Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 61
Chu Kì Nghiêu cũng không rõ hắn đã nói sai cái gì? sao vẻ mặt của A Bạch lại kỳ quái như vậy?
Nhất là vừa nghe hắn nói nhóm lửa nướng trứng, liền nhanh chóng lấy cánh tay ngăn trước người, bảo vệ hai quả trứng kia rất kín kẽ, giống như sợ hắn đụng vào, không chỉ có như thế còn lùi ra phía sau, nếu không phải phía sau Vân Bạch Liệt là thân cây, trước người là hắn, sợ là đã sớm lui không thấy bóng.
Vậy cũng không có gì, ánh mắt còn cảnh giác nhìn hắn, vì hai quả trứng, có cần phải thế không?
“Ngươi làm sao vậy? không phải đói bụng sao? Ngươi nếu sợ ta ra tay sẽ nướng cháy trứng, vậy ta nhóm lửa cho ngươi nướng….. ngươi tự nướng? hoặc là…. Đó là thanh âm gì?” Chu Kì Nghiêu còn muốn tiếp tục nói, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn đột nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ, như là có cái gì đang chạm vào nhau, giống như tiếng răng nanh chạm vào nhau khi rùng mình.
Chu Kì Nghiêu nhìn xung quanh, ngoại trừ Vân Bạch Liệt khó có thể tin mở to mắt cảnh giác nhìn hắn, nhưng cũng không có người khác.
Chu Kì Nghiêu tiếp tục:”Nếu không ta đi nhóm lửa trước? ngươi thích nó như thế nào? Ngươi nếu sợ cháy, ta nhóm lửa…..”
“Ngươi đừng nói nữa!” Vân Bạch Liệt rốt cục lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn không hề nghĩ tới Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hắn ôm trứng lại tưởng là hắn muốn ăn?
Hắn đã thấy rồng ăn thịt con của mình sao?
Vân Bạch Liệt quá kinh hoàng cho nên quên phản ứng, thật sự là sợ Chu Kì Nghiêu quá nhanh tay mà đem trứng rồng đi nướng, bảo vệ rất kín kẽ còn cảm nhận được hai quả trứng còn đang run rẩy, run rẩy tới mức khiến cho hắn đau lòng còn có bất đắc dĩ và đau đầu.
Rồi lại không biết giải thích lai lịch của hai quả trứng này với Chu Kì Nghiêu như thế nào, chẳng lẽ lại nói, hoàng thượng, đây là hai quả trứng mà ta sinh cho ngươi? Ngươi nhìn xem trứng này có giống ngươi không?
Vân Bạch Liệt còn đang xem xét phải nói như thế nào, kết quả chợt nghe Chu Kì Nghiêu vẫn còn đang nói, lại nhìn thấy trứng càng ngày càng run rẩy nhiều hơn, Vân Bạch Liệt cảm thấy nếu không ngăn cản Chu Kì Nghiêu, sợ là…. Cha con phải trở mặt thành thù, dùng lửa để giải quyết mối hận, không đội trời chúng.
Chu Kì Nghiêu không hiểu ra sao, chỉ là hai quả trứng mà thôi, sao lại có cảm giác giống như mình sắp ăn thịt hắn thế?
“Được được, không ăn thì không ăn, chờ ngươi đói bụng thì lại nướng.”
“Y!!!” hai quả trứng rốt cục phát ra thanh âm đầu tiên từ khi ra đời, cách vỏ trứng Vân Bạch Liệt còn cảm nhận được cảm xúc tức giận và gào khóc.
Vân Bạch Liệt yên lặng cách quần áo sờ sờ hai quả trứng: “….. hắn, nói giỡn thôi.”
“Y…..” hai quả trứng nhỏ giọng ê a, cuối cùng dứt khoát trốn càng sâu, ngay cả hắn cũng không để ý.
Vân Bạch Liệt vừa oán hận vừa híp mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, thật sự là không bớt lo mà.
Chu Kì Nghiêu nhíu mày : « Đó là thanh âm gì ? » Vừa rồi nghe thấy, còn tưởng là ảo giác, hiện giờ nghe thấy gần như vậy, giống như là thanh âm của chó nhỏ mèo nhỏ.
Vân Bạch Liệt mở miệng nhưng không nói nên lời, hắn là một nam tử, một con rồng, lại sinh ra hai quả trứng, như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói ra sợ là Chu Kì Nghiêu cũng không tin, hắn phải giải thích như thế nào về chuyện hắn có thể sinh trứng đây ?
Cho dù như vậy cũng không được, hiện giờ thù lớn chưa trả, hắn còn muốn đưa Chu Kì Nghiêu trở về, sau này còn không biết hắn có thể sống sót hay không, tạm thời….. vẫn là không nên nói.
Nhưng Vân Bạch Liệt sợ khi hắn không để ý Chu Kì Nghiêu sẽ nướng trứng, do dự nói : « Trứng này không được ăn, là…. Trứng rồng. »
« Hả ? trứng rồng ? » Chu Kì Nghiêu nhìn chằm chằm hai tiểu tử đang chui sâu vào trong ngực Vân Bạch Liệt, hắn xoa xoa lông mày, « Sao lại nhỏ như vậy ? không lớn hơn chim cút bao nhiêu, ta còn tưởng ngươi đói bụng nên mang theo đồ ăn, đây là đời sau may mắn còn tồn tại của long tộc các ngươi sao ? »
Cho dù đầu óc của Chu Kì Nghiêu linh hoạt, cũng không thể tưởng tượng được Vân Bạch Liệt sẽ sinh trứng, còn tưởng rằng sau khi long tộc gặp chuyện không may, hai quả trứng này là của long tộc để lại chưa kịp sinh ra.
Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ cũng hiểu được bộ dạng khiếp sợ vừa rồi của Vân Bạch Liệt, đi qua, muốn giải thích với hai tiểu tử này, chỉ là hắn vừa mới tới gần, đột nhiên liền cảm giác hai quả trứng trắng bóng lao tới, trực tiếp đụng vào ngực hắn một chút, sau đó lại nhanh chóng chui trở về, tiếp tục run cầm cập : Y ! bọn họ không phải là chim cút !
Chu Kì Nghiêu cũng không để ý, sờ sờ ngực, còn rất có sức lực nha, « Sức lực của hai quả trứng này không nhỏ, trứng long tộc các ngươi đểu có sức lực lớn như vậy sao ? »
Nên sức mạnh lúc trước của Long Bạch Bạch cũng mạnh mẽ, trong lòng Chu Kì Nghiêu cũng có chút hoài niệm.
Vẻ mặt Vân Bạch Liệt phức tạp nhìn hắn : « ….. sau này ngươi đối tốt với trứng một chút. »
Chu Kì Nghiêu : « hử ??? »
Vân Bạch Liệt : « Là muốn tốt cho ngươi. »
Vân Bạch Liệt nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Chu Kì Nghiêu, cảm thấy hai quả trứng trong ngực nhảy lên nhảy xuống muốn tránh khỏi tay Chu Kì Nghiêu, sợ Chu Kì Nghiêu lại nói ra cái gì kích thích hai quả trứng, thừa dịp Chu Kì Nghiêu không chú ý, liền nhanh chóng thấp người xuống, chui ra khỏi cánh tay của Chu Kì Nghiêu, chạy về phía Chu Viêm.
Chu Kì Nghiêu quay đầu híp mắt lại : hắn sao lại cảm thấy A Bạch kỳ quái ? sau đó hắn nhở lại mục đích ban đầu của mình, chống trán, đây là muốn né tránh chủ đề lúc trước sao ?
Mà bên kia, Chu Viêm sau khi nghe được lời nói của Chu Kì Nghiêu liền yên lặng tránh đi, đại ngân long được hắn che chở trong lòng bàn tay thương thế đã tốt lên không ít, lúc này đang lười biếng nằm sấp trong lòng bàn tay Chu Viêm, vốn nghe được Chu Viêm nói muốn đem tin tức về thương thế của mình tốt lên phân nửa nói cho tam đệ cũng không nói gì, kết quả vừa nghe thấy một câu như vậy, không đợi hắn nói cái gì ngược lại Chu Viêm lại đi trước.
Đại ngân long cảm giác một phen, nhíu mày, chờ Chu Viêm cách đó không xa, thân hình liền nhoáng lên một cái, hóa thành hình người, chỉ là bởi vì lúc trước bị thương nặng, không thể hóa hình hoàn toàn, sừng rồng trên đầu và đuôi ở phía sau trong lúc nhất thời cũng không thu về được, như ẩn như hiện, nhưng Vân Sùng Trạch vừa đứng ở kia, liền khiến cho Chu Viêm ngây ngẩn cả người, lập tức lấy lại tinh thần, đáy mắt hơi hồng, liền quỳ một gối xuống : « Chủ tử ! »
Tầm mắt Vân Sùng Trạch nhìn về phía Chu Viêm, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ đối phương cúi đầu xuống bởi vì lúc trước chạy tới hơn nữa còn đánh nhau mà nhìn rất mệt mỏi, ánh mắt hắn liền nhu hòa xuống : « Đứng lên. »
Chu Viêm cũng không nhúc nhích : « Chủ tử, xin người hãy trừng phạt thuộc hạ, là do thuộc hạ vô dụng, kéo dài lâu như vậy mới tìm được chủ tử khiến cho chủ tử chịu tội lớn như vậy. »
Vân Sùng Trạch không nói gì liếc hắn một cái, năm đó mới vừa cứu hắn cũng không ngốc như vậy, sao càng ở bên người lại càng ngốc như vậy ? « Đứng lên, đỡ ta, mệt. »
Vân Sùng Trạch vươn tay, quả nhiên Chu Viêm lập tức đứng lên, nhanh chóng chạy qua, để cho Vân Sùng Trạch đem tất cả sức lực đặt lên trên người hắn.
Vân Sùng Trạch cũng không dồn nhiều sức, chợt nghe Chu Viêm chần chờ đề nghị : « Chủ tử hay là biến về đi, thuộc hạ ôm chủ tử, hơn nữa dùng ít sức một chút. »
Thế nhưng lời này của hắn không được Vân Sùng Trạch đáp lại, sau đó lại hỏi : « hai quả trứng kia là như thế nào ? sao lại có hơi thở huyết mạch Vân gia chúng ta ? »
Thân thể Chu Viêm cứng đờ, nghĩ tới lai lịch của hai quả trứng kia, khuôn mặt liền đỏ ửng, ấp úng không hé miệng.
« Hử ? » Vân Sùng Trạch nhếch mày, trực tiếp nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến cho đầu Chu Viêm cúi càng thấp : « Thuộc hạ…. không thể nói. »
Vân Sùng Trạch hừ một tiếng, Chu Viêm nhanh chóng giải thích : « Không, không phải là thuộc hạ không muốn nói, mà là thuộc hạ đã đồng ý với tam điện hạ…. không thể nói với người khác. »
Vân Sùng Trạch trực tiếp nâng tay lên, nắm gáy Chu Viêm, sức lực hơi mạnh một chút : « thật sao ? ta là người khác sao ? »
Chân Chu Viêm mềm nhũn quỳ xuống, lại cảm giác sức lực trên cổ tăng thêm, không đau, loại sức lực như vậy ngược lại khiến cho cả người Chu Viêm như nhũn ra, từ nơi chủ tử chạm vào, khiến cho da đầu hắn run lên, đầu óc ong ong, chỉ nhớ rõ lắc đầu : « không, không phải…. không phải người khác. »
Vân Sùng Trạch nói : « nói. Cho dù ngươi không nói, ta đi hỏi A Liệt, có khác nhau sao ? »
Chu Viêm nào dám để cho chủ tử đi hỏi tam điện hạ, sợ là tam điện hạ biết sẽ càng xấu hổ, cảm thấy chủ tử sớm muộn cũng sẽ biết, cũng như chủ tử nói vậy, chủ tử không phải người khác, hắn chần chờ một lúc, vẫn là đem chuyện Vân Bạch Liệt sinh hai quả trứng nói ra.
Vân Sùng Trạch sau khi nghe xong liền choáng váng, hắn từ từ đứng lên, bởi vì tức giận và khiếp sợ mà cái đuôi ở dưới thân biến thành hai chân cũng không phát hiện, đôi mắt đỏ lên : « ngươi nói cái gì ? hai quả trứng kia là A Liệt ? » em trai ngoan ngoãn của hắn thế mà sinh ra hai quả trứng sao ?
Ban đầu Vân Sùng Trạch nhận ra hơi thở của trứng rồng thuộc về tiền Đông hải bọn họ còn tưởng rằng là con người khác để lại bị Vân Bạch Liệt cứu được, không nghĩ tới…. thế mà do tam đệ hắn sinh ra ?
Trong ngực Vân Sùng Trạch phập phồng tức giận, Chu Viêm sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn : « Chủ tử xin ngài bớt giận ! chuyện này…. Chuyện này….. »
Vân Sùng Trạch giận dữ mà cười : « Bớt giận ? » hắn nuốt xuống được sao ?
Đường đường là tam điện hạ long tộc chịu uất ức làm nam phi của hoàng đế nhân tộc cũng thôi đi, hắn nhìn ra hoàng đế kia cũng rất để bụng tam đệ nhà hắn, nhưng hắn vẫn nghĩ A Liệt tốt xấu gì cũng là long tộc, ít nhất hẳn là ở phía trên, kết quả…. Ngay cả trứng rồng cũng có rồi.
Vân Sùng Trạch cảm thấy máu huyết dâng trào, lập tức bị Chu Viêm kéo lại, « Chủ tử chủ tử, người nghĩ lại dù sao cũng là người của tam điện hạ, là cha của tiểu chủ tử, là ân nhân cứu mạng của người…. » lỡ như ra tay thật, tam điện hạ phải giúp ai đây ? hắn khẳng định sẽ đứng bên chủ tử, nhưng hắn cũng không muốn tam điện hạ khó xử ?
Vân Sùng Trạch cảm thấy đầu càng đau, tức giận đến mức liền biến trở về thành ngân long, ôm đuôi không nói gì.
Chu Viêm bất đắc dĩ, hai tay cẩn thận nâng lên, đáy mặt nhịn không được hiện lên hâm mộ, nếu chủ tử đồng ý nhìn hắn nhiều hơn, cho dù là…. Hắn cũng đồng ý, chỉ tiếc, đây là chuyện không có khả năng.
Vân Bạch Liệt sợ ở lâu với Chu Kì Nghiêu nói không chừng lại đem toàn bộ bí mật về trứng rồng nói ra, liền lấy cớ tìm đại ngân long tới đây, chính là hắn vừa đi qua, liền cảm giác không khí giữa Chu Viêm và đại ca không đúng, nhìn đại ngân long đang ôm đuôi quay lưng về phía hắn, nhỏ giọng : « Đại ca thế nào ? »
Vẻ mặt Chu Viêm phức tạp nhìn hắn : « Chủ tử đã không có chuyện gì. » thế nhưng tam điện hạ người có việc.
Vân Bạch Liệt thở ra một hơi, cảm giác vảy rồng của Vân Sùng Trạch nhấp nhô, hạ giọng nói : « Đại ca, ngươi cảm thấy thế nào ? » kết quả hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói, đại ngân long ở trong lòng bàn tay Chu Viêm càng cuộn tròn hơn, càng thêm từ chối nói chuyện với hắn.
Vân Bạch Liệt chậm chạp cũng cảm giác không đúng, hắn nhìn Chu Viêm, người sau yên lặng nghiêng đầu sang một bên, Chu Viêm cũng không muốn nói, nhưng sớm muộn gì cũng phải lãnh một đao này, tam điện hạ ngài tự cầu nhiều phúc đi.
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm, lại nhìn Vân Sùng Trạch, như nghĩ thông cái gì, đáy mắt mang theo ý cười, hắn biết đại ca lo lắng sợ hắn bị thiệt, kỳ thật cũng không phải thật sự tức giận, nếu không, sợ là lúc này đã đi đánh Chu Kì Nghiêu, làm gì còn ở trong này hờn dỗi.
Hắn nghĩ nghĩ, liền đi qua một bên, đại ngân long một lần nữa lại quay thân qua. Vân Bạch Liệt vẫn là lần đầu tiên biết được đại ca cũng có tính trẻ con như vậy, trước kia hắn ỷ vào tuổi mình còn nhỏ, gây chuyện đều là đại ca giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, tính tình nhị ca rất nóng nảy, động một tí liền nổi giận, nhưng mỗi lần nhìn thấy đại ca trầm ổn cũng không dám xằng bậy, nhưng hôm nay…. Ba anh em bọn họ……
Vân Bạch Liệt một lần nữa chuyển qua, lấy hai quả trứng kia ra, thấy đai ngân long vừa muốn quay lưng qua, liền nhẹ giọng nói : « Đại ca, ngươi không muốn nhìn hai chất nhi của ngươi sao ? hiện tại tuy rằng bọn họ là trứng, nhưng bởi vì đã hấp thụ tu vi long châu của ta nên có thể nghe được chúng ta nói chuyện, rất thông minh. »
Chặc là nghe được Vân Bạch Liệt khen bọn họ, hai quả trứng vốn đang ngoan ngoãn nằm ở đó, liền lập tức dựng thẳng lên, bộ dáng rất tự hào, nhìn thấy như vậy đáy mắt Vân Bạch Liệt mang theo ý cười, sờ sờ thân trứng, đưa qua chỗ đại ngân long.
Đại ngân long vốn đang định xoay thân thể liền ngừng lại, nửa mở mắt thú nhìn thấy hai quả trứng gần trong gang tấc, nhất là hơi thở long tộc nồng đậm đập vào mặt.
Sinh mạng mới, tượng trưng cho sức sống mới.
Trước kia phụ vương vẫn thúc giục ba huynh đệ bọn họ sớm ngày thành gia lập nghiệp, rồi sinh hạ long bảo cho long tộc thêm náo nhiệt, nhưng hắn không gặp được long nữ như ý, liền cứ lừa bịp cho qua, cũng không nghĩ tới…. ngược lại lại để cẩu tặc long kia nắm được sơ hở, hai cả tộc bọn họ.
Hiện giờ nhìn thấy hai tiểu tử này, tuy rằng còn chưa phá xác, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra bộ dạng của hai tiểu tử này ở trong trứng, ánh mắt của đại ngân long hơi hồng, dùng móng vuốt ôm lấy hai quả trứng, cúi đầu, dùng đuôi cuốn, sờ sờ.
Hai quả trứng chắc là cảm nhận được hơi thở long tộc trên người đại ngân long, thân trứng ủi ủi vào người đại ngân long, cọ cọ vô cùng thân thiết lại ấm áp.
Tâm tình đại ngân long được vuốt lên, lúc này ôm hai quả trứng như ôm hai đưa trẻ, đi tới một bên Vân Bạch Liệt cũng đang đỏ mắt : « Được rồi, ta cũng không thể nói gì, cũng đã sinh rồi, nhìn hai tiểu tử này ta cũng vui mừng, cứ giữ đi. Chỉ là…. Ngươi định nói với vị kia như thế nào ? »
Đại ngân long vừa mới nói xong, liền cảm thấy hai quả trứng vốn đang hăng hái, lại yên lặng chui xuống móng vuốt hắn, không chịu thò đầu ra.
Đại ngân long :???
Vân Bạch Liệt nhìn thấy dáng vẻ này, yên lặng đưa tay lên đỡ trán : « Đây….. bọn họ đây là….. »
Vẫn là Chu Viêm ở một bên nhìn thấy tam điện hạ không nói nên lời, liền nhỏ giọng giải thích : « Chắc là hai vị tiểu chủ tử nghe hoàng thượng nói muốn đem bọn họ…. nướng cho tam điện hạ ăn…. »
Lúc này đại ngân long mới nhớ tới lời nói lúc trước, hắn vốn không hiểu, lúc này liền tưởng tượng một chút: « ….. »
Hắn cúi đầu nhìn trứng đang uất ức, lại nhìn Vân Bạch Liệt, người sau lại yên lặng đem mặt nghiêng sang một bên : « Ta nghĩ, vẫn là khoan nói với hắn, để đưa hắn về nhân tộc trước đã, nếu không ta sợ…. hắn sẽ không đi. » hiện giờ tình huống của long tộc quá phức tạp, căn bản là đang rất rối loạn, hắn không có pháp lực tự bảo vệ mình, vẫn là nên trở về nhân tộc thì an toàn hơn.
Hắn vốn muốn cho hai quả trứng này cùng đi với Chu Kì Nghiêu, nhưng hôm nay hai tiểu tử này có thể nghe hiểu, hắn lại sợ bọn họ hiểu lầm mình không cần bọn họ, cho nên chỉ có thể tạm thời không đề cập tới.
Đại ngân long nghe tới đây cũng hiểu, hắn lắc đầu, lại khôi phục hình người một lần nữa, đặt hai quả trứng trong khuỷu tay cẩn thận che chở, thở dài một tiếng : « Ngươi…. Thôi, cứ như vậy trước đi. »
Vân Bạch Liệt còn muốn nói gì, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đi tới bên này.
Chu Kì Nghiêu cùng Vân Bạch Liệt đi sang bên này, thế nhưng đứng xa xa cũng không lại gần, nghĩ bọn họ vừa gặp mặt sợ là có chuyện muốn nói, lúc này thật sự không chờ được, liền đi tới đây.
Kết quả, hắn vừa mới tới gần, mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt đều rất quái dị.
Chu Kì Nghiêu nhếch mày đi qua, vừa định hỏi Vân Bạch Liệt làm sao vậy, thế nhưng lại liếc mắt nhìn Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng sâu xa nhìn hắn, đối mặt với đại cữu tử, Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại y bào, tới trước mặt nam tử, thành thật kêu một tiếng : « Đại ca. »
« Đại ca ? ai là đại ca ngươi ? » Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng đang nhỏ giọng ê a, người khác nghe không được, nhưng những tiếng rồng gầm nhỏ bé này hắn làm đại điện hạ long tộc sao lại không nghe ra được, dám nướng cháu của hắn ?
Chu Kì Nghiêu cũng không giận, dù sao sau này có thể thuận lợi đem con rồng này đi không cũng phải được đại cữu tử gật đầu mới được, hắn cười cười : « đại ca của A Bạch chính là đại ca của ta, hẳn là nên gọi như vậy. »
Vân Bạch Liệt ở một bên đứng thẳng tắp, chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy bên tai ửng đỏ, chỉ là hắn đang căng thẳng, nên nhìn khuôn mặt lạnh lùng, cách người ngàn dặm.
Vân Sùng Trạch liếc Vân Bạch Liệt một cái, lúc này mới vuốt hai quả trứng, nhìn tam đệ không tiền đồ, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ ?
Nhưng cháu bị ức hiếp cũng không thể không đòi lại được, hắn liền thay đổi chủ đề, từ từ mở miệng nói : « Nghe nói, ngươi muốn nướng cháu ta ? »
« Hả ? » Chu Kì Nghiêu nhanh chóng ngẩng đầu, cháu ?
Hắn nhìn về phía hai quả trứng kia, nghĩ tới lời nói lúc trước của Vân Bạch Liệt, thân thể cứng đờ, không phải chứ ? hay không phải là thân thích, mà là….. con của nhị ca Vân Bạch Liệt sao ?
Đại ngân long bị nhốt tại Lệ Sơn lâu như vậy khẳng định là không có cơ hội, A Bạch là người của hắn, đương nhiên cũng không có cơ hội, vậy chỉ còn lại nhị ca chưa thấy qua kia thôi.
Vân Bạch Liệt vốn nhìn vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng hắn đoán được, trong lòng căng thẳng, nhìn về phía đại ca.
Vân Sùng Trạch lại cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng không biết tam đệ vì sao có thể sinh trứng, hoàng đế nhân tộc này chắc cũng không biết, cho nên Vân Sùng Trạch rất bình tĩnh, hắn từ từ nhìn Chu Kì Nghiêu, rốt cục nhớ ra phải làm như thế nào báo thù cho tam đệ của hắn.
Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần, vội vàng nhận sai : « Lúc trước không biết thân phận của hai quả trứng này, còn tưởng rằng là trứng bình thường, hiểu lầm là A Bạch đói bụng, nên mới nói ra những lời như vậy, nếu là long bảo của nhị ca, đương nhiên là không dám. »
Vân Sùng Trạch nhìn hắn cười quái dị : « Ai nói cho ngươi đây là của lão nhị ? »
Chu Kì Nghiêu : « ??? » không phải là còn có tộc nhân khác chứ ?
Vân Sùng Trạch cũng không trả lời, đột nhiên nói một câu : « Như vậy đi, nhìn ngươi thành khẩn như vậy, ta liền hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nếu trả lời khiến cho ta vừa lòng, vậy chuyện của ngươi và A Liệt ta sẽ không hỏi tới nữa, nhưng nếu không hài lòng, vậy ngươi tự lo liệu đi. »
Thần kinh Chu Kì Nghiêu lập tức căng thẳng, coi như là có chuyện lớn, cẩn thận nói : « Mời đại ca nói. »
Vân Bạch Liệt không biết sao lại có dự cảm xấu, hắn cùng Chu Viêm liếc nhau, yên lặng đồng thời nghiêng đầu sang một bên, không đành lòng nhìn thẳng.
Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng từ từ đi tới gần Chu Kì Nghiêu, hai quả trứng trong lòng hắn lúc này tìm được chỗ dựa, thật sự rất tự tin, khiến cho Chu Kì Nghiêu không thể không nhìn qua, phát hiện khi hai quả trứng đối diện với hắn, liền run rẩy, hắn nghĩ thầm, rồng thật là khác biệt, đến cả trứng cũng còn sức sống như vậy ?
Lúc này Vân Sùng Trạch rốt cục mở miệng : « Nếu ta cho ngươi chọn, một bên là A Liệt, một bên là hai quả trứng này, ngươi chọn bên nào ? »
Chu Kì Nghiêu không thể tưởng tượng : cái này căn bản không cần nghĩ, khẳng định là chọn A Bạch.
Nhưng…. Sao hắn cứ cảm thấy đại cữu tử đang hãm hại hắn ?
Hắn yên lặng nhìn nhìn trứng, không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy hai vật nhỏ này cũng đang nhìn hắn, vừa rồi còn run rẩy, lúc này lại hoàn toàn yên lặng, như là đang nghe.
Chu Kì Nghiêu nhìn qua Vân Bạch Liệt, phát hiện người này đang nhìn trời, bên trên có gì đẹp sao ?
Hắn nhìn vào ánh mắt thúc giục của đại cữu tử, vẫn kiên trì nói : « Đương nhiên là…. Chọn A Bạch. »
Sau khi nói xong, hắn còn tưởng rằng đại cữu tử còn có bẫy rập gì, kết quả liền nhìn thấy đại cữu tử chỉ nở nụ cười với hắn, may mắn thay không tức giận : « Vậy ngươi nhớ rõ lựa chọn hôm nay của ngươi. » đến lúc đó đừng hối hận.
Mặc dù đây là chuyện tương lai, nhưng lỡ như A Liệt không trở về cùng với hoàng đế, vậy con cháu của long tộc vẫn phải ở lại long tộc bọn họ.
Chu Kì Nghiêu hoài nghi nhìn lại, đại cữu ca sao lại cười kinh khủng như vậy với hắn ?
Hơn nữa hắn nhìn hai quả trứng kia lại nhảy lên, lần này trực tiếp dựa vào trên cổ đại cữu tử hắn, dùng sức cọ, còn phát ra thanh âm y y y, không hiểu sao hai thanh âm kia lại mời gọi như vậy, làm cho tay hắn hơi ngứa muốn ôm thử một chút, không biết long bảo sinh ra có vảy hay không, hình dạng như thế nào ? nếu là người thân của A Bạch, không biết có phải là ngân long….
Hai quả trứng này lúc phá xác có giống như lúc A Bạch phá xác không ?
Kết quả, hắn vừa tới gần, liền nhìn thấy hai quả trứng kia đang cọ đến hăng hái, lập tức né tránh hắn rồi nhảy vào lòng Vân Bạch Liệt, cọ một vòng, thậm chí cũng cọ Chu Viêm một chút, cuối cùng lại nhảy trở về lòng Vân Bạch Liệt.
Tay Chu Kì Nghiêu hơi ngứa, “Nếu không….. cho ta sờ sờ một chút được không ? »
Kết quả, hai quả trứng này cọ thêm một chút nữa rồi chui luôn vào ngực Vân Bạch Liệt trốn.
Chu Kì Nghiêu : « …. » hiện giờ ngay cả trứng rồng cũng ghét bỏ hắn sao ?
Chu Viêm ở một bên được chạm vào tiểu chủ tử cũng rất kích động, ánh mắt đồng tình nhìn Chu Kì Nghiêu : hoàng thượng, ngài bảo trọng !
Vân Sùng Trạch cũng trả được thù, thở ra một hơi, lúc này mới xoay người phất tay để cho Chu Viêm đuổi kịp, vừa đi vừa nói : « Bảo bối ngoan, nhảy tới chỗ cha các ngươi nói đêm nay đại bá sẽ ngủ cùng các ngươi. »
Hắn nói xong, hai quả trứng rồng liền chui ra, ghé vào trên vai hắn, hai quả trứng xếp chồng lên nhau nhìn về phía Vân Bạch Liệt, cuối cùng lại trượt xuống.
Vân Bạch Liệt nhìn nhi tử ấm áp đã đi xa, biết đại ca đau lòng mình biết hắn còn lời muốn nói với Chu Kì Nghiêu, ánh mắt nóng nóng, phất tay : « Các ngươi phải nghe lời. »
Hai trứng : « Y ! » không cần phải nhìn thấy phụ thân nhân tộc ngu ngốc muốn nướng bọn họ, thật là vui vẻ nha.
Vân Bạch Liệt giống như có thể nghe ra sự vui sướng trong hai thanh âm nhỏ bé đó, đầu càng đau, chỉ là chờ xoay người, liền nhìn thấy đôi mắt đang híp lại của Chu Kì Nghiêu : « Cha bọn nhỏ ? »
Nhất là vừa nghe hắn nói nhóm lửa nướng trứng, liền nhanh chóng lấy cánh tay ngăn trước người, bảo vệ hai quả trứng kia rất kín kẽ, giống như sợ hắn đụng vào, không chỉ có như thế còn lùi ra phía sau, nếu không phải phía sau Vân Bạch Liệt là thân cây, trước người là hắn, sợ là đã sớm lui không thấy bóng.
Vậy cũng không có gì, ánh mắt còn cảnh giác nhìn hắn, vì hai quả trứng, có cần phải thế không?
“Ngươi làm sao vậy? không phải đói bụng sao? Ngươi nếu sợ ta ra tay sẽ nướng cháy trứng, vậy ta nhóm lửa cho ngươi nướng….. ngươi tự nướng? hoặc là…. Đó là thanh âm gì?” Chu Kì Nghiêu còn muốn tiếp tục nói, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn đột nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ, như là có cái gì đang chạm vào nhau, giống như tiếng răng nanh chạm vào nhau khi rùng mình.
Chu Kì Nghiêu nhìn xung quanh, ngoại trừ Vân Bạch Liệt khó có thể tin mở to mắt cảnh giác nhìn hắn, nhưng cũng không có người khác.
Chu Kì Nghiêu tiếp tục:”Nếu không ta đi nhóm lửa trước? ngươi thích nó như thế nào? Ngươi nếu sợ cháy, ta nhóm lửa…..”
“Ngươi đừng nói nữa!” Vân Bạch Liệt rốt cục lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn không hề nghĩ tới Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hắn ôm trứng lại tưởng là hắn muốn ăn?
Hắn đã thấy rồng ăn thịt con của mình sao?
Vân Bạch Liệt quá kinh hoàng cho nên quên phản ứng, thật sự là sợ Chu Kì Nghiêu quá nhanh tay mà đem trứng rồng đi nướng, bảo vệ rất kín kẽ còn cảm nhận được hai quả trứng còn đang run rẩy, run rẩy tới mức khiến cho hắn đau lòng còn có bất đắc dĩ và đau đầu.
Rồi lại không biết giải thích lai lịch của hai quả trứng này với Chu Kì Nghiêu như thế nào, chẳng lẽ lại nói, hoàng thượng, đây là hai quả trứng mà ta sinh cho ngươi? Ngươi nhìn xem trứng này có giống ngươi không?
Vân Bạch Liệt còn đang xem xét phải nói như thế nào, kết quả chợt nghe Chu Kì Nghiêu vẫn còn đang nói, lại nhìn thấy trứng càng ngày càng run rẩy nhiều hơn, Vân Bạch Liệt cảm thấy nếu không ngăn cản Chu Kì Nghiêu, sợ là…. Cha con phải trở mặt thành thù, dùng lửa để giải quyết mối hận, không đội trời chúng.
Chu Kì Nghiêu không hiểu ra sao, chỉ là hai quả trứng mà thôi, sao lại có cảm giác giống như mình sắp ăn thịt hắn thế?
“Được được, không ăn thì không ăn, chờ ngươi đói bụng thì lại nướng.”
“Y!!!” hai quả trứng rốt cục phát ra thanh âm đầu tiên từ khi ra đời, cách vỏ trứng Vân Bạch Liệt còn cảm nhận được cảm xúc tức giận và gào khóc.
Vân Bạch Liệt yên lặng cách quần áo sờ sờ hai quả trứng: “….. hắn, nói giỡn thôi.”
“Y…..” hai quả trứng nhỏ giọng ê a, cuối cùng dứt khoát trốn càng sâu, ngay cả hắn cũng không để ý.
Vân Bạch Liệt vừa oán hận vừa híp mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, thật sự là không bớt lo mà.
Chu Kì Nghiêu nhíu mày : « Đó là thanh âm gì ? » Vừa rồi nghe thấy, còn tưởng là ảo giác, hiện giờ nghe thấy gần như vậy, giống như là thanh âm của chó nhỏ mèo nhỏ.
Vân Bạch Liệt mở miệng nhưng không nói nên lời, hắn là một nam tử, một con rồng, lại sinh ra hai quả trứng, như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói ra sợ là Chu Kì Nghiêu cũng không tin, hắn phải giải thích như thế nào về chuyện hắn có thể sinh trứng đây ?
Cho dù như vậy cũng không được, hiện giờ thù lớn chưa trả, hắn còn muốn đưa Chu Kì Nghiêu trở về, sau này còn không biết hắn có thể sống sót hay không, tạm thời….. vẫn là không nên nói.
Nhưng Vân Bạch Liệt sợ khi hắn không để ý Chu Kì Nghiêu sẽ nướng trứng, do dự nói : « Trứng này không được ăn, là…. Trứng rồng. »
« Hả ? trứng rồng ? » Chu Kì Nghiêu nhìn chằm chằm hai tiểu tử đang chui sâu vào trong ngực Vân Bạch Liệt, hắn xoa xoa lông mày, « Sao lại nhỏ như vậy ? không lớn hơn chim cút bao nhiêu, ta còn tưởng ngươi đói bụng nên mang theo đồ ăn, đây là đời sau may mắn còn tồn tại của long tộc các ngươi sao ? »
Cho dù đầu óc của Chu Kì Nghiêu linh hoạt, cũng không thể tưởng tượng được Vân Bạch Liệt sẽ sinh trứng, còn tưởng rằng sau khi long tộc gặp chuyện không may, hai quả trứng này là của long tộc để lại chưa kịp sinh ra.
Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ cũng hiểu được bộ dạng khiếp sợ vừa rồi của Vân Bạch Liệt, đi qua, muốn giải thích với hai tiểu tử này, chỉ là hắn vừa mới tới gần, đột nhiên liền cảm giác hai quả trứng trắng bóng lao tới, trực tiếp đụng vào ngực hắn một chút, sau đó lại nhanh chóng chui trở về, tiếp tục run cầm cập : Y ! bọn họ không phải là chim cút !
Chu Kì Nghiêu cũng không để ý, sờ sờ ngực, còn rất có sức lực nha, « Sức lực của hai quả trứng này không nhỏ, trứng long tộc các ngươi đểu có sức lực lớn như vậy sao ? »
Nên sức mạnh lúc trước của Long Bạch Bạch cũng mạnh mẽ, trong lòng Chu Kì Nghiêu cũng có chút hoài niệm.
Vẻ mặt Vân Bạch Liệt phức tạp nhìn hắn : « ….. sau này ngươi đối tốt với trứng một chút. »
Chu Kì Nghiêu : « hử ??? »
Vân Bạch Liệt : « Là muốn tốt cho ngươi. »
Vân Bạch Liệt nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Chu Kì Nghiêu, cảm thấy hai quả trứng trong ngực nhảy lên nhảy xuống muốn tránh khỏi tay Chu Kì Nghiêu, sợ Chu Kì Nghiêu lại nói ra cái gì kích thích hai quả trứng, thừa dịp Chu Kì Nghiêu không chú ý, liền nhanh chóng thấp người xuống, chui ra khỏi cánh tay của Chu Kì Nghiêu, chạy về phía Chu Viêm.
Chu Kì Nghiêu quay đầu híp mắt lại : hắn sao lại cảm thấy A Bạch kỳ quái ? sau đó hắn nhở lại mục đích ban đầu của mình, chống trán, đây là muốn né tránh chủ đề lúc trước sao ?
Mà bên kia, Chu Viêm sau khi nghe được lời nói của Chu Kì Nghiêu liền yên lặng tránh đi, đại ngân long được hắn che chở trong lòng bàn tay thương thế đã tốt lên không ít, lúc này đang lười biếng nằm sấp trong lòng bàn tay Chu Viêm, vốn nghe được Chu Viêm nói muốn đem tin tức về thương thế của mình tốt lên phân nửa nói cho tam đệ cũng không nói gì, kết quả vừa nghe thấy một câu như vậy, không đợi hắn nói cái gì ngược lại Chu Viêm lại đi trước.
Đại ngân long cảm giác một phen, nhíu mày, chờ Chu Viêm cách đó không xa, thân hình liền nhoáng lên một cái, hóa thành hình người, chỉ là bởi vì lúc trước bị thương nặng, không thể hóa hình hoàn toàn, sừng rồng trên đầu và đuôi ở phía sau trong lúc nhất thời cũng không thu về được, như ẩn như hiện, nhưng Vân Sùng Trạch vừa đứng ở kia, liền khiến cho Chu Viêm ngây ngẩn cả người, lập tức lấy lại tinh thần, đáy mắt hơi hồng, liền quỳ một gối xuống : « Chủ tử ! »
Tầm mắt Vân Sùng Trạch nhìn về phía Chu Viêm, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ đối phương cúi đầu xuống bởi vì lúc trước chạy tới hơn nữa còn đánh nhau mà nhìn rất mệt mỏi, ánh mắt hắn liền nhu hòa xuống : « Đứng lên. »
Chu Viêm cũng không nhúc nhích : « Chủ tử, xin người hãy trừng phạt thuộc hạ, là do thuộc hạ vô dụng, kéo dài lâu như vậy mới tìm được chủ tử khiến cho chủ tử chịu tội lớn như vậy. »
Vân Sùng Trạch không nói gì liếc hắn một cái, năm đó mới vừa cứu hắn cũng không ngốc như vậy, sao càng ở bên người lại càng ngốc như vậy ? « Đứng lên, đỡ ta, mệt. »
Vân Sùng Trạch vươn tay, quả nhiên Chu Viêm lập tức đứng lên, nhanh chóng chạy qua, để cho Vân Sùng Trạch đem tất cả sức lực đặt lên trên người hắn.
Vân Sùng Trạch cũng không dồn nhiều sức, chợt nghe Chu Viêm chần chờ đề nghị : « Chủ tử hay là biến về đi, thuộc hạ ôm chủ tử, hơn nữa dùng ít sức một chút. »
Thế nhưng lời này của hắn không được Vân Sùng Trạch đáp lại, sau đó lại hỏi : « hai quả trứng kia là như thế nào ? sao lại có hơi thở huyết mạch Vân gia chúng ta ? »
Thân thể Chu Viêm cứng đờ, nghĩ tới lai lịch của hai quả trứng kia, khuôn mặt liền đỏ ửng, ấp úng không hé miệng.
« Hử ? » Vân Sùng Trạch nhếch mày, trực tiếp nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến cho đầu Chu Viêm cúi càng thấp : « Thuộc hạ…. không thể nói. »
Vân Sùng Trạch hừ một tiếng, Chu Viêm nhanh chóng giải thích : « Không, không phải là thuộc hạ không muốn nói, mà là thuộc hạ đã đồng ý với tam điện hạ…. không thể nói với người khác. »
Vân Sùng Trạch trực tiếp nâng tay lên, nắm gáy Chu Viêm, sức lực hơi mạnh một chút : « thật sao ? ta là người khác sao ? »
Chân Chu Viêm mềm nhũn quỳ xuống, lại cảm giác sức lực trên cổ tăng thêm, không đau, loại sức lực như vậy ngược lại khiến cho cả người Chu Viêm như nhũn ra, từ nơi chủ tử chạm vào, khiến cho da đầu hắn run lên, đầu óc ong ong, chỉ nhớ rõ lắc đầu : « không, không phải…. không phải người khác. »
Vân Sùng Trạch nói : « nói. Cho dù ngươi không nói, ta đi hỏi A Liệt, có khác nhau sao ? »
Chu Viêm nào dám để cho chủ tử đi hỏi tam điện hạ, sợ là tam điện hạ biết sẽ càng xấu hổ, cảm thấy chủ tử sớm muộn cũng sẽ biết, cũng như chủ tử nói vậy, chủ tử không phải người khác, hắn chần chờ một lúc, vẫn là đem chuyện Vân Bạch Liệt sinh hai quả trứng nói ra.
Vân Sùng Trạch sau khi nghe xong liền choáng váng, hắn từ từ đứng lên, bởi vì tức giận và khiếp sợ mà cái đuôi ở dưới thân biến thành hai chân cũng không phát hiện, đôi mắt đỏ lên : « ngươi nói cái gì ? hai quả trứng kia là A Liệt ? » em trai ngoan ngoãn của hắn thế mà sinh ra hai quả trứng sao ?
Ban đầu Vân Sùng Trạch nhận ra hơi thở của trứng rồng thuộc về tiền Đông hải bọn họ còn tưởng rằng là con người khác để lại bị Vân Bạch Liệt cứu được, không nghĩ tới…. thế mà do tam đệ hắn sinh ra ?
Trong ngực Vân Sùng Trạch phập phồng tức giận, Chu Viêm sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn : « Chủ tử xin ngài bớt giận ! chuyện này…. Chuyện này….. »
Vân Sùng Trạch giận dữ mà cười : « Bớt giận ? » hắn nuốt xuống được sao ?
Đường đường là tam điện hạ long tộc chịu uất ức làm nam phi của hoàng đế nhân tộc cũng thôi đi, hắn nhìn ra hoàng đế kia cũng rất để bụng tam đệ nhà hắn, nhưng hắn vẫn nghĩ A Liệt tốt xấu gì cũng là long tộc, ít nhất hẳn là ở phía trên, kết quả…. Ngay cả trứng rồng cũng có rồi.
Vân Sùng Trạch cảm thấy máu huyết dâng trào, lập tức bị Chu Viêm kéo lại, « Chủ tử chủ tử, người nghĩ lại dù sao cũng là người của tam điện hạ, là cha của tiểu chủ tử, là ân nhân cứu mạng của người…. » lỡ như ra tay thật, tam điện hạ phải giúp ai đây ? hắn khẳng định sẽ đứng bên chủ tử, nhưng hắn cũng không muốn tam điện hạ khó xử ?
Vân Sùng Trạch cảm thấy đầu càng đau, tức giận đến mức liền biến trở về thành ngân long, ôm đuôi không nói gì.
Chu Viêm bất đắc dĩ, hai tay cẩn thận nâng lên, đáy mặt nhịn không được hiện lên hâm mộ, nếu chủ tử đồng ý nhìn hắn nhiều hơn, cho dù là…. Hắn cũng đồng ý, chỉ tiếc, đây là chuyện không có khả năng.
Vân Bạch Liệt sợ ở lâu với Chu Kì Nghiêu nói không chừng lại đem toàn bộ bí mật về trứng rồng nói ra, liền lấy cớ tìm đại ngân long tới đây, chính là hắn vừa đi qua, liền cảm giác không khí giữa Chu Viêm và đại ca không đúng, nhìn đại ngân long đang ôm đuôi quay lưng về phía hắn, nhỏ giọng : « Đại ca thế nào ? »
Vẻ mặt Chu Viêm phức tạp nhìn hắn : « Chủ tử đã không có chuyện gì. » thế nhưng tam điện hạ người có việc.
Vân Bạch Liệt thở ra một hơi, cảm giác vảy rồng của Vân Sùng Trạch nhấp nhô, hạ giọng nói : « Đại ca, ngươi cảm thấy thế nào ? » kết quả hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói, đại ngân long ở trong lòng bàn tay Chu Viêm càng cuộn tròn hơn, càng thêm từ chối nói chuyện với hắn.
Vân Bạch Liệt chậm chạp cũng cảm giác không đúng, hắn nhìn Chu Viêm, người sau yên lặng nghiêng đầu sang một bên, Chu Viêm cũng không muốn nói, nhưng sớm muộn gì cũng phải lãnh một đao này, tam điện hạ ngài tự cầu nhiều phúc đi.
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm, lại nhìn Vân Sùng Trạch, như nghĩ thông cái gì, đáy mắt mang theo ý cười, hắn biết đại ca lo lắng sợ hắn bị thiệt, kỳ thật cũng không phải thật sự tức giận, nếu không, sợ là lúc này đã đi đánh Chu Kì Nghiêu, làm gì còn ở trong này hờn dỗi.
Hắn nghĩ nghĩ, liền đi qua một bên, đại ngân long một lần nữa lại quay thân qua. Vân Bạch Liệt vẫn là lần đầu tiên biết được đại ca cũng có tính trẻ con như vậy, trước kia hắn ỷ vào tuổi mình còn nhỏ, gây chuyện đều là đại ca giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, tính tình nhị ca rất nóng nảy, động một tí liền nổi giận, nhưng mỗi lần nhìn thấy đại ca trầm ổn cũng không dám xằng bậy, nhưng hôm nay…. Ba anh em bọn họ……
Vân Bạch Liệt một lần nữa chuyển qua, lấy hai quả trứng kia ra, thấy đai ngân long vừa muốn quay lưng qua, liền nhẹ giọng nói : « Đại ca, ngươi không muốn nhìn hai chất nhi của ngươi sao ? hiện tại tuy rằng bọn họ là trứng, nhưng bởi vì đã hấp thụ tu vi long châu của ta nên có thể nghe được chúng ta nói chuyện, rất thông minh. »
Chặc là nghe được Vân Bạch Liệt khen bọn họ, hai quả trứng vốn đang ngoan ngoãn nằm ở đó, liền lập tức dựng thẳng lên, bộ dáng rất tự hào, nhìn thấy như vậy đáy mắt Vân Bạch Liệt mang theo ý cười, sờ sờ thân trứng, đưa qua chỗ đại ngân long.
Đại ngân long vốn đang định xoay thân thể liền ngừng lại, nửa mở mắt thú nhìn thấy hai quả trứng gần trong gang tấc, nhất là hơi thở long tộc nồng đậm đập vào mặt.
Sinh mạng mới, tượng trưng cho sức sống mới.
Trước kia phụ vương vẫn thúc giục ba huynh đệ bọn họ sớm ngày thành gia lập nghiệp, rồi sinh hạ long bảo cho long tộc thêm náo nhiệt, nhưng hắn không gặp được long nữ như ý, liền cứ lừa bịp cho qua, cũng không nghĩ tới…. ngược lại lại để cẩu tặc long kia nắm được sơ hở, hai cả tộc bọn họ.
Hiện giờ nhìn thấy hai tiểu tử này, tuy rằng còn chưa phá xác, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra bộ dạng của hai tiểu tử này ở trong trứng, ánh mắt của đại ngân long hơi hồng, dùng móng vuốt ôm lấy hai quả trứng, cúi đầu, dùng đuôi cuốn, sờ sờ.
Hai quả trứng chắc là cảm nhận được hơi thở long tộc trên người đại ngân long, thân trứng ủi ủi vào người đại ngân long, cọ cọ vô cùng thân thiết lại ấm áp.
Tâm tình đại ngân long được vuốt lên, lúc này ôm hai quả trứng như ôm hai đưa trẻ, đi tới một bên Vân Bạch Liệt cũng đang đỏ mắt : « Được rồi, ta cũng không thể nói gì, cũng đã sinh rồi, nhìn hai tiểu tử này ta cũng vui mừng, cứ giữ đi. Chỉ là…. Ngươi định nói với vị kia như thế nào ? »
Đại ngân long vừa mới nói xong, liền cảm thấy hai quả trứng vốn đang hăng hái, lại yên lặng chui xuống móng vuốt hắn, không chịu thò đầu ra.
Đại ngân long :???
Vân Bạch Liệt nhìn thấy dáng vẻ này, yên lặng đưa tay lên đỡ trán : « Đây….. bọn họ đây là….. »
Vẫn là Chu Viêm ở một bên nhìn thấy tam điện hạ không nói nên lời, liền nhỏ giọng giải thích : « Chắc là hai vị tiểu chủ tử nghe hoàng thượng nói muốn đem bọn họ…. nướng cho tam điện hạ ăn…. »
Lúc này đại ngân long mới nhớ tới lời nói lúc trước, hắn vốn không hiểu, lúc này liền tưởng tượng một chút: « ….. »
Hắn cúi đầu nhìn trứng đang uất ức, lại nhìn Vân Bạch Liệt, người sau lại yên lặng đem mặt nghiêng sang một bên : « Ta nghĩ, vẫn là khoan nói với hắn, để đưa hắn về nhân tộc trước đã, nếu không ta sợ…. hắn sẽ không đi. » hiện giờ tình huống của long tộc quá phức tạp, căn bản là đang rất rối loạn, hắn không có pháp lực tự bảo vệ mình, vẫn là nên trở về nhân tộc thì an toàn hơn.
Hắn vốn muốn cho hai quả trứng này cùng đi với Chu Kì Nghiêu, nhưng hôm nay hai tiểu tử này có thể nghe hiểu, hắn lại sợ bọn họ hiểu lầm mình không cần bọn họ, cho nên chỉ có thể tạm thời không đề cập tới.
Đại ngân long nghe tới đây cũng hiểu, hắn lắc đầu, lại khôi phục hình người một lần nữa, đặt hai quả trứng trong khuỷu tay cẩn thận che chở, thở dài một tiếng : « Ngươi…. Thôi, cứ như vậy trước đi. »
Vân Bạch Liệt còn muốn nói gì, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đi tới bên này.
Chu Kì Nghiêu cùng Vân Bạch Liệt đi sang bên này, thế nhưng đứng xa xa cũng không lại gần, nghĩ bọn họ vừa gặp mặt sợ là có chuyện muốn nói, lúc này thật sự không chờ được, liền đi tới đây.
Kết quả, hắn vừa mới tới gần, mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt đều rất quái dị.
Chu Kì Nghiêu nhếch mày đi qua, vừa định hỏi Vân Bạch Liệt làm sao vậy, thế nhưng lại liếc mắt nhìn Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng sâu xa nhìn hắn, đối mặt với đại cữu tử, Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại y bào, tới trước mặt nam tử, thành thật kêu một tiếng : « Đại ca. »
« Đại ca ? ai là đại ca ngươi ? » Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng đang nhỏ giọng ê a, người khác nghe không được, nhưng những tiếng rồng gầm nhỏ bé này hắn làm đại điện hạ long tộc sao lại không nghe ra được, dám nướng cháu của hắn ?
Chu Kì Nghiêu cũng không giận, dù sao sau này có thể thuận lợi đem con rồng này đi không cũng phải được đại cữu tử gật đầu mới được, hắn cười cười : « đại ca của A Bạch chính là đại ca của ta, hẳn là nên gọi như vậy. »
Vân Bạch Liệt ở một bên đứng thẳng tắp, chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy bên tai ửng đỏ, chỉ là hắn đang căng thẳng, nên nhìn khuôn mặt lạnh lùng, cách người ngàn dặm.
Vân Sùng Trạch liếc Vân Bạch Liệt một cái, lúc này mới vuốt hai quả trứng, nhìn tam đệ không tiền đồ, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ ?
Nhưng cháu bị ức hiếp cũng không thể không đòi lại được, hắn liền thay đổi chủ đề, từ từ mở miệng nói : « Nghe nói, ngươi muốn nướng cháu ta ? »
« Hả ? » Chu Kì Nghiêu nhanh chóng ngẩng đầu, cháu ?
Hắn nhìn về phía hai quả trứng kia, nghĩ tới lời nói lúc trước của Vân Bạch Liệt, thân thể cứng đờ, không phải chứ ? hay không phải là thân thích, mà là….. con của nhị ca Vân Bạch Liệt sao ?
Đại ngân long bị nhốt tại Lệ Sơn lâu như vậy khẳng định là không có cơ hội, A Bạch là người của hắn, đương nhiên cũng không có cơ hội, vậy chỉ còn lại nhị ca chưa thấy qua kia thôi.
Vân Bạch Liệt vốn nhìn vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng hắn đoán được, trong lòng căng thẳng, nhìn về phía đại ca.
Vân Sùng Trạch lại cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng không biết tam đệ vì sao có thể sinh trứng, hoàng đế nhân tộc này chắc cũng không biết, cho nên Vân Sùng Trạch rất bình tĩnh, hắn từ từ nhìn Chu Kì Nghiêu, rốt cục nhớ ra phải làm như thế nào báo thù cho tam đệ của hắn.
Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần, vội vàng nhận sai : « Lúc trước không biết thân phận của hai quả trứng này, còn tưởng rằng là trứng bình thường, hiểu lầm là A Bạch đói bụng, nên mới nói ra những lời như vậy, nếu là long bảo của nhị ca, đương nhiên là không dám. »
Vân Sùng Trạch nhìn hắn cười quái dị : « Ai nói cho ngươi đây là của lão nhị ? »
Chu Kì Nghiêu : « ??? » không phải là còn có tộc nhân khác chứ ?
Vân Sùng Trạch cũng không trả lời, đột nhiên nói một câu : « Như vậy đi, nhìn ngươi thành khẩn như vậy, ta liền hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nếu trả lời khiến cho ta vừa lòng, vậy chuyện của ngươi và A Liệt ta sẽ không hỏi tới nữa, nhưng nếu không hài lòng, vậy ngươi tự lo liệu đi. »
Thần kinh Chu Kì Nghiêu lập tức căng thẳng, coi như là có chuyện lớn, cẩn thận nói : « Mời đại ca nói. »
Vân Bạch Liệt không biết sao lại có dự cảm xấu, hắn cùng Chu Viêm liếc nhau, yên lặng đồng thời nghiêng đầu sang một bên, không đành lòng nhìn thẳng.
Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng từ từ đi tới gần Chu Kì Nghiêu, hai quả trứng trong lòng hắn lúc này tìm được chỗ dựa, thật sự rất tự tin, khiến cho Chu Kì Nghiêu không thể không nhìn qua, phát hiện khi hai quả trứng đối diện với hắn, liền run rẩy, hắn nghĩ thầm, rồng thật là khác biệt, đến cả trứng cũng còn sức sống như vậy ?
Lúc này Vân Sùng Trạch rốt cục mở miệng : « Nếu ta cho ngươi chọn, một bên là A Liệt, một bên là hai quả trứng này, ngươi chọn bên nào ? »
Chu Kì Nghiêu không thể tưởng tượng : cái này căn bản không cần nghĩ, khẳng định là chọn A Bạch.
Nhưng…. Sao hắn cứ cảm thấy đại cữu tử đang hãm hại hắn ?
Hắn yên lặng nhìn nhìn trứng, không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy hai vật nhỏ này cũng đang nhìn hắn, vừa rồi còn run rẩy, lúc này lại hoàn toàn yên lặng, như là đang nghe.
Chu Kì Nghiêu nhìn qua Vân Bạch Liệt, phát hiện người này đang nhìn trời, bên trên có gì đẹp sao ?
Hắn nhìn vào ánh mắt thúc giục của đại cữu tử, vẫn kiên trì nói : « Đương nhiên là…. Chọn A Bạch. »
Sau khi nói xong, hắn còn tưởng rằng đại cữu tử còn có bẫy rập gì, kết quả liền nhìn thấy đại cữu tử chỉ nở nụ cười với hắn, may mắn thay không tức giận : « Vậy ngươi nhớ rõ lựa chọn hôm nay của ngươi. » đến lúc đó đừng hối hận.
Mặc dù đây là chuyện tương lai, nhưng lỡ như A Liệt không trở về cùng với hoàng đế, vậy con cháu của long tộc vẫn phải ở lại long tộc bọn họ.
Chu Kì Nghiêu hoài nghi nhìn lại, đại cữu ca sao lại cười kinh khủng như vậy với hắn ?
Hơn nữa hắn nhìn hai quả trứng kia lại nhảy lên, lần này trực tiếp dựa vào trên cổ đại cữu tử hắn, dùng sức cọ, còn phát ra thanh âm y y y, không hiểu sao hai thanh âm kia lại mời gọi như vậy, làm cho tay hắn hơi ngứa muốn ôm thử một chút, không biết long bảo sinh ra có vảy hay không, hình dạng như thế nào ? nếu là người thân của A Bạch, không biết có phải là ngân long….
Hai quả trứng này lúc phá xác có giống như lúc A Bạch phá xác không ?
Kết quả, hắn vừa tới gần, liền nhìn thấy hai quả trứng kia đang cọ đến hăng hái, lập tức né tránh hắn rồi nhảy vào lòng Vân Bạch Liệt, cọ một vòng, thậm chí cũng cọ Chu Viêm một chút, cuối cùng lại nhảy trở về lòng Vân Bạch Liệt.
Tay Chu Kì Nghiêu hơi ngứa, “Nếu không….. cho ta sờ sờ một chút được không ? »
Kết quả, hai quả trứng này cọ thêm một chút nữa rồi chui luôn vào ngực Vân Bạch Liệt trốn.
Chu Kì Nghiêu : « …. » hiện giờ ngay cả trứng rồng cũng ghét bỏ hắn sao ?
Chu Viêm ở một bên được chạm vào tiểu chủ tử cũng rất kích động, ánh mắt đồng tình nhìn Chu Kì Nghiêu : hoàng thượng, ngài bảo trọng !
Vân Sùng Trạch cũng trả được thù, thở ra một hơi, lúc này mới xoay người phất tay để cho Chu Viêm đuổi kịp, vừa đi vừa nói : « Bảo bối ngoan, nhảy tới chỗ cha các ngươi nói đêm nay đại bá sẽ ngủ cùng các ngươi. »
Hắn nói xong, hai quả trứng rồng liền chui ra, ghé vào trên vai hắn, hai quả trứng xếp chồng lên nhau nhìn về phía Vân Bạch Liệt, cuối cùng lại trượt xuống.
Vân Bạch Liệt nhìn nhi tử ấm áp đã đi xa, biết đại ca đau lòng mình biết hắn còn lời muốn nói với Chu Kì Nghiêu, ánh mắt nóng nóng, phất tay : « Các ngươi phải nghe lời. »
Hai trứng : « Y ! » không cần phải nhìn thấy phụ thân nhân tộc ngu ngốc muốn nướng bọn họ, thật là vui vẻ nha.
Vân Bạch Liệt giống như có thể nghe ra sự vui sướng trong hai thanh âm nhỏ bé đó, đầu càng đau, chỉ là chờ xoay người, liền nhìn thấy đôi mắt đang híp lại của Chu Kì Nghiêu : « Cha bọn nhỏ ? »
Tác giả :
Thả Phất