Thất Sơn Truyện
Chương 2: Cái giếng trong rừng
Lâm Gia Thái Bảo
Hôm đó, tôi định đi tìm cái hồ nhưng nghĩ lại trời trưa nắng thế này, ra đó không có bóng cây nên thôi. Với lại, có một thứ cứ làm tôi canh cánh trong đầu. Lúc thả xe từ từ xuống dốc, đi khỏi chùa Khmer, một khối đá hình vầng trăng khuyết, đứng hiên ngang giữa triền núi, như thách thức trời đất đã thu hút ánh mắt tôi. Hùng bon-sai nghe tới đó liền đổi tư thế ngồi, giống như tự sửa soạn lại bản thân.
“Giữa triền núi thoai thoải, làm sao lại có vách viếc gì được?”, ông anh tôi thắc mắc.
“Em không biết. Cái vách đó nhìn thì gần lắm, mà em lật tung lên chắc cả cái huyện, hỏi ai cũng lắc đầu không biết. Nhưng thề không nản chí. Em lên GPS định vị tọa độ núi, sau đó nhắm hướng vách đá, ước chừng chỉ cách 5km về hướng Tây Bắc. Sau đó lên bản đồ, chấm ra một điểm gần nhất so với chỗ đó mà bản đồ có đường đi được. Em định đi đến gần nó, rồi thì dù không có đường vô cũng quyết băng rừng mà đi. Phen này bằng mọi giá phải hỏi cho ra…”
Hơn 11h, tôi xuất phát sau khi uống vội ly nước thốt nốt. Trời âm u sang giờ đã rỉ rả cơn mưa rào, bầu trời đen xám càng làm cho vùng núi thêm âm trầm tĩnh mịch. Xe chạy bon bon trên đường vắng, do trưa cộng thêm trời mưa nên chẳng ai ra đường. Căn cứ theo bản đồ, tôi quẹo vào một con đường nhỏ. Chỗ này vẫn còn thuộc địa phận thị trấn Nhà Bàn, hướng về Tịnh Biên tầm 1km. Con đường này chừng 200m đầu tiên là nhựa nhưng về sau là đất. Đường lầy lội, hai bên đường chỉ toàn cây dại, cây rừng cao ngang đầu, thỉnh thoảng có một số nhánh rẻ là đường mòn nhỏ xíu chạy khuất sau hàng cây dẫn đền nơi nào có trời mà biết. Tôi tiết kiệm thời gian nên cứ nhắm đường chính mà chạy. Những khúc ngoặt tối om do cây che khuất, cơn mưa không lớn, gió lặng, ông trời đang ủ rủ còn tôi thì ngồi nhấp nhỏm trên con xe 67. Đồng hành với tôi chỉ có tiếng xe máy, thỉnh thoảng là tiếng chim rừng kêu lên bất chợt rồi tắt ngấm, lọt thỏm giữa những ngôi mộ mà không biết người nằm dưới đó đã được bao nhiêu năm rồi. Vùng gì mà ngộ, núi nào cũng đầy những mộ, mộ mới có, hương khói có, vô chủ có, thậm chí những nấm đất cao cũng có. Đang hăng máu lắm nên nhìn chung tôi không sợ gì cả, chỉ lo lỡ xe hư thì dẫn ra hơi bị mệt. Đi chừng 3km trong con đường mòn đó, ngay khi tôi vừa chột dạ vì thấy hơi xa so với điểm chấm trên bản đồ, đang định quay xe ra thì thấy thấp thoáng mái ngói đỏ của một ngôi chùa.
Phần đường dẫn vào chùa được lát đá thềm khá đẹp, tuy hơi nhiều rêu, cổng chùa được sơn vàng, nhìn còn mới lắm, bên trong nhìn giống "miểu" hơn là chùa. Có một gian chính và hai gian phụ, nhìn như chữ "U". Sân chùa có một cái lư lớn bằng đất nung, chỉ có chân nhang đã bạc màu do nắng gió. Tôi dựng xe vào góc định kiếm người hỏi thăm. Ấn tượng của tôi là gian chính đẹp, nền lót gạch tàu, cổ kính với những liễn và hoành phi, nhang khói thịnh, bức tượng Phật giữa chính điện đem đến cảm giác rất an nhiên tự tại. Nghe tiếng động, một sư thầy tuổi chắc cũng ngoài 70 bước ra. Tôi chắp tay trước ngực, chào thầy theo kiểu Phật giáo, rồi hỏi về cái vách đá bí ẩn kia. Cuộc trao đổi diễn ra khá chóng vánh, sư thầy chỉ tay ra phía sau và bảo đường xuống phía dưới đó hơi khó đi và dặn tôi nên cẩn thận vì trời mưa, vắt đỉa nhiều lắm. Tôi chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng ra phía sau chùa, tôi đi vòng giữa gian trái và gian chính, có con đường nhỏ cũng được lát bằng đá thềm. Đường xuống chừng 30m, là một cái dốc được dẫn bởi những bậc thang đá xanh, bề ngang chắc đi được hai người. Do dốc với nhiều rêu, như kiểu mưa vài tuần nay rồi không ai đi vậy, cho nên tôi đi khá chậm. Phía dưới con dốc là con đường mòn, hoặc nó đã từng là như vậy, dấu cỏ cho thấy trước đây đã có người qua lại chỗ này, chắc cũng mới gần đây người ta không đi nữa thôi. Xung quanh tôi lúc này có thể gọi là rừng được. Đủ thứ cây dại: còng, chuối, tre, thị, và những bụi cỏ không cao lắm nhưng làm khung cảnh rất um tùm rậm rạp. Tôi chỉ sợ có con gì nhảy xổ vào người thì chắc tè ra quần mất. Trời mưa làm không khí trong này hầm hập như lò xông hơi, ẩm ướt khó chịu. Tôi buộc ống quần, thắt dây giày lại đề phòng côn trùng, đĩa vắt chui vào. Xả tay áo ra và không quên đội nón lên. Cho an tâm thôi.
Giữa trưa, do cây rậm rạp và trời mưa nên không gian khá tối, tôi lần mò theo con đường quanh co. Phía sau tán cây, tôi thấp thoáng thấy cái gì đó sừng sững, chắc mẩm là vách đá tôi đang tìm rồi nên tôi càng vui vẻ đi tới. Không gì to lớn lắm nhưng với tôi cảm giác như sắp khám phá ra một lục địa mới vậy. Kể ra thì lúc đó tôi cũng gan thật, đa phần mọi người sẽ sợ ma hay thứ gì đó siêu nhiên, thề là tôi chỉ thấy sợ muỗi đốt hay kiến hay ong hay mấy con rắn. Gớm chết đi được. Mẹ tôi hay nói tôi sinh vào giờ Dần, dương khí vượng, nên kiểu như nặng vía dữ lắm, cho nên tôi không thấy được thế giới tâm linh và do đó tôi cũng không biết sợ những gì tôi không thấy.
Hết đường mòn. Trước mặt tôi là ba ngôi nhà lá, nền đất, mặt tiền dựng ván, vách lá dừa. Trông chúng cũng khá cũ kỹ và tơi tả, cũng phải, có lẽ do điều kiện của chủ nhà không đủ sửa sang lại. Bỗng nhiên tôi thấy an tâm hẳn. Ít ra cảm thấy đỡ cô đơn thôi. Nghe tiếng người lạ tới, trong nhà vọng ra tiếng chó sủa vang cả núi đồi làm tôi giật cả mình. Tôi lại thấp thoáng thấy vấch đá phía sau tán cây, nên vòng qua 3 ngôi nhà đó để đi tiếp. Phía sau, đúng như dự đoán của tôi, không còn đường nữa. Trước mặt tôi là những cây chuối, tôi nghĩ là nó mọc dại, không cao như những cây chuối thường thấy, thân cũng nhỏ hơn nhưng lá nhiều và kín, những buồng chuối non chắc bị khỉ gặm nham nhở, thâm đen và rỉ ra nhựa. Theo hướng thì đúng rồi, chắc nó chỉ sau cái hàng chuối này thôi. Tôi bước tiếp, nhìn xa thì chuối khá rậm nhưng lại gần thì vẫn đủ chỗ cho hai người đi. Tôi đi qua lại trong đấy, chắc chừng 50m thì hết rừng chuối, trước mặt tôi lại hiện lên cảnh rừng rậm quen thuộc.
Tuy nhiên, có một thứ ko đúng ở đây, đó là cái giếng. Vâng, một cái giếng giữa rừng. Tôi cho là do những người sống trong ba ngôi nhà kia đào. Nhưng chắc ko đâu, vì giếng này khô rồi, khá nông và hôi, thành giếng đóng rêu đen xì, xi măng bong ra từng mảng. Tôi nghĩ trong đầu, lúc tôi quay đi mà có con ma nữ tóc dài nào trèo từ dưới giếng lên, như trong phin The Ring, chắc tôi đạp nó xuống lại thôi chứ cũng không gì. Tôi băng qua giếng để đi tiếp, nhưng lúc vừa đi ngang miệng giếng, trong đầu tôi vang lên âm thanh gì đó chói tai kinh khủng, chỉ vang trong đầu tôi thôi chứ không phải là từ bên ngoài vọng đến. Nó làm tôi choáng váng phải nhắm mắt lại vài giây, choáng như kiểu ngồi lâu rồi thình lình đứng dậy vậy. Từ từ mở mắt ra thì hết hẳn. Nhưng tôi cảm thấy khung cảnh xung quanh có gì đó khác khác, kiểu như khác những chi tiết nhỏ thôi nhưng không tìm ra được, đại loại giống như có ai đó chum khăn lên đầu bạn rồi dẫn bạn đến một chỗ khác rồi mở khăn ra vậy, ờ, nói thế cho giống với từ mấy người yếu vía hay gọi là “bị ma giấu” ấy, là linh cảm vậy.
.
Lòng nghĩ là do tác động hồi nãy nên tôi vẫn hăng hái sấn bước tới trước. Qua cái giếng là trở lại địa hình rừng cây. Nền đất nơi đây là cát, toàn cát, nhưng chúng còn khá tơi chứ không kiểu khô cứng lại như đất. Với lại không bằng phẳng, cứ nhấp nhô liên tục, làm tôi di chuyển hết sức chậm chạp. Nào là mưa, cây che khuất ánh sáng, cây bụi gai và đủ thứ gì dính dính dưới chân khiến tôi suýt té mấy lần. Có những con dốc nhỏ chừng 5 hay 6 mét gì đó nữa, leo lên rồi lại leo xuống, cho nên quãng đường thì chừng vài trăm mét thôi nhưng phải nói là tôi như lên bờ xuống ruộng. Mồ hôi tuôn ra như tắm, tôi căng thẳng dò đường đi. Mà ngộ cái là khi trong đấy, chắc là do tôi mệt với căng thẳng, nên trong đầu tôi văng vẳng những tiếng vo ve gì đó của cả ngàn con côn trùng, kiểu như… có ai thì thầm hoặc đứa nhỏ nào khóc vậy. Tôi vẫn cho là của đám côn trùng nào đó, chứ con nít đâu ra? Dưới giếng à? Hừm… Trước mặt tôi lại có một con dốc nhỏ, linh cảm tôi cho thấy sau con dốc này là cái vách đá kia rồi. Tôi phấn khởi leo lên. Vạch tán cây ra, tôi đờ cả người. Dĩ nhiên là không có cái vách núi nào cả, mà là cái giếng! Vô lý, tôi đi theo la bàn, rõ ràng không hề đi vòng tròn!
Quái lạ. Tôi không hề có cảm giác mình đang đi vòng, bình thường tôi định hướng khá tốt. Không chấp nhận chuyện mình vừa đi một vòng, tôi lấy điện thoại ra mở la bàn lên, xác định lại hướng của vách đá, rồi băng rừng đi tiếp. Lạ một chỗ là trời tuy mưa nhưng tai tôi ko nghe dc tiếng mưa rơi trên lá, mà chỉ nghe được những tiếng ù ù, thực ra nó giống tiếng thều thào của ai đó hơn, hoặc cũng giống như tiếng thút thít của trẻ con, là cái tiếng nãy giờ cứ văng vẳng trong đầu tôi đó, rất là bực. Nhưng tôi không cho là giữa chốn rừng núi này có thể có những tiếng giống vậy được. Không. Toàn cây là cây thôi, chắc là do tiếng côn trùng đập cánh cộng thêm tôi bị mệt nên có ảo giác. Tôi nghĩ vậy và càng tự tin sấn tới trước, tay giữ khư khư la bàn trong điện thoại, tôi tự tin là mình đang đi con đường khác lúc nãy, vì các bụi cây ở đây không có dấu đổ rạp. Vừa leo lên một con dốc nhỏ, vén bụi cây gai trước mặt, nằm im lìm phía kia không phải là cái vách đá tôi muốn tìm mà dĩ nhiên là cái giếng. Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm. Sao cứ đi vòng mãi thế, rõ ràng tôi đi theo la bàn mà? Nhìn xuống la bàn trong điện thoại thì bỗng nó tắt ngóm.
Hết pin.
Cục sạc dự phòng tôi lại để trong xe. Phen này chắc đành gác lại ham muốn tìm kiếm lại mà quay ra xe thôi. Nhìn lại cánh rừng sau lưng một lần nữa đầy hối tiếc, tôi quay đi. Vừa qua khỏi cái giếng, cảm giác như tiếng côn trùng đập cánh nhiều lắm hay sao ấy, mà nghe như tiếng cười, y hệt luôn. Mà quái, trời mưa làm gì có con gì bay?
Tôi lần mò theo đường cũ chẳng mấy chốc mà tới nơi đậu xe, nhanh chóng lấy cục sạc ra. Giữa chốn rừng núi này, tôi không quan tâm có ma quỷ hay ko, chỉ sợ là gặp tai nạn mà không liên lạc được với ai thì mới chết chắc. Tôi đứng nhìn triền dốc dẫn xuống khu rừng, bụng còn đang nghĩ hay là bất chấp làm một cú nữa cho ra ngô ra khoai, thì bỗng phía cánh rừng, mưa tuôn dữ dội, trong khi chỗ tôi đang đứng đây thì chỉ mưa lâm râm. Nhìn mưa đấy tôi không dám vào, đanh chào sư cụ rồi ra lấy xe. Nhưng ko thấy sư cụ đâu, gian chính điện lúc nãy khá ấm cúng giờ cứ thấy lạnh lạnh thế nào ấy. Tôi nghĩ có lẻ ông nghỉ trưa rồi cũng nên, 12h rồi mà, nên tôi dắt xe ra luôn.
Vừa chạy khỏi cổng chùa, tôi ngạc nhiên khi phía tay phải cổng, phía sau một bụi cỏ thấp, là một cụm mả được tạo nên bởi ba nhóm mộ nhỏ gồm tám cái cả thảy, lọai mộ đất vừa đắp, phía trên còn để nhiều đồ cúng và còn chân nhang, có vẻ mới đắp tầm hai tuần thôi vì đồ cúng nhìn hư cả rồi. Hồi nãy chạy vào sao không thấy được nhỉ? Chắc do nôn nao tìm cái vách đá nên không để ý. Tôi vừa chạy xe ra, ngoái nhìn lại ngôi chùa cổ kính yên lặng lần cuối. Mới để ý, lúc nãy tôi đi lên chùa bằng chính con đường tôi xuống, sao không nhớ có đi ngang ba ngôi nhà vậy? Đúng là bấn loạn hết rồi không để ý gì hết… Xe chạy bon bon, đường gì nhiều rêu vậy, mưa như mấy nay thì cũng phải 2 tuần rồi không ai chà rửa. Tội ông sư già lỡ bị gì rồi sao.
Hôm đó, tôi định đi tìm cái hồ nhưng nghĩ lại trời trưa nắng thế này, ra đó không có bóng cây nên thôi. Với lại, có một thứ cứ làm tôi canh cánh trong đầu. Lúc thả xe từ từ xuống dốc, đi khỏi chùa Khmer, một khối đá hình vầng trăng khuyết, đứng hiên ngang giữa triền núi, như thách thức trời đất đã thu hút ánh mắt tôi. Hùng bon-sai nghe tới đó liền đổi tư thế ngồi, giống như tự sửa soạn lại bản thân.
“Giữa triền núi thoai thoải, làm sao lại có vách viếc gì được?”, ông anh tôi thắc mắc.
“Em không biết. Cái vách đó nhìn thì gần lắm, mà em lật tung lên chắc cả cái huyện, hỏi ai cũng lắc đầu không biết. Nhưng thề không nản chí. Em lên GPS định vị tọa độ núi, sau đó nhắm hướng vách đá, ước chừng chỉ cách 5km về hướng Tây Bắc. Sau đó lên bản đồ, chấm ra một điểm gần nhất so với chỗ đó mà bản đồ có đường đi được. Em định đi đến gần nó, rồi thì dù không có đường vô cũng quyết băng rừng mà đi. Phen này bằng mọi giá phải hỏi cho ra…”
Hơn 11h, tôi xuất phát sau khi uống vội ly nước thốt nốt. Trời âm u sang giờ đã rỉ rả cơn mưa rào, bầu trời đen xám càng làm cho vùng núi thêm âm trầm tĩnh mịch. Xe chạy bon bon trên đường vắng, do trưa cộng thêm trời mưa nên chẳng ai ra đường. Căn cứ theo bản đồ, tôi quẹo vào một con đường nhỏ. Chỗ này vẫn còn thuộc địa phận thị trấn Nhà Bàn, hướng về Tịnh Biên tầm 1km. Con đường này chừng 200m đầu tiên là nhựa nhưng về sau là đất. Đường lầy lội, hai bên đường chỉ toàn cây dại, cây rừng cao ngang đầu, thỉnh thoảng có một số nhánh rẻ là đường mòn nhỏ xíu chạy khuất sau hàng cây dẫn đền nơi nào có trời mà biết. Tôi tiết kiệm thời gian nên cứ nhắm đường chính mà chạy. Những khúc ngoặt tối om do cây che khuất, cơn mưa không lớn, gió lặng, ông trời đang ủ rủ còn tôi thì ngồi nhấp nhỏm trên con xe 67. Đồng hành với tôi chỉ có tiếng xe máy, thỉnh thoảng là tiếng chim rừng kêu lên bất chợt rồi tắt ngấm, lọt thỏm giữa những ngôi mộ mà không biết người nằm dưới đó đã được bao nhiêu năm rồi. Vùng gì mà ngộ, núi nào cũng đầy những mộ, mộ mới có, hương khói có, vô chủ có, thậm chí những nấm đất cao cũng có. Đang hăng máu lắm nên nhìn chung tôi không sợ gì cả, chỉ lo lỡ xe hư thì dẫn ra hơi bị mệt. Đi chừng 3km trong con đường mòn đó, ngay khi tôi vừa chột dạ vì thấy hơi xa so với điểm chấm trên bản đồ, đang định quay xe ra thì thấy thấp thoáng mái ngói đỏ của một ngôi chùa.
Phần đường dẫn vào chùa được lát đá thềm khá đẹp, tuy hơi nhiều rêu, cổng chùa được sơn vàng, nhìn còn mới lắm, bên trong nhìn giống "miểu" hơn là chùa. Có một gian chính và hai gian phụ, nhìn như chữ "U". Sân chùa có một cái lư lớn bằng đất nung, chỉ có chân nhang đã bạc màu do nắng gió. Tôi dựng xe vào góc định kiếm người hỏi thăm. Ấn tượng của tôi là gian chính đẹp, nền lót gạch tàu, cổ kính với những liễn và hoành phi, nhang khói thịnh, bức tượng Phật giữa chính điện đem đến cảm giác rất an nhiên tự tại. Nghe tiếng động, một sư thầy tuổi chắc cũng ngoài 70 bước ra. Tôi chắp tay trước ngực, chào thầy theo kiểu Phật giáo, rồi hỏi về cái vách đá bí ẩn kia. Cuộc trao đổi diễn ra khá chóng vánh, sư thầy chỉ tay ra phía sau và bảo đường xuống phía dưới đó hơi khó đi và dặn tôi nên cẩn thận vì trời mưa, vắt đỉa nhiều lắm. Tôi chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng ra phía sau chùa, tôi đi vòng giữa gian trái và gian chính, có con đường nhỏ cũng được lát bằng đá thềm. Đường xuống chừng 30m, là một cái dốc được dẫn bởi những bậc thang đá xanh, bề ngang chắc đi được hai người. Do dốc với nhiều rêu, như kiểu mưa vài tuần nay rồi không ai đi vậy, cho nên tôi đi khá chậm. Phía dưới con dốc là con đường mòn, hoặc nó đã từng là như vậy, dấu cỏ cho thấy trước đây đã có người qua lại chỗ này, chắc cũng mới gần đây người ta không đi nữa thôi. Xung quanh tôi lúc này có thể gọi là rừng được. Đủ thứ cây dại: còng, chuối, tre, thị, và những bụi cỏ không cao lắm nhưng làm khung cảnh rất um tùm rậm rạp. Tôi chỉ sợ có con gì nhảy xổ vào người thì chắc tè ra quần mất. Trời mưa làm không khí trong này hầm hập như lò xông hơi, ẩm ướt khó chịu. Tôi buộc ống quần, thắt dây giày lại đề phòng côn trùng, đĩa vắt chui vào. Xả tay áo ra và không quên đội nón lên. Cho an tâm thôi.
Giữa trưa, do cây rậm rạp và trời mưa nên không gian khá tối, tôi lần mò theo con đường quanh co. Phía sau tán cây, tôi thấp thoáng thấy cái gì đó sừng sững, chắc mẩm là vách đá tôi đang tìm rồi nên tôi càng vui vẻ đi tới. Không gì to lớn lắm nhưng với tôi cảm giác như sắp khám phá ra một lục địa mới vậy. Kể ra thì lúc đó tôi cũng gan thật, đa phần mọi người sẽ sợ ma hay thứ gì đó siêu nhiên, thề là tôi chỉ thấy sợ muỗi đốt hay kiến hay ong hay mấy con rắn. Gớm chết đi được. Mẹ tôi hay nói tôi sinh vào giờ Dần, dương khí vượng, nên kiểu như nặng vía dữ lắm, cho nên tôi không thấy được thế giới tâm linh và do đó tôi cũng không biết sợ những gì tôi không thấy.
Hết đường mòn. Trước mặt tôi là ba ngôi nhà lá, nền đất, mặt tiền dựng ván, vách lá dừa. Trông chúng cũng khá cũ kỹ và tơi tả, cũng phải, có lẽ do điều kiện của chủ nhà không đủ sửa sang lại. Bỗng nhiên tôi thấy an tâm hẳn. Ít ra cảm thấy đỡ cô đơn thôi. Nghe tiếng người lạ tới, trong nhà vọng ra tiếng chó sủa vang cả núi đồi làm tôi giật cả mình. Tôi lại thấp thoáng thấy vấch đá phía sau tán cây, nên vòng qua 3 ngôi nhà đó để đi tiếp. Phía sau, đúng như dự đoán của tôi, không còn đường nữa. Trước mặt tôi là những cây chuối, tôi nghĩ là nó mọc dại, không cao như những cây chuối thường thấy, thân cũng nhỏ hơn nhưng lá nhiều và kín, những buồng chuối non chắc bị khỉ gặm nham nhở, thâm đen và rỉ ra nhựa. Theo hướng thì đúng rồi, chắc nó chỉ sau cái hàng chuối này thôi. Tôi bước tiếp, nhìn xa thì chuối khá rậm nhưng lại gần thì vẫn đủ chỗ cho hai người đi. Tôi đi qua lại trong đấy, chắc chừng 50m thì hết rừng chuối, trước mặt tôi lại hiện lên cảnh rừng rậm quen thuộc.
Tuy nhiên, có một thứ ko đúng ở đây, đó là cái giếng. Vâng, một cái giếng giữa rừng. Tôi cho là do những người sống trong ba ngôi nhà kia đào. Nhưng chắc ko đâu, vì giếng này khô rồi, khá nông và hôi, thành giếng đóng rêu đen xì, xi măng bong ra từng mảng. Tôi nghĩ trong đầu, lúc tôi quay đi mà có con ma nữ tóc dài nào trèo từ dưới giếng lên, như trong phin The Ring, chắc tôi đạp nó xuống lại thôi chứ cũng không gì. Tôi băng qua giếng để đi tiếp, nhưng lúc vừa đi ngang miệng giếng, trong đầu tôi vang lên âm thanh gì đó chói tai kinh khủng, chỉ vang trong đầu tôi thôi chứ không phải là từ bên ngoài vọng đến. Nó làm tôi choáng váng phải nhắm mắt lại vài giây, choáng như kiểu ngồi lâu rồi thình lình đứng dậy vậy. Từ từ mở mắt ra thì hết hẳn. Nhưng tôi cảm thấy khung cảnh xung quanh có gì đó khác khác, kiểu như khác những chi tiết nhỏ thôi nhưng không tìm ra được, đại loại giống như có ai đó chum khăn lên đầu bạn rồi dẫn bạn đến một chỗ khác rồi mở khăn ra vậy, ờ, nói thế cho giống với từ mấy người yếu vía hay gọi là “bị ma giấu” ấy, là linh cảm vậy.
.
Lòng nghĩ là do tác động hồi nãy nên tôi vẫn hăng hái sấn bước tới trước. Qua cái giếng là trở lại địa hình rừng cây. Nền đất nơi đây là cát, toàn cát, nhưng chúng còn khá tơi chứ không kiểu khô cứng lại như đất. Với lại không bằng phẳng, cứ nhấp nhô liên tục, làm tôi di chuyển hết sức chậm chạp. Nào là mưa, cây che khuất ánh sáng, cây bụi gai và đủ thứ gì dính dính dưới chân khiến tôi suýt té mấy lần. Có những con dốc nhỏ chừng 5 hay 6 mét gì đó nữa, leo lên rồi lại leo xuống, cho nên quãng đường thì chừng vài trăm mét thôi nhưng phải nói là tôi như lên bờ xuống ruộng. Mồ hôi tuôn ra như tắm, tôi căng thẳng dò đường đi. Mà ngộ cái là khi trong đấy, chắc là do tôi mệt với căng thẳng, nên trong đầu tôi văng vẳng những tiếng vo ve gì đó của cả ngàn con côn trùng, kiểu như… có ai thì thầm hoặc đứa nhỏ nào khóc vậy. Tôi vẫn cho là của đám côn trùng nào đó, chứ con nít đâu ra? Dưới giếng à? Hừm… Trước mặt tôi lại có một con dốc nhỏ, linh cảm tôi cho thấy sau con dốc này là cái vách đá kia rồi. Tôi phấn khởi leo lên. Vạch tán cây ra, tôi đờ cả người. Dĩ nhiên là không có cái vách núi nào cả, mà là cái giếng! Vô lý, tôi đi theo la bàn, rõ ràng không hề đi vòng tròn!
Quái lạ. Tôi không hề có cảm giác mình đang đi vòng, bình thường tôi định hướng khá tốt. Không chấp nhận chuyện mình vừa đi một vòng, tôi lấy điện thoại ra mở la bàn lên, xác định lại hướng của vách đá, rồi băng rừng đi tiếp. Lạ một chỗ là trời tuy mưa nhưng tai tôi ko nghe dc tiếng mưa rơi trên lá, mà chỉ nghe được những tiếng ù ù, thực ra nó giống tiếng thều thào của ai đó hơn, hoặc cũng giống như tiếng thút thít của trẻ con, là cái tiếng nãy giờ cứ văng vẳng trong đầu tôi đó, rất là bực. Nhưng tôi không cho là giữa chốn rừng núi này có thể có những tiếng giống vậy được. Không. Toàn cây là cây thôi, chắc là do tiếng côn trùng đập cánh cộng thêm tôi bị mệt nên có ảo giác. Tôi nghĩ vậy và càng tự tin sấn tới trước, tay giữ khư khư la bàn trong điện thoại, tôi tự tin là mình đang đi con đường khác lúc nãy, vì các bụi cây ở đây không có dấu đổ rạp. Vừa leo lên một con dốc nhỏ, vén bụi cây gai trước mặt, nằm im lìm phía kia không phải là cái vách đá tôi muốn tìm mà dĩ nhiên là cái giếng. Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm. Sao cứ đi vòng mãi thế, rõ ràng tôi đi theo la bàn mà? Nhìn xuống la bàn trong điện thoại thì bỗng nó tắt ngóm.
Hết pin.
Cục sạc dự phòng tôi lại để trong xe. Phen này chắc đành gác lại ham muốn tìm kiếm lại mà quay ra xe thôi. Nhìn lại cánh rừng sau lưng một lần nữa đầy hối tiếc, tôi quay đi. Vừa qua khỏi cái giếng, cảm giác như tiếng côn trùng đập cánh nhiều lắm hay sao ấy, mà nghe như tiếng cười, y hệt luôn. Mà quái, trời mưa làm gì có con gì bay?
Tôi lần mò theo đường cũ chẳng mấy chốc mà tới nơi đậu xe, nhanh chóng lấy cục sạc ra. Giữa chốn rừng núi này, tôi không quan tâm có ma quỷ hay ko, chỉ sợ là gặp tai nạn mà không liên lạc được với ai thì mới chết chắc. Tôi đứng nhìn triền dốc dẫn xuống khu rừng, bụng còn đang nghĩ hay là bất chấp làm một cú nữa cho ra ngô ra khoai, thì bỗng phía cánh rừng, mưa tuôn dữ dội, trong khi chỗ tôi đang đứng đây thì chỉ mưa lâm râm. Nhìn mưa đấy tôi không dám vào, đanh chào sư cụ rồi ra lấy xe. Nhưng ko thấy sư cụ đâu, gian chính điện lúc nãy khá ấm cúng giờ cứ thấy lạnh lạnh thế nào ấy. Tôi nghĩ có lẻ ông nghỉ trưa rồi cũng nên, 12h rồi mà, nên tôi dắt xe ra luôn.
Vừa chạy khỏi cổng chùa, tôi ngạc nhiên khi phía tay phải cổng, phía sau một bụi cỏ thấp, là một cụm mả được tạo nên bởi ba nhóm mộ nhỏ gồm tám cái cả thảy, lọai mộ đất vừa đắp, phía trên còn để nhiều đồ cúng và còn chân nhang, có vẻ mới đắp tầm hai tuần thôi vì đồ cúng nhìn hư cả rồi. Hồi nãy chạy vào sao không thấy được nhỉ? Chắc do nôn nao tìm cái vách đá nên không để ý. Tôi vừa chạy xe ra, ngoái nhìn lại ngôi chùa cổ kính yên lặng lần cuối. Mới để ý, lúc nãy tôi đi lên chùa bằng chính con đường tôi xuống, sao không nhớ có đi ngang ba ngôi nhà vậy? Đúng là bấn loạn hết rồi không để ý gì hết… Xe chạy bon bon, đường gì nhiều rêu vậy, mưa như mấy nay thì cũng phải 2 tuần rồi không ai chà rửa. Tội ông sư già lỡ bị gì rồi sao.
Tác giả :
Lâm Gia Thái Bảo