Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 99: Hóa Hồn Kinh Biến
Tu La Lâm tràn đầy vẻ âm u với tình thế thập phần trang nghiêm và khích động, khí tức bi tráng thoáng chốc đã tràn ngập khắp nơi. Bên bờ Hoá Hồn Trì, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết nắm chặt thần kiếm trong tay sắc mặt ảm đạm, mục quang kiên định nhìn thẳng vào hàng nghìn kẻ thù trước mặt. Ở hai bên tả hữu, Tử Dương chân nhân cùng Phong Viễn Dương thân mang trọng thương, hoành kiếm đứng thành vòng tròn bảo vệ cho Vân Phong bây giờ đã không thể đứng dậy nổi.
Huyễn Mị phất tay hạ lênh tấn công, bốn tên quỷ tiên đứng kế bên đồng loạt di động thân ảnh. Hai gã nhất phẩm tướng quân lập tức chia đôi quân số, chỉ huy gần ngàn quỷ quân hình thành Trường Xà trận bắt đầu cục diện tấn công. Bốn tên quỷ tiên thân ảnh vừa lóe sáng, trong sát na đã huyễn hóa thành mười đạo quỷ ảnh mờ đỏ, xung quanh bao bọc bởi lớp khí tức vô cùng tà ác cùng lúc lao vào Ngạo Tuyết và bốn người của Dịch Viện.
Ngạo Tuyết quát lớn, huy động Tử Ảnh thần kiếm cấp tốc tạo thành một trăm tám mươi bảy luồng kiếm ảnh, thế kiếm như chiếc quạt xòe ra bảo vệ trước mặt. Phía tả, Phong Viễn Dương vận Trảm Long Kiếm Quyết phát ra vô số thanh sắc kiếm mang tạo nên hai đạo kiếm ảnh, hợp thành thập tự kiếm nhanh chóng lập thành một chiếc màn chắn toàn lực bảo vệ chính diện. Phía sau Thương Nguyệt và Tử Dương chân nhân cũng đề tụ công lực, toàn thân trong trạng thái sẵn sàng liều mạng chống lại sự tấn công của bọn quỷ tiên.
Cười lên một tiếng âm lãnh, thân thể Huyễn Mị vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu mấy người Tử Dương chân nhân. Chỉ thấy song thủ của hắn vẽ lên trên không theo một quỹ đạo hình thù kỳ quái, một đạo hắc sắc la võng tức thời xuất hiện bao trùm mọi người mạnh mẽ chụp xuống.
Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt trong tâm phát sinh cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn. Vừa thấy hắc sắc la võng bủa xuống, sắc mặt hai người đại biến đồng thanh cảnh tỉnh: "Hắc La võng này vô cùng nguy hiểm, mọi người mau mau né tránh." Hai nữ tử đồng thời toàn thân bộc phát chân nguyên, nhị thần kiếm cùng hợp lực bạo phát hai đạo quang hoa hào quang rợp trời, trong chốc lát hóa thành song tiễn cường kích trực diện vào Hắc La võng bên trên. Chớp mắt hai đạo quang trụ đẹp mắt và vô cùng mạnh mẽ này đã đánh thẳng vào hắc sắc la võng, khiến cho hắc sắc la võng bị chấn lui mấy xích. Lợi dụng cơ hội hiếm hoi này, lưỡng nữ liền phân phó Tử Dương Chân và Phong Viễn Dương đưa người bị thương thoát ra ngoài.
Mau chóng lách mình qua kẽ hở, Tử Dương chân nhân vội vã dìu Tất Thiên, còn Phong Viễn Dương đỡ lấy Đỗ Lực cùng phóng ra bên ngoài. Chưa kịp ra tới ba trượng, hai người đã bị một tên quỷ tiên tập kích. Chỉ thấy quỷ ảnh thiểm động, Hoá Hồn đại pháp mang sức mạnh tiêu hồn diệt phách chụp lên Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương. Do không kịp phòng bị nên hai người liền rơi vào thế đại họa lâm đầu, thêm vào thân thể vốn đã thọ trọng thương từ trước nên dễ dàng bị Hóa Hồn Đại Pháp chế trụ, điên cuồng xâm thực cơ thể hút lấy linh hồn.
Phía bên kia, Ngạo Tuyết dìu Vân Phong còn Thương Nguyệt dìu Hứa Khiết, tình huống cũng thập phần nguy hiểm. Trên có Huyễn Mị truy kích, dưới có quỷ tiên chặn lối, ngoài ra còn có quỷ binh bao vây bên ngoài. Hai người tuy thân lâm tuyệt cảnh, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau quyết không lùi bước.
Vân Phong đau lòng nhìn Ngạo Tuyết, gắng gượng chút tàn hơi thều thào: "Ngạo Tuyết sư tỷ, hãy buông đệ ra mà thoát thân đi! Nếu mang đệ theo thì cả hai chúng ta thực chỉ có một con đường chết mà thôi. Không vướng bận đệ thì tỷ mới có thể toàn tâm sử kiếm. Hơn nữa đệ tin rằng Lục Vân huynh sẽ nhanh quay lại, tỷ chỉ cần kiên trì chờ đợi tới lúc ấy, tất sẽ có cơ hội đào thoát trở về. Tại sao tất cả chúng ta đều phải chết chung ở đây, tại sao lại không tận lực giữ lại mạng sống cho vài người còn lại? Buông đệ ra đi, đệ tin chắc tỷ sẽ gặp được Lục Vân huynh, đừng nói là tỷ không muốn gặp lại huynh ấy đó."
Nhãn thần thảm đạm, khuôn mặt như tạc từ ngọc bích của Ngạo Tuyết xuất hiện nét thương cảm. Nếu nàng nói không muốn gặp lại Lục Vân thì quả là gạt người gạt mình, nhưng liệu nàng có cơ hội nào gặp lại được huynh ấy chăng? Lúc này đây, Kiếm Vô Trần đã thoát được ra khỏi trận pháp, nhưng sao bóng dáng Lục Vân vẫn bặt vô âm tín. Huynh ấy không lẽ đã gặp điều nguy hiểm, cho dù huynh ấy không gặp nguy hiểm nhưng mình có thể kiên trì chờ tới lúc huynh ấy trở về được không, hay là mình sẽ bị hóa kiếp ở nơi này trước?
Nhất kiếm bức lui quỷ tiên, Ngạo Tuyết cúi xuống nhìn Vân Phong rồi nói: "Đệ không cần nói nữa chúng ta sẽ không sao đâu, tỷ tin Lục Vân nhất định quay lại cứu chúng ta. Lúc này đệ cứ tận lực giữ gìn nguyên khí, mọi chuyện giao cho tỷ." Dứt lời bất chợt đảo mắt nhìn qua Hoá Hồn Trì, tuy nhiên vẫn chẳng thể thấy một nhân ảnh nào cả.
Hứa Khiết ở bên cạnh cũng buông lời cảm thán với Thương Nguyệt: "Sư tỷ đừng dìu muội nữa, cứ như thế thì chúng ta chỉ có chết mà thôi. Muội chết không sao nhưng tỷ thì không thể. Tỷ nhất quyết phải trở về, không nên chết cùng muội ở đây, đừng làm cho sư phụ phải thương tâm. Muội cũng tin tỷ sẽ chờ được đến khi huynh ấy quay lại, lúc ấy tỷ sẽ thoát được thôi. Không nên lãng phí sinh mệnh, tỷ phải sống tốt. Tu chân thật tịch mịch, đối với nữ nhân chúng ta mà nói thì khi gặp được người mình thích thì nhất định phải dũng cảm, phải tích cực. Tâm nguyện của muội là khi muội chết nhờ tỷ lập dùm bia mộ muội và Phong huynh cùng bên nhau, như thế muội cũng đã vui rồi. Sau này nếu tỷ có nhớ lại lời hôm nay muội nói, chắc tỷ nghĩ muội trẻ con lắm!"
Thương Nguyệt bây giờ khuôn mặt đã tái xanh chỉ im lặng ngước nhìn Hứa Khiết. Đôi mắt nàng không giấu được nỗi bi thống và ưu tư vô tận, khẽ lắc đầu: "Đừng nói lời vô nghĩa! Muội sẽ không chết đâu, có tỷ ở đây thì sẽ không để muội chết. Tỷ còn phải chờ uống rượu mừng của muội và Vân Phong nữa chứ! Muội phải dựa vào điểm này mà phấn chấn lên. Chúng ta chắc chắn sẽ có thể thoát, muội phải tin tỷ."
Nở nụ cười thảm, Hứa Khiết quay sang nhìn Vân Phong rồi lại quay sang nhìn Tử Dưong chân nhân nói khẽ: "Sư tỷ, tình thế hiện tại liệu chúng ta còn kiên trì được bao lâu nữa? Ngoài tỷ và Ngạo Tuyết, mọi người hơi đã gần tàn sức cũng dần kiệt, xem ra hi vọng chẳng còn là bao. Lần đầu tiên đi vào Quỷ Vực, đến đây có lẽ cũng đã tới hồi cuối. Tuy kết cuộc có phần tối tăm thảm đạm, nhưng khi bắt đầu bước chân vào đây chúng ta đã phần nào định trước kết cục ngày nay rồi, không phải sao?" Nghe những lời đó tim Thương Nguyệt tựa hồ rướm máu, nhãn thần lộ vẻ bi thương vô lực. Nàng quay nhìn sang Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương, bản thân rất muốn tiếp cứu hai người nhưng đúng là lực bất tòng tâm. Phải chăng giống như lời của Hứa Khiết, chẳng lẽ mọi chuyện đã đến hồi cáo chung hay sao?
Trong lúc này đây, cảnh vật xung quanh như hóa thành vô sắc, Tu La Lâm giờ đây trở nên vô cùng yên ả, tiếng gào thét chém giết đã tản mác đi đâu thật xa... Trong bức tranh tĩnh lặng lúc này chỉ còn đọng lại những bóng hình quỷ ảnh lượn lờ vô thanh vô tức. Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương bất chợt thét lên thảm thiết, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết tiếng kêu như tắc nghẹn trong lòng. Nhất thiết phải vậy sao, lẽ nào trời xanh đã an bài như thế?
Đúng vào thời khắc quyết định, Hoá Hồn Trì đang tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện một rung động rất nhỏ. Một đạo huyền ảnh vô thanh vô tức từ trong Hóa Hồn trì bắn ra ngoài. Một cỗ cường lực bi phẫn mãnh liệt lan tỏa truyền ra khắp bốn bề. Huyền ảnh di động, một đạo lưu quang bỗng xuất hiện bên cạnh Tử Dương chân nhân, rồi nhanh chóng tụ lại thành một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Lục Vân nhãn thần sắc lạnh, tay trái tùy tiện vỗ một cái lên lưng tên quỷ tiên. Ngân quang lóe lên, cùng lúc một tiếng thét chói tai truyền ra, lớp quỷ khí hắc sắc bao bọc thân thể quỷ tiên bùng phát chấn động dữ dội. Quỷ khí hắc sắc lúc mới đầu còn dày đặc, bây giờ mờ đi tức thì rồi chuyển hóa thành sương khói. Quỷ tiên hét lên một tiếng đau đớn vô cùng, vân khí hắc sắc dày đặc ngoài cơ thể chỉ cần một cái phất tay của Lục Vân đã tan biến hết.
Thân ảnh chớp động, Lục Vân chẳng hề phát ra chút khí tức nào đã xuất hiện bên cạnh Phong Viễn Dương. Tên quỷ tiên đang bao vây Phong Viễn Dương vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, còn chưa kịp thoái lui thì đã thấy Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt chặn đường thối lui duy nhất. Lãnh khốc nhìn tên quỷ tiên, đôi mắt Lục Vân loé sáng hàn mang kinh nhân, tay phải áp lên trên mình hắn. Hoá Hồn Phù hiện lên tiêu hồn hoá cốt, trong chốc lát lực xâm thực đã hút lấy tên quỷ tiên vào trong huỷ diệt hắn ngay tức khắc.
Trong tim như bừng lên cảm giác quen thuộc, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết ánh mắt phát ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc, chàng đã quay trở lại. Tuy không thấy nhân ảnh của chàng ở đâu nhưng cảm giác của con tim thì vô cùng chân thực. Hai nàng dõi mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng Lục Vân và nhanh chóng phát hiện chàng đang tại vị phía bên trên.
Chỉ là một ánh mắt đơn thuần nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng trong đó là vô tận tương tư và vui mừng cứ theo ánh mắt đó truyền ra không dứt. Trên không, Lục Vân chỉ khẽ gật đầu hồi đáp rồi lập tức phóng tới chỗ Quỷ Soái Huyễn Mị. Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết liếc nhìn nhau rồi cùng hội họp bên cạnh Tử Dương chân nhân. Lục Vân xuất hiện đã mang lại niềm hy vọng cho hai người, tâm tư nặng nề đã từ từ giảm bớt, khiến hai người lại cảm nhận được một chút ít sinh cơ.
Huyễn Mị tức thì thét lên một tiếng kinh hoàng, thân ảnh biến mất rồi xuất hiện cách đó một trượng kinh sợ nhìn Lục Vân, nhãn thần hắn lộ vẻ cảnh giác thập phần thận trọng. Mặc dù bí mật của Lục Vân hắn tuy không tường tận, nhưng khi đụng độ chàng ở Quỷ Vực cũng đã được diện kiến qua Hoá Hồn đại pháp, lại còn Quỷ Vương chiến giáp. Tuy nhiên lúc này đây chỗ đáng sợ làm hắn chấn kinh nhất, đó là mặc dù hắn có thể mắt nhìn thấy thân thể Lục Vân, nhưng lại hoàn toàn không hề cảm nhận được chút khí tức nào của chàng. Nếu không tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được Lục Vân căn bản đang hiện diện ở đây.
Lục Vân đưa mắt sắc lạnh nhìn tên Quỷ Soái: "Tương ngộ giữa chúng ta hôm nay cũng cần phải kết thúc. Hiện tại ngươi hãy vì quý trọng sinh mạng của mình mà cố gắng thoát đi." nói xong thân thể chàng như biến vào hư không. Bên ngoài cơ thể Quỷ Soái Huyễn Mị lập tức hình thành một màn huyễn ảnh tựa mây tựa khói bao bọc lấy lối thoát. Giữa không trung, Như Ý Tâm Hồn Kiếm mang theo tiếng kêu kinh người, hồng sắc hỏa diễm như tinh linh xuất động, từng luồng từng luồng thoát ra khỏi thanh thần kiếm tạo thành một đóa hoa sen màu đỏ, chụp lên đầu Huyễn Mị. Phía trên đóa sen lửa cháy rừng rực, phía dưới tầng tầng hồng quang che phủ vây khốn Huyễn Mị vào giữa.
Hống lên một tiếng khủng khiếp, Huyễn Mị trong thâm tâm phát xuất nỗi kinh hoàng pha lẫn giận dữ, thân thể cấp tốc di chuyển liên tục bốn phía tìm cách thoát ra. Bóng ảnh Lục Vân vẫn biến mất vô thanh vô tức khiến cho hắn vô phương chống trả, nhìn vào mắt hắn hiện giờ đã thấy rõ nỗi kinh hoàng tột độ. Cảm thấy sức ép mỗi lúc một tăng, Quỷ Soái Huyễn Mị giờ đã minh bạch tâm tư của Lục Vân. Y cấp tốc dùng hết sức bình sinh đánh loạn khắp nơi nhằm đột phá khỏi đạo cấm chế. Thân thể y lúc này biến thành một vòng hắc sắc quang hoa sáng rực, mang tần suất trên vạn lần mỗi thức điên cuồng di động, nghĩ rằng sau khi đột phá xong vầng hào quang này rồi sẽ tiện tay mà phá vây thoát ra. Tuy nhiên sau bao nhiêu lần liên tục công kích cũng vô ích, tình thế vẫn không hề tiến triển, tâm lý Huyển Mị bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an. Y chợt ngộ ra rằng ngoại trừ con đường liều mạng, thì tuyệt không còn cách nào khác.
Phát ra một tràng âm thanh cuồng dại, Huyễn Mị khôi phục lại chân diện ban đầu, song nhãn lãnh xuất một tia nhìn độc ác và sắc mặt dữ tợn. Đối mặt với hiểm nguy Huyễn Mị tức thời đề tụ toàn bộ công lực vào song thủ, cuồng vũ thi triển Hắc La võng. Hắc sắc quang hoa lóe lên, một trong tam đại chí bảo của Quỷ Vực là Hắc Sắc La võng tức thì xuất động, ngay tại chính giữa xích hồng hào quang hình thành một đạo hắc sắc bát quái xoay chuyển cực nhanh.
Lúc hắc sắc bát quái xoay chuyển liền phát ra một cỗ trụ quang hắc sắc vô cùng to lớn mãnh liệt nhắm vào Huyết Sắc Liên Thái của Lục Vân kích tới. Hồng quang tức khắc chấn động kịch liệt, sau cơn chấn động dữ dội Huyết Sắc Liên Thai bắt đầu có chút bất ổn. Hiện thời hắc sắc quang hoa đang liên tục đối đầu với Huyết Sắc Liên Thai, hai thứ bài xích lẫn nhau toàn lực chiến đấu, nhưng tựu chung song phương vẫn trong thế giằng co lúc mạnh lúc yếu. Cười lạnh một tiếng, Lục Vân hữu thủ huy xuất hồng quang, phát ra liệt hoả chân nguyên mà chàng có được ở Hắc Vực Bí Cảnh, từ từ áp vào bên trên Huyết Sắc Liên Thai. Chỉ nghe một tiếng sấm nổ vang trời, Liên Thai bạo phát cường liệt nộ diễm khiến cho cả Huyết Sắc Liên Thai lưu quang rực rỡ, phát ra luồng khí tức điên cuồng vô cùng bá đạo. Trong lúc hồng quang bạo phát, chân nguyên hỏa nhiệt tức thời áp chế hắc sắc quang trụ.
Giữa không trung tại nơi hai luồng khí tức giao thoa, hắc sắc quang trụ sau khi bị áp chế đã liên tục ba lần muốn bật lại phản công nhưng đều bị Lục Vân cường hoành ép xuống. Chỉ nghe một tiếng thê lương quỷ khiếu, lúc hắc sắc quang trụ bị phá nát toàn bộ Huyết Sắc Liên Thai cũng đã bị lực phản chấn mãnh mẽ chấn hất văng lên, vầng ánh sáng phía bên dưới cũng tức thời biến mất. Lục Vân thối lui một bước nhằm né tránh khí lưu do vụ nổ gây ra, thần tình của chàng vẫn giữ thái độ lãnh mạc, hữu thủ tiếp tục huy động, nhắm hướng hắc sắc nguyên thần đang đào thoát phất nhẹ một cái, lập tức xuất hiện 1 cỗ hấp lực mạnh mẽ khiến hắc sắc nguyên thần của Huyễn Mị bỗng chốc khựng lại.
Huyễn Mị cố gắng vùng vẫy nhằm tìm cách thoát thân, nhưng đáng tiếc là cỗ hấp lực của Lục Vân quá mạnh mẽ, trong sát na nguyên thần của Huyễn Mị đã bị khoá chặt trong tay chàng. Vẻ mặt Lục Vân khi đó lộ vẻ tàn khốc, cất tiếng: "Mọi chuyện cuối cùng cũng phải an bài, Huyễn Mị ngươi chịu chết đi. Ngày trước ngươi dám đe dọa tính mạng của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, lúc ấy ta đã phát thệ chỉ cần gặp cơ hội thích hợp, quyết giết chết ngươi để báo thù cho họ. Cả đời này bất luận thế nào, nếu ai dám đả thương bọn họ ta cũng quyết tâm tận diệt dẫu là thần tiên cũng không ngoại lệ."
Huyễn Mị hống lên một tiếng giận dữ pha lẫn tuyệt vọng. Hắc sắc nguyên thần của y khẽ lay động, yếu ớt lên tiếng hỏi: "Oán giận thay! Từ khi gặp ngươi, ta đã biết ngươi thân hoài pháp quyết tối cao của Quỷ Vực. Chung quy đối với ngươi cũng đã có sự đề phòng cẩn mật, không dám trực diện công kích. Nhưng không ngờ hôm nay vẫn phải chết dưới tay ngươi, thật không can tâm. Trước khi chết ta có điều không minh bạch, hiện tại mắt ta tuy nhìn thấy ngươi nhưng lại không cảm giác được chút khí tức nào. Điều này không thể xảy ra, sao chỉ có mấy ngày không gặp mà tu vi ngươi lại cao thâm đáng sợ đến mức không nhìn thấy đáy, sao ngươi có thể đạt đến mức này?"
Nhế ch miệng cười nhạt, LụcVân đang sắp trả lời thì bỗng thần sắc đột nhiên thay đổi, tả thủ siết lại tiêu diệt nguyên thần Huyễn Mị. Chàng vụt quay đầu đưa mắt nhìn Hoá Hồn Trì, dịch chuyển về phía Ngạo Tuyết và mấy người đang đứng đồng thời hét lớn: "Mọi người cẩn thận, lập tức rời khỏi Hoá Hồn Trì. Lui nhanh!" Lời vừa nói dứt thì Lục Vân đã xuất hiện bên cạnh mọi người, song thủ nhấc lên phát ra một cỗ cường lực cực đại khí lưu mạnh mẽ, nâng mọi người lên nhanh chóng kéo họ ra ngoài.
Ngay lúc này hai tên nhất phẩm tướng quân cùng hai gã quỷ tiên đồng thời đưa mắt nhìn về Hoá hồn Trì, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng sợ hãi. Chỉ thấy một huyễn ảnh trong suốt thoát ra từ trong Hoá Hồn Trì, bắn nhanh về phía ngoài Tu La Lâm trong chớp mắt đã tiêu thất. Lúc huyễn ảnh huyền bí biến mất, Hoá Hồn Trì đang phẳng lặng bỗng xáo động dữ dộ, rồi lập tức tụ lại thành một hắc sắc quang trụ đường kính ba trượng bắn thẳng lên trời.
Xung quanh Hoá Hồn Trì vô số tinh quang lấp lánh vô cùng đẹp mắt, nhanh chóng hợp lại hình thành một cột ánh sáng bắn lên tầng không. Nhìn từ xa, giữa Hóa Hồn Trì giống như xuất hiện hắc sắc quang trụ thẳng đứng cực lớn nối liền cả đất trời. Bên ngoài hắc sắc quang trụ đề khởi một vòng sáng thập sắc xuyên suốt trời xanh, nhanh chóng vây hắc sắc quang trụ vào giữa. Trên vòng sáng, vô số tinh đồ và tinh vân phân bố theo một quỹ tích quỷ dị phát ra vô số quang mang rực rỡ đẹp mắt, hình thành nên vô số đồ án cực kỳ mỹ lệ nhẹ nhàng bay lượn vây quanh Hóa Hồn Trì.
Mọi người và đám quỷ vật đang ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, thì nghe tiếng hai tên quỷ tiên thét lên một tiếng khủng khiếp phá tan sự yên lặng rồi vội vã bỏ trốn. Đám quỷ quân như bừng tỉnh, lập tức như nước thủy triều thối lui chớp mắt biến mất khỏi Tu La Lâm.
Vân Phong yếu ớt la lên, kinh ngạc nói: "Thiên Hà Quần Tinh Đồ phát động quả thật kỳ diêu, thật sự là một cảnh quang quá tráng lệ." Không ai mở miệng nói gì, tất cả im lặng nhìn đồ án kỳ lạ giữa không trung nhãn thần lộ vẻ cổ quái. Ngoại trừ Lục Vân và Vân Phong, bảy người còn lại chẳng ai nghĩ đến sẽ đột nhiên xuất hiện sự tình này và chính nhờ thế mà vô tình sinh mệnh mọi người được cứu thoát. Đưa mắt lo lắng nhìn mọi người, Lục Vân khẽ nói: "Hóa Hồn Trì không lâu nữa sẽ bị hủy diệt, lúc ấy sẽ sản sinh một sức mạnh ghê gớm khôn lường, chỉ sợ là Thiên Hà Quần Tinh Đồ cũng sẽ không chịu nổi. Để bảo đảm an toàn, chúng ta phải nhanh chóng ly khai khỏi nơi này." Nói xong liền phân phó Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỗi người dìu một người, còn lại thì do Lục Vân đỡ giúp.
Lục Vân vận song thủ, phát xuất một luồng khí nâng người bị thương lên không, rồi chạy nhanh theo hướng di chuyển của Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết. Do trận pháp nên đường đi của Tu La Lâm vô cùng phức tạp, trên đường đi chàng phải liên tục chỉ điểm cho hai cô nương. Mấy người bọn họ đi được một đoạn dài thì ra tới bìa rừng Tu La, nơi đây thật yên tĩnh an bình đến một bóng quỷ ảnh cũng không thấy. Hiển nhiên toàn bộ quỷ quân sau khi mất đi thống soái, tất thảy đã trốn sạch rồi.
Rời khỏi khu Tu La Lâm khoảng ba dặm, phía sau bỗng truyền đến ánh sáng chói loà kèm theo đó là một thanh âm chấn thiên do va chạm tạo thành mọi người quay lại nhìn về hướng Tu La phát hiện ra nơi ấy phát ra tia sáng chói mắt. Hoá Hồn Trì rốt cục phát nổ làm cho cả Tu La Lâm bao quanh tan thành tro bụi, phút chốc đã trở thành đất bằng. Bầu trời tràn ngập vô số lưu quang và các loại quang mang phát sáng, theo gió bay tứ tán khắp nơi.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân thở dài: "Phong Hồn Phù lấy ra, Hóa Hồn Trì tan nát, một trường bôn ba, bao lần đi sai đường, chua cay khó nói hết.
Đi trong Quỷ Vực, bấp bênh tử sinh, máu lệ tang thương, tận nhiễm bụi trần. Hờ hững khoanh tay, lặng nhìn đường phía trước, gửi lời nơi núi thẳm."
Mọi người im lặng như cảm nhận khung cảnh tang thương bi ai mà Lục Vân diễn tả. Trong sự tĩnh lặng đó, Tử Dương chân nhân lên tiếng: "Chúng ta nên làm gì bây giờ. Kiếm Vô Trần đã cầm Phong Hồn Phù quay lại nhân gian, thiết nghĩ sẽ nhanh chóng phong ấn thông đạo, lúc đó chúng ta làm sao để quay về đây?"
"Hơn nữa hiện tại chúng ta đang trong hoàn cảnh mệt mỏi này, chỉ sợ là không đủ thời gian đuổi theo hắn rồi. Ở nơi đây nếu muốn khôi phục chân nguyên thì khó hơn nhân gian gấp bội, chúng ta lại đang bị thương thập phần nghiêm trọng. Đặc biệt là Vân Phong, nếu nó không có thời gian một tháng thì không thể phục hồi chân nguyên. Chuyện đã như vậy làm sao chúng ta có thể quay về?" nhìn về phía Lục Vân, Phong Viễn Dương ảm đạm nói .
Quan sát mọi người, tuy không ai nói gì thêm nhưng Lục Vân cảm thấy ai cũng nặng gánh ưu tư. Chàng trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Trong chín người chúng ta thì có đến sáu người trọng thương, nếu muốn khẩn trương quay lại nhân gian, chỉ sợ không thể đột phá phòng thủ nghiêm mật của Quỷ Vực cao thủ. Tuy nhiên chúng ta sẽ mất cơ hội cuối này khi mà Kiếm Vô Trần về tới. Chỉ cần hắn nói chúng ta đã chết, thì Chưởng giáo sư bá vì sự an toàn nhân gian sẽ lấy Phong Hồn Phù phong ấn đường ra, lúc đó chúng ta muốn trở về nhân gian cũng không được. Bây giờ tình trạng đến lúc này thực là khó nghĩ, huynh không thể tự mình quyết định được, mọi người hãy cùng bàn luận đưa ra ý kiến và suy nghĩ của mình."
Nhìn Lục Vân, Vân Phong cười thảm nói: "Lục Vân huynh, đệ bây giờ đã đi không được, nhưng đệ sẽ rất vui khi có thể thấy huynh quay về. Hiện tại đệ cảm giác toàn bộ chân nguyên hao tận, kinh mạch suy yếu giống như ngọn đèn khô cạn đến nơi. Trong tình huống này, tin rằng mọi người trong lòng cũng đã tự có cân nhắc. Nếu huynh dắt hết mọi người đi chắc không có cách nào thông qua tầng tầng phong tỏa của địch nhân, nhưng nếu chỉ có huynh cùng với Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, thì với sức mạnh của ba người, đệ tin bọn huynh sẽ quay về được. Giờ thì huynh hãy tranh thủ cơ
hội, dắt hai người bọn họ đi đi. Nếu toàn bộ người ở đây có chết, tại sao không thoát được bao nhiêu thì cứ thoát, hà tất gì mà tất cả đều phải tận diệt ở đây cơ chứ? Lời nói Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
của đệ nghĩ rằng cũng chính là tâm ý của mọi người. Lần đi Quỷ Vực này chúng ta không thể chết hết được, như thế chẳng phải là trả một cái giá quá đắt hay sao?"
Những người bị thương còn lại gật đầu tán đồng lời nói của Vân Phong. Trong khoảnh khắc này, ai cũng hiểu rõ tình huống bản thân, biết rằng sự tình hiện giờ không thể theo ý mình được. Mất mát là chuyện nhất định phải xảy ra, chỉ có nhiều hay ít là do suy nghĩ mỗi người. Cố gắng hết sức để giảm thiểu mất mát, đối với trình độ của họ mà nói thì đây cũng là một dạng thắng lợi rồi.
Quét mắt nhìn quanh, nhãn thần Lục Vân xuất lộ tâm ý thâm trầm tang thương. Lần đầu tiên chàng cảm thấy bất lực, cảm giác này giống như bị một con dao cùn rỉ sét từ từ cứa vào thân thể đau đớn tột cùng nhưng không sao tránh khỏi. Khẽ thở dài, chàng ngước mặt nhìn trời rồi trầm giọng nói: "Dù thế nào thì huynh cũng không thể bỏ mọi người mà đi được, tin rằng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng vậy. Cùng nhau đến thì phải cùng nhau về, bất luận sống chết thế nào mọi người cũng cùng bên nhau. Hiện tại huynh đã tạm thời nghĩ ra biện pháp khả dĩ có thể giúp mọi người khôi phục chút ít nguyên khí, mọi người đừng ngăn cảnhãy cứ thử xem có thể có chút cơ hội để trở về hay không. Giờ thì chúng ta ngồi xuống thành một vòng tròn song thủ áp vào nhau."
Sau khi sáu người bị thương xếp bằng ngồi thành vòng tròn, Lục Vân quay sang Ngạo Tuyết rồi nói: "Trong lúc huynh giúp cho họ khôi phục chân nguyên, muội với Thương Nguyệt phải chú ý lưu tâm động tĩnh xung quanh. Thời gian không thể kéo dài, chỉ khoảng một nén hương vì đã gấp lắm rồi." Nói xong liền nhảy vào giữa sáu người Vân Phong, ngồi ngay chính giữa vòng tròn.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt khẽ gật đầu cùng lúc rút gươm khỏi vỏ, nhất tả nhất hữu đề phòng cảnh giới. Bên trong, Lục Vân chỉ điểm: "Mọi người toàn thân thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần không nghĩ gì cũng không được làm gì cả. Nhất thiết là không được điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, mọi việc cứ phó mặc cho tại hạ hành sự. Thiết yếu nhất là ai cũng phải nhớ đi vào cảnh giới vô dục vô ngã, vô tâm vô niệm." Dứt lời, chàng bắt đầu vận tụ chân khí trị thương cho mọi người.
Toàn thân Lục Vân bao bọc một lớp quang hoa mờ ảo, toàn lực thi triển pháp quyết Vạn Nguyên Quy Nhất trong Thiên Địa Vô Cực, khiến cho toàn thân lấp lánh tinh quang. Chỉ một lúc sau Lục Vân lại bị bao bọc bởi một đạo quang màu xanh lục, khắp nơi vô số những điểm sáng nhỏ nhanh chóng bị hút về phía chàng. Tức khắc một tầng ám thanh quang kỳ dị lấy trung tâm điểm từ Lục Vân, từ từ bao bọc thân thể cả sáu người ngồi bên cạnh.
Lục Vân thi triển biến thể của pháp quyết Vạn Nguyên Quy Nhất, khống chế những điểm sáng nhỏ xung quang, hội tụ thành linh khí rồi bắt đầu theo thân ngoại mà xâm nhập vào cơ thể sáu người, làm cho những kinh mạch chấn thương tươi thuần trở lại, khôi phục lại chân nguyên bản thể đã bị tiêu hao. Hai tay Lục Vân khẽ tách ra, linh khí bốn hướng mạnh mẽ bị hút vào rồi theo người Lục Vân phảnhồi qua sáu người, nhanh chóng phục nguyên thân thể họ.
Khẽ niệm một tiếng pháp quyết, Lục Vân vận dụng toàn thân xuất ra một đạo kình lực cường đại, lập tức thân thể sáu người đang ngồi bỗng nhiên bị hất văng ra. Sau khi cả sáu người bị chấn văng đi Lục Vân lập tức thu song thủ lại, vận một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút bọn họ ngược trở lại rồi bắt đầu xoay tròn bọn họ trên không. Đến khi thân thể bọn họ xoay chuyển đến tốc độ cực hạn thì cơ thể Lục Vân bắn thằng lên cao, sau đó xuất hiện trờ lại giữa vòng tròn đang xoay chuyển, song thủ nhanh chóng vỗ vào các huyệt vị kinh mạch của họ.
Dưới đất, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn nhau lộ vẽ kinh hãi, họ chưa bao giờ thấy qua cách trị thương vô cùng cổ quái như thế này của Lục Vân, không hiểu chàng học cách trị thương lạ lùng này ở đâu ra. Trong khi hai mỹ nhân còn đang ngạc nhiên đứng nhìn, Lục Vân hô lên một tiếng chấn văng sáu người kia lần thứ hai, còn mình thì nhẹ nhàng lơ lửng trên không. Hai nàng nghe thấy tiếng hô vội phi thân đến đỡ sáu người. Khi đến gần mới thấy bọn họ từ từ mở mắt, thân thể dần ổn định, đã có thể tự thi triển ngự phong chi thuật bay trở về phía hai người.
Quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Vân, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết lo sợ vội vã lên tiếng: "Huynh thấy người ra sao? Không cần gấp gáp, cứ ngồi xuống điều tức." Lau vội mồ hôi trên trán, nhãn thần Lục Vân ánh lên thần khí mỉm cười linh lợi nói: "Đừng quá lo lắng, huynh không sao. Chỉ có chân nguyên hao tổn hơi nhiều, còn lại thì sự việc tiến triển cũng khá tốt.
Hiện tại không kể Vân Phong, những người còn lại đã phục hồi được bốn phần công lực, khả dĩ cơ hội sẽ tăng thêm một ít. Còn về phía Vân Phong, do thương thế quá nghiêm trọng huynh tạm thời chỉ hồi phục được kinh mạch toàn thân. Đệ ấy nhất định cần phải từ từ điều dưỡng thêm nữa mới khôi phục hoàn toàn như trước được."
Tử Dương chân nhân nhãn thần lộ vẻ cổ quái, nhìn Lục vân nói: "Giờ thì chúng ta phải liều một phen, hy vọng sẽ thành công. Đi thôi, có chuyện gì thì trên đường sẽ nói."
Tất Thiên nhìn Ngạo Tuyết rồi lại nhìn Lục Vân đầy vẻ huyền bí, sau đó chua xót thở dài đôi mắt như ẩn chứa điều gì bí mật, nhưng y thủy chung vẫn im lặng không lên tiếng. Đỗ Lực khẽ vỗ vai Tất Thiên ánh mắt không giấu được chút thán tức, rồi nhanh chóng kéo y đi cùng mọi người. Trong gió, một đoàn người hướng về cửa vào ngăn cách giữa Nhân gian và Quỷ Vực mà bay đi, Lục Vân quay đầu nhìn Hoá Hồn Trì buông tiếng thở dài. Đường đi phía trước còn vô vàn khó khăn nguy hiểm, liệu đoàn người Lục Vân có thuận lợi xông qua được tầng tầng lớp lớp cao thủ Quỷ Vực để về lại Nhân gian hay không, hoặc giả phải bỏ lại mấy phần ký ức ngoài kia mà vĩnh viễn lưu lại nơi đây?
Huyễn Mị phất tay hạ lênh tấn công, bốn tên quỷ tiên đứng kế bên đồng loạt di động thân ảnh. Hai gã nhất phẩm tướng quân lập tức chia đôi quân số, chỉ huy gần ngàn quỷ quân hình thành Trường Xà trận bắt đầu cục diện tấn công. Bốn tên quỷ tiên thân ảnh vừa lóe sáng, trong sát na đã huyễn hóa thành mười đạo quỷ ảnh mờ đỏ, xung quanh bao bọc bởi lớp khí tức vô cùng tà ác cùng lúc lao vào Ngạo Tuyết và bốn người của Dịch Viện.
Ngạo Tuyết quát lớn, huy động Tử Ảnh thần kiếm cấp tốc tạo thành một trăm tám mươi bảy luồng kiếm ảnh, thế kiếm như chiếc quạt xòe ra bảo vệ trước mặt. Phía tả, Phong Viễn Dương vận Trảm Long Kiếm Quyết phát ra vô số thanh sắc kiếm mang tạo nên hai đạo kiếm ảnh, hợp thành thập tự kiếm nhanh chóng lập thành một chiếc màn chắn toàn lực bảo vệ chính diện. Phía sau Thương Nguyệt và Tử Dương chân nhân cũng đề tụ công lực, toàn thân trong trạng thái sẵn sàng liều mạng chống lại sự tấn công của bọn quỷ tiên.
Cười lên một tiếng âm lãnh, thân thể Huyễn Mị vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu mấy người Tử Dương chân nhân. Chỉ thấy song thủ của hắn vẽ lên trên không theo một quỹ đạo hình thù kỳ quái, một đạo hắc sắc la võng tức thời xuất hiện bao trùm mọi người mạnh mẽ chụp xuống.
Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt trong tâm phát sinh cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn. Vừa thấy hắc sắc la võng bủa xuống, sắc mặt hai người đại biến đồng thanh cảnh tỉnh: "Hắc La võng này vô cùng nguy hiểm, mọi người mau mau né tránh." Hai nữ tử đồng thời toàn thân bộc phát chân nguyên, nhị thần kiếm cùng hợp lực bạo phát hai đạo quang hoa hào quang rợp trời, trong chốc lát hóa thành song tiễn cường kích trực diện vào Hắc La võng bên trên. Chớp mắt hai đạo quang trụ đẹp mắt và vô cùng mạnh mẽ này đã đánh thẳng vào hắc sắc la võng, khiến cho hắc sắc la võng bị chấn lui mấy xích. Lợi dụng cơ hội hiếm hoi này, lưỡng nữ liền phân phó Tử Dương Chân và Phong Viễn Dương đưa người bị thương thoát ra ngoài.
Mau chóng lách mình qua kẽ hở, Tử Dương chân nhân vội vã dìu Tất Thiên, còn Phong Viễn Dương đỡ lấy Đỗ Lực cùng phóng ra bên ngoài. Chưa kịp ra tới ba trượng, hai người đã bị một tên quỷ tiên tập kích. Chỉ thấy quỷ ảnh thiểm động, Hoá Hồn đại pháp mang sức mạnh tiêu hồn diệt phách chụp lên Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương. Do không kịp phòng bị nên hai người liền rơi vào thế đại họa lâm đầu, thêm vào thân thể vốn đã thọ trọng thương từ trước nên dễ dàng bị Hóa Hồn Đại Pháp chế trụ, điên cuồng xâm thực cơ thể hút lấy linh hồn.
Phía bên kia, Ngạo Tuyết dìu Vân Phong còn Thương Nguyệt dìu Hứa Khiết, tình huống cũng thập phần nguy hiểm. Trên có Huyễn Mị truy kích, dưới có quỷ tiên chặn lối, ngoài ra còn có quỷ binh bao vây bên ngoài. Hai người tuy thân lâm tuyệt cảnh, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau quyết không lùi bước.
Vân Phong đau lòng nhìn Ngạo Tuyết, gắng gượng chút tàn hơi thều thào: "Ngạo Tuyết sư tỷ, hãy buông đệ ra mà thoát thân đi! Nếu mang đệ theo thì cả hai chúng ta thực chỉ có một con đường chết mà thôi. Không vướng bận đệ thì tỷ mới có thể toàn tâm sử kiếm. Hơn nữa đệ tin rằng Lục Vân huynh sẽ nhanh quay lại, tỷ chỉ cần kiên trì chờ đợi tới lúc ấy, tất sẽ có cơ hội đào thoát trở về. Tại sao tất cả chúng ta đều phải chết chung ở đây, tại sao lại không tận lực giữ lại mạng sống cho vài người còn lại? Buông đệ ra đi, đệ tin chắc tỷ sẽ gặp được Lục Vân huynh, đừng nói là tỷ không muốn gặp lại huynh ấy đó."
Nhãn thần thảm đạm, khuôn mặt như tạc từ ngọc bích của Ngạo Tuyết xuất hiện nét thương cảm. Nếu nàng nói không muốn gặp lại Lục Vân thì quả là gạt người gạt mình, nhưng liệu nàng có cơ hội nào gặp lại được huynh ấy chăng? Lúc này đây, Kiếm Vô Trần đã thoát được ra khỏi trận pháp, nhưng sao bóng dáng Lục Vân vẫn bặt vô âm tín. Huynh ấy không lẽ đã gặp điều nguy hiểm, cho dù huynh ấy không gặp nguy hiểm nhưng mình có thể kiên trì chờ tới lúc huynh ấy trở về được không, hay là mình sẽ bị hóa kiếp ở nơi này trước?
Nhất kiếm bức lui quỷ tiên, Ngạo Tuyết cúi xuống nhìn Vân Phong rồi nói: "Đệ không cần nói nữa chúng ta sẽ không sao đâu, tỷ tin Lục Vân nhất định quay lại cứu chúng ta. Lúc này đệ cứ tận lực giữ gìn nguyên khí, mọi chuyện giao cho tỷ." Dứt lời bất chợt đảo mắt nhìn qua Hoá Hồn Trì, tuy nhiên vẫn chẳng thể thấy một nhân ảnh nào cả.
Hứa Khiết ở bên cạnh cũng buông lời cảm thán với Thương Nguyệt: "Sư tỷ đừng dìu muội nữa, cứ như thế thì chúng ta chỉ có chết mà thôi. Muội chết không sao nhưng tỷ thì không thể. Tỷ nhất quyết phải trở về, không nên chết cùng muội ở đây, đừng làm cho sư phụ phải thương tâm. Muội cũng tin tỷ sẽ chờ được đến khi huynh ấy quay lại, lúc ấy tỷ sẽ thoát được thôi. Không nên lãng phí sinh mệnh, tỷ phải sống tốt. Tu chân thật tịch mịch, đối với nữ nhân chúng ta mà nói thì khi gặp được người mình thích thì nhất định phải dũng cảm, phải tích cực. Tâm nguyện của muội là khi muội chết nhờ tỷ lập dùm bia mộ muội và Phong huynh cùng bên nhau, như thế muội cũng đã vui rồi. Sau này nếu tỷ có nhớ lại lời hôm nay muội nói, chắc tỷ nghĩ muội trẻ con lắm!"
Thương Nguyệt bây giờ khuôn mặt đã tái xanh chỉ im lặng ngước nhìn Hứa Khiết. Đôi mắt nàng không giấu được nỗi bi thống và ưu tư vô tận, khẽ lắc đầu: "Đừng nói lời vô nghĩa! Muội sẽ không chết đâu, có tỷ ở đây thì sẽ không để muội chết. Tỷ còn phải chờ uống rượu mừng của muội và Vân Phong nữa chứ! Muội phải dựa vào điểm này mà phấn chấn lên. Chúng ta chắc chắn sẽ có thể thoát, muội phải tin tỷ."
Nở nụ cười thảm, Hứa Khiết quay sang nhìn Vân Phong rồi lại quay sang nhìn Tử Dưong chân nhân nói khẽ: "Sư tỷ, tình thế hiện tại liệu chúng ta còn kiên trì được bao lâu nữa? Ngoài tỷ và Ngạo Tuyết, mọi người hơi đã gần tàn sức cũng dần kiệt, xem ra hi vọng chẳng còn là bao. Lần đầu tiên đi vào Quỷ Vực, đến đây có lẽ cũng đã tới hồi cuối. Tuy kết cuộc có phần tối tăm thảm đạm, nhưng khi bắt đầu bước chân vào đây chúng ta đã phần nào định trước kết cục ngày nay rồi, không phải sao?" Nghe những lời đó tim Thương Nguyệt tựa hồ rướm máu, nhãn thần lộ vẻ bi thương vô lực. Nàng quay nhìn sang Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương, bản thân rất muốn tiếp cứu hai người nhưng đúng là lực bất tòng tâm. Phải chăng giống như lời của Hứa Khiết, chẳng lẽ mọi chuyện đã đến hồi cáo chung hay sao?
Trong lúc này đây, cảnh vật xung quanh như hóa thành vô sắc, Tu La Lâm giờ đây trở nên vô cùng yên ả, tiếng gào thét chém giết đã tản mác đi đâu thật xa... Trong bức tranh tĩnh lặng lúc này chỉ còn đọng lại những bóng hình quỷ ảnh lượn lờ vô thanh vô tức. Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương bất chợt thét lên thảm thiết, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết tiếng kêu như tắc nghẹn trong lòng. Nhất thiết phải vậy sao, lẽ nào trời xanh đã an bài như thế?
Đúng vào thời khắc quyết định, Hoá Hồn Trì đang tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện một rung động rất nhỏ. Một đạo huyền ảnh vô thanh vô tức từ trong Hóa Hồn trì bắn ra ngoài. Một cỗ cường lực bi phẫn mãnh liệt lan tỏa truyền ra khắp bốn bề. Huyền ảnh di động, một đạo lưu quang bỗng xuất hiện bên cạnh Tử Dương chân nhân, rồi nhanh chóng tụ lại thành một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Lục Vân nhãn thần sắc lạnh, tay trái tùy tiện vỗ một cái lên lưng tên quỷ tiên. Ngân quang lóe lên, cùng lúc một tiếng thét chói tai truyền ra, lớp quỷ khí hắc sắc bao bọc thân thể quỷ tiên bùng phát chấn động dữ dội. Quỷ khí hắc sắc lúc mới đầu còn dày đặc, bây giờ mờ đi tức thì rồi chuyển hóa thành sương khói. Quỷ tiên hét lên một tiếng đau đớn vô cùng, vân khí hắc sắc dày đặc ngoài cơ thể chỉ cần một cái phất tay của Lục Vân đã tan biến hết.
Thân ảnh chớp động, Lục Vân chẳng hề phát ra chút khí tức nào đã xuất hiện bên cạnh Phong Viễn Dương. Tên quỷ tiên đang bao vây Phong Viễn Dương vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, còn chưa kịp thoái lui thì đã thấy Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt chặn đường thối lui duy nhất. Lãnh khốc nhìn tên quỷ tiên, đôi mắt Lục Vân loé sáng hàn mang kinh nhân, tay phải áp lên trên mình hắn. Hoá Hồn Phù hiện lên tiêu hồn hoá cốt, trong chốc lát lực xâm thực đã hút lấy tên quỷ tiên vào trong huỷ diệt hắn ngay tức khắc.
Trong tim như bừng lên cảm giác quen thuộc, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết ánh mắt phát ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc, chàng đã quay trở lại. Tuy không thấy nhân ảnh của chàng ở đâu nhưng cảm giác của con tim thì vô cùng chân thực. Hai nàng dõi mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng Lục Vân và nhanh chóng phát hiện chàng đang tại vị phía bên trên.
Chỉ là một ánh mắt đơn thuần nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng trong đó là vô tận tương tư và vui mừng cứ theo ánh mắt đó truyền ra không dứt. Trên không, Lục Vân chỉ khẽ gật đầu hồi đáp rồi lập tức phóng tới chỗ Quỷ Soái Huyễn Mị. Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết liếc nhìn nhau rồi cùng hội họp bên cạnh Tử Dương chân nhân. Lục Vân xuất hiện đã mang lại niềm hy vọng cho hai người, tâm tư nặng nề đã từ từ giảm bớt, khiến hai người lại cảm nhận được một chút ít sinh cơ.
Huyễn Mị tức thì thét lên một tiếng kinh hoàng, thân ảnh biến mất rồi xuất hiện cách đó một trượng kinh sợ nhìn Lục Vân, nhãn thần hắn lộ vẻ cảnh giác thập phần thận trọng. Mặc dù bí mật của Lục Vân hắn tuy không tường tận, nhưng khi đụng độ chàng ở Quỷ Vực cũng đã được diện kiến qua Hoá Hồn đại pháp, lại còn Quỷ Vương chiến giáp. Tuy nhiên lúc này đây chỗ đáng sợ làm hắn chấn kinh nhất, đó là mặc dù hắn có thể mắt nhìn thấy thân thể Lục Vân, nhưng lại hoàn toàn không hề cảm nhận được chút khí tức nào của chàng. Nếu không tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được Lục Vân căn bản đang hiện diện ở đây.
Lục Vân đưa mắt sắc lạnh nhìn tên Quỷ Soái: "Tương ngộ giữa chúng ta hôm nay cũng cần phải kết thúc. Hiện tại ngươi hãy vì quý trọng sinh mạng của mình mà cố gắng thoát đi." nói xong thân thể chàng như biến vào hư không. Bên ngoài cơ thể Quỷ Soái Huyễn Mị lập tức hình thành một màn huyễn ảnh tựa mây tựa khói bao bọc lấy lối thoát. Giữa không trung, Như Ý Tâm Hồn Kiếm mang theo tiếng kêu kinh người, hồng sắc hỏa diễm như tinh linh xuất động, từng luồng từng luồng thoát ra khỏi thanh thần kiếm tạo thành một đóa hoa sen màu đỏ, chụp lên đầu Huyễn Mị. Phía trên đóa sen lửa cháy rừng rực, phía dưới tầng tầng hồng quang che phủ vây khốn Huyễn Mị vào giữa.
Hống lên một tiếng khủng khiếp, Huyễn Mị trong thâm tâm phát xuất nỗi kinh hoàng pha lẫn giận dữ, thân thể cấp tốc di chuyển liên tục bốn phía tìm cách thoát ra. Bóng ảnh Lục Vân vẫn biến mất vô thanh vô tức khiến cho hắn vô phương chống trả, nhìn vào mắt hắn hiện giờ đã thấy rõ nỗi kinh hoàng tột độ. Cảm thấy sức ép mỗi lúc một tăng, Quỷ Soái Huyễn Mị giờ đã minh bạch tâm tư của Lục Vân. Y cấp tốc dùng hết sức bình sinh đánh loạn khắp nơi nhằm đột phá khỏi đạo cấm chế. Thân thể y lúc này biến thành một vòng hắc sắc quang hoa sáng rực, mang tần suất trên vạn lần mỗi thức điên cuồng di động, nghĩ rằng sau khi đột phá xong vầng hào quang này rồi sẽ tiện tay mà phá vây thoát ra. Tuy nhiên sau bao nhiêu lần liên tục công kích cũng vô ích, tình thế vẫn không hề tiến triển, tâm lý Huyển Mị bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an. Y chợt ngộ ra rằng ngoại trừ con đường liều mạng, thì tuyệt không còn cách nào khác.
Phát ra một tràng âm thanh cuồng dại, Huyễn Mị khôi phục lại chân diện ban đầu, song nhãn lãnh xuất một tia nhìn độc ác và sắc mặt dữ tợn. Đối mặt với hiểm nguy Huyễn Mị tức thời đề tụ toàn bộ công lực vào song thủ, cuồng vũ thi triển Hắc La võng. Hắc sắc quang hoa lóe lên, một trong tam đại chí bảo của Quỷ Vực là Hắc Sắc La võng tức thì xuất động, ngay tại chính giữa xích hồng hào quang hình thành một đạo hắc sắc bát quái xoay chuyển cực nhanh.
Lúc hắc sắc bát quái xoay chuyển liền phát ra một cỗ trụ quang hắc sắc vô cùng to lớn mãnh liệt nhắm vào Huyết Sắc Liên Thái của Lục Vân kích tới. Hồng quang tức khắc chấn động kịch liệt, sau cơn chấn động dữ dội Huyết Sắc Liên Thai bắt đầu có chút bất ổn. Hiện thời hắc sắc quang hoa đang liên tục đối đầu với Huyết Sắc Liên Thai, hai thứ bài xích lẫn nhau toàn lực chiến đấu, nhưng tựu chung song phương vẫn trong thế giằng co lúc mạnh lúc yếu. Cười lạnh một tiếng, Lục Vân hữu thủ huy xuất hồng quang, phát ra liệt hoả chân nguyên mà chàng có được ở Hắc Vực Bí Cảnh, từ từ áp vào bên trên Huyết Sắc Liên Thai. Chỉ nghe một tiếng sấm nổ vang trời, Liên Thai bạo phát cường liệt nộ diễm khiến cho cả Huyết Sắc Liên Thai lưu quang rực rỡ, phát ra luồng khí tức điên cuồng vô cùng bá đạo. Trong lúc hồng quang bạo phát, chân nguyên hỏa nhiệt tức thời áp chế hắc sắc quang trụ.
Giữa không trung tại nơi hai luồng khí tức giao thoa, hắc sắc quang trụ sau khi bị áp chế đã liên tục ba lần muốn bật lại phản công nhưng đều bị Lục Vân cường hoành ép xuống. Chỉ nghe một tiếng thê lương quỷ khiếu, lúc hắc sắc quang trụ bị phá nát toàn bộ Huyết Sắc Liên Thai cũng đã bị lực phản chấn mãnh mẽ chấn hất văng lên, vầng ánh sáng phía bên dưới cũng tức thời biến mất. Lục Vân thối lui một bước nhằm né tránh khí lưu do vụ nổ gây ra, thần tình của chàng vẫn giữ thái độ lãnh mạc, hữu thủ tiếp tục huy động, nhắm hướng hắc sắc nguyên thần đang đào thoát phất nhẹ một cái, lập tức xuất hiện 1 cỗ hấp lực mạnh mẽ khiến hắc sắc nguyên thần của Huyễn Mị bỗng chốc khựng lại.
Huyễn Mị cố gắng vùng vẫy nhằm tìm cách thoát thân, nhưng đáng tiếc là cỗ hấp lực của Lục Vân quá mạnh mẽ, trong sát na nguyên thần của Huyễn Mị đã bị khoá chặt trong tay chàng. Vẻ mặt Lục Vân khi đó lộ vẻ tàn khốc, cất tiếng: "Mọi chuyện cuối cùng cũng phải an bài, Huyễn Mị ngươi chịu chết đi. Ngày trước ngươi dám đe dọa tính mạng của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, lúc ấy ta đã phát thệ chỉ cần gặp cơ hội thích hợp, quyết giết chết ngươi để báo thù cho họ. Cả đời này bất luận thế nào, nếu ai dám đả thương bọn họ ta cũng quyết tâm tận diệt dẫu là thần tiên cũng không ngoại lệ."
Huyễn Mị hống lên một tiếng giận dữ pha lẫn tuyệt vọng. Hắc sắc nguyên thần của y khẽ lay động, yếu ớt lên tiếng hỏi: "Oán giận thay! Từ khi gặp ngươi, ta đã biết ngươi thân hoài pháp quyết tối cao của Quỷ Vực. Chung quy đối với ngươi cũng đã có sự đề phòng cẩn mật, không dám trực diện công kích. Nhưng không ngờ hôm nay vẫn phải chết dưới tay ngươi, thật không can tâm. Trước khi chết ta có điều không minh bạch, hiện tại mắt ta tuy nhìn thấy ngươi nhưng lại không cảm giác được chút khí tức nào. Điều này không thể xảy ra, sao chỉ có mấy ngày không gặp mà tu vi ngươi lại cao thâm đáng sợ đến mức không nhìn thấy đáy, sao ngươi có thể đạt đến mức này?"
Nhế ch miệng cười nhạt, LụcVân đang sắp trả lời thì bỗng thần sắc đột nhiên thay đổi, tả thủ siết lại tiêu diệt nguyên thần Huyễn Mị. Chàng vụt quay đầu đưa mắt nhìn Hoá Hồn Trì, dịch chuyển về phía Ngạo Tuyết và mấy người đang đứng đồng thời hét lớn: "Mọi người cẩn thận, lập tức rời khỏi Hoá Hồn Trì. Lui nhanh!" Lời vừa nói dứt thì Lục Vân đã xuất hiện bên cạnh mọi người, song thủ nhấc lên phát ra một cỗ cường lực cực đại khí lưu mạnh mẽ, nâng mọi người lên nhanh chóng kéo họ ra ngoài.
Ngay lúc này hai tên nhất phẩm tướng quân cùng hai gã quỷ tiên đồng thời đưa mắt nhìn về Hoá hồn Trì, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng sợ hãi. Chỉ thấy một huyễn ảnh trong suốt thoát ra từ trong Hoá Hồn Trì, bắn nhanh về phía ngoài Tu La Lâm trong chớp mắt đã tiêu thất. Lúc huyễn ảnh huyền bí biến mất, Hoá Hồn Trì đang phẳng lặng bỗng xáo động dữ dộ, rồi lập tức tụ lại thành một hắc sắc quang trụ đường kính ba trượng bắn thẳng lên trời.
Xung quanh Hoá Hồn Trì vô số tinh quang lấp lánh vô cùng đẹp mắt, nhanh chóng hợp lại hình thành một cột ánh sáng bắn lên tầng không. Nhìn từ xa, giữa Hóa Hồn Trì giống như xuất hiện hắc sắc quang trụ thẳng đứng cực lớn nối liền cả đất trời. Bên ngoài hắc sắc quang trụ đề khởi một vòng sáng thập sắc xuyên suốt trời xanh, nhanh chóng vây hắc sắc quang trụ vào giữa. Trên vòng sáng, vô số tinh đồ và tinh vân phân bố theo một quỹ tích quỷ dị phát ra vô số quang mang rực rỡ đẹp mắt, hình thành nên vô số đồ án cực kỳ mỹ lệ nhẹ nhàng bay lượn vây quanh Hóa Hồn Trì.
Mọi người và đám quỷ vật đang ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, thì nghe tiếng hai tên quỷ tiên thét lên một tiếng khủng khiếp phá tan sự yên lặng rồi vội vã bỏ trốn. Đám quỷ quân như bừng tỉnh, lập tức như nước thủy triều thối lui chớp mắt biến mất khỏi Tu La Lâm.
Vân Phong yếu ớt la lên, kinh ngạc nói: "Thiên Hà Quần Tinh Đồ phát động quả thật kỳ diêu, thật sự là một cảnh quang quá tráng lệ." Không ai mở miệng nói gì, tất cả im lặng nhìn đồ án kỳ lạ giữa không trung nhãn thần lộ vẻ cổ quái. Ngoại trừ Lục Vân và Vân Phong, bảy người còn lại chẳng ai nghĩ đến sẽ đột nhiên xuất hiện sự tình này và chính nhờ thế mà vô tình sinh mệnh mọi người được cứu thoát. Đưa mắt lo lắng nhìn mọi người, Lục Vân khẽ nói: "Hóa Hồn Trì không lâu nữa sẽ bị hủy diệt, lúc ấy sẽ sản sinh một sức mạnh ghê gớm khôn lường, chỉ sợ là Thiên Hà Quần Tinh Đồ cũng sẽ không chịu nổi. Để bảo đảm an toàn, chúng ta phải nhanh chóng ly khai khỏi nơi này." Nói xong liền phân phó Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỗi người dìu một người, còn lại thì do Lục Vân đỡ giúp.
Lục Vân vận song thủ, phát xuất một luồng khí nâng người bị thương lên không, rồi chạy nhanh theo hướng di chuyển của Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết. Do trận pháp nên đường đi của Tu La Lâm vô cùng phức tạp, trên đường đi chàng phải liên tục chỉ điểm cho hai cô nương. Mấy người bọn họ đi được một đoạn dài thì ra tới bìa rừng Tu La, nơi đây thật yên tĩnh an bình đến một bóng quỷ ảnh cũng không thấy. Hiển nhiên toàn bộ quỷ quân sau khi mất đi thống soái, tất thảy đã trốn sạch rồi.
Rời khỏi khu Tu La Lâm khoảng ba dặm, phía sau bỗng truyền đến ánh sáng chói loà kèm theo đó là một thanh âm chấn thiên do va chạm tạo thành mọi người quay lại nhìn về hướng Tu La phát hiện ra nơi ấy phát ra tia sáng chói mắt. Hoá Hồn Trì rốt cục phát nổ làm cho cả Tu La Lâm bao quanh tan thành tro bụi, phút chốc đã trở thành đất bằng. Bầu trời tràn ngập vô số lưu quang và các loại quang mang phát sáng, theo gió bay tứ tán khắp nơi.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân thở dài: "Phong Hồn Phù lấy ra, Hóa Hồn Trì tan nát, một trường bôn ba, bao lần đi sai đường, chua cay khó nói hết.
Đi trong Quỷ Vực, bấp bênh tử sinh, máu lệ tang thương, tận nhiễm bụi trần. Hờ hững khoanh tay, lặng nhìn đường phía trước, gửi lời nơi núi thẳm."
Mọi người im lặng như cảm nhận khung cảnh tang thương bi ai mà Lục Vân diễn tả. Trong sự tĩnh lặng đó, Tử Dương chân nhân lên tiếng: "Chúng ta nên làm gì bây giờ. Kiếm Vô Trần đã cầm Phong Hồn Phù quay lại nhân gian, thiết nghĩ sẽ nhanh chóng phong ấn thông đạo, lúc đó chúng ta làm sao để quay về đây?"
"Hơn nữa hiện tại chúng ta đang trong hoàn cảnh mệt mỏi này, chỉ sợ là không đủ thời gian đuổi theo hắn rồi. Ở nơi đây nếu muốn khôi phục chân nguyên thì khó hơn nhân gian gấp bội, chúng ta lại đang bị thương thập phần nghiêm trọng. Đặc biệt là Vân Phong, nếu nó không có thời gian một tháng thì không thể phục hồi chân nguyên. Chuyện đã như vậy làm sao chúng ta có thể quay về?" nhìn về phía Lục Vân, Phong Viễn Dương ảm đạm nói .
Quan sát mọi người, tuy không ai nói gì thêm nhưng Lục Vân cảm thấy ai cũng nặng gánh ưu tư. Chàng trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Trong chín người chúng ta thì có đến sáu người trọng thương, nếu muốn khẩn trương quay lại nhân gian, chỉ sợ không thể đột phá phòng thủ nghiêm mật của Quỷ Vực cao thủ. Tuy nhiên chúng ta sẽ mất cơ hội cuối này khi mà Kiếm Vô Trần về tới. Chỉ cần hắn nói chúng ta đã chết, thì Chưởng giáo sư bá vì sự an toàn nhân gian sẽ lấy Phong Hồn Phù phong ấn đường ra, lúc đó chúng ta muốn trở về nhân gian cũng không được. Bây giờ tình trạng đến lúc này thực là khó nghĩ, huynh không thể tự mình quyết định được, mọi người hãy cùng bàn luận đưa ra ý kiến và suy nghĩ của mình."
Nhìn Lục Vân, Vân Phong cười thảm nói: "Lục Vân huynh, đệ bây giờ đã đi không được, nhưng đệ sẽ rất vui khi có thể thấy huynh quay về. Hiện tại đệ cảm giác toàn bộ chân nguyên hao tận, kinh mạch suy yếu giống như ngọn đèn khô cạn đến nơi. Trong tình huống này, tin rằng mọi người trong lòng cũng đã tự có cân nhắc. Nếu huynh dắt hết mọi người đi chắc không có cách nào thông qua tầng tầng phong tỏa của địch nhân, nhưng nếu chỉ có huynh cùng với Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, thì với sức mạnh của ba người, đệ tin bọn huynh sẽ quay về được. Giờ thì huynh hãy tranh thủ cơ
hội, dắt hai người bọn họ đi đi. Nếu toàn bộ người ở đây có chết, tại sao không thoát được bao nhiêu thì cứ thoát, hà tất gì mà tất cả đều phải tận diệt ở đây cơ chứ? Lời nói Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
của đệ nghĩ rằng cũng chính là tâm ý của mọi người. Lần đi Quỷ Vực này chúng ta không thể chết hết được, như thế chẳng phải là trả một cái giá quá đắt hay sao?"
Những người bị thương còn lại gật đầu tán đồng lời nói của Vân Phong. Trong khoảnh khắc này, ai cũng hiểu rõ tình huống bản thân, biết rằng sự tình hiện giờ không thể theo ý mình được. Mất mát là chuyện nhất định phải xảy ra, chỉ có nhiều hay ít là do suy nghĩ mỗi người. Cố gắng hết sức để giảm thiểu mất mát, đối với trình độ của họ mà nói thì đây cũng là một dạng thắng lợi rồi.
Quét mắt nhìn quanh, nhãn thần Lục Vân xuất lộ tâm ý thâm trầm tang thương. Lần đầu tiên chàng cảm thấy bất lực, cảm giác này giống như bị một con dao cùn rỉ sét từ từ cứa vào thân thể đau đớn tột cùng nhưng không sao tránh khỏi. Khẽ thở dài, chàng ngước mặt nhìn trời rồi trầm giọng nói: "Dù thế nào thì huynh cũng không thể bỏ mọi người mà đi được, tin rằng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng vậy. Cùng nhau đến thì phải cùng nhau về, bất luận sống chết thế nào mọi người cũng cùng bên nhau. Hiện tại huynh đã tạm thời nghĩ ra biện pháp khả dĩ có thể giúp mọi người khôi phục chút ít nguyên khí, mọi người đừng ngăn cảnhãy cứ thử xem có thể có chút cơ hội để trở về hay không. Giờ thì chúng ta ngồi xuống thành một vòng tròn song thủ áp vào nhau."
Sau khi sáu người bị thương xếp bằng ngồi thành vòng tròn, Lục Vân quay sang Ngạo Tuyết rồi nói: "Trong lúc huynh giúp cho họ khôi phục chân nguyên, muội với Thương Nguyệt phải chú ý lưu tâm động tĩnh xung quanh. Thời gian không thể kéo dài, chỉ khoảng một nén hương vì đã gấp lắm rồi." Nói xong liền nhảy vào giữa sáu người Vân Phong, ngồi ngay chính giữa vòng tròn.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt khẽ gật đầu cùng lúc rút gươm khỏi vỏ, nhất tả nhất hữu đề phòng cảnh giới. Bên trong, Lục Vân chỉ điểm: "Mọi người toàn thân thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần không nghĩ gì cũng không được làm gì cả. Nhất thiết là không được điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, mọi việc cứ phó mặc cho tại hạ hành sự. Thiết yếu nhất là ai cũng phải nhớ đi vào cảnh giới vô dục vô ngã, vô tâm vô niệm." Dứt lời, chàng bắt đầu vận tụ chân khí trị thương cho mọi người.
Toàn thân Lục Vân bao bọc một lớp quang hoa mờ ảo, toàn lực thi triển pháp quyết Vạn Nguyên Quy Nhất trong Thiên Địa Vô Cực, khiến cho toàn thân lấp lánh tinh quang. Chỉ một lúc sau Lục Vân lại bị bao bọc bởi một đạo quang màu xanh lục, khắp nơi vô số những điểm sáng nhỏ nhanh chóng bị hút về phía chàng. Tức khắc một tầng ám thanh quang kỳ dị lấy trung tâm điểm từ Lục Vân, từ từ bao bọc thân thể cả sáu người ngồi bên cạnh.
Lục Vân thi triển biến thể của pháp quyết Vạn Nguyên Quy Nhất, khống chế những điểm sáng nhỏ xung quang, hội tụ thành linh khí rồi bắt đầu theo thân ngoại mà xâm nhập vào cơ thể sáu người, làm cho những kinh mạch chấn thương tươi thuần trở lại, khôi phục lại chân nguyên bản thể đã bị tiêu hao. Hai tay Lục Vân khẽ tách ra, linh khí bốn hướng mạnh mẽ bị hút vào rồi theo người Lục Vân phảnhồi qua sáu người, nhanh chóng phục nguyên thân thể họ.
Khẽ niệm một tiếng pháp quyết, Lục Vân vận dụng toàn thân xuất ra một đạo kình lực cường đại, lập tức thân thể sáu người đang ngồi bỗng nhiên bị hất văng ra. Sau khi cả sáu người bị chấn văng đi Lục Vân lập tức thu song thủ lại, vận một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút bọn họ ngược trở lại rồi bắt đầu xoay tròn bọn họ trên không. Đến khi thân thể bọn họ xoay chuyển đến tốc độ cực hạn thì cơ thể Lục Vân bắn thằng lên cao, sau đó xuất hiện trờ lại giữa vòng tròn đang xoay chuyển, song thủ nhanh chóng vỗ vào các huyệt vị kinh mạch của họ.
Dưới đất, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn nhau lộ vẽ kinh hãi, họ chưa bao giờ thấy qua cách trị thương vô cùng cổ quái như thế này của Lục Vân, không hiểu chàng học cách trị thương lạ lùng này ở đâu ra. Trong khi hai mỹ nhân còn đang ngạc nhiên đứng nhìn, Lục Vân hô lên một tiếng chấn văng sáu người kia lần thứ hai, còn mình thì nhẹ nhàng lơ lửng trên không. Hai nàng nghe thấy tiếng hô vội phi thân đến đỡ sáu người. Khi đến gần mới thấy bọn họ từ từ mở mắt, thân thể dần ổn định, đã có thể tự thi triển ngự phong chi thuật bay trở về phía hai người.
Quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Vân, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết lo sợ vội vã lên tiếng: "Huynh thấy người ra sao? Không cần gấp gáp, cứ ngồi xuống điều tức." Lau vội mồ hôi trên trán, nhãn thần Lục Vân ánh lên thần khí mỉm cười linh lợi nói: "Đừng quá lo lắng, huynh không sao. Chỉ có chân nguyên hao tổn hơi nhiều, còn lại thì sự việc tiến triển cũng khá tốt.
Hiện tại không kể Vân Phong, những người còn lại đã phục hồi được bốn phần công lực, khả dĩ cơ hội sẽ tăng thêm một ít. Còn về phía Vân Phong, do thương thế quá nghiêm trọng huynh tạm thời chỉ hồi phục được kinh mạch toàn thân. Đệ ấy nhất định cần phải từ từ điều dưỡng thêm nữa mới khôi phục hoàn toàn như trước được."
Tử Dương chân nhân nhãn thần lộ vẻ cổ quái, nhìn Lục vân nói: "Giờ thì chúng ta phải liều một phen, hy vọng sẽ thành công. Đi thôi, có chuyện gì thì trên đường sẽ nói."
Tất Thiên nhìn Ngạo Tuyết rồi lại nhìn Lục Vân đầy vẻ huyền bí, sau đó chua xót thở dài đôi mắt như ẩn chứa điều gì bí mật, nhưng y thủy chung vẫn im lặng không lên tiếng. Đỗ Lực khẽ vỗ vai Tất Thiên ánh mắt không giấu được chút thán tức, rồi nhanh chóng kéo y đi cùng mọi người. Trong gió, một đoàn người hướng về cửa vào ngăn cách giữa Nhân gian và Quỷ Vực mà bay đi, Lục Vân quay đầu nhìn Hoá Hồn Trì buông tiếng thở dài. Đường đi phía trước còn vô vàn khó khăn nguy hiểm, liệu đoàn người Lục Vân có thuận lợi xông qua được tầng tầng lớp lớp cao thủ Quỷ Vực để về lại Nhân gian hay không, hoặc giả phải bỏ lại mấy phần ký ức ngoài kia mà vĩnh viễn lưu lại nơi đây?
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân