Thay Chị Gả Đại Gia
Chương 84
Edit: Chuối Táo Quạ
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân đeo túi đeo chéo thêu hoa làm từ vải bố màu xanh nước biển nhạt, chen chúc xuyên qua đám đông như con cá đang bơi, chạy chậm tới lớp học múa.
Lớp học trống rỗng, không hề bị những người khác “chiếm giữ”.
Cô không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán, lấy giày múa ra khỏi cặp.
Đúng vào lúc này, mấy đứa Chu Oánh Huyên trong đội múa lục tục đi vào.
Chu Oánh Huyên nhìn thấy Bạch Nhân, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Lại tới nữa, ngày nào cũng có cậu, có phiền hay không vậy.”
Bạch Nhân không để ý tới mấy người bọn họ, sau khi thay giày múa xong thì dựa vào lan can để ép chân làm nóng người.
Mấy đứa con gái kia thì thầm to nhỏ ở sau lưng.
“Gầy như khỉ, mà còn mơ làm ngôi sao lớn, đúng là cười muốn rụng răng.”
“Đúng thế, bây giờ lăn lộn trong giới giải trí, nhà ai không có vài chỗ dựa, cái loại nó á…”
Bạch Nhân tự luyện múa một mình với vẻ mặt vô cảm, không hề để ý tới lời thì thầm to nhỏ của mấy người bọn họ.
Mấy cô gái kia cắm loa, bật nhạc rất to ra loa ngoài.
Giai điệu do cô khẽ ngân nga bị làm xáo trộn, cô nhíu mày liếc mắt nhìn Chu Oánh Huyên một cái.
Chu Oánh Huyên hất cằm lên như thể muốn ra oai, rõ ràng là cố tình đối địch với cô.
Bạch Nhân không muốn so đo với bọn họ nữa, dùng khăn lông lau mồ hôi, cầm cặp rồi quả quyết rời khỏi lớp học múa.
Lúc ra cửa, cô dùng một chân đá lật cả cái loa màu đen của bọn họ.
Chu Oánh Huyên khàn giọng mắng một câu: “Bạch Nhân! Cậu có bệnh à!”
Bạch Nhân không quay đầu lại, một tay dựng ngón giữa lên.
…
Thù oán của cô với đội múa còn phải kể đến từ hội diễn chào mừng học sinh mới nhập học hồi lớp mười, đơn giản chỉ là cô giành mất giải nhất vốn thuộc về mấy cô gái đã học múa từ bé lại có hoàn cảnh gia đình khá giả này.
Từ đó về sau, mấy đứa trong đội múa do Chu Oánh Huyên cầm đầu cứ luôn không ưa Bạch Nhân, gây rắc rối đủ kiểu.
Từ trước đến nay, Bạch Nhân vốn không phải người bấm bụng chịu đựng, dù sao bọn họ cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.
Cô đeo cặp sách, tức tối đi trên con đường nhỏ lát đá xanh trong trấn cổ, đá sỏi đá suốt cả dọc đường.
Một trận gió thổi qua, mùi thơm nồng của cây hoa quế trước cửa nhà bay tới, những cánh hoa nhỏ rời rạc rơi rụng lả tả.
Bạch Nhân để ý thấy, hình như có một bóng người đang đứng dưới tán cây hoa quế.
Cô không khỏi thả chậm bước chân, dè dặt đi qua, núp dưới bóng cây hoa rồi thò đầu ra nhìn.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng tựa nghiêng bên xe máy, các đường nét trên mặt hài hòa anh tuấn, sống mũi cao thẳng và hàng mi dày khiến vẻ ngoài của anh trông có vẻ rất có tính công kích.
Tựa hồ biết cô đã đến, anh bỗng nhiên quay đầu sang, đôi mắt bình tĩnh khẽ liếc qua cô một cái.
Bạch Nhân cảm giác ánh mắt này của người thiếu niên ấy… tựa như xen lẫn những đốm lửa li ti, đốt bỏng da thịt cô.
Không hiểu sao cô lại thấy trong lòng hoảng hốt, nện bước nhanh hơn, vội vàng bước lên cầu thang của căn nhà cũ.
Trước khi vào nhà, cô lại không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái.
Thiếu niên đã dời tầm mắt đi, cúi xuống kiểm tra đồng hồ đo của xe máy, hoa quế rụng li ti rơi lả tả, bay xuống xe anh.
…
Bà ngoại đang rửa táo ở ngoài sân, Bạch Nhân thả ngay cặp xuống luôn, đi qua cầm lấy quả táo trong tay bà ngoại: “Để con làm cho, mắt bà không tốt, đừng làm những chuyện này.”
“Cái này thì có gì đâu, bà vẫn nhìn được.”
“Vẫn nên để con làm thì hơn.”
Bạch Nhân rửa táo xong, lại cẩn thận cắt thành miếng nhỏ đặt vào đĩa, mang lên bàn rồi cùng ăn với bà ngoại: “Bà ngoại, bên ngoài có người, bà gặp chưa ạ?”
“Ai thế?”
“Một anh trai.”
“Con nói Tiểu Hoài à?” Bà ngoại hiểu ra, gật gật đầu: “Cháu trai của ông Trần nhà sát vách đấy. Nghe nói là sinh viên, cuối tuần tới đây thăm ông ấy.”
“Ồ.”
Bạch Nhân đáp lại một tiếng, lại đi đến rổ, cầm một quả táo ra cạnh giếng, múc nước rửa sạch sẽ, rồi đi ra cửa.
Thiếu niên kia đang ngồi xổm trước xe máy, hình như đang kiểm tra cái gì đó, lúc thì đứng dậy bấm nút.
Bạch Nhân cầm theo quả táo, tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng quan sát anh trong im lặng.
Người anh cao gầy, quần đen phác họa cặp chân thon dài khác người của anh, đường nét vô cùng đẹp.
Bạch Nhân cầm táo đi đến trước mặt anh, chủ động hỏi: “Xe máy của anh bị hỏng à?”
Thiếu niên vẫn thử nổ máy như cũ, không để ý tới cô.
Cô lại nói tiếp: “Em biết có một tiệm sửa xe ở trên trấn.”
Thiếu niên kia vẫn không để ý tới cô, cả người đều tỏa ra kiểu hơi thở người sống chớ lại gần, ánh mắt cũng lạnh tanh.
Bạch Nhân thấy bẽ mặt nên bĩu môi, không đưa táo cho anh, mà xoay người đi về nhà.
…
Lúc chiều tối, cô thay trang phục múa rộng rãi, bật máy ghi âm, luyện điệu múa "Trường Tương Tư" cổ điển mới học được ở trong sân.
Xung quanh không có gương, cô chỉ có thể nhìn cái bóng của mình ở dưới ánh mặt trời, phán đoán xem động tác có đúng hay không.
“Quân ở ngoài thiên sơn, ta chờ quân trở về…”
Cô khẽ ngân nga giai điệu, động tác uyển chuyển tuyệt đẹp, trong động tác vươn vai ngửa ra sau nhìn lại một cái lúc cuối cùng, cô nhìn thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng kia tựa nghiêng vào cạnh cửa gỗ.
Ánh mắt sáng quắc của anh bắn ra đốm lửa, lại tí tách văng trúng trái tim cô.
Bạch Nhân hoảng loạn ngừng động tác, đứng lên, nhìn anh với vẻ hơi lúng túng.
Cuối cùng, thiếu niên mở miệng: “Ông nội bảo em và bà sang kia ăn cơm tối.”
Giọng nói của anh trầm thấp có từ tính, tựa như cành gỗ giòn giã nứt gãy.
Dứt lời, anh không đợi Bạch Nhân đáp lại, mà xoay người rời khỏi cổng.
Bạch Nhân bĩu môi, về phòng tắm, tắm qua bằng nước ấm.
Lúc thay quần áo, cô cố ý chọn chiếc váy trắng thêu hoa đẹp nhất bằng vải bố của mình, nói với bà ngoại đang vo gạo: “Ông Trần bảo sang bên kia ăn cơm ạ.”
“Sao lại qua bên kia ăn, suốt ngày sang đó ăn, nhiều lần thì không hay.”
“Vậy để con nói với ông Trần, không qua ạ.”
Bà ngoại biết hình như ông cụ sát vách kia có ý quan tâm tới Bạch Nhân, bà cũng sợ cơ thể này của mình… không chịu nổi đến lúc cô trưởng thành, sau này nếu cô phải lẻ loi một mình…
Bà ngoại nói lại ngay: “Con đi đi, bà ăn ở nhà, buổi trưa vẫn còn thừa thức ăn, không ăn hết thì phí.”
“Bà ngoại, bà không đi, thì con cũng không đi, con cùng ăn cơm tối với bà.”
Bạch Nhân nói xong thì lấy thức ăn thừa lúc trưa ra khỏi tủ lạnh, nhanh nhẹn hâm nóng lại.
Không bao lâu sau, thiếu niên kia lại thong thả bước vào cửa, thấy Bạch Nhân đang nhóm lửa nấu cơm, anh lạnh nhạt nói: “Sao, vừa nãy em không nghe thấy anh nói gì à?”
“Bởi vì nhà vẫn còn thức ăn thừa…” Bạch Nhân nhìn thấy anh thì luống cuống, lúng túng giải thích: “Cứ sang đó ăn suốt thì không hay.”
Trần Hoài Kiêu nhìn bát rau xanh trong tay của cô nhóc kia, im lặng một lát, nói: “Chú Mục đã làm thức ăn đãi khách, một bàn đầy ắp. Nếu em không sang, ông nội sẽ rất buồn.”
Nói xong, anh cũng không đợi Bạch Nhân đáp lại mà xoay người đi luôn.
Bà ngoại giục Bạch Nhân: “Đi đi, nói không chừng ông Trần còn có chuyện dặn dò con đấy.”
Bạch Nhân biết, chắc chắn là bà ngoại không muốn sang đó quấy rầy, nhưng cô lại không muốn làm trái ý của ông cụ Trần, chỉ có thể hâm nóng thức ăn cho bà ngoại trước, chuẩn bị cho bà ăn rồi lúc đó mới sang nhà họ Trần ở sát vách.
Mặc dù nhà họ Trần ở ngay sát bên cạnh nhà cô, nhưng cách trang trí sang trọng trong nhà lại khác hoàn toàn với nhà cô.
Tất cả mọi thứ đều là đồ dùng trong nhà làm từ gỗ lim, những thứ treo trên tường, những thứ bày trên kệ đều là đồ cổ, vật trang trí có giá trị xa xỉ.
Phòng ăn, Mục Nghiêm bưng món cá tươi hấp cuối cùng lên bàn.
Ông cụ dùng gậy chống khắc rồng chậm rãi đi ra, Trần Hoài Kiêu lễ phép đi theo sau lưng ông, đợi ông ngồi vào chỗ chính giữa, anh mới ngồi xuống.
“Nhóc con Bạch kia, cháu cũng ngồi đi.” Ông cụ không có quy tắc gì ép buộc Bạch Nhân, thoải mái nói: “Ngồi bên cạnh thằng ba đi.”
Bạch Nhân liếc chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng.
Căn phòng này không có ai khác, vậy thì thằng ba chính là anh.
Bạch Nhân ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh cậu thiếu niên.
Vừa mới tới gần anh, cô đã cảm nhận được khí thế mạnh kẽ của con trai, lập tức hơi chút luống cuống.
“Sao bà ngoại cháu không sang?”
“Bởi vì nhà vẫn còn thức ăn thừa từ bữa trưa nên bà ngoại nói không được lãng phí.”
Ông cụ Trần hiểu ý của cô nên không hỏi nhiều nữa, chỉ vào thiếu niên, giới thiệu: “Đây là thằng ba nhà ông, Trần Hoài Kiêu, cháu nên gọi nó là anh.”
Bạch Nhân dè dặt liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh.
Đôi mắt đen như mực của anh có chứa vài phần lạnh nhạt, có vẻ không muốn làm quen với cô cho lắm.
Mặc dù Bạch Nhân thấy khó chịu trong lòng, nhưng lại không cãi lại ông cụ Trần, thông minh gọi một tiếng: “Anh ạ.”
Lúc này anh mới lãnh đạm ừ một tiếng.
“Sau này, tuần nào anh Hoài Kiêu của cháu cũng sẽ tới đây, quen với nhau hơn thì sẽ tốt thôi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, có phải cháu không theo kịp việc học hành ở cấp ba không? Ông thấy điểm thi tháng trước của cháu không tốt lắm.”
“Có hơi hơi ạ, tiếng Anh của cháu không tốt lắm, nhất là phần nghe.”
“Kết quả học tập phải nắm vững lại.” Ông cụ Trần nghiêm túc nói: “Sau này, không cần biết cháu muốn hát hò nhảy múa hay là làm ngôi sao, thì kiến thức vẫn là thứ không bao giờ được để rơi rớt.”
“Cháu hiểu rồi ông nội Trần, cháu sẽ học hành tử tế.”
“Trước khi lên lớp mười hai, có thể trở thành một trong mười người đứng đầu của khối không?”
“Cháu… cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Ông không muốn nghe sẽ cố gắng hết sức.”
“Có thể! Cháu có thể!”
Lúc này, sắc mặt của ông cụ Trần mới hơi dịu đi, lại gắp cho Bạch Nhân một miếng thịt bò kho: “Tương lai là của cháu, phải nắm thật chắc.”
“Vâng.”
Trần Hoài Kiêu im lặng ăn cơm, nghe cuộc trò chuyện của ông cụ và con nhóc bên cạnh, trong lòng đã nghiền ngẫm hiểu ra được đại khái.
Quả thật là ông cụ đang dốc lòng bồi dưỡng cô.
Đương nhiên, chắc chắn đây không phải là hứng thú nhất thời của ông cụ, tự nhiên có lòng tốt, đi làm từ thiện.
Mục đích của ông là gì, thông qua bữa cơm này, Trần Hoài Kiêu đã hiểu hơn nửa.
Tất cả mọi thứ trong nửa trước của cuộc đời anh… hầu hết đều nằm trong sự sắp đặt của ông cụ, tựa như con côn trùng bị mắc vào mạng nhện, không thể tránh thoát.
Vẻ mặt của Trần Hoài Kiêu lại càng lạnh nhạt hơn.
“Thằng ba này, đợi lát nữa ăn cơm xong thì để con nhóc nhà họ Bạch dẫn cháu lên trấn cổ đi dạo nhé.”
“Vâng.”
…
Trần Hoài Kiêu im lặng đi trên con đường lát đá tảng có đèn đường sáng trưng trong trấn cổ.
Bạch Nhân thừa biết anh không có hứng thú đi dạo phố, lải nhải giới thiệu… anh cũng không đáp lại, cứ như thể không nghe thấy vậy.
Cuối cùng tính cáu kỉnh mà cô nhóc tích góp lại đã không giấu nổi nữa, cô nắm lấy dây đeo túi xách, sải bước nhanh hơn để rời đi.
Trần Hoài Kiêu thấy cô nhóc không nói một tiếng nào mà đã muốn đi luôn thì đi hai ba bước đuổi theo cô: “Em làm gì thế?”
“Nếu anh không có hứng đi dạo phố, vậy em phải về làm bài tập đây!”
Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu đã hơi hơi tan chảy, khóe miệng nở nụ cười khen ngợi: “Tính của em còn rất ghê gớm đấy.”
Bạch Nhân hừ lạnh: “Em chưa bao giờ làm việc phí thời gian.”
“Ông nội nói em muốn trở thành ngôi sao à?”
“Ừ.”
“Vậy em múa dở quá rồi.”
Bạch Nhân đỏ bừng mặt, mạnh miệng nói: “Anh còn không biết múa ấy! Anh dựa vào cái gì để nói như vậy!”
“Anh không biết múa, nhưng anh lại biết thưởng thức.” Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Lúc nào khiến anh vừa lòng thì lúc ấy mới tính là bước vào lớp vỡ lòng.”
Bạch Nhân không tin lời anh nói, quay đầu đi khẽ hừ một tiếng.
Trần Hoài Kiêu đút hai tay vào túi, đi cùng cô trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, gió đêm ngày hè hơi lành lạnh.
“Em biết vì sao ông nội lại tốt với em không?”
“Ông Trần là người tốt, là người tốt nhất trên đời này, không có ông… em đã chết đói rồi.” Bạch Nhân nói với vẻ chắc nịch: “Sau này em nhất định phải trở nên nổi bật, muốn báo đáp ông.”
Lời đã đến cổ họng của Trần Hoài Kiêu, nhưng lại bị anh nuốt xuống.
Cô nhóc này chẳng biết gì hết.
“À, xe anh hỏng rồi, em nói trên trấn có cửa hàng sửa chữa mà, dẫn anh đi đi.”
“Không phải anh không để ý tới em à?!” Bạch Nhân vẫn còn đang giận dỗi vì sự lạnh nhạt vừa nãy của anh: “Em đổi ý rồi, không muốn dẫn anh đi nữa.”
Trần Hoài Kiêu duỗi tay kéo kéo cái bím tóc to tướng ở sau đầu cô: “Cái tính cáu kỉnh gì của em đây.”
Bạch Nhân nhìn thấy, vậy mà anh lại túm tóc mình, cô lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống đi về nhà: “Cửa hàng sửa chữa sắp đóng cửa rồi, nếu như muốn đi thì phải nhanh lên.”
Mười phút sau, Trần Hoài Kiêu hùng hục đẩy xe máy đến một hàng sửa xe trông rất bình thường ở trên trấn.
Hàng sửa xe này sửa cả xe đạp lẫn xe đạp điện.
Chiếc xe phân khối lớn này của Trần Hoài Kiêu có giá lên tới sáu con số, thật sự là hơi không dám đẩy vào trong cửa hàng này.
“Bạch Nhân tới.” Chủ cửa hàng này là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, mặc tạp dề bằng da thuộc, nhanh nhẹn đẩy xe motor của Trần Hoài Kiêu vào trong cửa hàng: “Bạn em à?”
“Vâng.” Bạch Nhân cởi mở trả lời: “Xe anh ấy bị hỏng, anh xem có thể sửa được không.”
Chàng trai kia ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt, sau đó tháo phần khung máy của xe ra: “Ầu, xe tốt đấy.”
Trần Hoài Kiêu đang định bảo cậu ta cẩn thận một chút, Bạch Nhân cũng lo lắng cúi người xuống xem xét: “Xe này có vấn đề gì vậy, vì sao không nổ máy được?”
“Có thể nổ máy được, nhưng bộ chế hòa khí hơi cũ rồi, anh thay cái khác cho em.” Dứt lời, cậu ta thành thạo tháo xi-lanh ra: “Đi lấy dầu nhớt tới đây cho anh.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn đưa các loại đồ nghề cần thiết cho cậu ta, giúp cậu ta sửa chữa lắp lại xe, thử thử, thế là có thể nổ máy.
“Tới đây nghe tiếng máy đi.” Chàng trai đó vỗ vỗ vào xe máy, nói với Trần Hoài Kiêu: “Bảo đảm giống hệt lúc cậu mới mua xe.”
Trần Hoài Kiêu không quan tâm đến xe máy, quay đầu sang nhìn thoáng qua cái móng vuốt bẩn thỉu dính đầy dầu máy của cô gái nhỏ đang lau mồ hôi trên mặt.
Anh vừa định ngăn cản thì đã muộn, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ lập tức đen thui một vùng, bẩn vô cùng.
Trần Hoài Kiêu trợn trắng mắt, xách ống tay áo của cô lên với vẻ chê bai, dẫn cô đi tới gần vòi nước ở cửa: “Rửa tay đi.”
“À.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn rửa tay, sau khi xoa tay một lúc lâu, vẫn không thể rửa sạch dầu máy đen thui trên tay.
Trần Hoài Kiêu dứt khoát cầm lấy hộp xà phòng, giúp cô xoa tay nhỏ, sau đó đặt ở dưới nước, ra sức cọ rửa ngón tay cô.
Tay anh rất to, khớp xương nào cũng thon dài trông rất có lực, nhưng thịt trong lòng bàn tay lại rất mịn màng.
Tim Bạch Nhân lại đập thình thịch thình thịch đầy điên cuồng.
“Ai làm người đó hưởng, em nhiệt tình như vậy làm gì, cũng chẳng phải sẽ chia một nửa tiền sửa xe cho em.”
“Không sao, đều là người quen mà.”
“Quen lắm à?”
“Cũng… không quen lắm.”
Rửa tay xong, Trần Hoài Kiêu lại dùng khăn giấy thấm nước, cẩn thận từng li từng tí để lau vết bẩn trên mặt cho cô.
Bạch Nhân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của thiếu niên, hô hấp tạm ngừng lại.
Các đường nét trên mặt anh vốn rất dữ, nhưng không biết vì sao, nhìn gần, lại thấy rất dịu dàng.
“Em nóng lắm à?”.
“Không, không hề.”
“Mặt đỏ như vậy.”
“À, nóng quá!”
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân đeo túi đeo chéo thêu hoa làm từ vải bố màu xanh nước biển nhạt, chen chúc xuyên qua đám đông như con cá đang bơi, chạy chậm tới lớp học múa.
Lớp học trống rỗng, không hề bị những người khác “chiếm giữ”.
Cô không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán, lấy giày múa ra khỏi cặp.
Đúng vào lúc này, mấy đứa Chu Oánh Huyên trong đội múa lục tục đi vào.
Chu Oánh Huyên nhìn thấy Bạch Nhân, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Lại tới nữa, ngày nào cũng có cậu, có phiền hay không vậy.”
Bạch Nhân không để ý tới mấy người bọn họ, sau khi thay giày múa xong thì dựa vào lan can để ép chân làm nóng người.
Mấy đứa con gái kia thì thầm to nhỏ ở sau lưng.
“Gầy như khỉ, mà còn mơ làm ngôi sao lớn, đúng là cười muốn rụng răng.”
“Đúng thế, bây giờ lăn lộn trong giới giải trí, nhà ai không có vài chỗ dựa, cái loại nó á…”
Bạch Nhân tự luyện múa một mình với vẻ mặt vô cảm, không hề để ý tới lời thì thầm to nhỏ của mấy người bọn họ.
Mấy cô gái kia cắm loa, bật nhạc rất to ra loa ngoài.
Giai điệu do cô khẽ ngân nga bị làm xáo trộn, cô nhíu mày liếc mắt nhìn Chu Oánh Huyên một cái.
Chu Oánh Huyên hất cằm lên như thể muốn ra oai, rõ ràng là cố tình đối địch với cô.
Bạch Nhân không muốn so đo với bọn họ nữa, dùng khăn lông lau mồ hôi, cầm cặp rồi quả quyết rời khỏi lớp học múa.
Lúc ra cửa, cô dùng một chân đá lật cả cái loa màu đen của bọn họ.
Chu Oánh Huyên khàn giọng mắng một câu: “Bạch Nhân! Cậu có bệnh à!”
Bạch Nhân không quay đầu lại, một tay dựng ngón giữa lên.
…
Thù oán của cô với đội múa còn phải kể đến từ hội diễn chào mừng học sinh mới nhập học hồi lớp mười, đơn giản chỉ là cô giành mất giải nhất vốn thuộc về mấy cô gái đã học múa từ bé lại có hoàn cảnh gia đình khá giả này.
Từ đó về sau, mấy đứa trong đội múa do Chu Oánh Huyên cầm đầu cứ luôn không ưa Bạch Nhân, gây rắc rối đủ kiểu.
Từ trước đến nay, Bạch Nhân vốn không phải người bấm bụng chịu đựng, dù sao bọn họ cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.
Cô đeo cặp sách, tức tối đi trên con đường nhỏ lát đá xanh trong trấn cổ, đá sỏi đá suốt cả dọc đường.
Một trận gió thổi qua, mùi thơm nồng của cây hoa quế trước cửa nhà bay tới, những cánh hoa nhỏ rời rạc rơi rụng lả tả.
Bạch Nhân để ý thấy, hình như có một bóng người đang đứng dưới tán cây hoa quế.
Cô không khỏi thả chậm bước chân, dè dặt đi qua, núp dưới bóng cây hoa rồi thò đầu ra nhìn.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng tựa nghiêng bên xe máy, các đường nét trên mặt hài hòa anh tuấn, sống mũi cao thẳng và hàng mi dày khiến vẻ ngoài của anh trông có vẻ rất có tính công kích.
Tựa hồ biết cô đã đến, anh bỗng nhiên quay đầu sang, đôi mắt bình tĩnh khẽ liếc qua cô một cái.
Bạch Nhân cảm giác ánh mắt này của người thiếu niên ấy… tựa như xen lẫn những đốm lửa li ti, đốt bỏng da thịt cô.
Không hiểu sao cô lại thấy trong lòng hoảng hốt, nện bước nhanh hơn, vội vàng bước lên cầu thang của căn nhà cũ.
Trước khi vào nhà, cô lại không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái.
Thiếu niên đã dời tầm mắt đi, cúi xuống kiểm tra đồng hồ đo của xe máy, hoa quế rụng li ti rơi lả tả, bay xuống xe anh.
…
Bà ngoại đang rửa táo ở ngoài sân, Bạch Nhân thả ngay cặp xuống luôn, đi qua cầm lấy quả táo trong tay bà ngoại: “Để con làm cho, mắt bà không tốt, đừng làm những chuyện này.”
“Cái này thì có gì đâu, bà vẫn nhìn được.”
“Vẫn nên để con làm thì hơn.”
Bạch Nhân rửa táo xong, lại cẩn thận cắt thành miếng nhỏ đặt vào đĩa, mang lên bàn rồi cùng ăn với bà ngoại: “Bà ngoại, bên ngoài có người, bà gặp chưa ạ?”
“Ai thế?”
“Một anh trai.”
“Con nói Tiểu Hoài à?” Bà ngoại hiểu ra, gật gật đầu: “Cháu trai của ông Trần nhà sát vách đấy. Nghe nói là sinh viên, cuối tuần tới đây thăm ông ấy.”
“Ồ.”
Bạch Nhân đáp lại một tiếng, lại đi đến rổ, cầm một quả táo ra cạnh giếng, múc nước rửa sạch sẽ, rồi đi ra cửa.
Thiếu niên kia đang ngồi xổm trước xe máy, hình như đang kiểm tra cái gì đó, lúc thì đứng dậy bấm nút.
Bạch Nhân cầm theo quả táo, tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng quan sát anh trong im lặng.
Người anh cao gầy, quần đen phác họa cặp chân thon dài khác người của anh, đường nét vô cùng đẹp.
Bạch Nhân cầm táo đi đến trước mặt anh, chủ động hỏi: “Xe máy của anh bị hỏng à?”
Thiếu niên vẫn thử nổ máy như cũ, không để ý tới cô.
Cô lại nói tiếp: “Em biết có một tiệm sửa xe ở trên trấn.”
Thiếu niên kia vẫn không để ý tới cô, cả người đều tỏa ra kiểu hơi thở người sống chớ lại gần, ánh mắt cũng lạnh tanh.
Bạch Nhân thấy bẽ mặt nên bĩu môi, không đưa táo cho anh, mà xoay người đi về nhà.
…
Lúc chiều tối, cô thay trang phục múa rộng rãi, bật máy ghi âm, luyện điệu múa "Trường Tương Tư" cổ điển mới học được ở trong sân.
Xung quanh không có gương, cô chỉ có thể nhìn cái bóng của mình ở dưới ánh mặt trời, phán đoán xem động tác có đúng hay không.
“Quân ở ngoài thiên sơn, ta chờ quân trở về…”
Cô khẽ ngân nga giai điệu, động tác uyển chuyển tuyệt đẹp, trong động tác vươn vai ngửa ra sau nhìn lại một cái lúc cuối cùng, cô nhìn thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng kia tựa nghiêng vào cạnh cửa gỗ.
Ánh mắt sáng quắc của anh bắn ra đốm lửa, lại tí tách văng trúng trái tim cô.
Bạch Nhân hoảng loạn ngừng động tác, đứng lên, nhìn anh với vẻ hơi lúng túng.
Cuối cùng, thiếu niên mở miệng: “Ông nội bảo em và bà sang kia ăn cơm tối.”
Giọng nói của anh trầm thấp có từ tính, tựa như cành gỗ giòn giã nứt gãy.
Dứt lời, anh không đợi Bạch Nhân đáp lại, mà xoay người rời khỏi cổng.
Bạch Nhân bĩu môi, về phòng tắm, tắm qua bằng nước ấm.
Lúc thay quần áo, cô cố ý chọn chiếc váy trắng thêu hoa đẹp nhất bằng vải bố của mình, nói với bà ngoại đang vo gạo: “Ông Trần bảo sang bên kia ăn cơm ạ.”
“Sao lại qua bên kia ăn, suốt ngày sang đó ăn, nhiều lần thì không hay.”
“Vậy để con nói với ông Trần, không qua ạ.”
Bà ngoại biết hình như ông cụ sát vách kia có ý quan tâm tới Bạch Nhân, bà cũng sợ cơ thể này của mình… không chịu nổi đến lúc cô trưởng thành, sau này nếu cô phải lẻ loi một mình…
Bà ngoại nói lại ngay: “Con đi đi, bà ăn ở nhà, buổi trưa vẫn còn thừa thức ăn, không ăn hết thì phí.”
“Bà ngoại, bà không đi, thì con cũng không đi, con cùng ăn cơm tối với bà.”
Bạch Nhân nói xong thì lấy thức ăn thừa lúc trưa ra khỏi tủ lạnh, nhanh nhẹn hâm nóng lại.
Không bao lâu sau, thiếu niên kia lại thong thả bước vào cửa, thấy Bạch Nhân đang nhóm lửa nấu cơm, anh lạnh nhạt nói: “Sao, vừa nãy em không nghe thấy anh nói gì à?”
“Bởi vì nhà vẫn còn thức ăn thừa…” Bạch Nhân nhìn thấy anh thì luống cuống, lúng túng giải thích: “Cứ sang đó ăn suốt thì không hay.”
Trần Hoài Kiêu nhìn bát rau xanh trong tay của cô nhóc kia, im lặng một lát, nói: “Chú Mục đã làm thức ăn đãi khách, một bàn đầy ắp. Nếu em không sang, ông nội sẽ rất buồn.”
Nói xong, anh cũng không đợi Bạch Nhân đáp lại mà xoay người đi luôn.
Bà ngoại giục Bạch Nhân: “Đi đi, nói không chừng ông Trần còn có chuyện dặn dò con đấy.”
Bạch Nhân biết, chắc chắn là bà ngoại không muốn sang đó quấy rầy, nhưng cô lại không muốn làm trái ý của ông cụ Trần, chỉ có thể hâm nóng thức ăn cho bà ngoại trước, chuẩn bị cho bà ăn rồi lúc đó mới sang nhà họ Trần ở sát vách.
Mặc dù nhà họ Trần ở ngay sát bên cạnh nhà cô, nhưng cách trang trí sang trọng trong nhà lại khác hoàn toàn với nhà cô.
Tất cả mọi thứ đều là đồ dùng trong nhà làm từ gỗ lim, những thứ treo trên tường, những thứ bày trên kệ đều là đồ cổ, vật trang trí có giá trị xa xỉ.
Phòng ăn, Mục Nghiêm bưng món cá tươi hấp cuối cùng lên bàn.
Ông cụ dùng gậy chống khắc rồng chậm rãi đi ra, Trần Hoài Kiêu lễ phép đi theo sau lưng ông, đợi ông ngồi vào chỗ chính giữa, anh mới ngồi xuống.
“Nhóc con Bạch kia, cháu cũng ngồi đi.” Ông cụ không có quy tắc gì ép buộc Bạch Nhân, thoải mái nói: “Ngồi bên cạnh thằng ba đi.”
Bạch Nhân liếc chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng.
Căn phòng này không có ai khác, vậy thì thằng ba chính là anh.
Bạch Nhân ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh cậu thiếu niên.
Vừa mới tới gần anh, cô đã cảm nhận được khí thế mạnh kẽ của con trai, lập tức hơi chút luống cuống.
“Sao bà ngoại cháu không sang?”
“Bởi vì nhà vẫn còn thức ăn thừa từ bữa trưa nên bà ngoại nói không được lãng phí.”
Ông cụ Trần hiểu ý của cô nên không hỏi nhiều nữa, chỉ vào thiếu niên, giới thiệu: “Đây là thằng ba nhà ông, Trần Hoài Kiêu, cháu nên gọi nó là anh.”
Bạch Nhân dè dặt liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh.
Đôi mắt đen như mực của anh có chứa vài phần lạnh nhạt, có vẻ không muốn làm quen với cô cho lắm.
Mặc dù Bạch Nhân thấy khó chịu trong lòng, nhưng lại không cãi lại ông cụ Trần, thông minh gọi một tiếng: “Anh ạ.”
Lúc này anh mới lãnh đạm ừ một tiếng.
“Sau này, tuần nào anh Hoài Kiêu của cháu cũng sẽ tới đây, quen với nhau hơn thì sẽ tốt thôi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, có phải cháu không theo kịp việc học hành ở cấp ba không? Ông thấy điểm thi tháng trước của cháu không tốt lắm.”
“Có hơi hơi ạ, tiếng Anh của cháu không tốt lắm, nhất là phần nghe.”
“Kết quả học tập phải nắm vững lại.” Ông cụ Trần nghiêm túc nói: “Sau này, không cần biết cháu muốn hát hò nhảy múa hay là làm ngôi sao, thì kiến thức vẫn là thứ không bao giờ được để rơi rớt.”
“Cháu hiểu rồi ông nội Trần, cháu sẽ học hành tử tế.”
“Trước khi lên lớp mười hai, có thể trở thành một trong mười người đứng đầu của khối không?”
“Cháu… cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Ông không muốn nghe sẽ cố gắng hết sức.”
“Có thể! Cháu có thể!”
Lúc này, sắc mặt của ông cụ Trần mới hơi dịu đi, lại gắp cho Bạch Nhân một miếng thịt bò kho: “Tương lai là của cháu, phải nắm thật chắc.”
“Vâng.”
Trần Hoài Kiêu im lặng ăn cơm, nghe cuộc trò chuyện của ông cụ và con nhóc bên cạnh, trong lòng đã nghiền ngẫm hiểu ra được đại khái.
Quả thật là ông cụ đang dốc lòng bồi dưỡng cô.
Đương nhiên, chắc chắn đây không phải là hứng thú nhất thời của ông cụ, tự nhiên có lòng tốt, đi làm từ thiện.
Mục đích của ông là gì, thông qua bữa cơm này, Trần Hoài Kiêu đã hiểu hơn nửa.
Tất cả mọi thứ trong nửa trước của cuộc đời anh… hầu hết đều nằm trong sự sắp đặt của ông cụ, tựa như con côn trùng bị mắc vào mạng nhện, không thể tránh thoát.
Vẻ mặt của Trần Hoài Kiêu lại càng lạnh nhạt hơn.
“Thằng ba này, đợi lát nữa ăn cơm xong thì để con nhóc nhà họ Bạch dẫn cháu lên trấn cổ đi dạo nhé.”
“Vâng.”
…
Trần Hoài Kiêu im lặng đi trên con đường lát đá tảng có đèn đường sáng trưng trong trấn cổ.
Bạch Nhân thừa biết anh không có hứng thú đi dạo phố, lải nhải giới thiệu… anh cũng không đáp lại, cứ như thể không nghe thấy vậy.
Cuối cùng tính cáu kỉnh mà cô nhóc tích góp lại đã không giấu nổi nữa, cô nắm lấy dây đeo túi xách, sải bước nhanh hơn để rời đi.
Trần Hoài Kiêu thấy cô nhóc không nói một tiếng nào mà đã muốn đi luôn thì đi hai ba bước đuổi theo cô: “Em làm gì thế?”
“Nếu anh không có hứng đi dạo phố, vậy em phải về làm bài tập đây!”
Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu đã hơi hơi tan chảy, khóe miệng nở nụ cười khen ngợi: “Tính của em còn rất ghê gớm đấy.”
Bạch Nhân hừ lạnh: “Em chưa bao giờ làm việc phí thời gian.”
“Ông nội nói em muốn trở thành ngôi sao à?”
“Ừ.”
“Vậy em múa dở quá rồi.”
Bạch Nhân đỏ bừng mặt, mạnh miệng nói: “Anh còn không biết múa ấy! Anh dựa vào cái gì để nói như vậy!”
“Anh không biết múa, nhưng anh lại biết thưởng thức.” Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Lúc nào khiến anh vừa lòng thì lúc ấy mới tính là bước vào lớp vỡ lòng.”
Bạch Nhân không tin lời anh nói, quay đầu đi khẽ hừ một tiếng.
Trần Hoài Kiêu đút hai tay vào túi, đi cùng cô trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, gió đêm ngày hè hơi lành lạnh.
“Em biết vì sao ông nội lại tốt với em không?”
“Ông Trần là người tốt, là người tốt nhất trên đời này, không có ông… em đã chết đói rồi.” Bạch Nhân nói với vẻ chắc nịch: “Sau này em nhất định phải trở nên nổi bật, muốn báo đáp ông.”
Lời đã đến cổ họng của Trần Hoài Kiêu, nhưng lại bị anh nuốt xuống.
Cô nhóc này chẳng biết gì hết.
“À, xe anh hỏng rồi, em nói trên trấn có cửa hàng sửa chữa mà, dẫn anh đi đi.”
“Không phải anh không để ý tới em à?!” Bạch Nhân vẫn còn đang giận dỗi vì sự lạnh nhạt vừa nãy của anh: “Em đổi ý rồi, không muốn dẫn anh đi nữa.”
Trần Hoài Kiêu duỗi tay kéo kéo cái bím tóc to tướng ở sau đầu cô: “Cái tính cáu kỉnh gì của em đây.”
Bạch Nhân nhìn thấy, vậy mà anh lại túm tóc mình, cô lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống đi về nhà: “Cửa hàng sửa chữa sắp đóng cửa rồi, nếu như muốn đi thì phải nhanh lên.”
Mười phút sau, Trần Hoài Kiêu hùng hục đẩy xe máy đến một hàng sửa xe trông rất bình thường ở trên trấn.
Hàng sửa xe này sửa cả xe đạp lẫn xe đạp điện.
Chiếc xe phân khối lớn này của Trần Hoài Kiêu có giá lên tới sáu con số, thật sự là hơi không dám đẩy vào trong cửa hàng này.
“Bạch Nhân tới.” Chủ cửa hàng này là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, mặc tạp dề bằng da thuộc, nhanh nhẹn đẩy xe motor của Trần Hoài Kiêu vào trong cửa hàng: “Bạn em à?”
“Vâng.” Bạch Nhân cởi mở trả lời: “Xe anh ấy bị hỏng, anh xem có thể sửa được không.”
Chàng trai kia ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt, sau đó tháo phần khung máy của xe ra: “Ầu, xe tốt đấy.”
Trần Hoài Kiêu đang định bảo cậu ta cẩn thận một chút, Bạch Nhân cũng lo lắng cúi người xuống xem xét: “Xe này có vấn đề gì vậy, vì sao không nổ máy được?”
“Có thể nổ máy được, nhưng bộ chế hòa khí hơi cũ rồi, anh thay cái khác cho em.” Dứt lời, cậu ta thành thạo tháo xi-lanh ra: “Đi lấy dầu nhớt tới đây cho anh.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn đưa các loại đồ nghề cần thiết cho cậu ta, giúp cậu ta sửa chữa lắp lại xe, thử thử, thế là có thể nổ máy.
“Tới đây nghe tiếng máy đi.” Chàng trai đó vỗ vỗ vào xe máy, nói với Trần Hoài Kiêu: “Bảo đảm giống hệt lúc cậu mới mua xe.”
Trần Hoài Kiêu không quan tâm đến xe máy, quay đầu sang nhìn thoáng qua cái móng vuốt bẩn thỉu dính đầy dầu máy của cô gái nhỏ đang lau mồ hôi trên mặt.
Anh vừa định ngăn cản thì đã muộn, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ lập tức đen thui một vùng, bẩn vô cùng.
Trần Hoài Kiêu trợn trắng mắt, xách ống tay áo của cô lên với vẻ chê bai, dẫn cô đi tới gần vòi nước ở cửa: “Rửa tay đi.”
“À.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn rửa tay, sau khi xoa tay một lúc lâu, vẫn không thể rửa sạch dầu máy đen thui trên tay.
Trần Hoài Kiêu dứt khoát cầm lấy hộp xà phòng, giúp cô xoa tay nhỏ, sau đó đặt ở dưới nước, ra sức cọ rửa ngón tay cô.
Tay anh rất to, khớp xương nào cũng thon dài trông rất có lực, nhưng thịt trong lòng bàn tay lại rất mịn màng.
Tim Bạch Nhân lại đập thình thịch thình thịch đầy điên cuồng.
“Ai làm người đó hưởng, em nhiệt tình như vậy làm gì, cũng chẳng phải sẽ chia một nửa tiền sửa xe cho em.”
“Không sao, đều là người quen mà.”
“Quen lắm à?”
“Cũng… không quen lắm.”
Rửa tay xong, Trần Hoài Kiêu lại dùng khăn giấy thấm nước, cẩn thận từng li từng tí để lau vết bẩn trên mặt cho cô.
Bạch Nhân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của thiếu niên, hô hấp tạm ngừng lại.
Các đường nét trên mặt anh vốn rất dữ, nhưng không biết vì sao, nhìn gần, lại thấy rất dịu dàng.
“Em nóng lắm à?”.
“Không, không hề.”
“Mặt đỏ như vậy.”
“À, nóng quá!”
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa