Thất Thân Rượu
Chương 13
Băng Nặc cùng Tần Việt uống rượu xong đang đứng ven đường, lòng kêu khổ không ngừng.
Đều nói phải ba chén mới say, không nghĩ tới tiểu tử này tửu lượng kém như thế, mới uống một ly liền say thành dạng ngốc này, lại còn bắt mình phải chiếu cố.
Thấy Tần Việt một bên hát xướng lên: “Tài xế mau chở tôi, này anh trai lớn tuổi~” một bên hướng tài xế taxi lắc lắc eo nhỏ.
Lái xe thấy y cũng vui vẻ, “Không chấp tuổi ngươi trẻ hay không trẻ, ngồi lên xe liền đạp chân ga, Ali lý, Ali lý, Ali Ali lý ~” (*) xướng lại xong cũng không mở cửa xe, mà nhanh như chớp chạy mất.
(* Xin thứ lỗi trình độ có hạn, chắc đại loại là hát xướng đối đáp như quan họ ở mình ý, tại hạ ngu muội không chém sao cho hay được~)
Băng Nặc thật vất vả mới gọi được xe, liền bị Tần Việt dọa chạy mất như thế, mặt đen muốn dọa người.
“Đại hoàng, ngươi tức giận, buổi tối bắt cá cho ngươi ăn ~~” Tần Việt vỗ vỗ vai nàng, hai con mắt đen như mã não trong đêm tối của y sáng lấp lánh.
Xem bộ dáng ra vẻ nghiêm trang ngốc ngốc của y, Băng Nặc có tức cũng phát hỏa không được, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài ── thật sự là tò mò hại chết mèo mà, lần sau không bao giờ cùng tên ngốc tử này đi uống rượu nữa.
Đang lúc nàng không biết xoay xở sao, một chiếc SUV màu đen liền dừng tới trước mặt hai người. Không đợi nàng nhìn rõ bộ dáng người lái, Triệu Tuấn liền từ trong xe đi xuống, kéo Tần Việt lại.
Thấy hắn Tần Việt ha ha ngây ngô cười: “Ngươi như thế nào lại ở đây… Không cùng A Đức đi thuê phòng? Ách…” Nói xong còn đánh cái nấc
Triệu Tuấn bị y ép tới lui về sau từng bước, trong lòng lại có cỗ tức giận hừng hực vô danh.”Người ta mang đi.” Hắn biểu tình lãnh đạm hướng Băng Nặc nói một câu, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, mạnh bạo túm một phát liền đem Tần Việt nhét vào ghế phụ lái. Đóng cửa xe, mang dây bảo hiểm, động tác liền mạch lưu loát. Băng Nặc chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người nghênh ngang phóng đi.
“Cái này là cái chuyện gì a?” Nữ sĩ độc thân lớn tuổi tự ôm chặt hai vai mình, thật sâu tự cảm thấy lạnh lẽo hư không tịch mịch a.
Triệu Tuấn vừa lên xe liền hỏi: “Nàng rốt cuộc cho ngươi uống cái gì? Tửu lượng kém như vậy còn uống rượu làm gì, bị người bán đi cũng không biết.”
“Không… Ta không uống rượu, ta mới uống ly trà, là trà Lam môi … Ha ha…”
Triệu Tuấn cuối cùng hiểu rõ y đã uống gì, lại không khỏi hoài nghi động cơ của Băng Nặc là gì.”Đầu đất, sau này không cho phép uống rượu!”
“Đúng rồi… Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi sao không cùng A Đức cùng một chỗ?”
Bị hai mắt mơ màng sương của Tần Việt nhìn, Triệu Tuấn lại có chút hoảng hốt. Hắn với Tần Việt cũng không phải quan hệ yêu đương, vốn dĩ không cần phải xin phép gì y, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn ma xui quỷ khiến gì mà nói dối, “Ai nói với ngươi ta với hắn là loại quan hệ đó.”
“Thích, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra. Mắt hắn nhìn ngươi giống như sói nhìn miếng thịt.” Tần Việt nói xong có chút mệt mỏi, tựa vào trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Tuấn nghe y nói xong nhịn không được quay đầu nhìn một cái, nghĩ rằng tiểu gia khỏa này thực sự là uống rượu vào đùa thực vui, khóe miệng cũng đã có ý cười.
Hai người rất nhanh đến dưới tiểu khu, lúc này Tần Việt vẫn chưa say hoàn toàn, vẫn còn khả năng bước đi, chỉ là có chút ngã trái ngã phải, khó tránh khỏi đụng đụng chạm chạm. Triệu Tuấn nhìn y đi, liền tiến lên đỡ thắt lưng y vào thang máy.Tần Việt cảm giác được sau lưng truyền đến cỗ nhiệt độ, quay đầu nhìn hắn ngây ngô cười, lại tiện tay quơ qua câu ngang cổ hắn.
Triệu Tuấn thầm mắng một tiếng, lại nhỏ giọng nói: “An phận đi, ngươi lại muốn làm gì sao? Lúc này ta sẽ không bị lừa.” Một lý do mà dùng hai lần, ngươi có mệt không?
Tần Việt tựa vào ngực hắn cọ cọ, cuối cùng tìm vị trí tốt mà dựa vào, rất giống con mèo lười “Triệu Tuấn… Ta không phải đang mơ đi?”
“Mơ cái gì?” Triệu Tuấn không có cách nào lý giải nổi tư duy logic của y.
“Cho dù là mơ cũng được, ngươi để cho ta dựa vào một lát, một lát nữa… Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Triệu Tuấn tim chợt nháy một cái, tựa hồ dự cảm được gì, “Ngươi, muốn nói cái gì?”. Bất tri bất giác thang máy đã đến tầng 12. Hai người cứ lẳng lặng tựa vào nhau như vậy, đều tự cảm thụ được hô hấp và nhịp tim của đối phương.
“Ta nghĩ… Ta có khả năng cũng là đồng tính luyến ái.”
“Ta đối với ngươi có cảm giác.”
“Ngày đó lúc ngươi cởi quần áo ta liền cứng …”
“… Nếu không chúng ta lại thử một lần đi?”
“Ngươi xác định?” Qua tấm gương trong thang máy, Triệu Tuấn nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch của chính mình. Hắn lắc lắc đầu để duy trì bình tĩnh. Hắn cũng không ngốc như vậy, mới như vậy liền tin. Nếu tiểu tử này ngày mai rời giường lại vô tình quên sạch, mình chẳng phải lưng lại đeo thêm tội danh tra công nữa sao?
Hắn nhìn gương mặt Tần Việt gần trong gang tấc, lại không khỏi liên tưởng tới lúc y ở dưới thân mình bộ dáng uyển chuyển mà rên rỉ. Mà tên tiểu gia khỏa này đang đứng yên an ổn vậy lại bắt đầu áp sáp lại cọ cọ thân dưới Triệu Tuấn thì có chết không chứ.
Triệu Tuấn cảm giác được một luồng nhiệt lưu từ tiểu phúc dâng lên, lão nhị chỗ kia đã lâu không sử dụng liền sống lại như vậy.
Lúc này, Triệu Tuấn cuối cùng hiểu được “Nam nhân chỉ dùng nửa người dưới để hỏi” là thực chính xác, tuy rằng lý trí nói cho hắn biết không nên chạm vào Tần Việt, nhưng thân thể lại tràn ngập khát cầu. Nhất thời, hắn khó có thể đưa ra phán đoán chính xác. Có lẽ nên tuân theo dục vọng mới là lựa chọn chính xác?
Mặc kệ, trước về nhà rồi nói sau. Triệu Tuấn mở cửa thang máy, đem Tần Việt đi ra. Đứng trước cửa hắn liền khẩn trương, tìm chìa khóa trong túi quần cứ tìm không được, chỉ sợ có người gặp được cảnh ái muội này. May mắn lúc này Tần Việt coi như thức thời, đang đeo một cặp kiếng cứ nhìn hắn mà ngây ngô cười.
Cái chìa khóa tra ở ổ khóa vòng vo mấy vòng, mới phát ra một tiếng tách nhỏ, cửa liền mở ra. Triệu Tuấn nhẹ nhàng thở ra đem Tần Việt đi vào, lúc này mới phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, ta đi pha nước cho ngươi tắm rửa.”
Triệu Tuấn vừa định buông tay, Tần Việt liền nhào lên “Ngươi đừng đi, ngươi có phải muốn đi tìm cái tên A Đức không?”
“Ngươi… Không thích ta đi tìm hắn?” Triệu Tuấn nhìn Tần Việt đang giống như tiểu động vật bám trên người mình, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một trận mềm mại.
Tần Việt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy ngươi ở cùng một chỗ với hắn, trong lòng ta có chút khó chịu…”
Triệu Tuấn hướng dẫn y từng bước, “Vì sao khó chịu?”
Tần Việt lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chính là tưởng tượng ngươi cũng sẽ cùng hắn làm cái loại chuyện này ta liền khó chịu, ta nhất định là bị bệnh rồi …”
“Ta không đi tìm hắn.” Tim Triệu Tuấn muốn nhảy dựng lên, không cần soi gương hắn cũng biết chính mình hiện đang cười giống như thằng ngốc. Hắn không tưởng tượng mình đã từng trải nhiều như vậy, còn có thể vì loại chuyện tình yêu luyến ái này là kích động muốn nhảy lên giống như tiểu hài tử.
“Sau này đều không đi tìm hắn?”
Triệu Tuấn không chút do dự lại trìu mến trả lời: “Được.”
Tần Việt như là nhẹ nhàng thở ra, lại hắc hắc cười lên: “A Hoa thực ngoan! Chúng ta liển đến làm đi. Ngươi đã nói sẽ cho ta thượng!”
(Cho cười phát =))))))
Triệu Tuấn sửng sốt, không nghĩ Tần Việt còn nhớ tới chuyện này. Nhìn y bộ dạng này, lại là tên xử nam không hề có kỹ thuật gì đáng nói, hơn nữa còn say rượu, không phải muốn đem mình thao tới chết sao a? Mới nghĩ như thế, da đầu Triệu Tuấn không khỏi run lên, hắn vội vàng cự tuyệt nói: “Hôm nay không được.”
“Vì sao? Ngươi rõ ràng đáp ứng rồi.” Tần Việt tại thời điểm mấy chốt cũng không ngốc, rất tỉnh táo.
“Lần sau cho ngươi được không, hôm nay thật sự không được.” Triệu Tuấn liều mạng lừa gạt.
Tần Việt Ngạo kiều hừ một tiếng, “Vậy thì không làm.”
Bởi vì say rượu, mặt Tần Việt nổi lên hai má đỏ ửng, lúc y tức giận chau mày như vậy, nhìn qua càng khả ái, Triệu Tuấn tâm cũng bị y làm cho mềm, hắn do dự mãi rồi vẫn là gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, ngươi nhớ phải nhẹ chút.”
“Hắc hắc, yên tâm, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.”
Triệu Tuấn chỉ có thể ở trong lòng cảm thán, tiểu tử này thật sự là khắc tinh của mình, y nhất định muốn đùa chết hắn, hắn cũng không thể có biện pháp mà mặc kệ y.
___________________________________
Chương sau có H nha. Dạo nì như mọi người ta cũng cuồng Thượng Ẩn quá xá, coi hết phim rồi nhảy qua mấy phim khác, đọc hết truyện rồi cũng nhảy qua mấy truyện khác của chị Sài luôn. Rồi bỗng nhiên nhớ nghề edit quá nên quay lại… tâm huyết đang dâng cao nên sẽ cố gắng hoàn truyện này trong tháng 3 lun, hêm biết được không hehe
Đều nói phải ba chén mới say, không nghĩ tới tiểu tử này tửu lượng kém như thế, mới uống một ly liền say thành dạng ngốc này, lại còn bắt mình phải chiếu cố.
Thấy Tần Việt một bên hát xướng lên: “Tài xế mau chở tôi, này anh trai lớn tuổi~” một bên hướng tài xế taxi lắc lắc eo nhỏ.
Lái xe thấy y cũng vui vẻ, “Không chấp tuổi ngươi trẻ hay không trẻ, ngồi lên xe liền đạp chân ga, Ali lý, Ali lý, Ali Ali lý ~” (*) xướng lại xong cũng không mở cửa xe, mà nhanh như chớp chạy mất.
(* Xin thứ lỗi trình độ có hạn, chắc đại loại là hát xướng đối đáp như quan họ ở mình ý, tại hạ ngu muội không chém sao cho hay được~)
Băng Nặc thật vất vả mới gọi được xe, liền bị Tần Việt dọa chạy mất như thế, mặt đen muốn dọa người.
“Đại hoàng, ngươi tức giận, buổi tối bắt cá cho ngươi ăn ~~” Tần Việt vỗ vỗ vai nàng, hai con mắt đen như mã não trong đêm tối của y sáng lấp lánh.
Xem bộ dáng ra vẻ nghiêm trang ngốc ngốc của y, Băng Nặc có tức cũng phát hỏa không được, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài ── thật sự là tò mò hại chết mèo mà, lần sau không bao giờ cùng tên ngốc tử này đi uống rượu nữa.
Đang lúc nàng không biết xoay xở sao, một chiếc SUV màu đen liền dừng tới trước mặt hai người. Không đợi nàng nhìn rõ bộ dáng người lái, Triệu Tuấn liền từ trong xe đi xuống, kéo Tần Việt lại.
Thấy hắn Tần Việt ha ha ngây ngô cười: “Ngươi như thế nào lại ở đây… Không cùng A Đức đi thuê phòng? Ách…” Nói xong còn đánh cái nấc
Triệu Tuấn bị y ép tới lui về sau từng bước, trong lòng lại có cỗ tức giận hừng hực vô danh.”Người ta mang đi.” Hắn biểu tình lãnh đạm hướng Băng Nặc nói một câu, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, mạnh bạo túm một phát liền đem Tần Việt nhét vào ghế phụ lái. Đóng cửa xe, mang dây bảo hiểm, động tác liền mạch lưu loát. Băng Nặc chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người nghênh ngang phóng đi.
“Cái này là cái chuyện gì a?” Nữ sĩ độc thân lớn tuổi tự ôm chặt hai vai mình, thật sâu tự cảm thấy lạnh lẽo hư không tịch mịch a.
Triệu Tuấn vừa lên xe liền hỏi: “Nàng rốt cuộc cho ngươi uống cái gì? Tửu lượng kém như vậy còn uống rượu làm gì, bị người bán đi cũng không biết.”
“Không… Ta không uống rượu, ta mới uống ly trà, là trà Lam môi … Ha ha…”
Triệu Tuấn cuối cùng hiểu rõ y đã uống gì, lại không khỏi hoài nghi động cơ của Băng Nặc là gì.”Đầu đất, sau này không cho phép uống rượu!”
“Đúng rồi… Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi sao không cùng A Đức cùng một chỗ?”
Bị hai mắt mơ màng sương của Tần Việt nhìn, Triệu Tuấn lại có chút hoảng hốt. Hắn với Tần Việt cũng không phải quan hệ yêu đương, vốn dĩ không cần phải xin phép gì y, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn ma xui quỷ khiến gì mà nói dối, “Ai nói với ngươi ta với hắn là loại quan hệ đó.”
“Thích, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra. Mắt hắn nhìn ngươi giống như sói nhìn miếng thịt.” Tần Việt nói xong có chút mệt mỏi, tựa vào trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Tuấn nghe y nói xong nhịn không được quay đầu nhìn một cái, nghĩ rằng tiểu gia khỏa này thực sự là uống rượu vào đùa thực vui, khóe miệng cũng đã có ý cười.
Hai người rất nhanh đến dưới tiểu khu, lúc này Tần Việt vẫn chưa say hoàn toàn, vẫn còn khả năng bước đi, chỉ là có chút ngã trái ngã phải, khó tránh khỏi đụng đụng chạm chạm. Triệu Tuấn nhìn y đi, liền tiến lên đỡ thắt lưng y vào thang máy.Tần Việt cảm giác được sau lưng truyền đến cỗ nhiệt độ, quay đầu nhìn hắn ngây ngô cười, lại tiện tay quơ qua câu ngang cổ hắn.
Triệu Tuấn thầm mắng một tiếng, lại nhỏ giọng nói: “An phận đi, ngươi lại muốn làm gì sao? Lúc này ta sẽ không bị lừa.” Một lý do mà dùng hai lần, ngươi có mệt không?
Tần Việt tựa vào ngực hắn cọ cọ, cuối cùng tìm vị trí tốt mà dựa vào, rất giống con mèo lười “Triệu Tuấn… Ta không phải đang mơ đi?”
“Mơ cái gì?” Triệu Tuấn không có cách nào lý giải nổi tư duy logic của y.
“Cho dù là mơ cũng được, ngươi để cho ta dựa vào một lát, một lát nữa… Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Triệu Tuấn tim chợt nháy một cái, tựa hồ dự cảm được gì, “Ngươi, muốn nói cái gì?”. Bất tri bất giác thang máy đã đến tầng 12. Hai người cứ lẳng lặng tựa vào nhau như vậy, đều tự cảm thụ được hô hấp và nhịp tim của đối phương.
“Ta nghĩ… Ta có khả năng cũng là đồng tính luyến ái.”
“Ta đối với ngươi có cảm giác.”
“Ngày đó lúc ngươi cởi quần áo ta liền cứng …”
“… Nếu không chúng ta lại thử một lần đi?”
“Ngươi xác định?” Qua tấm gương trong thang máy, Triệu Tuấn nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch của chính mình. Hắn lắc lắc đầu để duy trì bình tĩnh. Hắn cũng không ngốc như vậy, mới như vậy liền tin. Nếu tiểu tử này ngày mai rời giường lại vô tình quên sạch, mình chẳng phải lưng lại đeo thêm tội danh tra công nữa sao?
Hắn nhìn gương mặt Tần Việt gần trong gang tấc, lại không khỏi liên tưởng tới lúc y ở dưới thân mình bộ dáng uyển chuyển mà rên rỉ. Mà tên tiểu gia khỏa này đang đứng yên an ổn vậy lại bắt đầu áp sáp lại cọ cọ thân dưới Triệu Tuấn thì có chết không chứ.
Triệu Tuấn cảm giác được một luồng nhiệt lưu từ tiểu phúc dâng lên, lão nhị chỗ kia đã lâu không sử dụng liền sống lại như vậy.
Lúc này, Triệu Tuấn cuối cùng hiểu được “Nam nhân chỉ dùng nửa người dưới để hỏi” là thực chính xác, tuy rằng lý trí nói cho hắn biết không nên chạm vào Tần Việt, nhưng thân thể lại tràn ngập khát cầu. Nhất thời, hắn khó có thể đưa ra phán đoán chính xác. Có lẽ nên tuân theo dục vọng mới là lựa chọn chính xác?
Mặc kệ, trước về nhà rồi nói sau. Triệu Tuấn mở cửa thang máy, đem Tần Việt đi ra. Đứng trước cửa hắn liền khẩn trương, tìm chìa khóa trong túi quần cứ tìm không được, chỉ sợ có người gặp được cảnh ái muội này. May mắn lúc này Tần Việt coi như thức thời, đang đeo một cặp kiếng cứ nhìn hắn mà ngây ngô cười.
Cái chìa khóa tra ở ổ khóa vòng vo mấy vòng, mới phát ra một tiếng tách nhỏ, cửa liền mở ra. Triệu Tuấn nhẹ nhàng thở ra đem Tần Việt đi vào, lúc này mới phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, ta đi pha nước cho ngươi tắm rửa.”
Triệu Tuấn vừa định buông tay, Tần Việt liền nhào lên “Ngươi đừng đi, ngươi có phải muốn đi tìm cái tên A Đức không?”
“Ngươi… Không thích ta đi tìm hắn?” Triệu Tuấn nhìn Tần Việt đang giống như tiểu động vật bám trên người mình, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một trận mềm mại.
Tần Việt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy ngươi ở cùng một chỗ với hắn, trong lòng ta có chút khó chịu…”
Triệu Tuấn hướng dẫn y từng bước, “Vì sao khó chịu?”
Tần Việt lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chính là tưởng tượng ngươi cũng sẽ cùng hắn làm cái loại chuyện này ta liền khó chịu, ta nhất định là bị bệnh rồi …”
“Ta không đi tìm hắn.” Tim Triệu Tuấn muốn nhảy dựng lên, không cần soi gương hắn cũng biết chính mình hiện đang cười giống như thằng ngốc. Hắn không tưởng tượng mình đã từng trải nhiều như vậy, còn có thể vì loại chuyện tình yêu luyến ái này là kích động muốn nhảy lên giống như tiểu hài tử.
“Sau này đều không đi tìm hắn?”
Triệu Tuấn không chút do dự lại trìu mến trả lời: “Được.”
Tần Việt như là nhẹ nhàng thở ra, lại hắc hắc cười lên: “A Hoa thực ngoan! Chúng ta liển đến làm đi. Ngươi đã nói sẽ cho ta thượng!”
(Cho cười phát =))))))
Triệu Tuấn sửng sốt, không nghĩ Tần Việt còn nhớ tới chuyện này. Nhìn y bộ dạng này, lại là tên xử nam không hề có kỹ thuật gì đáng nói, hơn nữa còn say rượu, không phải muốn đem mình thao tới chết sao a? Mới nghĩ như thế, da đầu Triệu Tuấn không khỏi run lên, hắn vội vàng cự tuyệt nói: “Hôm nay không được.”
“Vì sao? Ngươi rõ ràng đáp ứng rồi.” Tần Việt tại thời điểm mấy chốt cũng không ngốc, rất tỉnh táo.
“Lần sau cho ngươi được không, hôm nay thật sự không được.” Triệu Tuấn liều mạng lừa gạt.
Tần Việt Ngạo kiều hừ một tiếng, “Vậy thì không làm.”
Bởi vì say rượu, mặt Tần Việt nổi lên hai má đỏ ửng, lúc y tức giận chau mày như vậy, nhìn qua càng khả ái, Triệu Tuấn tâm cũng bị y làm cho mềm, hắn do dự mãi rồi vẫn là gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, ngươi nhớ phải nhẹ chút.”
“Hắc hắc, yên tâm, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.”
Triệu Tuấn chỉ có thể ở trong lòng cảm thán, tiểu tử này thật sự là khắc tinh của mình, y nhất định muốn đùa chết hắn, hắn cũng không thể có biện pháp mà mặc kệ y.
___________________________________
Chương sau có H nha. Dạo nì như mọi người ta cũng cuồng Thượng Ẩn quá xá, coi hết phim rồi nhảy qua mấy phim khác, đọc hết truyện rồi cũng nhảy qua mấy truyện khác của chị Sài luôn. Rồi bỗng nhiên nhớ nghề edit quá nên quay lại… tâm huyết đang dâng cao nên sẽ cố gắng hoàn truyện này trong tháng 3 lun, hêm biết được không hehe
Tác giả :
Suối nước lạnh