Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 88: Vui vui vui...
Lời của Tiếu Vũ Hàm gây ra hiệu quả đóng băng, suốt một phút đồng hồ, ba người ngẩn ra không một tiếng động.
Hạ Linh Doanh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng cau có của Tiêu Mạc Ngôn, ho khẽ một tiếng, nói: “Ừm…Tiêu, đi ngủ đi.”
Xoay mạnh người lại, Tiêu Mạc Ngôn mở to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh. Cái gì? Em nói cái gì, lặp lại một lần nữa thử xem!
“Em nói chị đi ngủ đi.” Hạ Linh Doanh tận lực xem nhẹ sự đe dọa của Tiêu Mạc Ngôn, như thế khiến cho Tiêu tổng không bình tĩnh được, đen mặt nhìn hai người. Dĩ nhiên lại đuổi mình đi? Làm gì vậy? Này! Đây chính là nhà mình mà.
Tiếu Vũ Hàm vẫn dáng vẻ bình tĩnh như cũ, cô biết lúc nào Tiêu Mạc Ngôn cũng lấy Dạ Ngưng ra uy hiếp mình, giờ thì sao? Không phải Hạ Hạ vẫn ở đây sao, ít nhất cô còn không bị vợ quản nghiêm.
“Cái gì chứ, nếu không cả ba chúng ta ngủ cùng nhau đi.” Thầm nguyền rủa trong lòng cả nửa ngày, Tiêu Mạc Ngôn cũng không dám nổi giận với Hạ Linh Doanh, chớp chớp mắt như thể cô vợ nhỏ chịu ủy khuất nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Dù sao cô bôi xấu danh dự người ta là chuyện có thật không cần bàn cãi, giờ Hạ Hạ không đề cập tới thì cũng không có nghĩa là đã tha thứ cho cô, vạn nhất người ta đâm một cú hồi mã thương giết tới, một thương đâm cho cô hộc máu, vậy thì mất nhiều hơn được, vẫn nên áp chế lửa giận, bình tĩnh……
Hạ Linh Doanh quẳng ánh mắt coi thường về phía Tiêu Mạc Ngôn, cau mày. Mệt cho chị nghĩ ra được, ba người ngủ cùng nhau? Chị định ngủ dưới chân à?
“Vũ Hàm, được không? Cũng vừa dịp tôi nói cho em chuyện Phong Đằng.” Biết dụ dỗ Hạ Hạ không được, Tiêu Mạc Ngôn liền dời mục tiêu, ý đồ dùng Dạ Ngưng mở cửa trận doanh đối phương.
Tiếu Vũ Hàm lại vẫn bộ dáng cũ, thản nhiên nhìn cô, hỏi: “Chị muốn ngủ với tôi?”
“Ách……” Cái gì gọi là nằm cũng trúng đạn, Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn hết chỗ nói. Vũ Hàm à, em có cần nói chuyện sắc bén như vậy không! Tuy rằng như vậy, Tiêu Mạc Ngôn vẫn kiên trì đáp: “……Nếu em không ngại thì cũng có thể.” Vì Hạ Hạ, cô cũng bất chấp giá nào mà trưng cái mặt già ra.
Tiếu Vũ Hàm vẫn không phản ứng gì, nhìn Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, nói: “Tôi để ý.”
“Em để ý cái gì?” Tiêu Mạc Ngôn nóng nảy, bao nhiêu người muốn gặp cô một lần cũng khó, vậy mà Tiếu Vũ Hàm dĩ nhiên lại từ chối ngủ cùng giường với mình!
Tiếu Vũ Hàm liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, thập phần bình tĩnh nói ra sự thực: “Không an toàn.”
“……” Tiêu Mạc Ngôn tử trận, cô chưa bao giờ biết một Tiếu Vũ Hàm thoạt nhìn lạnh lùng dĩ nhiên nội tâm lại tà ác như thế, nói tới vấn đề liên quan tới chuyện đó dĩ nhiên lại có thể bình tĩnh như vậy.
Hạ Linh Doanh ở bên cạnh nhìn nhịn không được liền cười thành tiếng, kéo Tiêu Mạc Ngôn, cười nói: “Được rồi, Tiêu, đừng làm loạn nữa, mau nói về Phong Đằng đi.”
“Thôi đi.” Tiêu Mạc Ngôn không vui nhìn Hạ Linh Doanh, tiểu nữ nhân này quả thực nên xử lí, sao mà lần nào cũng đều hướng cánh tay ra ngoài vậy? Chỉ biết hướng về người ngoài, không được, phải tìm thời gian trừng phạt một chút mới được!
Hạ Linh Doanh vẫn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy ánh mắt của cô có chút biến vị liền hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn Vũ Hàm bên cạnh, Vũ Hàm chỉ nhếch môi, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ. Mặt Hạ Linh Doanh trong nháy mắt liền nóng bừng bừng, ho một tiếng, giận dữ trợn mắt với Tiêu Mạc Ngôn. Muốn gì? Đồ háo sắc!
Tiêu Mạc Ngôn tà ác cười cười, nhìn mặt Hạ Linh Doanh đỏ hồng, tâm tình tốt vô cùng, cũng không thèm so đo nhiều với Tiếu Vũ Hàm nữa, ngồi trên giường, nghiêm trang nói: “Kỳ thật tôi cũng không quá quen thuộc với Phong Đằng, chẳng qua là hai năm trước đã từng gặp mặt Phong tổng.”
“Hai năm trước? Đã gặp mặt? Là nữ à?” Hạ Linh Doanh nhìn bộ dáng rối rắm của Tiêu Mạc Ngôn, liền liên tiếp đặt ra câu hỏi, Tiêu Mạc Ngôn toát hết cả mồ hôi. Làm gì thế? Em còn không để cho tôi nói nữa? Lại buộc tội vô căn cứ! Tôi cũng đâu phải dâm tặc, cứ thấy gái là động tâm đâu! Này, tin tưởng tôi một chút thì mất đi tí thịt nào sao? Vừa rồi là ai bảo Tiếu Vũ Hàm phải tin tưởng người kia, cũng phải tin tưởng chính bản thân mình?
Hạ Linh Doanh cũng biết mình lằng nhằng không đúng chỗ, cắn cắn môi, từ bỏ.
Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn hai người mà có chút buồn cười, Hạ Hạ cứ nói Tiêu tính tình trẻ con, nhưng kỳ thật ở trước mặt Tiêu Mạc Ngôn, làm sao mà cô ấy lại không thường như vậy?
“Ừ, nói chuyện chính thôi.” Tiêu Mạc Ngôn thấy Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh thì trong lòng sẽ không thoải mái, bèn nói chuyện để dời lực chú ý của cô. Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhìn cô.
“Nếu nói về Phong Đằng, thì đó là một xí nghiệp gia tộc. Trong ấn tượng thì là về phương diện máy tính, ái chà, mấy cái thứ này đó tôi cũng không hiểu, dù sao thì chính là về kỹ thuật. Mấy năm trước bởi vì album của một nghệ sĩ mà ảnh hưởng đến phần sửa chữa vấn đề tạo hình và ảnh chụp nên từng hợp tác với bên đó vài lần. Công ty tư nhân, không lớn lắm, nhưng bọn họ đều là tinh anh. Dạ Ngưng có thể được nhận vào, cũng coi như là có năng lực.” Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, thấy bộ dáng mất hồn của cô, khẽ thở dài. Đùa giỡn thì đùa giỡn, kỳ thật cô vẫn rất đau lòng người con gái này, khổ sở như không thiết sống, bận rộn đến nỗi đen trắng chẳng phân biệt được, tất cả đều vì Dạ Ngưng. Aish, đúng là một kẻ si tình.
“Phong tổng rất nghiêm khắc, có tên gọi là ‘nữ ma đầu’, Dạ Ngưng ở đó…uhm, nhất định là phải chịu đựng rèn luyện.”
Đầu Tiếu Vũ Hàm chậm rãi cúi thấp xuống, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại. Dạ Ngưng…có thể chịu được sao, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng phải chịu khổ. Hạ Linh Doanh nhìn mà đau lòng, quay đầu trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn.
“Gì chứ? Ngay cả lời thật mà tôi cũng không thể nói được sao? Tính tình Phong Uyển Nhu kia chính là như vậy mà, đừng thấy tên cô ta nghe uyển chuyển ôn nhu, nhưng người ta thực sự không phải như vậy! Tất cả cấp dưới đều bất chấp mà gọi cô ta là Phong Oan Nhục* đó! Chính là một người cuồng công việc! Một chút tình người cũng không có, nếu để tôi nói thì Dạ Ngưng đi đến chỗ đó chính là tự tìm ‘ngược’ thì có!” Tiêu Mạc Ngôn rít gào giải thích với Tiếu Vũ Hàm sự khủng bố của Phong tổng, lần này cô cũng không thêm mắm dặm muối, nói đều là lời thật cả.
(*Phong Oan Nhục: Phong khoét/xẻo thịt)
Tiếu Vũ Hàm cũng biết tính tình của cô, tuy nói ngày thường luôn là cái dạng tưng tửng không ra gì, nhưng khi nói đến việc chính sẽ tuyệt đối nghiêm túc, trong lúc nhất thời, tâm liền trầm xuống.
“Tiêu!” Hạ Linh Doanh lên tiếng ngắt lời cô, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tiếu Vũ Hàm, bĩu môi: “Cũng may về phương diện kỹ thuật khẳng định bên đó không thành vấn đề, nếu không thì tôi cũng không thể hợp tác với người ta.”
“Hợp tác với người ta?” Hạ Hạ nắm được trọng điểm, ánh mắt lóe sáng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hít một hơi khí lạnh, Hạ Hạ, em muốn làm gì? Không biết hậu cung không được tham gia vào chính sự sao?
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời Tiêu Mạc Ngôn nói, trong lòng cũng hiểu rõ, có chút đau lòng, lại có chút vui mừng, Dạ Ngưng trưởng thành, không còn là một cô bé mà ra khỏi cửa còn phải để cô dặn dò mặc thêm áo nữa.
“Ừ, vậy tôi đi tắm, mệt quá.” Tiếu Vũ Hàm nói với Hạ Linh Doanh, Hạ Hạ gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh cười xấu xa, đi đi, đi nhanh đi.
Hạ Linh Doanh tìm áo tắm cùng áo lót đưa cho Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhận lấy, liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn đứng ngồi không yên ở một bên, cười cười.
Hạ Linh Doanh bị cô cười thế liền có chút ngượng ngùng, quay đầu trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vươn hai tay, duỗi lưng một cái.
Tiếu Vũ Hàm cầm quần áo đi về phía phòng tắm, cô vừa đi, Tiêu tổng liền không thành thật, tiến lên, ôm Hạ Linh Doanh vào lòng: “Nữ nhân hư hỏng.”
“Cái gì chứ……” Hạ Linh Doanh đỏ mặt hơi giãy dụa, hai người chính là như vậy, trước mặt người khác Hạ Hạ cường thế, nhưng mà sau lưng…
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy vành tai Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng liếm liếm.
“Tiêu……” Hạ Linh Doanh nơi né tránh, có chút thoát lực tựa vào lòng cô, hai má nhiễm một tầng phấn hồng.
“Hừ, mỗi lần đều ở trước mặt tôi cùng người khác mắt qua mày lại, xem tôi trừng trị em thế nào.” Tiêu Mạc Ngôn càng nói càng hăng hái, tay sờ soạng về phía ngực Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh đỏ mặt, tóm lấy tay cô, hơi run rẩy trách: “Chị làm gì vậy, Vũ Hàm còn ở đây mà.”
“Ở đây thì sao?” Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày, dáng vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình, Hạ Linh Doanh giữ tay cô không buông, cúi thấp đầu.
Tiếu Vũ Hàm tắm rửa xong lau khô tóc đi ra ngoài, vừa đến cửa phòng ngủ liền giật mình, nhìn vào trong, cười cười.
Phòng trong, Tiêu Mạc Ngôn đang vui vẻ ôm Hạ Linh Doanh mà hôn, cả người đè lên người cô, bàn tay giữ chặt tay Hạ Hạ trên giường, bộ dáng cực bá đạo. Hạ Hạ mái tóc dài tán loạn, nét mặt một mảnh ửng hồng, thở hổn hển từng hơi, ánh mắt mê man, làm sao còn có vẻ thanh lãnh ngày thường.
Đứng cạnh cửa nhìn một lát, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng thở dài, sờ sờ chiếc vòng trên cổ.
Vừa tắm rửa xong, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ cổ rộng, chiếc dây chuyền làm nổi bật lên xương quai xanh gợi cảm khôn cùng, mà chiếc nhẫn bạch kim trên dây chuyền kia…Cẩn thận vuốt ve nhẫn, lòng Tiếu Vũ Hàm có chút chua xót. Đó là sau lần Dạ Ngưng ném đi cô lại tìm nhặt lại, vẫn mang trên người, mơ tưởng một ngày khi mọi chân tướng đã rõ ràng sẽ để cho Dạ Ngưng lại vì mình đeo lên một lần nữa.
Tiếu Vũ Hàm ở bên này lòng đang chua xót, Dạ Ngưng bên kia lại tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngạo kiều biệt nữu.
Cái tên “Thành Băng Tuyết” tuyệt đối không phải nói chơi, Dạ Ngưng vừa đến nơi, ngay ngày hôm sau liền võ trang chính mình thành gấu mèo, trong ba chiếc ngoài ba chiếc, đã như vậy mà vẫn khiến mặt nàng đông lạnh.
Vốn nghĩ tới việc tạo một ấn tượng tốt với đồng nghiệp cùng giám đốc trong công ty, giờ thì tốt rồi, vác cái bộ mặt đỏ bừng bừng vào công ty, người khác chưa nói gì thì chính nàng đã hận không thể tìm cái khe để chui xuống.
Công việc gì đó, mặc dù ở trường học đã từng tiếp xúc qua, lúc thực tập cũng đã từng làm, nhưng đến khi đi làm thật sự, quả thực có chút không theo kịp đại đội ngũ.
Nàng bị phân đến bộ phận thí nghiệm, nơi này có một đặc điểm chính là phụ nữ không cần mua phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chịu đựng thức đêm mà trắng bệch đến thảm, mà đàn ông lại càng không cần nói, ngắn gọn thì chính là tinh hoa. Dạ Ngưng đứng giữa những người đó coi như là một kẻ ngốc, thế cũng được, vấn đề là từng người từng người đỉnh đầu đều rất sáng…Điều này làm cho nàng có chút lo lắng cho tương lai của mình, đến cuối cùng tóc sẽ không rụng dần thành Cừu Thiên Xích như vậy đấy chứ……
Cũng may Dạ Ngưng tính cách lạc quan, tùy tiện cùng đồng nghiệp bên cạnh có quan hệ cũng không tệ, còn thuận tiện làm quen với các bộ phận khác. Nói cũng khéo, ngày nàng đến công ty báo danh cũng có một cô bé đi cùng, xem ra cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, nhìn vẫn còn ngượng ngùng, tên Dương Tiểu Thảo, hai người rất ăn nhịp với nhau, qua lại mãi thành quen thuộc.
“Thảo này, trưa nay ăn gì.” Dạ Ngưng ôm vai Tiểu Thảo hỏi.
Dương Tiểu Thảo vừa nghe liền nổi giận, đẩy cánh tay Dạ Ngưng, ồn ào: “Văn minh chút được không? Gọi cả tên!”
Dương Tiểu Thảo hận thấu xương cha mẹ lười biếng của mình, đặt cái tên gì không được lại đi đặt cho nàng cái tên thô thiển như vậy! Nói tên này tốt lắm, tên này rất tuyệt, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh (1), tuyệt đối mười phần sức chiến đấu! Nhưng mà Tiểu Thảo không ít lần bởi vì cái tên này mà buồn bực, cấp trên người lớn tuổi gọi thì còn đỡ, kêu tiểu Thảo nghe còn thấy thân thiết, nhưng mà gặp phải loại mặt dày như Dạ Ngưng, trực tiếp một chữ “Thảo” (2), đây không phải chính là mắng người sao!
“Được rồi, lại bị Phong tổng xử lý sao.” Dạ Ngưng ở một bên cười vui sướng khi người khác gặp họa. Phải nói thì chính là mỗi người lại có một số mệnh, nàng đến liền được phân đến bộ phận thí nghiệm, mà Tiểu Thảo thì sao, trực tiếp bị phân đi làm việc lặt vặt, kỳ thật chính là nghe Phong tổng sai khiến.
Dương Tiểu Thảo không có tâm tư mà lằng nhằng với Dạ Ngưng, hiện giờ nàng có nhu cầu cấp bách cần bổ sung thể lực, không nói nhiều lời vớ vẩn, trực tiếp lôi kéo Dạ Ngưng chạy tới quán lẩu dưới lầu.
“Ăn lẩu đi, tôi đói, đói chết mất!” Vào quán, Tiểu Thảo một bên cởi áo khoác một bên lảm nhảm với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại không biết vì lí do gì, không đầy sức sống như mới vừa rồi, ủ rũ cúi đầu phiền muộn ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm cái bàn.
“Làm sao vậy, Ngưng Ngưng?” Tiểu Thảo vẫy vẫy tay trước mặt Dạ Ngưng, aish, thật là, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì đây mà. Tuy rằng những ngày nàng ở chung với Dạ Ngưng không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra trong lòng bạn mình có tâm sự, đôi khi trò chuyện đột nhiên sẽ lại thất thần, ánh mắt thực trống rỗng.
Dạ Ngưng chu miệng, lắc đầu.
Nàng lại nhớ tới Vũ Hàm, nghĩ tới những ngày ở trường khi nàng quấn quít lấy Tiếu Vũ Hàm đòi ăn lẩu. Vũ Hàm vốn không thích những thức ăn đầy dầu mỡ, nhưng vì nàng, ăn lẩu lại biến thành như ăn cơm bữa, nghĩ như vậy, ngực Dạ Ngưng lại đau xót, hốc mắt lại ửng hồng. Vũ Hàm hiện giờ ra sao, có phải lại bận rộn đến nỗi không biết đến ngày đêm, uống café như nước lọc không. Tuy rằng Dạ Ngưng nhớ Tiếu Vũ Hàm, nhưng vẫn ghi hận trong lòng lúc nàng đi mà Vũ Hàm ngay cả mặt cũng không xuất hiện. Sau khi nàng đến công ty ở đây, trước tiên gọi điện về nhà báo bình an, sau lại nói linh tinh với lão Đại một lát, cầm di động nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, Dạ Ngưng vẫn nén nỗi thương nhớ trong lòng lại. Hừ, ngạo kiều biệt nữu ai mà không biết, chỉ có thể là cô không cần em thôi sao?
Tiểu Thảo vừa nướng đồ vừa lấm lét liếc Dạ Ngưng, nhìn bộ dáng buồn bực của nàng, thở phào một hơi.
Thực tốt quá, không phải “công”, xem ra là một tiểu “nhược thụ” bị vứt bỏ, giờ thì không cần lo lắng vấn đề an toàn của bản thân.
Từ sớm Tiểu Thảo đã nhìn ra Dạ Ngưng là les, kỳ thật cũng không tính là nhìn ra, là do không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh chụp trong ví của nàng, cô gái trong ảnh rất được, Tiểu Thảo nhìn đến rớt nước miếng, vẫn nghĩ Dạ Ngưng là công, chị gái xinh đẹp kia là thụ, nhưng mà sau khi tiếp xúc vài ngày Tiểu Thảo đã đưa ra kết luận, Dạ Ngưng là thụ, thụ tuyệt đối!
Đồ ăn cùng thịt dê béo được bưng lên, Dạ Ngưng không yên lòng nhúng vào nồi, đầy đầu óc đều là Tiếu Vũ Hàm. Tiểu Thảo thấy nàng như vậy cũng không quấy rầy, tự mình ăn của mình, ăn được một nửa thì đứng dậy đi WC.
Mùa xuân ở nơi nào a, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong lòng cô gái nhỏ, nơi này có……
Dạ Ngưng không còn gì để nói nhìn chằm chằm di động của Tiểu Thảo, còn nói không thích tên của mình, không thích mà còn có thể dùng cái loại tiếng chuông tràn ngập hơi thở thiên nhiên này sao?
Mà cố tình Tiểu Thảo ở bên kia còn không gấp không vội, từ WC đi ra liền ghé vào chiếc bàn trước bục diễn, ánh mắt đăm đắm si mê nhìn cá trong bể của người ta, Dạ Ngưng đen mặt, lại nhìn nhìn bộ dạng mọi người chung quanh ôm mặt cười trộm, ho một tiếng, kêu: “Điện thoại!”
Tiểu Thảo ở bên kia đang xem hăng hái, nhìn chằm chằm bể cá cảm thán, cá đáng yêu như vậy, có thể không giết được không a. Nghe thấy Dạ Ngưng gọi mình, lại hô một tiếng đáp lại: “Chờ một lát.”
Bên này điện thoại reo vang không ngừng, Dạ Ngưng nhìn tên báo hiện lên trên màn hình, là mẹ của Tiểu Thảo. Dạ Ngưng biết bình thường người nàng sợ nhất chính là mẹ của mình, vạn nhất mà không nghe điện thoại rồi lại bị lột da thì cái giá quá lớn này Dạ Ngưng không chịu nổi. Nàng ngẫm nghĩ, giơ di động về phía Tiểu Thảo, hít sâu một hơi, hét to: “Thảo, mau nghe điện này, mẹ bà –”
“……”
Trong nháy mắt, toàn bộ nhà ăn đều tĩnh lặng.
_Hết chương 88_
———————————————-
(1) Trích trong bài thơ “Phú đắc: Cổ nguyên thảo tống biệt” – Bạch Cư Dị:
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hỏa thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thúy tiếp hoang thành.
Hựu tống Vương Tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.
Dịch nghĩa:
Phú đắc: Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn
Đồng cao cỏ mọc như chen
Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.
Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,
Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.
Xa xa thơm ngát dặm dài,
Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.
Vương, Tôn đi lại tiễn đưa,
Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.
Người dịch: Tản Đà
(nguồn: thivien)
(2) “thảo” và “kháo” phát âm gần giống nhau, “kháo” nghĩa tương đương với “fuck”
Hạ Linh Doanh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng cau có của Tiêu Mạc Ngôn, ho khẽ một tiếng, nói: “Ừm…Tiêu, đi ngủ đi.”
Xoay mạnh người lại, Tiêu Mạc Ngôn mở to hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh. Cái gì? Em nói cái gì, lặp lại một lần nữa thử xem!
“Em nói chị đi ngủ đi.” Hạ Linh Doanh tận lực xem nhẹ sự đe dọa của Tiêu Mạc Ngôn, như thế khiến cho Tiêu tổng không bình tĩnh được, đen mặt nhìn hai người. Dĩ nhiên lại đuổi mình đi? Làm gì vậy? Này! Đây chính là nhà mình mà.
Tiếu Vũ Hàm vẫn dáng vẻ bình tĩnh như cũ, cô biết lúc nào Tiêu Mạc Ngôn cũng lấy Dạ Ngưng ra uy hiếp mình, giờ thì sao? Không phải Hạ Hạ vẫn ở đây sao, ít nhất cô còn không bị vợ quản nghiêm.
“Cái gì chứ, nếu không cả ba chúng ta ngủ cùng nhau đi.” Thầm nguyền rủa trong lòng cả nửa ngày, Tiêu Mạc Ngôn cũng không dám nổi giận với Hạ Linh Doanh, chớp chớp mắt như thể cô vợ nhỏ chịu ủy khuất nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh. Dù sao cô bôi xấu danh dự người ta là chuyện có thật không cần bàn cãi, giờ Hạ Hạ không đề cập tới thì cũng không có nghĩa là đã tha thứ cho cô, vạn nhất người ta đâm một cú hồi mã thương giết tới, một thương đâm cho cô hộc máu, vậy thì mất nhiều hơn được, vẫn nên áp chế lửa giận, bình tĩnh……
Hạ Linh Doanh quẳng ánh mắt coi thường về phía Tiêu Mạc Ngôn, cau mày. Mệt cho chị nghĩ ra được, ba người ngủ cùng nhau? Chị định ngủ dưới chân à?
“Vũ Hàm, được không? Cũng vừa dịp tôi nói cho em chuyện Phong Đằng.” Biết dụ dỗ Hạ Hạ không được, Tiêu Mạc Ngôn liền dời mục tiêu, ý đồ dùng Dạ Ngưng mở cửa trận doanh đối phương.
Tiếu Vũ Hàm lại vẫn bộ dáng cũ, thản nhiên nhìn cô, hỏi: “Chị muốn ngủ với tôi?”
“Ách……” Cái gì gọi là nằm cũng trúng đạn, Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn hết chỗ nói. Vũ Hàm à, em có cần nói chuyện sắc bén như vậy không! Tuy rằng như vậy, Tiêu Mạc Ngôn vẫn kiên trì đáp: “……Nếu em không ngại thì cũng có thể.” Vì Hạ Hạ, cô cũng bất chấp giá nào mà trưng cái mặt già ra.
Tiếu Vũ Hàm vẫn không phản ứng gì, nhìn Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, nói: “Tôi để ý.”
“Em để ý cái gì?” Tiêu Mạc Ngôn nóng nảy, bao nhiêu người muốn gặp cô một lần cũng khó, vậy mà Tiếu Vũ Hàm dĩ nhiên lại từ chối ngủ cùng giường với mình!
Tiếu Vũ Hàm liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, thập phần bình tĩnh nói ra sự thực: “Không an toàn.”
“……” Tiêu Mạc Ngôn tử trận, cô chưa bao giờ biết một Tiếu Vũ Hàm thoạt nhìn lạnh lùng dĩ nhiên nội tâm lại tà ác như thế, nói tới vấn đề liên quan tới chuyện đó dĩ nhiên lại có thể bình tĩnh như vậy.
Hạ Linh Doanh ở bên cạnh nhìn nhịn không được liền cười thành tiếng, kéo Tiêu Mạc Ngôn, cười nói: “Được rồi, Tiêu, đừng làm loạn nữa, mau nói về Phong Đằng đi.”
“Thôi đi.” Tiêu Mạc Ngôn không vui nhìn Hạ Linh Doanh, tiểu nữ nhân này quả thực nên xử lí, sao mà lần nào cũng đều hướng cánh tay ra ngoài vậy? Chỉ biết hướng về người ngoài, không được, phải tìm thời gian trừng phạt một chút mới được!
Hạ Linh Doanh vẫn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy ánh mắt của cô có chút biến vị liền hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn Vũ Hàm bên cạnh, Vũ Hàm chỉ nhếch môi, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ. Mặt Hạ Linh Doanh trong nháy mắt liền nóng bừng bừng, ho một tiếng, giận dữ trợn mắt với Tiêu Mạc Ngôn. Muốn gì? Đồ háo sắc!
Tiêu Mạc Ngôn tà ác cười cười, nhìn mặt Hạ Linh Doanh đỏ hồng, tâm tình tốt vô cùng, cũng không thèm so đo nhiều với Tiếu Vũ Hàm nữa, ngồi trên giường, nghiêm trang nói: “Kỳ thật tôi cũng không quá quen thuộc với Phong Đằng, chẳng qua là hai năm trước đã từng gặp mặt Phong tổng.”
“Hai năm trước? Đã gặp mặt? Là nữ à?” Hạ Linh Doanh nhìn bộ dáng rối rắm của Tiêu Mạc Ngôn, liền liên tiếp đặt ra câu hỏi, Tiêu Mạc Ngôn toát hết cả mồ hôi. Làm gì thế? Em còn không để cho tôi nói nữa? Lại buộc tội vô căn cứ! Tôi cũng đâu phải dâm tặc, cứ thấy gái là động tâm đâu! Này, tin tưởng tôi một chút thì mất đi tí thịt nào sao? Vừa rồi là ai bảo Tiếu Vũ Hàm phải tin tưởng người kia, cũng phải tin tưởng chính bản thân mình?
Hạ Linh Doanh cũng biết mình lằng nhằng không đúng chỗ, cắn cắn môi, từ bỏ.
Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn hai người mà có chút buồn cười, Hạ Hạ cứ nói Tiêu tính tình trẻ con, nhưng kỳ thật ở trước mặt Tiêu Mạc Ngôn, làm sao mà cô ấy lại không thường như vậy?
“Ừ, nói chuyện chính thôi.” Tiêu Mạc Ngôn thấy Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh thì trong lòng sẽ không thoải mái, bèn nói chuyện để dời lực chú ý của cô. Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhìn cô.
“Nếu nói về Phong Đằng, thì đó là một xí nghiệp gia tộc. Trong ấn tượng thì là về phương diện máy tính, ái chà, mấy cái thứ này đó tôi cũng không hiểu, dù sao thì chính là về kỹ thuật. Mấy năm trước bởi vì album của một nghệ sĩ mà ảnh hưởng đến phần sửa chữa vấn đề tạo hình và ảnh chụp nên từng hợp tác với bên đó vài lần. Công ty tư nhân, không lớn lắm, nhưng bọn họ đều là tinh anh. Dạ Ngưng có thể được nhận vào, cũng coi như là có năng lực.” Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, thấy bộ dáng mất hồn của cô, khẽ thở dài. Đùa giỡn thì đùa giỡn, kỳ thật cô vẫn rất đau lòng người con gái này, khổ sở như không thiết sống, bận rộn đến nỗi đen trắng chẳng phân biệt được, tất cả đều vì Dạ Ngưng. Aish, đúng là một kẻ si tình.
“Phong tổng rất nghiêm khắc, có tên gọi là ‘nữ ma đầu’, Dạ Ngưng ở đó…uhm, nhất định là phải chịu đựng rèn luyện.”
Đầu Tiếu Vũ Hàm chậm rãi cúi thấp xuống, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại. Dạ Ngưng…có thể chịu được sao, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng phải chịu khổ. Hạ Linh Doanh nhìn mà đau lòng, quay đầu trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn.
“Gì chứ? Ngay cả lời thật mà tôi cũng không thể nói được sao? Tính tình Phong Uyển Nhu kia chính là như vậy mà, đừng thấy tên cô ta nghe uyển chuyển ôn nhu, nhưng người ta thực sự không phải như vậy! Tất cả cấp dưới đều bất chấp mà gọi cô ta là Phong Oan Nhục* đó! Chính là một người cuồng công việc! Một chút tình người cũng không có, nếu để tôi nói thì Dạ Ngưng đi đến chỗ đó chính là tự tìm ‘ngược’ thì có!” Tiêu Mạc Ngôn rít gào giải thích với Tiếu Vũ Hàm sự khủng bố của Phong tổng, lần này cô cũng không thêm mắm dặm muối, nói đều là lời thật cả.
(*Phong Oan Nhục: Phong khoét/xẻo thịt)
Tiếu Vũ Hàm cũng biết tính tình của cô, tuy nói ngày thường luôn là cái dạng tưng tửng không ra gì, nhưng khi nói đến việc chính sẽ tuyệt đối nghiêm túc, trong lúc nhất thời, tâm liền trầm xuống.
“Tiêu!” Hạ Linh Doanh lên tiếng ngắt lời cô, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tiếu Vũ Hàm, bĩu môi: “Cũng may về phương diện kỹ thuật khẳng định bên đó không thành vấn đề, nếu không thì tôi cũng không thể hợp tác với người ta.”
“Hợp tác với người ta?” Hạ Hạ nắm được trọng điểm, ánh mắt lóe sáng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hít một hơi khí lạnh, Hạ Hạ, em muốn làm gì? Không biết hậu cung không được tham gia vào chính sự sao?
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời Tiêu Mạc Ngôn nói, trong lòng cũng hiểu rõ, có chút đau lòng, lại có chút vui mừng, Dạ Ngưng trưởng thành, không còn là một cô bé mà ra khỏi cửa còn phải để cô dặn dò mặc thêm áo nữa.
“Ừ, vậy tôi đi tắm, mệt quá.” Tiếu Vũ Hàm nói với Hạ Linh Doanh, Hạ Hạ gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh cười xấu xa, đi đi, đi nhanh đi.
Hạ Linh Doanh tìm áo tắm cùng áo lót đưa cho Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhận lấy, liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn đứng ngồi không yên ở một bên, cười cười.
Hạ Linh Doanh bị cô cười thế liền có chút ngượng ngùng, quay đầu trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vươn hai tay, duỗi lưng một cái.
Tiếu Vũ Hàm cầm quần áo đi về phía phòng tắm, cô vừa đi, Tiêu tổng liền không thành thật, tiến lên, ôm Hạ Linh Doanh vào lòng: “Nữ nhân hư hỏng.”
“Cái gì chứ……” Hạ Linh Doanh đỏ mặt hơi giãy dụa, hai người chính là như vậy, trước mặt người khác Hạ Hạ cường thế, nhưng mà sau lưng…
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy vành tai Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng liếm liếm.
“Tiêu……” Hạ Linh Doanh nơi né tránh, có chút thoát lực tựa vào lòng cô, hai má nhiễm một tầng phấn hồng.
“Hừ, mỗi lần đều ở trước mặt tôi cùng người khác mắt qua mày lại, xem tôi trừng trị em thế nào.” Tiêu Mạc Ngôn càng nói càng hăng hái, tay sờ soạng về phía ngực Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh đỏ mặt, tóm lấy tay cô, hơi run rẩy trách: “Chị làm gì vậy, Vũ Hàm còn ở đây mà.”
“Ở đây thì sao?” Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày, dáng vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình, Hạ Linh Doanh giữ tay cô không buông, cúi thấp đầu.
Tiếu Vũ Hàm tắm rửa xong lau khô tóc đi ra ngoài, vừa đến cửa phòng ngủ liền giật mình, nhìn vào trong, cười cười.
Phòng trong, Tiêu Mạc Ngôn đang vui vẻ ôm Hạ Linh Doanh mà hôn, cả người đè lên người cô, bàn tay giữ chặt tay Hạ Hạ trên giường, bộ dáng cực bá đạo. Hạ Hạ mái tóc dài tán loạn, nét mặt một mảnh ửng hồng, thở hổn hển từng hơi, ánh mắt mê man, làm sao còn có vẻ thanh lãnh ngày thường.
Đứng cạnh cửa nhìn một lát, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng thở dài, sờ sờ chiếc vòng trên cổ.
Vừa tắm rửa xong, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ cổ rộng, chiếc dây chuyền làm nổi bật lên xương quai xanh gợi cảm khôn cùng, mà chiếc nhẫn bạch kim trên dây chuyền kia…Cẩn thận vuốt ve nhẫn, lòng Tiếu Vũ Hàm có chút chua xót. Đó là sau lần Dạ Ngưng ném đi cô lại tìm nhặt lại, vẫn mang trên người, mơ tưởng một ngày khi mọi chân tướng đã rõ ràng sẽ để cho Dạ Ngưng lại vì mình đeo lên một lần nữa.
Tiếu Vũ Hàm ở bên này lòng đang chua xót, Dạ Ngưng bên kia lại tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngạo kiều biệt nữu.
Cái tên “Thành Băng Tuyết” tuyệt đối không phải nói chơi, Dạ Ngưng vừa đến nơi, ngay ngày hôm sau liền võ trang chính mình thành gấu mèo, trong ba chiếc ngoài ba chiếc, đã như vậy mà vẫn khiến mặt nàng đông lạnh.
Vốn nghĩ tới việc tạo một ấn tượng tốt với đồng nghiệp cùng giám đốc trong công ty, giờ thì tốt rồi, vác cái bộ mặt đỏ bừng bừng vào công ty, người khác chưa nói gì thì chính nàng đã hận không thể tìm cái khe để chui xuống.
Công việc gì đó, mặc dù ở trường học đã từng tiếp xúc qua, lúc thực tập cũng đã từng làm, nhưng đến khi đi làm thật sự, quả thực có chút không theo kịp đại đội ngũ.
Nàng bị phân đến bộ phận thí nghiệm, nơi này có một đặc điểm chính là phụ nữ không cần mua phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chịu đựng thức đêm mà trắng bệch đến thảm, mà đàn ông lại càng không cần nói, ngắn gọn thì chính là tinh hoa. Dạ Ngưng đứng giữa những người đó coi như là một kẻ ngốc, thế cũng được, vấn đề là từng người từng người đỉnh đầu đều rất sáng…Điều này làm cho nàng có chút lo lắng cho tương lai của mình, đến cuối cùng tóc sẽ không rụng dần thành Cừu Thiên Xích như vậy đấy chứ……
Cũng may Dạ Ngưng tính cách lạc quan, tùy tiện cùng đồng nghiệp bên cạnh có quan hệ cũng không tệ, còn thuận tiện làm quen với các bộ phận khác. Nói cũng khéo, ngày nàng đến công ty báo danh cũng có một cô bé đi cùng, xem ra cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, nhìn vẫn còn ngượng ngùng, tên Dương Tiểu Thảo, hai người rất ăn nhịp với nhau, qua lại mãi thành quen thuộc.
“Thảo này, trưa nay ăn gì.” Dạ Ngưng ôm vai Tiểu Thảo hỏi.
Dương Tiểu Thảo vừa nghe liền nổi giận, đẩy cánh tay Dạ Ngưng, ồn ào: “Văn minh chút được không? Gọi cả tên!”
Dương Tiểu Thảo hận thấu xương cha mẹ lười biếng của mình, đặt cái tên gì không được lại đi đặt cho nàng cái tên thô thiển như vậy! Nói tên này tốt lắm, tên này rất tuyệt, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh (1), tuyệt đối mười phần sức chiến đấu! Nhưng mà Tiểu Thảo không ít lần bởi vì cái tên này mà buồn bực, cấp trên người lớn tuổi gọi thì còn đỡ, kêu tiểu Thảo nghe còn thấy thân thiết, nhưng mà gặp phải loại mặt dày như Dạ Ngưng, trực tiếp một chữ “Thảo” (2), đây không phải chính là mắng người sao!
“Được rồi, lại bị Phong tổng xử lý sao.” Dạ Ngưng ở một bên cười vui sướng khi người khác gặp họa. Phải nói thì chính là mỗi người lại có một số mệnh, nàng đến liền được phân đến bộ phận thí nghiệm, mà Tiểu Thảo thì sao, trực tiếp bị phân đi làm việc lặt vặt, kỳ thật chính là nghe Phong tổng sai khiến.
Dương Tiểu Thảo không có tâm tư mà lằng nhằng với Dạ Ngưng, hiện giờ nàng có nhu cầu cấp bách cần bổ sung thể lực, không nói nhiều lời vớ vẩn, trực tiếp lôi kéo Dạ Ngưng chạy tới quán lẩu dưới lầu.
“Ăn lẩu đi, tôi đói, đói chết mất!” Vào quán, Tiểu Thảo một bên cởi áo khoác một bên lảm nhảm với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại không biết vì lí do gì, không đầy sức sống như mới vừa rồi, ủ rũ cúi đầu phiền muộn ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm cái bàn.
“Làm sao vậy, Ngưng Ngưng?” Tiểu Thảo vẫy vẫy tay trước mặt Dạ Ngưng, aish, thật là, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì đây mà. Tuy rằng những ngày nàng ở chung với Dạ Ngưng không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra trong lòng bạn mình có tâm sự, đôi khi trò chuyện đột nhiên sẽ lại thất thần, ánh mắt thực trống rỗng.
Dạ Ngưng chu miệng, lắc đầu.
Nàng lại nhớ tới Vũ Hàm, nghĩ tới những ngày ở trường khi nàng quấn quít lấy Tiếu Vũ Hàm đòi ăn lẩu. Vũ Hàm vốn không thích những thức ăn đầy dầu mỡ, nhưng vì nàng, ăn lẩu lại biến thành như ăn cơm bữa, nghĩ như vậy, ngực Dạ Ngưng lại đau xót, hốc mắt lại ửng hồng. Vũ Hàm hiện giờ ra sao, có phải lại bận rộn đến nỗi không biết đến ngày đêm, uống café như nước lọc không. Tuy rằng Dạ Ngưng nhớ Tiếu Vũ Hàm, nhưng vẫn ghi hận trong lòng lúc nàng đi mà Vũ Hàm ngay cả mặt cũng không xuất hiện. Sau khi nàng đến công ty ở đây, trước tiên gọi điện về nhà báo bình an, sau lại nói linh tinh với lão Đại một lát, cầm di động nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, Dạ Ngưng vẫn nén nỗi thương nhớ trong lòng lại. Hừ, ngạo kiều biệt nữu ai mà không biết, chỉ có thể là cô không cần em thôi sao?
Tiểu Thảo vừa nướng đồ vừa lấm lét liếc Dạ Ngưng, nhìn bộ dáng buồn bực của nàng, thở phào một hơi.
Thực tốt quá, không phải “công”, xem ra là một tiểu “nhược thụ” bị vứt bỏ, giờ thì không cần lo lắng vấn đề an toàn của bản thân.
Từ sớm Tiểu Thảo đã nhìn ra Dạ Ngưng là les, kỳ thật cũng không tính là nhìn ra, là do không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh chụp trong ví của nàng, cô gái trong ảnh rất được, Tiểu Thảo nhìn đến rớt nước miếng, vẫn nghĩ Dạ Ngưng là công, chị gái xinh đẹp kia là thụ, nhưng mà sau khi tiếp xúc vài ngày Tiểu Thảo đã đưa ra kết luận, Dạ Ngưng là thụ, thụ tuyệt đối!
Đồ ăn cùng thịt dê béo được bưng lên, Dạ Ngưng không yên lòng nhúng vào nồi, đầy đầu óc đều là Tiếu Vũ Hàm. Tiểu Thảo thấy nàng như vậy cũng không quấy rầy, tự mình ăn của mình, ăn được một nửa thì đứng dậy đi WC.
Mùa xuân ở nơi nào a, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong lòng cô gái nhỏ, nơi này có……
Dạ Ngưng không còn gì để nói nhìn chằm chằm di động của Tiểu Thảo, còn nói không thích tên của mình, không thích mà còn có thể dùng cái loại tiếng chuông tràn ngập hơi thở thiên nhiên này sao?
Mà cố tình Tiểu Thảo ở bên kia còn không gấp không vội, từ WC đi ra liền ghé vào chiếc bàn trước bục diễn, ánh mắt đăm đắm si mê nhìn cá trong bể của người ta, Dạ Ngưng đen mặt, lại nhìn nhìn bộ dạng mọi người chung quanh ôm mặt cười trộm, ho một tiếng, kêu: “Điện thoại!”
Tiểu Thảo ở bên kia đang xem hăng hái, nhìn chằm chằm bể cá cảm thán, cá đáng yêu như vậy, có thể không giết được không a. Nghe thấy Dạ Ngưng gọi mình, lại hô một tiếng đáp lại: “Chờ một lát.”
Bên này điện thoại reo vang không ngừng, Dạ Ngưng nhìn tên báo hiện lên trên màn hình, là mẹ của Tiểu Thảo. Dạ Ngưng biết bình thường người nàng sợ nhất chính là mẹ của mình, vạn nhất mà không nghe điện thoại rồi lại bị lột da thì cái giá quá lớn này Dạ Ngưng không chịu nổi. Nàng ngẫm nghĩ, giơ di động về phía Tiểu Thảo, hít sâu một hơi, hét to: “Thảo, mau nghe điện này, mẹ bà –”
“……”
Trong nháy mắt, toàn bộ nhà ăn đều tĩnh lặng.
_Hết chương 88_
———————————————-
(1) Trích trong bài thơ “Phú đắc: Cổ nguyên thảo tống biệt” – Bạch Cư Dị:
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hỏa thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thúy tiếp hoang thành.
Hựu tống Vương Tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.
Dịch nghĩa:
Phú đắc: Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn
Đồng cao cỏ mọc như chen
Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.
Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,
Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.
Xa xa thơm ngát dặm dài,
Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.
Vương, Tôn đi lại tiễn đưa,
Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.
Người dịch: Tản Đà
(nguồn: thivien)
(2) “thảo” và “kháo” phát âm gần giống nhau, “kháo” nghĩa tương đương với “fuck”
Tác giả :
Diệp Sáp