Thất Giới Hậu Truyện
Chương 358: Tầm Duyên tương cứu (Tầm Duyên cứu giúp)
Phỉ Vân kinh ngạc nói:- Ngươi dường như biết không ít chuyện đó?Tuyết Hồ đáp:- Công tử không cần hỏi nhiều, đến lúc phải nói với công tử, Tuyết Nhi tự sẽ cho công tử biết.Phỉ Vân nghe vậy cũng không tiện mở miệng, đành tiếp tục chờ đợi tin tức của Thiên Lân. Chỉ cách nhau gang tấc mà tình hình khác hẳn. Phỉ Vân và Tuyết Hồ ở bên ngoài kết giới chờ đợi trong vắng vẻ, Thiên Lân trong kết giới lại đang kề cận đường ranh sống chết.Khi cái miệng thép của con chim khổng lồ ép gần đến Thiên Lân, một luồng khí tức chết chóc liền xông đến, dường như đã định sẵn mạng vận của Thiên Lân. Thời khắc này đây, hy vọng đã hết, trong tình trạng không có bất kỳ một ngoại lực nào hỗ trợ, Thiên Lân cho dù thông minh tài trí đầy bụng cũng không làm gì được.Nhưng thế sự ly kỳ, ngay khi thấy rõ Thiên Lân sắp sửa rơi vào trong bụng chim, trong người hắn đột nhiên lóe sáng, đóa hoa sen trắng toát tự động bay ra phát xuất một chùm ánh sáng thánh khiết bao trùm lấy người Thiên Lân. Lúc này, cái mỏ thép của con chim khổng lồ khi đụng chạm vào chùm sáng đó liền bị hất bắn ra, cặp mắt màu xanh sẫm toát ra mấy phần không cam lòng và chán ghét. Dường như chùm sáng thánh khiết này có một loại khí tức kỳ dị khiến con chim khổng lồ hơi bài xích, cũng không muốn đến gần. Chần chừ một lúc, con chim khổng lồ đi lòng vòng quanh Thiên Lân, liên tục thử thăm dò mấy lần đều bị chùm sáng đó hất ra, cuối cùng nó không cam lòng nhưng đành đi khỏi nơi đó.Thiên Lân hơi kinh ngạc vui mừng, nhìn đóa hoa sen lơ lửng trên đầu kích động lên tiếng:- Tầm Duyên, đa tạ ngươi.Thở dài u oán, đóa hoa sen ánh sáng tản đi rơi lại vào trong tay của Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:- Ta cách đời mà đến, không nhiễm bụi trần. Lần này tuy cứu được ngươi nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.Thiên Lân không hiểu hỏi lại:- Câu này có ý nghĩa thế nào?Tầm Duyên đáp:- Tam Túc Minh Điểu là hóa thân của tử thần, ngàn năm mới xuất hiện, thấy thì chết chắc chắn. Đây chính là lời nguyền rủa đáng sợ nhất, lại có khí cực âm cực tà của thế gian, nếu không phải do lai lịch đặc thù của ta mà là người khác thì cũng không cứu được ngươi. Nhưng lời nguyền đã ứng nghiệm, không thể nào tránh được. Ta hôm nay tuy cứu được ngươi cũng bất quá chỉ tạm thời kéo dài tuổi thọ của ngươi. Sẽ có một ngày ngươi phải đối mặt với trận hạo kiếp thuộc về ngươi.Thiên Lân hơi biến sắc, hỏi tiếp:- Nói như vậy, ta đã định sẵn khó mà thoát chết được?Tầm Duyên trầm ngâm giây lát, khẽ nói:- Vận mạng của ngươi khác với người thường, sống hay chết đều do ngươi tự quyết định.Thiên Lân cau mày nói:- Như vậy ta còn có cơ hội gặp dữ hóa lành?Tầm Duyên đáp:- Có một số chuyện ta giờ đây không thể cho ngươi biết được, ngươi phải tự mình nghiệm lấy. Bây giờ thân thể ngươi đã khôi phục được một ít, hay là ngươi hãy sớm rời khỏi nơi này.Thiên Lân nghe vậy, để ý đến tình trạng thân thể, phát hiện quả nhiên đã tốt hơn nhiều rồi liền lập tức đứng lên.Thu lại hoa sen, Thiên Lân quay đầu nhìn chung quanh, thấy quanh đó trống rỗng, không khỏi hiếu kỳ nói:- Lúc trước ta rõ ràng ràng đã phong ấn đường hầm nối với viễn cổ, thế thì con Tam Túc Minh Điểu từ đâu mà đến vậy?Tiếng của Tầm Duyên từ trong người Thiên Lân vang lên với vài phần nhắc nhở.- Tam Túc Minh Điểu đến bởi vì ngươi, đây là một dấu hiệu.Thiên Lân nói:- Như vậy nơi này không có gì khác thường cả?Tầm Duyên đáp:- Thế thì ngươi phải tự hỏi chính mình.Thiên Lân ngạc nhiên nói:- Hỏi chính mình? Chuyện này sao có thể để ta quyết định được?Tầm Duyên trả lời:- Một ý niệm sinh ra, vạn ý niệm sẽ sinh ra. Định mệnh luân hồi, chỉ vì kiếp trước.Thiên Lân kinh ngạc nói:- Kiếp trước? Ý là thế nào?Tầm Duyên đáp:- Chớ có hỏi nhiều, thời cơ đến thì mọi thứ sẽ biết thôi. Được rồi, ngươi phải đi thôi.Đến đây, Tầm Duyên không nói thêm gì nữa. Thiên Lân liên tục truy hỏi vài lần, thấy Tầm Duyên không chút động tĩnh mới quay về trong sự không hài lòng. Một lúc sau, Thiên Lân đến chỗ có kết giới phong ấn, phát hiện bản thân đã hoàn toàn hồi phục, không thấy chút khác lạ nào, điều này khiến hắn rất hiếu kỳ. Trước đây, bốn con mắt quỷ dị của Tam Túc Minh Điểu kia không biết phát ra sức mạnh đáng sợ thế nào, không ngờ khiến cho Thiên Lân toàn thân linh khí lập tức mất đi sức phản kháng. Điều này quả thật là chuyện khiến người ta phải kinh hãi vô cùng.Đối với Thiên Lân, hắn toàn thân dung hợp pháp quyết chính tà, ăn được huyết sâm ngàn năm, cơ hồ không loại độc nào xâm nhập được. Lại thêm Hóa Hồn đại pháp và Tâm Dục Vô Ngân khiến gặp bất kỳ công kích có tính chất nào hắn cũng có năng lực miễn dịch nhất định, ai ngờ chỉ một con Tam Túc Minh Điểu lại thiếu chút nữa khiến hắn mất đi cái mạng nhỏ. Nghĩ đến đây, Thiên Lân hơi bất phục, ngầm thề từ nay về sau nhất định phải tìm ra một loại phương thức có thể chống cự lại công kích có tính chất bất kỳ. Rất rõ ràng, lần gặp gỡ này tạo thành một đả kích không nhỏ cho sự tự tin của Thiên Lân.Thu lại suy nghĩ, Thiên Lân lại nhìn quanh, tính toán bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên phát hiện một chùm ánh sáng yếu ớt lúc ẩn lúc hiện lơ lửng giữa không trung. Lóe lên xông đến, Thiên Lân đánh giá vật trước mắt, vẻ mặt toát ra sự hiếu kỳ. Đó là một chùm ánh sáng chuyển động do vô số tia sáng tạo thành, hình dạng không có quy tắc gì cả, còn thỉnh thoảng phát sinh biến đổi.Chăm chú nhìn một lúc, Thiên Lân không thấy có gì rõ ràng, nhịn không được đưa tay tiếp xúc vào vật đó. Kết quả, Thiên Lân lập tức bị hất bắn đi, miệng phát ra tiếng kêu thê thảm. Nằm trên mặt đất, toàn thân Thiên Lân mê đi, đau đớn trước đây khiến hắn chết lặng. Điều này khiến hắn nổi giận vô cùng. Đối với kết cục như vậy, Thiên Lân kinh hãi tức giận. Hôm nay đến đây chuyện gì cũng bất lợi, cho dù bản tính hắn thoáng đãng cũng không khỏi nổi giận. Giây lát sau, Thiên Lân chầm chậm đứng lên, hoạt động một lúc cho giãn gân cốt, sau khi xác định không có gì đáng ngại, hắn lại tiếp tục đến gần chùm sáng kỳ dị kia.Quan sát cẩn thận, Thiên Lân phát hiện chùm sáng này tồn tại trong một không gian to chừng ba thước, chiều dài tương đối ổn định, chiều rộng lại tùy theo sự xoay tròn của chùm sáng mà lúc to lúc nhỏ, không có quy luật gì cả. Phát xuất sóng thăm dò, Thiên Lân dự tính phân tích tính chất của chùm sáng đó, liền phát hiện sóng thăm dò khi đến gần chùm sáng lập tức bị đánh nát như tương. Thiên Lân hơi kinh hãi trong lòng, nhưng lại hoàn toàn không chịu thua, liên tiếp thay đổi mấy phương thức thăm dò, nhưng cho dù là loại thế nào, chỉ cần tiếp xúc với chùm sáng đó liền bị hủy diệt ngay. Kết quả như vậy khiến Thiên Lân vừa kinh hãi vừa thấy hiếu kỳ, việc càng không hiểu rõ được khiến hắn càng thêm hứng thú. Nhưng chỉ có hứng thú không mà không làm gì được, điều này phải làm thế nào cho tốt đây?Trong lúc suy tư, Thiên Lân nghĩ đến công kích. Nếu sóng thăm dò không được, thế thì dùng công kích có thể phân tích được tính chất của chùm sáng này hay không?Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức y kế hành sự, trước hết dùng lực rất nhỏ để tiến hành công kích, nhưng kết quả đến gần chùm sáng đó thì lực công kích liền bị tan nát. Sau đó, Thiên Lân tăng mạnh thế công, chuyển biến pháp quyết. Nhưng cho dù hắn tiến công thế nào đi nữa, chùm sáng đó vẫn an nhiên bất động, phảng phất tồn tại từ xa xưa đến giờ không thể tiêu diệt, hiện rõ một loại bá khí ngạo nghễ trước mọi vật. Vài lần bất lợi, Thiên Lân vẻ mặt khó coi, tâm trạng vốn bình tĩnh và kiên nhẫn đã sớm bị quét sạch, cả người toát ra sự tức giận vô cùng.Phất tay, lòng bàn tay của Thiên Lân phát ra một chùm ánh chớp bắn thẳng đến chùm sáng kia. Kết quả chớp điện khi tiếp xúc với chùm sáng rồi, quỹ tích lại đột nhiên phát sinh biến chuyển, lập tức quay ngược lại đánh trúng vào thân thể Thiên Lân. Rên lên một tiếng, Thiên Lân lập tức rơi xuống mặt đất, miệng phát ra tiếng rống to giận dữ kích động. Hắn từ trước đến giờ còn chưa từng gặp phải thứ gì khó chịu như vậy. Điều này khiến Thiên Lân phát giận thề là phải đối phó với món đồ chơi này. Xoay người bay lên, Thiên Lân lần thứ ba đến gần với chùm ánh sáng đó, ánh mắt toát ra ánh sáng, cả người phát sinh một chút biến đổi. Thời khắc này, trong cơn tức giận, Thiên Lân đột nhiên bình tĩnh lạnh lùng trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn chùm sáng thần bí kia, trong lòng đang suy nghĩ nếu có thể thu dùng lấy món đồ này để đối phó với địch nhân, như vậy chẳng phải tốt hơn cho mình nhiều lắm sao?Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức mừng rỡ, cười nói:- Ta không tin ta không làm gì được ngươi.Lấy lại niềm tin, Thiên Lân bắt đầu suy nghĩ trở lại, sau một lúc vắt óc suy nghĩ, hắn vẫn chưa nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào cả.Lúc này, Tầm Duyên trong lòng Thiên Lân đột nhiên mở miệng nhắc nhở:- Ngươi quên mất cái kính trong người ngươi rồi.Thiên Lân sửng người, sau đó rất mừng cười đáp:- Đa tạ đã nhắc nhở, ngươi không nói thì thiếu chút nữa ta đã quên mất.Lấy cái gương ra, Thiên Lân quan sát thật kỹ, không khỏi thất vọng giọng chua chát nói:- Cái gương không có phản ứng nào cả, dường như không biết được lai lịch của món đồ chơi này.Tầm Duyên lên tiếng:- Cái gương trong tay ngươi rất quái dị, nó dường như có ý thức của bản thân, có thể chủ động hiển lộ một số thứ.Thiên Lân nói:- Vậy thì làm thế nào?Tầm Duyên đáp:- Điều này cho thấy cái gương này đã nhận ngươi làm chủ, mỗi khi phát hiện chuyện có ảnh hưởng đến ngươi, nó sẽ tự động nhắc nhở cho ngươi.Thiên Lân nghi hoặc nói:- Nếu là như vậy, thế vì sao hiện giờ nó lại không phản ứng gì cả?Tầm Duyên trầm ngâm một lúc, khẽ nói:- Cái gương này nhận ngươi là chủ, lại chưa từng thật sự tương thông tâm ý với ngươi, vì thế không có biện pháp nào vận dụng nó, chỉ có thể bị động tiếp nhận mà thôi.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân