Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
Minh Lan hiểu được cái lợi khi ở Thọ An Đường không chỉ là cải thiện chuyện ăn mặc mà còn là hưởng thụ tháng ngày nhàn nhã thư thái, tự do tự tại, không cần dựa vào sắc mặt người khác mà sống mấy năm nay. Minh Lan chưa từng bị Vương thị hạnh họe, bình thường cũng ít trò chuyện với anh chị em trong nhà, ngày qua ngày đều bám lấy lão phu nhân ở cùng một chốn, hoặc là đọc sách luyện chữ hoặc là thêu thùa may vá, buổi tối lại ngủ tại phòng cách vách với lão phu nhân.
Mỗi lần Như Lan thấy bất bình trong lòng đều muốn tìm Minh Lan gây chuyện, nếu mà nó nhất quyết tìm Minh Lan chắc chắn phải qua tầng tầng lớp lớp cửa ải: cửa lớn Thọ An Đường, Phòng ma ma ở nhà chính, Thôi ma ma ở nhà giữa, Thịnh lão phu nhân niệm kinh ngay phòng cách vách chờ nó trên đường tới Lê Hoa Thụ bắt bớ Minh Lan. Nó làm cách nào mà gây chuyện được chứ, ngay cả việc thỉnh an Vương thị cũng được lão phu nhân tạm thời miễn cho vì nhẽ tuổi nhỏ sức kém.
Từ khi chuyển vào Thọ An Đường, không có ai làm khó Minh Lan nữa, Thịnh lão phu nhân lại hết mực bảo vệ nàng. Trong lòng Minh Lan rõ mồn một, vô cùng biết ơn, chỉ là nếu chuyển vào Uy Nhuy Hiên cùng Mặc Lan thì Minh Lan biết những tháng ngày thong dong sắp kết thúc rồi.
“… Mấy chị em đang tuổi lớn, cũng nên có phòng riêng, hiện giờ Uy Nhiên Hiên vẫn còn trống một chỗ, chi bằng để cho Minh Lan chuyển qua đó, cũng tiện cho chị em chúng nó thêm thời gian ở cùng nhau, đến lúc gả cho người ta rồi chẳng biết khi nao mới có thể gặp lại.” Vương thị cười nói với Thịnh lão phu nhân lúc thỉnh an sau khi Trường Bách trở về một ngày.
Minh Lan ở buồng trong đang luyện chữ nghe thấy vậy, lòng chợt căng thẳng, nhìn vào mắt Đan Quất đang giúp nàng mài mực ở đối diện bàn sưởi. Nó cũng cảm thấy chấn động, nhất thời ở gian ngoài không có bất cứ tiếng nói nào, chỉ có tiếng ho khan của Thịnh lão phu nhân, lúc này Phòng ma ma cười nói: “Phu nhân nói phải, hôm qua lão phu nhân còn cùng tôi nói chuyện nên để cô Sáu ra ở riêng… Chỉ là, phu nhân cũng biết, mấy năm nay may mà có cô Sáu, Thọ An Đường này mới thêm phần náo nhiệt, tuy là thân thể lão phu nhân đã khỏe hơn, nhưng mà nếu như…”
Phòng ma ma kéo dài giọng, Vương thị có chút xấu hổ: “Đúng là do ta sơ suất, sức khỏe của lão phu nhân vẫn quan trọng hơn, chỉ là nếu để nhà khác biết được ngay cả phòng riêng Minh Lan cũng không có, lại nghĩ là ta đối xử không tốt với con bé…”
Phòng ma ma vội tiếp lời: “Phu nhân nói cũng có lý, không chỉ chị em trong nhà phải năng qua lại, mà con gái lớn rồi cũng cần học cách tự quản lý phòng ốc, không thể cứ bám lấy bà nội không chịu lớn được, theo như lời lão phu nhân nói, chi bằng sắp xếp phòng ở sườn đông của Thọ An Đường làm phòng riêng cho cô Sáu, như vậy không phải đều gần Thọ An Đường và Uy Nhuy Hiên sao?”
Đề nghị rất hợp lý, Vương thị bằng lòng, lập tức sai người làm thu dọn phòng ở. Minh Lan thấp thỏm từ buồng trong đi ra, tiến tới trước mặt lão phu nhân, cúi đầu kéo cánh tay già nua của bà, lắc lắc. Thịnh lão phu nhân kéo cô cháu gái nhỏ lên kháng (giường lò), ôm ấp yêu thương, thật lâu sau mới nói: “Con cũng đến lúc phải học cách sống tự lập, làm sao quản chế nha hoàn hầu già, thu chi tiền bạc, qua lại với anh chị em trong nhà… Bà nội không thể che chắn cho con cả đời được.”
Minh Lan ngẩng lên nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thịnh lão phu nhân, con ngươi xám đục già nua, cảm thấy trong lòng chua xót, cứ thế mà ngơ ngẩn khóc, vùi vào lòng bà nội: “… Minh Lan sẽ ngoan ngoãn, nhất định không làm cho bà nội mất mặt.”
…
Tiểu thư ở lầu cao gác tía đích thị là đặc sản phương Nam[‘], còn người phương Bắc vốn chuộng cao rộng thoáng mát, cho nên mới lưu hành kiểu tiểu viện độc lập. Chỗ tiểu viện sườn đông Thọ An Đường kia ban đầu vốn chỉ là biệt viện để ngắm tuyết xem hồ, quy mô không bằng một nửa Uy Nhuy Hiên. Vương thị thu dọn sắp xếp ba lượt, nhưng Thịnh lão phu nhân nhìn thấy cũng chẳng vừa lòng, nói quá mức đơn sơ, ở không thoái mái. Sau khi Thịnh Hoành biết được, lập tức mời thợ mộc về tu sửa trong ngoài tiểu viện một lượt, lại quét vôi sơn sửa thêm một lần nữa, ước chừng tới lễ mừng năm mới lão phu nhân mới gật đầu, bảo sang năm thì cho Minh Lan chuyển qua bên đó. Sau sự việc lần này, trên dưới Thịnh phủ đều biết cô Sáu Minh Lan là bảo bối yêu dấu trong lòng Thịnh lão phu nhân, chuyển khỏi Thọ An Đường cũng không có ai dám thờ ơ, coi thường.
[‘] Kiểu nhà lầu, các tiểu thư ở chung một khu nhà lầu, có thể là một người trụ tầng trên, một người trụ tầng dưới. Trong Thứ Nữ Công Lược, Thập Nhất Nương trước khi lấy chồng ở cùng một tòa nhà với Thập Nương, nàng ở lầu dưới, nàng kia lầu trên.
Vì duyên cớ này, năm mới Minh Lan cực kỳ khó chịu trong lòng, khi dập đầu trước bài vị tổ tiên nước mắt lưng tròng, ngày ngày đều đeo bám Thịnh lão phu nhân không buông, ngủ cũng phải ngủ trong phòng bà nội, tỉnh dậy hai mắt thường đẫm lệ. Mỗi khi nhìn thấy thế, Thịnh lão phu nhân đều thở dài, nhưng cũng không nói năng gì.
Ra giêng, lão phu nhân chọn ngày lành, trời trong nắng ấm, Phòng ma ma chỉnh đốn lại mọi thứ, sắp xếp cẩn thận mọi việc liên quan tới Minh Lan, chậm rãi chuyển phòng. Minh Lan bái biệt Thịnh lão phu nhân, bịn rịn từng bước rời khỏi Thọ An Đường. Đây là nơi đầu tiên, cũng là cái vịnh tránh bão duy nhất của nàng ở thế giới này, nơi đó có bà nội toàn tâm chăm lo bảo vệ nàng chẳng màng lợi ích, chỉ là, trên đời này chẳng có ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới.
Trước khi chuyển nhà một ngày, Minh Lan cầm một cái bao quạt mới làm xong đi tìm Thịnh Trường Bách, nhờ anh ấy đề tên cho tiểu viện của nàng. Kỳ thực nàng có cả một rổ tên hay để chọn, cái gì mà Tiêu Tương Quán, Hành Vu Uyển, Thu Sảng Trai, Đạo Hương Thôn, Lô Tuyết Am, cái nào cũng thực là nho nhã, chỉ là nghĩ tới số phận hẩm hiu của những nữ tử này, tốt nhất là không nên đụng tới mấy thứ xui xẻo đó mới phải.
(Mấy cái tên trong “rổ tên” của bạn Minh Lan đều xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, Đại Ngọc ở Tiêu Tương Quán, Bảo Thoa ở Hoành Vu Uyển, Thám Xuân ở Thu Sảng Trai, Lý Hoàn ở Đạo Hương Thôn, mấy vị này đều có số mệnh hẩm hiu nên bạn Minh Lan mới không muốn “chôm” tên.)
Anh Trường Bách nhận được “nhuận bút”, lập tức ý văn tuôn trào, tuyệt bút vung lên —— Mộ Thương Trai ( dịch ra là hoàng hôn sẫm hoặc chiều biếc).
Mộ Thương Trai có ba gian phòng lớn từ bắc sang nam, chính giữa được Minh Lan gọi là chính đường, dùng làm phòng khách, sao gian bên trái làm phòng ngủ, sao gian bên phải làm thư phòng, hai bên phòng lớn đều có một gian nhĩ phòng (phòng nách), trước sau cũng có mái hiên, để cho nha hoàn hầu già ở. Nơi này rất gần Thọ An Đường, trên cơ bản là được vườn bên ngoài Thọ An Đường bao đến tận bên trong, một hành lang gấp khúc nối liền hai nơi. Nếu ở đây Minh Lan kêu thảm một tiếng, ở nơi kia, Thịnh lão phu nhân có thể nghe thấy rồi lập tức tới cứu hỏa. Lão phu nhân hết lòng vì mình, Minh Lan vô cùng cảm động.
Cô Sáu của Thịnh gia về cơ bản có Thôi ma ma, hai đại nha hoàn, tiểu nha hoàn xung quanh có sáu người, tạp dịch ở gian ngoài thì không tính, so với sự phô trương của Mặc Lan, Như Lan thì kém xa. Chẳng qua là Mộ Thương Trai vốn nhỏ, Minh Lan lại sợ người nhiều thị phi cũng nhiều, nên vui vẻ không thêm người nữa. Huống hồ Thịnh Hoành xưa nay vốn coi trọng thanh danh làm quan, không thích tiêu xài hoang phí, tiền tiêu hàng tháng của tiểu thư Thịnh gia là hai lượng bạc trắng. Chẳng qua đây là cái vỏ bên ngoài, trên thực tế Như Lan có Vương thị giúp đỡ, Mặc Lan có dì Lâm tài trợ, Thịnh lão phu nhân hàng tháng cũng đưa thêm tiền cho Minh Lan, mọi người ngầm hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra mà thôi.
Ngày chuyển phòng ấy, Thịnh lão phu nhân ngồi ở chính đường, mấy anh chị em trong nhà cũng tới chúc mừng. Anh Trường Bách tặng một cái lọ sứ Như Châu trơn bóng như ngọc, ở trên còn cắm mấy đóa hồng mai tươi mới. Như Lan tặng một ống đựng bút cẩm thạch khắc tranh hoa và chim. Trường Phong tặng một bộ “Sơn hải chí”. Mặc Lan tặng một đôi câu đối tự tay viết treo hai bên cửa cùng một bức họa ngư ông câu cá. Cuối cùng Trường Đống do dự đưa lễ của mình, là một bộ màn trướng bốn mùa xuân hạ thu đông do Dì Hương tự tay thêu, chia làm bốn màu hồng phấn, xanh biếc, xanh lam, và vàng cam (nguyên tác là màu hạnh), thêu tranh hoa cỏ chim chóc, cá và côn trùng bốn mùa rực rỡ, thật là tinh xảo. Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trường Đống, Minh Lan lén bước tới thì thầm bên tai thằng bé: “Nói với dì, chị rất thích.”
Sắc mặt Trường Đống lập tức tươi hẳn.
Sáng sớm hôm sau, Minh Lan phá lệ không làm sâu ngủ nữa, sớm đến Thọ An Đường thỉnh an, nhìn thấy mắt Thịnh lão phu nhân cũng hơi sưng, hai bà cháu ôm nhau ôn chút chuyện. Thịnh lão phu nhân nhìn Minh Lan từ trước ra sau tổng cộng đến ba lượt, cứ như cháu gái nhỏ mới ngủ bên ngoài một đêm liền bay mất ba ký thịt, cứ hỏi mãi noãn các có kín gió không, đốt địa long(một loại than) có nóng không, giường lò có thoải mái không?
Vương thị ngồi một bên bưng chén trà, nét mặt có chút phức tạp. Trước đây mẹ chồng nàng dâu không có tranh chấp gì, nàng cũng từng có thời làm một đứa con dâu ngoan hiền. Kỳ thật Thịnh lão phu nhân là người tương đối khó hầu hạ, bản tính cao ngạo lạnh lùng, nói nhiều cười nhiều thì bà ngại người ta ẫm ĩ, niềm nở thì bà ngại người ta phiền, quan tâm chăm sóc thì bà lại cảm thấy người ta quấy rầy mình, cho dù là dì Lâm lúc trước được nuôi bên cạnh bà cũng chưa từng thấy bà thân thiện như vậy. Đấy là cũng là nguyên nhân lúc trước Vương thị không muốn Như Lan đến Thọ An Đường để bị lạnh nhạt, cũng không biết con bé Sáu này làm thế nào mà được sủng ái như vậy. Trước kia Lưu Côn từng nhắc nhở nên để Minh Lan chuyển đi, lúc đấy cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại đúng là có lý.
Sau này cho dù Minh Lan không nuôi dưới danh nghĩa của mình thì bản thân cũng phải bỏ ra một khoản tiền dưới danh mẹ cả cho con bé, nên bồi dưỡng tình cảm thì bồi dưỡng tình cảm, nên chỉ bảo thì chỉ bảo. Vả lại con gái lớn rồi, cứ ở trong Thọ An Đường, Tề Hành kia lại thường ra ra vào vào sẽ nảy sinh quan hệ, như vậy cũng không tốt. Quan trọng là, gần đây đột nhiên phát hiện, lão phu nhân dạy dỗ Minh Lan hành xử rất khéo, đọc sách hay nữ hồng đều tiến bộ rất nhiều. Trái ngược với nó là Như Lan nhà mình thì vẫn thẳng như ruột ngựa, suốt ngày cùng Mặc Lan ganh hơn thua, chẳng có một chút tiến bộ nào, để Minh Lan chuyển ra cũng tiện cho Như Lan gần gũi con bé hơn, phần nào cũng lây chút ảnh hưởng tốt. Sau cùng, là ở bên ngoài Vương thị cũng có được tiếng thơm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Vương thị trở nên khoan khoái hơn nhiều, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ba nữ nhân vấn an so với hai thì hình như cũng chẳng phô trương hơn là bao.
Một ngày sau khi chuyển vào Mộ Thương Trai, Minh Lan liền hăng hái thực hiện nghĩa vụ. Sau khi nếm chút điểm tâm ở Thọ An Đường, để Đan Quất ở lại trông nhà, mang theo Tiểu Đào cùng Yến Thảo đến chính viện thỉnh an Vương thị, đã thấy hai chị gái đã ngồi ở trong phòng, trước mặt là kháng phủ vải bông rực rỡ. Mặc Lan cùng Như Lan ngồi đối diện hai bên, luôn luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo nhau, cứ như ba ba với đậu xanh[‘].
[‘] Mắt ba ba tương đồng với đậu xanh, ý chỉ nhìn nhau trừng trừng không nói câu nào.
Minh Lan thầm than một tiếng, nghĩ bụng rốt cục cũng bắt đầu, đi vào trong, cười nói: “Chào hai chị, xem ra là em đến muộn.” Vừa nói vừa yên lặng ngồi xuống bên cạnh Như Lan. Chỉ là lão phu nhân kéo nàng lại nói thêm đôi câu, Thọ An Đường cách chỗ Vương thị khá xa, chẳng qua nếu nàng có thể xuất ra công lực 800 thước đạt tiêu chuẩn năm đó thì vẫn có thể đến đúng giờ, đáng tiếc tiểu thư đến tuổi này thì không được bước nhanh dù chỉ một chút, hại nàng chỉ có thể đóng cửa vụng trộm tập yoga rèn luyện thân thể.
Lúc này Mặc Lan cười khẩy một tiếng: “Em Sáu là tâm can bảo bối của lão phu nhân, chỉ là muộn một chút thì có gì cần lo lắng? Đến phu nhân có lẽ còn đến chậm nửa khắc, có thể tới trách phạt em được sao?”
Minh Lan sở sờ tay áo mình, vuốt nhẹ vạt áo, giống như đang xoa dịu tâm tình của bản thân, chậm rãi nói: “Mới sáng sớm mà chị Tư đã nổi cơn thịnh nộ, nghe chị nói, nếu phu nhân không trách phạt em, thì đó là do phu nhân không dám, nếu như trách phạt em, thì lão phu nhân không tránh khỏi khó chịu, chị chỉ nói một câu mà lòng vòng tận hai vị trưởng bối nha.”
Như Lan mở mắt thật to, xoay mặt nhìn Minh Lan, trong mắt đong đầy vẻ khó tin cùng mừng thầm. Mặc Lan bên kia cũng mắc nghẹn, Minh Lan là người xuyên không nên có thể không nhớ rõ, nhưng mà Mặc Lan thì vẫn nhớ như in Minh Lan trước năm tuổi yếu đuối dễ bị bắt nạt ra sa., Nó liên tục sai sử Minh Lan không dưới một lần. Như Lan không biết đã lên mặt với con bé bao nhiêu lần. Chỉ là sau khi Minh Lan chuyển vào Thọ An Đường, đã nhiều năm chưa thân cận, ngày thường gặp cũng chỉ khách sáo vài câu, trong ấn tượng chỉ nhớ rõ Minh Lan rất yếu đuối, ngu ngu ngốc ngốc.
Ánh mắt Mặc Lan đột nhiên trở nên sắc bén: “Em… Nói cái gì? Sao em lại bẻ cong lời chị như thế!”
Minh Lan cười thầm trong lòng, thật là giống dì Lâm. Quả nhiên Mặc Lan bên ngoài thì ra vẻ yếu đuối nhưng kỳ thật bên trong lại cực kỳ ương ngạnh, nếu thật sự yếu đuối thì làm sao có thể sống vui vẻ đến hôm nay. Minh Lan cười nhạt: “Ồ, xem ra là em hiểu nhầm, thì ra chị Tư không muốn phu nhân trách phạt em.”
Mặc Lan tức đến nội thương rồi, Như Lan há hốc mồm, trong lòng nở hoa, vui vẻ cầm cánh tay Minh Lan thân thiết nói: “Trước kia em Sáu không khỏe, lão phu nhân miễn cho việc thỉnh an mẫu thân, hôm nay là lần đầu tiên đến muộn cũng không sao? Vừa rồi dì Hương hầu hạ mãu thân dùng bữa sáng, nhưng Lưu ma ma đến tìm mẫu thân có việc, vài dì cũng bảo lui đi rồi, lúc này mẫu thân cũng chưa ra đây đâu, đừng ngại!”
Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn, đây là suy nghĩ mà Vương thị gieo vào đầu Như Lan. Ngày thường nàng cùng Mặc Lan đấu võ mồm mười lần thì thua đến bảy, hiện giờ lại có viện trợ, tinh thần lập tức phấn chấn. Minh Lan làm sao mà không biết chuyện này, chẳng qua là chọn chiến tuyến kiêng kị nhất là loại lắc lư bất định, có cái chết của dì Vệ lúc trước, nàng cùng dì Lâm bên này đúng là chẳng ra đâu vào đâu cả.
Như Lan tìm được chiến hữu, lôi kéo Minh Lan nói đông nói tây, lúc thì nói về áo choàng mới, ăn thịt thấy ngon ngoảnh lại đã đưa cho Minh Lan một miếng, một lúc lại nói nàng mới có được bức “Cửu cửu tiêu hàn đồ” muốn xem cùng Minh Lan: “Lúc trước chị còn cùng em Sáu ở chung một chỗ, đáng tiếc là sau này em lại vào Thọ An Đường nên không thể gần gũi, nếu chúng ta ở cùng một chỗ thì tốt rồi.”
Mặc Lan đã sớm nguôi giận, dùng nắp chén nghịch nghịch lá trà, vui vẻ nói: “Em Sáu thực biết nói đùa, em Sáu ở bên lão phu nhân ăn hương uống lạt, nhưng mà rất có thể diện, sao mà chuyển đến Uy Nhiên Hiên cho được? Aiz —— lại nói tiếp, chị là người không may mắn, lúc trước không vào được Thọ An Đường, nhưng em Năm gan lớn hơn chúng ta nhiều, sao đến cả lão phu nhân cũng dám xem thường?”
Nếu bàn về đạo hạnh, Như Lan xác thực kém xa Mặc Lan, nàng mắng người rất chuyên nghiệp, loại đấu võ mồm tinh tế này thường có sơ hở. Câu nói đầu tiên này trúng đích rồi, tức thì cánh tay nắm tay Minh Lan đột nhiên siết chặt, Minh Lan thương tiếc cho cái tay tội nghiệp của mình, đau đớn nói: “Chị Tư cũng thật biết nói đùa, lúc trước chị Năm cùng phu nhân là mẫu tử tình thân, không nỡ xa nên phu nhân mới khó xử, vẫn là chị Tứ hiếu thuận, nhưng mà lão phu nhân cũng không nỡ chia rẽ cốt nhục thế nên mới chọn em.”
Như Lan được cảnh tỉnh, xì cười: “Đúng rồi, chị Tư thế mà cực hiếu thuận, xa được dì Lâm, nhưng mà lão phu nhân không nhẫn tâm được!” Lập tức thả lỏng cái tay, Minh Lan vội càng rút bàn tay béo nhỏ đáng thương của mình về.
Mặc Lan đứng dậy, nhìn Minh Lan gằn từng chữ: “Em dám bình luận về trưởng bối và chị gái mình như thế à?”
Minh Lan cưởi mỉm: “Em bình luận như thế nào? Chị Tư có thể chỉ ra chỗ sai cho em được không, nói ra để em có thể sửa.” Có bản lĩnh thì tìm sai sót trong lời của nàng đi.
Lúc trước lão thẩm phán kia từng nói rằng: cái gọi là tòa án, chính là chỗ chỉ coi trọng luật pháp. Khi biện luận thì phủ đầu toàn những điều này khoản kia chương bao nhiêu luật XXX, nhìn sự việc chứ không nhìn người, kỳ thật đều là vì con người, đi kiện cũng là người, làm người khác một câu cũng không thốt nên lời, người mà năm xưa Diêu Y Y mong nhớ cũng chính là vị luật sư đẹp trai có thể làm nguyên cáo tức đến chết đi sống lại mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thành thực.
Mặc Lan không ngờ Minh Lan nói như vậy thì trừng mắt với nàng, đôi mắt xinh đẹp mở lớn. Minh Lan bình tĩnh nhìn lại, nàng không cố ý cùng Mặc Lan đối đầu, nhưng hôm nay vừa bước chân vào cửa thì Mặc Lan đã bám riết không tha, hùng hùng hổ hổ, câu chữ như giấu dao. Nếu lúc này Minh Lan tỏ ra yếu thế, thì chẳng những bị Như Lan khinh thường, mà còn phải chuẩn bị tinh thần về sau tiếp tục bị bắt nạt. Nàng để lộ móng vuốt cũng chỉ để người khác biết người không phạm ta ta không phạm người, nàng tuy rằng không có anh trai mẹ đẻ, nhưng không có nghĩa là không có chỗ dựa.
Ánh mắt hai cô gái giằng co, không gian xung quanh cũng tóe lửa, Như Lan cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng bừng. Minh Lan nhẹ nhàng cụp mắt, làm bộ sợ hãi, đứng lên đi đến trước mặt Mặc Lan, ngoan ngoãn cúi người, kính cẩn nói: “Đều là lỗi của em, nếu không phải đã muộn rồi, em cũng sẽ không cùng chị nói mấy câu ương ngạnh, chị Tư đừng giận, em xin nhận tội.”
Như Lan thầm mắng Minh Lan quả nhiên không có tiền đồ, khả năng chống đỡ quá kém, mới kiên trì được bao lâu chứ, lập tức xắn tay áo tính tham chiến, lúc này mành ngoài cửa bị Thải Hoàn gạt ra, nói: “Phu nhân tới.”
Mỗi lần Như Lan thấy bất bình trong lòng đều muốn tìm Minh Lan gây chuyện, nếu mà nó nhất quyết tìm Minh Lan chắc chắn phải qua tầng tầng lớp lớp cửa ải: cửa lớn Thọ An Đường, Phòng ma ma ở nhà chính, Thôi ma ma ở nhà giữa, Thịnh lão phu nhân niệm kinh ngay phòng cách vách chờ nó trên đường tới Lê Hoa Thụ bắt bớ Minh Lan. Nó làm cách nào mà gây chuyện được chứ, ngay cả việc thỉnh an Vương thị cũng được lão phu nhân tạm thời miễn cho vì nhẽ tuổi nhỏ sức kém.
Từ khi chuyển vào Thọ An Đường, không có ai làm khó Minh Lan nữa, Thịnh lão phu nhân lại hết mực bảo vệ nàng. Trong lòng Minh Lan rõ mồn một, vô cùng biết ơn, chỉ là nếu chuyển vào Uy Nhuy Hiên cùng Mặc Lan thì Minh Lan biết những tháng ngày thong dong sắp kết thúc rồi.
“… Mấy chị em đang tuổi lớn, cũng nên có phòng riêng, hiện giờ Uy Nhiên Hiên vẫn còn trống một chỗ, chi bằng để cho Minh Lan chuyển qua đó, cũng tiện cho chị em chúng nó thêm thời gian ở cùng nhau, đến lúc gả cho người ta rồi chẳng biết khi nao mới có thể gặp lại.” Vương thị cười nói với Thịnh lão phu nhân lúc thỉnh an sau khi Trường Bách trở về một ngày.
Minh Lan ở buồng trong đang luyện chữ nghe thấy vậy, lòng chợt căng thẳng, nhìn vào mắt Đan Quất đang giúp nàng mài mực ở đối diện bàn sưởi. Nó cũng cảm thấy chấn động, nhất thời ở gian ngoài không có bất cứ tiếng nói nào, chỉ có tiếng ho khan của Thịnh lão phu nhân, lúc này Phòng ma ma cười nói: “Phu nhân nói phải, hôm qua lão phu nhân còn cùng tôi nói chuyện nên để cô Sáu ra ở riêng… Chỉ là, phu nhân cũng biết, mấy năm nay may mà có cô Sáu, Thọ An Đường này mới thêm phần náo nhiệt, tuy là thân thể lão phu nhân đã khỏe hơn, nhưng mà nếu như…”
Phòng ma ma kéo dài giọng, Vương thị có chút xấu hổ: “Đúng là do ta sơ suất, sức khỏe của lão phu nhân vẫn quan trọng hơn, chỉ là nếu để nhà khác biết được ngay cả phòng riêng Minh Lan cũng không có, lại nghĩ là ta đối xử không tốt với con bé…”
Phòng ma ma vội tiếp lời: “Phu nhân nói cũng có lý, không chỉ chị em trong nhà phải năng qua lại, mà con gái lớn rồi cũng cần học cách tự quản lý phòng ốc, không thể cứ bám lấy bà nội không chịu lớn được, theo như lời lão phu nhân nói, chi bằng sắp xếp phòng ở sườn đông của Thọ An Đường làm phòng riêng cho cô Sáu, như vậy không phải đều gần Thọ An Đường và Uy Nhuy Hiên sao?”
Đề nghị rất hợp lý, Vương thị bằng lòng, lập tức sai người làm thu dọn phòng ở. Minh Lan thấp thỏm từ buồng trong đi ra, tiến tới trước mặt lão phu nhân, cúi đầu kéo cánh tay già nua của bà, lắc lắc. Thịnh lão phu nhân kéo cô cháu gái nhỏ lên kháng (giường lò), ôm ấp yêu thương, thật lâu sau mới nói: “Con cũng đến lúc phải học cách sống tự lập, làm sao quản chế nha hoàn hầu già, thu chi tiền bạc, qua lại với anh chị em trong nhà… Bà nội không thể che chắn cho con cả đời được.”
Minh Lan ngẩng lên nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thịnh lão phu nhân, con ngươi xám đục già nua, cảm thấy trong lòng chua xót, cứ thế mà ngơ ngẩn khóc, vùi vào lòng bà nội: “… Minh Lan sẽ ngoan ngoãn, nhất định không làm cho bà nội mất mặt.”
…
Tiểu thư ở lầu cao gác tía đích thị là đặc sản phương Nam[‘], còn người phương Bắc vốn chuộng cao rộng thoáng mát, cho nên mới lưu hành kiểu tiểu viện độc lập. Chỗ tiểu viện sườn đông Thọ An Đường kia ban đầu vốn chỉ là biệt viện để ngắm tuyết xem hồ, quy mô không bằng một nửa Uy Nhuy Hiên. Vương thị thu dọn sắp xếp ba lượt, nhưng Thịnh lão phu nhân nhìn thấy cũng chẳng vừa lòng, nói quá mức đơn sơ, ở không thoái mái. Sau khi Thịnh Hoành biết được, lập tức mời thợ mộc về tu sửa trong ngoài tiểu viện một lượt, lại quét vôi sơn sửa thêm một lần nữa, ước chừng tới lễ mừng năm mới lão phu nhân mới gật đầu, bảo sang năm thì cho Minh Lan chuyển qua bên đó. Sau sự việc lần này, trên dưới Thịnh phủ đều biết cô Sáu Minh Lan là bảo bối yêu dấu trong lòng Thịnh lão phu nhân, chuyển khỏi Thọ An Đường cũng không có ai dám thờ ơ, coi thường.
[‘] Kiểu nhà lầu, các tiểu thư ở chung một khu nhà lầu, có thể là một người trụ tầng trên, một người trụ tầng dưới. Trong Thứ Nữ Công Lược, Thập Nhất Nương trước khi lấy chồng ở cùng một tòa nhà với Thập Nương, nàng ở lầu dưới, nàng kia lầu trên.
Vì duyên cớ này, năm mới Minh Lan cực kỳ khó chịu trong lòng, khi dập đầu trước bài vị tổ tiên nước mắt lưng tròng, ngày ngày đều đeo bám Thịnh lão phu nhân không buông, ngủ cũng phải ngủ trong phòng bà nội, tỉnh dậy hai mắt thường đẫm lệ. Mỗi khi nhìn thấy thế, Thịnh lão phu nhân đều thở dài, nhưng cũng không nói năng gì.
Ra giêng, lão phu nhân chọn ngày lành, trời trong nắng ấm, Phòng ma ma chỉnh đốn lại mọi thứ, sắp xếp cẩn thận mọi việc liên quan tới Minh Lan, chậm rãi chuyển phòng. Minh Lan bái biệt Thịnh lão phu nhân, bịn rịn từng bước rời khỏi Thọ An Đường. Đây là nơi đầu tiên, cũng là cái vịnh tránh bão duy nhất của nàng ở thế giới này, nơi đó có bà nội toàn tâm chăm lo bảo vệ nàng chẳng màng lợi ích, chỉ là, trên đời này chẳng có ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới.
Trước khi chuyển nhà một ngày, Minh Lan cầm một cái bao quạt mới làm xong đi tìm Thịnh Trường Bách, nhờ anh ấy đề tên cho tiểu viện của nàng. Kỳ thực nàng có cả một rổ tên hay để chọn, cái gì mà Tiêu Tương Quán, Hành Vu Uyển, Thu Sảng Trai, Đạo Hương Thôn, Lô Tuyết Am, cái nào cũng thực là nho nhã, chỉ là nghĩ tới số phận hẩm hiu của những nữ tử này, tốt nhất là không nên đụng tới mấy thứ xui xẻo đó mới phải.
(Mấy cái tên trong “rổ tên” của bạn Minh Lan đều xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, Đại Ngọc ở Tiêu Tương Quán, Bảo Thoa ở Hoành Vu Uyển, Thám Xuân ở Thu Sảng Trai, Lý Hoàn ở Đạo Hương Thôn, mấy vị này đều có số mệnh hẩm hiu nên bạn Minh Lan mới không muốn “chôm” tên.)
Anh Trường Bách nhận được “nhuận bút”, lập tức ý văn tuôn trào, tuyệt bút vung lên —— Mộ Thương Trai ( dịch ra là hoàng hôn sẫm hoặc chiều biếc).
Mộ Thương Trai có ba gian phòng lớn từ bắc sang nam, chính giữa được Minh Lan gọi là chính đường, dùng làm phòng khách, sao gian bên trái làm phòng ngủ, sao gian bên phải làm thư phòng, hai bên phòng lớn đều có một gian nhĩ phòng (phòng nách), trước sau cũng có mái hiên, để cho nha hoàn hầu già ở. Nơi này rất gần Thọ An Đường, trên cơ bản là được vườn bên ngoài Thọ An Đường bao đến tận bên trong, một hành lang gấp khúc nối liền hai nơi. Nếu ở đây Minh Lan kêu thảm một tiếng, ở nơi kia, Thịnh lão phu nhân có thể nghe thấy rồi lập tức tới cứu hỏa. Lão phu nhân hết lòng vì mình, Minh Lan vô cùng cảm động.
Cô Sáu của Thịnh gia về cơ bản có Thôi ma ma, hai đại nha hoàn, tiểu nha hoàn xung quanh có sáu người, tạp dịch ở gian ngoài thì không tính, so với sự phô trương của Mặc Lan, Như Lan thì kém xa. Chẳng qua là Mộ Thương Trai vốn nhỏ, Minh Lan lại sợ người nhiều thị phi cũng nhiều, nên vui vẻ không thêm người nữa. Huống hồ Thịnh Hoành xưa nay vốn coi trọng thanh danh làm quan, không thích tiêu xài hoang phí, tiền tiêu hàng tháng của tiểu thư Thịnh gia là hai lượng bạc trắng. Chẳng qua đây là cái vỏ bên ngoài, trên thực tế Như Lan có Vương thị giúp đỡ, Mặc Lan có dì Lâm tài trợ, Thịnh lão phu nhân hàng tháng cũng đưa thêm tiền cho Minh Lan, mọi người ngầm hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra mà thôi.
Ngày chuyển phòng ấy, Thịnh lão phu nhân ngồi ở chính đường, mấy anh chị em trong nhà cũng tới chúc mừng. Anh Trường Bách tặng một cái lọ sứ Như Châu trơn bóng như ngọc, ở trên còn cắm mấy đóa hồng mai tươi mới. Như Lan tặng một ống đựng bút cẩm thạch khắc tranh hoa và chim. Trường Phong tặng một bộ “Sơn hải chí”. Mặc Lan tặng một đôi câu đối tự tay viết treo hai bên cửa cùng một bức họa ngư ông câu cá. Cuối cùng Trường Đống do dự đưa lễ của mình, là một bộ màn trướng bốn mùa xuân hạ thu đông do Dì Hương tự tay thêu, chia làm bốn màu hồng phấn, xanh biếc, xanh lam, và vàng cam (nguyên tác là màu hạnh), thêu tranh hoa cỏ chim chóc, cá và côn trùng bốn mùa rực rỡ, thật là tinh xảo. Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trường Đống, Minh Lan lén bước tới thì thầm bên tai thằng bé: “Nói với dì, chị rất thích.”
Sắc mặt Trường Đống lập tức tươi hẳn.
Sáng sớm hôm sau, Minh Lan phá lệ không làm sâu ngủ nữa, sớm đến Thọ An Đường thỉnh an, nhìn thấy mắt Thịnh lão phu nhân cũng hơi sưng, hai bà cháu ôm nhau ôn chút chuyện. Thịnh lão phu nhân nhìn Minh Lan từ trước ra sau tổng cộng đến ba lượt, cứ như cháu gái nhỏ mới ngủ bên ngoài một đêm liền bay mất ba ký thịt, cứ hỏi mãi noãn các có kín gió không, đốt địa long(một loại than) có nóng không, giường lò có thoải mái không?
Vương thị ngồi một bên bưng chén trà, nét mặt có chút phức tạp. Trước đây mẹ chồng nàng dâu không có tranh chấp gì, nàng cũng từng có thời làm một đứa con dâu ngoan hiền. Kỳ thật Thịnh lão phu nhân là người tương đối khó hầu hạ, bản tính cao ngạo lạnh lùng, nói nhiều cười nhiều thì bà ngại người ta ẫm ĩ, niềm nở thì bà ngại người ta phiền, quan tâm chăm sóc thì bà lại cảm thấy người ta quấy rầy mình, cho dù là dì Lâm lúc trước được nuôi bên cạnh bà cũng chưa từng thấy bà thân thiện như vậy. Đấy là cũng là nguyên nhân lúc trước Vương thị không muốn Như Lan đến Thọ An Đường để bị lạnh nhạt, cũng không biết con bé Sáu này làm thế nào mà được sủng ái như vậy. Trước kia Lưu Côn từng nhắc nhở nên để Minh Lan chuyển đi, lúc đấy cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại đúng là có lý.
Sau này cho dù Minh Lan không nuôi dưới danh nghĩa của mình thì bản thân cũng phải bỏ ra một khoản tiền dưới danh mẹ cả cho con bé, nên bồi dưỡng tình cảm thì bồi dưỡng tình cảm, nên chỉ bảo thì chỉ bảo. Vả lại con gái lớn rồi, cứ ở trong Thọ An Đường, Tề Hành kia lại thường ra ra vào vào sẽ nảy sinh quan hệ, như vậy cũng không tốt. Quan trọng là, gần đây đột nhiên phát hiện, lão phu nhân dạy dỗ Minh Lan hành xử rất khéo, đọc sách hay nữ hồng đều tiến bộ rất nhiều. Trái ngược với nó là Như Lan nhà mình thì vẫn thẳng như ruột ngựa, suốt ngày cùng Mặc Lan ganh hơn thua, chẳng có một chút tiến bộ nào, để Minh Lan chuyển ra cũng tiện cho Như Lan gần gũi con bé hơn, phần nào cũng lây chút ảnh hưởng tốt. Sau cùng, là ở bên ngoài Vương thị cũng có được tiếng thơm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Vương thị trở nên khoan khoái hơn nhiều, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ba nữ nhân vấn an so với hai thì hình như cũng chẳng phô trương hơn là bao.
Một ngày sau khi chuyển vào Mộ Thương Trai, Minh Lan liền hăng hái thực hiện nghĩa vụ. Sau khi nếm chút điểm tâm ở Thọ An Đường, để Đan Quất ở lại trông nhà, mang theo Tiểu Đào cùng Yến Thảo đến chính viện thỉnh an Vương thị, đã thấy hai chị gái đã ngồi ở trong phòng, trước mặt là kháng phủ vải bông rực rỡ. Mặc Lan cùng Như Lan ngồi đối diện hai bên, luôn luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo nhau, cứ như ba ba với đậu xanh[‘].
[‘] Mắt ba ba tương đồng với đậu xanh, ý chỉ nhìn nhau trừng trừng không nói câu nào.
Minh Lan thầm than một tiếng, nghĩ bụng rốt cục cũng bắt đầu, đi vào trong, cười nói: “Chào hai chị, xem ra là em đến muộn.” Vừa nói vừa yên lặng ngồi xuống bên cạnh Như Lan. Chỉ là lão phu nhân kéo nàng lại nói thêm đôi câu, Thọ An Đường cách chỗ Vương thị khá xa, chẳng qua nếu nàng có thể xuất ra công lực 800 thước đạt tiêu chuẩn năm đó thì vẫn có thể đến đúng giờ, đáng tiếc tiểu thư đến tuổi này thì không được bước nhanh dù chỉ một chút, hại nàng chỉ có thể đóng cửa vụng trộm tập yoga rèn luyện thân thể.
Lúc này Mặc Lan cười khẩy một tiếng: “Em Sáu là tâm can bảo bối của lão phu nhân, chỉ là muộn một chút thì có gì cần lo lắng? Đến phu nhân có lẽ còn đến chậm nửa khắc, có thể tới trách phạt em được sao?”
Minh Lan sở sờ tay áo mình, vuốt nhẹ vạt áo, giống như đang xoa dịu tâm tình của bản thân, chậm rãi nói: “Mới sáng sớm mà chị Tư đã nổi cơn thịnh nộ, nghe chị nói, nếu phu nhân không trách phạt em, thì đó là do phu nhân không dám, nếu như trách phạt em, thì lão phu nhân không tránh khỏi khó chịu, chị chỉ nói một câu mà lòng vòng tận hai vị trưởng bối nha.”
Như Lan mở mắt thật to, xoay mặt nhìn Minh Lan, trong mắt đong đầy vẻ khó tin cùng mừng thầm. Mặc Lan bên kia cũng mắc nghẹn, Minh Lan là người xuyên không nên có thể không nhớ rõ, nhưng mà Mặc Lan thì vẫn nhớ như in Minh Lan trước năm tuổi yếu đuối dễ bị bắt nạt ra sa., Nó liên tục sai sử Minh Lan không dưới một lần. Như Lan không biết đã lên mặt với con bé bao nhiêu lần. Chỉ là sau khi Minh Lan chuyển vào Thọ An Đường, đã nhiều năm chưa thân cận, ngày thường gặp cũng chỉ khách sáo vài câu, trong ấn tượng chỉ nhớ rõ Minh Lan rất yếu đuối, ngu ngu ngốc ngốc.
Ánh mắt Mặc Lan đột nhiên trở nên sắc bén: “Em… Nói cái gì? Sao em lại bẻ cong lời chị như thế!”
Minh Lan cười thầm trong lòng, thật là giống dì Lâm. Quả nhiên Mặc Lan bên ngoài thì ra vẻ yếu đuối nhưng kỳ thật bên trong lại cực kỳ ương ngạnh, nếu thật sự yếu đuối thì làm sao có thể sống vui vẻ đến hôm nay. Minh Lan cười nhạt: “Ồ, xem ra là em hiểu nhầm, thì ra chị Tư không muốn phu nhân trách phạt em.”
Mặc Lan tức đến nội thương rồi, Như Lan há hốc mồm, trong lòng nở hoa, vui vẻ cầm cánh tay Minh Lan thân thiết nói: “Trước kia em Sáu không khỏe, lão phu nhân miễn cho việc thỉnh an mẫu thân, hôm nay là lần đầu tiên đến muộn cũng không sao? Vừa rồi dì Hương hầu hạ mãu thân dùng bữa sáng, nhưng Lưu ma ma đến tìm mẫu thân có việc, vài dì cũng bảo lui đi rồi, lúc này mẫu thân cũng chưa ra đây đâu, đừng ngại!”
Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn, đây là suy nghĩ mà Vương thị gieo vào đầu Như Lan. Ngày thường nàng cùng Mặc Lan đấu võ mồm mười lần thì thua đến bảy, hiện giờ lại có viện trợ, tinh thần lập tức phấn chấn. Minh Lan làm sao mà không biết chuyện này, chẳng qua là chọn chiến tuyến kiêng kị nhất là loại lắc lư bất định, có cái chết của dì Vệ lúc trước, nàng cùng dì Lâm bên này đúng là chẳng ra đâu vào đâu cả.
Như Lan tìm được chiến hữu, lôi kéo Minh Lan nói đông nói tây, lúc thì nói về áo choàng mới, ăn thịt thấy ngon ngoảnh lại đã đưa cho Minh Lan một miếng, một lúc lại nói nàng mới có được bức “Cửu cửu tiêu hàn đồ” muốn xem cùng Minh Lan: “Lúc trước chị còn cùng em Sáu ở chung một chỗ, đáng tiếc là sau này em lại vào Thọ An Đường nên không thể gần gũi, nếu chúng ta ở cùng một chỗ thì tốt rồi.”
Mặc Lan đã sớm nguôi giận, dùng nắp chén nghịch nghịch lá trà, vui vẻ nói: “Em Sáu thực biết nói đùa, em Sáu ở bên lão phu nhân ăn hương uống lạt, nhưng mà rất có thể diện, sao mà chuyển đến Uy Nhiên Hiên cho được? Aiz —— lại nói tiếp, chị là người không may mắn, lúc trước không vào được Thọ An Đường, nhưng em Năm gan lớn hơn chúng ta nhiều, sao đến cả lão phu nhân cũng dám xem thường?”
Nếu bàn về đạo hạnh, Như Lan xác thực kém xa Mặc Lan, nàng mắng người rất chuyên nghiệp, loại đấu võ mồm tinh tế này thường có sơ hở. Câu nói đầu tiên này trúng đích rồi, tức thì cánh tay nắm tay Minh Lan đột nhiên siết chặt, Minh Lan thương tiếc cho cái tay tội nghiệp của mình, đau đớn nói: “Chị Tư cũng thật biết nói đùa, lúc trước chị Năm cùng phu nhân là mẫu tử tình thân, không nỡ xa nên phu nhân mới khó xử, vẫn là chị Tứ hiếu thuận, nhưng mà lão phu nhân cũng không nỡ chia rẽ cốt nhục thế nên mới chọn em.”
Như Lan được cảnh tỉnh, xì cười: “Đúng rồi, chị Tư thế mà cực hiếu thuận, xa được dì Lâm, nhưng mà lão phu nhân không nhẫn tâm được!” Lập tức thả lỏng cái tay, Minh Lan vội càng rút bàn tay béo nhỏ đáng thương của mình về.
Mặc Lan đứng dậy, nhìn Minh Lan gằn từng chữ: “Em dám bình luận về trưởng bối và chị gái mình như thế à?”
Minh Lan cưởi mỉm: “Em bình luận như thế nào? Chị Tư có thể chỉ ra chỗ sai cho em được không, nói ra để em có thể sửa.” Có bản lĩnh thì tìm sai sót trong lời của nàng đi.
Lúc trước lão thẩm phán kia từng nói rằng: cái gọi là tòa án, chính là chỗ chỉ coi trọng luật pháp. Khi biện luận thì phủ đầu toàn những điều này khoản kia chương bao nhiêu luật XXX, nhìn sự việc chứ không nhìn người, kỳ thật đều là vì con người, đi kiện cũng là người, làm người khác một câu cũng không thốt nên lời, người mà năm xưa Diêu Y Y mong nhớ cũng chính là vị luật sư đẹp trai có thể làm nguyên cáo tức đến chết đi sống lại mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thành thực.
Mặc Lan không ngờ Minh Lan nói như vậy thì trừng mắt với nàng, đôi mắt xinh đẹp mở lớn. Minh Lan bình tĩnh nhìn lại, nàng không cố ý cùng Mặc Lan đối đầu, nhưng hôm nay vừa bước chân vào cửa thì Mặc Lan đã bám riết không tha, hùng hùng hổ hổ, câu chữ như giấu dao. Nếu lúc này Minh Lan tỏ ra yếu thế, thì chẳng những bị Như Lan khinh thường, mà còn phải chuẩn bị tinh thần về sau tiếp tục bị bắt nạt. Nàng để lộ móng vuốt cũng chỉ để người khác biết người không phạm ta ta không phạm người, nàng tuy rằng không có anh trai mẹ đẻ, nhưng không có nghĩa là không có chỗ dựa.
Ánh mắt hai cô gái giằng co, không gian xung quanh cũng tóe lửa, Như Lan cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng bừng. Minh Lan nhẹ nhàng cụp mắt, làm bộ sợ hãi, đứng lên đi đến trước mặt Mặc Lan, ngoan ngoãn cúi người, kính cẩn nói: “Đều là lỗi của em, nếu không phải đã muộn rồi, em cũng sẽ không cùng chị nói mấy câu ương ngạnh, chị Tư đừng giận, em xin nhận tội.”
Như Lan thầm mắng Minh Lan quả nhiên không có tiền đồ, khả năng chống đỡ quá kém, mới kiên trì được bao lâu chứ, lập tức xắn tay áo tính tham chiến, lúc này mành ngoài cửa bị Thải Hoàn gạt ra, nói: “Phu nhân tới.”
Tác giả :
Quan Tâm Tắc Loạn