Thất Gia
Quyển 1 - Chương 9: Vô cùng quan trọng
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Cảnh Thất chính là dạng người từ khi sinh ra bộ dáng đã muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhất là hắn gặp người luôn luôn mang theo ba phần tiếu ý, thời điểm cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày đều cong cong, có vẻ đặc biệt chân thành, đặc biệt khiến người khác yêu thích.
Ô Khê câu được câu không mà nghe Trần Sơn Viễn khách khách khí khí hàn huyên, chỉ cảm thấy người nơi này mặc kệ chân tình hay là giả ý, lúc gặp mặt cho dù trong lòng có bao nhiêu căm hận đối phương vẫn luôn muốn bày ra một khuôn mặt tươi cười, hỏi han đối phương thật ân cần, dối trá nhàm chán cực điểm.
Hắn giống như có sở cảm mà quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy vị Nam Trữ vương mà hoàng thượng vừa nói ban nãy đang hướng nơi này đi đến.
Không biết vì cái gì, Cảnh Thất bị hắn nhìn lướt qua, tiếu dung đột nhiên có chút không giữ được.
Đều nói Nam Cương là nơi man rợ, người không giáo hóa, cùng dã thú không khác gì nhau, chính là ăn tươi nuốt sống mà qua ngày. Trong nháy mắt hài tử này thấy hắn đi qua, thân thể rõ ràng là có đề phòng buộc chặt, hướng bên cạnh lui nửa bước, đánh giá hắn, giống như liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn không giống với vẻ bề ngoài hiền lành vô hại.
Cảnh Thất hiểu được, này hài tử giống như tiểu dã thú hiển nhiên cũng có trực giác như tiểu dã thú, nhìn ra được ai hảo, ai lòng mang ý xấu, ai không có hảo ý.
Hắn có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, trước đối Trần Sơn Viễn ôm quyền nói: ” Trước đó vài ngày gia phụ tang sự, làm phiền Trần đại nhân nhiều điều, Bắc Uyên lại chưa thể gặp mặt để bái tạ, thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
” Hoàng Thượng nhớ mong lão Vương gia, hạ quan chính là vì hoàng thượng phân ưu, không dám kể công, còn thỉnh Vương gia nén bi thương.” Trần Sơn Viễn bán cúi đầu, ” Nhị vị, bên này thỉnh.”
Đại Hồng Lư Tự Khanh Trần Sơn Viễn là một kẻ không thuộc đảng phái nào, là một nhân vật vô cùng khéo léo, đối với ai cũng không xa không gần, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử kia hai đàn ruồi bọ đều muốn đoạt được hồng nhân trong mắt hoàng thượng, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có cơ hội để mở miệng, mà ngay cả Thái tử Hách Liên Dực sau này cũng ẩn ẩn tâm tư mời gọi hắn về phe mình.
Chính mình ẩn ẩn lôi kéo làm quen nói vài câu đều bị đối phương nói đẩy trở về, còn nói nên lấy trung quân ái quốc hiên ngang lẫm liệt làm hàng đầu, Cảnh Thất cũng không sinh khí, trong lòng vẫn là có vài phần hiểu biết đối với vị Hồng Lư Tự Khanh đại nhân này.
Hắn chuyển hướng Ô Khê, thu hồi vẻ tươi cười giả tạo trên khuôn mặt lại, nói rằng: ” Các vị vừa mới đến kinh thành, ăn, mặc, ở, đi lại còn nhiều chuyện lặt vặt khác nữa, còn muốn phiền toái Trần đại nhân an bài, bổn vương đi quá giới hạn, mang lệnh ngô hoàng chiêu đãi các vị khách quý để tận tình chủ nhà.”
Thời điểm người này trên mặt không mang theo tiếu ý, đột nhiên lại phảng phất một loại khí chất đặc biệt ổn trọng, trong nháy mắt, Ô Khê thế nhưng cảm thấy thiếu niên với người đang ở xa hắn Nam Cương Đại phù thủy có chút giống nhau, nhịn không được sững sờ một chút, địch ý trên người vi diệu lui lại không ít.
Theo như lời Trần Sơn Viễn nói, hắn vô cùng tự nhiên hỏi han: ” Phụ thân ngươi qua đời rồi sao? ”
” Tử ” cái từ này bản thân nó vốn đã là điềm xấu cần kiêng kị, người hắn nói lại là lão Nam Trữ vương, càng là đại bất kính, Trần Sơn Viễn dừng một chút, tiểu tâm mà nhìn ánh mắt Cảnh Thất, sợ khẩu vô ngăn cản Nam Man Vu đồng này chọc giận Tiểu vương gia.
Trần Sơn Viễn vô cùng ý tứ, Nam Trữ vương tuổi tuy nhỏ, cũng là từ nhỏ dưỡng tại trong cung, cùng các hoàng tử một chỗ lớn lên, về phía lão Vương gia cùng Hoàng thượng giao tình cũng tốt, còn là bởi vì lúc trước những nhóm quý nhân đối với hắn cũng thập phần yêu mến, dù sao người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn tuy rằng trước mắt không quyền không thế, tại trong lòng Hách Liên Bái hắn so với ba nhi tử của y đều muốn được sủng ái hơn một chút.
Nam Cương Vu đồng thân là con tin, thân phận đã thập phần xấu hổ, này tính tình lại không giống như loại dễ đối phó, mới đến liền đã muốn đắc tội phe Đại hoàng tử, nếu đắc tội thêm Nam Trữ vương này nữa thì chỉ sợ không thiếu kẻ đối đầu.
Mới nghĩ ra được vài lời để giảng hòa, đã thấy Cảnh Thất giống như không có gì gật đầu nói: ” Sự việc đã hơn một năm rồi.”
” A, là đã lâu rồi.” Ô Khê dường như hiểu rõ mà nhìn nhìn hắn, nói rằng: ” Trách không được khi nói phụ thân ngươi đã mất, ta xem ngươi cũng không giống như thực thương tâm, nguyên lai là đã qua một thời gian thực dài.”
Trần Sơn Viễn vì thế câm miệng, hắn cảm thấy Nam Cương Vu đồng này giống như là một tiểu hài tử vô cùng hiếu kì mà lại không biết trời cao đất rộng là gì, vươn tay vỗ mông lão hổ, lão hổ nửa mê nửa tỉnh lười cùng hắn so đo, hắn còn tưởng rằng không có việc gì, lại đè mặt lão hổ ra mà vuốt râu.
Hắn kiên định tin tưởng, Vu đồng là người như vậy, nếu tương lai có thể ở nơi này an an ổn ổn sống sót, kia chỉ sợ cũng chính là một kì tích không nhỏ a.
Cảnh Thất quả nhiên hơi hơi nhăn lại mi, hỏi ngược lại: ” Ba năm để tang còn chưa xong, Vu đồng ý tứ, là nói bổn vương bất hiếu? ”
Nhìn, tượng đất còn có ba phần tính nết, huống chi Nam Trữ vương gia chính mình cũng vẫn còn là một hài tử choai choai. Trần Sơn Viễn không biết Hoàng Thượng là chỗ nào luẩn quẩn trong lòng lại tìm hài tử đến hống hài tử, là e sợ bọn họ không chịu kháp nhau hay sao?
Chỉ phải cười làm lành nói: ” Phụ tử thiên tính, nhân luân chí thân, tiểu vương gia nào có không thương tâm đạo lý? Chính là đau lòng không giống miệng vết thương trên thân thể, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, thương tâm đều giấu ở trong lòng. Vu đồng nói như vậy, chẳng phải là làm tổn thương đến lòng hiếu thuận của tiểu vương gia? ”
Ô Khê sửng sốt một lát: ” Ta…ý ta không phải như thế. Ta cũng không phải nói ngươi có chỗ nào không tốt.” Hắn nhìn Cảnh Thất một chút, nghĩ nghĩ, lại giải thích nói, ” Phụ thân A Tầm lai là do đánh giặc mà tử, hắn từ trên chiến trường đem thi thể phụ thân tìm trở về, lúc về nhà, muội muội của hắn cùng a mẫu đều lớn tiếng khóc lên, hắn tuy rằng không khóc, nhưng là chúng ta đều có thể nhìn ra được hắn thương tâm, bộ dáng của ngươi cùng hắn không đồng dạng như vậy.”
Cảnh Thất chính là một kẻ lười biếng, đương nhiên không có khả năng cùng Ô Khê so đo mấy cái vấn đề lông gà vỏ tỏi như thế này, hơn nữa hắn phát hiện tiểu hài tử này cơ bản là trong lòng có cái gì thì nói cái đó, không thích vòng vo, nói dễ nghe là có điểm chất phác, kỳ thật cũng là một kẻ có điểm khuyết tâm nhãn.
Khẽ cười một tiếng yết đi qua, Cảnh Thất từ từ mà nói rằng: “Tiên mẫu qua đời sau, phụ vương… Cha ta vẫn luôn thực tưởng niệm nàng, tuy rằng đối chúng ta những người còn sống này mà nói, thân nhân qua đời là một việc vô cùng bi thống, bất quá với hắn mà nói, có lẽ lại là một chuyện tốt.”
Ô Khê cái hiểu cái không mà gật gật đầu, trầm mặc.
Hắn rũ xuống ánh mắt, lông mi thật dài bán rơi xuống, nhìn qua có chút mê mang.
Trần Sơn Viễn lại nhịn không được nhìn Cảnh Thất nhiều thêm một ánh mắt, tâm nói này Nam Trữ vương tuổi không lớn lắm, khí độ cũng thật bất phàm. Chỉ thấy thời điểm hắn nói chuyện luôn chậm rãi giống như không để ý đến mọi chuyện, không nhanh không chậm, thanh âm ép tới có chút thấp, vừa lúc ngăn chặn hắn bởi vì tuổi còn quá nhỏ mà mang theo chút nãi khí, giơ tay nhấc chân không có nửa phần làm ra vẻ, cử động tự nhiên, ẩn ẩn lộ ra vài phần khí chất tiêu dao.
Lại nghe nói Nam Trữ vương thuở nhỏ thường xuyên xuất nhập Đông Cung, cùng Thái tử điện hạ quan hệ vô cùng thân mật. Trần Sơn Viễn trong lòng vừa động, mơ hồ có chút so đo.
Lúc này Cảnh Thất ngẩng đầu, đối hắn cười nói: ” Trần đại nhân, ta nhớ rõ dịch quán hình như không xa?”
Trần Sơn Viễn ngẩn ra, vội hỏi: ” Đúng vậy, hạ quan đi trước một bước để thông tri, tránh cho bọn họ chậm trễ khách quý.”
Loại chuyện này đương nhiên không cần Trần Sơn Viễn ra mặt, bất quá Nam Trữ vương thoạt nhìn nói ra những lời này dường như là đang ám chỉ không muốn hắn ở lại đây, Trần Sơn Viễn vốn là một kẻ tinh tường nhìn qua là hiểu, tìm một cái lý do liền dẫn người đi.
Cảnh Thất lúc này mới hơi hơi dừng cước bộ, sắc mặt khẽ hạ: “Vu đồng, có chút chuyện cần nói với ngươi, mặc dù những lời ta sắp nói đây có thể không thích hợp cho lắm.”
Ô Khê ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Thất chậm rãi nói tiếp: ” Chúng ta Đại Khánh, nam hài tử hai mươi tuổi liền làm lễ đội mũ, sau lễ đó thì được công nhận là trưởng thành, nếu là thế gia đệ tử, hoặc là có công danh trong người, trên mười lăm tuổi sẽ được vào triều để lắng nghe các loại ý kiến, cũng có thể đón dâu, về sau mỗi lần nói cái gì, người khác sẽ không xem là lời của tiểu hài tử nữa.”
Ô Khê có chút không rõ hắn muốn biểu đạt ý tứ gì.
Cảnh Thất lắc đầu, quay lại nhìn hắn, gần gũi mà nhìn, Ô Khê lúc này mới phát hiện Nam Trữ vương thật sự xinh đẹp, khuôn mặt từng chỗ đều là tinh điêu tế mài, vì là thuộc quý tộc Đại Khánh cuộc sống an nhàn sung sướng nên da thịt vô cùng trắng trẻo non mịn, tuy hình dáng còn là hài tử, nhưng lúc mà hắn nhìn qua, ánh mắt ấy liền khiến người khác xem nhẹ mọi thứ xung quanh, không kìm lòng nổi mà muốn nghe cho rõ ràng từng lời hắn nói.
Cảnh Thất đem thanh âm cơ hồ đều đặt ở trong cổ họng, thanh khí trống rỗng lại dẫn theo vài phần xơ xác tiêu điều, nói rằng: “Nếu ngươi không phải đang ở cái tuổi này, nếu chưa phải ngươi chưa làm cái lễ trọng danh nặng nề ấy, thì việc làm của ngươi hôm nay, chính là chết một ngàn lẫn không đủ.”
Ô Khê mở to hai mắt, lăng lăng mà nhìn hắn.
Quả nhiên là hắn không rõ.
Cảnh Thất nheo mắt, hơi hơi ngửa đầu nhìn trời, thì thầm giống như đang tự nói với bản thân: ” Ngươi mới đến, có một số việc không hiểu, người hôm nay tưởng muốn giết ngươi chính là đại hoàng tử Hách Liên Chiêu, ngươi trêu đùa Giản Tự Tông Giản thượng thư chính là phụ thân của mẫu phi Đại hoàng tử, hiện giờ phe Đại hoàng tử ở trong triều đình chính là một tay che trời, ngay cả Thái tử đều không để vào mắt, nếu như hắn có tâm hại ngươi…”
Ô Khê trầm mặc một lúc lâu, mới ngắt lời mà nói: ” Ngươi vì cái gì lại nói với ta những lời này?”
Cảnh Thất cười rộ lên, vì cái gì nói với Vu đồng những lời này? Vì cái gì Hách Liên Bái cứ kiên quyết muốn hắn tiếp đón viễn khách?
Trong triều tranh đoạt đấu đá đã gần đến hồi quyết liệt, Hách Liên Chiêu cùng Hách Liên Diệu cũng đã là không chết không ngừng, trong mắt Hách Liên Bái, có lẽ tiểu nhi tử trầm mặc ít lời Thái tử kia thật sự không có Hoàng đế mệnh, cho dù đỉnh đỉnh danh hiệu Đông Cung, cũng bất quá chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực mà thôi.
Tương lai vô luận là nhi tử nào có được quyền thế thế địa vị, thì Thái tử tiểu nhi tử của y khẳng định sẽ không có kết cục tốt.
Hách Liên Bái bình thường đối hài tử này chẳng quan tâm, kỳ thật cũng là một loại bảo hộ.
Muốn cho các ca ca của hắn thấy hắn bao nhiêu năm qua không hề tranh đoạt quyền thế chỉ biết an phận thủ thường, lại không được sủng ái, có thể phóng hắn một con đường sống.
Nam Cương là địa phương nào? Vùng khỉ ho cò gáy, dân phong bưu hãn lại dễ thủ khó công, vừa đến xuân mùa hạ lễ, tiện độc chướng khí hoành hành, cho dù là Phùng Nguyên Cát mang theo bốn mươi vạn quân tinh nhuệ Đại Khánh tấn công cũng chỉ có thể tử ở nơi này, Hách Liên Bái đã có hơn một năm không tảo triều, vì Nam Cương Vu đồng cố ý đi ra nghênh tiếp, cố ý đem kẻ ở nhà giữ đạo hiếu Nam Trữ vương cùng Thái tử gọi đến, đây là bắt đầu cấp tiểu nhi tử tìm đường lui.
Có lẽ Hách Liên Bái chính mình cũng biết, cái gọi là tuổi xuân đang độ bất quá chỉ là chê cười, hắn không phải vương bát đản*, sống không được vạn vạn năm, nhưng một khi hắn chết, ấu tử chưa trưởng thành kia chẳng phải là sẽ bị chôn theo cùng?
*: rùa
Nam Trữ vương khi còn nhỏ đã là thư đồng của Thái Tử, xưa nay cùng Hách Liên Dực thân cận, tuổi lại cùng Nam Cương Vu đồng không sai biệt lắm, Hách Liên Bái cố ý đem hắn gọi ra, muốn cho Thái tử cùng Vu đồng có thể thân cận nhiều một chút, nếu khi còn nhỏ mà đã có cảm tình với nhau, tương lai Nam Cương có thể trở thành một đường lui của hắn, chẳng sợ lộ xa mã hàn, chẳng sợ nơi đó là nơi man di giáo hóa không thông.
Chỉ tiếc Thái tử không lĩnh cái tình này cũng hắn.
Cảnh Thất nhớ tới Hách Liên Bái cuối cùng thốt ra một chữ Dực, giật mình nhớ tới Hách Liên Dực đã muốn đi mất, trên mặt liền toát ra một trận mệt mỏi cùng thất vọng khiến hắn không khỏi thổn thức.
Hách Liên Bái trời sinh không phải loại nam nhân oai hùng vẻ vang một cõi, hắn quản không được các trọng thần luôn mang ý xấu trong đầu, chưởng quản không được các nhi tử tay chân tương tàn cuối cùng lại có ý đồ thích sát cả phụ hoàng, hắn phần tâm tư này chỉ là vì muốn lưu lại một cái tính mạng của ấu tử mà thôi.
Luân hồi thất thế, thất thế chứng kiến các loại sự việc thật đáng buồn đáng tiếc khả kính đáng khinh, cũng bất quá là một chút tình nhân gian.
Ô Khê vẫn dùng loại ánh mắt không thuận theo không buông tha bao hàm đề phòng mà trừng hắn, đồng tử trợn lên, tựa như tiểu tạc mao liều mạng tưởng bản thân có vẻ thành thục đầy uy hiếp tiểu dã miêu, Cảnh Thất nhịn không được muốn vươn tay vỗ vỗ đầu của hắn, lại nghĩ tới Giản thượng thư ăn phải quả đắng, ngượng ngùng mà thu hồi tay, cọ cọ cằm chính mình, nói rằng: ” Là ý tứ của Thái tử.”
Cảnh Thất kiếp trước da mặt đã sớm rèn đến mức lão luyện, thâm sâu tinh túy, nói dối tựa như ăn cơm uống nước, mí mắt cũng không nháy mà đem tiền căn hậu quả đều đổ lên trên người Hách Liên Dực, dù sao cũng là ý tứ của hoàng thượng. Thấy Ô Khê trên mặt lộ vẻ mê mang, lại nói: ” Hách Liên Chiêu tâm đã muốn như thế, trước mắt Thái tử điện hạ vũ dực bất phong, động hắn là không thể được, tương lai…” Hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, trên mặtchưa hiển lộ bất cứ điều gì, lại khiến Ô Khê đem đôi mắt mở to một vòng.
Cảnh Thất ánh mắt cong lên, cười cười, lại nói: ” Trận chiến ở Nam Cương… Kỳ thật không phải ý tứ hoàng thượng, ngươi hiểu chứ? ”
Vừa rồi Ô Khê nghe đến nửa ngày giống như lọt vào trong sương mù, câu này lại vừa nghe đã hiểu, nhất thời tình thế cấp bách bèn nắm chặt tay áo rộng thùng thình của Cảnh Thất: ” Ngươi nói cái gì? ”
Cảnh Thất quay đầu đi không nhìn hắn: ” Ngươi nói tộc nhân của ngươi tử thương vô số, hiện ở trong lòng nhất định rất hận người Đại Khánh chúng ta đi? ”
” Hận không thể đem cừu nhân nơi này tất cả đều giết sạch.” Ô Khê nửa điểm không mang theo do dự mà nói ra.
Cảnh Thất bị tiểu hài tử này chẳng phân biệt được đối tượng mà lôi kéo liền ngừng một chút, khụ một chút mới nói: ” Nhưng người của chúng ta chết bốn mươi vạn, bốn mươi vạn là bao nhiêu người, tử thi thể nếu là để cùng một chỗ, ngươi chính là ngưỡng đầu nhìn đến đứt cả cổ cũng nhìn không thấy đầu của nó ở đâu.”
Ô Khê vẫn cứ căm giận.
Cảnh Thất thở dài: ” Chính là vì cái gì lại không muốn đánh trận này ỷ vào không thể đâu? Người Trung Nguyên chúng ta lại không thể đến ở chỗ của các ngươi, đường đi không tiện, chính là thường xuyên lui tới đều không được, trời cao hoàng đế xa, Đại Khánh quan viên quản không đến chỗ này, Đại phù thủy của các ngươi chẳng phải vẫn là kẻ chủ trì mọi sự của tộc nhân các ngươi sao, ngươi nói Đại Khánh được cái gì tốt sao? ”
Ô Khê nhịn không được ngây ngẩn cả người, hắn dù suy nghĩ cả một đường vẫn không thể nghĩ ra đến điều này.
Cảnh Thất thanh âm phát ra càng thấp, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy hai phiến môi của hắn khẽ rung động, giọng nói giống như bịcuốn theo chiều gió, hắn nói rằng: ” Bởi vì đại hoàng tử muốn quyền lực của Phùng tướng quân, Phùng tướng quân không nguyện ý cho hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem Phùng tướng quân hại chết…”
Ô Khê ngây dại, một lúc lâu mới lúng ta lúng túng hỏi han: “Kia…vậy hoàng đế các ngươi vì cái gì lại đồng ý?”
Cảnh Thất thở dài: ” Đại Khánh lớn như vậy, hắn cũng không phải sự tình gì cũng biết.”
Ô Khê ngơ ngác mà đứng ở phía sau hắn, thẳng đến khi Trần Sơn Viễn trở về, dẫn bọn họ đi dịch quán, hắn vẫn không có phục hồi lại tinh thần. Hắn lần đầu tiên biết cái gọi là ” Hết sức quan trọng ” là có ý gì, nguyên lai một người chỉ vì thứ mà bản thân muốn, có thể không thèm quan tâm mà hại chết nhiều người như vậy, đơn giản vì…Hắn chính là cao cao tại thượng đại nhân vật, hắn có quyền thế.
Cảnh Thất chính là dạng người từ khi sinh ra bộ dáng đã muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhất là hắn gặp người luôn luôn mang theo ba phần tiếu ý, thời điểm cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày đều cong cong, có vẻ đặc biệt chân thành, đặc biệt khiến người khác yêu thích.
Ô Khê câu được câu không mà nghe Trần Sơn Viễn khách khách khí khí hàn huyên, chỉ cảm thấy người nơi này mặc kệ chân tình hay là giả ý, lúc gặp mặt cho dù trong lòng có bao nhiêu căm hận đối phương vẫn luôn muốn bày ra một khuôn mặt tươi cười, hỏi han đối phương thật ân cần, dối trá nhàm chán cực điểm.
Hắn giống như có sở cảm mà quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy vị Nam Trữ vương mà hoàng thượng vừa nói ban nãy đang hướng nơi này đi đến.
Không biết vì cái gì, Cảnh Thất bị hắn nhìn lướt qua, tiếu dung đột nhiên có chút không giữ được.
Đều nói Nam Cương là nơi man rợ, người không giáo hóa, cùng dã thú không khác gì nhau, chính là ăn tươi nuốt sống mà qua ngày. Trong nháy mắt hài tử này thấy hắn đi qua, thân thể rõ ràng là có đề phòng buộc chặt, hướng bên cạnh lui nửa bước, đánh giá hắn, giống như liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn không giống với vẻ bề ngoài hiền lành vô hại.
Cảnh Thất hiểu được, này hài tử giống như tiểu dã thú hiển nhiên cũng có trực giác như tiểu dã thú, nhìn ra được ai hảo, ai lòng mang ý xấu, ai không có hảo ý.
Hắn có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, trước đối Trần Sơn Viễn ôm quyền nói: ” Trước đó vài ngày gia phụ tang sự, làm phiền Trần đại nhân nhiều điều, Bắc Uyên lại chưa thể gặp mặt để bái tạ, thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
” Hoàng Thượng nhớ mong lão Vương gia, hạ quan chính là vì hoàng thượng phân ưu, không dám kể công, còn thỉnh Vương gia nén bi thương.” Trần Sơn Viễn bán cúi đầu, ” Nhị vị, bên này thỉnh.”
Đại Hồng Lư Tự Khanh Trần Sơn Viễn là một kẻ không thuộc đảng phái nào, là một nhân vật vô cùng khéo léo, đối với ai cũng không xa không gần, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử kia hai đàn ruồi bọ đều muốn đoạt được hồng nhân trong mắt hoàng thượng, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có cơ hội để mở miệng, mà ngay cả Thái tử Hách Liên Dực sau này cũng ẩn ẩn tâm tư mời gọi hắn về phe mình.
Chính mình ẩn ẩn lôi kéo làm quen nói vài câu đều bị đối phương nói đẩy trở về, còn nói nên lấy trung quân ái quốc hiên ngang lẫm liệt làm hàng đầu, Cảnh Thất cũng không sinh khí, trong lòng vẫn là có vài phần hiểu biết đối với vị Hồng Lư Tự Khanh đại nhân này.
Hắn chuyển hướng Ô Khê, thu hồi vẻ tươi cười giả tạo trên khuôn mặt lại, nói rằng: ” Các vị vừa mới đến kinh thành, ăn, mặc, ở, đi lại còn nhiều chuyện lặt vặt khác nữa, còn muốn phiền toái Trần đại nhân an bài, bổn vương đi quá giới hạn, mang lệnh ngô hoàng chiêu đãi các vị khách quý để tận tình chủ nhà.”
Thời điểm người này trên mặt không mang theo tiếu ý, đột nhiên lại phảng phất một loại khí chất đặc biệt ổn trọng, trong nháy mắt, Ô Khê thế nhưng cảm thấy thiếu niên với người đang ở xa hắn Nam Cương Đại phù thủy có chút giống nhau, nhịn không được sững sờ một chút, địch ý trên người vi diệu lui lại không ít.
Theo như lời Trần Sơn Viễn nói, hắn vô cùng tự nhiên hỏi han: ” Phụ thân ngươi qua đời rồi sao? ”
” Tử ” cái từ này bản thân nó vốn đã là điềm xấu cần kiêng kị, người hắn nói lại là lão Nam Trữ vương, càng là đại bất kính, Trần Sơn Viễn dừng một chút, tiểu tâm mà nhìn ánh mắt Cảnh Thất, sợ khẩu vô ngăn cản Nam Man Vu đồng này chọc giận Tiểu vương gia.
Trần Sơn Viễn vô cùng ý tứ, Nam Trữ vương tuổi tuy nhỏ, cũng là từ nhỏ dưỡng tại trong cung, cùng các hoàng tử một chỗ lớn lên, về phía lão Vương gia cùng Hoàng thượng giao tình cũng tốt, còn là bởi vì lúc trước những nhóm quý nhân đối với hắn cũng thập phần yêu mến, dù sao người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn tuy rằng trước mắt không quyền không thế, tại trong lòng Hách Liên Bái hắn so với ba nhi tử của y đều muốn được sủng ái hơn một chút.
Nam Cương Vu đồng thân là con tin, thân phận đã thập phần xấu hổ, này tính tình lại không giống như loại dễ đối phó, mới đến liền đã muốn đắc tội phe Đại hoàng tử, nếu đắc tội thêm Nam Trữ vương này nữa thì chỉ sợ không thiếu kẻ đối đầu.
Mới nghĩ ra được vài lời để giảng hòa, đã thấy Cảnh Thất giống như không có gì gật đầu nói: ” Sự việc đã hơn một năm rồi.”
” A, là đã lâu rồi.” Ô Khê dường như hiểu rõ mà nhìn nhìn hắn, nói rằng: ” Trách không được khi nói phụ thân ngươi đã mất, ta xem ngươi cũng không giống như thực thương tâm, nguyên lai là đã qua một thời gian thực dài.”
Trần Sơn Viễn vì thế câm miệng, hắn cảm thấy Nam Cương Vu đồng này giống như là một tiểu hài tử vô cùng hiếu kì mà lại không biết trời cao đất rộng là gì, vươn tay vỗ mông lão hổ, lão hổ nửa mê nửa tỉnh lười cùng hắn so đo, hắn còn tưởng rằng không có việc gì, lại đè mặt lão hổ ra mà vuốt râu.
Hắn kiên định tin tưởng, Vu đồng là người như vậy, nếu tương lai có thể ở nơi này an an ổn ổn sống sót, kia chỉ sợ cũng chính là một kì tích không nhỏ a.
Cảnh Thất quả nhiên hơi hơi nhăn lại mi, hỏi ngược lại: ” Ba năm để tang còn chưa xong, Vu đồng ý tứ, là nói bổn vương bất hiếu? ”
Nhìn, tượng đất còn có ba phần tính nết, huống chi Nam Trữ vương gia chính mình cũng vẫn còn là một hài tử choai choai. Trần Sơn Viễn không biết Hoàng Thượng là chỗ nào luẩn quẩn trong lòng lại tìm hài tử đến hống hài tử, là e sợ bọn họ không chịu kháp nhau hay sao?
Chỉ phải cười làm lành nói: ” Phụ tử thiên tính, nhân luân chí thân, tiểu vương gia nào có không thương tâm đạo lý? Chính là đau lòng không giống miệng vết thương trên thân thể, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, thương tâm đều giấu ở trong lòng. Vu đồng nói như vậy, chẳng phải là làm tổn thương đến lòng hiếu thuận của tiểu vương gia? ”
Ô Khê sửng sốt một lát: ” Ta…ý ta không phải như thế. Ta cũng không phải nói ngươi có chỗ nào không tốt.” Hắn nhìn Cảnh Thất một chút, nghĩ nghĩ, lại giải thích nói, ” Phụ thân A Tầm lai là do đánh giặc mà tử, hắn từ trên chiến trường đem thi thể phụ thân tìm trở về, lúc về nhà, muội muội của hắn cùng a mẫu đều lớn tiếng khóc lên, hắn tuy rằng không khóc, nhưng là chúng ta đều có thể nhìn ra được hắn thương tâm, bộ dáng của ngươi cùng hắn không đồng dạng như vậy.”
Cảnh Thất chính là một kẻ lười biếng, đương nhiên không có khả năng cùng Ô Khê so đo mấy cái vấn đề lông gà vỏ tỏi như thế này, hơn nữa hắn phát hiện tiểu hài tử này cơ bản là trong lòng có cái gì thì nói cái đó, không thích vòng vo, nói dễ nghe là có điểm chất phác, kỳ thật cũng là một kẻ có điểm khuyết tâm nhãn.
Khẽ cười một tiếng yết đi qua, Cảnh Thất từ từ mà nói rằng: “Tiên mẫu qua đời sau, phụ vương… Cha ta vẫn luôn thực tưởng niệm nàng, tuy rằng đối chúng ta những người còn sống này mà nói, thân nhân qua đời là một việc vô cùng bi thống, bất quá với hắn mà nói, có lẽ lại là một chuyện tốt.”
Ô Khê cái hiểu cái không mà gật gật đầu, trầm mặc.
Hắn rũ xuống ánh mắt, lông mi thật dài bán rơi xuống, nhìn qua có chút mê mang.
Trần Sơn Viễn lại nhịn không được nhìn Cảnh Thất nhiều thêm một ánh mắt, tâm nói này Nam Trữ vương tuổi không lớn lắm, khí độ cũng thật bất phàm. Chỉ thấy thời điểm hắn nói chuyện luôn chậm rãi giống như không để ý đến mọi chuyện, không nhanh không chậm, thanh âm ép tới có chút thấp, vừa lúc ngăn chặn hắn bởi vì tuổi còn quá nhỏ mà mang theo chút nãi khí, giơ tay nhấc chân không có nửa phần làm ra vẻ, cử động tự nhiên, ẩn ẩn lộ ra vài phần khí chất tiêu dao.
Lại nghe nói Nam Trữ vương thuở nhỏ thường xuyên xuất nhập Đông Cung, cùng Thái tử điện hạ quan hệ vô cùng thân mật. Trần Sơn Viễn trong lòng vừa động, mơ hồ có chút so đo.
Lúc này Cảnh Thất ngẩng đầu, đối hắn cười nói: ” Trần đại nhân, ta nhớ rõ dịch quán hình như không xa?”
Trần Sơn Viễn ngẩn ra, vội hỏi: ” Đúng vậy, hạ quan đi trước một bước để thông tri, tránh cho bọn họ chậm trễ khách quý.”
Loại chuyện này đương nhiên không cần Trần Sơn Viễn ra mặt, bất quá Nam Trữ vương thoạt nhìn nói ra những lời này dường như là đang ám chỉ không muốn hắn ở lại đây, Trần Sơn Viễn vốn là một kẻ tinh tường nhìn qua là hiểu, tìm một cái lý do liền dẫn người đi.
Cảnh Thất lúc này mới hơi hơi dừng cước bộ, sắc mặt khẽ hạ: “Vu đồng, có chút chuyện cần nói với ngươi, mặc dù những lời ta sắp nói đây có thể không thích hợp cho lắm.”
Ô Khê ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Thất chậm rãi nói tiếp: ” Chúng ta Đại Khánh, nam hài tử hai mươi tuổi liền làm lễ đội mũ, sau lễ đó thì được công nhận là trưởng thành, nếu là thế gia đệ tử, hoặc là có công danh trong người, trên mười lăm tuổi sẽ được vào triều để lắng nghe các loại ý kiến, cũng có thể đón dâu, về sau mỗi lần nói cái gì, người khác sẽ không xem là lời của tiểu hài tử nữa.”
Ô Khê có chút không rõ hắn muốn biểu đạt ý tứ gì.
Cảnh Thất lắc đầu, quay lại nhìn hắn, gần gũi mà nhìn, Ô Khê lúc này mới phát hiện Nam Trữ vương thật sự xinh đẹp, khuôn mặt từng chỗ đều là tinh điêu tế mài, vì là thuộc quý tộc Đại Khánh cuộc sống an nhàn sung sướng nên da thịt vô cùng trắng trẻo non mịn, tuy hình dáng còn là hài tử, nhưng lúc mà hắn nhìn qua, ánh mắt ấy liền khiến người khác xem nhẹ mọi thứ xung quanh, không kìm lòng nổi mà muốn nghe cho rõ ràng từng lời hắn nói.
Cảnh Thất đem thanh âm cơ hồ đều đặt ở trong cổ họng, thanh khí trống rỗng lại dẫn theo vài phần xơ xác tiêu điều, nói rằng: “Nếu ngươi không phải đang ở cái tuổi này, nếu chưa phải ngươi chưa làm cái lễ trọng danh nặng nề ấy, thì việc làm của ngươi hôm nay, chính là chết một ngàn lẫn không đủ.”
Ô Khê mở to hai mắt, lăng lăng mà nhìn hắn.
Quả nhiên là hắn không rõ.
Cảnh Thất nheo mắt, hơi hơi ngửa đầu nhìn trời, thì thầm giống như đang tự nói với bản thân: ” Ngươi mới đến, có một số việc không hiểu, người hôm nay tưởng muốn giết ngươi chính là đại hoàng tử Hách Liên Chiêu, ngươi trêu đùa Giản Tự Tông Giản thượng thư chính là phụ thân của mẫu phi Đại hoàng tử, hiện giờ phe Đại hoàng tử ở trong triều đình chính là một tay che trời, ngay cả Thái tử đều không để vào mắt, nếu như hắn có tâm hại ngươi…”
Ô Khê trầm mặc một lúc lâu, mới ngắt lời mà nói: ” Ngươi vì cái gì lại nói với ta những lời này?”
Cảnh Thất cười rộ lên, vì cái gì nói với Vu đồng những lời này? Vì cái gì Hách Liên Bái cứ kiên quyết muốn hắn tiếp đón viễn khách?
Trong triều tranh đoạt đấu đá đã gần đến hồi quyết liệt, Hách Liên Chiêu cùng Hách Liên Diệu cũng đã là không chết không ngừng, trong mắt Hách Liên Bái, có lẽ tiểu nhi tử trầm mặc ít lời Thái tử kia thật sự không có Hoàng đế mệnh, cho dù đỉnh đỉnh danh hiệu Đông Cung, cũng bất quá chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực mà thôi.
Tương lai vô luận là nhi tử nào có được quyền thế thế địa vị, thì Thái tử tiểu nhi tử của y khẳng định sẽ không có kết cục tốt.
Hách Liên Bái bình thường đối hài tử này chẳng quan tâm, kỳ thật cũng là một loại bảo hộ.
Muốn cho các ca ca của hắn thấy hắn bao nhiêu năm qua không hề tranh đoạt quyền thế chỉ biết an phận thủ thường, lại không được sủng ái, có thể phóng hắn một con đường sống.
Nam Cương là địa phương nào? Vùng khỉ ho cò gáy, dân phong bưu hãn lại dễ thủ khó công, vừa đến xuân mùa hạ lễ, tiện độc chướng khí hoành hành, cho dù là Phùng Nguyên Cát mang theo bốn mươi vạn quân tinh nhuệ Đại Khánh tấn công cũng chỉ có thể tử ở nơi này, Hách Liên Bái đã có hơn một năm không tảo triều, vì Nam Cương Vu đồng cố ý đi ra nghênh tiếp, cố ý đem kẻ ở nhà giữ đạo hiếu Nam Trữ vương cùng Thái tử gọi đến, đây là bắt đầu cấp tiểu nhi tử tìm đường lui.
Có lẽ Hách Liên Bái chính mình cũng biết, cái gọi là tuổi xuân đang độ bất quá chỉ là chê cười, hắn không phải vương bát đản*, sống không được vạn vạn năm, nhưng một khi hắn chết, ấu tử chưa trưởng thành kia chẳng phải là sẽ bị chôn theo cùng?
*: rùa
Nam Trữ vương khi còn nhỏ đã là thư đồng của Thái Tử, xưa nay cùng Hách Liên Dực thân cận, tuổi lại cùng Nam Cương Vu đồng không sai biệt lắm, Hách Liên Bái cố ý đem hắn gọi ra, muốn cho Thái tử cùng Vu đồng có thể thân cận nhiều một chút, nếu khi còn nhỏ mà đã có cảm tình với nhau, tương lai Nam Cương có thể trở thành một đường lui của hắn, chẳng sợ lộ xa mã hàn, chẳng sợ nơi đó là nơi man di giáo hóa không thông.
Chỉ tiếc Thái tử không lĩnh cái tình này cũng hắn.
Cảnh Thất nhớ tới Hách Liên Bái cuối cùng thốt ra một chữ Dực, giật mình nhớ tới Hách Liên Dực đã muốn đi mất, trên mặt liền toát ra một trận mệt mỏi cùng thất vọng khiến hắn không khỏi thổn thức.
Hách Liên Bái trời sinh không phải loại nam nhân oai hùng vẻ vang một cõi, hắn quản không được các trọng thần luôn mang ý xấu trong đầu, chưởng quản không được các nhi tử tay chân tương tàn cuối cùng lại có ý đồ thích sát cả phụ hoàng, hắn phần tâm tư này chỉ là vì muốn lưu lại một cái tính mạng của ấu tử mà thôi.
Luân hồi thất thế, thất thế chứng kiến các loại sự việc thật đáng buồn đáng tiếc khả kính đáng khinh, cũng bất quá là một chút tình nhân gian.
Ô Khê vẫn dùng loại ánh mắt không thuận theo không buông tha bao hàm đề phòng mà trừng hắn, đồng tử trợn lên, tựa như tiểu tạc mao liều mạng tưởng bản thân có vẻ thành thục đầy uy hiếp tiểu dã miêu, Cảnh Thất nhịn không được muốn vươn tay vỗ vỗ đầu của hắn, lại nghĩ tới Giản thượng thư ăn phải quả đắng, ngượng ngùng mà thu hồi tay, cọ cọ cằm chính mình, nói rằng: ” Là ý tứ của Thái tử.”
Cảnh Thất kiếp trước da mặt đã sớm rèn đến mức lão luyện, thâm sâu tinh túy, nói dối tựa như ăn cơm uống nước, mí mắt cũng không nháy mà đem tiền căn hậu quả đều đổ lên trên người Hách Liên Dực, dù sao cũng là ý tứ của hoàng thượng. Thấy Ô Khê trên mặt lộ vẻ mê mang, lại nói: ” Hách Liên Chiêu tâm đã muốn như thế, trước mắt Thái tử điện hạ vũ dực bất phong, động hắn là không thể được, tương lai…” Hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, trên mặtchưa hiển lộ bất cứ điều gì, lại khiến Ô Khê đem đôi mắt mở to một vòng.
Cảnh Thất ánh mắt cong lên, cười cười, lại nói: ” Trận chiến ở Nam Cương… Kỳ thật không phải ý tứ hoàng thượng, ngươi hiểu chứ? ”
Vừa rồi Ô Khê nghe đến nửa ngày giống như lọt vào trong sương mù, câu này lại vừa nghe đã hiểu, nhất thời tình thế cấp bách bèn nắm chặt tay áo rộng thùng thình của Cảnh Thất: ” Ngươi nói cái gì? ”
Cảnh Thất quay đầu đi không nhìn hắn: ” Ngươi nói tộc nhân của ngươi tử thương vô số, hiện ở trong lòng nhất định rất hận người Đại Khánh chúng ta đi? ”
” Hận không thể đem cừu nhân nơi này tất cả đều giết sạch.” Ô Khê nửa điểm không mang theo do dự mà nói ra.
Cảnh Thất bị tiểu hài tử này chẳng phân biệt được đối tượng mà lôi kéo liền ngừng một chút, khụ một chút mới nói: ” Nhưng người của chúng ta chết bốn mươi vạn, bốn mươi vạn là bao nhiêu người, tử thi thể nếu là để cùng một chỗ, ngươi chính là ngưỡng đầu nhìn đến đứt cả cổ cũng nhìn không thấy đầu của nó ở đâu.”
Ô Khê vẫn cứ căm giận.
Cảnh Thất thở dài: ” Chính là vì cái gì lại không muốn đánh trận này ỷ vào không thể đâu? Người Trung Nguyên chúng ta lại không thể đến ở chỗ của các ngươi, đường đi không tiện, chính là thường xuyên lui tới đều không được, trời cao hoàng đế xa, Đại Khánh quan viên quản không đến chỗ này, Đại phù thủy của các ngươi chẳng phải vẫn là kẻ chủ trì mọi sự của tộc nhân các ngươi sao, ngươi nói Đại Khánh được cái gì tốt sao? ”
Ô Khê nhịn không được ngây ngẩn cả người, hắn dù suy nghĩ cả một đường vẫn không thể nghĩ ra đến điều này.
Cảnh Thất thanh âm phát ra càng thấp, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy hai phiến môi của hắn khẽ rung động, giọng nói giống như bịcuốn theo chiều gió, hắn nói rằng: ” Bởi vì đại hoàng tử muốn quyền lực của Phùng tướng quân, Phùng tướng quân không nguyện ý cho hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem Phùng tướng quân hại chết…”
Ô Khê ngây dại, một lúc lâu mới lúng ta lúng túng hỏi han: “Kia…vậy hoàng đế các ngươi vì cái gì lại đồng ý?”
Cảnh Thất thở dài: ” Đại Khánh lớn như vậy, hắn cũng không phải sự tình gì cũng biết.”
Ô Khê ngơ ngác mà đứng ở phía sau hắn, thẳng đến khi Trần Sơn Viễn trở về, dẫn bọn họ đi dịch quán, hắn vẫn không có phục hồi lại tinh thần. Hắn lần đầu tiên biết cái gọi là ” Hết sức quan trọng ” là có ý gì, nguyên lai một người chỉ vì thứ mà bản thân muốn, có thể không thèm quan tâm mà hại chết nhiều người như vậy, đơn giản vì…Hắn chính là cao cao tại thượng đại nhân vật, hắn có quyền thế.
Tác giả :
Priest