Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 45: Để bụng...
Cúi đầu, đi theo Tiếu Vũ Hàm ra khỏi lầu ký túc, Dạ Ngưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm giày cao gót của Tiếu Vũ Hàm, trong lòng trống rỗng không có cảm giác gì.
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi trước, lúc này cô không cố chấp kéo tay Dạ Ngưng, trên mặt phủ đầy băng sương.
Đến sân thể dục, Tiếu Vũ Hàm dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng vốn vẫn cúi đầu, không yên lòng bước đi liền lập tức va phải người cô.
“Xin lỗi, thực xin lỗi…cô Tiếu…”
Dạ Ngưng liên tục xin lỗi khiến cho mày Tiếu Vũ Hàm nhíu càng chặt, trong nháy mắt tâm tình liền trở nên phiền não.
Cúi đầu đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không nghe được thanh âm cô Tiếu, chần chừ một lát, Dạ Ngưng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.
“Em và lão Đại chỉ là bạn bè.”
Nỗi ủy khuất trong đáy mắt Tiếu Vũ Hàm khiến cho Dạ Ngưng đau lòng, căn bản vốn không định giải thích, nhưng vẫn không tự giác mà nói ra lời.
Tiếu Vũ Hàm mím môi nhìn nàng, thật lâu sau, thở dài: “Tôi biết.”
Biết? Dạ Ngưng nghi hoặc nhìn Tiếu Vũ Hàm, đã biết thì cô còn gọi em ra làm gì? Cô là một giáo viên, cứ như vậy chạy đến ký túc xá của sinh viên, thật sự không sợ mọi người bàn tán sau lưng sao? Tuy rằng Dạ Ngưng không thèm để ý đến những lời nhàm thoại của người khác với mình, nhưng mà không có nghĩa là nàng không để ý người khác nói về cô Tiếu thế nào.
“Cô Tiếu…phải, về sau cô đừng đến ký túc xá tìm em nữa…”
Suy đi nghĩ lại, Dạ Ngưng vẫn đem lời trong lòng nói ra, Tiếu Vũ Hàm lại hiểu lầm ý tứ nàng, trong mắt ánh lên một tia tổn thương.
“Em chỉ không hy vọng người khác ở sau lưng nói tam đạo tứ*, cô Tiếu, cô là giáo sư.”
Lời này căn bản không nên là do Dạ Ngưng nói ra, Tiếu Vũ Hàm nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Ngưng. Tất cả những việc này cô đã sớm đoán trước, cũng đã chuẩn bị tốt, hai người ở bên nhau sẽ có ngăn trở, có khó khăn, nhưng cuối cùng cũng sẽ nắm tay nhau vượt qua. Nhưng mà phản ứng hôm nay của Dạ Ngưng làm cho Tiếu Vũ Hàm có chút dao động, cô đã chuẩn bị đón nhận hết thảy, nhưng mà…Dạ Ngưng có sao? Dạ Ngưng nguyện ý cùng cô đối mặt với hết thảy sao?
“Phải, cứ như vậy đi, em mệt rồi…” Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm một hồi, nhẹ giọng nói. Tối nay nàng mệt chết được, quá nhiều người cùng quá nhiều chuyện chứa trong đầu, gợi lên bấn an cùng khó chịu vẫn chôn dấu trong đáy lòng nàng, nàng cần thời gian để điều chỉnh lại. Nhìn Tiếu Vũ Hàm không có phản ứng gì, Dạ Ngưng bĩu môi, xoay người đi về phía cổng lớn, lại bị Tiếu Vũ Hàm giữ chặt cánh tay.
“Dạ Ngưng, lời anh tôi nói…”
Thanh âm Tiếu Vũ Hàm rất nhẹ, cô biết nhắc tới vấn đề này lúc này Dạ Ngưng sẽ không vui, nhưng cô càng sợ Dạ Ngưng trở lại ký túc xá sẽ một mình buồn rầu suy nghĩ, một mình đau lòng khổ sở……
“Em biết.”
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, nàng biết, nàng biết Tiếu Lăng Phi là vì muốn tốt cho cô Tiếu, huống chi người ta nói là lời thật, nàng có lý do cùng lập trường gì để phản bác đây? A, ở bên cô Tiếu, tựa hồ mọi người thân của cô đều không mong đợi nhìn thấy nàng……Dạ Ngưng cười khổ lắc đầu, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn mà đau lòng.
“Em……”
Muốn nói lại thôi, Tiếu Vũ Hàm có chút hận bản thân mình lúc này, cô vốn không phải là người không quyết đoán, nhưng mà chỉ cần là chuyện có liên quan đến Dạ Ngưng thì cô sẽ luôn nôn nóng bất an.
Dạ Ngưng nhìn biểu tình rối rắm của Tiếu Vũ Hàm, trong lòng khổ sở.
“Cô Tiếu, cái người tên Tô Nham……”
“Tôi và anh ta là bạn học.”
Vẻ mặt Tiếu Vũ Hàm trong nháy mắt liền lạnh xuống, Dạ Ngưng cảm giác được, hơi gục đầu xuống.
“Nghe anh Tiếu nói, anh ta rất ưu tú, phải…rất ưu tú……”
Dạ Ngưng cúi đầu lầm bầm nói xong, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, thở dài, vươn tay nắm lấy bả vai Dạ Ngưng, đem nàng kéo vào trong lòng: “Em lại nghĩ vớ vẩn gì thế? Tôi đã nói rồi, tôi yêu em, chính là em, Dạ Ngưng, cho dù người khác có tốt đến mức nào thì cũng không liên quan đến tôi, em còn chưa hiểu rõ sao?”
“Cô Tiếu…”
Cánh mũi Dạ Ngưng có chút cay, nâng tay lên, vòng quanh eo Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao cô lại yêu em?”
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, hôn hôn cổ Dạ Ngưng: “Nếu yêu có lý do, vậy sẽ không phải là yêu.”
Sẽ không phải là yêu……
Đúng vậy, vì sao lại yêu Dạ Ngưng, ngay cả chính bản thân Tiếu Vũ Hàm cũng không biết.
Là lúc lơ đãng thoáng nhìn làm đảo loạn tâm trí cô, hay vẫn là do lần đó khi nàng dẫn đoàn đi cô nhi viện làm rung động trái tim mình, hay lại là khoảnh khắc nàng vì bạn bè mà xuất đầu chịu phạt nhưng lại vẫn tùy ý tươi cười như trước, khắc sâu vào mắt khiến mình không tài nào rời ánh nhìn được?
Không biết, Tiếu Vũ Hàm không biết, cô chỉ biết mình muốn người trong lòng này, đời này kiếp này, đã định rồi.
Lẳng lặng hưởng thụ cùng lắng nghe hơi thở của nhau, tâm tình Dạ Ngưng cũng có chút khôi phục lại như cũ, đúng vậy, nàng để ý nhiều như vậy làm gì, cô Tiếu yêu nàng là đủ rồi.
Sóng vai đi trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, Dạ Ngưng kéo tay Tiếu Vũ Hàm, tung tăng hát theo một nhịp điệu vui vẻ, Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy đều là sủng nịnh.
Đến dưới lầu, Dạ Ngưng vẫy tay chào tạm biệt Tiếu Vũ Hàm, còn cố ý đi siêu thị mua kem que đang được khuyến mại mang về ký túc xá chuẩn bị cho lão Đại, nhưng vào nhà xem thì cô đã sớm nằm ngủ trên giường. Theo Dạ Ngưng đánh giá thì hành động vĩ đại đêm nay khẳng định đã làm cho cô tiêu hao toàn bộ tinh lực, quả thực cần nghỉ ngơi, nên cũng không đánh thức người ta, tự mình ăn sạch xem. Sau khi rửa mặt xong, Dạ Ngưng nằm trên giường hôn chúc ngủ ngon Tiếu Vũ Hàm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
***
Ngày hôm sau dậy thật sớm, Dạ Ngưng ăn trứng gà của lão Tam xong liền chạy về phía Trung tâm hoạt động, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc kiểm nghiệm kết quả.
Bởi vì thời gian quá gấp, ngay cả diễn tập tạm thời cũng không có, mọi người chạy như vịt vội vàng lao vào hội trường, ai hóa trang thì hóa trang, ai thay quần áo thì thay, giáo viên dạy vũ đạo đang tốn sức kẻ mắt cho Dạ Ngưng thì cô Tiếu đi tới.
……
Ở trong lòng Dạ Ngưng, cô Tiếu vẫn đều lấy thanh lịch đoan trang làm chủ, chưa từng nghĩ tới từ “yêu diễm” có thể dính dáng gì đến cô, nhưng mà hôm nay……
Một đám người chậm rãi đi vào, mà dẫn đầu chính là cô Tiếu, mái tóc bồng bềnh, ánh mắt yêu mị, những ngón tay thon dài, cánh môi hồng thắm, phối hợp rất xứng với khuôn mặt mười phân vẹn mười, váy ngắn bằng lụa đỏ rực rỡ để lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết……
Ánh mắt Dạ Ngưng nhìn đăm đăm, vị giáo sư kia ở một bên nhíu mày: “Ơ hay, vừa rồi bảo em đừng nhúc nhích thì em không ngừng động đậy, giờ mắt kẻ xong rồi thì em lại vẫn không nhúc nhích, em nói xem.”
Tiếu Vũ Hàm tiến vào phòng liền thấy được Dạ Ngưng, nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, khóe môi cong lên, cười khẽ nhìn nàng như thể nghiền ngẫm.
Ách……
Lại bị cười nhạo, mặt Dạ Ngưng có chút hồng, ánh mắt đảo loạn xung quanh, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng có tật giật mình của nàng mà cười cười, nháy mắt phải, cách không phóng qua một cái mị nhãn, Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt ngốc nghếch, không phải…không phải chứ…
Rất vừa lòng với phản ứng của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm xoay người, không nhìn nàng nữa, nụ cười ấm áp trên mặt tự nhiên cũng nở rộ.
Dạ Ngưng bởi vì nhảy vai nam, cũng liền mặc đồ phục trang tao nhã, còn cố ý đội tóc giả, một thân âu phục màu trắng bạc, nhìn nhìn gương, Dạ Ngưng tự mình rất vui vẻ, thực đẹp trai mà, thế này sẽ khiến bao nhiêu người mê mệt chết được đây.
Tự khen một hồi, Dạ Ngưng đẩy đám người ở hậu đài để chạy đi, nàng muốn nhìn xem cô Tiếu chuẩn bị thế nào, vừa rồi nhìn đôi giày cao gót kia của cô…vẫn đứng cho đến tận bây giờ thì chẳng phải là mệt chết sao?
Từ giữa đám người đông nghìn nghịt chen được đến hậu trường, Dạ Ngưng còn chưa lên đài thì vẫn chưa có khí lực gì, lau đi mồ hôi trên trán, cười cười. Dạ Ngưng đi về phía khu nghỉ ngơi, còn chưa tới nơi đã chợt nghe thấy một trận thanh âm kinh thán vang lên.
Sao thế? Không phải là trường học còn mời ngôi sao nào đến đấy chứ?
Dạ Ngưng rảo bước nhanh hơn, cũng muốn nhìn xem có gì mới, mà khi nàng đến nơi rồi, nhìn thấy được địa điểm phát ra âm thanh cảm thán, cả người đều cứng lại.
Hoa hồng đỏ rực như lửa chói mắt bày đầy một bàn……
Mà chủ nhân của đám hồng đó giờ khắc này chính là kẻ đang đứng kề sát bên người cô Tiếu……
Dạ Ngưng lẳng lặng nhìn một hồi, nhìn người con trai một thân hàng hiệu kia, cùng với biểu tình lạnh lùng trên mặt cô Tiếu thì cũng ẩn ẩn đoán được hắn là ai……
“Dạ Ngưng.”
Tiếu Vũ Hàm cau mày, vòng qua nam nhân kia đi đến bên người Dạ Ngưng, nhìn thấy nàng rồi, khuôn mặt vốn đầy căng thẳng rốt cục cũng có ý cười, nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Rất đẹp trai.”
Dạ Ngưng vẫn có chút ngây ngốc nhìn nam nhân bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, người kia vừa nghe được hai chữ “Dạ Ngưng” liền giật mình một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng.
“Dạ Ngưng ~ ha ha, tôi đã nghe Vũ Hàm nói về em rồi. Tôi là Tô Nham, nghe danh đã lâu.”
Không hổ là người làm ăn, trình độ lôi kéo làm quen thực cao, Tô Nham giơ tay lên, cười tủm tỉm nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng quay đầu nhìn nhìn cô Tiếu, lại nhìn nhìn Tô Nham, chậm rãi vươn tay: “Vâng…anh khỏe…”
Một khắc lúc bắt tay kia, Tiếu Vũ Hàm đứng một bên nhíu mày lại, Dạ Ngưng mặt không biểu tình nhìn Tô Nham, xoay người nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, em đi vào hậu trường chờ cô, còn phải lên sân khấu.”
Nói xong Dạ Ngưng liền xoay người bước đi, không nói thêm một câu, Tiếu Vũ Hàm có chút sốt ruột muốn đưa tay kéo nàng lại, nhưng mà vẫn chậm một bước. Thất thần nhìn hướng Dạ Ngưng bỏ đi, Tiếu Vũ Hàm nhăn mi lại.
“Chính là cô bé đó sao……”
Tô Nham nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng khẽ lẩm bẩm, hắn đã sớm nghe Tiếu Lăng Phi nói qua về Dạ Ngưng, cũng biết là một cô gái, nguyên bản vốn nghĩ sẽ là một nữ nhân mạnh mẽ chín chắn cho nên mới khiến cho Tiếu Vũ Hàm khăng khăng một mực yêu thương như thế, cũng không ngờ……
Tiếu Vũ Hàm ngoảnh mặt làm ngơ lời Tô Nham nói, quay đầu nhìn hắn: “Khi nào thì anh đi?”
“……Vũ Hàm, tôi vừa mới đến.”
Tô Nham không thể không bất đắc dĩ nhìn Tiếu Vũ Hàm, hắn vừa xuống máy báy liền mang theo hoa hồng đã đặt trước chạy đến trường, vốn định làm cho Vũ Hàm một phen bất ngờ vui mừng, nhưng ai biết cô lại vẫn là bộ dáng cũ, lạnh như băng…Không, thái độ thậm chí càng kém hơn trước kia…
Không để ý tới Tô Nham, Tiếu Vũ Hàm xoay người, cởi giày cao gót, đi về phía hậu đài.
Đến nơi, Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn chung quanh tìm Dạ Ngưng, nhìn nàng ngồi trong góc sáng sủa chăm chú uống nước, mấp máy môi, đi qua.
“Dạ Ngưng.”
Dạ Ngưng ngẩng đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, không nói gì.
“Đứng lên.”
Nhíu nhíu mày, Tiếu Vũ Hàm cứng ngắc nói, Dạ Ngưng ngửa đầu nhìn cô, bĩu môi, đứng lên.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, vừa định nói gì đó thì thanh âm của giáo viên vũ đạo vang lên phía sau: “Lên sàn, phải lên sân khấu rồi, mọi người nâng cao tinh thần chút, cố lên nhé!”
Quá nhiều lời không kịp nói, mọi người nhanh chóng đứng thành đội hình, nối nhau tiến vào, trong quá trình này Dạ Ngưng vẫn nhìn thẳng phía trước, không nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Chiếc rèm che màu đỏ trên khán đài được chậm rãi kéo lên, tiếng nhạc quen thuộc trôi nổi âm vang, vũ đạo đã luyện tập vô số lần cuối cùng cũng cần phải diễn ra thực tế, nhận lấy tiếng vỗ tay.
Nhưng một khắc này, Dạ Ngưng lại không có tinh thần……
_Hết chương 45_
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi trước, lúc này cô không cố chấp kéo tay Dạ Ngưng, trên mặt phủ đầy băng sương.
Đến sân thể dục, Tiếu Vũ Hàm dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng vốn vẫn cúi đầu, không yên lòng bước đi liền lập tức va phải người cô.
“Xin lỗi, thực xin lỗi…cô Tiếu…”
Dạ Ngưng liên tục xin lỗi khiến cho mày Tiếu Vũ Hàm nhíu càng chặt, trong nháy mắt tâm tình liền trở nên phiền não.
Cúi đầu đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không nghe được thanh âm cô Tiếu, chần chừ một lát, Dạ Ngưng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.
“Em và lão Đại chỉ là bạn bè.”
Nỗi ủy khuất trong đáy mắt Tiếu Vũ Hàm khiến cho Dạ Ngưng đau lòng, căn bản vốn không định giải thích, nhưng vẫn không tự giác mà nói ra lời.
Tiếu Vũ Hàm mím môi nhìn nàng, thật lâu sau, thở dài: “Tôi biết.”
Biết? Dạ Ngưng nghi hoặc nhìn Tiếu Vũ Hàm, đã biết thì cô còn gọi em ra làm gì? Cô là một giáo viên, cứ như vậy chạy đến ký túc xá của sinh viên, thật sự không sợ mọi người bàn tán sau lưng sao? Tuy rằng Dạ Ngưng không thèm để ý đến những lời nhàm thoại của người khác với mình, nhưng mà không có nghĩa là nàng không để ý người khác nói về cô Tiếu thế nào.
“Cô Tiếu…phải, về sau cô đừng đến ký túc xá tìm em nữa…”
Suy đi nghĩ lại, Dạ Ngưng vẫn đem lời trong lòng nói ra, Tiếu Vũ Hàm lại hiểu lầm ý tứ nàng, trong mắt ánh lên một tia tổn thương.
“Em chỉ không hy vọng người khác ở sau lưng nói tam đạo tứ*, cô Tiếu, cô là giáo sư.”
Lời này căn bản không nên là do Dạ Ngưng nói ra, Tiếu Vũ Hàm nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Ngưng. Tất cả những việc này cô đã sớm đoán trước, cũng đã chuẩn bị tốt, hai người ở bên nhau sẽ có ngăn trở, có khó khăn, nhưng cuối cùng cũng sẽ nắm tay nhau vượt qua. Nhưng mà phản ứng hôm nay của Dạ Ngưng làm cho Tiếu Vũ Hàm có chút dao động, cô đã chuẩn bị đón nhận hết thảy, nhưng mà…Dạ Ngưng có sao? Dạ Ngưng nguyện ý cùng cô đối mặt với hết thảy sao?
“Phải, cứ như vậy đi, em mệt rồi…” Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm một hồi, nhẹ giọng nói. Tối nay nàng mệt chết được, quá nhiều người cùng quá nhiều chuyện chứa trong đầu, gợi lên bấn an cùng khó chịu vẫn chôn dấu trong đáy lòng nàng, nàng cần thời gian để điều chỉnh lại. Nhìn Tiếu Vũ Hàm không có phản ứng gì, Dạ Ngưng bĩu môi, xoay người đi về phía cổng lớn, lại bị Tiếu Vũ Hàm giữ chặt cánh tay.
“Dạ Ngưng, lời anh tôi nói…”
Thanh âm Tiếu Vũ Hàm rất nhẹ, cô biết nhắc tới vấn đề này lúc này Dạ Ngưng sẽ không vui, nhưng cô càng sợ Dạ Ngưng trở lại ký túc xá sẽ một mình buồn rầu suy nghĩ, một mình đau lòng khổ sở……
“Em biết.”
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, nàng biết, nàng biết Tiếu Lăng Phi là vì muốn tốt cho cô Tiếu, huống chi người ta nói là lời thật, nàng có lý do cùng lập trường gì để phản bác đây? A, ở bên cô Tiếu, tựa hồ mọi người thân của cô đều không mong đợi nhìn thấy nàng……Dạ Ngưng cười khổ lắc đầu, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn mà đau lòng.
“Em……”
Muốn nói lại thôi, Tiếu Vũ Hàm có chút hận bản thân mình lúc này, cô vốn không phải là người không quyết đoán, nhưng mà chỉ cần là chuyện có liên quan đến Dạ Ngưng thì cô sẽ luôn nôn nóng bất an.
Dạ Ngưng nhìn biểu tình rối rắm của Tiếu Vũ Hàm, trong lòng khổ sở.
“Cô Tiếu, cái người tên Tô Nham……”
“Tôi và anh ta là bạn học.”
Vẻ mặt Tiếu Vũ Hàm trong nháy mắt liền lạnh xuống, Dạ Ngưng cảm giác được, hơi gục đầu xuống.
“Nghe anh Tiếu nói, anh ta rất ưu tú, phải…rất ưu tú……”
Dạ Ngưng cúi đầu lầm bầm nói xong, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, thở dài, vươn tay nắm lấy bả vai Dạ Ngưng, đem nàng kéo vào trong lòng: “Em lại nghĩ vớ vẩn gì thế? Tôi đã nói rồi, tôi yêu em, chính là em, Dạ Ngưng, cho dù người khác có tốt đến mức nào thì cũng không liên quan đến tôi, em còn chưa hiểu rõ sao?”
“Cô Tiếu…”
Cánh mũi Dạ Ngưng có chút cay, nâng tay lên, vòng quanh eo Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao cô lại yêu em?”
Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, hôn hôn cổ Dạ Ngưng: “Nếu yêu có lý do, vậy sẽ không phải là yêu.”
Sẽ không phải là yêu……
Đúng vậy, vì sao lại yêu Dạ Ngưng, ngay cả chính bản thân Tiếu Vũ Hàm cũng không biết.
Là lúc lơ đãng thoáng nhìn làm đảo loạn tâm trí cô, hay vẫn là do lần đó khi nàng dẫn đoàn đi cô nhi viện làm rung động trái tim mình, hay lại là khoảnh khắc nàng vì bạn bè mà xuất đầu chịu phạt nhưng lại vẫn tùy ý tươi cười như trước, khắc sâu vào mắt khiến mình không tài nào rời ánh nhìn được?
Không biết, Tiếu Vũ Hàm không biết, cô chỉ biết mình muốn người trong lòng này, đời này kiếp này, đã định rồi.
Lẳng lặng hưởng thụ cùng lắng nghe hơi thở của nhau, tâm tình Dạ Ngưng cũng có chút khôi phục lại như cũ, đúng vậy, nàng để ý nhiều như vậy làm gì, cô Tiếu yêu nàng là đủ rồi.
Sóng vai đi trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, Dạ Ngưng kéo tay Tiếu Vũ Hàm, tung tăng hát theo một nhịp điệu vui vẻ, Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy đều là sủng nịnh.
Đến dưới lầu, Dạ Ngưng vẫy tay chào tạm biệt Tiếu Vũ Hàm, còn cố ý đi siêu thị mua kem que đang được khuyến mại mang về ký túc xá chuẩn bị cho lão Đại, nhưng vào nhà xem thì cô đã sớm nằm ngủ trên giường. Theo Dạ Ngưng đánh giá thì hành động vĩ đại đêm nay khẳng định đã làm cho cô tiêu hao toàn bộ tinh lực, quả thực cần nghỉ ngơi, nên cũng không đánh thức người ta, tự mình ăn sạch xem. Sau khi rửa mặt xong, Dạ Ngưng nằm trên giường hôn chúc ngủ ngon Tiếu Vũ Hàm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
***
Ngày hôm sau dậy thật sớm, Dạ Ngưng ăn trứng gà của lão Tam xong liền chạy về phía Trung tâm hoạt động, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc kiểm nghiệm kết quả.
Bởi vì thời gian quá gấp, ngay cả diễn tập tạm thời cũng không có, mọi người chạy như vịt vội vàng lao vào hội trường, ai hóa trang thì hóa trang, ai thay quần áo thì thay, giáo viên dạy vũ đạo đang tốn sức kẻ mắt cho Dạ Ngưng thì cô Tiếu đi tới.
……
Ở trong lòng Dạ Ngưng, cô Tiếu vẫn đều lấy thanh lịch đoan trang làm chủ, chưa từng nghĩ tới từ “yêu diễm” có thể dính dáng gì đến cô, nhưng mà hôm nay……
Một đám người chậm rãi đi vào, mà dẫn đầu chính là cô Tiếu, mái tóc bồng bềnh, ánh mắt yêu mị, những ngón tay thon dài, cánh môi hồng thắm, phối hợp rất xứng với khuôn mặt mười phân vẹn mười, váy ngắn bằng lụa đỏ rực rỡ để lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết……
Ánh mắt Dạ Ngưng nhìn đăm đăm, vị giáo sư kia ở một bên nhíu mày: “Ơ hay, vừa rồi bảo em đừng nhúc nhích thì em không ngừng động đậy, giờ mắt kẻ xong rồi thì em lại vẫn không nhúc nhích, em nói xem.”
Tiếu Vũ Hàm tiến vào phòng liền thấy được Dạ Ngưng, nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, khóe môi cong lên, cười khẽ nhìn nàng như thể nghiền ngẫm.
Ách……
Lại bị cười nhạo, mặt Dạ Ngưng có chút hồng, ánh mắt đảo loạn xung quanh, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng có tật giật mình của nàng mà cười cười, nháy mắt phải, cách không phóng qua một cái mị nhãn, Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt ngốc nghếch, không phải…không phải chứ…
Rất vừa lòng với phản ứng của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm xoay người, không nhìn nàng nữa, nụ cười ấm áp trên mặt tự nhiên cũng nở rộ.
Dạ Ngưng bởi vì nhảy vai nam, cũng liền mặc đồ phục trang tao nhã, còn cố ý đội tóc giả, một thân âu phục màu trắng bạc, nhìn nhìn gương, Dạ Ngưng tự mình rất vui vẻ, thực đẹp trai mà, thế này sẽ khiến bao nhiêu người mê mệt chết được đây.
Tự khen một hồi, Dạ Ngưng đẩy đám người ở hậu đài để chạy đi, nàng muốn nhìn xem cô Tiếu chuẩn bị thế nào, vừa rồi nhìn đôi giày cao gót kia của cô…vẫn đứng cho đến tận bây giờ thì chẳng phải là mệt chết sao?
Từ giữa đám người đông nghìn nghịt chen được đến hậu trường, Dạ Ngưng còn chưa lên đài thì vẫn chưa có khí lực gì, lau đi mồ hôi trên trán, cười cười. Dạ Ngưng đi về phía khu nghỉ ngơi, còn chưa tới nơi đã chợt nghe thấy một trận thanh âm kinh thán vang lên.
Sao thế? Không phải là trường học còn mời ngôi sao nào đến đấy chứ?
Dạ Ngưng rảo bước nhanh hơn, cũng muốn nhìn xem có gì mới, mà khi nàng đến nơi rồi, nhìn thấy được địa điểm phát ra âm thanh cảm thán, cả người đều cứng lại.
Hoa hồng đỏ rực như lửa chói mắt bày đầy một bàn……
Mà chủ nhân của đám hồng đó giờ khắc này chính là kẻ đang đứng kề sát bên người cô Tiếu……
Dạ Ngưng lẳng lặng nhìn một hồi, nhìn người con trai một thân hàng hiệu kia, cùng với biểu tình lạnh lùng trên mặt cô Tiếu thì cũng ẩn ẩn đoán được hắn là ai……
“Dạ Ngưng.”
Tiếu Vũ Hàm cau mày, vòng qua nam nhân kia đi đến bên người Dạ Ngưng, nhìn thấy nàng rồi, khuôn mặt vốn đầy căng thẳng rốt cục cũng có ý cười, nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Rất đẹp trai.”
Dạ Ngưng vẫn có chút ngây ngốc nhìn nam nhân bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, người kia vừa nghe được hai chữ “Dạ Ngưng” liền giật mình một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng.
“Dạ Ngưng ~ ha ha, tôi đã nghe Vũ Hàm nói về em rồi. Tôi là Tô Nham, nghe danh đã lâu.”
Không hổ là người làm ăn, trình độ lôi kéo làm quen thực cao, Tô Nham giơ tay lên, cười tủm tỉm nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng quay đầu nhìn nhìn cô Tiếu, lại nhìn nhìn Tô Nham, chậm rãi vươn tay: “Vâng…anh khỏe…”
Một khắc lúc bắt tay kia, Tiếu Vũ Hàm đứng một bên nhíu mày lại, Dạ Ngưng mặt không biểu tình nhìn Tô Nham, xoay người nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, em đi vào hậu trường chờ cô, còn phải lên sân khấu.”
Nói xong Dạ Ngưng liền xoay người bước đi, không nói thêm một câu, Tiếu Vũ Hàm có chút sốt ruột muốn đưa tay kéo nàng lại, nhưng mà vẫn chậm một bước. Thất thần nhìn hướng Dạ Ngưng bỏ đi, Tiếu Vũ Hàm nhăn mi lại.
“Chính là cô bé đó sao……”
Tô Nham nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng khẽ lẩm bẩm, hắn đã sớm nghe Tiếu Lăng Phi nói qua về Dạ Ngưng, cũng biết là một cô gái, nguyên bản vốn nghĩ sẽ là một nữ nhân mạnh mẽ chín chắn cho nên mới khiến cho Tiếu Vũ Hàm khăng khăng một mực yêu thương như thế, cũng không ngờ……
Tiếu Vũ Hàm ngoảnh mặt làm ngơ lời Tô Nham nói, quay đầu nhìn hắn: “Khi nào thì anh đi?”
“……Vũ Hàm, tôi vừa mới đến.”
Tô Nham không thể không bất đắc dĩ nhìn Tiếu Vũ Hàm, hắn vừa xuống máy báy liền mang theo hoa hồng đã đặt trước chạy đến trường, vốn định làm cho Vũ Hàm một phen bất ngờ vui mừng, nhưng ai biết cô lại vẫn là bộ dáng cũ, lạnh như băng…Không, thái độ thậm chí càng kém hơn trước kia…
Không để ý tới Tô Nham, Tiếu Vũ Hàm xoay người, cởi giày cao gót, đi về phía hậu đài.
Đến nơi, Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn chung quanh tìm Dạ Ngưng, nhìn nàng ngồi trong góc sáng sủa chăm chú uống nước, mấp máy môi, đi qua.
“Dạ Ngưng.”
Dạ Ngưng ngẩng đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, không nói gì.
“Đứng lên.”
Nhíu nhíu mày, Tiếu Vũ Hàm cứng ngắc nói, Dạ Ngưng ngửa đầu nhìn cô, bĩu môi, đứng lên.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, vừa định nói gì đó thì thanh âm của giáo viên vũ đạo vang lên phía sau: “Lên sàn, phải lên sân khấu rồi, mọi người nâng cao tinh thần chút, cố lên nhé!”
Quá nhiều lời không kịp nói, mọi người nhanh chóng đứng thành đội hình, nối nhau tiến vào, trong quá trình này Dạ Ngưng vẫn nhìn thẳng phía trước, không nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Chiếc rèm che màu đỏ trên khán đài được chậm rãi kéo lên, tiếng nhạc quen thuộc trôi nổi âm vang, vũ đạo đã luyện tập vô số lần cuối cùng cũng cần phải diễn ra thực tế, nhận lấy tiếng vỗ tay.
Nhưng một khắc này, Dạ Ngưng lại không có tinh thần……
_Hết chương 45_
Tác giả :
Diệp Sáp