Thất Thân Làm Thiếp
Chương 193: – một lần cuối cùng
Kim Bất Hoán đi rồi, Vãn Thanh và Ngân Diện đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã rõ.
"Xem ra suy đoán của ngươi không phải là không có lý." Ngân Diện nói.
"Ngươi cũng thấy rất giống sao?" Vãn Thanh khẽ hỏi.
"Uhm. Có thể khẳng định." Ngân Diện cười nói. Kỳ thật khi hợp tấu, hắn một mực âm thầm chú ý Kim Bất Hoán kia, khi không có ai nhìn đến, ánh mắt của Kim Bất Hoán, lóe lên từng tia phẫn uất, dù chỉ ngắn ngủi như sao băng, nhưng Ngân Diện vẫn thấy rất rõ, bởi vì…trước kia, Phượng Cô đã dùng ánh mắt đó để nhìn hắn không biết bao nhiêu lần, thế nên, hắn vô cùng quen thuộc.
Người này, nếu không phải Phượng Cô, nhất định là có tình cảm đặc biệt với Vãn Thanh.
"Bất quá sau buổi tối nay, ta cũng đã khẳng định được 9 phần." Vãn Thanh cười nói. Điều duy nhất nàng không thể hiểu chính là, vì sao Phượng Cô không chịu dùng gương mặt thật xuất hiện, vì sao phải giấu diếm như thế?
Rốt cục là hắn đang vướng bận chuyện gì?
"Nếu đã như vậy, xem ra lần này ta đến cũng tốt, nếu hắn thật là Phượng Cô, ta đi kinh thành cũng có thể yên tâm."Ngân Diện nói, đưa mắt nhìn Vãn Thanh.
"Ngươi đã quyết định?" Vãn Thanh hỏi. Trong lòng có chút cảm thán, nàng hiểu ý mà Ngân Diện muốn nói.
Lần này đi kinh thành, hắn sẽ tách biệt hẳn với cuộc sống trước kia, trở thành hoàng tử Vân Quốc. Nhưng nàng cũng hiểu được, Ngân Diện không phải loại người chuộng danh vọng, không gì là hắn không làm được, hắn thích yên tĩnh, làm sao có thể chịu được cuộc sống ngươi lừa ta gạt chốn thâm cung?
Nhưng cuộc đời là như thế, có rất nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ.
"Nếu ta đã đáp ứng ông ấy thì sẽ làm, có lẽ, đó mới là cuộc sống chân chính của ta!" Ngân Diện nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên trong bóng đêm, có vài phần buồn phiền.
"Ngươi cũng có thể không làm, nếu ngươi không muốn, bất kỳ kẻ nào cũng không có biện pháp ép buộc ngươi. Cuộc sống ở nơi đó, căn bản là không thích hợp với ngươi." Vãn Thanh nói, nàng không muốn nhìn Ngân Diện dấn thân vào cuộc sống không chút vui vẻ đó.
"Tuy nói như thế, nhưng ông ấy đã già rồi, vì việc này, đã xuống nước van cầu ta, ta làm sao có thể làm ngơ chứ!" Khe khẽ thở dài, khi nhìn phụ thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, rơi nước mắt cầu hắn ở lại, hắn đột nhiên phát hiện, đôi cánh của hắn đã trĩu nặng đến mức không thể bay nữa.
Trái tim hắn bị giọt nước mắt trên gương mặt già nua làm tan chảy, cũng vô phương cứng rắn.
Tự khi hắn biết nhận thức mọi chuyện, chưa từng được cảm nhận cái gì gọi là tình thương của cha mẹ, nhưng khoảnh khắc đó, hắn nghĩ, có lẽ không thích, nhưng hắn vẫn phải ở lại bên phụ thân.
Nghe Ngân Diện nói thế, Vãn Thanh minh bạch hơn rất nhiều, kỳ thật cuộc sống vốn như thế, …không thể gạt tất cả qua một bên, một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù Ngân Diện cho người ta cảm giác lạnh như băng, là kẻ không tình cảm, kỳ thật nội tâm của hắn cũng có độ ấm áp của người bình thường.
"Vậy ngươi phải tự chiếu cố lấy mình." Vãn Thanh nói, thiên ngôn vạn ngữ, có đôi khi, không biết diễn tả thế nào, nhưng nàng biết, Ngân Diện có thể hiểu.
"Ta sẽ, ngươi cũng phải chiếu cố bản thân nhiều hơn, sau khi ngươi sinh con, nhất định ta sẽ trở lại thăm ngươi." Ngân Diện nói.
"Được, đến lúc đó, ngươi phải nhận đứa bé làm con nuôi!" Vãn Thanh mỉm cười nói.
"Được." Hắn nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, xẹt lên một tia vui sướng: "Lần này đến, là muốn hoàn thành một chuyện chưa làm được."
"Là chuyện gì?" Vãn Thanh không rõ, liền hỏi: "Ngươi còn chuyện gì chưa làm được?"
Ngân Diện vốn đang ngắm trăng quay sang nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, mới nói: "Ngươi còn nhớ không? Ta từng nói, sẽ dạy cho ngươi thuật ngự xà, lần này đến, là muốn thực hiện lời hứa đó."
Vãn Thanh nhìn hắn cười một tiếng, lúc này mới nhớ ra, trước kia nàng từng sợ rắn đến mức nào, là nhờ Ngân Diện, nàng mới hết sợ rắn!
Khi đó, hắn đã nói, muốn dạy nàng thuật ngự xà, chỉ tiếc nhiều sự việc liên tiếp xảy ra, nàng vẫn chưa thể học, nàng đã quên, không ngờ hắn vẫn một mực để tâm.
Vãn Thanh thầm cảm thấy ấm áp.
Hắn càng đối với nàng như thế, nàng càng không biết phải hồi báo thế nào mới phải, hắn đối nàng, một mực không nỗ lực không cầu hồi báo, dù trong lòng nàng biết tâm ý của hắn, nhưng có một số việc, vẫn không thể cưỡng cầu, kiếp nầy, nàng vô phương báo đáp hắn. Truyện Sắc Hiệp -
"Đúng vậy, thiếu chút nữa thì quên, ngươi còn chưa dạy ta thuật ngự xà!" Vãn Thanh cười thật tươi rồi nói.
"Đúng vậy, đáng tiếc, xem ra không có cơ hội đó!" Ngân Diện bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì lại nói.
"Tại sao? Ngươi lại có chuyện gì sao?" Vãn Thanh hỏi, không phải vì muốn học thuật ngự xà, là vì thấy hắn đột nhiên nói lời này, nàng lo hắn có việc gấp.
"Không phải, chỉ có điều khi trời vào đông, rắn sẽ đi ngủ đông, nếu bắt chúng ra khỏi hang thì quá vô nhân đạo!" Ngân Diện nói, hắn chỉ vừa nhớ ra điều này, trong lòng có chút tiếc nuối, vốn dĩ định cùng Vãn Thanh quay lại rừng Dạ Lai hương, nhưng chẳng còn cơ hội.
Cả đời này, bọn họ không dành cho nhau!
Mang theo tâm tình mất mát, hắn nói lời từ biệt, rời khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên.
… …...
Mùa đông năm nay, dường như lạnh hơn nhiều, hoa mai nở rất đẹp.
Sáng sớm đẩy cửa ra, có thể thấy gió đông mang theo mùi hoa mai thổi đến, tinh thần cũng trở nên sảng khoái, nàng thích nhìn tuyết rơi kín mặt đất, thế nên không cho nha hoàn quét tuyết đọng trước khi nàng tỉnh.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy tuyết phủ kín mặt đất, nàng sẽ nhớ đến thời gian trên Thiên Sơn, nàng và Phượng Cô, dù không tính là không cãi nhau chút nào, nhưng trong chua xót có hạnh phúc ngọt ngào.
Cảnh vật thuần khiết thế, nàng không thích bị người khác phá hư, thế nên lúc sáng sớm, nha hoàn đi lại, chỉ có thể đi trên hành lang nhỏ, không được giẫm lên tuyết.
Đột nhiên, Hoàng Kỳ phi thân thẳng về phía nàng, vì khoảng cách từ cửa Nam Phượng Viên đến phòng nàng không ngắn, vì Hoàng Kỳ không giẫm lên tuyết, mà bay vọt vào, thế nên không tránh được việc đạp lên hoa mai
Vì vậy giữa trời tuyết rơi, hoa mai bay lả lướt, thêm chân trời đỏ nhạt, khiến Hoàng Kỳ giống như tiên nữ …rắc hoa, mỹ lệ không thôi.
Vãn Thanh chu môi, nhẹ nhàng giễu cợt: "Hoàng Kỳ cô nương của chúng ta biến thành tiên nữ rồi, dĩ nhiên phải rắc hoa mới phi thân đến được."
Câu đùa ngắn ngủn, lại khiến Hoàng Kỳ đỏ mặt, dù sao cũng là thiếu nữ, dù là tứ tỳ nhưng cũng vẫn là một thiếu nữ, lâu rồi không được nghe người khác khen, thấy Vãn Thanh tán thưởng như thế, khó tránh khỏi trong lòng hoan hỉ: "Phu nhân giễu cợt!"
"Ta không giễu cợt, ngươi hỏi Song nhi xem, sợ là cũng nhìn đến ngây người rồi, chưa từng gặp qua tiên nữ bay đến cùng tuyết và hoa mai đâu!" Vãn Thanh cười xoay người hỏi Song nhi.
Song nhi gật đầu liên tục, cũng khen: "Hoàng Kỳ tỷ tỷ vốn xinh đẹp, nếu lúc nãy để nam nhân nhìn thấy, đã sớm mất hồn!"
"Song nhi nhà ngươi, càng lúc càng chỉ giỏi đùa!" Hoàng Kỳ gắt lên, rồi sau đó mới nhớ ra chuyện chính: "Phu nhân, lần này Hoàng Kỳ đến, là có chuyện quan trọng muốn bẩm."
Kỳ thật thấy Hoàng Kỳ sáng sớm đã đến, Vãn Thanh đã nhận ra là có việc gấp từ đầu: "Chuyện gì? Chẳng lẽ đã xác định rồi sao?"
Hoàng Kỳ lắc đầu: "Phu nhân, Kim Bất Hoán không ở trong thư phòng đọc sách thì sẽ về phòng ngủ, thời gian hắn ngủ trong một ngày thật quá nhiều, ta đi theo mà phiền đã chết! Buổi sáng chưa đến giờ Tỵ (9h-11h) người đừng hòng nhìn thấy bóng dáng hắn! Theo ta thấy, hắn nhất định không phải Gia, nếu là Gia, làm sao có thể lãng phí thời gian cho việc ngủ nướng như thế!"
Hoàng Kỳ nhắc đến hắn, liền thấy tức giận, cón có chút bực mình, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, tên kia cũng không có tư cách so sánh với Gia!
Mấy ngày nay đi theo hắn, Hoàng Kỳ càng lúc càng bực mình.
"Người nhìn mà xem, sáng nay thấy hắn vất vả rời giường vào giờ Mão (5h-7h), ta còn tưởng rốt cục hắn cũng thay đổi, kết quả thì ra là hắn nhớ ra cửa hàng ở Thương Thành có chuyện chưa giải quyết xong, phải nhanh chóng trở về để xử lý!" Hoàng Kỳ nói.
"Hắn phải về Thương Thành?" Vãn Thanh cả kinh hỏi.
"Đúng vậy! Hành lý cũng đã thu xếp xong, nói là chuyện khẩn cấp, còn nói nhờ ta gửi lời từ biệt tới phu nhân!" Hoàng Kỳ lạnh lùng thốt ra, đôi mắt đẹp trợn trừng, giống như Kim Bất Hoán đang đứng chọc giận ngay trước mắt.
"Không được, không thể để hắn đi như vậy!" Vãn Thanh vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra cửa.
Hoàng Kỳ có chút không giải thích được đuổi theo: "Nhị phu nhân, tại sao người lại cố chấp như thế! Người nọ…… "
Hoàng Kỳ mới nói một nửa, Vãn Thanh đã lên đường: "Người nọ nhất định là Phượng Cô, ta đã khẳng định, còn tại sao hắn giấu diếm, tại sao không chịu nhìn nhận chúng ta, cũng chỉ có hắn mới rõ ràng, tối hôm qua hắn nhìn ra ta đã hoài nghi, vì thế hôm nay mới đòi đi gấp, nhất định ta phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng!"
Nhìn bộ dạng khẳng định của Vãn Thanh, mặc dù Hoàng Kỳ hoài nghi, nhưng cũng đi theo.
Lúc này Kim Bất Hoán đã sai người mang hành lý ra, đang muốn lên xe ngựa.
Vãn Thanh đứng ở cửa Tây Phượng Viên, hô: "Phượng Cô!"
Chỉ thấy hắn đang định bước lên xe ngựa thân thể chợt cứng đờ, một hồi lâu sau, vẫn không quay đầu lại.
Vãn Thanh cho là hắn đang xúc động, vì vậy đuổi theo: "Phượng Cô, vì sao chàng nhất định không chịu nhìn nhận chúng ta?"
Kim Bất Hoán chậm rãi quay đầu, vẻ mặt ưu thương: "Phu nhân, thật sự là ngài đã hiểu lầm, ta không phải Phượng Gia, mấy ngày nay, cũng nghe không ít người nói ta có giống Phượng Gia một chút, nhưng ta thật không phải Phượng Gia, so với Phượng Gia, ta không bằng một phần vạn!"
"Chàng thật sự không phải Phượng Cô?" Vãn Thanh nghe thấy hắn nói thế, trái tim hóa đá quá nửa, gương mặt hồi phục vẻ bình tĩnh, còn có sự thất vọng sâu sắc, cắn răng, nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt long lanh của Vãn Thanh trở nên quật cường, nàng lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, nhìn thẳng vào đôi phượng nhãn hẹp dài của hắn: "Nếu chàng không phải Phượng Cô, thì chàng nhìn thẳng vào mắt ta, nói từng chữ từng chữ một, có thế, ta mới chết tâm!"
Hắn nhìn mắt nàng, tràn đầy sự quật cường, trong suốt như suối, nhưng hắn chỉ có thể làm tổn thương nàng thêm một lần nữa! Nhưng hắn cam đoan, đây là lần cuối cùng, đến khi gặp lại lần nữa, nhất định hắn sẽ trao cho nàng hạnh phúc bình an, không còn bất cứ phiền não gì.
Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể làm tổn thương nàng thêm một lần nữa, nhưng nàng không biết, khi hắn tổn thương nàng, hắn cũng đồng thời làm tổn thương chính bản thân hắn!
Cắn răng, hắn đưa đôi phượng nhãn, nhìn nàng, hạ quyết tâm nói: "Phu nhân thật sự đã hiểu lầm, ta không phải Phượng Cô!"
Dứt lời, nhảy lên xe ngựa.
"Xem ra suy đoán của ngươi không phải là không có lý." Ngân Diện nói.
"Ngươi cũng thấy rất giống sao?" Vãn Thanh khẽ hỏi.
"Uhm. Có thể khẳng định." Ngân Diện cười nói. Kỳ thật khi hợp tấu, hắn một mực âm thầm chú ý Kim Bất Hoán kia, khi không có ai nhìn đến, ánh mắt của Kim Bất Hoán, lóe lên từng tia phẫn uất, dù chỉ ngắn ngủi như sao băng, nhưng Ngân Diện vẫn thấy rất rõ, bởi vì…trước kia, Phượng Cô đã dùng ánh mắt đó để nhìn hắn không biết bao nhiêu lần, thế nên, hắn vô cùng quen thuộc.
Người này, nếu không phải Phượng Cô, nhất định là có tình cảm đặc biệt với Vãn Thanh.
"Bất quá sau buổi tối nay, ta cũng đã khẳng định được 9 phần." Vãn Thanh cười nói. Điều duy nhất nàng không thể hiểu chính là, vì sao Phượng Cô không chịu dùng gương mặt thật xuất hiện, vì sao phải giấu diếm như thế?
Rốt cục là hắn đang vướng bận chuyện gì?
"Nếu đã như vậy, xem ra lần này ta đến cũng tốt, nếu hắn thật là Phượng Cô, ta đi kinh thành cũng có thể yên tâm."Ngân Diện nói, đưa mắt nhìn Vãn Thanh.
"Ngươi đã quyết định?" Vãn Thanh hỏi. Trong lòng có chút cảm thán, nàng hiểu ý mà Ngân Diện muốn nói.
Lần này đi kinh thành, hắn sẽ tách biệt hẳn với cuộc sống trước kia, trở thành hoàng tử Vân Quốc. Nhưng nàng cũng hiểu được, Ngân Diện không phải loại người chuộng danh vọng, không gì là hắn không làm được, hắn thích yên tĩnh, làm sao có thể chịu được cuộc sống ngươi lừa ta gạt chốn thâm cung?
Nhưng cuộc đời là như thế, có rất nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ.
"Nếu ta đã đáp ứng ông ấy thì sẽ làm, có lẽ, đó mới là cuộc sống chân chính của ta!" Ngân Diện nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên trong bóng đêm, có vài phần buồn phiền.
"Ngươi cũng có thể không làm, nếu ngươi không muốn, bất kỳ kẻ nào cũng không có biện pháp ép buộc ngươi. Cuộc sống ở nơi đó, căn bản là không thích hợp với ngươi." Vãn Thanh nói, nàng không muốn nhìn Ngân Diện dấn thân vào cuộc sống không chút vui vẻ đó.
"Tuy nói như thế, nhưng ông ấy đã già rồi, vì việc này, đã xuống nước van cầu ta, ta làm sao có thể làm ngơ chứ!" Khe khẽ thở dài, khi nhìn phụ thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, rơi nước mắt cầu hắn ở lại, hắn đột nhiên phát hiện, đôi cánh của hắn đã trĩu nặng đến mức không thể bay nữa.
Trái tim hắn bị giọt nước mắt trên gương mặt già nua làm tan chảy, cũng vô phương cứng rắn.
Tự khi hắn biết nhận thức mọi chuyện, chưa từng được cảm nhận cái gì gọi là tình thương của cha mẹ, nhưng khoảnh khắc đó, hắn nghĩ, có lẽ không thích, nhưng hắn vẫn phải ở lại bên phụ thân.
Nghe Ngân Diện nói thế, Vãn Thanh minh bạch hơn rất nhiều, kỳ thật cuộc sống vốn như thế, …không thể gạt tất cả qua một bên, một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù Ngân Diện cho người ta cảm giác lạnh như băng, là kẻ không tình cảm, kỳ thật nội tâm của hắn cũng có độ ấm áp của người bình thường.
"Vậy ngươi phải tự chiếu cố lấy mình." Vãn Thanh nói, thiên ngôn vạn ngữ, có đôi khi, không biết diễn tả thế nào, nhưng nàng biết, Ngân Diện có thể hiểu.
"Ta sẽ, ngươi cũng phải chiếu cố bản thân nhiều hơn, sau khi ngươi sinh con, nhất định ta sẽ trở lại thăm ngươi." Ngân Diện nói.
"Được, đến lúc đó, ngươi phải nhận đứa bé làm con nuôi!" Vãn Thanh mỉm cười nói.
"Được." Hắn nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, xẹt lên một tia vui sướng: "Lần này đến, là muốn hoàn thành một chuyện chưa làm được."
"Là chuyện gì?" Vãn Thanh không rõ, liền hỏi: "Ngươi còn chuyện gì chưa làm được?"
Ngân Diện vốn đang ngắm trăng quay sang nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, mới nói: "Ngươi còn nhớ không? Ta từng nói, sẽ dạy cho ngươi thuật ngự xà, lần này đến, là muốn thực hiện lời hứa đó."
Vãn Thanh nhìn hắn cười một tiếng, lúc này mới nhớ ra, trước kia nàng từng sợ rắn đến mức nào, là nhờ Ngân Diện, nàng mới hết sợ rắn!
Khi đó, hắn đã nói, muốn dạy nàng thuật ngự xà, chỉ tiếc nhiều sự việc liên tiếp xảy ra, nàng vẫn chưa thể học, nàng đã quên, không ngờ hắn vẫn một mực để tâm.
Vãn Thanh thầm cảm thấy ấm áp.
Hắn càng đối với nàng như thế, nàng càng không biết phải hồi báo thế nào mới phải, hắn đối nàng, một mực không nỗ lực không cầu hồi báo, dù trong lòng nàng biết tâm ý của hắn, nhưng có một số việc, vẫn không thể cưỡng cầu, kiếp nầy, nàng vô phương báo đáp hắn. Truyện Sắc Hiệp -
"Đúng vậy, thiếu chút nữa thì quên, ngươi còn chưa dạy ta thuật ngự xà!" Vãn Thanh cười thật tươi rồi nói.
"Đúng vậy, đáng tiếc, xem ra không có cơ hội đó!" Ngân Diện bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì lại nói.
"Tại sao? Ngươi lại có chuyện gì sao?" Vãn Thanh hỏi, không phải vì muốn học thuật ngự xà, là vì thấy hắn đột nhiên nói lời này, nàng lo hắn có việc gấp.
"Không phải, chỉ có điều khi trời vào đông, rắn sẽ đi ngủ đông, nếu bắt chúng ra khỏi hang thì quá vô nhân đạo!" Ngân Diện nói, hắn chỉ vừa nhớ ra điều này, trong lòng có chút tiếc nuối, vốn dĩ định cùng Vãn Thanh quay lại rừng Dạ Lai hương, nhưng chẳng còn cơ hội.
Cả đời này, bọn họ không dành cho nhau!
Mang theo tâm tình mất mát, hắn nói lời từ biệt, rời khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên.
… …...
Mùa đông năm nay, dường như lạnh hơn nhiều, hoa mai nở rất đẹp.
Sáng sớm đẩy cửa ra, có thể thấy gió đông mang theo mùi hoa mai thổi đến, tinh thần cũng trở nên sảng khoái, nàng thích nhìn tuyết rơi kín mặt đất, thế nên không cho nha hoàn quét tuyết đọng trước khi nàng tỉnh.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy tuyết phủ kín mặt đất, nàng sẽ nhớ đến thời gian trên Thiên Sơn, nàng và Phượng Cô, dù không tính là không cãi nhau chút nào, nhưng trong chua xót có hạnh phúc ngọt ngào.
Cảnh vật thuần khiết thế, nàng không thích bị người khác phá hư, thế nên lúc sáng sớm, nha hoàn đi lại, chỉ có thể đi trên hành lang nhỏ, không được giẫm lên tuyết.
Đột nhiên, Hoàng Kỳ phi thân thẳng về phía nàng, vì khoảng cách từ cửa Nam Phượng Viên đến phòng nàng không ngắn, vì Hoàng Kỳ không giẫm lên tuyết, mà bay vọt vào, thế nên không tránh được việc đạp lên hoa mai
Vì vậy giữa trời tuyết rơi, hoa mai bay lả lướt, thêm chân trời đỏ nhạt, khiến Hoàng Kỳ giống như tiên nữ …rắc hoa, mỹ lệ không thôi.
Vãn Thanh chu môi, nhẹ nhàng giễu cợt: "Hoàng Kỳ cô nương của chúng ta biến thành tiên nữ rồi, dĩ nhiên phải rắc hoa mới phi thân đến được."
Câu đùa ngắn ngủn, lại khiến Hoàng Kỳ đỏ mặt, dù sao cũng là thiếu nữ, dù là tứ tỳ nhưng cũng vẫn là một thiếu nữ, lâu rồi không được nghe người khác khen, thấy Vãn Thanh tán thưởng như thế, khó tránh khỏi trong lòng hoan hỉ: "Phu nhân giễu cợt!"
"Ta không giễu cợt, ngươi hỏi Song nhi xem, sợ là cũng nhìn đến ngây người rồi, chưa từng gặp qua tiên nữ bay đến cùng tuyết và hoa mai đâu!" Vãn Thanh cười xoay người hỏi Song nhi.
Song nhi gật đầu liên tục, cũng khen: "Hoàng Kỳ tỷ tỷ vốn xinh đẹp, nếu lúc nãy để nam nhân nhìn thấy, đã sớm mất hồn!"
"Song nhi nhà ngươi, càng lúc càng chỉ giỏi đùa!" Hoàng Kỳ gắt lên, rồi sau đó mới nhớ ra chuyện chính: "Phu nhân, lần này Hoàng Kỳ đến, là có chuyện quan trọng muốn bẩm."
Kỳ thật thấy Hoàng Kỳ sáng sớm đã đến, Vãn Thanh đã nhận ra là có việc gấp từ đầu: "Chuyện gì? Chẳng lẽ đã xác định rồi sao?"
Hoàng Kỳ lắc đầu: "Phu nhân, Kim Bất Hoán không ở trong thư phòng đọc sách thì sẽ về phòng ngủ, thời gian hắn ngủ trong một ngày thật quá nhiều, ta đi theo mà phiền đã chết! Buổi sáng chưa đến giờ Tỵ (9h-11h) người đừng hòng nhìn thấy bóng dáng hắn! Theo ta thấy, hắn nhất định không phải Gia, nếu là Gia, làm sao có thể lãng phí thời gian cho việc ngủ nướng như thế!"
Hoàng Kỳ nhắc đến hắn, liền thấy tức giận, cón có chút bực mình, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, tên kia cũng không có tư cách so sánh với Gia!
Mấy ngày nay đi theo hắn, Hoàng Kỳ càng lúc càng bực mình.
"Người nhìn mà xem, sáng nay thấy hắn vất vả rời giường vào giờ Mão (5h-7h), ta còn tưởng rốt cục hắn cũng thay đổi, kết quả thì ra là hắn nhớ ra cửa hàng ở Thương Thành có chuyện chưa giải quyết xong, phải nhanh chóng trở về để xử lý!" Hoàng Kỳ nói.
"Hắn phải về Thương Thành?" Vãn Thanh cả kinh hỏi.
"Đúng vậy! Hành lý cũng đã thu xếp xong, nói là chuyện khẩn cấp, còn nói nhờ ta gửi lời từ biệt tới phu nhân!" Hoàng Kỳ lạnh lùng thốt ra, đôi mắt đẹp trợn trừng, giống như Kim Bất Hoán đang đứng chọc giận ngay trước mắt.
"Không được, không thể để hắn đi như vậy!" Vãn Thanh vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra cửa.
Hoàng Kỳ có chút không giải thích được đuổi theo: "Nhị phu nhân, tại sao người lại cố chấp như thế! Người nọ…… "
Hoàng Kỳ mới nói một nửa, Vãn Thanh đã lên đường: "Người nọ nhất định là Phượng Cô, ta đã khẳng định, còn tại sao hắn giấu diếm, tại sao không chịu nhìn nhận chúng ta, cũng chỉ có hắn mới rõ ràng, tối hôm qua hắn nhìn ra ta đã hoài nghi, vì thế hôm nay mới đòi đi gấp, nhất định ta phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng!"
Nhìn bộ dạng khẳng định của Vãn Thanh, mặc dù Hoàng Kỳ hoài nghi, nhưng cũng đi theo.
Lúc này Kim Bất Hoán đã sai người mang hành lý ra, đang muốn lên xe ngựa.
Vãn Thanh đứng ở cửa Tây Phượng Viên, hô: "Phượng Cô!"
Chỉ thấy hắn đang định bước lên xe ngựa thân thể chợt cứng đờ, một hồi lâu sau, vẫn không quay đầu lại.
Vãn Thanh cho là hắn đang xúc động, vì vậy đuổi theo: "Phượng Cô, vì sao chàng nhất định không chịu nhìn nhận chúng ta?"
Kim Bất Hoán chậm rãi quay đầu, vẻ mặt ưu thương: "Phu nhân, thật sự là ngài đã hiểu lầm, ta không phải Phượng Gia, mấy ngày nay, cũng nghe không ít người nói ta có giống Phượng Gia một chút, nhưng ta thật không phải Phượng Gia, so với Phượng Gia, ta không bằng một phần vạn!"
"Chàng thật sự không phải Phượng Cô?" Vãn Thanh nghe thấy hắn nói thế, trái tim hóa đá quá nửa, gương mặt hồi phục vẻ bình tĩnh, còn có sự thất vọng sâu sắc, cắn răng, nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt long lanh của Vãn Thanh trở nên quật cường, nàng lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, nhìn thẳng vào đôi phượng nhãn hẹp dài của hắn: "Nếu chàng không phải Phượng Cô, thì chàng nhìn thẳng vào mắt ta, nói từng chữ từng chữ một, có thế, ta mới chết tâm!"
Hắn nhìn mắt nàng, tràn đầy sự quật cường, trong suốt như suối, nhưng hắn chỉ có thể làm tổn thương nàng thêm một lần nữa! Nhưng hắn cam đoan, đây là lần cuối cùng, đến khi gặp lại lần nữa, nhất định hắn sẽ trao cho nàng hạnh phúc bình an, không còn bất cứ phiền não gì.
Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể làm tổn thương nàng thêm một lần nữa, nhưng nàng không biết, khi hắn tổn thương nàng, hắn cũng đồng thời làm tổn thương chính bản thân hắn!
Cắn răng, hắn đưa đôi phượng nhãn, nhìn nàng, hạ quyết tâm nói: "Phu nhân thật sự đã hiểu lầm, ta không phải Phượng Cô!"
Dứt lời, nhảy lên xe ngựa.
Tác giả :
Nguyệt Sinh