Thất Thân Làm Thiếp
Chương 161: – ai bẫy ai
Nhìn Tuyết Tâm đang luyện võ trên mặt tuyết, trong lòng Vãn Thanh âm thầm run sợ, rốt cục vẫn đi ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải làm, nhất định phải có được đáp án chính xác, mà đáp án chuẩn xác nhất, chỉ có thể lấy từ Tuyết Tâm, không còn nhiều thời gian cho nàng lo lắng, chỉ có thể như thế.
Gương mặt thanh nhã của Vãn Thanh biến sắc, có vài phần chanh chua phẫn nộ không thôi, hướng thẳng về phía Tuyết Tâm đang luyện võ, tóm lấy tay cô ta, ngữ khí như muốn bốc hỏa: "Tuyết Tâm, đừng tưởng rằng ngươi là môn chủ Tuyết Liên Phái, là có thể tùy tiện vu oan người khác! Tại sao tâm địa ngươi có thể như loài rắn rết như thế..."
Tuyết Tâm không ngờ Thượng Quan Vãn Thanh lại thế này, sợ đến sững sờ, bất quá chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lãnh thanh, gạt tay Vãn Thanh, giận dữ nói: "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi điên rồi, nói bậy gì đấy!"
"Ngươi còn muốn giảo biện, ngươi vu cáo Phượng Cô, nói cái gì hắn luyện xong võ công của Tuyết Liên Phái các ngươi sẽ trở thành kẻ bất nam bất nữ, ngươi dám nói ngươi chưa từng nói câu này không?" Thanh âm của Vãn Thanh càng lúc càng chói tai, giọng điệu rít gào, rất giống một mụ đàn bà chanh chua, lại tóm ống tay áo Tuyết Tâm lần nữa.
Hành động này chọc giận Tuyết Tâm ngay lập tức, sắc mặt cô ta tối đen, cô ta hất tay Vãn Thanh ra, nhưng trong lòng thì chấn động, đúng thật cô ta có nói vậy, nhưng là nói với thị nữ Thu nhi, tại sao lại truyền đến tai Vãn Thanh? Tuyết Tâm hung hăng nói: "Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ."
"Ngươi dám nói tại sao không dám thừa nhận!" Vãn Thanh không cho cô ta cơ hội tránh né, lại đuổi theo để mắng, làm ra những hành vi này, chẳng qua chỉ vì muốn ép Tuyết Tâm nói ra chân tướng.
"Tại sao ta lại không dám thừa nhận, Thượng Quan Vãn Thanh, không ngờ ngày thường ngươi luôn bầy ra bộ dạng nhã nhặn lịch sự, hóa ra còn chanh chua hơn bà bán cá, ta nói lại một lần nữa, ta chưa bao giờ nói láo! Nam tử luyện xong Hàn Băng thần công, thật sự sẽ biến thành nữ tử!" Tuyết Tâm lạnh lùng nói, nói xong mong rằng Vãn Thanh sẽ cười trào phúng một tiếng, cô ta không ưa nhìn hai người bọn họ đã lâu, không biết vì sao mẫu thân lại giao độc môn nội công cho Phượng Cô, đáng tiếc dù cô ta đã cật lực phản đối, thủy chung vẫn chẳng thể lay chuyển mẫu thân, lúc này nói ra tạm coi là giải tỏa chút đè nén.
"Ai nói nhất định sẽ thế-, chỉ cần không luyện đến tầng thứ tám vẫn có thể thúc Băng Ngọc Tuyết Liên nở hoa, sao có thể thành kẻ bất nam bất nữ!" Vãn Thanh phản bác lời cô ta, ngôn lệ từ ngoan. (lệ: ác; ngoan: tàn nhẫn)
"A, chuyện nực cười vậy mà ngươi cũng tin được, một khi luyện Hàn Băng thần công, hắn nhất định phải biến thành nữ tử, chẳng qua nếu không luyện đến tầng thứ tám, thì không biến thành nữ tử ngay lập tức, bất quá chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, một khi luyện được chí âm tâm pháp, còn muốn làm nam tử! Buồn cười!" Tuyết Tâm nói xong, phất tay, bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Vãn Thanh, sững sờ đứng đó, nàng đã sớm cảm giác được chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, Phượng Cô cũng lừa nàng, đồ ngốc này, vì sao phải làm thế chứ!
Quay người lại, nước mắt bị gió tạt, ngưng tụ thành từng khối băng lóng lánh, đón gió đi thẳng đến phòng của Tuyết Liên thánh nữ…
Tuyết Liên Thánh Nữ ngồi xếp bằng thẳng lưng ở giữa phòng, tay tạo thành hình hoa sen, đang nhắm mắt điều tức, khi Vãn Thanh tiến vào chỉ nói một tiếng " chờ ", rồi sau đó tĩnh nhiên vô âm.
Nhìn làn khói lượn lờ bay lên từ lò hương, Vãn Thanh phát hiện, lần đầu tiên, nàng vô phương bình yên tĩnh tọa, trong lòng đang bách tư thiên chuyển, chỉ cảm thấy rối như tơ vò.
Mất rất nhiều thời gian vẫn không cách nào bình ổn tâm tình.
Rốt cục, Tuyết Liên Thánh Nữ cũng mở miệng: "Thượng Quan cô nương tìm ta có chuyện gì?"
"Cháu chỉ muốn cầu Thánh nữ một việc, nhất định phải bảo Phượng Cô ngừng luyện công, cháu không cần Băng Ngọc Tuyết Liên." Vãn Thanh kiên định nói, kỳ thật, khi nói ra những lời này, nàng không biết có hữu dụng không, nhưng nàng không thể không đánh cược một lần, đánh cược xong mới có cơ hội ngừng cơn ác mộng này lại.
"Đúng là ngươi đã biết..." Dường như Tuyết Liên Thánh Nữ không có chút ngạc nhiên nào, chỉ thản nhiên nói vậy.
Không biết vì sao, Vãn Thanh có cảm giác bà ta đã biết trước mọi chuyện. Hơn nữa không hiểu vì sao, lại có cảm giác bản thân rơi vào mưu kế của bà ta.
Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn bà ta, đôi mắt vẫn trong sáng nhưng trong lòng lại âm thầm mở tâm nhẫn, có một số người, có một số việc, nàng mở lòng, cũng không có nghĩa là nàng không đề phòng.
"Đúng vậy, cháu biết hết rồi... Thế nên, cháu đến đây cầu sợ trợ giúp Thánh Nữ, cứu Phượng Cô, một nam tử, nếu tự nhiên biến thành nữ tử, cũng coi như hủy đi một đời sau của hắn." Vãn Thanh tha thiết nói.
"Ta biết, nhưng bây giờ đã quá muộn, có một số việc, nếu đã làm, chỉ sợ ta cũng lực bất tòng tâm a..." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, thanh âm đau thương, có chút ủ rũ.
"Thật sự không có biện pháp nào sao?" Vãn Thanh vội vàng hỏi, không biết vì sao, nhìn bộ dạng Tuyết Liên Thánh Nữ, nàng có cảm giác, bà ấy không lực bất tòng tâm như lời bà ấy vừa nói.
Tuyết Liên Thánh Nữ thở dài, nhắm mắt rất lâu, rồi giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng: "Có lẽ, còn một biện pháp, có lẽ có thể được, chỉ có điều biện pháp này, có lẽ các ngươi vô phương đón nhận."
"Biện pháp gì?" Vãn Thanh vội hỏi.
"Nếu như hắn truyền chí âm công lực trong người ra, cho một nữ tử có thân thể chí âm nhận, như vậy hắn sẽ không bị sao." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, nói xong, mở mắt, nhìn Vãn Thanh.
Trong lòng Vãn Thanh rốt cục cũng minh bạch, thì ra tất cả chuyện này, là âm mưu của bà ta, làm thế là để Phượng Cô phải chuyển nội lực trong người cho bà ta.
Chí âm nữ tử, trừ…bà ta, nhất định chỉ có con gái Tuyết Tâm của bà ta, rất đơn giản, chỉ một vài động tác nho nhỏ, không cần tốn nhiều sức, cư nhiên có được nội lực hùng hậu của Phượng Cô, kế sách này thật là tinh diệu.
Nhưng dù cho đã biết mục đích của bà ta, Vãn Thanh cũng không biểu lộ ra mặt, Tuyết Liên Thánh Nữ giàu tâm kế như thế, không thể không cẩn thận trong việc đối phó.
Vì vậy Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, có chút vô lực: "Có lẽ, đây là phương pháp duy nhất, ít nhất, có thể cứu hắn, còn chuyện không có võ công, sau này có thể luyện lại."
Lại quay sang Tuyết Liên Thánh Nữ cười một tiếng vô lực, rồi sau đó nói: "Đa tạ Thánh Nữ – chỉ điểm, Vãn Thanh cáo lui."
… … …...
Vãn Thanh đi một mạch về phía Tuyết Liên thánh địa tìm kiếm Phượng Cô.
Lẳng lặng ngồi trên tảng đá, chờ hắn luyện xong.
Tâm tư, không biết đã phiêu tán đến nơi nào, mờ mịt nhìn bức tường trơn nhẵn, đắm chìm trong tâm sự vô bờ bến.
"Làm sao vậy? Tại sao lại có dáng vẻ mất hồn mất vía như thế?" Phượng Cô luyện công xong, chỉ thấy Vãn Thanh ngồi im lặng trên tảng đá không nói gì, hai mắt vô thần nhìn phía trước chăm chú, vì vậy cầm tay nàng, hỏi.
Ánh mắt vô thần của Vãn Thanh chuyển lên mặt hắn, nhìn tuấn nhan bị phóng đại, vì sao không nhìn ra chút thoái chí nào?
Nàng thật sự không hiểu! Truyện Sắc Hiệp -
"Ta hận nhất là người khác gạt ta, nhưng người lại cũng lừa ta." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nhìn ánh mắt của hắn, không cho hắn cơ hội né tránh.
Trong lòng Phượng Cô run lên, dường như hiểu ra, bất quá vẫn cố giằng co: "Nàng nói bậy bạ gì đấy!"
"Hàn Băng thần công, một khi nam tử luyện xong, dù không luyện đến tầng cuối cùng, biến thành nữ tử chỉ là chuyện sớm hay muộn!" Vãn Thanh lạnh lùng phẫn nộ quát lên.
"Nàng nghe ai nói vậy?" Phượng Cô vẫn cố kiên trì.
Vãn Thanh quay đầu, nước mắt bắt đầu trào ra: "Tuyết Liên Thánh Nữ cũng thừa nhận rồi, người còn muốn gạt ta đến khi nào!"
"Thanh nhi... Ta..." Phượng Cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng không biết phải nói thế nào mới phải, hắn làm tất cả chỉ mong nàng khỏe, chỉ cần có thể cứu nàng, có phải trả giá thế nào hắn cũng không ngại.
"Người muốn nói người là vì cứu ra, nhưng người đã từng nghĩ chưa, nếu đổi lại mạng của ta bằng cách đó -, ta sống những ngày tháng sau này có thể cảm thấy vui vẻ thoải mái sao?" Vãn Thanh ôm cánh tay hắn, khóc đến vô lực: "Phượng Cô, người vĩnh viễn bá đạo như vậy, không để ý đến ý nghĩ của người khác, muốn gì làm nấy, người chưa từng nghĩ, nếu người hy sinh như thế, ta làm sao có thể sống một cách yên tâm thoải mái!"
Vừa nói vừa nói, khóc đến mức gục xuống lồng ngực của hắn, tay không ngừng đánh lên người hắn, dường như chỉ có như thế, mới khiến nàng cảm thấy tốt hơn. Nàng thật sự rối loạn, đã đến mức không biết phải làm thế nào mới phải...
"Phải.. Là tại ta, tại ta không tốt, sau này, ta sẽ không thế nữa, sau này, sẽ không thế nữa..." Phượng Cô ôm thân thể mềm mại đang giãy dụa khóc lóc của nàng vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, hắn cũng biết, nếu nàng đã biết, nhất định sẽ không chịu đựng được.
"Nhưng phải làm sao bây giờ? Tuyết Liên Thánh Nữ nói qua,– chỉ có một biện pháp duy nhất, là người phải truyền hết võ công cho nữ tử chí âm, nếu làm thế, người sẽ không thành... Nhưng nếu làm thế, bao nhiêu năm công lực của người cũng không còn..." Vãn Thanh khóc nói, kỳ thật bà ấy nói đúng, mặc dù rơi vào kế của Tuyết Liên Thánh Nữ, nhưng nàng cũng hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì, không có võ công cũng được.
Phượng Cô chuyển chuyển đôi phượng nhãn, đột nhiên, nhìn vách tường nội thất, nhưng chỉ liếc mắt rất nhanh, như một hành động lơ đãng, nhưng lúc hắn đưa mắt, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, chỉ có kẻ gian thương lăn lộn thương trường mới có ánh mắt sắc bén như thế, như một con sói tràn ngập sự thiện chiến, hung ác mà giảo hoạt, bất quá biến mất rất nhanh: "Như thế không phải rất tốt sao? Dùng công lực của ta, có thể đổi lại một mạng của nàng, xem như là lời rồi! Nhưng sau này nàng không nên ghét bỏ ta vì không còn võ công, không thể bảo vệ nàng!"
Nghe hắn nói thế, trái tim Vãn Thanh đột nhiên trào lên sự cảm động vô phương kiềm chế, chỉ ôm chặt lấy hắn, nước mắt chảy ra, nàng nghĩ, một nam tử, có thể nỗ lực vì bản thân như thế, có lẽ, đã sớm khống chế trái tim nàng –.
"Phượng Cô... Cám ơn người..." Vãn Thanh khóc nói.
Phượng Cô quay người nàng lại, đối diện với hắn, rồi sau đó lại hỏi lần nữa: "Vậy nàng có ghét bỏ ta vì không còn võ công không?"
Vãn Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, không hiểu được, đã đến nước này rồi, hắn cư nhiên vẫn quan trọng chuyện đó.
"Nói vậy có nghĩa là, nàng nguyện ý đón nhận ta?" Phượng Cô hô to một tiếng ôm lấy Vãn Thanh, xoay tròn lên, trái tim như tung bay, mặc kệ như thế nào, rốt cục hắn lại có thể mở lòng nàng một lần nữa, mở ra sự phòng bị trong trái tim nàng, sau này, hắn nhất định sẽ dụng tâm trân trọng trái tim nàng.
Mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải làm, nhất định phải có được đáp án chính xác, mà đáp án chuẩn xác nhất, chỉ có thể lấy từ Tuyết Tâm, không còn nhiều thời gian cho nàng lo lắng, chỉ có thể như thế.
Gương mặt thanh nhã của Vãn Thanh biến sắc, có vài phần chanh chua phẫn nộ không thôi, hướng thẳng về phía Tuyết Tâm đang luyện võ, tóm lấy tay cô ta, ngữ khí như muốn bốc hỏa: "Tuyết Tâm, đừng tưởng rằng ngươi là môn chủ Tuyết Liên Phái, là có thể tùy tiện vu oan người khác! Tại sao tâm địa ngươi có thể như loài rắn rết như thế..."
Tuyết Tâm không ngờ Thượng Quan Vãn Thanh lại thế này, sợ đến sững sờ, bất quá chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lãnh thanh, gạt tay Vãn Thanh, giận dữ nói: "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi điên rồi, nói bậy gì đấy!"
"Ngươi còn muốn giảo biện, ngươi vu cáo Phượng Cô, nói cái gì hắn luyện xong võ công của Tuyết Liên Phái các ngươi sẽ trở thành kẻ bất nam bất nữ, ngươi dám nói ngươi chưa từng nói câu này không?" Thanh âm của Vãn Thanh càng lúc càng chói tai, giọng điệu rít gào, rất giống một mụ đàn bà chanh chua, lại tóm ống tay áo Tuyết Tâm lần nữa.
Hành động này chọc giận Tuyết Tâm ngay lập tức, sắc mặt cô ta tối đen, cô ta hất tay Vãn Thanh ra, nhưng trong lòng thì chấn động, đúng thật cô ta có nói vậy, nhưng là nói với thị nữ Thu nhi, tại sao lại truyền đến tai Vãn Thanh? Tuyết Tâm hung hăng nói: "Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ."
"Ngươi dám nói tại sao không dám thừa nhận!" Vãn Thanh không cho cô ta cơ hội tránh né, lại đuổi theo để mắng, làm ra những hành vi này, chẳng qua chỉ vì muốn ép Tuyết Tâm nói ra chân tướng.
"Tại sao ta lại không dám thừa nhận, Thượng Quan Vãn Thanh, không ngờ ngày thường ngươi luôn bầy ra bộ dạng nhã nhặn lịch sự, hóa ra còn chanh chua hơn bà bán cá, ta nói lại một lần nữa, ta chưa bao giờ nói láo! Nam tử luyện xong Hàn Băng thần công, thật sự sẽ biến thành nữ tử!" Tuyết Tâm lạnh lùng nói, nói xong mong rằng Vãn Thanh sẽ cười trào phúng một tiếng, cô ta không ưa nhìn hai người bọn họ đã lâu, không biết vì sao mẫu thân lại giao độc môn nội công cho Phượng Cô, đáng tiếc dù cô ta đã cật lực phản đối, thủy chung vẫn chẳng thể lay chuyển mẫu thân, lúc này nói ra tạm coi là giải tỏa chút đè nén.
"Ai nói nhất định sẽ thế-, chỉ cần không luyện đến tầng thứ tám vẫn có thể thúc Băng Ngọc Tuyết Liên nở hoa, sao có thể thành kẻ bất nam bất nữ!" Vãn Thanh phản bác lời cô ta, ngôn lệ từ ngoan. (lệ: ác; ngoan: tàn nhẫn)
"A, chuyện nực cười vậy mà ngươi cũng tin được, một khi luyện Hàn Băng thần công, hắn nhất định phải biến thành nữ tử, chẳng qua nếu không luyện đến tầng thứ tám, thì không biến thành nữ tử ngay lập tức, bất quá chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, một khi luyện được chí âm tâm pháp, còn muốn làm nam tử! Buồn cười!" Tuyết Tâm nói xong, phất tay, bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Vãn Thanh, sững sờ đứng đó, nàng đã sớm cảm giác được chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, Phượng Cô cũng lừa nàng, đồ ngốc này, vì sao phải làm thế chứ!
Quay người lại, nước mắt bị gió tạt, ngưng tụ thành từng khối băng lóng lánh, đón gió đi thẳng đến phòng của Tuyết Liên thánh nữ…
Tuyết Liên Thánh Nữ ngồi xếp bằng thẳng lưng ở giữa phòng, tay tạo thành hình hoa sen, đang nhắm mắt điều tức, khi Vãn Thanh tiến vào chỉ nói một tiếng " chờ ", rồi sau đó tĩnh nhiên vô âm.
Nhìn làn khói lượn lờ bay lên từ lò hương, Vãn Thanh phát hiện, lần đầu tiên, nàng vô phương bình yên tĩnh tọa, trong lòng đang bách tư thiên chuyển, chỉ cảm thấy rối như tơ vò.
Mất rất nhiều thời gian vẫn không cách nào bình ổn tâm tình.
Rốt cục, Tuyết Liên Thánh Nữ cũng mở miệng: "Thượng Quan cô nương tìm ta có chuyện gì?"
"Cháu chỉ muốn cầu Thánh nữ một việc, nhất định phải bảo Phượng Cô ngừng luyện công, cháu không cần Băng Ngọc Tuyết Liên." Vãn Thanh kiên định nói, kỳ thật, khi nói ra những lời này, nàng không biết có hữu dụng không, nhưng nàng không thể không đánh cược một lần, đánh cược xong mới có cơ hội ngừng cơn ác mộng này lại.
"Đúng là ngươi đã biết..." Dường như Tuyết Liên Thánh Nữ không có chút ngạc nhiên nào, chỉ thản nhiên nói vậy.
Không biết vì sao, Vãn Thanh có cảm giác bà ta đã biết trước mọi chuyện. Hơn nữa không hiểu vì sao, lại có cảm giác bản thân rơi vào mưu kế của bà ta.
Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn bà ta, đôi mắt vẫn trong sáng nhưng trong lòng lại âm thầm mở tâm nhẫn, có một số người, có một số việc, nàng mở lòng, cũng không có nghĩa là nàng không đề phòng.
"Đúng vậy, cháu biết hết rồi... Thế nên, cháu đến đây cầu sợ trợ giúp Thánh Nữ, cứu Phượng Cô, một nam tử, nếu tự nhiên biến thành nữ tử, cũng coi như hủy đi một đời sau của hắn." Vãn Thanh tha thiết nói.
"Ta biết, nhưng bây giờ đã quá muộn, có một số việc, nếu đã làm, chỉ sợ ta cũng lực bất tòng tâm a..." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, thanh âm đau thương, có chút ủ rũ.
"Thật sự không có biện pháp nào sao?" Vãn Thanh vội vàng hỏi, không biết vì sao, nhìn bộ dạng Tuyết Liên Thánh Nữ, nàng có cảm giác, bà ấy không lực bất tòng tâm như lời bà ấy vừa nói.
Tuyết Liên Thánh Nữ thở dài, nhắm mắt rất lâu, rồi giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng: "Có lẽ, còn một biện pháp, có lẽ có thể được, chỉ có điều biện pháp này, có lẽ các ngươi vô phương đón nhận."
"Biện pháp gì?" Vãn Thanh vội hỏi.
"Nếu như hắn truyền chí âm công lực trong người ra, cho một nữ tử có thân thể chí âm nhận, như vậy hắn sẽ không bị sao." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, nói xong, mở mắt, nhìn Vãn Thanh.
Trong lòng Vãn Thanh rốt cục cũng minh bạch, thì ra tất cả chuyện này, là âm mưu của bà ta, làm thế là để Phượng Cô phải chuyển nội lực trong người cho bà ta.
Chí âm nữ tử, trừ…bà ta, nhất định chỉ có con gái Tuyết Tâm của bà ta, rất đơn giản, chỉ một vài động tác nho nhỏ, không cần tốn nhiều sức, cư nhiên có được nội lực hùng hậu của Phượng Cô, kế sách này thật là tinh diệu.
Nhưng dù cho đã biết mục đích của bà ta, Vãn Thanh cũng không biểu lộ ra mặt, Tuyết Liên Thánh Nữ giàu tâm kế như thế, không thể không cẩn thận trong việc đối phó.
Vì vậy Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, có chút vô lực: "Có lẽ, đây là phương pháp duy nhất, ít nhất, có thể cứu hắn, còn chuyện không có võ công, sau này có thể luyện lại."
Lại quay sang Tuyết Liên Thánh Nữ cười một tiếng vô lực, rồi sau đó nói: "Đa tạ Thánh Nữ – chỉ điểm, Vãn Thanh cáo lui."
… … …...
Vãn Thanh đi một mạch về phía Tuyết Liên thánh địa tìm kiếm Phượng Cô.
Lẳng lặng ngồi trên tảng đá, chờ hắn luyện xong.
Tâm tư, không biết đã phiêu tán đến nơi nào, mờ mịt nhìn bức tường trơn nhẵn, đắm chìm trong tâm sự vô bờ bến.
"Làm sao vậy? Tại sao lại có dáng vẻ mất hồn mất vía như thế?" Phượng Cô luyện công xong, chỉ thấy Vãn Thanh ngồi im lặng trên tảng đá không nói gì, hai mắt vô thần nhìn phía trước chăm chú, vì vậy cầm tay nàng, hỏi.
Ánh mắt vô thần của Vãn Thanh chuyển lên mặt hắn, nhìn tuấn nhan bị phóng đại, vì sao không nhìn ra chút thoái chí nào?
Nàng thật sự không hiểu! Truyện Sắc Hiệp -
"Ta hận nhất là người khác gạt ta, nhưng người lại cũng lừa ta." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nhìn ánh mắt của hắn, không cho hắn cơ hội né tránh.
Trong lòng Phượng Cô run lên, dường như hiểu ra, bất quá vẫn cố giằng co: "Nàng nói bậy bạ gì đấy!"
"Hàn Băng thần công, một khi nam tử luyện xong, dù không luyện đến tầng cuối cùng, biến thành nữ tử chỉ là chuyện sớm hay muộn!" Vãn Thanh lạnh lùng phẫn nộ quát lên.
"Nàng nghe ai nói vậy?" Phượng Cô vẫn cố kiên trì.
Vãn Thanh quay đầu, nước mắt bắt đầu trào ra: "Tuyết Liên Thánh Nữ cũng thừa nhận rồi, người còn muốn gạt ta đến khi nào!"
"Thanh nhi... Ta..." Phượng Cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng không biết phải nói thế nào mới phải, hắn làm tất cả chỉ mong nàng khỏe, chỉ cần có thể cứu nàng, có phải trả giá thế nào hắn cũng không ngại.
"Người muốn nói người là vì cứu ra, nhưng người đã từng nghĩ chưa, nếu đổi lại mạng của ta bằng cách đó -, ta sống những ngày tháng sau này có thể cảm thấy vui vẻ thoải mái sao?" Vãn Thanh ôm cánh tay hắn, khóc đến vô lực: "Phượng Cô, người vĩnh viễn bá đạo như vậy, không để ý đến ý nghĩ của người khác, muốn gì làm nấy, người chưa từng nghĩ, nếu người hy sinh như thế, ta làm sao có thể sống một cách yên tâm thoải mái!"
Vừa nói vừa nói, khóc đến mức gục xuống lồng ngực của hắn, tay không ngừng đánh lên người hắn, dường như chỉ có như thế, mới khiến nàng cảm thấy tốt hơn. Nàng thật sự rối loạn, đã đến mức không biết phải làm thế nào mới phải...
"Phải.. Là tại ta, tại ta không tốt, sau này, ta sẽ không thế nữa, sau này, sẽ không thế nữa..." Phượng Cô ôm thân thể mềm mại đang giãy dụa khóc lóc của nàng vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, hắn cũng biết, nếu nàng đã biết, nhất định sẽ không chịu đựng được.
"Nhưng phải làm sao bây giờ? Tuyết Liên Thánh Nữ nói qua,– chỉ có một biện pháp duy nhất, là người phải truyền hết võ công cho nữ tử chí âm, nếu làm thế, người sẽ không thành... Nhưng nếu làm thế, bao nhiêu năm công lực của người cũng không còn..." Vãn Thanh khóc nói, kỳ thật bà ấy nói đúng, mặc dù rơi vào kế của Tuyết Liên Thánh Nữ, nhưng nàng cũng hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì, không có võ công cũng được.
Phượng Cô chuyển chuyển đôi phượng nhãn, đột nhiên, nhìn vách tường nội thất, nhưng chỉ liếc mắt rất nhanh, như một hành động lơ đãng, nhưng lúc hắn đưa mắt, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, chỉ có kẻ gian thương lăn lộn thương trường mới có ánh mắt sắc bén như thế, như một con sói tràn ngập sự thiện chiến, hung ác mà giảo hoạt, bất quá biến mất rất nhanh: "Như thế không phải rất tốt sao? Dùng công lực của ta, có thể đổi lại một mạng của nàng, xem như là lời rồi! Nhưng sau này nàng không nên ghét bỏ ta vì không còn võ công, không thể bảo vệ nàng!"
Nghe hắn nói thế, trái tim Vãn Thanh đột nhiên trào lên sự cảm động vô phương kiềm chế, chỉ ôm chặt lấy hắn, nước mắt chảy ra, nàng nghĩ, một nam tử, có thể nỗ lực vì bản thân như thế, có lẽ, đã sớm khống chế trái tim nàng –.
"Phượng Cô... Cám ơn người..." Vãn Thanh khóc nói.
Phượng Cô quay người nàng lại, đối diện với hắn, rồi sau đó lại hỏi lần nữa: "Vậy nàng có ghét bỏ ta vì không còn võ công không?"
Vãn Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, không hiểu được, đã đến nước này rồi, hắn cư nhiên vẫn quan trọng chuyện đó.
"Nói vậy có nghĩa là, nàng nguyện ý đón nhận ta?" Phượng Cô hô to một tiếng ôm lấy Vãn Thanh, xoay tròn lên, trái tim như tung bay, mặc kệ như thế nào, rốt cục hắn lại có thể mở lòng nàng một lần nữa, mở ra sự phòng bị trong trái tim nàng, sau này, hắn nhất định sẽ dụng tâm trân trọng trái tim nàng.
Tác giả :
Nguyệt Sinh