Thất Thân Việc Nhỏ, Thất Tâm Việc Lớn
Chương 5: Nhật ký (1)
Editor: Norah
Mẹ già nói: "Con cũng đã trưởng thành, cho dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho mẹ già đã bước một chân vào trong quan tài, thế nào thì mẹ cũng phải ôm cháu rồi mới có thể trút hơi thở cuối cùng được."
Tuy rằng tôi đã ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn phải nghe lời mẹ già, nhưng mà An An còn chưa về nước, tôi đã đồng ý với cô ấy cả đời này ngoại trừ cô ấy ra thì sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác.
An An, cô gái yêu đương với tôi 7 năm, ngày tôi về nước đó, cô ấy hôn tạm biệt tôi rồi nói: "Phàm, em sẽ nhanh chóng về nước, anh phải đợi em."
Tôi vẫn luôn tin cô ấy, cô ấy đã nói sẽ trở về.
Đã lâu tôi không gặp cô ấy rồi, Nặc cười nói tôi như một gã si tình, vừa mới xa cách nhau chưa đến một tháng.
Tôi vẫn luôn dùng công việc để tránh né mẹ già, Die nd an le qu ydo nn nhưng hình như hôm nay thật sự không trốn được, còn có ba già ra trận, tôi không đầu hàng không được.
Đối tượng xem mắt là con gái của chú Lâm, nghe nói vừa tốt nghiệp, mới tròn 20 tuổi, hóa ra là một 8x, tôi lớn hơn cô ấy tròn mười tuổi, tôi không muốn xem mắt với cô ấy, tôi sợ nhìn thấy bản thân thật sự đã già. Nhưng mẹ già lại sắp xếp cơ sở ngầm, vì thế tôi thoái thác công việc đặc biệt đi xem mắt.
Nghe mẹ già nói cô ấy tên là Lâm Sảng, một cô bé vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp sao? Trên thế giới không có cô gái nào có thể đẹp hơn An An. Lâm Sảng trang điểm đậm, hoàn toàn che giấu vẻ ngây ngô trong sáng vốn có của cô, như vậy không phù hợp, tôi nghĩ cô ấy cũng mất không ít "tâm tư" cho lần xem mắt này nhỉ.
Hai chúng ta không thích hợp.
Tuổi tác của cô ấy vừa lúc là thời gian tốt đẹp nhất của con gái, mà tôi lại cần một người vợ hiền, cô ấy bị loại bỏ hoàn toàn.
Sau khi về đến nhà, mẹ già hỏi tôi như thế nào, tôi nói câu còn có thể. Có lẽ mẹ già đã hiểu sai lời tôi nói, vui vẻ ra mặt, chạy đến trong thư phòng của ba già mà kề tai nói nhỏ.
Trở lại trong phòng, tôi mở hộp thư xem An An có viết thư cho tôi không, quả nhiên có một bức thư chưa đọc, tôi vội vã mở ra, nhưng nội dung lại là điều tôi không muốn xem.
An An nói cô ấy đã thuận lợi lấy được học vị tiến sĩ, cô ấy còn muốn tiếp tục học, có lẽ sẽ về nước trễ hơn.
Nhìn thấy thư tôi đột nhiên không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Tôi ấn chuột, tắt hộp thư đi, đầu óc chợt trống rỗng.
Nằm ở trên giường, tôi bỗng nghĩ đến một ý tưởng hơi hèn hạ.
Nếu như bây giờ tôi công bố chuyện kết hôn, cô ấy nhìn thấy tin tức thì có thể lập tức bay đến bên cạnh tôi ngăn cản hay không?
Mẹ già nói: "Con cũng đã trưởng thành, cho dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho mẹ già đã bước một chân vào trong quan tài, thế nào thì mẹ cũng phải ôm cháu rồi mới có thể trút hơi thở cuối cùng được."
Tuy rằng tôi đã ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn phải nghe lời mẹ già, nhưng mà An An còn chưa về nước, tôi đã đồng ý với cô ấy cả đời này ngoại trừ cô ấy ra thì sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác.
An An, cô gái yêu đương với tôi 7 năm, ngày tôi về nước đó, cô ấy hôn tạm biệt tôi rồi nói: "Phàm, em sẽ nhanh chóng về nước, anh phải đợi em."
Tôi vẫn luôn tin cô ấy, cô ấy đã nói sẽ trở về.
Đã lâu tôi không gặp cô ấy rồi, Nặc cười nói tôi như một gã si tình, vừa mới xa cách nhau chưa đến một tháng.
Tôi vẫn luôn dùng công việc để tránh né mẹ già, Die nd an le qu ydo nn nhưng hình như hôm nay thật sự không trốn được, còn có ba già ra trận, tôi không đầu hàng không được.
Đối tượng xem mắt là con gái của chú Lâm, nghe nói vừa tốt nghiệp, mới tròn 20 tuổi, hóa ra là một 8x, tôi lớn hơn cô ấy tròn mười tuổi, tôi không muốn xem mắt với cô ấy, tôi sợ nhìn thấy bản thân thật sự đã già. Nhưng mẹ già lại sắp xếp cơ sở ngầm, vì thế tôi thoái thác công việc đặc biệt đi xem mắt.
Nghe mẹ già nói cô ấy tên là Lâm Sảng, một cô bé vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp sao? Trên thế giới không có cô gái nào có thể đẹp hơn An An. Lâm Sảng trang điểm đậm, hoàn toàn che giấu vẻ ngây ngô trong sáng vốn có của cô, như vậy không phù hợp, tôi nghĩ cô ấy cũng mất không ít "tâm tư" cho lần xem mắt này nhỉ.
Hai chúng ta không thích hợp.
Tuổi tác của cô ấy vừa lúc là thời gian tốt đẹp nhất của con gái, mà tôi lại cần một người vợ hiền, cô ấy bị loại bỏ hoàn toàn.
Sau khi về đến nhà, mẹ già hỏi tôi như thế nào, tôi nói câu còn có thể. Có lẽ mẹ già đã hiểu sai lời tôi nói, vui vẻ ra mặt, chạy đến trong thư phòng của ba già mà kề tai nói nhỏ.
Trở lại trong phòng, tôi mở hộp thư xem An An có viết thư cho tôi không, quả nhiên có một bức thư chưa đọc, tôi vội vã mở ra, nhưng nội dung lại là điều tôi không muốn xem.
An An nói cô ấy đã thuận lợi lấy được học vị tiến sĩ, cô ấy còn muốn tiếp tục học, có lẽ sẽ về nước trễ hơn.
Nhìn thấy thư tôi đột nhiên không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Tôi ấn chuột, tắt hộp thư đi, đầu óc chợt trống rỗng.
Nằm ở trên giường, tôi bỗng nghĩ đến một ý tưởng hơi hèn hạ.
Nếu như bây giờ tôi công bố chuyện kết hôn, cô ấy nhìn thấy tin tức thì có thể lập tức bay đến bên cạnh tôi ngăn cản hay không?
Tác giả :
Tô Ức Phong