Thất Phu Nhân
Chương 62: Dương gia chưa từng long trọng như thế
“Vương gia…” Nhị phu nhân vừa nhìn thấy Vương gia đã phát cuồng lên cố gắng thoát khỏi bị hai thị vệ chế trụ.
“Buông nàng ra” thanh âm lạnh lùng mang hàn khí có thể làm người ta chết rét! Để cho nữ nhân phải co lại nhưng vẫn tự trấn định.
Nhìn người trước mặt trong lòng Vũ Mặc Nhiên dâng lên một tia tàn khốc vô tình, hận không ngay lập tức giết chết nàng.
Nhẹ xoa xoa cánh tay mảnh khảnh bị đau, hung hăng trừng mắt liếc Lộ Nguyên, tóc mai tán loạn, bộ ngực được che đậy xinh đẹp động lòng người hướng vào cả người Vũ Mặc Nhiên: “Vương gia, người xem, tay Vụ Nhi cũng bị đám nô tài này làm sưng lên rồi”
“Vậy ngươi hy vọng sẽ xử trí bọn họ như thế nào?” vẻ mặt bí hiểm để cho người đang tựa vào lồng ngực của hắn hiện lên kinh ngạc! này…
“Bản vương cho ngươi một cơ hội xử trí bọn chúng” con ngươi vẫn lạnh lùng như vũ thỉnh thoảng lại trở nên sắc nhọn, đáng tiếc người trong ngực hắn không phát hiện ra! Trong lòng còn đang đắc ý cho là nàng có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Ngẩng đầu lên nhìn Vương gia, đảo đôi mắt đẹp, khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc mang theo vẻ đơn thuần vô tội.
“Vụ nhi”
“A, Vương gia” bàn tay bị kiềm chặt, lộ ra vẻ mặt vô tội.
“Vụ nhi, bản vương vẫn nghĩ ngươi là nữ nhân thông minh, hiểu được thế nào là đắc sát ngôn quan sắc, cũng để cho bản vương vui vẻ! Nhưng ngươi sao lại ngu xuẩn làm ra chuyện tình khiến ngay cả bản vương cũng kinh ngạc?”
Vương gia vừa nói cái gì? Chẳng lẽ nàng suy nghĩ nhiều quá, Vương gia căn bản không bởi vì chuyện kia…
“Vương gia, ngài nói gì, Vụ nhi không hiểu?”trực giác trong lòng cảm thấy bất an!
“Không hiểu, đúng không! Vậy bản vương sẽ làm cho ngươi hiểu, Lộ Nguyên, đêm tên hỗn trướng đó tới”
Nhìn nam nhân bị đưa tới, mọi người chỗ này cũng hít khí lạnh một hơi, đây là người sao?hai tay đã bị chém đứt, hai lỗ tai cũng không cánh mà bay, cả người toàn là máu, nếu như không phải còn cặp mắt đang sợ hãi thì mọi người cũng không biết hắn là người hay không, nam nhân này căn bản đã bước một chân vào Địa ngục, bị Địa ngục hành hạ.
“A…” Vụ nhi không chịu được thét lên chói tai rồi ngã trên mặt đất, tiểu Như thì cũng đã hôn mê bất tỉnh.
“Hắt nước cho tỉnh lại” thanh âm rít qua kẽ răng làm cho những người ở đây hoàn toàn bất động,sắc mặt nữ nhân cố gắng hấp dẫn giờ phút này xám ngoét như người chết.
Toàn thân rung rẩy ngay cả hàm răng cũng va lập cập vào nhau, muốn nói cũng không thể nói ra!
“Vụ nhi biết hắn sao?” Vũ Mặc Nhiên từ từ hạ mình tới bên cạnh nữ nhân toàn thân đang phát run, nhẹ giọng hỏi.
“A…Không…” phảng phất trải qua cuộc đời thật dài, nữ nhân trên mặt đất rốt cuộc cũng thét ra chói ta chấn động cả nóc nhà.
“Vương gia, thiếp…thiếp thân không…không hiểu?” nắm chặt y phục của Vũ Mặc Nhiên, nhìn dám nhìn tới người huyết nhục mơ hồ kia.
“Ngươi vẫn không hiểu sao?” tầm mắt nhìn tới tiểu Nhu sau khi tỉnh lại vẫn đang si ngốc.
Nghe được giọng nói của Vũ Mặc Nhiên, tiểu Như đột nhiên thức tỉnh hô to: “Vương gia, nô tỳ khai, nô tỳ khai….là Nhị phu nhân sai nô tỳ đi làm, là Nhị phu nhân…là nàng…là nữ nhân ác độc đã uy hiếp nô tỳ đi tìm người hãm hại Thất phu nhân…Vương gia…Tha mạng…”
“Ngươi…đồ tiện nhân kia, ngươi dám hãm hại cho ta, Vương gia, oan uổng quá…” ngẩng đầu lên nói.
“Không…không…Vương gia…là chủ ý của Nhị phu nhân, không liên quan đến nô tỳ! Vương gia minh xét” tiểu Như vội nói.
“Tiện nhân, ta sai ngươi sao,là ngươi vu oan cho ta” Vụ nhi đột nhiên nhào tới trước túm lấy tiểu Như ra sức đánh.
“Đủ rồi” Vũ Mặc Nhiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ném vào đại lao, không cho ăn gì hết, ba ngày sau sẽ xử tử” thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ làm cho hai người trên mặt đất hoảng sợ không dám ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ cầu xin.
“Không…đừng…Vương gia, Vụ nhi biết sai rồi…Vụ nhi thật sự biết sai rồi…Vương gia tha mạng a…”
Tiểu Như ngay cả cầu xin cũng không có khí lực, lại hôn mê lần nữa.
“Đem xuống”
“Không…không…Vương gia…Vụ nhi có thai, Vụ nhi có cốt nhục của Vương gia, ngài không thể giết ta…Vương gia, van xin người khai ân” tiếng dập đầu vang lên làm cho trên trán Vụ nhi đầy máu.
Hài tử! Tùy Tâm cũng từng bởi vì hài tử mới bị hắn hại tới thân thể! Trong lòng khẽ run! Không…
“Đưa xuống cho ta, đánh năm mươi trượng rồi ném vào đại lao” hắn ngay cả hài tử của Tùy Tâm còn không giữ lại, huống chi là nữ nhân này?
“Không…” nghe được phán quyết cuối cùng, nữ nhân liền lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Dương gia
Lần trước đã náo nhiệt, lần này Dương gia mở yến hội giai nhân một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận của tất cả trà lâu quán rượu trong kinh thành.
“Dương quản gia, thiệp mời đã phát hết chưa?” Dương lão gia từ sáng sớm đã ra chỉ đạo trên dưới Dương gia đủ biết chuyện này quan trọng như thế nào.
“Bẩm lão gia, đã phát xong hết rồi”
Hài lòng gật đầu, rất tốt! hắn không tin nhiều nữ nhân như vậy lại không có một ai có thể vượt qua nàng.
“Gọi Đại công tử tới đây” người ta nói trọng thưởng tất có dũng phu, hôm nay hắn phải đem tất cả thành ý ra bên ngoài.
“dạ, lão gia”
Dương Viễn Chi đã một đêm không chợp mắt! hắn vì Á Sơ mà vừa lo lắng lại vừa đau lòng!
“Sao vậy? ngủ không ngon sao?” Dương lão gia là người như thế nào chứ, vừa nhìn ra đã biết nhi tử mình đau lòng! Bất quá…hắn không tin Á Sơ lại không quay về! Cho nên hôm qua hắn ngủ rất ngon, híp mắt, sợ rằng người không ngủ được hẳn phải là nàng ta chứ không phải hắn?
Nghĩ như vậy, tâm tình của Dương lão gia cũng thấy tốt lên một chút, nếu nữ nhân này hiểu chuyện thì nên rời xa Á Sơ, còn nếu không cũng phải tự biết rõ mà khuyên Á Sơ lấy một chính thất môn đăng hộ đối, hắn còn có thể xem xét cho nàng làm thiếp! nhưng Á Sơ kiên quyết như vậy, bất quá…địa vị chính thất nàng cũng đừng mơ mà nghĩ đến!
“Cha…” Dương Viễn Chi không nói nữa, thôi vậy, yên lặng theo dõi sự việc vẫn là tốt nhất.
“Ngươi thay Á Sơ ra cửa nghênh đón các vị tiểu thư”
“Dạ”
“Tùy Tâm, ngươi có khỏe không vậy?” Dương Á Sơ đứng chờ ngoài cửa, trong lòng cảm thấy hôm nay Tùy Tâm thật quái lạ! Hôm qua đầu tiên là nàng gặp Hiên vương, rồi đuổi hắn đi không biết đã cùng Hiên vương nói cái gì, rồi sau nữa lại muốn hắn theo nàng dạo phố, đến phục trang lâu thì nói chuyện thật lâu với lão bản, rồi nàng lại đi lựa mấy thứ đồ trang sức đeo tay! Dọc đường đi nàng đúng là kì lạ, hắn hỏi, nàng cũng chỉ cười cười thần bí, bảo hôm nay hắn khắc biết.
“Được rồi, vào đi”
Dương Á Sơ nghe nàng nói có thể vào không đợi người ra mở cửa mà liền đẩy đi vào, hắn đột nhiên ngây dại, lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần.
Đây…đây là Tùy Tâm sao?
Mái tóc đen được búi lên đơn giản mà không kém phần tinh xảo, chỉ có một cây trâm bạc! bên cạnh chỉ cài mấy cái trâm hoa, da thịt trắng nõn mịn màng.
Mày liễu thon dài mà tinh tế, đôi mắt sáng khẽ lay động thanh thuần tinh khiết, hai má lộ ra phơn phớt ửng hồng không rõ.
Y phục tơ lụa trên người hắn cũng chưa từng gặp qua, y phục màu xanh nhạt bám chặt trên người để lộ ra đường cong thon dài, thân thể động lòng người vừa nhìn không thể nghi ngờ, xương quai xanh hơi lộ ra làm cho nàng có một thứ mê người không thể nói ra thành lời! bên ngoài khoác thêm cái áo bằng lụa mỏng màu trắng! y phục xanh nhạt có thêm áo khoác lụa trắng bên ngoài như ẩn như hiện, mà thân thể thon dài kia cũng theo lụa mỏng mà nhẹ nhàng khiêu vũ!
Lộ Tùy Tâm rất hài lòng khi thấy biểu hiện của Dương Á Sơ! Đây là trang phục nàng đã tỉ mỉ thiết kế ra, chi tiết phía trên có hơi hiện đại một chút, như má hồng chẳng hạn. Thời đại này chỉ cần mặc sườn xám là đã thay đổi lắm rồi! Tóm lại là trong đơn giản có hoa lệ, trong hoa lệ có nhẹ nhàng, trong nhẹ nhàng mà kiều mỵ!
Nhìn mình có lẽ cũng không tệ lắm, ít nhất từ vẻ mặt Dương Á Sơ nàng cũng cảm giác có chút thành tựu!đây có phải cái gọi là cô gái vui mừng vì mình đẹp trước mặt bạn trai không a?
Khẽ nâng hai cánh tay thon dài bạch khiết nhẹ nhàng xoay một vòng: “Như thế nào? Đẹp không?” thì ra nữ nhân khi yêu lại khác nhiều đến vậy.
Đôi mắt Dương Á Sơ càng thêm mông lung, nàng thật là đẹp!
“Thế nào? Dương Á Sơ?” Lộ Tùy Tâm nhìn trong ánh mắt tán thưởng liền nảy ra ý nghĩ trêu đùa hắn một chút.
“Không đẹp phải không? Vậy ta đổi lại” làm bộ như muốn thay y phục ra.
Dương Á Sơ đang nhìn choáng váng nghe thấy tiếng cười của Tử Vân không khỏi đỏ mặt liền nói: “Rất đẹp” thật là rất đẹp!
Lộ Tùy Tâm cười một tiếng, trong lòng âm thầm than thở, hôm nay Dương Á Sơ cũng đẹp như quan như ngọc! nàng vẫn biết Dương Á Sơ rất tuấn mỹ, có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng bây giờ nàng dùng tâm trạng hoàn toàn khác đối xử với hắn, hắn lại trở nên càng xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có đôi mày kiếm anh khí mới làm cho người ta không nghĩ hắn là nữ nhân mà thôi, đầu lông mày khẽ đưa lên phía quyến rũ lòng người! khuôn mặt hoàn hảo, đôi mắt thu ba, gương mặt lúc cười lên còn có lúm đồng tiền ẩn hiện! Nam nhân này bề ngoài mà nói không ai có thể sánh bằng!
Dương Á Sơ vốn đưa mày lên nhún nhún: “Á Sơ có vào mắt Tùy Tâm hay không?” (Đây là kiểu nũng nịu đây)
“Hoàn mỹ không khuyết điểm” Aii, mỹ nam có nghĩa là trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu nữ nhân gục ngã dưới nam nhân vừa xinh đẹp bức người lại vừa có tiền này đây a~
“Thật?” nghe vậy mắt Dương Á Sơ sáng lên, nói vậy, Tùy Tâm cũng nhìn thấy hắn đẹp rồi?
“Thật, chúng ta đi thôi” hy vọng lão cha sống chết ngăn cản kia sẽ không vì sự xuất hiện của ta mà giận tới mức ngất đi.
“Tiểu thư, Hiên vương gia đã tới”
“Nga, được,ta biết rồi, chúng ta lập tức xuống ngay”
Dương Á Sơ khẽ hé mắt: “Tùy Tâm, ngày hôm qua ngươi nói gì với Hiên vương đó a? sao ngay cả ta cũng không được nghe?”
“Sau này ngươi sẽ biết”
Nhìn giai nhân trước mặt, hai mắt Vũ Mặc Hiên lóa sáng, không thể che hết ánh mắt thưởng thức cùng nhè nhẹ si mê.
Thấy ánh sáng trong mắt Vũ Mặc Hiên, Dương Á Sơ cũng xẹt qua một tia tinh quang, đưa tay nắm lấy tay Tùy Tâm hướng về phía Vũ Mặc Hiên mà thể hiện quyền lợi của hắn (Ra là ghen, hai anh này như trẻ con)
Lộ Tùy Tâm hơi nhíu mày,nam nhân này càng lúc càng tiến bộ.
Vũ Mặc Hiên nhìn Á Sơ nắm tay giai nhân, rồi lại nhìn phản ứng của nàng, trong lòng có chút mất mát nhưng cũng rất nhanh chóng tỉnh táo lại! Tự an ủi mình: làm bằng hữu của nàng cũng tốt!
“Đi thôi, Hiên vương gia” trong lòng Dương Á Sơ thầm nghĩ, Hiên vương đi cùng cũng là chuyện tốt, có hắn thì ánh mắt của các vị thiên kim tiểu thư cũng dời đi chút ít!
Sảnh chính Dương gia khổng lồ mà trống trải, bố trí xa hoa! Phía trên có sân khấu hoa lệ, hiển nhiên là để cho các vị giai nhân biểu diễn tài nghệ.
Hai bên dưới đài đặt ba vị trí, chính giữa có một lối đi, hai bên để đặt bàn ghế! Dương gia mở yến hội lớn như thế, có lẽ tất cả các tiểu thư đại gia lớn nhỏ trong thành, danh môn thiêm kim bình thường cũng mấy khi xuất hiện vậy mà cũng tới thủ phủ này.
Vừa đến đây, những vị bình thường coi như vẫn hay nhìn thấy sân khấu cũng phải khiếp sợ tài phú của thủ phủ.
Vũ long vũ sư đồ sộ,mỗi người đều có vị trí và cương vị thể hiện tài năng khác nhau,chỉ đợi chủ nhân ra lệnh.
Những món điểm tâm tinh xảo, nước trái cây cũng đều được đặt ở khắp nơi cho khách dùng.
Ít cũng có đến hàng trăm nha hoàn đứng một hàng ở hai bên, chờ các khách tới cửa sẽ ra tiếp đón! Loại phô trương như thế này trừ hoàng cung quý tộc ra có lẽ chỉ có thủ phủ mới có thể làm được!
Nhìn tới các vị tiểu thư tới trước đang làm quen bắt chuyện với nhau, không khỏi kinh ngạc, bởi vì chỗ này không chỉ khung cảnh vô cùng hoa lệ mà người cũng xinh đẹp, thông minh, cũng đều là giai nhân tài nữ.
Thiên Tâm tới sau nhìn thấy một tràng điện long trọng chưa từng có, đôi mắt đẹp kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tất nhiên sẽ là nhân vật trung tâm thu hút sự chú ý, không nghĩ tới…này…nàng bây giờ mới biết thì ra Thiên Vũ có nhiều mỹ nhân như vậy, mà mọi người địa vị không nhỏ.
“Thiên Tâm cô nương tới”tiếng người thông báo cũng làm cho những người đang trao đổi trong sảnh phải ngẩng đầu lên, trong lòng có chút chấn động! Thiên Tâm cô nương cũng tới sao? cơ hồ tất cả đều quăng ánh mắt đánh giá đến.
Áo tơ lụa phấn trắng,tà áo dài thướt tha, một dải lụa trắng như đám sương sa vòng qua hai cánh tay tùy ý bay ở phía sau, miệng áo trước ngực khẽ phập phồng làm cho người ta mơ màng hàng nghìn hàng vạn lần.
Mái tóc dài đen nhánh khẽ lay động, phía trên tô điểm trang sức hoa lệ, hai bên dải kim sức chỉnh tề nhẹ dao động, xinh đẹp mà thanh thuần, chập chờn sinh tư! Nàng xinh đẹp rung động lòng người, đến ngay cả hai tỳ nữ thùy mị phía sau cũng làm cho người khác nhìn chăm chú.
Trong lòng những người ở đây cũng nổi lên ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị!
“Thiên kim của lễ bộ Lưu đại nhân tiểu thư Lưu Thanh An đến”
Vốn bị Thiên Tâm cô nương làm cho chấn động bây giờ càng cả kinh.
Ngẩng đầu nhìn vị Lưu tiểu thư chưa bào giờ từng lộ diện trước mặt mọi người.
Lưu tiểu thư chưa ai từng gặp mặt, chỉ có tin đồn rằng tài nghệ của nàng so với Thiên Tâm cô nương chỉ hơn chứ không kém! Chưa từng gặp mặt nhưng đã được xếp vào một trong nhân vật thần bí của tứ đại mỹ nhân kinh thành, đệ nhất thiên hạ mỹ nữ chính là Thiên Tâm cô nương, thứ hai chính là vị tiểu thư này, thứ ba là Hoa phi đã bị nhét vào hậu cung Hoàng thượng, thư tư là Lý Tịch- thị thiếp của Lộ vương gia.
Nhìn về phía người đến, Thiên Tâm khẽ híp mắt, trong lòng hoài nghi, sao hôm nay nàng ta lại đến? hay là cũng muốn đoạt lấy vị trí nữ chủ nhân Dương gia?
Nghĩ đến có thể tận mắt được nhìn thấy nhân vật thần bí trong truyền thuyết, mọi người trong sân đều mở to mắt.
Nàng một thân y phục màu vàng nhạt thanh nhã,uyển chuyển, lụa trắng che lại khuôn mặt, đôi mắt sáng trong suốt đến chói lọi, gáy ngọc thon dài, trên ngực da trắng nõn nà như bạch ngọc, nửa đậy nửa che. Thắt lưng thanh mảnh nhưng không bó chặt. Gót sen dưới làn váy nhẹ nhàng mềm mại như người bước ra từ trong bức họa! phía sau là tỳ nữ thanh tú ôm tỳ bà trong tay, nhìn đến nơi này. Thiên Tâm ánh mắt mỉm cười nhìn, nàng hôm nay muốn lên sân khấu?
Trong mắt khẽ đánh giá một chút mọi người trong sảnh, nhìn đến Thiên Tâm thì gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp đi tới một chiếc ghế dưới đài ngồi xuống, Thiên Tâm cũng trầm tư rồi tiến lên ngồi bên cạnh nàng.
Nhìn thật sâu một cái rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại đến?” nàng không phải là…không quan tâm tới những thứ này hay sao?
Nhẹ nghiêng đầu chậm rãi cười một tiếng, tấm lụa mỏng trên mặt cũng theo động tác của nàng mà lay động, không nói một từ.
“Thiên kim Vô vân chưởng môn tiểu thư Nhiễm Linh Nhi đến”
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm lanh lảnh lấn át tất cả thanh âm: “Thật đúng là náo nhiệt a!”
Mà giọng nói này không chỉ làm cho người ta ngây dại mà nhìn cũng ngây người.
Một thân sắc hỏa hồng để cho mọi người chấn động, đây là Nhiễm Linh Nhi tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ? sát tinh trong truyền thuyết.
Nghĩ như vậy, mọi người đều thu hồi ánh mắt đánh giá,chỉ dám thỉnh thoảng liếc mắt quan sát. Trang phục màu đỏ có chút ít lưu loát, nhưng nụ cười trên mặt làm cho người ta quên đi thân phận của nàng, đôi mắt đen láy mang theo chút ít nghịch ngợm. Làn da căng tròn cũng không trắng nõn như người khác mà mịn nhẵn nhu hòa như sắc bạch ngọc, cái miệng anh đào không tô mà hồng, kiều diễm mê người! hai sợi tóc bên má theo gió mà dao động, tròng mắt sáng như trân châu linh hoạt chuyển động! mấy phần tinh nghịch, mấy phần hào khí, hơn nữa y phục màu đỏ làm cho mọi người trong thời gian ngắn đều coi nàng thành muội muội thiên chân khả ái nghịch ngợm.
Nhìn thoáng qua toàn sảnh, không để ý tới mấy người đang ngây người kinh ngạc kia, Nhiễm Linh Nhi đi tới bên cạnh Thiên Tâm ngồi xuống “hai vị tỷ tỷ thật là xinh đẹp a!” xinh đẹp làm cho bàn tay ta ngứa ngáy, chỉ muốn tiến lên nhéo một phen.
Bất quá,quên đi, nàng đã hứa với cha không được gây chuyện rồi, lần này vất vả lắm nàng mới thuyết phục được cha cho đi. Nàng muốn nhìn một chút vị đồ đệ mà sư tổ dạy dỗ, tò mò muốn biết vị sư thúc giang hồ đệ nhất công tử rốt cuộc vì cô gái như thế nào mà điên cuồng?
Hiện giang hồ đang lưu truyền nói sư thúc vì một nữ tử mà mất hết tâm trí, tuyệt đối khinh thường sư thúc! Hừ! nàng sẽ cật lực ủng hộ sư thúc, cũng rất tin tưởng vào mắt nhìn của người! Thế mà lão cha của sư thúc lại bắt ép sư thúc lấy một cô gái mà mình không thích, thật là đáng ghê tởm!
“Ân….Nhiễm cô nương tư sắc nhẹ nhàng thoát tục” Thiên Tâm khẽ mỉm cười.
“Này, vị tỷ tỷ à, ngươi có thể tháo khăn che mặt cho ta coi một chút được không?” nhất định có mụn lớn, nếu không che mặt làm gì a?
“Ta không muốn” thanh âm thanh thúy đến từ Lưu Thanh An chưa từng mở miệng.
Bĩu môi một cái! Có gì đặc biệt hơn người, trong đầu nàng đang nghĩ động thủ giựt tấm khăn kia thì đã bị giọng nói trên đài cắt đứt.
“Dương gia có thể mời được các vị tới đây là phúc của Dương gia! Hôm nay mong rằng các vị cô nương hãy tạm để căng thẳng ra một bên, cùng nhau thỉ triển tài nghệ, nữ chủ nhân Dương gia tuy kém so với hoàng thân quốc thích nhưng coi như sống trong nhung lụa, giàu sang phú quý! Lão đây hôm nay được Dương lão gia mời tới, lão nhân bất tài nhưng cầm kì thư họa, thi từ ca phú cũng hiểu sơ sơ một chút, lão là một trong sáu người tại đây sẽ quyết định ai là người thắng”
Chẳng biết từ lúc nào, hai bên dưới đài có năm vị lão nhân ngồi tại chỗ mình, gật đầu mỉm cười với các nữ tử trong sảnh.
“Đó là Lâm phu tử…” người bên dưới nhìn thấy một lão phu không khỏi khiếp sợ, vị Lâm phu tử này là kinh thành đệ nhất phu tử, rất nhiều đại quan trong triều cũng là học trò của hắn!nghe nói còn từng là lão sư dạy dỗ cho đương kim Hoàng thượng.
Cũng chính là ân sư của Hiên vương gia! Xin miễn phong thưởng chức tước cũng bởi vì muốn làm một phu tử bình thường, dĩ nhiên muốn làm học trò của hắn không phải chuyện dễ! Dương gia có thể mời hắn làm chủ, này…chỉ có thể nói rằng tài phú của Dương gia là không thể tưởng tượng.
“Buông nàng ra” thanh âm lạnh lùng mang hàn khí có thể làm người ta chết rét! Để cho nữ nhân phải co lại nhưng vẫn tự trấn định.
Nhìn người trước mặt trong lòng Vũ Mặc Nhiên dâng lên một tia tàn khốc vô tình, hận không ngay lập tức giết chết nàng.
Nhẹ xoa xoa cánh tay mảnh khảnh bị đau, hung hăng trừng mắt liếc Lộ Nguyên, tóc mai tán loạn, bộ ngực được che đậy xinh đẹp động lòng người hướng vào cả người Vũ Mặc Nhiên: “Vương gia, người xem, tay Vụ Nhi cũng bị đám nô tài này làm sưng lên rồi”
“Vậy ngươi hy vọng sẽ xử trí bọn họ như thế nào?” vẻ mặt bí hiểm để cho người đang tựa vào lồng ngực của hắn hiện lên kinh ngạc! này…
“Bản vương cho ngươi một cơ hội xử trí bọn chúng” con ngươi vẫn lạnh lùng như vũ thỉnh thoảng lại trở nên sắc nhọn, đáng tiếc người trong ngực hắn không phát hiện ra! Trong lòng còn đang đắc ý cho là nàng có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Ngẩng đầu lên nhìn Vương gia, đảo đôi mắt đẹp, khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc mang theo vẻ đơn thuần vô tội.
“Vụ nhi”
“A, Vương gia” bàn tay bị kiềm chặt, lộ ra vẻ mặt vô tội.
“Vụ nhi, bản vương vẫn nghĩ ngươi là nữ nhân thông minh, hiểu được thế nào là đắc sát ngôn quan sắc, cũng để cho bản vương vui vẻ! Nhưng ngươi sao lại ngu xuẩn làm ra chuyện tình khiến ngay cả bản vương cũng kinh ngạc?”
Vương gia vừa nói cái gì? Chẳng lẽ nàng suy nghĩ nhiều quá, Vương gia căn bản không bởi vì chuyện kia…
“Vương gia, ngài nói gì, Vụ nhi không hiểu?”trực giác trong lòng cảm thấy bất an!
“Không hiểu, đúng không! Vậy bản vương sẽ làm cho ngươi hiểu, Lộ Nguyên, đêm tên hỗn trướng đó tới”
Nhìn nam nhân bị đưa tới, mọi người chỗ này cũng hít khí lạnh một hơi, đây là người sao?hai tay đã bị chém đứt, hai lỗ tai cũng không cánh mà bay, cả người toàn là máu, nếu như không phải còn cặp mắt đang sợ hãi thì mọi người cũng không biết hắn là người hay không, nam nhân này căn bản đã bước một chân vào Địa ngục, bị Địa ngục hành hạ.
“A…” Vụ nhi không chịu được thét lên chói tai rồi ngã trên mặt đất, tiểu Như thì cũng đã hôn mê bất tỉnh.
“Hắt nước cho tỉnh lại” thanh âm rít qua kẽ răng làm cho những người ở đây hoàn toàn bất động,sắc mặt nữ nhân cố gắng hấp dẫn giờ phút này xám ngoét như người chết.
Toàn thân rung rẩy ngay cả hàm răng cũng va lập cập vào nhau, muốn nói cũng không thể nói ra!
“Vụ nhi biết hắn sao?” Vũ Mặc Nhiên từ từ hạ mình tới bên cạnh nữ nhân toàn thân đang phát run, nhẹ giọng hỏi.
“A…Không…” phảng phất trải qua cuộc đời thật dài, nữ nhân trên mặt đất rốt cuộc cũng thét ra chói ta chấn động cả nóc nhà.
“Vương gia, thiếp…thiếp thân không…không hiểu?” nắm chặt y phục của Vũ Mặc Nhiên, nhìn dám nhìn tới người huyết nhục mơ hồ kia.
“Ngươi vẫn không hiểu sao?” tầm mắt nhìn tới tiểu Nhu sau khi tỉnh lại vẫn đang si ngốc.
Nghe được giọng nói của Vũ Mặc Nhiên, tiểu Như đột nhiên thức tỉnh hô to: “Vương gia, nô tỳ khai, nô tỳ khai….là Nhị phu nhân sai nô tỳ đi làm, là Nhị phu nhân…là nàng…là nữ nhân ác độc đã uy hiếp nô tỳ đi tìm người hãm hại Thất phu nhân…Vương gia…Tha mạng…”
“Ngươi…đồ tiện nhân kia, ngươi dám hãm hại cho ta, Vương gia, oan uổng quá…” ngẩng đầu lên nói.
“Không…không…Vương gia…là chủ ý của Nhị phu nhân, không liên quan đến nô tỳ! Vương gia minh xét” tiểu Như vội nói.
“Tiện nhân, ta sai ngươi sao,là ngươi vu oan cho ta” Vụ nhi đột nhiên nhào tới trước túm lấy tiểu Như ra sức đánh.
“Đủ rồi” Vũ Mặc Nhiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ném vào đại lao, không cho ăn gì hết, ba ngày sau sẽ xử tử” thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ làm cho hai người trên mặt đất hoảng sợ không dám ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ cầu xin.
“Không…đừng…Vương gia, Vụ nhi biết sai rồi…Vụ nhi thật sự biết sai rồi…Vương gia tha mạng a…”
Tiểu Như ngay cả cầu xin cũng không có khí lực, lại hôn mê lần nữa.
“Đem xuống”
“Không…không…Vương gia…Vụ nhi có thai, Vụ nhi có cốt nhục của Vương gia, ngài không thể giết ta…Vương gia, van xin người khai ân” tiếng dập đầu vang lên làm cho trên trán Vụ nhi đầy máu.
Hài tử! Tùy Tâm cũng từng bởi vì hài tử mới bị hắn hại tới thân thể! Trong lòng khẽ run! Không…
“Đưa xuống cho ta, đánh năm mươi trượng rồi ném vào đại lao” hắn ngay cả hài tử của Tùy Tâm còn không giữ lại, huống chi là nữ nhân này?
“Không…” nghe được phán quyết cuối cùng, nữ nhân liền lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Dương gia
Lần trước đã náo nhiệt, lần này Dương gia mở yến hội giai nhân một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận của tất cả trà lâu quán rượu trong kinh thành.
“Dương quản gia, thiệp mời đã phát hết chưa?” Dương lão gia từ sáng sớm đã ra chỉ đạo trên dưới Dương gia đủ biết chuyện này quan trọng như thế nào.
“Bẩm lão gia, đã phát xong hết rồi”
Hài lòng gật đầu, rất tốt! hắn không tin nhiều nữ nhân như vậy lại không có một ai có thể vượt qua nàng.
“Gọi Đại công tử tới đây” người ta nói trọng thưởng tất có dũng phu, hôm nay hắn phải đem tất cả thành ý ra bên ngoài.
“dạ, lão gia”
Dương Viễn Chi đã một đêm không chợp mắt! hắn vì Á Sơ mà vừa lo lắng lại vừa đau lòng!
“Sao vậy? ngủ không ngon sao?” Dương lão gia là người như thế nào chứ, vừa nhìn ra đã biết nhi tử mình đau lòng! Bất quá…hắn không tin Á Sơ lại không quay về! Cho nên hôm qua hắn ngủ rất ngon, híp mắt, sợ rằng người không ngủ được hẳn phải là nàng ta chứ không phải hắn?
Nghĩ như vậy, tâm tình của Dương lão gia cũng thấy tốt lên một chút, nếu nữ nhân này hiểu chuyện thì nên rời xa Á Sơ, còn nếu không cũng phải tự biết rõ mà khuyên Á Sơ lấy một chính thất môn đăng hộ đối, hắn còn có thể xem xét cho nàng làm thiếp! nhưng Á Sơ kiên quyết như vậy, bất quá…địa vị chính thất nàng cũng đừng mơ mà nghĩ đến!
“Cha…” Dương Viễn Chi không nói nữa, thôi vậy, yên lặng theo dõi sự việc vẫn là tốt nhất.
“Ngươi thay Á Sơ ra cửa nghênh đón các vị tiểu thư”
“Dạ”
“Tùy Tâm, ngươi có khỏe không vậy?” Dương Á Sơ đứng chờ ngoài cửa, trong lòng cảm thấy hôm nay Tùy Tâm thật quái lạ! Hôm qua đầu tiên là nàng gặp Hiên vương, rồi đuổi hắn đi không biết đã cùng Hiên vương nói cái gì, rồi sau nữa lại muốn hắn theo nàng dạo phố, đến phục trang lâu thì nói chuyện thật lâu với lão bản, rồi nàng lại đi lựa mấy thứ đồ trang sức đeo tay! Dọc đường đi nàng đúng là kì lạ, hắn hỏi, nàng cũng chỉ cười cười thần bí, bảo hôm nay hắn khắc biết.
“Được rồi, vào đi”
Dương Á Sơ nghe nàng nói có thể vào không đợi người ra mở cửa mà liền đẩy đi vào, hắn đột nhiên ngây dại, lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần.
Đây…đây là Tùy Tâm sao?
Mái tóc đen được búi lên đơn giản mà không kém phần tinh xảo, chỉ có một cây trâm bạc! bên cạnh chỉ cài mấy cái trâm hoa, da thịt trắng nõn mịn màng.
Mày liễu thon dài mà tinh tế, đôi mắt sáng khẽ lay động thanh thuần tinh khiết, hai má lộ ra phơn phớt ửng hồng không rõ.
Y phục tơ lụa trên người hắn cũng chưa từng gặp qua, y phục màu xanh nhạt bám chặt trên người để lộ ra đường cong thon dài, thân thể động lòng người vừa nhìn không thể nghi ngờ, xương quai xanh hơi lộ ra làm cho nàng có một thứ mê người không thể nói ra thành lời! bên ngoài khoác thêm cái áo bằng lụa mỏng màu trắng! y phục xanh nhạt có thêm áo khoác lụa trắng bên ngoài như ẩn như hiện, mà thân thể thon dài kia cũng theo lụa mỏng mà nhẹ nhàng khiêu vũ!
Lộ Tùy Tâm rất hài lòng khi thấy biểu hiện của Dương Á Sơ! Đây là trang phục nàng đã tỉ mỉ thiết kế ra, chi tiết phía trên có hơi hiện đại một chút, như má hồng chẳng hạn. Thời đại này chỉ cần mặc sườn xám là đã thay đổi lắm rồi! Tóm lại là trong đơn giản có hoa lệ, trong hoa lệ có nhẹ nhàng, trong nhẹ nhàng mà kiều mỵ!
Nhìn mình có lẽ cũng không tệ lắm, ít nhất từ vẻ mặt Dương Á Sơ nàng cũng cảm giác có chút thành tựu!đây có phải cái gọi là cô gái vui mừng vì mình đẹp trước mặt bạn trai không a?
Khẽ nâng hai cánh tay thon dài bạch khiết nhẹ nhàng xoay một vòng: “Như thế nào? Đẹp không?” thì ra nữ nhân khi yêu lại khác nhiều đến vậy.
Đôi mắt Dương Á Sơ càng thêm mông lung, nàng thật là đẹp!
“Thế nào? Dương Á Sơ?” Lộ Tùy Tâm nhìn trong ánh mắt tán thưởng liền nảy ra ý nghĩ trêu đùa hắn một chút.
“Không đẹp phải không? Vậy ta đổi lại” làm bộ như muốn thay y phục ra.
Dương Á Sơ đang nhìn choáng váng nghe thấy tiếng cười của Tử Vân không khỏi đỏ mặt liền nói: “Rất đẹp” thật là rất đẹp!
Lộ Tùy Tâm cười một tiếng, trong lòng âm thầm than thở, hôm nay Dương Á Sơ cũng đẹp như quan như ngọc! nàng vẫn biết Dương Á Sơ rất tuấn mỹ, có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng bây giờ nàng dùng tâm trạng hoàn toàn khác đối xử với hắn, hắn lại trở nên càng xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có đôi mày kiếm anh khí mới làm cho người ta không nghĩ hắn là nữ nhân mà thôi, đầu lông mày khẽ đưa lên phía quyến rũ lòng người! khuôn mặt hoàn hảo, đôi mắt thu ba, gương mặt lúc cười lên còn có lúm đồng tiền ẩn hiện! Nam nhân này bề ngoài mà nói không ai có thể sánh bằng!
Dương Á Sơ vốn đưa mày lên nhún nhún: “Á Sơ có vào mắt Tùy Tâm hay không?” (Đây là kiểu nũng nịu đây)
“Hoàn mỹ không khuyết điểm” Aii, mỹ nam có nghĩa là trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu nữ nhân gục ngã dưới nam nhân vừa xinh đẹp bức người lại vừa có tiền này đây a~
“Thật?” nghe vậy mắt Dương Á Sơ sáng lên, nói vậy, Tùy Tâm cũng nhìn thấy hắn đẹp rồi?
“Thật, chúng ta đi thôi” hy vọng lão cha sống chết ngăn cản kia sẽ không vì sự xuất hiện của ta mà giận tới mức ngất đi.
“Tiểu thư, Hiên vương gia đã tới”
“Nga, được,ta biết rồi, chúng ta lập tức xuống ngay”
Dương Á Sơ khẽ hé mắt: “Tùy Tâm, ngày hôm qua ngươi nói gì với Hiên vương đó a? sao ngay cả ta cũng không được nghe?”
“Sau này ngươi sẽ biết”
Nhìn giai nhân trước mặt, hai mắt Vũ Mặc Hiên lóa sáng, không thể che hết ánh mắt thưởng thức cùng nhè nhẹ si mê.
Thấy ánh sáng trong mắt Vũ Mặc Hiên, Dương Á Sơ cũng xẹt qua một tia tinh quang, đưa tay nắm lấy tay Tùy Tâm hướng về phía Vũ Mặc Hiên mà thể hiện quyền lợi của hắn (Ra là ghen, hai anh này như trẻ con)
Lộ Tùy Tâm hơi nhíu mày,nam nhân này càng lúc càng tiến bộ.
Vũ Mặc Hiên nhìn Á Sơ nắm tay giai nhân, rồi lại nhìn phản ứng của nàng, trong lòng có chút mất mát nhưng cũng rất nhanh chóng tỉnh táo lại! Tự an ủi mình: làm bằng hữu của nàng cũng tốt!
“Đi thôi, Hiên vương gia” trong lòng Dương Á Sơ thầm nghĩ, Hiên vương đi cùng cũng là chuyện tốt, có hắn thì ánh mắt của các vị thiên kim tiểu thư cũng dời đi chút ít!
Sảnh chính Dương gia khổng lồ mà trống trải, bố trí xa hoa! Phía trên có sân khấu hoa lệ, hiển nhiên là để cho các vị giai nhân biểu diễn tài nghệ.
Hai bên dưới đài đặt ba vị trí, chính giữa có một lối đi, hai bên để đặt bàn ghế! Dương gia mở yến hội lớn như thế, có lẽ tất cả các tiểu thư đại gia lớn nhỏ trong thành, danh môn thiêm kim bình thường cũng mấy khi xuất hiện vậy mà cũng tới thủ phủ này.
Vừa đến đây, những vị bình thường coi như vẫn hay nhìn thấy sân khấu cũng phải khiếp sợ tài phú của thủ phủ.
Vũ long vũ sư đồ sộ,mỗi người đều có vị trí và cương vị thể hiện tài năng khác nhau,chỉ đợi chủ nhân ra lệnh.
Những món điểm tâm tinh xảo, nước trái cây cũng đều được đặt ở khắp nơi cho khách dùng.
Ít cũng có đến hàng trăm nha hoàn đứng một hàng ở hai bên, chờ các khách tới cửa sẽ ra tiếp đón! Loại phô trương như thế này trừ hoàng cung quý tộc ra có lẽ chỉ có thủ phủ mới có thể làm được!
Nhìn tới các vị tiểu thư tới trước đang làm quen bắt chuyện với nhau, không khỏi kinh ngạc, bởi vì chỗ này không chỉ khung cảnh vô cùng hoa lệ mà người cũng xinh đẹp, thông minh, cũng đều là giai nhân tài nữ.
Thiên Tâm tới sau nhìn thấy một tràng điện long trọng chưa từng có, đôi mắt đẹp kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tất nhiên sẽ là nhân vật trung tâm thu hút sự chú ý, không nghĩ tới…này…nàng bây giờ mới biết thì ra Thiên Vũ có nhiều mỹ nhân như vậy, mà mọi người địa vị không nhỏ.
“Thiên Tâm cô nương tới”tiếng người thông báo cũng làm cho những người đang trao đổi trong sảnh phải ngẩng đầu lên, trong lòng có chút chấn động! Thiên Tâm cô nương cũng tới sao? cơ hồ tất cả đều quăng ánh mắt đánh giá đến.
Áo tơ lụa phấn trắng,tà áo dài thướt tha, một dải lụa trắng như đám sương sa vòng qua hai cánh tay tùy ý bay ở phía sau, miệng áo trước ngực khẽ phập phồng làm cho người ta mơ màng hàng nghìn hàng vạn lần.
Mái tóc dài đen nhánh khẽ lay động, phía trên tô điểm trang sức hoa lệ, hai bên dải kim sức chỉnh tề nhẹ dao động, xinh đẹp mà thanh thuần, chập chờn sinh tư! Nàng xinh đẹp rung động lòng người, đến ngay cả hai tỳ nữ thùy mị phía sau cũng làm cho người khác nhìn chăm chú.
Trong lòng những người ở đây cũng nổi lên ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị!
“Thiên kim của lễ bộ Lưu đại nhân tiểu thư Lưu Thanh An đến”
Vốn bị Thiên Tâm cô nương làm cho chấn động bây giờ càng cả kinh.
Ngẩng đầu nhìn vị Lưu tiểu thư chưa bào giờ từng lộ diện trước mặt mọi người.
Lưu tiểu thư chưa ai từng gặp mặt, chỉ có tin đồn rằng tài nghệ của nàng so với Thiên Tâm cô nương chỉ hơn chứ không kém! Chưa từng gặp mặt nhưng đã được xếp vào một trong nhân vật thần bí của tứ đại mỹ nhân kinh thành, đệ nhất thiên hạ mỹ nữ chính là Thiên Tâm cô nương, thứ hai chính là vị tiểu thư này, thứ ba là Hoa phi đã bị nhét vào hậu cung Hoàng thượng, thư tư là Lý Tịch- thị thiếp của Lộ vương gia.
Nhìn về phía người đến, Thiên Tâm khẽ híp mắt, trong lòng hoài nghi, sao hôm nay nàng ta lại đến? hay là cũng muốn đoạt lấy vị trí nữ chủ nhân Dương gia?
Nghĩ đến có thể tận mắt được nhìn thấy nhân vật thần bí trong truyền thuyết, mọi người trong sân đều mở to mắt.
Nàng một thân y phục màu vàng nhạt thanh nhã,uyển chuyển, lụa trắng che lại khuôn mặt, đôi mắt sáng trong suốt đến chói lọi, gáy ngọc thon dài, trên ngực da trắng nõn nà như bạch ngọc, nửa đậy nửa che. Thắt lưng thanh mảnh nhưng không bó chặt. Gót sen dưới làn váy nhẹ nhàng mềm mại như người bước ra từ trong bức họa! phía sau là tỳ nữ thanh tú ôm tỳ bà trong tay, nhìn đến nơi này. Thiên Tâm ánh mắt mỉm cười nhìn, nàng hôm nay muốn lên sân khấu?
Trong mắt khẽ đánh giá một chút mọi người trong sảnh, nhìn đến Thiên Tâm thì gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, sau đó trực tiếp đi tới một chiếc ghế dưới đài ngồi xuống, Thiên Tâm cũng trầm tư rồi tiến lên ngồi bên cạnh nàng.
Nhìn thật sâu một cái rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại đến?” nàng không phải là…không quan tâm tới những thứ này hay sao?
Nhẹ nghiêng đầu chậm rãi cười một tiếng, tấm lụa mỏng trên mặt cũng theo động tác của nàng mà lay động, không nói một từ.
“Thiên kim Vô vân chưởng môn tiểu thư Nhiễm Linh Nhi đến”
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm lanh lảnh lấn át tất cả thanh âm: “Thật đúng là náo nhiệt a!”
Mà giọng nói này không chỉ làm cho người ta ngây dại mà nhìn cũng ngây người.
Một thân sắc hỏa hồng để cho mọi người chấn động, đây là Nhiễm Linh Nhi tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ? sát tinh trong truyền thuyết.
Nghĩ như vậy, mọi người đều thu hồi ánh mắt đánh giá,chỉ dám thỉnh thoảng liếc mắt quan sát. Trang phục màu đỏ có chút ít lưu loát, nhưng nụ cười trên mặt làm cho người ta quên đi thân phận của nàng, đôi mắt đen láy mang theo chút ít nghịch ngợm. Làn da căng tròn cũng không trắng nõn như người khác mà mịn nhẵn nhu hòa như sắc bạch ngọc, cái miệng anh đào không tô mà hồng, kiều diễm mê người! hai sợi tóc bên má theo gió mà dao động, tròng mắt sáng như trân châu linh hoạt chuyển động! mấy phần tinh nghịch, mấy phần hào khí, hơn nữa y phục màu đỏ làm cho mọi người trong thời gian ngắn đều coi nàng thành muội muội thiên chân khả ái nghịch ngợm.
Nhìn thoáng qua toàn sảnh, không để ý tới mấy người đang ngây người kinh ngạc kia, Nhiễm Linh Nhi đi tới bên cạnh Thiên Tâm ngồi xuống “hai vị tỷ tỷ thật là xinh đẹp a!” xinh đẹp làm cho bàn tay ta ngứa ngáy, chỉ muốn tiến lên nhéo một phen.
Bất quá,quên đi, nàng đã hứa với cha không được gây chuyện rồi, lần này vất vả lắm nàng mới thuyết phục được cha cho đi. Nàng muốn nhìn một chút vị đồ đệ mà sư tổ dạy dỗ, tò mò muốn biết vị sư thúc giang hồ đệ nhất công tử rốt cuộc vì cô gái như thế nào mà điên cuồng?
Hiện giang hồ đang lưu truyền nói sư thúc vì một nữ tử mà mất hết tâm trí, tuyệt đối khinh thường sư thúc! Hừ! nàng sẽ cật lực ủng hộ sư thúc, cũng rất tin tưởng vào mắt nhìn của người! Thế mà lão cha của sư thúc lại bắt ép sư thúc lấy một cô gái mà mình không thích, thật là đáng ghê tởm!
“Ân….Nhiễm cô nương tư sắc nhẹ nhàng thoát tục” Thiên Tâm khẽ mỉm cười.
“Này, vị tỷ tỷ à, ngươi có thể tháo khăn che mặt cho ta coi một chút được không?” nhất định có mụn lớn, nếu không che mặt làm gì a?
“Ta không muốn” thanh âm thanh thúy đến từ Lưu Thanh An chưa từng mở miệng.
Bĩu môi một cái! Có gì đặc biệt hơn người, trong đầu nàng đang nghĩ động thủ giựt tấm khăn kia thì đã bị giọng nói trên đài cắt đứt.
“Dương gia có thể mời được các vị tới đây là phúc của Dương gia! Hôm nay mong rằng các vị cô nương hãy tạm để căng thẳng ra một bên, cùng nhau thỉ triển tài nghệ, nữ chủ nhân Dương gia tuy kém so với hoàng thân quốc thích nhưng coi như sống trong nhung lụa, giàu sang phú quý! Lão đây hôm nay được Dương lão gia mời tới, lão nhân bất tài nhưng cầm kì thư họa, thi từ ca phú cũng hiểu sơ sơ một chút, lão là một trong sáu người tại đây sẽ quyết định ai là người thắng”
Chẳng biết từ lúc nào, hai bên dưới đài có năm vị lão nhân ngồi tại chỗ mình, gật đầu mỉm cười với các nữ tử trong sảnh.
“Đó là Lâm phu tử…” người bên dưới nhìn thấy một lão phu không khỏi khiếp sợ, vị Lâm phu tử này là kinh thành đệ nhất phu tử, rất nhiều đại quan trong triều cũng là học trò của hắn!nghe nói còn từng là lão sư dạy dỗ cho đương kim Hoàng thượng.
Cũng chính là ân sư của Hiên vương gia! Xin miễn phong thưởng chức tước cũng bởi vì muốn làm một phu tử bình thường, dĩ nhiên muốn làm học trò của hắn không phải chuyện dễ! Dương gia có thể mời hắn làm chủ, này…chỉ có thể nói rằng tài phú của Dương gia là không thể tưởng tượng.
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm