Thất Thân Làm Thiếp
Chương 145: – lương kế
Rốt cục, sau những cơn nóng lạnh đau đớn, Vãn Thanh cũng tỉnh lại, mỗi một lần hỏa hàn độc phát tác, đủ để nàng muốn sống không được mà muốn chết không xong.
Nhìn bốn phía, chỉ thấy Phượng Cô đang ngồi ở đầu giường, vẻ mặt hân hoan nhìn nàng, trong mắt, có sự nùng tình mật ý mà nàng chưa kịp quen thuộc.
Ánh mắt nóng bỏng đó, khiến nàng không thể thừa nhận, vì vậy nàng đưa mắt nhìn ra sau hắn thì thấy tứ tỳ, thật nhanh chân, mới một ngày đã tới được đây.
Hồng Thư đang nhìn nàng với đôi mắt sưng đỏ, ngấn nước, Hoàng Kỳ và Lục Cầm, Lam Họa ba người chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt ba người, thiếu sự lãnh liệt ngày thường, nhiều thêm sự bình hòa.
"Nhị phu nhân, người phải chịu khổ rồi!" Hồng Thư vừa khóc vừa nói.
Vãn Thanh nhẹ nhàng vươn tay, vuốt tóc Hồng Thư, chậm rãi cười nói: "Bây giờ không phải tốt lắm rồi sao? Đừng khóc nữa, – Hồng Thư của ta xưa nay như lửa! Khóc sướt mướt thế này còn gì là hình tượng trước kia..."
Tuy nàng cười yếu ớt, nhưng cảm động từ đáy lòng, đối với Hồng Thư, nàng thật lòng yêu thương, trừ Song nhi, Hồng Thư là người thân thiết với nàng nhất.
Nói đến Song nhi, lúc này nàng mới nhớ ra đã vài tháng không gặp nha đầu đó, không biết nha đầu kia hôm nay ra sao, lúc mới nghe tin nàng lạc nhai, nhất định là đã khóc rất dữ dội. Nguồn:
Trong lòng có một ít ê ẩm, có chút xót xa, rất nhiều ủy khuất, nghĩ đến những người thân thiết, đột nhiên thấy nhớ quá những ngày dựa vào đùi mẫu thân, mẫu thân vuốt tóc nàng, nhớ…quá những lúc cùng Song nhi chơi đùa trong vườn nhà, nhớ…lắm nhớ…lắm…
Thì ra, nàng đã sống trong áp lực và hành hạ lâu như vậy…
Cảm giác chua xót, khiến nàng muốn nhìn thấy người nhà ngay lập tức…
Kết thúc chuyện lần này, nàng muốn về nhà một chuyến, thăm mẫu thân, thăm nha đầu Song nhi ngây ngốc vẫn một lòng với nàng …
"A!..." Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng gào thảm thiết làm trái tim Vãn Thanh kinh hãi, nàng nhìn theo tiếng kêu, qua khe hở của màn che, thấy hai binh lính đang cáng một thân thể đầy máu.
Toàn thân máu me.
Nhìn rất ghê người!
Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua, mặc dù rất đau, nhưng nàng vẫn biết, là Ngân Diện ôm nàng vào trướng-, nếu không có việc gấp, không thể có chuyện hắn bỏ nàng đang bị độc phát lại.
Nhất định là!
Nhất định là chiến sự lại nổi lên!
"Phong Quốc đang mạnh mẽ công thành, chiến sự vô cùng căng thẳng." Hồng Thư nhìn Phượng Cô một chút, thấy hắn đồng ý mới nói.
"Cái gì!" Nàng chưa từng nhìn thấy chiến trường đẫm máu, khi nhìn thấy người lính toàn thân máu me đó, cả người nàng cũng lạnh hết.
Giãy dụa muốn đứng dậy.
Phượng Cô ấn nàng xuống, hỏi: "Nàng muốn làm gì?"
"Ta muốn đi nhìn một chút..." Thanh âm nghiêm túc, nhìn tất cả trước mắt, bảo nàng nằm đây như không có chuyện gì xảy ra, nàng không làm được.
"Nàng đi cũng có tác dụng gì chứ! Căn bản là không giúp được gì." Phượng Cô quát.
Nhưng Vãn Thanh vẫn kiên quyết nói: "Mặc kệ có giúp được không, ta cũng phải đi nhìn, thân là– con dân Vân Quốc, đó là việc phải làm!"
Lời đó là nói cho Phượng Cô nghe, càng là nói cho bản thân nàng.
Nàng đọc đủ thứ thi thư, cũng xem không ít sách về chiến tranh, trong tủ sách của phụ thân nhiều nhất là binh thư, sử chiến thư, nàng đã từng xem không ít, nàng nghĩ, ít nhất, nàng đi, có thể bằng sức lực nhỏ bé của bản thân, đưa ra một kế sách gì đó.
Phượng Cô một mực cho là nàng dịu dàng mà vẫn có sự quật cường, như một đóa u lan không cốc, không ngờ vào giờ khắc này, càng thấy được dáng vẻ khác của nàng, anh khí bất phàm, kiên trì khí thế, làm cho người khác phải tán thưởng.
Hắn nhíu mày nói: "Được, nếu Thanh nhi đã nói như thế, ta sẽ đi cùng nàng, dùng hết sức mình, nhất định phải đánh lui quân địch."
Xoay người dặn dò tứ tỳ: "Lục Cầm, Lam Họa, hai người đi lấy minh chủ thiên lệnh của ta, hạ lệnh đi xuống, mệnh cho quần hùng thiên hạ, dồn toàn lực về đây, cùng ba quân đánh lui sự xâm lấn của Phong Quốc!"
Lại quay sang Hoàng Kỳ nói: "Hoàng Kỳ, ngươi trở về nói với Lãnh Sâm, bảo hắn lệnh cho chủ lực của chúng ta ở Phong Quốc, đưa hết số gạo trong kho vào ám thất, chỉ để lại số đủ dùng cho dân thường, chặt đứt nguồn lương thảo của Phong Quốc! Ta muốn cho Bạch Vân Yên biết sự lợi hại của Phượng Cô ta–!"
"Hồng Thư, ngươi tạm thời ở lại bên cạnh Nhị phu nhân, chăm sóc phu nhân."
"Tuân lệnh!" Tứ tỳ đồng thanh nói, Hồng Thư đứng sang một bên, ba người kia quay người lại, nhún người đi, hoả tốc mà lưu loát, nửa khắc cũng không chậm trễ.
Phượng Cô lúc này, thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù võ công chưa khôi phục, nhưng công hiệu của Hồi Hồn Đan vô cùng rõ rệt, chẳng những cứu hắn một mạng, còn khôi phục nguyên khí một cách thần tốc, chỉ mới mấy canh giờ, hắn đã cảm giác được khí lực chậm rãi trở lại trên người.
Lúc Vãn Thanh bị điểm huyệt ngủ cũng không vô ích, hắn tranh thủ vận công chữa thương, hôm nay đã có thể đi lại như người bình thường, chỉ có nội công là chưa khôi phục.
Nhẹ nhàng đỡ Vãn Thanh yếu ớt, hướng về phía cổng thành.
Dọc theo đường đi, máu thịt đầy đất, các chiến sĩ thương vong khi được cáng về hậu phương, la hét những tiếng kinh hãi, khiến ai thấy cũng kinh sợ.
Đến gần cổng thành, tiếng đao kiếm đụng nhau đưa vào tai, một tiếng rống giận, một tiếng bi thảm, càng làm lòng người thương tâm.
Lúc này, một tướng đang chạy vội, thấy Vãn Thanh và Phượng Cô, ngừng lại, nói: "Cô nương, chiến sự phía trước vô cùng nghiêm trọng, không nên đi nữa!"
"Tình huống lúc này thế nào rồi?" Vãn Thanh không đáp hỏi ngược lại, thần sắc khẩn trương.
"Binh lính trấn thủ cổng thành sắp không trụ được nữa, chủ soái đã suất lĩnh xung phong quân, ra khỏi thành nghênh chiến! Tiểu tướng đang muốn đi thỉnh cầu hậu phương trợ giúp!"
"Được, ngươi mau đi đi!" Vãn Thanh nhíu mày, Ngân Diện dẫn quân ra khỏi thành nghênh chiến, đây là chuyện nguy hiểm đến mức nào chứ!
Dù cho võ nghệ của hắn có cao tới đâu, cũng đâu thể lấy một chống vạn người! Hắn chỉ có một mình, làm sao có thể chống lại trăm vạn binh lính của Phong Quốc chứ?
Không phải châu chấu đá xe sao?
Nhưng nàng biết, nhất định là cổng thành khó mà đỡ được nữa, hắn mới dùng đến hạ sách này.
Trong lòng cực kỳ khổ sở.
Gió thổi qua tai, thổi trúng giọt lệ cho nàng cảm giác man mát. Bước chân cũng nặng nề hơn, nàng sợ... Sợ phải đối mặt với tình huống xấu.
Đột nhiên trong lòng hiện lên một kế, xoay người một cái, bắt lấy tay của người lính lúc nãy, hỏi: "Nơi này có vôi phấn không?"
Người lính sửng sốt sững sờ, tình hình chiến đấu lúc này khẩn cấp, hắn chỉ nghĩ Vãn Thanh là dân chúng bình thường, chỉ khuyên nhủ: "Vị cô nương này, ngươi mau về nhà đi! Nơi này quá nguy hiểm!"
"Ta đang hỏi ngươi có vôi phấn không! Đối với trận chiến này, chuyện này rất quan trọng!" Vãn Thanh đột nhiên lạnh mặt, lãnh liệt như băng, vô thức tỏa ra sự uy nghiêm.
Người lính lắc đầu: "Không có."
Vãn Thanh quay đầu: "Hồng Thư, ngươi mau vào thành triệu tập những người dân có vôi phấn lại, rồi sau đó nhanh vận chuyển đến cổng thành, ta có cách dùng!"
Phượng Cô nghe xong, trong lòng âm thầm tán thưởng, đúng là tài nữ, diệu kế thế này, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra, lúc này gió thổi hướng nam, vừa lúc thổi ra ngoài thành, vôi phấn, đủ để ngăn cản lần tiến công này của Phong Quốc.
Hồng Thư lĩnh mệnh đi.
Vãn Thanh và Phượng Cô nhanh chóng đi về phía cổng thành.
Đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn ra ngoài, cảnh tượng thật kinh người!
Trường mâu vô tình tung hoành, đại đao huy vũ, tay chân gãy rời vương vãi, thanh âm thê thảm vang vọng lên chín tầng mây, như tiếng rống của dã thú thời thượng cổ trước khi chết, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, vô số binh lính chém giết, giao tranh rồi ngã xuống, cứ không ngừng chém giết, máu tươi cát vàng, thi cốt khắp nơi, cực kỳ thảm thiết.
Chỉ liếc mắt, liền thấy Ngân Diện, một thân khôi giáp màu bạc dưới nắng sớm, tay cầm trường mâu, đưa ra xoẹt lại đều khiến nhiều quân địch ngã xuống.
Chỉ có điều địch nhiều ta ít, chỉ chốc lát, quân tiên phong của Vân Quốc đã chết hơn phân nửa.
Đột nhiên, Ngân Diện lấy từ trên ngựa ra một cây cổ cầm, một tiếng " đương " vang lên, tiếng đàn vung lên.
Không có tiếng đàn nào khó nghe như thế, không có tiếng đàn nào chói tai hơn thế, bén nhọn, mà trí mạng.
Dường như tất cả mọi người không giải thích được tại sao tự nhiên chủ soái lại lấy đàn ra đánh, chỉ có Vãn Thanh mừng rỡ, ngoài thành không thiếu rừng cây, còn có một cánh rừng rậm, nói vậy nhất định sẽ có rất nhiều rắn!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng mong chờ sự xuất hiện của rắn, nàng hy vọng rắn có thể cầm chân quân địch, như vậy, Ngân Diện sẽ không bị thương tổn thêm nữa!
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng " sàn sạt ", càng ngày càng nhiều, rồi sau đó, mọi người kịch ngạc nhìn bầy rắn chui ra từ bốn phía, dồn về phía quân địch.
Đột nhiên xuất hiện chuyện này, khiến người ngựa quân địch rối loạn, tất cả kinh ngạc tháo chạy về phía quân doanh, trong lúc nhất thời loạn như ong vỡ tổ.
Ngựa bị rắn cắn, hí vang trời, hất cả những người đang cưỡi ngựa, binh lính vừa bị ngựa hất xuống đất đã bị rắn bò lên, thật sự là thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn, binh lính đánh vật với rắn, tiếng kêu thê thảm vang lên bốn phía.
Vãn Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữa, quay người lại, dặn dò viên tiểu tướng: "Nhân lúc quân địch chưa phục hồi tinh thần mở cửa thành ra, để tất cả binh lính bên ta đi vào, nếu để quân địch dùng tên bắn, bọn họ sẽ mất mạng!"
"Phải" sau khi tiểu tướng nghe xong vội vàng đi an bài.
Cửa thành vừa mở ra, Ngân Diện còn chưa kịp đi vào, Bạch Vân Yên đã cầm đại đao, rống lớn: "Ai cũng không cho trốn, bắn tên, bắn chết tên đánh đàn, là có thể khiến rắn ngừng truy kích!"
Trong lúc nhất thời, ngàn tên cùng bắn, Vãn Thanh nhìn lại, chỉ thấy những người lính xung phong chắn cho Ngân Diện, thay Ngân Diện nhận tên, che chở để Ngân Diện lui vào trong thành.
Những chiến tướng này, ai nấy đều thân mang trăm mũi tên, như tổ ong vò vẽ, làm cho lòng người đau đớn.
Cho tới bây giờ, chiến trường là để đau đớn-, đó là máu, nước mắt và ngàn vạn bộ xương trắng chồng chất mà thành!
Ngân Diện đứng dưới cửa thành, thầm vận thần công, tiếng đàn không ngừng, rắn lùi không ngừng, quân địch đã chậm rãi trấn định, không còn bối rối, dù sao, người còn không sợ, sợ gì mấy con rắn? Bọn họ vung đại đao, chém vào bầy rắn.
Chỉ chốc lát sau, trên đấy đều là rắn bị chém làm hai.
Bạch Vân Yên lần này lĩnh quân công chiến, gặp phải ngăn cản như thế, cũng không lui về phía sau, lại tiến công lần nữa. Xem ra, lần này, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải công phá cửa thành.
Đúng vậy, Phượng Cô đào tẩu, không phải chuyện đùa, giang hồ nhân sĩ trong Vân Quốc không còn người khống chế, nếu tất cả tụ họp lại nghênh địch, người trong giang hồ toàn kẻ tài ba, không giống thông thường, không thể khinh thường, hắn phải thừa dịp bọn họ chưa tới, công phá cửa thành, mới có thể tiến quân, nếu không công phá được lần này, chỉ sợ sau này càng khó.
Cho nên, hắn hạ tử lệnh, không có mệnh lệnh của hắn, chỉ được phép vào không cho lui, kẻ nào lui, giết không tha!
Nhìn những người đó bắt đầu tiến lên, tướng sĩ phòng thủ không sợ hãi nửa phần, ngược lại còn phi thường dũng mãnh không màng thương tích, tiến về phía trước.
Trái tim Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, liên tục nhìn vào trong thành, chỉ mong Hồng Thư kịp thời đưa vôi phấn đến, như vậy, mới có thể tránh được tai họa lần này!
Lúc này, tiếng đàn đã đình chỉ, Ngân Diện nhảy lên, khi thấy Vãn Thanh, nhất thời sững sờ, rồi sau đó ánh mắt lạnh đi: "Tại sao nàng lại lên đây! Nơi này quá nguy hiểm, mau đi về!"
"Người gặp hiểm cảnh, ta làm sao có thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình?" Vãn Thanh hỏi ngược lại, ánh mắt lãnh liệt mà kiên quyết, Ngân Diện đã cứu nàng nhiều lần như vậy, chẳng lẽ nàng lại là người vong ân phụ nghĩa!
Lời của nàng, khiến Ngân Diện cảm động, cũng khiến Phượng Cô giận đỏ mắt, nhưng chỉ có thể đứng một bên, tức giận muốn nổ cả Hệ thống cấm nói bậyg ngực, nàng nhất định phải ở trước mặt hắn, tình chàng ý thiếp với Ngân Diện thì mới được sao?
Cái gì gọi là thân hãm hiểm cảnh, nàng không thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình? Mấy câu nói này, nghe thế nào cũng có nghĩa bóng.
Nhưng hắn biết lúc này mà tức giận vì chuyện này thì thật không đúng tình huống.
Nhưng tức giận đầy một bụng, làm cho lòng người cũng đau, phổi cũng nứt ra, vẫn không thể phát tác, chỉ có thể dồn nén buồn khổ lại, hành hạ trái tim!
Lúc này, quân địch ngoài thành đang hô to "Hướng vào! Hướng vào!" Vang vọng cả bầu trời, một cái thang được bắc lên tường thành, một lính địch ngã xuống, lại một người đi lên, hoàn toàn không có ý ngừng.
Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, đúng lúc này, tiếng của Hồng Thư vang lên như tiên lộ: "Nhị phu nhân, vôi phấn tới!"
Một xe ngựa đầy ắp vôi phấn được đẩy đến, Vãn Thanh thầm kêu tốt quá, kéo Ngân Diện qua: "Ngân Diện, lúc này gió hướng nam, ngươi cho người tung vôi phấn, quân địch trở tay không kịp, bọn họ ùa lên, đúng là thời cơ tốt!"
Ngân Diện nhìn xe ngựa vôi phấn, nghe Vãn Thanh nói xong, trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, giương một tay lên, chỉ huy chúng tướng lấy vôi phấn, chuẩn bị sẵn sàng.
Lệnh vừa ban ra, vôi phấn được tung thẳng xuống, gió nam khẩn cấp, vôi phấn theo cơn gió, trùm kín quân địch, kẻ nào cũng đỏ sưng mắt mà không thể làm gì.
Nhìn bốn phía, chỉ thấy Phượng Cô đang ngồi ở đầu giường, vẻ mặt hân hoan nhìn nàng, trong mắt, có sự nùng tình mật ý mà nàng chưa kịp quen thuộc.
Ánh mắt nóng bỏng đó, khiến nàng không thể thừa nhận, vì vậy nàng đưa mắt nhìn ra sau hắn thì thấy tứ tỳ, thật nhanh chân, mới một ngày đã tới được đây.
Hồng Thư đang nhìn nàng với đôi mắt sưng đỏ, ngấn nước, Hoàng Kỳ và Lục Cầm, Lam Họa ba người chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt ba người, thiếu sự lãnh liệt ngày thường, nhiều thêm sự bình hòa.
"Nhị phu nhân, người phải chịu khổ rồi!" Hồng Thư vừa khóc vừa nói.
Vãn Thanh nhẹ nhàng vươn tay, vuốt tóc Hồng Thư, chậm rãi cười nói: "Bây giờ không phải tốt lắm rồi sao? Đừng khóc nữa, – Hồng Thư của ta xưa nay như lửa! Khóc sướt mướt thế này còn gì là hình tượng trước kia..."
Tuy nàng cười yếu ớt, nhưng cảm động từ đáy lòng, đối với Hồng Thư, nàng thật lòng yêu thương, trừ Song nhi, Hồng Thư là người thân thiết với nàng nhất.
Nói đến Song nhi, lúc này nàng mới nhớ ra đã vài tháng không gặp nha đầu đó, không biết nha đầu kia hôm nay ra sao, lúc mới nghe tin nàng lạc nhai, nhất định là đã khóc rất dữ dội. Nguồn:
Trong lòng có một ít ê ẩm, có chút xót xa, rất nhiều ủy khuất, nghĩ đến những người thân thiết, đột nhiên thấy nhớ quá những ngày dựa vào đùi mẫu thân, mẫu thân vuốt tóc nàng, nhớ…quá những lúc cùng Song nhi chơi đùa trong vườn nhà, nhớ…lắm nhớ…lắm…
Thì ra, nàng đã sống trong áp lực và hành hạ lâu như vậy…
Cảm giác chua xót, khiến nàng muốn nhìn thấy người nhà ngay lập tức…
Kết thúc chuyện lần này, nàng muốn về nhà một chuyến, thăm mẫu thân, thăm nha đầu Song nhi ngây ngốc vẫn một lòng với nàng …
"A!..." Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng gào thảm thiết làm trái tim Vãn Thanh kinh hãi, nàng nhìn theo tiếng kêu, qua khe hở của màn che, thấy hai binh lính đang cáng một thân thể đầy máu.
Toàn thân máu me.
Nhìn rất ghê người!
Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua, mặc dù rất đau, nhưng nàng vẫn biết, là Ngân Diện ôm nàng vào trướng-, nếu không có việc gấp, không thể có chuyện hắn bỏ nàng đang bị độc phát lại.
Nhất định là!
Nhất định là chiến sự lại nổi lên!
"Phong Quốc đang mạnh mẽ công thành, chiến sự vô cùng căng thẳng." Hồng Thư nhìn Phượng Cô một chút, thấy hắn đồng ý mới nói.
"Cái gì!" Nàng chưa từng nhìn thấy chiến trường đẫm máu, khi nhìn thấy người lính toàn thân máu me đó, cả người nàng cũng lạnh hết.
Giãy dụa muốn đứng dậy.
Phượng Cô ấn nàng xuống, hỏi: "Nàng muốn làm gì?"
"Ta muốn đi nhìn một chút..." Thanh âm nghiêm túc, nhìn tất cả trước mắt, bảo nàng nằm đây như không có chuyện gì xảy ra, nàng không làm được.
"Nàng đi cũng có tác dụng gì chứ! Căn bản là không giúp được gì." Phượng Cô quát.
Nhưng Vãn Thanh vẫn kiên quyết nói: "Mặc kệ có giúp được không, ta cũng phải đi nhìn, thân là– con dân Vân Quốc, đó là việc phải làm!"
Lời đó là nói cho Phượng Cô nghe, càng là nói cho bản thân nàng.
Nàng đọc đủ thứ thi thư, cũng xem không ít sách về chiến tranh, trong tủ sách của phụ thân nhiều nhất là binh thư, sử chiến thư, nàng đã từng xem không ít, nàng nghĩ, ít nhất, nàng đi, có thể bằng sức lực nhỏ bé của bản thân, đưa ra một kế sách gì đó.
Phượng Cô một mực cho là nàng dịu dàng mà vẫn có sự quật cường, như một đóa u lan không cốc, không ngờ vào giờ khắc này, càng thấy được dáng vẻ khác của nàng, anh khí bất phàm, kiên trì khí thế, làm cho người khác phải tán thưởng.
Hắn nhíu mày nói: "Được, nếu Thanh nhi đã nói như thế, ta sẽ đi cùng nàng, dùng hết sức mình, nhất định phải đánh lui quân địch."
Xoay người dặn dò tứ tỳ: "Lục Cầm, Lam Họa, hai người đi lấy minh chủ thiên lệnh của ta, hạ lệnh đi xuống, mệnh cho quần hùng thiên hạ, dồn toàn lực về đây, cùng ba quân đánh lui sự xâm lấn của Phong Quốc!"
Lại quay sang Hoàng Kỳ nói: "Hoàng Kỳ, ngươi trở về nói với Lãnh Sâm, bảo hắn lệnh cho chủ lực của chúng ta ở Phong Quốc, đưa hết số gạo trong kho vào ám thất, chỉ để lại số đủ dùng cho dân thường, chặt đứt nguồn lương thảo của Phong Quốc! Ta muốn cho Bạch Vân Yên biết sự lợi hại của Phượng Cô ta–!"
"Hồng Thư, ngươi tạm thời ở lại bên cạnh Nhị phu nhân, chăm sóc phu nhân."
"Tuân lệnh!" Tứ tỳ đồng thanh nói, Hồng Thư đứng sang một bên, ba người kia quay người lại, nhún người đi, hoả tốc mà lưu loát, nửa khắc cũng không chậm trễ.
Phượng Cô lúc này, thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù võ công chưa khôi phục, nhưng công hiệu của Hồi Hồn Đan vô cùng rõ rệt, chẳng những cứu hắn một mạng, còn khôi phục nguyên khí một cách thần tốc, chỉ mới mấy canh giờ, hắn đã cảm giác được khí lực chậm rãi trở lại trên người.
Lúc Vãn Thanh bị điểm huyệt ngủ cũng không vô ích, hắn tranh thủ vận công chữa thương, hôm nay đã có thể đi lại như người bình thường, chỉ có nội công là chưa khôi phục.
Nhẹ nhàng đỡ Vãn Thanh yếu ớt, hướng về phía cổng thành.
Dọc theo đường đi, máu thịt đầy đất, các chiến sĩ thương vong khi được cáng về hậu phương, la hét những tiếng kinh hãi, khiến ai thấy cũng kinh sợ.
Đến gần cổng thành, tiếng đao kiếm đụng nhau đưa vào tai, một tiếng rống giận, một tiếng bi thảm, càng làm lòng người thương tâm.
Lúc này, một tướng đang chạy vội, thấy Vãn Thanh và Phượng Cô, ngừng lại, nói: "Cô nương, chiến sự phía trước vô cùng nghiêm trọng, không nên đi nữa!"
"Tình huống lúc này thế nào rồi?" Vãn Thanh không đáp hỏi ngược lại, thần sắc khẩn trương.
"Binh lính trấn thủ cổng thành sắp không trụ được nữa, chủ soái đã suất lĩnh xung phong quân, ra khỏi thành nghênh chiến! Tiểu tướng đang muốn đi thỉnh cầu hậu phương trợ giúp!"
"Được, ngươi mau đi đi!" Vãn Thanh nhíu mày, Ngân Diện dẫn quân ra khỏi thành nghênh chiến, đây là chuyện nguy hiểm đến mức nào chứ!
Dù cho võ nghệ của hắn có cao tới đâu, cũng đâu thể lấy một chống vạn người! Hắn chỉ có một mình, làm sao có thể chống lại trăm vạn binh lính của Phong Quốc chứ?
Không phải châu chấu đá xe sao?
Nhưng nàng biết, nhất định là cổng thành khó mà đỡ được nữa, hắn mới dùng đến hạ sách này.
Trong lòng cực kỳ khổ sở.
Gió thổi qua tai, thổi trúng giọt lệ cho nàng cảm giác man mát. Bước chân cũng nặng nề hơn, nàng sợ... Sợ phải đối mặt với tình huống xấu.
Đột nhiên trong lòng hiện lên một kế, xoay người một cái, bắt lấy tay của người lính lúc nãy, hỏi: "Nơi này có vôi phấn không?"
Người lính sửng sốt sững sờ, tình hình chiến đấu lúc này khẩn cấp, hắn chỉ nghĩ Vãn Thanh là dân chúng bình thường, chỉ khuyên nhủ: "Vị cô nương này, ngươi mau về nhà đi! Nơi này quá nguy hiểm!"
"Ta đang hỏi ngươi có vôi phấn không! Đối với trận chiến này, chuyện này rất quan trọng!" Vãn Thanh đột nhiên lạnh mặt, lãnh liệt như băng, vô thức tỏa ra sự uy nghiêm.
Người lính lắc đầu: "Không có."
Vãn Thanh quay đầu: "Hồng Thư, ngươi mau vào thành triệu tập những người dân có vôi phấn lại, rồi sau đó nhanh vận chuyển đến cổng thành, ta có cách dùng!"
Phượng Cô nghe xong, trong lòng âm thầm tán thưởng, đúng là tài nữ, diệu kế thế này, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra, lúc này gió thổi hướng nam, vừa lúc thổi ra ngoài thành, vôi phấn, đủ để ngăn cản lần tiến công này của Phong Quốc.
Hồng Thư lĩnh mệnh đi.
Vãn Thanh và Phượng Cô nhanh chóng đi về phía cổng thành.
Đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn ra ngoài, cảnh tượng thật kinh người!
Trường mâu vô tình tung hoành, đại đao huy vũ, tay chân gãy rời vương vãi, thanh âm thê thảm vang vọng lên chín tầng mây, như tiếng rống của dã thú thời thượng cổ trước khi chết, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, vô số binh lính chém giết, giao tranh rồi ngã xuống, cứ không ngừng chém giết, máu tươi cát vàng, thi cốt khắp nơi, cực kỳ thảm thiết.
Chỉ liếc mắt, liền thấy Ngân Diện, một thân khôi giáp màu bạc dưới nắng sớm, tay cầm trường mâu, đưa ra xoẹt lại đều khiến nhiều quân địch ngã xuống.
Chỉ có điều địch nhiều ta ít, chỉ chốc lát, quân tiên phong của Vân Quốc đã chết hơn phân nửa.
Đột nhiên, Ngân Diện lấy từ trên ngựa ra một cây cổ cầm, một tiếng " đương " vang lên, tiếng đàn vung lên.
Không có tiếng đàn nào khó nghe như thế, không có tiếng đàn nào chói tai hơn thế, bén nhọn, mà trí mạng.
Dường như tất cả mọi người không giải thích được tại sao tự nhiên chủ soái lại lấy đàn ra đánh, chỉ có Vãn Thanh mừng rỡ, ngoài thành không thiếu rừng cây, còn có một cánh rừng rậm, nói vậy nhất định sẽ có rất nhiều rắn!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng mong chờ sự xuất hiện của rắn, nàng hy vọng rắn có thể cầm chân quân địch, như vậy, Ngân Diện sẽ không bị thương tổn thêm nữa!
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng " sàn sạt ", càng ngày càng nhiều, rồi sau đó, mọi người kịch ngạc nhìn bầy rắn chui ra từ bốn phía, dồn về phía quân địch.
Đột nhiên xuất hiện chuyện này, khiến người ngựa quân địch rối loạn, tất cả kinh ngạc tháo chạy về phía quân doanh, trong lúc nhất thời loạn như ong vỡ tổ.
Ngựa bị rắn cắn, hí vang trời, hất cả những người đang cưỡi ngựa, binh lính vừa bị ngựa hất xuống đất đã bị rắn bò lên, thật sự là thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn, binh lính đánh vật với rắn, tiếng kêu thê thảm vang lên bốn phía.
Vãn Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữa, quay người lại, dặn dò viên tiểu tướng: "Nhân lúc quân địch chưa phục hồi tinh thần mở cửa thành ra, để tất cả binh lính bên ta đi vào, nếu để quân địch dùng tên bắn, bọn họ sẽ mất mạng!"
"Phải" sau khi tiểu tướng nghe xong vội vàng đi an bài.
Cửa thành vừa mở ra, Ngân Diện còn chưa kịp đi vào, Bạch Vân Yên đã cầm đại đao, rống lớn: "Ai cũng không cho trốn, bắn tên, bắn chết tên đánh đàn, là có thể khiến rắn ngừng truy kích!"
Trong lúc nhất thời, ngàn tên cùng bắn, Vãn Thanh nhìn lại, chỉ thấy những người lính xung phong chắn cho Ngân Diện, thay Ngân Diện nhận tên, che chở để Ngân Diện lui vào trong thành.
Những chiến tướng này, ai nấy đều thân mang trăm mũi tên, như tổ ong vò vẽ, làm cho lòng người đau đớn.
Cho tới bây giờ, chiến trường là để đau đớn-, đó là máu, nước mắt và ngàn vạn bộ xương trắng chồng chất mà thành!
Ngân Diện đứng dưới cửa thành, thầm vận thần công, tiếng đàn không ngừng, rắn lùi không ngừng, quân địch đã chậm rãi trấn định, không còn bối rối, dù sao, người còn không sợ, sợ gì mấy con rắn? Bọn họ vung đại đao, chém vào bầy rắn.
Chỉ chốc lát sau, trên đấy đều là rắn bị chém làm hai.
Bạch Vân Yên lần này lĩnh quân công chiến, gặp phải ngăn cản như thế, cũng không lui về phía sau, lại tiến công lần nữa. Xem ra, lần này, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải công phá cửa thành.
Đúng vậy, Phượng Cô đào tẩu, không phải chuyện đùa, giang hồ nhân sĩ trong Vân Quốc không còn người khống chế, nếu tất cả tụ họp lại nghênh địch, người trong giang hồ toàn kẻ tài ba, không giống thông thường, không thể khinh thường, hắn phải thừa dịp bọn họ chưa tới, công phá cửa thành, mới có thể tiến quân, nếu không công phá được lần này, chỉ sợ sau này càng khó.
Cho nên, hắn hạ tử lệnh, không có mệnh lệnh của hắn, chỉ được phép vào không cho lui, kẻ nào lui, giết không tha!
Nhìn những người đó bắt đầu tiến lên, tướng sĩ phòng thủ không sợ hãi nửa phần, ngược lại còn phi thường dũng mãnh không màng thương tích, tiến về phía trước.
Trái tim Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, liên tục nhìn vào trong thành, chỉ mong Hồng Thư kịp thời đưa vôi phấn đến, như vậy, mới có thể tránh được tai họa lần này!
Lúc này, tiếng đàn đã đình chỉ, Ngân Diện nhảy lên, khi thấy Vãn Thanh, nhất thời sững sờ, rồi sau đó ánh mắt lạnh đi: "Tại sao nàng lại lên đây! Nơi này quá nguy hiểm, mau đi về!"
"Người gặp hiểm cảnh, ta làm sao có thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình?" Vãn Thanh hỏi ngược lại, ánh mắt lãnh liệt mà kiên quyết, Ngân Diện đã cứu nàng nhiều lần như vậy, chẳng lẽ nàng lại là người vong ân phụ nghĩa!
Lời của nàng, khiến Ngân Diện cảm động, cũng khiến Phượng Cô giận đỏ mắt, nhưng chỉ có thể đứng một bên, tức giận muốn nổ cả Hệ thống cấm nói bậyg ngực, nàng nhất định phải ở trước mặt hắn, tình chàng ý thiếp với Ngân Diện thì mới được sao?
Cái gì gọi là thân hãm hiểm cảnh, nàng không thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình? Mấy câu nói này, nghe thế nào cũng có nghĩa bóng.
Nhưng hắn biết lúc này mà tức giận vì chuyện này thì thật không đúng tình huống.
Nhưng tức giận đầy một bụng, làm cho lòng người cũng đau, phổi cũng nứt ra, vẫn không thể phát tác, chỉ có thể dồn nén buồn khổ lại, hành hạ trái tim!
Lúc này, quân địch ngoài thành đang hô to "Hướng vào! Hướng vào!" Vang vọng cả bầu trời, một cái thang được bắc lên tường thành, một lính địch ngã xuống, lại một người đi lên, hoàn toàn không có ý ngừng.
Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, đúng lúc này, tiếng của Hồng Thư vang lên như tiên lộ: "Nhị phu nhân, vôi phấn tới!"
Một xe ngựa đầy ắp vôi phấn được đẩy đến, Vãn Thanh thầm kêu tốt quá, kéo Ngân Diện qua: "Ngân Diện, lúc này gió hướng nam, ngươi cho người tung vôi phấn, quân địch trở tay không kịp, bọn họ ùa lên, đúng là thời cơ tốt!"
Ngân Diện nhìn xe ngựa vôi phấn, nghe Vãn Thanh nói xong, trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, giương một tay lên, chỉ huy chúng tướng lấy vôi phấn, chuẩn bị sẵn sàng.
Lệnh vừa ban ra, vôi phấn được tung thẳng xuống, gió nam khẩn cấp, vôi phấn theo cơn gió, trùm kín quân địch, kẻ nào cũng đỏ sưng mắt mà không thể làm gì.
Tác giả :
Nguyệt Sinh