
"Khóc"? Yui ngạc nhiên giơ tay lên trên mắt. Hạt nước chạm vào da tay khiến Yui thoáng rùng mình. Cô khóc từ bao giờ vậy hả?
- Không, tôi đâu có khóc. - Yui gượng gạo rút khăn tay ra lau. - Trời lạnh, gió táp vào mắt cay quá khiến mắt tôi chảy nước thôi mà.
Kazuto nhìn cô lúng túng mà không khỏi bật cười.
- Vậy thì đi uống trà cho ấm bụng nhé. Tôi mời.
- Trà? Không cần đâu, về thôi. - Yui lúng túng đứng dậy, quàng lại túi quai chéo.
- Vậy à? Tưởng cậu muốn hỏi chuyện tôi? - Kazuto cười khẽ, rồi đứng dậy toan rời đi. Chợt bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của Yui, thở dài nhắc lại. - Lần trước ở phòng tập Karatedo, cậu quyết thắng tôi để bắt tôi trả lời mọi câu hỏi của cậu mà.
- Vẫn có hiệu lực sao? - Yui nghệt mặt.
- Không cần thì thôi vậy.
- Có chứ. Đi nào. - Yui luống cuống chạy theo khi thấy Kazuto toan rời khỏi, níu lấy vạt áo khoác của anh như thể sợ anh sẽ chạy mất.
___o0o0o___
Hai người bước vào một quán trà nhỏ ở cuối góc phố. Trời lạnh, hôm nay lại là chủ nhật nên học sinh đến đây cũng đông. Yui nhẹ nhàng ngồi vào một bàn trống ở góc quán, khuất tầm nhìn.
- Cho cháu trà chanh nóng.
- Một sữa nóng.
Bà chủ quán gật đầu bước vào bếp chuẩn bị. Yui nhích người ngồi lại cho thoải mái, đầu óc bắt đầu nghĩ ra hàng loạt câu hỏi để hỏi anh chàng.
- Tôi bắt đầu hỏi nhé. - Gương mặt Yui hào hứng hẳn lên. Hôm nay cô quyết tâm khai thác thông tin từ anh chàng Shina Kazuto này bí mật về gia tộc Oga, và cả về vị hôn phu Oga Sewashi kia nữa. - Đầu tiên là, bác Kouji và mẹ cậu đã có quan hệ như thế nào?
Kazuto chợt trầm hẳn xuống.
Yui biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, nhưng lại không có ý định rút lại câu hỏi kia, bèn thở dài nói.
- Tôi biết tôi vô duyên, nhưng dù sao tôi cũng sắp trở thành thiếu phu nhân của gia tộc Oga. Hơn nữa, những chuyện tôi định hỏi thực sự là có liên quan tới tôi. Tôi sẽ không loan tin bậy bạ, chỉ mong cậu có thể thực lòng trả lời.
- Chủ tịch Oga không phải cha tôi. Nhưng mẹ tôi lại là mối tình đầu của ông ấy. - Sewashi cuwoif nhạt. - Mẹ tôi đã từ chối ông vì bà yêu người khác. Cha tôi cũng là một doanh nhân, có một công ti nhỏ, nhưng lại bị tập đoàn Oga gây sức ép dẫn đến phá sản.
Yui bỗng chùng xuống, cổ họng như nghẹt thở. Đôi mắt trân trối nhìn chàng trai đang cười cay đắng.
- Năm tôi sáu tuổi, công ti của cha phá sản, nợ nần chồng chất. Không chịu được áp lực từ các chủ nợ, cha tôi tìm đến cái chết. - Từng câu chữ thốt ra cùng với vẻ mặt đau khổ thê lương càng khiến Yui quặn lòng. - Gia đình tôi từ chỗ sung túc lâm vào cảnh cơ hàn, may thay có ông bà Eto đứng ra giúp đỡ, hào phóng trả hết các khoản nợ. Gia đình tôi mang ơn họ, mẹ tôi giúp việc cho nhà họ, còn tôi trở thành vệ sĩ riêng cho con gái họ. Cứ như vậy đến hết đời để trả ơn.
- Cậu muốn nói đến Eto Yuri và gia đình cô ta?
- Sao cậu biết? - Kazuto tỏ ra ngạc nhiên.
- À... Tôi có nghe qua... - Yui cười cười lấp liếm. Rồi như để lái sang chuyện khác, Yui tò mò hỏi. - Vậy cậu đối với bác Kouji thế nào? Có hận không?
- Hận chứ. - Kazuto quả quyết đáp, chắc nịch. - Chính người đàn ông nhỏ nhen đó đã phá hủy hạnh phúc gia đình tôi, đẩy cha tôi tới chỗ chết, đẩy mẹ tôi lâm chốn cơ hàn. Tại sao tôi không hận được?
Kazuto cay đắng cười, khiến Yui cũng chợt nghẹn giọng.
Bà chủ quán bưng hai thứ đồ uống tới, khói bốc nghi ngút. Đặt tách trà chanh trước mặt Kazuto và đưa ly sữa nóng cho Yui, bà rời đi.
Kazuto khẽ thổi, rồi uống một ngụm nước như để trấn tĩnh lại bản thân. Ổn định nhịp thở, anh kể tiếp.
- Vài năm trước, ông đột ngột tìm đến tôi, muốn nhờ tôi giả làm con riêng của ông. Nếu tôi giúp ông hoàn thành tốt công việc, ông hứa sẽ trả hết nợ của gia đình tôi cho gia đình Eto, tìm cho mẹ tôi một công việc ổn định, nhận tôi vào tập đoàn làm lúc tôi tốt nghiệp và còn sẽ gả một người vợ tốt cho tôi nữa. Rất hậu hĩnh đúng không?
Anh ngả lưng vào tường, nhún vai cười nhạt.
- Và cậu nhận lời? - Yui khẽ nuốt khan.
- Tôi cũng rất muốn giết ông ấy. - Anh bình thản nói. - Nhưng mẹ tôi khổ quá rồi. Thấy bà lầm lũi làm kẻ ở cho gia đình Eto, tôi không chịu nổi, đành nhận lời.
Nhất thời không biết nói gì, Yui khuấy nhẹ ly sữa, đưa lên miệng uống.
Bầu không gian im lặng như thế trong vài phút. Nhưng rồi, chợt nhận ra điều gì, Yui hiếu kì hỏi.
- Cậu có biết lý do ông ấy muốn cậu giả làm con riêng ông ấy không? - Cơ thể nhỏ nhắn khẽ vươn ra trước, Yui chau mày. - Không phải vì chuyện này mà bác Akiko mới bỏ nhà đi sao? Chỉ khiến cho nội bộ gia tộc Oga căng thẳng, chứ tôi không hề thấy có ích lợi gì từ việc này mà ông ấy lại thưởng cậu hậu hĩnh đến vậy.
- Cậu ngây thơ. - Kazuto ôm đầu cười khẽ. Không lẽ cô ngốc này mà chủ tịch Oga cũng ưng sao. - Ông ấy làm vậy không ngoài mục đích muốn cậu gả cho con trai ông Oga Sewashi. Lợi dụng tôi như là một đối thủ cạnh tranh, ông ấy muốn khiến Oga Sewashi phải kết hôn với cậu bằng mọi giá.
___o0o0o___
END Chapter 82.
Tác giả :
Mimi Tamako