Thất Thân Làm Thiếp
Chương 85: Nghiệm chứng
Tà Phong chân trước chân sau nhảy qua cửa sổ, nàng liền đóng cửa sổ lại, vừa ngồi đến bên bàn, cửa phòng bị một người dùng lực lớn đẩy vào.
Chỉ thấy vẻ mặt tăm tối của Phượng Cô nhìn nàng, sau đó Hoàng Kỳ cùng vài tên thị vệ chạy ào vào trong phòng tả hữu lục soát.
Từ đáy giường, ngăn tủ, bình phong, đều bị lục soát hết cả. Sau cùng hết mọi chỗ mới dừng lại.
Vãn Thanh lạnh nhạt nhìn, không nói một lời, lúc này đây cần phải trầm tĩnh mới có thể qua được cửa ải này. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Người đâu?" Phượng Cô lạnh lùng nói, mắt chăm chú nhìn thẳng Vãn Thanh tựa hồ như muốn nuốt nàng vào bụng.
"Thiếp không hiểu Gia đang nói cái gì? Người nào cơ?" Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn 2 bên tả hữu, nhìn một chút rồi tiếp tục lên tiếng: "Gia nửa đêm cho người xông vào phòng thiếp, lại còn lục soát hết mọi chỗ, lại còn hỏi thiếp những điều lạ lùng, thiếp thật sự là không hiểu."
Sắc mặt Phượng Cô khẽ rùng chuyển một cái, một tay bóp vào cổ Vãn Thanh, hung dữ nói: "Thượng Quan Vãn Thanh, đừng có chọc giận ta! Chọc giận ta không có dễ ăn đâu! Nói mau, người đang đâu?"
"Gia,… ta thật sự không hiểu. Vãn Thanh ngữ khí mềm nhũn vài phần, sợ rằng bị động thai, chỉ có thể mềm dẻo nói chuyện mới có thể bằng an được.
"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Phượng nhãn của hắn híp lại, lửa giận nổi lên, tay càng dùng sức hơn.
"Gia, thiếp… thật sự là không biết a." Nàng mềm nhũn thân mình. Khóe mắt một giọt lệ chảy xuống.
Giọt nước mắt mang theo hơi ấm thẳng tắp rơi xuống tay Phượng Cô đang bóp cổ Vãn Thanh, hắn cảm giác như bị điện giật, giật mình buông lỏng tay ra… Trong lòng không ngừng kinh hoàng, hắn lại vì một giọt lệ kia mà trong lòng không nỡ ra tay, đây là lần thứ mấy, lần thứ mấy thấy nàng hắn mềm lòng…!!!
Sắc mặt hắn càng lúc càng tối tăm: "Thật sự không biết sao?"
Vãn Thanh nắm ngay tình hình, vội vã lắc đầu: "Thiếp thật sự là không có biết gì."
"Tạm thời tin ngươi một lần, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ không buông tha ngươi!" Phượng Cô hung hãn nói.
"Tạ ơn Gia." Vãn Thanh cúi đầu, trong mắt một tia trong vắt khó hiểu.
Một bên là Hoàng Kỳ, mắt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự ác độc, không biết lần thứ mấy Gia nương tay cho Thượng Quan Vãn Thanh rồi. Nếu là trước kia, chưa bao giờ Gia tha thứ cho kẻ nào nói dối.
"A…….." Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng hét của nữ tử chói tai kinh người, nghe kĩ thì đúng là tiếng của Chu Nhu Nhi, trên mặt Vãn Thanh hiện lên rõ nỗi nghi ngờ.
Nhưng Hoàng Kỳ cùng đám tay chân đã nhanh chân hơn, trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ.
Nhưng, Phượng Cô vẫn đứng yên ở đằng kia, không hề nhúc nhíc chứ chưa nói gì là rời đi.
Chu Nhu Nhi có việc, hắn thật sự là không có quan tâm hay sao?
Nàng biết rõ rằng hắn lấy Chu Nhu Nhi chỉ vì nàng ta có khuôn mặt hao hao giống Chu Nguyệt Nhi. Nhưng không ngờ được rằng hắn là kẻ vô tình bạc bẽo, nhẫn tâm, không thương tiếc người như thế.
Bất luận thế nào, Chu Nhu Nhi cũng đang mang thai con của hắn, ngay cả bạc tình bạc nghĩa mặc kệ Chu Nhu Nhi sống chết như nào, nhưng trong bụng nàng ta còn có con của hắn a! Hắn lại có thể lạnh lùng đến thế ư!
Chẳng nhẽ thế gian này chỉ có Chu Nguyệt nhi là người được hắn quan tâm thôi sao, người khác đều phải chịu sự lạnh nhạt của hắn…
Nàng rất muốn hỏi hắn, nhưng lại không cần phải hỏi nữa, bởi trong lòng nàng đã sớm có đáp án. Càng cúi đầu xuống thấp hơn, lẳng lặng chờ đợi hắn rời đi, nhưng kìa, hắn vẫn còn đứng đấy, không hề nhúc nhích, tựa hồ như muốn hóa đá.
Thật là vất vả quá đi, Vãn Thanh vì muốn hắn rời đi, vẫn cúi đầu tiễn hắn, khó chịu quá nàng ngẩng lên, lại thấy hắn không phải đi ra ngoài mà đang hướng thẳng hướng nàng bước tới.
Hắn trước mặt nàng, không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng là không hài lòng, trong ánh nến lại càng lộ rõ vẻ lạnh lùng, nàng không dám hỏi, không biết làm gì hơn là đứng im một chỗ, để xem hắn rút cuộc là muốn làm điều gì.
Lại thấy hắn đi tới trước giường, duỗi tay ra: "Cởi áo cho ta, ta muốn ngủ."…
"Ngủ… muốn ngủ ư? Ở chỗ này sao?…" Vãn Thanh có chút không hiểu ý tứ của hắn, rút cuộc là hắn tại sao lại làm vậy, tự nhiên thế nào lại muốn ngủ ở chỗ nàng đây?
Thật là dọa người sợ chết a!
Nàng ngạc nhiên quá tới mức há hốc miệng, mất hẳn cả phản ứng bình thường.
« Không hiểu tiếng người sao? » Tiếng nói Phượng Cô lạnh lùng truyền đến: « Còn không mau cởi cho ta! »
Chưa từng qua tình cảnh như lúc này, Vãn Thanh thật sự không biết phải thế nào cho đúng, mau cởi áo cho hắn hay là cự tuyệt nữa.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cự tuyệt hắn là điều không thể, hắn là người như nào, có thể cự tuyệt hắn được sao
Hồi lâu, nàng ôn nhu nói: « Gia, tỷ tỷ vừa mới… »
« Việc của nàng ta không có gì đáng quan tâm! » Nàng mới nói được nửa lời, Phượng Cô liền lạnh lùng cắt đứt lời của nàng, hắn trong lòng đang vô cùng phiền muộn, bản thân không hiểu sao lại mềm lòng trước nàng như vậy, vừa rồi kia, giọt nước mắt ấm áp làm hắn xao động, giờ này lại phảng phất hơi ấm nóng bỏng của giọt nước mắt kia nơi mu bàn tay hắn.
Thiêu đốt không phải là mu bàn tay của hắn, mà là tâm của hắn, tâm hắn – vì một giọt nước mắt mà dịch chuyển.
Hắn không hiểu, hắn muốn làm rõ chuyện này, vì thế nên hắn mới quyết định lưu lại.
Rút cuộc, Vãn Thanh hiểu rằng Phượng Cô không phải nói giỡn, hắn thật sự muốn ngủ lại ở Trà Hương Các, nhưng nàng không cam tâm, không muốn cùng một giường với hắn.
Hai lần, hai lần trước… nàng không chịu nổi, như vậy là quá đủ rồi, không tưởng tượng được là… không cần có lần thứ ba a! Hơn nữa lúc này nàng đang có thai, lại vừa bị động thai, không thể cùng nam tử một phòng được. ( =)). Dúng đúng, Anh Vi Phong trong Một đêm ân sủng cũng bảo là: 3 tháng đầu vs 3 tháng cuối không được… đoạn thời gian giữa thi thoải mái …)
Nhưng là, làm thế nào mới có thể cự tuyệt hắn được đây.
Lúc này, nàng lại hi vọng Chu Nguyệt Nhi tới đây, bởi chỉ có Chu Nguyệt Nhi đến, mới có thể ngăn cản Phượng Cô lại.
« Còn không mau cởi áo cho ta! Lẽ nào không biết sao? » Tiếng Phượng Cô giận dữ, tưởng chừng sắp phát hỏa.
Vãn Thanh cắn răng, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, bàn tay run rẩy cởi cái đai lưng của hắn, nhưng phát hiện ra đai lưng kia nhìn đơn giản nhưng muốn cởi nó thì khó khăn vô cùng.
Nàng… chưa từng bao giờ cởi áo cho một nam tử!
Sắc mặt nàng tái nhợt không có chút huyết nào dần dần ửng đỏ, trong lòng chộn rộn lên nhưng không giải thích được, tay không dám chạm đến thân thể hắn, giữ khoảng cách nhẹ nhàng tháo đai lưng cho hắn.
Nhưng càng tháo càng loạn, không hiểu là ai kết đai lưng này đây… thật là phiền phức quá đi. Nhưng bản thân vẫn không dám đứng sát vào xem xét cẩn thận, vẫn giữ cự ly với hắn.
Phượng Cô vẫn đứng im, không nhúc nhích nhìn nàng vụng về cởi đai lưng cho hắn, hắn thật không nghĩ tới, nàng ngày thường thông minh như thế, sao giờ lại bối rối thế kia.
Chỉ thấy đầu của nàng càng lúc càng cúi thấp, những sợi tóc trượt ra ngoài bay về phía trước, những sợi tóc tơ trong ánh nến lóe lên, tỏa ra hương khí hoa sơn trà nhàn nhạt.
Chắc là nàng dùng hoa sơn trà để tắm. Tay không tự giác với lấy một lọn tóc khẽ hít hà: « Là dùng hoa sơn trà tắm? »
Bị hắn chạm vào tóc, Vãn Thanh cả người như bị điện giật, cả đầu không dám ngẩng lên. Thần kinh căng thẳng tột độ, hệt như một con rối, không dám động đậy chút nào.
« Sợ hãi đến mức đóng băng rồi sao! » Tiếng Phượng Cô tức giận xen lẫn buồn bã truyền đến.
Vãn Thanh giật mình một cái, mất hết bình tĩnh thường ngày, vội vàng ngẩng đầu lên, đầu cộp mạnh vào cằm Phượng Cô phía trên.
« Cốp » một tiếng, Phượng Cô quát: « Ngươi muốn chết a! »
Vãn Thanh bị dọa hết hồn, mau chóng trấn tĩnh: « Gia, xin Gia thứ tội. »
Phượng Cô thở dài, lửa giận vừa hạ được tí chút đã sớm bị nàng thổi bùng lên, lạnh nhạt thốt: « Còn không mau cởi áo cho ta! » (đồ biến thí sao cứ đòi người khác cởi áo thế hở.)
Vãn Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu vì hắn mà cởi đai lưng, nhưng cái đai này kết kì quái quá, nàng không thể nào mà mở được.
Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt nàng, càng lúc càng khó mở, nàng cảm tưởng càng mở lại càng rối hơn, chắc phải có phù phép mới mở được mất. Trong mắt Phượng Cô hiện lên một tia vui vẻ.
Đai nà là do Hoàng Kỳ sáng tạo đôc đáo, người mở mà gặp sai lầm ngay từ đầu thì sẽ càng sai, càng mở càng gặp bế tắc.
Đai này gọi là liên hoàn khóa trái kết, người bình thường căn bản không giải được, Vãn Thanh thông minh, nếu như từ đầu không gấp gáp, cẩn thận nhìn thì cũng có thể mở được, ai ngờ nàng đứng cách xa như vậy, bộ dạng phòng bị, khẩn trương mở mà không nhìn cẩn thận, bước đâu tiên đã sai, càng mở càng bế tắc. (Anh là xử nữ đấy đâu mà cần dùng cái thể loại phòng bị ác thế.T_T)
Nhìn nàng bộ dạng thế này, hắn thản nhiên nhấm nháp như một món điểm tâm.
Qua một hồi lâu, hắn cảm giác trừng phạt như thế này đủ rồi, lúc này mới chậm rãi kéo tay nàng thô lỗ: « Tốt lắm, tốt lắm! Chờ ngươi cởi được áo cho ta thì chắc là hết buồn ngủ mất! Trời sáng mất thôi! »
Mặt Vãn Thanh lạnh lẽo, không mở được đai áo khiến nàng mạnh mẽ đáp: « Muốn cởi cũng nhanh thôi! » Vừa rồi nàng đã thăm dò, không phải không thể mở mà nàng sợ phải ngủ cùng hắn thôi.
Vừa nói tay đã bắt đầu mở lại đai áo, từ từ mở từng nút, chậm rãi lục tìm, rốt cuộc cũng đã mở xong.
Trên mặ nàng nở nụ cười thoải mái, cất cao đầu: « Đã mở xong rồi! »
Nhìn lên một cái, mặt nàng đang tươi cười thì trầm xuống, nhất thời hưng phấn quên mất mình đang đứng trước ai, tự nhiên cười nói thế trước mặt hắn.
Sắc mặt nhất thời lạnh xuống, cung kính nghiêng người cởi bỏ áo ngoài cho hắn.
Phượng Cô nhìn nàng cười thoải mái mà nhìn thấy hắn thì nghiêm lại, nhất thời trong lòng bực mình ghê gớm, hắn ghê tởm lắm sao? Nàng nhìn thấy hắn liền không cười là sao?
Càng nghĩ càng giận, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu rốt cuộc là thế nào. Chỉ cảm thấy một xúc cảm không tên đang thiêu đốt trong lòng.
Đột nhiên hắn dùng sức giật lại trang phục từ tay nàng, mặc lên người, thanh âm phẫn nộ: "Bị ngươi gây sức ép như vậy, hứng thú gì cũng bay biến hết trơn!"
Nói xong lạnh lùng xoay người biến mất trong màn đêm. (T_T. Xin lỗi các bạn yêu quý…. Hắn đi rồi. huhu)
Nhìn Phượng Cô rời đi, trong lòng Vãn Thanh thở phào một cái.
Nàng không hề hay biết, đêm nay Phượng Cô vẫn trở lại phòng nàng, cùng nàng ngủ chung một giường
Chỉ thấy vẻ mặt tăm tối của Phượng Cô nhìn nàng, sau đó Hoàng Kỳ cùng vài tên thị vệ chạy ào vào trong phòng tả hữu lục soát.
Từ đáy giường, ngăn tủ, bình phong, đều bị lục soát hết cả. Sau cùng hết mọi chỗ mới dừng lại.
Vãn Thanh lạnh nhạt nhìn, không nói một lời, lúc này đây cần phải trầm tĩnh mới có thể qua được cửa ải này. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Người đâu?" Phượng Cô lạnh lùng nói, mắt chăm chú nhìn thẳng Vãn Thanh tựa hồ như muốn nuốt nàng vào bụng.
"Thiếp không hiểu Gia đang nói cái gì? Người nào cơ?" Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn 2 bên tả hữu, nhìn một chút rồi tiếp tục lên tiếng: "Gia nửa đêm cho người xông vào phòng thiếp, lại còn lục soát hết mọi chỗ, lại còn hỏi thiếp những điều lạ lùng, thiếp thật sự là không hiểu."
Sắc mặt Phượng Cô khẽ rùng chuyển một cái, một tay bóp vào cổ Vãn Thanh, hung dữ nói: "Thượng Quan Vãn Thanh, đừng có chọc giận ta! Chọc giận ta không có dễ ăn đâu! Nói mau, người đang đâu?"
"Gia,… ta thật sự không hiểu. Vãn Thanh ngữ khí mềm nhũn vài phần, sợ rằng bị động thai, chỉ có thể mềm dẻo nói chuyện mới có thể bằng an được.
"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Phượng nhãn của hắn híp lại, lửa giận nổi lên, tay càng dùng sức hơn.
"Gia, thiếp… thật sự là không biết a." Nàng mềm nhũn thân mình. Khóe mắt một giọt lệ chảy xuống.
Giọt nước mắt mang theo hơi ấm thẳng tắp rơi xuống tay Phượng Cô đang bóp cổ Vãn Thanh, hắn cảm giác như bị điện giật, giật mình buông lỏng tay ra… Trong lòng không ngừng kinh hoàng, hắn lại vì một giọt lệ kia mà trong lòng không nỡ ra tay, đây là lần thứ mấy, lần thứ mấy thấy nàng hắn mềm lòng…!!!
Sắc mặt hắn càng lúc càng tối tăm: "Thật sự không biết sao?"
Vãn Thanh nắm ngay tình hình, vội vã lắc đầu: "Thiếp thật sự là không có biết gì."
"Tạm thời tin ngươi một lần, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ không buông tha ngươi!" Phượng Cô hung hãn nói.
"Tạ ơn Gia." Vãn Thanh cúi đầu, trong mắt một tia trong vắt khó hiểu.
Một bên là Hoàng Kỳ, mắt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự ác độc, không biết lần thứ mấy Gia nương tay cho Thượng Quan Vãn Thanh rồi. Nếu là trước kia, chưa bao giờ Gia tha thứ cho kẻ nào nói dối.
"A…….." Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng hét của nữ tử chói tai kinh người, nghe kĩ thì đúng là tiếng của Chu Nhu Nhi, trên mặt Vãn Thanh hiện lên rõ nỗi nghi ngờ.
Nhưng Hoàng Kỳ cùng đám tay chân đã nhanh chân hơn, trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ.
Nhưng, Phượng Cô vẫn đứng yên ở đằng kia, không hề nhúc nhíc chứ chưa nói gì là rời đi.
Chu Nhu Nhi có việc, hắn thật sự là không có quan tâm hay sao?
Nàng biết rõ rằng hắn lấy Chu Nhu Nhi chỉ vì nàng ta có khuôn mặt hao hao giống Chu Nguyệt Nhi. Nhưng không ngờ được rằng hắn là kẻ vô tình bạc bẽo, nhẫn tâm, không thương tiếc người như thế.
Bất luận thế nào, Chu Nhu Nhi cũng đang mang thai con của hắn, ngay cả bạc tình bạc nghĩa mặc kệ Chu Nhu Nhi sống chết như nào, nhưng trong bụng nàng ta còn có con của hắn a! Hắn lại có thể lạnh lùng đến thế ư!
Chẳng nhẽ thế gian này chỉ có Chu Nguyệt nhi là người được hắn quan tâm thôi sao, người khác đều phải chịu sự lạnh nhạt của hắn…
Nàng rất muốn hỏi hắn, nhưng lại không cần phải hỏi nữa, bởi trong lòng nàng đã sớm có đáp án. Càng cúi đầu xuống thấp hơn, lẳng lặng chờ đợi hắn rời đi, nhưng kìa, hắn vẫn còn đứng đấy, không hề nhúc nhích, tựa hồ như muốn hóa đá.
Thật là vất vả quá đi, Vãn Thanh vì muốn hắn rời đi, vẫn cúi đầu tiễn hắn, khó chịu quá nàng ngẩng lên, lại thấy hắn không phải đi ra ngoài mà đang hướng thẳng hướng nàng bước tới.
Hắn trước mặt nàng, không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng là không hài lòng, trong ánh nến lại càng lộ rõ vẻ lạnh lùng, nàng không dám hỏi, không biết làm gì hơn là đứng im một chỗ, để xem hắn rút cuộc là muốn làm điều gì.
Lại thấy hắn đi tới trước giường, duỗi tay ra: "Cởi áo cho ta, ta muốn ngủ."…
"Ngủ… muốn ngủ ư? Ở chỗ này sao?…" Vãn Thanh có chút không hiểu ý tứ của hắn, rút cuộc là hắn tại sao lại làm vậy, tự nhiên thế nào lại muốn ngủ ở chỗ nàng đây?
Thật là dọa người sợ chết a!
Nàng ngạc nhiên quá tới mức há hốc miệng, mất hẳn cả phản ứng bình thường.
« Không hiểu tiếng người sao? » Tiếng nói Phượng Cô lạnh lùng truyền đến: « Còn không mau cởi cho ta! »
Chưa từng qua tình cảnh như lúc này, Vãn Thanh thật sự không biết phải thế nào cho đúng, mau cởi áo cho hắn hay là cự tuyệt nữa.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cự tuyệt hắn là điều không thể, hắn là người như nào, có thể cự tuyệt hắn được sao
Hồi lâu, nàng ôn nhu nói: « Gia, tỷ tỷ vừa mới… »
« Việc của nàng ta không có gì đáng quan tâm! » Nàng mới nói được nửa lời, Phượng Cô liền lạnh lùng cắt đứt lời của nàng, hắn trong lòng đang vô cùng phiền muộn, bản thân không hiểu sao lại mềm lòng trước nàng như vậy, vừa rồi kia, giọt nước mắt ấm áp làm hắn xao động, giờ này lại phảng phất hơi ấm nóng bỏng của giọt nước mắt kia nơi mu bàn tay hắn.
Thiêu đốt không phải là mu bàn tay của hắn, mà là tâm của hắn, tâm hắn – vì một giọt nước mắt mà dịch chuyển.
Hắn không hiểu, hắn muốn làm rõ chuyện này, vì thế nên hắn mới quyết định lưu lại.
Rút cuộc, Vãn Thanh hiểu rằng Phượng Cô không phải nói giỡn, hắn thật sự muốn ngủ lại ở Trà Hương Các, nhưng nàng không cam tâm, không muốn cùng một giường với hắn.
Hai lần, hai lần trước… nàng không chịu nổi, như vậy là quá đủ rồi, không tưởng tượng được là… không cần có lần thứ ba a! Hơn nữa lúc này nàng đang có thai, lại vừa bị động thai, không thể cùng nam tử một phòng được. ( =)). Dúng đúng, Anh Vi Phong trong Một đêm ân sủng cũng bảo là: 3 tháng đầu vs 3 tháng cuối không được… đoạn thời gian giữa thi thoải mái …)
Nhưng là, làm thế nào mới có thể cự tuyệt hắn được đây.
Lúc này, nàng lại hi vọng Chu Nguyệt Nhi tới đây, bởi chỉ có Chu Nguyệt Nhi đến, mới có thể ngăn cản Phượng Cô lại.
« Còn không mau cởi áo cho ta! Lẽ nào không biết sao? » Tiếng Phượng Cô giận dữ, tưởng chừng sắp phát hỏa.
Vãn Thanh cắn răng, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, bàn tay run rẩy cởi cái đai lưng của hắn, nhưng phát hiện ra đai lưng kia nhìn đơn giản nhưng muốn cởi nó thì khó khăn vô cùng.
Nàng… chưa từng bao giờ cởi áo cho một nam tử!
Sắc mặt nàng tái nhợt không có chút huyết nào dần dần ửng đỏ, trong lòng chộn rộn lên nhưng không giải thích được, tay không dám chạm đến thân thể hắn, giữ khoảng cách nhẹ nhàng tháo đai lưng cho hắn.
Nhưng càng tháo càng loạn, không hiểu là ai kết đai lưng này đây… thật là phiền phức quá đi. Nhưng bản thân vẫn không dám đứng sát vào xem xét cẩn thận, vẫn giữ cự ly với hắn.
Phượng Cô vẫn đứng im, không nhúc nhích nhìn nàng vụng về cởi đai lưng cho hắn, hắn thật không nghĩ tới, nàng ngày thường thông minh như thế, sao giờ lại bối rối thế kia.
Chỉ thấy đầu của nàng càng lúc càng cúi thấp, những sợi tóc trượt ra ngoài bay về phía trước, những sợi tóc tơ trong ánh nến lóe lên, tỏa ra hương khí hoa sơn trà nhàn nhạt.
Chắc là nàng dùng hoa sơn trà để tắm. Tay không tự giác với lấy một lọn tóc khẽ hít hà: « Là dùng hoa sơn trà tắm? »
Bị hắn chạm vào tóc, Vãn Thanh cả người như bị điện giật, cả đầu không dám ngẩng lên. Thần kinh căng thẳng tột độ, hệt như một con rối, không dám động đậy chút nào.
« Sợ hãi đến mức đóng băng rồi sao! » Tiếng Phượng Cô tức giận xen lẫn buồn bã truyền đến.
Vãn Thanh giật mình một cái, mất hết bình tĩnh thường ngày, vội vàng ngẩng đầu lên, đầu cộp mạnh vào cằm Phượng Cô phía trên.
« Cốp » một tiếng, Phượng Cô quát: « Ngươi muốn chết a! »
Vãn Thanh bị dọa hết hồn, mau chóng trấn tĩnh: « Gia, xin Gia thứ tội. »
Phượng Cô thở dài, lửa giận vừa hạ được tí chút đã sớm bị nàng thổi bùng lên, lạnh nhạt thốt: « Còn không mau cởi áo cho ta! » (đồ biến thí sao cứ đòi người khác cởi áo thế hở.)
Vãn Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu vì hắn mà cởi đai lưng, nhưng cái đai này kết kì quái quá, nàng không thể nào mà mở được.
Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt nàng, càng lúc càng khó mở, nàng cảm tưởng càng mở lại càng rối hơn, chắc phải có phù phép mới mở được mất. Trong mắt Phượng Cô hiện lên một tia vui vẻ.
Đai nà là do Hoàng Kỳ sáng tạo đôc đáo, người mở mà gặp sai lầm ngay từ đầu thì sẽ càng sai, càng mở càng gặp bế tắc.
Đai này gọi là liên hoàn khóa trái kết, người bình thường căn bản không giải được, Vãn Thanh thông minh, nếu như từ đầu không gấp gáp, cẩn thận nhìn thì cũng có thể mở được, ai ngờ nàng đứng cách xa như vậy, bộ dạng phòng bị, khẩn trương mở mà không nhìn cẩn thận, bước đâu tiên đã sai, càng mở càng bế tắc. (Anh là xử nữ đấy đâu mà cần dùng cái thể loại phòng bị ác thế.T_T)
Nhìn nàng bộ dạng thế này, hắn thản nhiên nhấm nháp như một món điểm tâm.
Qua một hồi lâu, hắn cảm giác trừng phạt như thế này đủ rồi, lúc này mới chậm rãi kéo tay nàng thô lỗ: « Tốt lắm, tốt lắm! Chờ ngươi cởi được áo cho ta thì chắc là hết buồn ngủ mất! Trời sáng mất thôi! »
Mặt Vãn Thanh lạnh lẽo, không mở được đai áo khiến nàng mạnh mẽ đáp: « Muốn cởi cũng nhanh thôi! » Vừa rồi nàng đã thăm dò, không phải không thể mở mà nàng sợ phải ngủ cùng hắn thôi.
Vừa nói tay đã bắt đầu mở lại đai áo, từ từ mở từng nút, chậm rãi lục tìm, rốt cuộc cũng đã mở xong.
Trên mặ nàng nở nụ cười thoải mái, cất cao đầu: « Đã mở xong rồi! »
Nhìn lên một cái, mặt nàng đang tươi cười thì trầm xuống, nhất thời hưng phấn quên mất mình đang đứng trước ai, tự nhiên cười nói thế trước mặt hắn.
Sắc mặt nhất thời lạnh xuống, cung kính nghiêng người cởi bỏ áo ngoài cho hắn.
Phượng Cô nhìn nàng cười thoải mái mà nhìn thấy hắn thì nghiêm lại, nhất thời trong lòng bực mình ghê gớm, hắn ghê tởm lắm sao? Nàng nhìn thấy hắn liền không cười là sao?
Càng nghĩ càng giận, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu rốt cuộc là thế nào. Chỉ cảm thấy một xúc cảm không tên đang thiêu đốt trong lòng.
Đột nhiên hắn dùng sức giật lại trang phục từ tay nàng, mặc lên người, thanh âm phẫn nộ: "Bị ngươi gây sức ép như vậy, hứng thú gì cũng bay biến hết trơn!"
Nói xong lạnh lùng xoay người biến mất trong màn đêm. (T_T. Xin lỗi các bạn yêu quý…. Hắn đi rồi. huhu)
Nhìn Phượng Cô rời đi, trong lòng Vãn Thanh thở phào một cái.
Nàng không hề hay biết, đêm nay Phượng Cô vẫn trở lại phòng nàng, cùng nàng ngủ chung một giường
Tác giả :
Nguyệt Sinh