Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm
Chương 25 Tôi khuyên cô nên yên phận đi
Lúc anh ta đi về phía tôi, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy hồi hộp, dù sao hai ngày liên tiếp đều được Lương Khanh Vũ đưa về, chuyện này sẽ rất khó giải thích.
Lý Hào Kiệt bước tới, tay anh ta khoác lên vai tôi, ôm tôi vào lòng anh ta.
Lương Khanh Vũ nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt, giống như hiểu ra điều gì đó, cười dịu dàng nói: “Không có gì, vậy tôi đi trước đây.”
Lương Khanh Vũ vừa đi khỏi, Lý Hào Kiệt lập tức nắm lấy cổ áo tôi, kéo xuống tầng hầm, rồi lại vén váy tôi lên.
“Anh làm gì vậy!”
Tôi sợ hãi, cố gắng dãy dụa!
“Làm tình.” Người đàn ông không hề dừng lại, mạnh mẽ đẩy tôi ngã xuống, trực tiếp cho vào.
“A!”
Tôi đau đớn kêu lên, nhưng nhớ ra đây là tầng hầm, ngộ nhỡ có ai tới, nghe thấy tiếng của chúng tôi…
Tôi cầu xin: “Đừng mà, đừng làm ở đây…”
“Không làm ở đây? Người đê tiện như cô, chẳng nhẽ còn muốn lên giường của tôi sao?” Lý Hào Kiệt giữ chặt lấy chân tôi ra vào, cắn vào chỗ giữa cổ và vai tôi nói: “Nói cho tôi biết, cô và anh ta đã từng làm gì chưa?”
Toàn thân tôi đầy mồ hôi, bị anh ta cắn đau đến giật mình.
Nhưng tôi lo lắng đứa bé trong bụng không dám giãy giụa, đành phải cố gắng phối hợp với anh ta.
Sau khi anh ta hành sự xong, vừa sửa sang quấn áo, vừa nói: “Tống Duyên Khanh, cô đã là bà Lý, cô cũng chỉ có thể có một người đàn ông duy nhất là tôi, tôi khuyên cô nên yên phận đi.”
Sau khi Lý Hào Kiệt đi khỏi, tôi nằm trên đất một lúc lâu, rồi gửi cho Lương Khanh Vũ một tin nhắn xin lỗi xong mới lên lầu.
Lúc tôi lên lầu, Khương Thanh đang dọn dẹp hành lý, chị ấy nói với tôi, chị ấy sẽ ra nước ngoài tập huấn ba tháng, lát nữa sẽ đi.
Chị ấy vỗ nhẹ vào chiếc bụng nhỏ nhắn của tôi trêu đùa: “Chờ khi chị về, có phải là em đã trở thành mẹ bầu rồi không!”
Tôi cười khổ.
Âm thầm quyết định, đợi đến khi lộ bụng hơn, tôi sẽ rời khỏi thành phố Vĩnh An này.
Sau khi Khương Thanh đi được một tuần, tôi cũng không gặp lại Lương Khanh Vũ, tôi cũng không chắc có phải là anh ấy đang tức giận hay không.
Một tuần này, bởi vì phải tăng ca cộng thêm việc ốm nghén càng ngày càng kinh khủng, cuối cùng yếu tới mức không thể không tới viện truyền nước.
Sau truyền xong, để đảm bảo đứa bé phát triển khỏe mạnh, tôi lại đi kiểm tra.
Khi tôi làm xong xét nghiệm, quay lại phòng bác sĩ để chuẩn đoán kết quả.
Khi tôi mới vào, chỉ nghe thấy người phụ nữ trước tôi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?”
“Tôi đề nghị là nằm bất động để giữ thai.”
Tôi đứng ở đằng sau nhìn vào kết quả xét nghiệm của mình, không hề chú ý, nhưng khi người phụ nữ có thai ấy đứng dậy, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau…
“Tống Duyên Khanh?”
Người phụ nữ có thai đến trước tôi lại là Tống Duyên Minh!
Khi ánh mắt của chị ta đang nhìn về phía giấy xét nghiệm của tôi, thì bác sĩ lại giục: “Đều là phụ nữ mang thai, có gì đâu, đọc kết quả xong rồi thì đi ra ngoài đi.”
Chị ta nhìn tôi với ánh mắt khó tin: “Mày… mày mang thai ư?”
Nếu như tôi nói người mà tôi không muốn cho biết việc mình mang thai nhất, vậy đó chính là Tống Duyên Minh!
Trong lòng tôi vô cùng hoảng hốt, giấu tờ giấy xét nghiệm sau lưng, không biết phải làm sao, bác sĩ lại giục tôi: “Cô có muốn đọc kết quả không, còn đầy người đang xếp hàng đằng sau kia kìa!”
“Cô ấy có đọc.” Tống Duyên Minh cướp tờ giấy trong tay tôi, đặt lên bàn của bác sĩ.
Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn tôi, rồi lại nhìn Tống Duyên Minh, cười nói: “Hai người mang thai, cùng mang thai sao? Tốt quá.”
Nói xong lại bắt đầu xem giấy xét nghiệm của tôi.
Xem xong rồi nói: “Con của cô không sao, phát triển bình thường, thai kỳ cũng bình thường.” Sau đó lại nhìn Tống Duyên Minh: “So với cô, con của cô ấy, nếu không nghỉ ngơi giữ thai thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Bác sĩ nói xong lại đem so sánh tôi với Tống Duyên Minh.
Tôi thì bình thường còn chị ta thì đang giai đoạn nguy hiểm.
Chúng tôi đi ra khỏi khoa phụ sản, Tống Duyên Minh nắm chặt cổ tay tôi, gặng hỏi: “Đứa bé là con của ai?”