[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên
Chương 16
Nguyệt lạc đông trù ảnh thành song
quân tử tẩy thủ tố canh thang
(Trăng lên đông trù hai bóng ảnh, quân tử rửa tay nấu nước lèo)
Chính như lời Vương Ki nói, trong phủ quả thật có một chiếc sừng kim tê cực kỳ trân quý, hiếm khi có dịp Vương Ki không hề keo kiệt chút nào, mài hơn phân nửa sừng tê thành bột phấn cho Âu Dương Vô Cữu ăn, chưa yên tâm lại lặng lẽ bỏ thêm chút ngọc lộ vào bột thuốc, không biết là do sừng kim tê thật sự giải bách độc hay do ngọc lộ trên trời thần hiệu không gì sánh được, nói tóm lại, độc trong vết thương của Âu Dương Vô Cữu đến ngày thứ hai đã khỏi hẳn.
Nhưng đáng tiếc, sau khi Phượng Tam phái người đến Hắc Tùng lĩnh điều tra, không phát hiện thi thể của Huyết Sát, giáo chúng ma giáo trên dãy núi cũng chẳng biết đâu rồi.
Huyết Sát sống chết không rõ, đại hội võ lâm cũng gần ngày kết thúc, Âu Dương Vô Cữu không tiện đem việc này công bố với mọi người, chỉ đành tiếp tục âm thầm phái người giám thị hướng đi của ma giáo Huyết Sát, mặt khác, ổn định các chưởng môn, không để họ lơi là cảnh giác.
Cứ như thế, trong tình cảnh không ai biết, mọi chuyện dường như tạm bình lắng lại…
Đương nhiên, “mọi chuyện” không bao gồm Âu Dương phủ.
Trong trướng phòng, sau mấy ngày đại hội võ lâm, sổ nợ chồng chất như núi khiến cho Vương Ki có loại xúc động châm mồi lửa đốt quách căn phòng cho xong, đáng tiếc pháp thuật y tu không phải hệ lửa như Vũ Khúc tinh quân, vả lại thân thể hiện giờ là phàm thai, không có tu hành, pháp lực lấy đâu ra?
Tiếng gảy bàn tính vang lên cả đêm trong trướng phòng, coi mòi nợ này không dễ tính rồi, vậy nên người hầu có chút trí khôn đều không dám tới gần nơi này.
Đêm nay đã qua canh ba, vậy mà còn có người tới thăm.
Âu Dương Vô Cữu khỏe lại đã được ba ngày, đại hội võ lâm gần kết thúc, đám chưởng môn bang chủ kia đều không phải nhân vật dễ dàng tống cổ, vì không để mọi người nhận ra hắn từng bị thương, Âu Dương Vô Cữu không thể không bỏ thêm tâm tư xử lý sự vụ, may mà có Phượng Tam âm thầm trợ giúp, sự tình cũng trở nên thuận lợi.
Các chưởng môn và đám đệ tử quanh năm suốt tháng sống trong núi non trùng điệp hoặc tu luyện ở vùng hẻo lánh hoang vu, có lẽ là hiếm khi được xuống núi một chuyến đi tới nơi giàu có phồn hoa như thành Hàng Châu nên ai cũng trở nên như người bình thường.
Âu Dương Vô Cữu theo chân bọn họ liên tục ăn cơm, ăn đến khi bữa yến hội cuối cùng chấm dứt thì đã qua canh ba nửa đêm.
Vãn yến xong xuôi, hắn thực sự đã cực kỳ mỏi mệt.
Võ lâm minh chủ không chỉ cần võ công cao cường mà kỳ thật đôi khi càng cần phải am hiểu diễn kịch, nếu không làm sao hòa hợp các môn các phái? Vài ngày nay, hắn thật sự cười đến kiệt sức.
Đi ngang qua chái nhà phía đông, nhìn thấy ánh lửa trong trướng phòng chưa tắt, bóng người hắt lên cửa sổ, rõ ràng biết y không phải đang đợi mình nhưng vẫn không khỏi ấm áp trong lòng.
Nhịn không được vòng qua đó, khẽ đẩy cửa.
Nơi này không có tôi tớ nào khác hầu hạ, chỉ có Vương Ki đang vùi đầu tính sổ.
Âm thành bàn tính, lạch cạch lách chách, không thể nghi ngờ là một kiểu sấm vang chớp giật, rõ ràng là tâm trạng trướng phòng tiên sinh đang vô cùng tệ hại. Nhưng Âu Dương Vô Cữu không cảm thấy điều đó: “Tiên sinh còn đang tính sổ sách à?”
“Như cậu thấy.”
Đối với việc hắn nửa đêm tới chơi, Vương Ki tựa hồ đã sớm thành thói quen, chẳng thèm ngẩng đầu, như trước kiểm tra trướng mục.
Âu Dương Vô Cữu cầm một quyển lật lật, hắn tuy không hiểu cách tính trướng mục, nhưng chung quy có thể xem hiểu một tí, nhìn thấy cả trang đều là chữ đỏ há có thể không hiểu ý? Tức thì có chút xấu hổ, nói: “Ngân lượng… có phải không đủ dùng không? Kỳ thật trong phòng tôi còn có chút đồ trang trí, mấy món đó đều là bằng hữu trên giang hồ tặng cho, tuy không phải đồ vàng bạc nhưng hẳn là có thể đổi chút ngân lượng.”
Vương Ki dừng bút một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhưng không đáp lại đề nghị của hắn, chỉ nói: “Ngay cả việc này cũng làm không xong, chẳng phải là lấy không tiền lương của cậu à?”
Y vậy mà chưa trách cứ hắn, điều này ngược lại làm Âu Dương Vô Cữu có chút giật mình.
“Nói cũng phải… Ha ha…”
Âu Dương Vô Cữu tiếp tục nói: “Mấy hôm trước may được tiên sinh chỉ điểm, Vô Cữu mới giữ được mạng sống, nếu không phải tục vụ quấn thân, đã sớm đến đây hướng tiên sinh cảm tạ!”
“Không.” Vương Ki đặt bút đứng dậy, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Âu Dương Vô Cữu, “Đều tại tôi y thuật không tinh, không nhìn ra độc thương, suýt nữa đã hại thiếu gia mất mạng. Nếu thiếu gia có chuyện gì… Vương Ki khó tránh khỏi mang tội.” Vốn cho rằng đã nhìn thấu sinh tử, ai ngờ khi nhìn thấy lớp máu đen Âu Dương Vô Cữu che dưới chăn, y lại thực sự dao động, không vì gì khác, chỉ vì sinh mệnh của nam nhân này sẽ trôi mất, y đột nhiên phát giác, bản thân không thể… không quan tâm.
Âu Dương Vô Cữu hơi sửng sốt, tức thì hiểu ra, vội lắc đầu: “Nếu không có tiên sinh cứu chữa, tôi căn bản ngay cả xuống núi cũng không được, sao có thể trách cứ tiên sinh? May có tiên sinh cẩn thận, nói ra kịp thời, mới có thể tìm được giải dược. Lại nói, có thể trở thành… “người” đầu tiên được tiên sinh chữa trị, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
Rõ ràng trước đó không lâu còn suýt chết, nhưng hôm nay vẫn nói nói cười cười không thay đổi, hoàn toàn không giống như mới dạo một vòng trước điện Diêm Vương về, trong lòng Vương Ki không thể không bội phục ý chí kiên định của người này.
Âu Dương Vô Cữu do dự một chút, vẫn là đem tin tức lấy được gần đây từ chỗ Phượng Tam nói ra: “Huyết Sát hiện giờ không rõ tung tích. Bất quá xin tiên sinh yên tâm, vô luận thế nào, Âu Dương Vô Cữu sẽ bảo vệ tiên sinh chu toàn. Việc này đã sắp kết thúc, tiên sinh phải nhớ kỹ, vô luận sau này có chuyện gì thì ngàn vạn lần cũng không được tùy tiện mạo hiểm như lần này nữa.”
Nghe hắn nói như thế, Vương Ki trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên nói: “Đại thiếu gia, chẳng lẽ cậu không tò mò lai lịch của tôi sao?”
“Tiên sinh cớ gì nói lời ấy?”
“Tôi có thể nhìn thấu con đường tu luyện của Huyết Sát, đương nhiên không phải người bình thường, chẳng lẽ cậu không muốn ra lệnh tôi tìm cách bắt Huyết Sát, bình ổn mọi việc à?”
Lời y nói không sai, ngay cả người chuyên nghe ngóng mọi sự, tin tức linh thông như Phượng Tam còn không biết Huyết Sát mượn yêu huyết tu luyện pháp thuật, vậy mà Vương Ki chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu, hiển nhiên là y biết pháp môn, nếu có thể được Vương Ki tương trợ, đối phó Huyết Sát có thể nói là như hổ thêm cánh.
Nhưng Âu Dương Vô Cữu lại mỉm cười, lắc đầu: “Việc của trướng phòng tiên sinh là quản lý chi tiêu lớn nhỏ trong phủ, còn những chuyện khác không phải trách nhiệm của tiên sinh. Vả lại, tiền lương tôi đưa tựa hồ chỉ đủ thỉnh một vị trướng phòng tiên sinh…”
Vương Ki nghe vậy không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được hắn lại giải thích như thế, sau một lúc lâu, nhịn không được cười.
Dưới ánh nến, nụ cười kia nhã nhặn thanh tao, không mỹ diễm, không mê người, nhưng cũng đủ làm Âu Dương Vô Cữu tâm thần dao động.
Âu Dương Vô Cữu bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Vương Ki tức thì sầm mặt, phàm nhân quả nhiên là hỉ mưu tư lợi, y làm tinh quân bấy lâu, gặp toàn những tên làm ơn cầu báo, chẳng lẽ Âu Dương Vô Cữu cũng như vậy?
Y nói: “Cứ nói đừng ngại.” Nếu hắn dám đòi hỏi ân huệ, y tuyệt đối lập tức phủi tay chạy lấy người.
Đôi mắt thụy phượng dài mảnh có vẻ hơi đờ ra, cuối cùng đưa ra yêu cầu: “Cậu có thể… đừng gọi tôi là đại thiếu gia không?”
(Cái này là 1 loại mắt trong nhân tướng học, thuỵ phượng = chim phượng đang ngủ. Là quý tướng, mắt tròn đầy đặn, nhiều lớp mi, mắt sáng nhưng nhìn như người mới ngủ dậy – thanks bạn Majik MK x”D)
Vốn cho là hắn có điều gì muốn cầu, không thể tưởng được hắn lại nói ra loại thỉnh cầu vô thưởng vô phạt này.
“Này… Này tính là thỉnh cầu gì chứ?”
“Tiên sinh và tôi chung quy từng cùng trải qua sinh tử, nếu dùng kính xưng kiểu gì cũng thấy xa lạ.” Miệng thì nói đến đường đường chính chính nhưng bàn tay dưới lớp áo thì nắm chặt đến đổ mồ hôi, “Không bằng trực tiếp gọi tên tôi đi, không biết tiên sinh thấy thế nào?”
Chẳng qua là xưng hô, cũng không phải yêu cầu quá phận gì, Vương Ki vốn chưa từng có quan niệm chủ tớ khác biệt chi sất, vừa hay Âu Dương Vô Cữu yêu cầu, y cũng nghe luôn, gật đầu nói: “Có gì mà không thể?”
Nói xong, tiếu dung thường thấy trên mặt người nam nhân tức thì xán lạn gấp bội, khóe mắt hơi nhếch lên hiện giờ càng thêm mi phi sắc vũ, trong mắt lưu quang đại động, mừng rỡ như điên tràn đầy trên mặt.
Chẳng qua là một tiếng kêu… có cần vui vẻ vậy không?!
Âu Dương Vô Cữu mừng rỡ, tâm trạng tốt hẳn ra, mệt mỏi tích tụ từ mấy ngày liên tục tiệc tùng xã giao nháy mắt như đã bay hơi, tâm tình phấp phới còn hơn khi tập được chiêu vô thức không kiếm khó nhất trong Tàng Thiên kiếm pháp.
Thấy Vương Ki lại ngồi thẳng cúi đầu chuẩn bị tiếp tục tính sổ, hắn bỗng nhiên nhanh chóng bước tới đẩy sổ sách trên bàn sang một bên. Không đợi Vương Ki lên tiếng đã nói: “Quên đi, trên đời này không có buổi tiệc nào không tan, nhưng sẽ có trướng mục tính không hết! Dù sao mấy khoản nợ cũng không mọc chân chạy đi đâu được, tiên sinh theo tôi đến chỗ này được không?”
Vương Ki ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vô Cữu, thấy hắn cười đến tự tại, thần thái phi dương khác hẳn dáng vẻ mệt nhoài khi vừa tiến vào. Y còn chưa kịp cự tuyệt, Âu Dương Vô Cữu đã kéo y đi, bước dài ra cửa.
Người nam nhân này không phải ổn như thái sơn, định như bàn thạch à, tại sao tối nay lại có thái độ khác thường, làm ra loại hành động trẻ con cản trở công việc người khác thế này? Vương Ki quay đầu nhìn núi sổ sách bị bỏ lại đằng sau, thở dài, cũng đúng, treo cổ cũng phải để người ta hấp hối chứ? Dù sao đại thiếu gia nhà y còn chưa lo lắng, y lo cái gì?
Một mạch đi qua nhà chính nhà phụ, không gặp người hầu nào cả, Âu Dương phủ chung quy vẫn là phú hộ bình thường, không có đặc biệt an bài gia đinh thủ vệ tuần tra canh phòng ban đêm.
Vương Ki cũng tò mò Âu Dương Vô Cữu muốn dẫn mình đi đâu, vòng qua cửa hiên, đi vào một gian phía đông chính đường, đêm khuya yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, coi bộ người hầu đều đã về phòng nghỉ ngơi. Âu Dương Vô Cữu đẩy cửa, cửa gỗ không đóng kín dễ dàng bị mở ra, Âu Dương Vô Cữu lấy đèn dầu từ kệ tủ cạnh cửa nhóm lên, Vương Ki mượn ánh sáng nhìn vào bên trong, bếp thớt nồi niêu xoong chảo, đầy đủ mọi thứ, thì ra là nhà bếp phía đông.
“Đến phòng bếp làm gì?” Trễ thế này, mấy bà bếp hẳn là ngủ rồi đi?
Âu Dương Vô Cữu làm động tác “xuỵt” đừng lên tiếng với y, rồi mới nhỏ giọng nói: “Không cần tìm mấy bà ấy, tôi làm!” Rồi mới kéo ghế đặt ở chỗ kín gió để Vương Ki ngồi xuống, nhếch miệng cười: “Đêm thu về khuya, đói bụng quấy phá, tiên sinh vùi đầu tính toán sổ sách, không để ý thời gian, chắc hẳn cũng đói bụng phải không?” Hắn vừa nói vừa lưu loát đánh lửa đốt củi, không đến một lúc đã nhóm được bếp, hắn đổ nước vào nồi bắt đầu nấu. Tiếp theo xoay người ra ngoài, đi một vòng qua vườn rau và hầm để thịt, trở về trong tay có thêm một cái vò đựng thịt muối tương và một bó hành xanh.
Lúc này nước đã sôi, hắn bỏ hai vắt mì vào, chăm chú nhìn, qua một lúc, chiếc đũa trong tay thình lình gạt, mì như rồng nổi trên mặt nước, xoáy không, rơi vào chậu nước lạnh bên cạnh, nóng lạnh hòa lẫn, nhất thời nổi lên bong bóng nho nhỏ…
Không bao lâu, trước mặt Vương Ki xuất hiện hai bát mì đủ mười phần trọng lượng, hành lá xanh mượt, thịt bò tỏa hương bốn phía đủ để hấp dẫn dạ dày, Vương Ki đột nhiên cảm giác bản thân quả thật có chút đói.
Y tiếp nhận một bát, gắp một đũa, đưa vào trong miệng, chỉ thấy mì này nhập khẩu trơn nuột, rất mềm rất dai, phối với hành lá thanh đạm, thịt bò đậm đà, thật sự là phi thường mỹ vị.
Không thể tưởng được Âu Dương Vô Cữu lại khéo tay như thế, Vương Ki không khỏi tâm sinh tò mò, phàm nhân không phải thường nói, quân tử xa nhà bếp à? Thế thì tại sao Âu Dương Vô Cữu nhìn có vẻ rất thạo nghề, hơn nữa mì làm ra còn phi thường ngon miệng?
“Ăn ngon không?”
Nghe hỏi vậy, Vương Ki nuốt vào thịt bò trong miệng, xoay đầu nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu đang mang vẻ mặt chờ mong, thật giống như một đứa nhỏ có món đồ chơi quý giá, khó khăn lắm mới tìm được một người bạn để chia sẻ liền vội vã lấy ra ngay.
Kỳ thật bất quá là một bát mì tương đối bình thường thôi, nước lèo, hành băm, thịt bò muối tương, nóng sốt, khéo léo, đủ để thỏa mãn một người đói sôi bụng vào ban đêm.
Vương Ki gật đầu: “Ăn rất ngon, nhưng thật không ngờ cậu thế mà biết nhóm lửa làm bếp đấy.”
“Trước kia ở trong núi tu hành, chỉ có tôi và ông ngoại hai người, ông ngoại không thích vào bếp, cho nên chỉ có thể là tôi nấu, ban đầu còn chưa biết, dần dần cũng có thể làm ra hình ra dạng… Có điều đã lâu chưa nấu, tay nghề mai một rồi.” Âu Dương Vô Cữu có chút chua chát, xuất hiện trước mặt người khác luôn chỉ có thể là một minh chủ võ lâm oai phong chững chạc giỏi võ, không bao giờ có thể là một đầu bếp giỏi giang.
Nhưng trong mắt Vương Ki, hắn không phải là võ lâm minh chủ hô mưa gọi gió gì cả, chỉ là một Âu Dương Vô Cữu mà thôi, không hơn không kém.
“Vậy sau này tôi đói bụng, cậu còn làm cho tôi ăn không?”
Âu Dương Vô Cữu hơi kinh ngạc, rồi mỉm cười.
“Nếu cậu thích, tôi sẽ làm cho cậu ăn! Lần sau tôi sẽ làm cho cậu mì chả cá! Món này phải câu được cá trắm cỏ tươi sống… Tôi biết có một chỗ, người ít cá đông! Hôm nào tôi mang cậu đi câu cá được không?”
Nam nhân cao lớn, đội nón vành, khoác áo tơi, ngồi trên tảng đá bên hồ, trong tay cầm một cây gậy trúc, đầu kia gậy trúc buộc một sợi dây câu thả vào trong nước, dưới nước bóng cá lay động, nhưng hắn thì đang ngủ gà ngủ gật, không hay biết cá đã sớm ăn sạch mồi câu…
Vương Ki nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Âu Dương Vô Cữu lại không biết y đang nghĩ gì, tay ôm bát mì còn lại ngồi vào bên cạnh Vương Ki, xì xụp ăn một đũa mì nóng hổi, tựa hồ bị nước mì làm bỏng lưỡi, nhịn không được hô hô xuýt xoa, vãn yến tuy thịnh soạn nhưng hắn chẳng thể ăn no, nhìn hắn càn quét như gió lốc, một tô mì ăn không còn một sợi, xem ra vẫn còn chưa đủ.
Vương Ki thấy thế, đưa bát lại gần, gắp hơn phân nửa mì thả vào trong bát hắn: “Nhiều thế này tôi ăn không hết, không được lãng phí lương thực.”
Âu Dương Vô Cữu nhìn mì trong bát, dùng đũa gắp đưa vào miệng, nhưng không ăn từng miếng lớn như hồi nãy mà chậm rãi nhai như đang thưởng thức trân tu bách vị. (món ăn quý và lạ có đủ trăm vị)
Đêm, thực tĩnh lặng.
Ngoài nhà bếp phía đông, hai người giống như bất kì một người bình thường nào trong thành, ngồi trên ghế trúc, đêm thu gió thổi, không có trang hoàng hoa lệ, không có mỹ thực tinh xảo, chỉ có một bát mì thịt bò nóng hôi hổi trong tay.
Ánh trăng khuyết một mảnh nhỏ, nhẹ nhàng hợp hai chiếc bóng cùng một chỗ.
Đêm bình yên tĩnh lặng, tinh tế bao quanh bọn họ, tựa như trong thiên địa chỉ còn lại hai người…
anh Âu Dương coi vậy mà có mấy màn lãng mạn dễ thương lắm nha!
quân tử tẩy thủ tố canh thang
(Trăng lên đông trù hai bóng ảnh, quân tử rửa tay nấu nước lèo)
Chính như lời Vương Ki nói, trong phủ quả thật có một chiếc sừng kim tê cực kỳ trân quý, hiếm khi có dịp Vương Ki không hề keo kiệt chút nào, mài hơn phân nửa sừng tê thành bột phấn cho Âu Dương Vô Cữu ăn, chưa yên tâm lại lặng lẽ bỏ thêm chút ngọc lộ vào bột thuốc, không biết là do sừng kim tê thật sự giải bách độc hay do ngọc lộ trên trời thần hiệu không gì sánh được, nói tóm lại, độc trong vết thương của Âu Dương Vô Cữu đến ngày thứ hai đã khỏi hẳn.
Nhưng đáng tiếc, sau khi Phượng Tam phái người đến Hắc Tùng lĩnh điều tra, không phát hiện thi thể của Huyết Sát, giáo chúng ma giáo trên dãy núi cũng chẳng biết đâu rồi.
Huyết Sát sống chết không rõ, đại hội võ lâm cũng gần ngày kết thúc, Âu Dương Vô Cữu không tiện đem việc này công bố với mọi người, chỉ đành tiếp tục âm thầm phái người giám thị hướng đi của ma giáo Huyết Sát, mặt khác, ổn định các chưởng môn, không để họ lơi là cảnh giác.
Cứ như thế, trong tình cảnh không ai biết, mọi chuyện dường như tạm bình lắng lại…
Đương nhiên, “mọi chuyện” không bao gồm Âu Dương phủ.
Trong trướng phòng, sau mấy ngày đại hội võ lâm, sổ nợ chồng chất như núi khiến cho Vương Ki có loại xúc động châm mồi lửa đốt quách căn phòng cho xong, đáng tiếc pháp thuật y tu không phải hệ lửa như Vũ Khúc tinh quân, vả lại thân thể hiện giờ là phàm thai, không có tu hành, pháp lực lấy đâu ra?
Tiếng gảy bàn tính vang lên cả đêm trong trướng phòng, coi mòi nợ này không dễ tính rồi, vậy nên người hầu có chút trí khôn đều không dám tới gần nơi này.
Đêm nay đã qua canh ba, vậy mà còn có người tới thăm.
Âu Dương Vô Cữu khỏe lại đã được ba ngày, đại hội võ lâm gần kết thúc, đám chưởng môn bang chủ kia đều không phải nhân vật dễ dàng tống cổ, vì không để mọi người nhận ra hắn từng bị thương, Âu Dương Vô Cữu không thể không bỏ thêm tâm tư xử lý sự vụ, may mà có Phượng Tam âm thầm trợ giúp, sự tình cũng trở nên thuận lợi.
Các chưởng môn và đám đệ tử quanh năm suốt tháng sống trong núi non trùng điệp hoặc tu luyện ở vùng hẻo lánh hoang vu, có lẽ là hiếm khi được xuống núi một chuyến đi tới nơi giàu có phồn hoa như thành Hàng Châu nên ai cũng trở nên như người bình thường.
Âu Dương Vô Cữu theo chân bọn họ liên tục ăn cơm, ăn đến khi bữa yến hội cuối cùng chấm dứt thì đã qua canh ba nửa đêm.
Vãn yến xong xuôi, hắn thực sự đã cực kỳ mỏi mệt.
Võ lâm minh chủ không chỉ cần võ công cao cường mà kỳ thật đôi khi càng cần phải am hiểu diễn kịch, nếu không làm sao hòa hợp các môn các phái? Vài ngày nay, hắn thật sự cười đến kiệt sức.
Đi ngang qua chái nhà phía đông, nhìn thấy ánh lửa trong trướng phòng chưa tắt, bóng người hắt lên cửa sổ, rõ ràng biết y không phải đang đợi mình nhưng vẫn không khỏi ấm áp trong lòng.
Nhịn không được vòng qua đó, khẽ đẩy cửa.
Nơi này không có tôi tớ nào khác hầu hạ, chỉ có Vương Ki đang vùi đầu tính sổ.
Âm thành bàn tính, lạch cạch lách chách, không thể nghi ngờ là một kiểu sấm vang chớp giật, rõ ràng là tâm trạng trướng phòng tiên sinh đang vô cùng tệ hại. Nhưng Âu Dương Vô Cữu không cảm thấy điều đó: “Tiên sinh còn đang tính sổ sách à?”
“Như cậu thấy.”
Đối với việc hắn nửa đêm tới chơi, Vương Ki tựa hồ đã sớm thành thói quen, chẳng thèm ngẩng đầu, như trước kiểm tra trướng mục.
Âu Dương Vô Cữu cầm một quyển lật lật, hắn tuy không hiểu cách tính trướng mục, nhưng chung quy có thể xem hiểu một tí, nhìn thấy cả trang đều là chữ đỏ há có thể không hiểu ý? Tức thì có chút xấu hổ, nói: “Ngân lượng… có phải không đủ dùng không? Kỳ thật trong phòng tôi còn có chút đồ trang trí, mấy món đó đều là bằng hữu trên giang hồ tặng cho, tuy không phải đồ vàng bạc nhưng hẳn là có thể đổi chút ngân lượng.”
Vương Ki dừng bút một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhưng không đáp lại đề nghị của hắn, chỉ nói: “Ngay cả việc này cũng làm không xong, chẳng phải là lấy không tiền lương của cậu à?”
Y vậy mà chưa trách cứ hắn, điều này ngược lại làm Âu Dương Vô Cữu có chút giật mình.
“Nói cũng phải… Ha ha…”
Âu Dương Vô Cữu tiếp tục nói: “Mấy hôm trước may được tiên sinh chỉ điểm, Vô Cữu mới giữ được mạng sống, nếu không phải tục vụ quấn thân, đã sớm đến đây hướng tiên sinh cảm tạ!”
“Không.” Vương Ki đặt bút đứng dậy, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Âu Dương Vô Cữu, “Đều tại tôi y thuật không tinh, không nhìn ra độc thương, suýt nữa đã hại thiếu gia mất mạng. Nếu thiếu gia có chuyện gì… Vương Ki khó tránh khỏi mang tội.” Vốn cho rằng đã nhìn thấu sinh tử, ai ngờ khi nhìn thấy lớp máu đen Âu Dương Vô Cữu che dưới chăn, y lại thực sự dao động, không vì gì khác, chỉ vì sinh mệnh của nam nhân này sẽ trôi mất, y đột nhiên phát giác, bản thân không thể… không quan tâm.
Âu Dương Vô Cữu hơi sửng sốt, tức thì hiểu ra, vội lắc đầu: “Nếu không có tiên sinh cứu chữa, tôi căn bản ngay cả xuống núi cũng không được, sao có thể trách cứ tiên sinh? May có tiên sinh cẩn thận, nói ra kịp thời, mới có thể tìm được giải dược. Lại nói, có thể trở thành… “người” đầu tiên được tiên sinh chữa trị, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
Rõ ràng trước đó không lâu còn suýt chết, nhưng hôm nay vẫn nói nói cười cười không thay đổi, hoàn toàn không giống như mới dạo một vòng trước điện Diêm Vương về, trong lòng Vương Ki không thể không bội phục ý chí kiên định của người này.
Âu Dương Vô Cữu do dự một chút, vẫn là đem tin tức lấy được gần đây từ chỗ Phượng Tam nói ra: “Huyết Sát hiện giờ không rõ tung tích. Bất quá xin tiên sinh yên tâm, vô luận thế nào, Âu Dương Vô Cữu sẽ bảo vệ tiên sinh chu toàn. Việc này đã sắp kết thúc, tiên sinh phải nhớ kỹ, vô luận sau này có chuyện gì thì ngàn vạn lần cũng không được tùy tiện mạo hiểm như lần này nữa.”
Nghe hắn nói như thế, Vương Ki trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên nói: “Đại thiếu gia, chẳng lẽ cậu không tò mò lai lịch của tôi sao?”
“Tiên sinh cớ gì nói lời ấy?”
“Tôi có thể nhìn thấu con đường tu luyện của Huyết Sát, đương nhiên không phải người bình thường, chẳng lẽ cậu không muốn ra lệnh tôi tìm cách bắt Huyết Sát, bình ổn mọi việc à?”
Lời y nói không sai, ngay cả người chuyên nghe ngóng mọi sự, tin tức linh thông như Phượng Tam còn không biết Huyết Sát mượn yêu huyết tu luyện pháp thuật, vậy mà Vương Ki chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu, hiển nhiên là y biết pháp môn, nếu có thể được Vương Ki tương trợ, đối phó Huyết Sát có thể nói là như hổ thêm cánh.
Nhưng Âu Dương Vô Cữu lại mỉm cười, lắc đầu: “Việc của trướng phòng tiên sinh là quản lý chi tiêu lớn nhỏ trong phủ, còn những chuyện khác không phải trách nhiệm của tiên sinh. Vả lại, tiền lương tôi đưa tựa hồ chỉ đủ thỉnh một vị trướng phòng tiên sinh…”
Vương Ki nghe vậy không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được hắn lại giải thích như thế, sau một lúc lâu, nhịn không được cười.
Dưới ánh nến, nụ cười kia nhã nhặn thanh tao, không mỹ diễm, không mê người, nhưng cũng đủ làm Âu Dương Vô Cữu tâm thần dao động.
Âu Dương Vô Cữu bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Vương Ki tức thì sầm mặt, phàm nhân quả nhiên là hỉ mưu tư lợi, y làm tinh quân bấy lâu, gặp toàn những tên làm ơn cầu báo, chẳng lẽ Âu Dương Vô Cữu cũng như vậy?
Y nói: “Cứ nói đừng ngại.” Nếu hắn dám đòi hỏi ân huệ, y tuyệt đối lập tức phủi tay chạy lấy người.
Đôi mắt thụy phượng dài mảnh có vẻ hơi đờ ra, cuối cùng đưa ra yêu cầu: “Cậu có thể… đừng gọi tôi là đại thiếu gia không?”
(Cái này là 1 loại mắt trong nhân tướng học, thuỵ phượng = chim phượng đang ngủ. Là quý tướng, mắt tròn đầy đặn, nhiều lớp mi, mắt sáng nhưng nhìn như người mới ngủ dậy – thanks bạn Majik MK x”D)
Vốn cho là hắn có điều gì muốn cầu, không thể tưởng được hắn lại nói ra loại thỉnh cầu vô thưởng vô phạt này.
“Này… Này tính là thỉnh cầu gì chứ?”
“Tiên sinh và tôi chung quy từng cùng trải qua sinh tử, nếu dùng kính xưng kiểu gì cũng thấy xa lạ.” Miệng thì nói đến đường đường chính chính nhưng bàn tay dưới lớp áo thì nắm chặt đến đổ mồ hôi, “Không bằng trực tiếp gọi tên tôi đi, không biết tiên sinh thấy thế nào?”
Chẳng qua là xưng hô, cũng không phải yêu cầu quá phận gì, Vương Ki vốn chưa từng có quan niệm chủ tớ khác biệt chi sất, vừa hay Âu Dương Vô Cữu yêu cầu, y cũng nghe luôn, gật đầu nói: “Có gì mà không thể?”
Nói xong, tiếu dung thường thấy trên mặt người nam nhân tức thì xán lạn gấp bội, khóe mắt hơi nhếch lên hiện giờ càng thêm mi phi sắc vũ, trong mắt lưu quang đại động, mừng rỡ như điên tràn đầy trên mặt.
Chẳng qua là một tiếng kêu… có cần vui vẻ vậy không?!
Âu Dương Vô Cữu mừng rỡ, tâm trạng tốt hẳn ra, mệt mỏi tích tụ từ mấy ngày liên tục tiệc tùng xã giao nháy mắt như đã bay hơi, tâm tình phấp phới còn hơn khi tập được chiêu vô thức không kiếm khó nhất trong Tàng Thiên kiếm pháp.
Thấy Vương Ki lại ngồi thẳng cúi đầu chuẩn bị tiếp tục tính sổ, hắn bỗng nhiên nhanh chóng bước tới đẩy sổ sách trên bàn sang một bên. Không đợi Vương Ki lên tiếng đã nói: “Quên đi, trên đời này không có buổi tiệc nào không tan, nhưng sẽ có trướng mục tính không hết! Dù sao mấy khoản nợ cũng không mọc chân chạy đi đâu được, tiên sinh theo tôi đến chỗ này được không?”
Vương Ki ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vô Cữu, thấy hắn cười đến tự tại, thần thái phi dương khác hẳn dáng vẻ mệt nhoài khi vừa tiến vào. Y còn chưa kịp cự tuyệt, Âu Dương Vô Cữu đã kéo y đi, bước dài ra cửa.
Người nam nhân này không phải ổn như thái sơn, định như bàn thạch à, tại sao tối nay lại có thái độ khác thường, làm ra loại hành động trẻ con cản trở công việc người khác thế này? Vương Ki quay đầu nhìn núi sổ sách bị bỏ lại đằng sau, thở dài, cũng đúng, treo cổ cũng phải để người ta hấp hối chứ? Dù sao đại thiếu gia nhà y còn chưa lo lắng, y lo cái gì?
Một mạch đi qua nhà chính nhà phụ, không gặp người hầu nào cả, Âu Dương phủ chung quy vẫn là phú hộ bình thường, không có đặc biệt an bài gia đinh thủ vệ tuần tra canh phòng ban đêm.
Vương Ki cũng tò mò Âu Dương Vô Cữu muốn dẫn mình đi đâu, vòng qua cửa hiên, đi vào một gian phía đông chính đường, đêm khuya yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, coi bộ người hầu đều đã về phòng nghỉ ngơi. Âu Dương Vô Cữu đẩy cửa, cửa gỗ không đóng kín dễ dàng bị mở ra, Âu Dương Vô Cữu lấy đèn dầu từ kệ tủ cạnh cửa nhóm lên, Vương Ki mượn ánh sáng nhìn vào bên trong, bếp thớt nồi niêu xoong chảo, đầy đủ mọi thứ, thì ra là nhà bếp phía đông.
“Đến phòng bếp làm gì?” Trễ thế này, mấy bà bếp hẳn là ngủ rồi đi?
Âu Dương Vô Cữu làm động tác “xuỵt” đừng lên tiếng với y, rồi mới nhỏ giọng nói: “Không cần tìm mấy bà ấy, tôi làm!” Rồi mới kéo ghế đặt ở chỗ kín gió để Vương Ki ngồi xuống, nhếch miệng cười: “Đêm thu về khuya, đói bụng quấy phá, tiên sinh vùi đầu tính toán sổ sách, không để ý thời gian, chắc hẳn cũng đói bụng phải không?” Hắn vừa nói vừa lưu loát đánh lửa đốt củi, không đến một lúc đã nhóm được bếp, hắn đổ nước vào nồi bắt đầu nấu. Tiếp theo xoay người ra ngoài, đi một vòng qua vườn rau và hầm để thịt, trở về trong tay có thêm một cái vò đựng thịt muối tương và một bó hành xanh.
Lúc này nước đã sôi, hắn bỏ hai vắt mì vào, chăm chú nhìn, qua một lúc, chiếc đũa trong tay thình lình gạt, mì như rồng nổi trên mặt nước, xoáy không, rơi vào chậu nước lạnh bên cạnh, nóng lạnh hòa lẫn, nhất thời nổi lên bong bóng nho nhỏ…
Không bao lâu, trước mặt Vương Ki xuất hiện hai bát mì đủ mười phần trọng lượng, hành lá xanh mượt, thịt bò tỏa hương bốn phía đủ để hấp dẫn dạ dày, Vương Ki đột nhiên cảm giác bản thân quả thật có chút đói.
Y tiếp nhận một bát, gắp một đũa, đưa vào trong miệng, chỉ thấy mì này nhập khẩu trơn nuột, rất mềm rất dai, phối với hành lá thanh đạm, thịt bò đậm đà, thật sự là phi thường mỹ vị.
Không thể tưởng được Âu Dương Vô Cữu lại khéo tay như thế, Vương Ki không khỏi tâm sinh tò mò, phàm nhân không phải thường nói, quân tử xa nhà bếp à? Thế thì tại sao Âu Dương Vô Cữu nhìn có vẻ rất thạo nghề, hơn nữa mì làm ra còn phi thường ngon miệng?
“Ăn ngon không?”
Nghe hỏi vậy, Vương Ki nuốt vào thịt bò trong miệng, xoay đầu nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu đang mang vẻ mặt chờ mong, thật giống như một đứa nhỏ có món đồ chơi quý giá, khó khăn lắm mới tìm được một người bạn để chia sẻ liền vội vã lấy ra ngay.
Kỳ thật bất quá là một bát mì tương đối bình thường thôi, nước lèo, hành băm, thịt bò muối tương, nóng sốt, khéo léo, đủ để thỏa mãn một người đói sôi bụng vào ban đêm.
Vương Ki gật đầu: “Ăn rất ngon, nhưng thật không ngờ cậu thế mà biết nhóm lửa làm bếp đấy.”
“Trước kia ở trong núi tu hành, chỉ có tôi và ông ngoại hai người, ông ngoại không thích vào bếp, cho nên chỉ có thể là tôi nấu, ban đầu còn chưa biết, dần dần cũng có thể làm ra hình ra dạng… Có điều đã lâu chưa nấu, tay nghề mai một rồi.” Âu Dương Vô Cữu có chút chua chát, xuất hiện trước mặt người khác luôn chỉ có thể là một minh chủ võ lâm oai phong chững chạc giỏi võ, không bao giờ có thể là một đầu bếp giỏi giang.
Nhưng trong mắt Vương Ki, hắn không phải là võ lâm minh chủ hô mưa gọi gió gì cả, chỉ là một Âu Dương Vô Cữu mà thôi, không hơn không kém.
“Vậy sau này tôi đói bụng, cậu còn làm cho tôi ăn không?”
Âu Dương Vô Cữu hơi kinh ngạc, rồi mỉm cười.
“Nếu cậu thích, tôi sẽ làm cho cậu ăn! Lần sau tôi sẽ làm cho cậu mì chả cá! Món này phải câu được cá trắm cỏ tươi sống… Tôi biết có một chỗ, người ít cá đông! Hôm nào tôi mang cậu đi câu cá được không?”
Nam nhân cao lớn, đội nón vành, khoác áo tơi, ngồi trên tảng đá bên hồ, trong tay cầm một cây gậy trúc, đầu kia gậy trúc buộc một sợi dây câu thả vào trong nước, dưới nước bóng cá lay động, nhưng hắn thì đang ngủ gà ngủ gật, không hay biết cá đã sớm ăn sạch mồi câu…
Vương Ki nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Âu Dương Vô Cữu lại không biết y đang nghĩ gì, tay ôm bát mì còn lại ngồi vào bên cạnh Vương Ki, xì xụp ăn một đũa mì nóng hổi, tựa hồ bị nước mì làm bỏng lưỡi, nhịn không được hô hô xuýt xoa, vãn yến tuy thịnh soạn nhưng hắn chẳng thể ăn no, nhìn hắn càn quét như gió lốc, một tô mì ăn không còn một sợi, xem ra vẫn còn chưa đủ.
Vương Ki thấy thế, đưa bát lại gần, gắp hơn phân nửa mì thả vào trong bát hắn: “Nhiều thế này tôi ăn không hết, không được lãng phí lương thực.”
Âu Dương Vô Cữu nhìn mì trong bát, dùng đũa gắp đưa vào miệng, nhưng không ăn từng miếng lớn như hồi nãy mà chậm rãi nhai như đang thưởng thức trân tu bách vị. (món ăn quý và lạ có đủ trăm vị)
Đêm, thực tĩnh lặng.
Ngoài nhà bếp phía đông, hai người giống như bất kì một người bình thường nào trong thành, ngồi trên ghế trúc, đêm thu gió thổi, không có trang hoàng hoa lệ, không có mỹ thực tinh xảo, chỉ có một bát mì thịt bò nóng hôi hổi trong tay.
Ánh trăng khuyết một mảnh nhỏ, nhẹ nhàng hợp hai chiếc bóng cùng một chỗ.
Đêm bình yên tĩnh lặng, tinh tế bao quanh bọn họ, tựa như trong thiên địa chỉ còn lại hai người…
anh Âu Dương coi vậy mà có mấy màn lãng mạn dễ thương lắm nha!
Tác giả :
Live