[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên
Chương 24
Danh lợi nhãn tiền hư huyễn tượng
thị huyết ma quân kiến mạt lộ
(Danh lợi trước mắt như ảo ảnh, ma quân thị huyết gặp đường cùng)
“Phượng Tam, huynh đưa tiên sinh và Lục thế huynh hồi phủ!”
Nhưng Phượng Tam không đáp ứng: “Cần gì chứ? Vị Lục công tử này tôi thấy võ công của cậu ta cũng không tồi, một mình cậu ta trở về tuyệt đối không có vấn đề, mang theo tiên sinh vẫn ổn mà?”
Lục Thiên Hạo vừa nghe đã giãy nãy: “Ai muốn về cùng tên này hả?!”
Còn Vương Ki đứng một bên vẫn rất từ tốn đặt thực hạp lên bàn đá trong sân, mở ra, bên trong là hai chén cháo nóng bốc hơi, nước cháo sềnh sệch, thịt cá thơm ngát, mặt trên rắc vài cọng hành gừng, ngửi vào đã khiến người ta thèm thuồng. Ngăn trên là một đĩa mì xào gà, mì sợi bóng nhẫy hơi khô, thịt gà tươi ngon nồng nàn, vừa vặn dùng chung với cháo trắng.
Phượng Tam nhìn thấy quên cả cãi nhau, bám theo như hồ ly ngửi được mùi gà, nhìn đắm đuối món ngon trong thực hạp, suýt thì chảy nước miếng. Mới rồi vì vội vã chạy tới đây, ngay cả thịt kho tàu mỹ nhân đưa đến bên miệng cũng bỏ qua, hiện giờ mới cảm thấy bụng sôi ùng ục.
“Tiên sinh, cháo này là?…”
Vương Ki không thèm ném lấy một cái nhìn cho hai người kia, chỉ để ý đến Âu Dương Vô Cữu, nói: “Ban đêm gió mát, đừng để lạnh rồi mới ăn!”
Âu Dương Vô Cữu sống một mình ở đây đã phân tán hết chúng tôi tớ, ngay cả nấu nước cũng tự mình làm càng không cần bàn sẽ có cơm nước thịnh soạn hay bữa đêm gì cho mình, vậy nên hắn hiện tại quả thật rất đói bụng. Vương Ki tự mình ngồi một bên, hai tay bưng cháo, thổi thổi, múc một muỗng ăn thử, gật đầu: “Ừm, không hổ là quán ăn khuya nổi danh nhất ven thành Nam, mười văn tiền một chén cũng đáng giá.”
Âu Dương Vô Cữu nhìn dáng vẻ tự do tự tại của y, trong lòng không khỏi thả lỏng rất nhiều, dù sao Huyết Sát cách nơi đây thiên sơn vạn thủy, chắc gì tối nay đã đụng phải, đợi đến mai đưa bọn họ đi cũng không muộn. Thế là cũng đi qua, vén áo bào ngồi xuống, cầm lấy một chén cháo cá, lại lấy đũa gắp một nhúm mì xào, ăn lẫn với cháo, cháo thanh điềm, cộng thêm mì xào thơm lừng, quả là vô cùng vừa miệng. Bên cạnh là liễu rũ đưa mặt hồ, mặt hồ ánh minh nguyệt, thật đúng là có một phen phong vị riêng biệt.
Phượng Tam nhìn thấy càng thêm đói bụng, bất mãn kêu lên: “Âu Dương! Ăn một mình không sợ mập à!!”
Âu Dương Vô Cữu dừng đũa một chút, cúi đầu, nhìn nhìn phần bụng dưới lớp áo tuyệt đối không có một phân thịt thừa mỡ thừa của mình xong, mới ngẩng đầu: “Vẫn còn tốt chán.” Nói xong lại gắp một nhúm mì xào bỏ vào miệng, dùng lực nhai nhóp nhép, có vẻ vô cùng mỹ vị.
Lục Thiên Hạo đứng đằng sau, khuôn mặt giấu dưới bóng cây liễu, không thể nhìn rõ vẻ mặt gã, nhưng bàn tay đang cầm bao kiếm đã nắm chặt lúc nào không hay.
“Thơm quá! Mùi thơm quá à!”
Một giọng nói đột ngột vang lên giữa không trung, mọi người vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung, một hắc bào nam nhân tương đối cao đứng giữa không khí, mái tóc đen bù xù bờm xờm, trong tay còn xách một người, Âu Dương Vô Cữu chăm chú nhìn kỹ, trong tay tên đó chính là Huyết Sát!
Nam nhân cực kỳ cao lớn chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, tóc mái bay tứ tán che hơn nửa gương mặt, Âu Dương Vô Cữu chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng hỏi: “Huyết Sát giáo chủ nửa đêm tới chơi, không biết có việc chi?”
Đối phương không thèm trả lời, chỉ thả Huyết Sát lên mặt đất.
Phượng Tam dùng bả vai huých Âu Dương Vô Cữu, thấp giọng nói: “Tên này có thể chính là quái vật cung cấp yêu huyết cho Huyết Sát mà tiên sinh đã nói.”
Tuy thanh âm của y rất nhỏ, nhưng Lục Thiên Hạo đứng đằng sau vẫn nghe được, hừ nói: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần, bất quá là một ít thủ thuật che mắt thôi, giang hồ thuật sĩ nào mà không có, yêu với chả quái cái gì!”
(Tử bất ngữ: điều Khổng Tử không nói, đây là một tác phẩm tập hợp những câu chuyện ngắn của Viên Mai, nội dung là những mẩu chuyện về yêu quái thần tiên kẻ mạnh – quái lực loạn thần, có ý phản đối châm chọc những điều mê tín, phép tắc cổ hủ lúc bấy giờ. Ý Lục Thiên Hạo là nói Vương Ki bịa.)
Âu Dương Vô Cữu không để ý đến tranh chấp của mấy người này, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, tự nhiên đã luyện ra một loại bản năng nhạy bén với nguy hiểm, Huyết Sát này có lẽ lợi hại nhưng hắc bào nam nhân đứng bên cạnh gã mới làm cho Âu Dương Vô Cữu có cảm giác như lâm đại địch.
Hắn nghiêng đầu, thấp giọng nói với Phượng Tam: “Lát nữa huynh mang mấy người tiên sinh chạy trước đi.”
Phượng Tam khẽ nhíu mày, tuy không muốn nhưng hiển nhiên có Vương Ki ở đây, Âu Dương Vô Cữu nhất định sẽ phân tâm, cao thủ so chiêu kỵ nhất là việc này, nhưng hai kẻ trước mắt này quá thâm sâu khó dò, nếu để một mình Âu Dương Vô Cữu ứng phó, Phượng Tam lại không yên tâm.
Đang do dự thì Lục Thiên Hạo đằng sau đột nhiên cao giọng: “Âu Dương đại ca hà tất phải sợ bọn chúng? Chúng bất quá chỉ có hai người, còn chúng ta lại tới ba người, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu, cần gì né tránh?” Ba người trong lời gã đương nhiên đã cố ý loại bỏ trướng phòng tiên sinh Vương Ki, gã thấy Huyết Sát người người trong giang hồ đều e sợ bây giờ tinh thần đã lụn bại, làm gì còn tí phong thái giáo chủ nào?
“Câm miệng!” Nguy hiểm gần trong gang tấc, Phượng Tam đối với tên thế gia công tử không biết trời cao đất dày này đã cực kỳ không kiên nhẫn, trở tay nhấn một cái, điểm ngay á huyệt của gã, làm Lục Thiên Hạo chỉ có thể á khẩu, không thốt được một tiếng.
Lúc này Huyết Sát lên tiếng, hắn cười hè hè, nói: “Âu Dương Vô Cữu, lúc trước ở Hắc Tùng lĩnh bổn tọa có tâm chiêu dụ, đáng tiếc ngươi lại không biết suy nghĩ. Nhưng không sao, tối nay chỉ cần diệt trừ minh chủ võ lâm đây, sau đó cắt đầu treo trên tường thành, vậy thì không sợ đám chưởng môn nhát gan kia không đến hàng phục!”
Âu Dương Vô Cữu cười nói: “Thủ cấp Vô Cữu ở đây, có bản lĩnh xin tới lấy!”
Huyết Sát rít lên một tiếng, thân hình lướt tới nhanh như chớp, roi thép đen nhánh trong tay ửng màu u lam, móc thép trên thân roi đổi chiều như linh xà phun lưỡi, cuốn lấy Âu Dương Vô Cữu.
Chỉ nghe tiếng long ngâm vang lên, Thuần Quân xuất vỏ, kiếm ảnh vụt lên, roi chưa kịp chạm đến, kiếm khí vô hình đã áp chế kỳ phong, ngăn lấy roi thép. Âu Dương Vô Cữu đề khí nhảy lên, trong lúc gấp gáp ném lại câu nói cuối cùng cho Phượng Tam: “Mau dẫn bọn họ đi!!”
Trong chớp nhoáng, kiếm roi giao chiêu đã quá hai mươi, roi của Huyết Sát phảng phất như có linh tính, góc độ tập kích siêu việt lạ thường, toàn ngay giữa không trung trực tiếp bẻ góc, tập trung đánh vào bộ phận yếu hại. Cộng thêm chất độc u lam trên móc câu không thể đụng vào, chỉ sợ thoáng xước qua thôi cũng đủ trúng độc thân vong.
May mà Âu Dương Vô Cữu kiếm pháp tinh thuần, vô hình kiếm khí một khi thi triển ra như bức tường ngăn cản, hắn cố ý dẫn Huyết Sát rời xa để đám Phượng Tam có thể đi trước.
Nhưng phía Phượng Tam hiển nhiên còn khó giải quyết hơn, Lục tiểu công tử bị điểm á huyệt nổi cơn tam bành, làm sao chịu dễ dàng rời đi? Còn Vương Ki đã sớm đặt chén xuống, song không hề nhìn Âu Dương Vô Cữu cùng Huyết Sát đánh nhau kịch liệt, mà ngược lại một mực đánh giá hắc bào nam tử đứng một bên chưa từng biểu lộ thực lực, mi đầu dần dần nhăn lại.
Đây tuyệt đối không phải phàm nhân.
Tuy rằng hiện giờ đã là người trần mắt thịt, nhưng con yêu quái trước mặt này cũng không khỏi quá lớn mật, thân cao chín thước, cả người tràn ngập mùi tanh yêu dị, y dám khẳng định con yêu này từ lúc bắt đầu đã theo dõi Âu Dương Vô Cữu, còn lộ vẻ nước miếng chảy dài ba thước, trần gian không ít yêu quái thích lấy người làm thức ăn, nhưng đại đa số vẫn thích hút hồn phách con người tăng tu vi hơn, song con yêu trước mắt này, xem ra là loại yêu quái hoàn toàn thích ăn thịt người!
Đêm nay y tới đây chẳng qua là nhất thời nổi hứng, trong phủ không thấy Âu Dương Vô Cữu làm cho y có chút mất tự nhiên, liền nghĩ đến lần trước Âu Dương Vô Cữu đã mời y ăn mì thịt bò coi như ăn khuya, dù sao cũng phải có chút đáp lễ, thế là bèn cầm thực hạp đến thăm, hoàn toàn không ngờ Huyết Sát kia cùng yêu quái đột nhiên tập kích, pháp lực y không nhiều, pháp bảo cũng đều đặt ở nhà không mang theo, bên mình cũng không có bảo bối có thể ngự yêu vật.
Đang suy nghĩ nên đối phó như nào, thì trận ác đấu bên kia cũng đang dần đến chung cuộc, Huyết Sát tuy chiêu thức ác liệt quỷ dị nhưng sắc mặt dưới đêm trăng lại dần có vẻ xanh xao bụi bại, da thịt xương cốt đang héo rút, tóc không biết đã rụng hết lúc nào, tuy chiêu sau mãnh liệt hơn chiêu trước nhưng lại như nến cháy về cuối, dù mãnh liệt nhưng chẳng được bao lâu. Trái lại Âu Dương Vô Cữu, vững vàng bảo vệ trung môn, chiêu thức thận trọng đến nơi đến chốn, mỗi lần Huyết Sát đều giành lên trước nhưng cuối cùng lại vô công rụt lại.
Đột nhiên vào lúc này, Lục Thiên Hạo giải khai huyệt đạo giãy khỏi Phượng Tam, hét lớn một tiếng: “Âu Dương đại ca, ta đến hỗ trợ huynh!!” Huơ kiếm nhảy vào trong rọ. Huyết Sát đang lo không thể đột phá thì đột nhiên thấy trường kiếm của y đưa tới, cười tà một tiếng: “Tới vừa lúc.” Trường tiên quét ngang qua, Lục Thiên Hạo vội vàng quay kiếm ngăn chặn, nhưng trường tiên kia phảng phất như có sức mạnh của ngàn quân, đánh vào thân kiếm xung động đến khiến tay y nứt ra, cả kiếm cũng cầm không được.
Lục Thiên Hạo quá sợ hãi, hoàn toàn không ngờ bản thân lại không thể chịu nổi một kích như thế, nhất thời sững sờ tại chỗ. Âu Dương Vô Cữu thấy thế vội vàng phóng kiếm khí, đánh văng móc roi đang đánh về chỗ yết hầu yếu hại của Lục Thiên Hạo, nhưng đáng tiếc Lục Thiên Hạo nóng lòng tấn công tới gần Huyết Sát quá mức, Âu Dương Vô Cữu mặc dù cản được chiêu đoạt mệnh, nhưng không cách nào cản được cánh tay như xương khô của Huyết Sát một chưởng đánh ngất Lục Thiên Hạo, bắt lấy y.
“Buông cậu ta ra!!” Âu Dương Vô Cữu không hề dừng tay, kiếm như trường hồng quán nhật (một chuỗi chim hạc nối đến mặt trời), trực thủ Huyết Sát.
Nhưng Huyết Sát lúc này không đánh với Âu Dương Vô Cữu nữa mà cười lạnh giơ thân hình mềm xèo của Lục Thiên Hạo về phía trước, dùng y ngăn cản kiếm thế của Âu Dương Vô Cữu, Âu Dương Vô Cữu vội vàng thu chiêu, xoay người lượn vòng, nhưng kiếm thế vô hình sắc bén, phá không xẹt qua, khẽ khàng chém đứt vài cọng tóc của Lục Thiên Hạo.
Tóc rơi lả tả xuống đất, Huyết Sát đắc ý cười ha ha: “Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!!” Ngón tay đang cấp tốc khô gầy nắm lấy gò má Lục Thiên Hạo, thân roi đầy móc câu u lam cực kỳ nguy hiểm từng chút cọ lấy gò má trắng nõn của y, “Âu Dương Vô Cữu, buông kiếm!!”
Âu Dương Vô Cữu khẽ nhíu mày, nhưng dứt khoát trở tay cầm Thuần Quân cắm vào đất. Thuần Quân là sắc bén cỡ nào, tức thì ngập sâu phân nửa.
Tà quang trong mắt Huyết Sát đột ngột lóe lên, roi sắt như tia chớp quất hướng Âu Dương Vô Cữu, mắt thấy người sắp tàn dưới thân roi, ngàn cân treo sợi tóc thì một chiếc bóng còn nhanh hơn roi nhảy lên ngay bên cạnh, một tiếng “keng!!” giòn vang, chỉ thấy Phượng Tam dịch người che trước mặt Âu Dương Vô Cữu, có vẻ là dùng tay không chặn roi, nhưng nhìn kĩ thì thấy dưới cổ tay Phượng Tam là cây quạt của y, bị lực độ của roi thép chấn động, quạt trúc bong ra từng mảng giấy, lộ ra thế nhưng là nan quạt bằng thép ròng. (Phượng Tam quá ngầu ><) Gần như cùng lúc, Âu Dương Vô Cữu dùng thân pháp cực nhanh lướt về phía trước, hắn căn bản không có bỏ kiếm, giữa không trung sử xuất tuyệt chuyêu Tàng Kiếm Môn vô thức không kiếm, kiếm khí long trời lở đất, như giao long nổi lên mặt nước cắn hướng Huyết Sát, nửa bên người cầm roi của Huyết Sát bị chế trụ bởi thiết cốt phiến của Phượng Tam, còn kiếm chiêu cực xảo diệu của Âu Dương Vô Cữu thì chính đang chém về phía cánh tay bị chế trụ đó, nếu Huyết Sát không buông tay nhất định sẽ chịu đau đớn cụt tay, điều Âu Dương Vô Cữu đánh cược chính là gã sẽ luyến tiếc cánh tay đó, cho dù biết yêu pháp, gã bất quá chỉ là một phàm nhân, chắc gì đã như thạch sùng đứt đuôi mọc lại được. Quả nhiên không ngoài sở liệu, Huyết Sát tức thì cố gắng kéo Lục Thiên Hạo qua ngăn chặn. Kiếm Âu Dương Vô Cữu rơi vào khoảng không. Huyết Sát đang đắc ý thì cảm giác ngực khẽ đau, cúi đầu, không thể tin nhìn một nan quạt bằng thép không chút sắc bén đâm xuyên qua ngực mình. Phượng Tam như quỷ mỵ xuất hiện sau lưng gã, buông tay ra, vẫy vẫy bàn tay dính máu: “Xin lỗi, ta không giống Âu Dương, chẳng phải chính nhân quân tử gì!” Huyết Sát hoảng sợ phát hiện chân khí mất khống chế tiết ra theo miệng vết thương trước ngực, như một chiếc túi da dê tràn đầy nước đột nhiên bị chọc thủng, chỉ trong nháy mắt, đến cầm binh khí cũng thấy nặng nề dị thường. Từ khi được yêu quái trợ giúp, võ công của Huyết Sát có thể nói một ngày ngàn dặm, nhưng sau đó cách mấy ngày lại phải cắn đủ huyết nhục của người lạ mới có thể bảo trì, vì dã tâm thống nhất Trung Nguyên, vì công lực không cần tu luyện mấy chục năm đã có thể lấy được, gã không hề tiếc rẻ mạng người. Nhưng gã chưa bao giờ đoán được, bản thân có ngày tán công! Gã sợ hãi xoay người, chân mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng không hề từ bỏ ý định bò về phía hắc bào nam nhân, trong lúc bò, da thịt trên người dần trở nên khô héo thậm chí nứt ra, hốc mắt hãm sâu, môi khô quắt, sắc mặt như than chì, đã là hình dáng một người chết. “Cứu… Cứu tôi… Cứu tôi…”hí hí, bạn Phượng Tam ngầu quá (∇)
thị huyết ma quân kiến mạt lộ
(Danh lợi trước mắt như ảo ảnh, ma quân thị huyết gặp đường cùng)
“Phượng Tam, huynh đưa tiên sinh và Lục thế huynh hồi phủ!”
Nhưng Phượng Tam không đáp ứng: “Cần gì chứ? Vị Lục công tử này tôi thấy võ công của cậu ta cũng không tồi, một mình cậu ta trở về tuyệt đối không có vấn đề, mang theo tiên sinh vẫn ổn mà?”
Lục Thiên Hạo vừa nghe đã giãy nãy: “Ai muốn về cùng tên này hả?!”
Còn Vương Ki đứng một bên vẫn rất từ tốn đặt thực hạp lên bàn đá trong sân, mở ra, bên trong là hai chén cháo nóng bốc hơi, nước cháo sềnh sệch, thịt cá thơm ngát, mặt trên rắc vài cọng hành gừng, ngửi vào đã khiến người ta thèm thuồng. Ngăn trên là một đĩa mì xào gà, mì sợi bóng nhẫy hơi khô, thịt gà tươi ngon nồng nàn, vừa vặn dùng chung với cháo trắng.
Phượng Tam nhìn thấy quên cả cãi nhau, bám theo như hồ ly ngửi được mùi gà, nhìn đắm đuối món ngon trong thực hạp, suýt thì chảy nước miếng. Mới rồi vì vội vã chạy tới đây, ngay cả thịt kho tàu mỹ nhân đưa đến bên miệng cũng bỏ qua, hiện giờ mới cảm thấy bụng sôi ùng ục.
“Tiên sinh, cháo này là?…”
Vương Ki không thèm ném lấy một cái nhìn cho hai người kia, chỉ để ý đến Âu Dương Vô Cữu, nói: “Ban đêm gió mát, đừng để lạnh rồi mới ăn!”
Âu Dương Vô Cữu sống một mình ở đây đã phân tán hết chúng tôi tớ, ngay cả nấu nước cũng tự mình làm càng không cần bàn sẽ có cơm nước thịnh soạn hay bữa đêm gì cho mình, vậy nên hắn hiện tại quả thật rất đói bụng. Vương Ki tự mình ngồi một bên, hai tay bưng cháo, thổi thổi, múc một muỗng ăn thử, gật đầu: “Ừm, không hổ là quán ăn khuya nổi danh nhất ven thành Nam, mười văn tiền một chén cũng đáng giá.”
Âu Dương Vô Cữu nhìn dáng vẻ tự do tự tại của y, trong lòng không khỏi thả lỏng rất nhiều, dù sao Huyết Sát cách nơi đây thiên sơn vạn thủy, chắc gì tối nay đã đụng phải, đợi đến mai đưa bọn họ đi cũng không muộn. Thế là cũng đi qua, vén áo bào ngồi xuống, cầm lấy một chén cháo cá, lại lấy đũa gắp một nhúm mì xào, ăn lẫn với cháo, cháo thanh điềm, cộng thêm mì xào thơm lừng, quả là vô cùng vừa miệng. Bên cạnh là liễu rũ đưa mặt hồ, mặt hồ ánh minh nguyệt, thật đúng là có một phen phong vị riêng biệt.
Phượng Tam nhìn thấy càng thêm đói bụng, bất mãn kêu lên: “Âu Dương! Ăn một mình không sợ mập à!!”
Âu Dương Vô Cữu dừng đũa một chút, cúi đầu, nhìn nhìn phần bụng dưới lớp áo tuyệt đối không có một phân thịt thừa mỡ thừa của mình xong, mới ngẩng đầu: “Vẫn còn tốt chán.” Nói xong lại gắp một nhúm mì xào bỏ vào miệng, dùng lực nhai nhóp nhép, có vẻ vô cùng mỹ vị.
Lục Thiên Hạo đứng đằng sau, khuôn mặt giấu dưới bóng cây liễu, không thể nhìn rõ vẻ mặt gã, nhưng bàn tay đang cầm bao kiếm đã nắm chặt lúc nào không hay.
“Thơm quá! Mùi thơm quá à!”
Một giọng nói đột ngột vang lên giữa không trung, mọi người vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung, một hắc bào nam nhân tương đối cao đứng giữa không khí, mái tóc đen bù xù bờm xờm, trong tay còn xách một người, Âu Dương Vô Cữu chăm chú nhìn kỹ, trong tay tên đó chính là Huyết Sát!
Nam nhân cực kỳ cao lớn chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, tóc mái bay tứ tán che hơn nửa gương mặt, Âu Dương Vô Cữu chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng hỏi: “Huyết Sát giáo chủ nửa đêm tới chơi, không biết có việc chi?”
Đối phương không thèm trả lời, chỉ thả Huyết Sát lên mặt đất.
Phượng Tam dùng bả vai huých Âu Dương Vô Cữu, thấp giọng nói: “Tên này có thể chính là quái vật cung cấp yêu huyết cho Huyết Sát mà tiên sinh đã nói.”
Tuy thanh âm của y rất nhỏ, nhưng Lục Thiên Hạo đứng đằng sau vẫn nghe được, hừ nói: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần, bất quá là một ít thủ thuật che mắt thôi, giang hồ thuật sĩ nào mà không có, yêu với chả quái cái gì!”
(Tử bất ngữ: điều Khổng Tử không nói, đây là một tác phẩm tập hợp những câu chuyện ngắn của Viên Mai, nội dung là những mẩu chuyện về yêu quái thần tiên kẻ mạnh – quái lực loạn thần, có ý phản đối châm chọc những điều mê tín, phép tắc cổ hủ lúc bấy giờ. Ý Lục Thiên Hạo là nói Vương Ki bịa.)
Âu Dương Vô Cữu không để ý đến tranh chấp của mấy người này, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, tự nhiên đã luyện ra một loại bản năng nhạy bén với nguy hiểm, Huyết Sát này có lẽ lợi hại nhưng hắc bào nam nhân đứng bên cạnh gã mới làm cho Âu Dương Vô Cữu có cảm giác như lâm đại địch.
Hắn nghiêng đầu, thấp giọng nói với Phượng Tam: “Lát nữa huynh mang mấy người tiên sinh chạy trước đi.”
Phượng Tam khẽ nhíu mày, tuy không muốn nhưng hiển nhiên có Vương Ki ở đây, Âu Dương Vô Cữu nhất định sẽ phân tâm, cao thủ so chiêu kỵ nhất là việc này, nhưng hai kẻ trước mắt này quá thâm sâu khó dò, nếu để một mình Âu Dương Vô Cữu ứng phó, Phượng Tam lại không yên tâm.
Đang do dự thì Lục Thiên Hạo đằng sau đột nhiên cao giọng: “Âu Dương đại ca hà tất phải sợ bọn chúng? Chúng bất quá chỉ có hai người, còn chúng ta lại tới ba người, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu, cần gì né tránh?” Ba người trong lời gã đương nhiên đã cố ý loại bỏ trướng phòng tiên sinh Vương Ki, gã thấy Huyết Sát người người trong giang hồ đều e sợ bây giờ tinh thần đã lụn bại, làm gì còn tí phong thái giáo chủ nào?
“Câm miệng!” Nguy hiểm gần trong gang tấc, Phượng Tam đối với tên thế gia công tử không biết trời cao đất dày này đã cực kỳ không kiên nhẫn, trở tay nhấn một cái, điểm ngay á huyệt của gã, làm Lục Thiên Hạo chỉ có thể á khẩu, không thốt được một tiếng.
Lúc này Huyết Sát lên tiếng, hắn cười hè hè, nói: “Âu Dương Vô Cữu, lúc trước ở Hắc Tùng lĩnh bổn tọa có tâm chiêu dụ, đáng tiếc ngươi lại không biết suy nghĩ. Nhưng không sao, tối nay chỉ cần diệt trừ minh chủ võ lâm đây, sau đó cắt đầu treo trên tường thành, vậy thì không sợ đám chưởng môn nhát gan kia không đến hàng phục!”
Âu Dương Vô Cữu cười nói: “Thủ cấp Vô Cữu ở đây, có bản lĩnh xin tới lấy!”
Huyết Sát rít lên một tiếng, thân hình lướt tới nhanh như chớp, roi thép đen nhánh trong tay ửng màu u lam, móc thép trên thân roi đổi chiều như linh xà phun lưỡi, cuốn lấy Âu Dương Vô Cữu.
Chỉ nghe tiếng long ngâm vang lên, Thuần Quân xuất vỏ, kiếm ảnh vụt lên, roi chưa kịp chạm đến, kiếm khí vô hình đã áp chế kỳ phong, ngăn lấy roi thép. Âu Dương Vô Cữu đề khí nhảy lên, trong lúc gấp gáp ném lại câu nói cuối cùng cho Phượng Tam: “Mau dẫn bọn họ đi!!”
Trong chớp nhoáng, kiếm roi giao chiêu đã quá hai mươi, roi của Huyết Sát phảng phất như có linh tính, góc độ tập kích siêu việt lạ thường, toàn ngay giữa không trung trực tiếp bẻ góc, tập trung đánh vào bộ phận yếu hại. Cộng thêm chất độc u lam trên móc câu không thể đụng vào, chỉ sợ thoáng xước qua thôi cũng đủ trúng độc thân vong.
May mà Âu Dương Vô Cữu kiếm pháp tinh thuần, vô hình kiếm khí một khi thi triển ra như bức tường ngăn cản, hắn cố ý dẫn Huyết Sát rời xa để đám Phượng Tam có thể đi trước.
Nhưng phía Phượng Tam hiển nhiên còn khó giải quyết hơn, Lục tiểu công tử bị điểm á huyệt nổi cơn tam bành, làm sao chịu dễ dàng rời đi? Còn Vương Ki đã sớm đặt chén xuống, song không hề nhìn Âu Dương Vô Cữu cùng Huyết Sát đánh nhau kịch liệt, mà ngược lại một mực đánh giá hắc bào nam tử đứng một bên chưa từng biểu lộ thực lực, mi đầu dần dần nhăn lại.
Đây tuyệt đối không phải phàm nhân.
Tuy rằng hiện giờ đã là người trần mắt thịt, nhưng con yêu quái trước mặt này cũng không khỏi quá lớn mật, thân cao chín thước, cả người tràn ngập mùi tanh yêu dị, y dám khẳng định con yêu này từ lúc bắt đầu đã theo dõi Âu Dương Vô Cữu, còn lộ vẻ nước miếng chảy dài ba thước, trần gian không ít yêu quái thích lấy người làm thức ăn, nhưng đại đa số vẫn thích hút hồn phách con người tăng tu vi hơn, song con yêu trước mắt này, xem ra là loại yêu quái hoàn toàn thích ăn thịt người!
Đêm nay y tới đây chẳng qua là nhất thời nổi hứng, trong phủ không thấy Âu Dương Vô Cữu làm cho y có chút mất tự nhiên, liền nghĩ đến lần trước Âu Dương Vô Cữu đã mời y ăn mì thịt bò coi như ăn khuya, dù sao cũng phải có chút đáp lễ, thế là bèn cầm thực hạp đến thăm, hoàn toàn không ngờ Huyết Sát kia cùng yêu quái đột nhiên tập kích, pháp lực y không nhiều, pháp bảo cũng đều đặt ở nhà không mang theo, bên mình cũng không có bảo bối có thể ngự yêu vật.
Đang suy nghĩ nên đối phó như nào, thì trận ác đấu bên kia cũng đang dần đến chung cuộc, Huyết Sát tuy chiêu thức ác liệt quỷ dị nhưng sắc mặt dưới đêm trăng lại dần có vẻ xanh xao bụi bại, da thịt xương cốt đang héo rút, tóc không biết đã rụng hết lúc nào, tuy chiêu sau mãnh liệt hơn chiêu trước nhưng lại như nến cháy về cuối, dù mãnh liệt nhưng chẳng được bao lâu. Trái lại Âu Dương Vô Cữu, vững vàng bảo vệ trung môn, chiêu thức thận trọng đến nơi đến chốn, mỗi lần Huyết Sát đều giành lên trước nhưng cuối cùng lại vô công rụt lại.
Đột nhiên vào lúc này, Lục Thiên Hạo giải khai huyệt đạo giãy khỏi Phượng Tam, hét lớn một tiếng: “Âu Dương đại ca, ta đến hỗ trợ huynh!!” Huơ kiếm nhảy vào trong rọ. Huyết Sát đang lo không thể đột phá thì đột nhiên thấy trường kiếm của y đưa tới, cười tà một tiếng: “Tới vừa lúc.” Trường tiên quét ngang qua, Lục Thiên Hạo vội vàng quay kiếm ngăn chặn, nhưng trường tiên kia phảng phất như có sức mạnh của ngàn quân, đánh vào thân kiếm xung động đến khiến tay y nứt ra, cả kiếm cũng cầm không được.
Lục Thiên Hạo quá sợ hãi, hoàn toàn không ngờ bản thân lại không thể chịu nổi một kích như thế, nhất thời sững sờ tại chỗ. Âu Dương Vô Cữu thấy thế vội vàng phóng kiếm khí, đánh văng móc roi đang đánh về chỗ yết hầu yếu hại của Lục Thiên Hạo, nhưng đáng tiếc Lục Thiên Hạo nóng lòng tấn công tới gần Huyết Sát quá mức, Âu Dương Vô Cữu mặc dù cản được chiêu đoạt mệnh, nhưng không cách nào cản được cánh tay như xương khô của Huyết Sát một chưởng đánh ngất Lục Thiên Hạo, bắt lấy y.
“Buông cậu ta ra!!” Âu Dương Vô Cữu không hề dừng tay, kiếm như trường hồng quán nhật (một chuỗi chim hạc nối đến mặt trời), trực thủ Huyết Sát.
Nhưng Huyết Sát lúc này không đánh với Âu Dương Vô Cữu nữa mà cười lạnh giơ thân hình mềm xèo của Lục Thiên Hạo về phía trước, dùng y ngăn cản kiếm thế của Âu Dương Vô Cữu, Âu Dương Vô Cữu vội vàng thu chiêu, xoay người lượn vòng, nhưng kiếm thế vô hình sắc bén, phá không xẹt qua, khẽ khàng chém đứt vài cọng tóc của Lục Thiên Hạo.
Tóc rơi lả tả xuống đất, Huyết Sát đắc ý cười ha ha: “Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!!” Ngón tay đang cấp tốc khô gầy nắm lấy gò má Lục Thiên Hạo, thân roi đầy móc câu u lam cực kỳ nguy hiểm từng chút cọ lấy gò má trắng nõn của y, “Âu Dương Vô Cữu, buông kiếm!!”
Âu Dương Vô Cữu khẽ nhíu mày, nhưng dứt khoát trở tay cầm Thuần Quân cắm vào đất. Thuần Quân là sắc bén cỡ nào, tức thì ngập sâu phân nửa.
Tà quang trong mắt Huyết Sát đột ngột lóe lên, roi sắt như tia chớp quất hướng Âu Dương Vô Cữu, mắt thấy người sắp tàn dưới thân roi, ngàn cân treo sợi tóc thì một chiếc bóng còn nhanh hơn roi nhảy lên ngay bên cạnh, một tiếng “keng!!” giòn vang, chỉ thấy Phượng Tam dịch người che trước mặt Âu Dương Vô Cữu, có vẻ là dùng tay không chặn roi, nhưng nhìn kĩ thì thấy dưới cổ tay Phượng Tam là cây quạt của y, bị lực độ của roi thép chấn động, quạt trúc bong ra từng mảng giấy, lộ ra thế nhưng là nan quạt bằng thép ròng. (Phượng Tam quá ngầu ><) Gần như cùng lúc, Âu Dương Vô Cữu dùng thân pháp cực nhanh lướt về phía trước, hắn căn bản không có bỏ kiếm, giữa không trung sử xuất tuyệt chuyêu Tàng Kiếm Môn vô thức không kiếm, kiếm khí long trời lở đất, như giao long nổi lên mặt nước cắn hướng Huyết Sát, nửa bên người cầm roi của Huyết Sát bị chế trụ bởi thiết cốt phiến của Phượng Tam, còn kiếm chiêu cực xảo diệu của Âu Dương Vô Cữu thì chính đang chém về phía cánh tay bị chế trụ đó, nếu Huyết Sát không buông tay nhất định sẽ chịu đau đớn cụt tay, điều Âu Dương Vô Cữu đánh cược chính là gã sẽ luyến tiếc cánh tay đó, cho dù biết yêu pháp, gã bất quá chỉ là một phàm nhân, chắc gì đã như thạch sùng đứt đuôi mọc lại được. Quả nhiên không ngoài sở liệu, Huyết Sát tức thì cố gắng kéo Lục Thiên Hạo qua ngăn chặn. Kiếm Âu Dương Vô Cữu rơi vào khoảng không. Huyết Sát đang đắc ý thì cảm giác ngực khẽ đau, cúi đầu, không thể tin nhìn một nan quạt bằng thép không chút sắc bén đâm xuyên qua ngực mình. Phượng Tam như quỷ mỵ xuất hiện sau lưng gã, buông tay ra, vẫy vẫy bàn tay dính máu: “Xin lỗi, ta không giống Âu Dương, chẳng phải chính nhân quân tử gì!” Huyết Sát hoảng sợ phát hiện chân khí mất khống chế tiết ra theo miệng vết thương trước ngực, như một chiếc túi da dê tràn đầy nước đột nhiên bị chọc thủng, chỉ trong nháy mắt, đến cầm binh khí cũng thấy nặng nề dị thường. Từ khi được yêu quái trợ giúp, võ công của Huyết Sát có thể nói một ngày ngàn dặm, nhưng sau đó cách mấy ngày lại phải cắn đủ huyết nhục của người lạ mới có thể bảo trì, vì dã tâm thống nhất Trung Nguyên, vì công lực không cần tu luyện mấy chục năm đã có thể lấy được, gã không hề tiếc rẻ mạng người. Nhưng gã chưa bao giờ đoán được, bản thân có ngày tán công! Gã sợ hãi xoay người, chân mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng không hề từ bỏ ý định bò về phía hắc bào nam nhân, trong lúc bò, da thịt trên người dần trở nên khô héo thậm chí nứt ra, hốc mắt hãm sâu, môi khô quắt, sắc mặt như than chì, đã là hình dáng một người chết. “Cứu… Cứu tôi… Cứu tôi…”hí hí, bạn Phượng Tam ngầu quá (∇)
Tác giả :
Live