Thất Ngược Khí Phi
Chương 127: Đau đớn thấu tim
Hành Vân nhíu chặt mày, la lớn:
-Thượng Quan Trịnh, mau thả nàng ra!
Thượng Quan Trịnh lạnh lùng hừ một tiếng:
-Vất vả lắm ngươi mới tới được đây, ta muốn có một cơ hội để đọ sức với ngươi, Thượng Quan Nguyệt, muốn cứu nữ nhân của ngươi về, vậy hãy thắng Thái tử đây đã!
Sắc mặt Hành Vân lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi:
-Thượng Quan Trịnh, nếu ta thắng, ngươi lập tức thả nàng ngay!
Trên mặt Thượng Quan Trịnh lộ ra nụ cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi to mồm vừa thôi, chưa rõ thắng bại, mau tiếp chiêu!
Hai người nói chuyện với nhau nhưng cảnh đao kiếm va chạm vẫn không dừng, không khí lạnh đi vài phần, nồng nặc mùi máu tanh.
Thi thể khắp nơi trên, máu tươi tưới đỏ mặt đất, binh lính bị chết vô cùng thê thảm, hai bên người ngựa đánh nhau vô cùng kịch liệt, không có lệnh của thủ lịnh, họ không dám dừng lại, chém giết càng thêm kịch liệt.
Ánh mắt Hành Vân lạnh lẽo, rút kiếm khỏi vỏ, chống đỡ thế công của Thượng Quan Trịnh, lùi ra sau vài bước, lộn trong không trung một vòng, phản kích đâm lại, khí thế của hắn vô cùng mãn liệt, bắt đầu so chiêu.
Một đen một trắng, hai bóng người nhảy lên không trung, quyết chiến với nhau.
Mũi kiếm của Hành Vân chĩa thẳng vào cánh tay Thượng Quan Trịnh,Thượng Quan Trịnh cũng không yếu thế, thi lực đạo, hai bên đánh lẫn nhau, ánh lửa giảm dần, tiếng đao kiếm va chạm khiến người nghe đau cả tai.
Kiếm khí của Thượng Quan Trịnh rất lợi hại tạo thành một lưới võng, nhấc chân đá thẳng vào cổ tay của Hành Vân, tránh kiếm của hắn, thân thể bay vèo, chiêu nào cũng cao thâm, bóng người nhanh như chớp, quả thật rất khó đối phó.
Hành Vân tự biết võ công của mình không địch lại hắn, nhưng giờ chỉ có thể trì hoãn một thời gian, cánh tay truyền tới từng cơn đau, kiếm xẹt qua ống tay áo, máu nhanh chóng chảy ra ngoài.
Thượng Quan Trịnh cau mày hừ lạnh:
-Làm sao vậy Thượng Quan Nguyệt, võ công của ngươi xuống dốc rồi sao?
Tiếng nói vừa dứt, Hành Vân nhảy lên, thế công càng trở nên hung mãnh, đúng lúc hai người đang khó phân thắng bại thì Thủy Lưu dẫn theo một nhóm binh lính tinh nhuệ nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
Đột nhiên trên đường tới đó, một nam tử bay tới, bóng người cao lớn của nam tử cố gắng bay thật nhan, ngũ quan lạnh lùng, sát khí điên cuồng, phong thái tôn quý vương giả, người như con báo nhỏ bay thẳng lên đỉnh núi.
Một thân mặc bạch y như tuyết, bên vạt áo có vết máu, bên khóe miệng cũng có vệt máu nhưng không dề ảnh hưởng đến sự tuấn tú tao nhã của chàng, miệng không ngừng hộc mái, nuốt xuống nói:
-Khinh nhi, nhất định phải chờ ta….
Xa xa, gương mặt dịu dàng của nữ tử ấy, bất kể là qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu khó khăn cách trở đã khắc sâu trong lòng, Thượng Quan Nguyệt phi tới phía Khinh Vân Nhiễm từ xa xa, khàn khàn hét lên:
-Khinh nhi….
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm đã tái nhợt như tuyết đọng mùa dông, liếc mắt thấy Thượng Quan Nguyệt đang bay từ xa xa tới đây, ánh mắt vô thần dần tụ lại, tâm trạng mừng rỡ, khàn khàn hô lên:
-Nguyệt….
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lạnh lẽo, phẫn nộ, kiềm càng dí sát vào cổ nàng, một vết máu đỏ dần dần chảy xuống, tức giận mắng:
-Tiện nhân! Còn lộn xộn nữa, ta giết ngươi!
Thượng Quan Trịnh kinh ngạc nhìn bóng người Thượng Quan Nguyệt, trong đầu suy nghĩ trăm thứ, ánh mắt lộ ra tức giận, phẫn nộ không thể át, quát:
-Ngươi không phải Thượng Quan Nguyệt! Hỏi làm sao lại vậy!
Hành Vân nhíu chặt mày, tâm loạn như ma, một bên lo lắng cho sức khỏe của công tử, một bên lo lắng cho an nguy của Vương phi, phẫn nộ nói:
-Thượng Quan Trịnh, muốn lấy tính mạng công tử nhà ta, trước tiên hãy bước qua xác ta đã!
Bên vách núi, đôi mắt Tô Thiên Tuyết tối dần, trong lòng lo lắng, lẩm bẩm:
-Sao Tiêu Thần Hiên còn chưa xuất hiện?
Khinh Vân Nhiễm chịu đựng đau đớn, nghĩ đến tình cảnh bây giờ, vui mừng lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi, nàng cố gắng trấn an chính mình, không để ánh mắt lộ ra chút khủng hoảng nào, nàng không thể làm nhiễu loạn trái tim của Thượng Quan Nguyệt, cắn chặt môi dưới, nở một nụ cười yên tâm với Thượng Quan Nguyệt.
Tô Thiên Tuyết hết sức cảnh giác đề phòng, cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, hít sâu một hơi, rống lớn lên bầu trời:
-Tiêu Thần Hiên, tên khốn kiếp này, nữ nhân và con ngươi ở đây, ngươi mà không xuất hiện, ta lập tức lấy mạng tiện nhân này!
Vừa dứt lời, kiếm trong tay hung tợn đâm về phía bụng nàng….
Tiêu Thần Hiên mặc y phục đen thấy được cảnh đó không thể chịu nổi được nữa, ám khí trong tay phóng ra, bay thẳng tới tay Tô Thiên Tuyết, tiếng ám khí bay đi vù vù.
Tay Tô Thiên Tuyết đau đớn, nắm chặt binh khí trong tay:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đi ra cho ta!
Lúc này, một trận cuồng phong kéo tới, làm rối tung mái tóc của Khinh Vân Nhiễm, mặt nàng rất cứng cỏi nhưng cơ thể yếu đuối lại phát run trong gió lạnh, nhưng đúng khắc này lại trở nên kiên cường khác lạ.
Tiêu Thần Hiên gỡ mặt nạ bạc trên mặt xuống, gỡ mặt nạ da người ra, lập tức bay vọt tới cách Tô Thiên Tuyết không xa, đôi mắt thâm thúy tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, lớn tiếng quát:
-Tô Thiên Tuyết. Tiêu Thần Hiên ta ở chỗ này, nói điều kiện của ngươi ra!
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên vẻ ác độc, khóe miệng cười:
-Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Tiêu Thần Hiên, ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với ta? Giờ ả đang trong tay ta, ngươi dám khinh thường manh động, lập tức ta sẽ cho ả chết không có chỗ chôn!
Đôi mắt đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên híp lại, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo làm người khác sợ hãi, trong lòng phẫn nộ tuyệt đỉnh, lạnh giọng quát:
-Tô Thiên Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!?
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện ra cái nhìn oán độc, miệng cười lạnh, nói:
-Ta muốn ngươi chết!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chùng xuống, lạnh như băng, thấu vào tận xương tủy:
-Có phải ta chết rồi, ngươi sẽ thả nàng không?
Tô Thiên Tuyết đột nhiên cười lớn, tiếng cười sắc nhọn vang tận mây xanh, bay theo cuồng phong bão cát tàn phá bừa bãi, tiếng cười thê tuyệt xen lẫn hận ý khắc cốt ghi tâm.
-Đừng có nằm mơ, các ngươi một người cũng không chạy thoát!
Mà lúc này Thượng Quan Nguyệt cũng đã tới vách đó, từng bước lại gần.
-Tô Thiên Tuyết, thê tử của ta không thù không oán với ngươi, sao ngươi phải đối với nàng như vậy? Mau buông nàng ra!
Đôi mắt tăm tối, lạnh lẽo của Tô Thiên Tuyết bỗng hiện lên sát khí, tay vung lên, kéo mạnh khăn che mặt của ả xuống, giọng nói sắc nhọn đầy hận thù:
-Không oán không thù?
Cái khăn che mặt rơi xuống, lộ ra gương mặt vô cùng đáng sợ, da mặt không còn, xấu xí dư tợn, khiến mọi người nhìn thấy ai cũng khiếp sợ, giống như ác quỷ tái thế.
Khinh Vân Nhiễm đứng ở gần, thấy máu và thịt trên mặt ả, hít sâu một hơi, người không khỏi phát run, đôi mắt lộ ra vài phần sợ hãi, sắc mặt tái nhợt bỗng trở nên trắng bệch vạn phần.
Tô Thiên Tuyết thấy sợ hãi trong mắt nàng, thẹn quá hóa giận vung tay lên, cho Khinh Vân Nhiễm một cái tát thật mạnh, lực tay rất lớn khiến ả cũng cảm thấy cả bàn tay tê dại, nghiến răng nghiến lợi mắng:
-Tiện nhân! Đáng sợ sao, xấu xí sao? Những thứ này đều là do ngươi ban tặng! Nếu không phải vì báo thù cho ngươi, mặt của ta sao lại bị lột da?
… Khinh Vân Nhiễm bị đánh tới mức đầu lệch sang một bên, bên má đỏ bừng, truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, khóe miệng rỉ máu, trên gương mặt trắng bệch, có thể nói là vô cùng rõ ràng.
-Nhiễm nhi….
-Khinh nhi….
Trong mắt Tiêu Thần Hiên và Thượng Quan Nguyệt tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi, thanh kiếm của Tiêu Thần Hiên không chút lưu tình đâm thẳng về phía Tô Thiên Tuyết. Tô Thiên Tuyết nhanh chóng lấy Khinh Vân Nhiễm chắn ở trước người, tránh đòn tấn cung hung mãnh.
“Choang” một tiếng! Thượng Quan Nguyệt chặn lại đòn tấn công của Tiêu Thần Hiên, quát:
-Ngươi điên rồi, có thể làm Khinh nhi bị thương!
Thượng Quan Nguyệt quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, lạnh giọng phẫn nộ quát:
-Tô Thiên Tuyết, tổn thương nàng không phải chuyện đùa!
Tim gan Tiêu Thần Hiên như bị vỡ ra, giận dữ nói:
-Tô Thiên Tuyết, nếu dám động đến một sợi tóc của nàng, Tiêu Thần Hiên ta thề, ta mà còn sống ta sẽ giết ngươi, băm thây vạn đoạn, thiêu thành tro bụi!
Vẻ mặt Tô Thiên Tuyết dần dần vặn vẹo, tay bóp cổ Khinh Vân Nhiễm càng thêm chặt, Khinh Vân Nhiễm đau tới mức mồ hôi đầm đìa, mới rồi lời nói tàn khốc vô tình của Tiêu Thần Hiên kích thích làm ả mất đi lý trí.
Thượng Quan Nguyệt và Tiêu Thần Hiên đau lòng không ngừng, nhưng không có cách nào tiến thêm bước nữa.
Tô Thiên Tuyết lạnh lùng kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi muốn điều kiện, được, ta bàn điều kiện với ngươi, muốn cứu nàng, vậy dùng mạng ngươi đổi lại, nhưng ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, trước tiên ngươi chặt đứt một tay mình đi!
Khinh Vân Nhiễm bị bóp cổ tới mức không thở được, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, khổ sở nói không nên lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng đứt quãng:
-Không, không được….
Tiêu Thần Hiên thấy Khinh Vân Nhiễm bị bóp cổ không thở được, trong lòng như bị ngàn đao đâm nát, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, cắn chặt răng, dứt khoát nói:
-Được, ta đồng ý!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt cực kỳ khó coi, ngăn cản hành động điên rồ của hắn, lạnh giọng phẫn nộ quát:
-Dừng tay, ngươi điên rồi, cho dù có tự sát trước mặt ả, ả cũng không bỏ qua cho Khinh nhi….
Tiêu Thần Hiên đau tới mứt ruột gan muốn vỡ ra, phẫn nộ quát:
-Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ả giết Nhiễm nhi sao?
Tô Thiên Tuyết đã mất đi kiên nhẫn, đôi mắt độc ác càng thêm tối, lớn tiếng nói:
-Ta hô ba tiếng, nếu không chặt, ta sẽ chặt tay ả, một, hai, ba….
Chữ “ba” chưa kịp nói dứt, một lượng lớn máu tươi đã phụt ra tung tóe, đỏ cả mảng đất lớn, thê tuyệt như địa ngục, mang đầy hơi thở tử vong.
Phía chân trời cũng như bị nhiễm một tầng mây đỏ, máu nhuốm đỏ tầm mắt của Khinh Vân Nhiễm, lòng bỗng cảm thấy vô cùng bi thống khó tả, giống như thủy triều mãnh liệt ập tới nàng.
Một cánh tay bị chém đứt lìa đầy tàn nhẫn, không cam lòng rơi xuống đất, lúc rơi xuống, tựa hồ như có một ngón tay không muốn mà khẽ run lên.
Tiêu Thần Hiên nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo quanh cánh tay cầm máu, vẻ mặt vặn vẹo, không còn phân biệt là thống khổ hay lạnh lẽo, khắc đó, hắn đã quyết tâm, dù mình có chết cũng phải bảo vệ được nàng!
Khinh Vân Nhiễm hét lên tê tâm liệt phế, hốc mắt đỏ đậm, nước mắt vốn trong suốt biến thành màu đỏ, tựa như lệ máu, bi thương thê tuyệt.
-Không….
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Nguyệt trừng lớn, đồng tử co lại, trong lòng như bị đánh mạnh, giờ chàng đã hiểu rõ, thật sự cảm động, đây là tình cảm, không cần báo đáp, không cần có được, chỉ toàn tâm toàn ý vì nữ tử mà mình yêu mến, nỗ lực tất cả, cho tới khắc cuối cùng của cuộc đời.
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết trở nên hơi điên cuồng, không khỏi cười ha ha:
-Tốt! Đủ tàn nhẫn, Tiêu Thần Hiên, năm đó ngươi dựa vào sự tàn nhẫn này diệt bộ tộc ta! Ha ha ha, giờ ta cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt lộ ra tàn nhẫn, lạnh giọng quát:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi làm nhiều điều ác, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, không thể oán hận người khác!
Tô Thiên Tuyết dời ánh mắt lên người Thượng Quan Nguyệt, khóe môi người lạnh lùng độc ác.
-Ta quên mất ngươi, Thượng Quan Nguyệt, ngươi chính là nam nhân trong tim tiện nhân này phải không, nếu hành hạ ngươi cũng là làm cho ả phải thống khổ!
Mắt Khinh Vân Nhiễm trừng lớn, trước mắt toàn một màu đỏ, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, có một dự cảm không tốt, lớn tiếng kêu lên:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt độc ác của Tô Thiên Tuyết vẫn không rời khỏi Thượng Quan Nguyệt, thốt lên, so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn ba phần:
-Yên tâm! Ta và ngươi không thù không oán, ta sẽ không nghiêm trọng tới mức muốn cả cánh tay ngươi đâu, chỉ cần ngươi tự đâm thủng xương đòn của mình là được!
Xương đòn vốn là ở bên hai vai, là chỗ xương đỡ xương cổ và xương đầu, sau khi bị đâm thủng xương đòn, cho dù có là người có võ công cao thâm tới đâu cũng sẽ không còn chút sức lực, võ công không tài nào thi triển được, là cực hình tương đương với việc đánh gãy tay chân.
Khinh Vân Nhiễm rơi lệ đầy mặt, khóc tới mức ruột gan đứt thành từng khúc, môi không kìm được mà phát run, trong mắt không ngừng chảy ra huyết lệ:
-Đừng, Nguyệt… xin chàng, đừng làm vậy….
Nói còn chưa dứt, lưng đã bị Tô Thiên Tuyết đánh một chưởng mạnh, phụt ra một ngụm máu tươi, máu bắn tung tóe trên mặt đất, ngất đi.
Tô Thiên Tuyết thấy ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, dung nhan xấu xí như ma quỷ dần trở nên méo mó, tiếng cười sắc bén vang lên:
-Sao thế, không nỡ à? Xem ra tiện nhân này đã chọn sai người rồi!
Vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt thay đổi đột ngột, hai tay nắm chặt lại, la lớn:
-Không được đả thương nàng, ta làm!
Giơ kiếm lên đâm vào vai mình, đâm được ba phần, máu đã nhanh chóng thấm đỏ bạch y.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nhanh chóng dùng tay phải chặn kiếm của Thượng Quan Nguyệt lại, vì tay bóp chặt vào lưỡi kiếm nên vô cùng đau đớn, miệng vết thương ở tay rất lớn còn chảy rất nhiều máu, máu chậm rãi chảy xuống uốn lượn.
Giờ phút này, cơ thể cử động chút nào lại càng thêm đau đớn thấu tim. Trán hắn đã toát ra một lớp mồ hôi, hắn cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét tối tăm, cố hết sức nói:
-Tô Thiên Tuyết, ta làm thay hắn, không phải ngươi hận ta sao? Đem tất cả hận thù trút hết lên người ta, chẳng phải tốt hơn rất nhiều!
-Thượng Quan Trịnh, mau thả nàng ra!
Thượng Quan Trịnh lạnh lùng hừ một tiếng:
-Vất vả lắm ngươi mới tới được đây, ta muốn có một cơ hội để đọ sức với ngươi, Thượng Quan Nguyệt, muốn cứu nữ nhân của ngươi về, vậy hãy thắng Thái tử đây đã!
Sắc mặt Hành Vân lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi:
-Thượng Quan Trịnh, nếu ta thắng, ngươi lập tức thả nàng ngay!
Trên mặt Thượng Quan Trịnh lộ ra nụ cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi to mồm vừa thôi, chưa rõ thắng bại, mau tiếp chiêu!
Hai người nói chuyện với nhau nhưng cảnh đao kiếm va chạm vẫn không dừng, không khí lạnh đi vài phần, nồng nặc mùi máu tanh.
Thi thể khắp nơi trên, máu tươi tưới đỏ mặt đất, binh lính bị chết vô cùng thê thảm, hai bên người ngựa đánh nhau vô cùng kịch liệt, không có lệnh của thủ lịnh, họ không dám dừng lại, chém giết càng thêm kịch liệt.
Ánh mắt Hành Vân lạnh lẽo, rút kiếm khỏi vỏ, chống đỡ thế công của Thượng Quan Trịnh, lùi ra sau vài bước, lộn trong không trung một vòng, phản kích đâm lại, khí thế của hắn vô cùng mãn liệt, bắt đầu so chiêu.
Một đen một trắng, hai bóng người nhảy lên không trung, quyết chiến với nhau.
Mũi kiếm của Hành Vân chĩa thẳng vào cánh tay Thượng Quan Trịnh,Thượng Quan Trịnh cũng không yếu thế, thi lực đạo, hai bên đánh lẫn nhau, ánh lửa giảm dần, tiếng đao kiếm va chạm khiến người nghe đau cả tai.
Kiếm khí của Thượng Quan Trịnh rất lợi hại tạo thành một lưới võng, nhấc chân đá thẳng vào cổ tay của Hành Vân, tránh kiếm của hắn, thân thể bay vèo, chiêu nào cũng cao thâm, bóng người nhanh như chớp, quả thật rất khó đối phó.
Hành Vân tự biết võ công của mình không địch lại hắn, nhưng giờ chỉ có thể trì hoãn một thời gian, cánh tay truyền tới từng cơn đau, kiếm xẹt qua ống tay áo, máu nhanh chóng chảy ra ngoài.
Thượng Quan Trịnh cau mày hừ lạnh:
-Làm sao vậy Thượng Quan Nguyệt, võ công của ngươi xuống dốc rồi sao?
Tiếng nói vừa dứt, Hành Vân nhảy lên, thế công càng trở nên hung mãnh, đúng lúc hai người đang khó phân thắng bại thì Thủy Lưu dẫn theo một nhóm binh lính tinh nhuệ nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
Đột nhiên trên đường tới đó, một nam tử bay tới, bóng người cao lớn của nam tử cố gắng bay thật nhan, ngũ quan lạnh lùng, sát khí điên cuồng, phong thái tôn quý vương giả, người như con báo nhỏ bay thẳng lên đỉnh núi.
Một thân mặc bạch y như tuyết, bên vạt áo có vết máu, bên khóe miệng cũng có vệt máu nhưng không dề ảnh hưởng đến sự tuấn tú tao nhã của chàng, miệng không ngừng hộc mái, nuốt xuống nói:
-Khinh nhi, nhất định phải chờ ta….
Xa xa, gương mặt dịu dàng của nữ tử ấy, bất kể là qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu khó khăn cách trở đã khắc sâu trong lòng, Thượng Quan Nguyệt phi tới phía Khinh Vân Nhiễm từ xa xa, khàn khàn hét lên:
-Khinh nhi….
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm đã tái nhợt như tuyết đọng mùa dông, liếc mắt thấy Thượng Quan Nguyệt đang bay từ xa xa tới đây, ánh mắt vô thần dần tụ lại, tâm trạng mừng rỡ, khàn khàn hô lên:
-Nguyệt….
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lạnh lẽo, phẫn nộ, kiềm càng dí sát vào cổ nàng, một vết máu đỏ dần dần chảy xuống, tức giận mắng:
-Tiện nhân! Còn lộn xộn nữa, ta giết ngươi!
Thượng Quan Trịnh kinh ngạc nhìn bóng người Thượng Quan Nguyệt, trong đầu suy nghĩ trăm thứ, ánh mắt lộ ra tức giận, phẫn nộ không thể át, quát:
-Ngươi không phải Thượng Quan Nguyệt! Hỏi làm sao lại vậy!
Hành Vân nhíu chặt mày, tâm loạn như ma, một bên lo lắng cho sức khỏe của công tử, một bên lo lắng cho an nguy của Vương phi, phẫn nộ nói:
-Thượng Quan Trịnh, muốn lấy tính mạng công tử nhà ta, trước tiên hãy bước qua xác ta đã!
Bên vách núi, đôi mắt Tô Thiên Tuyết tối dần, trong lòng lo lắng, lẩm bẩm:
-Sao Tiêu Thần Hiên còn chưa xuất hiện?
Khinh Vân Nhiễm chịu đựng đau đớn, nghĩ đến tình cảnh bây giờ, vui mừng lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi, nàng cố gắng trấn an chính mình, không để ánh mắt lộ ra chút khủng hoảng nào, nàng không thể làm nhiễu loạn trái tim của Thượng Quan Nguyệt, cắn chặt môi dưới, nở một nụ cười yên tâm với Thượng Quan Nguyệt.
Tô Thiên Tuyết hết sức cảnh giác đề phòng, cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, hít sâu một hơi, rống lớn lên bầu trời:
-Tiêu Thần Hiên, tên khốn kiếp này, nữ nhân và con ngươi ở đây, ngươi mà không xuất hiện, ta lập tức lấy mạng tiện nhân này!
Vừa dứt lời, kiếm trong tay hung tợn đâm về phía bụng nàng….
Tiêu Thần Hiên mặc y phục đen thấy được cảnh đó không thể chịu nổi được nữa, ám khí trong tay phóng ra, bay thẳng tới tay Tô Thiên Tuyết, tiếng ám khí bay đi vù vù.
Tay Tô Thiên Tuyết đau đớn, nắm chặt binh khí trong tay:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đi ra cho ta!
Lúc này, một trận cuồng phong kéo tới, làm rối tung mái tóc của Khinh Vân Nhiễm, mặt nàng rất cứng cỏi nhưng cơ thể yếu đuối lại phát run trong gió lạnh, nhưng đúng khắc này lại trở nên kiên cường khác lạ.
Tiêu Thần Hiên gỡ mặt nạ bạc trên mặt xuống, gỡ mặt nạ da người ra, lập tức bay vọt tới cách Tô Thiên Tuyết không xa, đôi mắt thâm thúy tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, lớn tiếng quát:
-Tô Thiên Tuyết. Tiêu Thần Hiên ta ở chỗ này, nói điều kiện của ngươi ra!
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên vẻ ác độc, khóe miệng cười:
-Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Tiêu Thần Hiên, ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với ta? Giờ ả đang trong tay ta, ngươi dám khinh thường manh động, lập tức ta sẽ cho ả chết không có chỗ chôn!
Đôi mắt đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên híp lại, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo làm người khác sợ hãi, trong lòng phẫn nộ tuyệt đỉnh, lạnh giọng quát:
-Tô Thiên Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!?
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện ra cái nhìn oán độc, miệng cười lạnh, nói:
-Ta muốn ngươi chết!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chùng xuống, lạnh như băng, thấu vào tận xương tủy:
-Có phải ta chết rồi, ngươi sẽ thả nàng không?
Tô Thiên Tuyết đột nhiên cười lớn, tiếng cười sắc nhọn vang tận mây xanh, bay theo cuồng phong bão cát tàn phá bừa bãi, tiếng cười thê tuyệt xen lẫn hận ý khắc cốt ghi tâm.
-Đừng có nằm mơ, các ngươi một người cũng không chạy thoát!
Mà lúc này Thượng Quan Nguyệt cũng đã tới vách đó, từng bước lại gần.
-Tô Thiên Tuyết, thê tử của ta không thù không oán với ngươi, sao ngươi phải đối với nàng như vậy? Mau buông nàng ra!
Đôi mắt tăm tối, lạnh lẽo của Tô Thiên Tuyết bỗng hiện lên sát khí, tay vung lên, kéo mạnh khăn che mặt của ả xuống, giọng nói sắc nhọn đầy hận thù:
-Không oán không thù?
Cái khăn che mặt rơi xuống, lộ ra gương mặt vô cùng đáng sợ, da mặt không còn, xấu xí dư tợn, khiến mọi người nhìn thấy ai cũng khiếp sợ, giống như ác quỷ tái thế.
Khinh Vân Nhiễm đứng ở gần, thấy máu và thịt trên mặt ả, hít sâu một hơi, người không khỏi phát run, đôi mắt lộ ra vài phần sợ hãi, sắc mặt tái nhợt bỗng trở nên trắng bệch vạn phần.
Tô Thiên Tuyết thấy sợ hãi trong mắt nàng, thẹn quá hóa giận vung tay lên, cho Khinh Vân Nhiễm một cái tát thật mạnh, lực tay rất lớn khiến ả cũng cảm thấy cả bàn tay tê dại, nghiến răng nghiến lợi mắng:
-Tiện nhân! Đáng sợ sao, xấu xí sao? Những thứ này đều là do ngươi ban tặng! Nếu không phải vì báo thù cho ngươi, mặt của ta sao lại bị lột da?
… Khinh Vân Nhiễm bị đánh tới mức đầu lệch sang một bên, bên má đỏ bừng, truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, khóe miệng rỉ máu, trên gương mặt trắng bệch, có thể nói là vô cùng rõ ràng.
-Nhiễm nhi….
-Khinh nhi….
Trong mắt Tiêu Thần Hiên và Thượng Quan Nguyệt tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi, thanh kiếm của Tiêu Thần Hiên không chút lưu tình đâm thẳng về phía Tô Thiên Tuyết. Tô Thiên Tuyết nhanh chóng lấy Khinh Vân Nhiễm chắn ở trước người, tránh đòn tấn cung hung mãnh.
“Choang” một tiếng! Thượng Quan Nguyệt chặn lại đòn tấn công của Tiêu Thần Hiên, quát:
-Ngươi điên rồi, có thể làm Khinh nhi bị thương!
Thượng Quan Nguyệt quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, lạnh giọng phẫn nộ quát:
-Tô Thiên Tuyết, tổn thương nàng không phải chuyện đùa!
Tim gan Tiêu Thần Hiên như bị vỡ ra, giận dữ nói:
-Tô Thiên Tuyết, nếu dám động đến một sợi tóc của nàng, Tiêu Thần Hiên ta thề, ta mà còn sống ta sẽ giết ngươi, băm thây vạn đoạn, thiêu thành tro bụi!
Vẻ mặt Tô Thiên Tuyết dần dần vặn vẹo, tay bóp cổ Khinh Vân Nhiễm càng thêm chặt, Khinh Vân Nhiễm đau tới mức mồ hôi đầm đìa, mới rồi lời nói tàn khốc vô tình của Tiêu Thần Hiên kích thích làm ả mất đi lý trí.
Thượng Quan Nguyệt và Tiêu Thần Hiên đau lòng không ngừng, nhưng không có cách nào tiến thêm bước nữa.
Tô Thiên Tuyết lạnh lùng kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi muốn điều kiện, được, ta bàn điều kiện với ngươi, muốn cứu nàng, vậy dùng mạng ngươi đổi lại, nhưng ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, trước tiên ngươi chặt đứt một tay mình đi!
Khinh Vân Nhiễm bị bóp cổ tới mức không thở được, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, khổ sở nói không nên lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng đứt quãng:
-Không, không được….
Tiêu Thần Hiên thấy Khinh Vân Nhiễm bị bóp cổ không thở được, trong lòng như bị ngàn đao đâm nát, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, cắn chặt răng, dứt khoát nói:
-Được, ta đồng ý!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt cực kỳ khó coi, ngăn cản hành động điên rồ của hắn, lạnh giọng phẫn nộ quát:
-Dừng tay, ngươi điên rồi, cho dù có tự sát trước mặt ả, ả cũng không bỏ qua cho Khinh nhi….
Tiêu Thần Hiên đau tới mứt ruột gan muốn vỡ ra, phẫn nộ quát:
-Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ả giết Nhiễm nhi sao?
Tô Thiên Tuyết đã mất đi kiên nhẫn, đôi mắt độc ác càng thêm tối, lớn tiếng nói:
-Ta hô ba tiếng, nếu không chặt, ta sẽ chặt tay ả, một, hai, ba….
Chữ “ba” chưa kịp nói dứt, một lượng lớn máu tươi đã phụt ra tung tóe, đỏ cả mảng đất lớn, thê tuyệt như địa ngục, mang đầy hơi thở tử vong.
Phía chân trời cũng như bị nhiễm một tầng mây đỏ, máu nhuốm đỏ tầm mắt của Khinh Vân Nhiễm, lòng bỗng cảm thấy vô cùng bi thống khó tả, giống như thủy triều mãnh liệt ập tới nàng.
Một cánh tay bị chém đứt lìa đầy tàn nhẫn, không cam lòng rơi xuống đất, lúc rơi xuống, tựa hồ như có một ngón tay không muốn mà khẽ run lên.
Tiêu Thần Hiên nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo quanh cánh tay cầm máu, vẻ mặt vặn vẹo, không còn phân biệt là thống khổ hay lạnh lẽo, khắc đó, hắn đã quyết tâm, dù mình có chết cũng phải bảo vệ được nàng!
Khinh Vân Nhiễm hét lên tê tâm liệt phế, hốc mắt đỏ đậm, nước mắt vốn trong suốt biến thành màu đỏ, tựa như lệ máu, bi thương thê tuyệt.
-Không….
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Nguyệt trừng lớn, đồng tử co lại, trong lòng như bị đánh mạnh, giờ chàng đã hiểu rõ, thật sự cảm động, đây là tình cảm, không cần báo đáp, không cần có được, chỉ toàn tâm toàn ý vì nữ tử mà mình yêu mến, nỗ lực tất cả, cho tới khắc cuối cùng của cuộc đời.
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết trở nên hơi điên cuồng, không khỏi cười ha ha:
-Tốt! Đủ tàn nhẫn, Tiêu Thần Hiên, năm đó ngươi dựa vào sự tàn nhẫn này diệt bộ tộc ta! Ha ha ha, giờ ta cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt lộ ra tàn nhẫn, lạnh giọng quát:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi làm nhiều điều ác, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, không thể oán hận người khác!
Tô Thiên Tuyết dời ánh mắt lên người Thượng Quan Nguyệt, khóe môi người lạnh lùng độc ác.
-Ta quên mất ngươi, Thượng Quan Nguyệt, ngươi chính là nam nhân trong tim tiện nhân này phải không, nếu hành hạ ngươi cũng là làm cho ả phải thống khổ!
Mắt Khinh Vân Nhiễm trừng lớn, trước mắt toàn một màu đỏ, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, có một dự cảm không tốt, lớn tiếng kêu lên:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt độc ác của Tô Thiên Tuyết vẫn không rời khỏi Thượng Quan Nguyệt, thốt lên, so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn ba phần:
-Yên tâm! Ta và ngươi không thù không oán, ta sẽ không nghiêm trọng tới mức muốn cả cánh tay ngươi đâu, chỉ cần ngươi tự đâm thủng xương đòn của mình là được!
Xương đòn vốn là ở bên hai vai, là chỗ xương đỡ xương cổ và xương đầu, sau khi bị đâm thủng xương đòn, cho dù có là người có võ công cao thâm tới đâu cũng sẽ không còn chút sức lực, võ công không tài nào thi triển được, là cực hình tương đương với việc đánh gãy tay chân.
Khinh Vân Nhiễm rơi lệ đầy mặt, khóc tới mức ruột gan đứt thành từng khúc, môi không kìm được mà phát run, trong mắt không ngừng chảy ra huyết lệ:
-Đừng, Nguyệt… xin chàng, đừng làm vậy….
Nói còn chưa dứt, lưng đã bị Tô Thiên Tuyết đánh một chưởng mạnh, phụt ra một ngụm máu tươi, máu bắn tung tóe trên mặt đất, ngất đi.
Tô Thiên Tuyết thấy ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, dung nhan xấu xí như ma quỷ dần trở nên méo mó, tiếng cười sắc bén vang lên:
-Sao thế, không nỡ à? Xem ra tiện nhân này đã chọn sai người rồi!
Vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt thay đổi đột ngột, hai tay nắm chặt lại, la lớn:
-Không được đả thương nàng, ta làm!
Giơ kiếm lên đâm vào vai mình, đâm được ba phần, máu đã nhanh chóng thấm đỏ bạch y.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nhanh chóng dùng tay phải chặn kiếm của Thượng Quan Nguyệt lại, vì tay bóp chặt vào lưỡi kiếm nên vô cùng đau đớn, miệng vết thương ở tay rất lớn còn chảy rất nhiều máu, máu chậm rãi chảy xuống uốn lượn.
Giờ phút này, cơ thể cử động chút nào lại càng thêm đau đớn thấu tim. Trán hắn đã toát ra một lớp mồ hôi, hắn cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét tối tăm, cố hết sức nói:
-Tô Thiên Tuyết, ta làm thay hắn, không phải ngươi hận ta sao? Đem tất cả hận thù trút hết lên người ta, chẳng phải tốt hơn rất nhiều!
Tác giả :
Thiển Tiểu Lê Qua