Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 57
Chuyện tuyển tú đã định ra như thế rồi. Thái hậu cũng không gây phiền toái gì nữa, các đại thần mừng rỡ có thừa, cũng không có dị nghị.
Đại Thịnh có điểm tốt ấy, quy củ hậu cung không có quyền tham gia vào chính trị được quản rất chặt.
Thực ra cũng phải nói, đó là vì uy tín của Thịnh Huy đế quá lớn, độc đoán trời đất. Từ xưa đến nay, quan hệ giữa quân thần luôn tồn tại một thế cược nho nhỏ, chủ cường thần nhược, chủ nhược thần cường. Cho đến bây giờ, ngoại trừ thời kỳ Tần Hoàng Hán Võ Đường Thái Tông mấy vị Hoàng đế nắm giữ quyền lực ở đỉnh cao, những Hoàng đế khác có người nào không bị thần ép, hậu cung cản trở? Dương Tĩnh sở dĩ có thể khiến chúng thần không chút dị nghị, lập Tiêu Thương Hải làm nam hậu, sau khi y thất thân vẫn có thể đưa y hồi cung, thậm chí còn phong Dương Kiện làm nhị Hoàng tử, đều là bởi vì hắn nắm quyền, quyền lực tập trung, có năng lực độc đoán trời đất.
Chỉ là ván cược giữa hắn với triều thần hắn nắm thế thượng phong, nhưng ở hậu không thể giữ vững tình trạng một người.
Đại Thịnh lấy hiếu trị quốc, Hoàng Thái hậu là thân mẫu của Dương Tĩnh, bất kể như thế nào Dương Tĩnh đều phải kính trọng bà, hiếu thuận với bà. Kiếp trước hắn là một hiếu tử, kiếp này không thể nào ngỗ nghịch. Nhưng kiếp trước những việc Tiêu Thương Hải trải qua, kiếp này hắn bất kể như thế nào cũng không cho phép. Bởi vậy giữa hắn cũng với Thái hậu, không thể tránh được việc sẽ sinh ra ngăn cách.
Dương Tĩnh không muốn mẫu tử trở mặt thành thù, đây dù sao cũng là mẫu thân thân sinh vào năm hắn ba tuổi thì một đường ôm hắn chạy trốn về Giang Nam, nơm nớp lo sợ bảo vệ hắn vài chục năm. Bởi vậy hắn phải tìm kiếm một loại cân bằng, không phải ngỗ nghịch với Thái hậu, cũng sẽ không tổn thương đến tâm của Tiêu Thương Hải.
Trong lòng hắn đã tìm được cách, chỉ là muốn làm được còn cần thời gian.
Đảo mắt đã đến tháng tám, Dương Tĩnh mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp rời đi.
Lần này Hoàng Thái hậu cũng đi. Thực ra Thái hậu không hề thích ra khỏi cung, nhưng Dương Tĩnh lấy lý do đi để giải sầu, cho nên quấn quít muốn Thái hậu đi.
Thái hậu không còn ở hậu cung, Tiêu Thương Hải chính là lớn nhất, bởi vậy Dương Tĩnh cũng sẽ không lo lắng Tiêu Thương Hải và Kiện nhi sẽ phải chịu ấm ức gì.
Trung thu ngày mười lăm tháng tám tổ chức ở chỗ săn. Thái hậu vô cùng thỏa mãn vì Hoàng hậu không ở trước mặt, cũng Hoàng thượng và mấy người Hiền phi ăn một bữa tiệc đoàn viên, bà nghĩ lúc này mới giống như người một nhà. Duy nhất không đủ chính là tôn nhi ngoan Dương Quang Vinh không ở bên cạnh.
Mấy ngày nay, lẽ ra là Hiền phi thị tẩm nhiều hơn, nhưng Hoàng thượng dường như lại thích Mạnh Quý nhân và Trương Tiệp dư, ngược lại để các nàng đến nhiều nhất. Thậm chí Hoàng thượng ở trong khu vực săn bắn bắt sống được một con báo nhỏ màu trắng, một đoàn tròn tròn nho nhỏ, rất là đáng yêu, đám người Trương Hiền phi vô cùng thích thú, nhưng Hoàng thượng lại đem thưởng cho Trương Tiệp dư.
Trương Tiệp dư cũng là cháu gái của Thái hậu, Thái hậu tuy rằng biết Hiền phi oán niệm trong lòng, nhưng là mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao thân nhi tử vẫn quan trọng hơn, chỉ cần Hoàng thượng thích là được rồi.
Đầu tháng chín Hoàng thượng mang theo đoàn người quay về Lạc Kinh, những con thú săn được mang về đều đưa cho Tiêu Thương Hải xử lý.
Tiêu Thương Hải đã quen ứng xử. Phần lớn đưa đến Hi Ninh cung, thứ tốt để lại cho Thái tử và Kiện nhi, còn lại dựa theo thứ bậc của chúng tần phi mà phân đều đến các nơi.
Dương Tĩnh cười nói:
“Đã biết ngươi là một người hào phóng, thứ tốt cũng không để lại cho mình. May là ta đã để lại cho ngươi một món đồ tốt.”
Đó là một con bạch hổ tự tay hắn săn được, da hổ lột ra tiêu chế, để dành riêng lại cho Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải cười nói:
“Lần này Hoàng thượng thu hoạch dồi dào, thật khiến thần ước ao.”
“Sang năm Vinh nhi và Kiện nhi đều lớn rồi, nói không chừng có thể dẫn bọn chúng đi cùng.”
“Quên đi. Hài tử còn nhỏ, đừng dẫn chúng đi lại thêm phiền. Ta ở lại chăm sóc bọn chúng cũng không có gì không tốt, thực ra bên cạnh Hoàng thượng cũng không phải là không có ai hầu hạ.”
Dương Tĩnh nhìn y một cái, cười hắc hắc, nói:
“Sao ta lại ngửi thấy mùi chua vậy?”
Tiêu Thương Hải trừng mắt nhìn hắn một cái, đang muốn nói gì đó, Phong thị và Đông thị đã mang Thái tử và nhị Hoàng tử đến thỉnh anh.
Phong thị là nhũ mẫu của Thái tử Dương Quang Vinh, năm đó là do Thái hậu tự mình chọn cho tôn tử. Dương Tĩnh thật vất vả mới tranh được nhi tử vào tay đưa cho Tiêu Uyển Nương nuôi nấng, những mặt khác đành phải nhượng bộ để bà làm.
Bất quá sau khi Tiêu Thương Hải hồi cung, trượng phu của Phong thị liền từ một nô tài trong phủ Nội Vụ thăng lên vị trí phó Tổng quản. Hai nhi tử của nàng, đứa lớn thông minh nhanh nhẹn, đã bỏ nô tịch, dưới động tác âm thầm không để lại dấu vết của Tiêu Bá Nguyên, được đưa vào Học quán Thái Xương nổi tiếng Trường Kinh học tập. Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, nhưng Tiêu Thương Hải từng ám chỉ nói qua tương lai có thể để nó tiến cung làm thư đồng hoặc thị vệ của Thái tử.
Phong thị cũng không phải kẻ ngốc. Theo ai có thịt ăn nàng ta còn có thể không phân rõ được sao?
Chính vì thế, Dương Tĩnh chưa bao giờ lo lắng Tiêu Thương Hải ở trong hậu cung này sẽ chịu thiệt.
Dương Quang Vinh vừa nhìn thấy phụ hoàng liền vui mừng ào đến.
“Phụ hoàng, cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn! Hây! Hây!”
Dương Tĩnh cười ha ha, ôm nhi tử lên tay:
“Ai dạy con vậy? Muốn cưỡi ngựa rồi?”
Dương Quang Vinh chỉ vào tiểu thái giám ở bên cạnh, nói:
“Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa!”
Thái giám này tên là Khúc Dương. Nói ra cũng thật khéo, lại là đường huynh đệ với Khúc Minh. Phụ thân của bọn họ là hai huynh đệ, năm đó gặp phải đại hạn, cùng không thể vượt qua được, hai huynh đệ mỗi người mang một nhi tử tiến cung làm thái giám.
Hạ Khởi tuổi già thành tinh (thực ra hắn không già, nhưng lớn hơn Thịnh Huy đế năm tuổi), lúc đầu chọn tâm phúc thì nhìn trúng Khúc Minh, sau đó vì Khúc Minh khẩn cầu, thuận tiện đề bạt đường huynh của hắn là Khúc Minh. Ai ngờ con nuôi Khúc Minh được hắn xem trọng lại bị Hoàng thượng đưa đi chăm sóc nhị Hoàng tử, hắn nghĩ trong lòng mà tiếc hận, liền có ý bồi dưỡng Khúc Dương một chút.
Khúc Dương không nhanh nhạy bằng Khúc Minh, là một người thành thật yên phận. Hạ Khởi vốn trông cậy Hoàng hậu có thể coi trọng hắn, ai ngờ Tiêu Thương Hải lại nhìn trúng sự thành thật cẩn trọng của hắn, đưa hắn cho Thái tử Dương Quang Vinh.
Phải nói là hai phu phu Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều lựa chọn không sai. Dương Thĩnh nghĩ thân phận của Kiện nhi đặc biệt, bên người cần phải có một người thông minh có khả năng, mới bảo hộ được. Mà Tiêu Thương Hải nghĩ thân phận Thái tử cao quý, tương lai phải làm con thiên hạ, người bên cạnh thành thật yên phận thì tốt hơn, miễn cho bị kích thích làm hỏng tính cách, hoặc là bị người khác lợi dụng.
Bởi vậy, hai huynh đệ Khúc Dương cùng Khúc Minh mỗi người hầu hạ một chủ tử. Ngược lại cũng tốt. Người hai huynh đệ hầu hạ bên cạnh cũng là huynh đệ, tương lai liền càng thêm thân mật.
Dương Tĩnh gần như ôm không nổi nhi tử trong lòng đang hoa chân múa tay vui sướng.
Tiêu Thương Hải nói:
“Mấy ngày nay Vinh nhi rất mê cưỡi ngựa, mỗi ngày đều để Khúc Dương ở trong cung cõng nó bò tới bò lui, đúng là tràn đầy tinh lực.”
Dương Tĩnh nghe xong, ôm nhi tử lên cắn một cái, nói:
“Chờ Vinh nhi lớn hơn một chút, phụ hoàng liền tự mình mang con đi cưỡi ngựa.”
Vinh nhi nghe xong hai mắt sáng lên, nha nha kêu lên ầm ỹ (người còn quá nhỏ, miệng nói còn chưa được rõ ràng, hơn nữa miệng còn chưa có răng, càng vui vẻ thì càng không nói rõ ràng).
Loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu này Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều không thể hiểu nổi, nhưng Dương Kiện ngồi trên tháp ở một bên dường như lại nghe hiểu, a a a vỗ tay hưởng ứng.
Cuối cùng Dương Tĩnh thả nhi tử ra để cho bé chạy loạn trong điện, Dương Kiện sớm chờ đỏ mắt ở một bên lập tức hoạt động tay chân bò đến.
Dương Tĩnh ôm bé lên, lại hôn hai cái lên khuôn mặt nho nhỏ toàn thịt của bé, vui mừng nói:
“Kiện nhi cũng lớn hơn một chút rồi.”
Không thể trách hắn cảm khái. Ở thời cổ đại kỹ thuật chữa bệnh còn lạc hậu này, một hài tử sinh non thiếu tháng có thể thuận lợi sống sót, thực sự là quá không dễ dàng.
Không ngờ hắn đi lâu như thế, Dương Kiện lại vẫn còn nhớ rõ hắn, cười ha ha ôm bé vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, vỗ hai cái lên mặt Dương Tĩnh.
Tiêu Thương Hải cùng Đông thị giật nảy mình.
Dương Tĩnh lại càng vui vẻ, cười ha ha nói:
“Không ngờ Kiện nhi cũng hoạt bát hơn rất nhiều. A, bàn tay nhỏ bé này còn rất có lực. Nào, lại vỗ hai cái nữa đi.”
Nói rồi còn thật sự đưa mặt lại gần.
Tiêu Thương Hải vừa nhìn liền biết Hoàng thượng đang giả ngốc, ôm lấy Kiện nhi, nói:
“Hoàng thượng đừng nuông chiều nó. Hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, phá quy củ là không được rồi.”
Dương Kiện thấy mình bị ôm đi, liền vươn cánh tay nhỏ bé ra, kêu một tiếng với Dương Tĩnh:
“Phụ phụ.”
Đại Thịnh có điểm tốt ấy, quy củ hậu cung không có quyền tham gia vào chính trị được quản rất chặt.
Thực ra cũng phải nói, đó là vì uy tín của Thịnh Huy đế quá lớn, độc đoán trời đất. Từ xưa đến nay, quan hệ giữa quân thần luôn tồn tại một thế cược nho nhỏ, chủ cường thần nhược, chủ nhược thần cường. Cho đến bây giờ, ngoại trừ thời kỳ Tần Hoàng Hán Võ Đường Thái Tông mấy vị Hoàng đế nắm giữ quyền lực ở đỉnh cao, những Hoàng đế khác có người nào không bị thần ép, hậu cung cản trở? Dương Tĩnh sở dĩ có thể khiến chúng thần không chút dị nghị, lập Tiêu Thương Hải làm nam hậu, sau khi y thất thân vẫn có thể đưa y hồi cung, thậm chí còn phong Dương Kiện làm nhị Hoàng tử, đều là bởi vì hắn nắm quyền, quyền lực tập trung, có năng lực độc đoán trời đất.
Chỉ là ván cược giữa hắn với triều thần hắn nắm thế thượng phong, nhưng ở hậu không thể giữ vững tình trạng một người.
Đại Thịnh lấy hiếu trị quốc, Hoàng Thái hậu là thân mẫu của Dương Tĩnh, bất kể như thế nào Dương Tĩnh đều phải kính trọng bà, hiếu thuận với bà. Kiếp trước hắn là một hiếu tử, kiếp này không thể nào ngỗ nghịch. Nhưng kiếp trước những việc Tiêu Thương Hải trải qua, kiếp này hắn bất kể như thế nào cũng không cho phép. Bởi vậy giữa hắn cũng với Thái hậu, không thể tránh được việc sẽ sinh ra ngăn cách.
Dương Tĩnh không muốn mẫu tử trở mặt thành thù, đây dù sao cũng là mẫu thân thân sinh vào năm hắn ba tuổi thì một đường ôm hắn chạy trốn về Giang Nam, nơm nớp lo sợ bảo vệ hắn vài chục năm. Bởi vậy hắn phải tìm kiếm một loại cân bằng, không phải ngỗ nghịch với Thái hậu, cũng sẽ không tổn thương đến tâm của Tiêu Thương Hải.
Trong lòng hắn đã tìm được cách, chỉ là muốn làm được còn cần thời gian.
Đảo mắt đã đến tháng tám, Dương Tĩnh mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp rời đi.
Lần này Hoàng Thái hậu cũng đi. Thực ra Thái hậu không hề thích ra khỏi cung, nhưng Dương Tĩnh lấy lý do đi để giải sầu, cho nên quấn quít muốn Thái hậu đi.
Thái hậu không còn ở hậu cung, Tiêu Thương Hải chính là lớn nhất, bởi vậy Dương Tĩnh cũng sẽ không lo lắng Tiêu Thương Hải và Kiện nhi sẽ phải chịu ấm ức gì.
Trung thu ngày mười lăm tháng tám tổ chức ở chỗ săn. Thái hậu vô cùng thỏa mãn vì Hoàng hậu không ở trước mặt, cũng Hoàng thượng và mấy người Hiền phi ăn một bữa tiệc đoàn viên, bà nghĩ lúc này mới giống như người một nhà. Duy nhất không đủ chính là tôn nhi ngoan Dương Quang Vinh không ở bên cạnh.
Mấy ngày nay, lẽ ra là Hiền phi thị tẩm nhiều hơn, nhưng Hoàng thượng dường như lại thích Mạnh Quý nhân và Trương Tiệp dư, ngược lại để các nàng đến nhiều nhất. Thậm chí Hoàng thượng ở trong khu vực săn bắn bắt sống được một con báo nhỏ màu trắng, một đoàn tròn tròn nho nhỏ, rất là đáng yêu, đám người Trương Hiền phi vô cùng thích thú, nhưng Hoàng thượng lại đem thưởng cho Trương Tiệp dư.
Trương Tiệp dư cũng là cháu gái của Thái hậu, Thái hậu tuy rằng biết Hiền phi oán niệm trong lòng, nhưng là mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao thân nhi tử vẫn quan trọng hơn, chỉ cần Hoàng thượng thích là được rồi.
Đầu tháng chín Hoàng thượng mang theo đoàn người quay về Lạc Kinh, những con thú săn được mang về đều đưa cho Tiêu Thương Hải xử lý.
Tiêu Thương Hải đã quen ứng xử. Phần lớn đưa đến Hi Ninh cung, thứ tốt để lại cho Thái tử và Kiện nhi, còn lại dựa theo thứ bậc của chúng tần phi mà phân đều đến các nơi.
Dương Tĩnh cười nói:
“Đã biết ngươi là một người hào phóng, thứ tốt cũng không để lại cho mình. May là ta đã để lại cho ngươi một món đồ tốt.”
Đó là một con bạch hổ tự tay hắn săn được, da hổ lột ra tiêu chế, để dành riêng lại cho Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải cười nói:
“Lần này Hoàng thượng thu hoạch dồi dào, thật khiến thần ước ao.”
“Sang năm Vinh nhi và Kiện nhi đều lớn rồi, nói không chừng có thể dẫn bọn chúng đi cùng.”
“Quên đi. Hài tử còn nhỏ, đừng dẫn chúng đi lại thêm phiền. Ta ở lại chăm sóc bọn chúng cũng không có gì không tốt, thực ra bên cạnh Hoàng thượng cũng không phải là không có ai hầu hạ.”
Dương Tĩnh nhìn y một cái, cười hắc hắc, nói:
“Sao ta lại ngửi thấy mùi chua vậy?”
Tiêu Thương Hải trừng mắt nhìn hắn một cái, đang muốn nói gì đó, Phong thị và Đông thị đã mang Thái tử và nhị Hoàng tử đến thỉnh anh.
Phong thị là nhũ mẫu của Thái tử Dương Quang Vinh, năm đó là do Thái hậu tự mình chọn cho tôn tử. Dương Tĩnh thật vất vả mới tranh được nhi tử vào tay đưa cho Tiêu Uyển Nương nuôi nấng, những mặt khác đành phải nhượng bộ để bà làm.
Bất quá sau khi Tiêu Thương Hải hồi cung, trượng phu của Phong thị liền từ một nô tài trong phủ Nội Vụ thăng lên vị trí phó Tổng quản. Hai nhi tử của nàng, đứa lớn thông minh nhanh nhẹn, đã bỏ nô tịch, dưới động tác âm thầm không để lại dấu vết của Tiêu Bá Nguyên, được đưa vào Học quán Thái Xương nổi tiếng Trường Kinh học tập. Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, nhưng Tiêu Thương Hải từng ám chỉ nói qua tương lai có thể để nó tiến cung làm thư đồng hoặc thị vệ của Thái tử.
Phong thị cũng không phải kẻ ngốc. Theo ai có thịt ăn nàng ta còn có thể không phân rõ được sao?
Chính vì thế, Dương Tĩnh chưa bao giờ lo lắng Tiêu Thương Hải ở trong hậu cung này sẽ chịu thiệt.
Dương Quang Vinh vừa nhìn thấy phụ hoàng liền vui mừng ào đến.
“Phụ hoàng, cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn! Hây! Hây!”
Dương Tĩnh cười ha ha, ôm nhi tử lên tay:
“Ai dạy con vậy? Muốn cưỡi ngựa rồi?”
Dương Quang Vinh chỉ vào tiểu thái giám ở bên cạnh, nói:
“Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa!”
Thái giám này tên là Khúc Dương. Nói ra cũng thật khéo, lại là đường huynh đệ với Khúc Minh. Phụ thân của bọn họ là hai huynh đệ, năm đó gặp phải đại hạn, cùng không thể vượt qua được, hai huynh đệ mỗi người mang một nhi tử tiến cung làm thái giám.
Hạ Khởi tuổi già thành tinh (thực ra hắn không già, nhưng lớn hơn Thịnh Huy đế năm tuổi), lúc đầu chọn tâm phúc thì nhìn trúng Khúc Minh, sau đó vì Khúc Minh khẩn cầu, thuận tiện đề bạt đường huynh của hắn là Khúc Minh. Ai ngờ con nuôi Khúc Minh được hắn xem trọng lại bị Hoàng thượng đưa đi chăm sóc nhị Hoàng tử, hắn nghĩ trong lòng mà tiếc hận, liền có ý bồi dưỡng Khúc Dương một chút.
Khúc Dương không nhanh nhạy bằng Khúc Minh, là một người thành thật yên phận. Hạ Khởi vốn trông cậy Hoàng hậu có thể coi trọng hắn, ai ngờ Tiêu Thương Hải lại nhìn trúng sự thành thật cẩn trọng của hắn, đưa hắn cho Thái tử Dương Quang Vinh.
Phải nói là hai phu phu Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều lựa chọn không sai. Dương Thĩnh nghĩ thân phận của Kiện nhi đặc biệt, bên người cần phải có một người thông minh có khả năng, mới bảo hộ được. Mà Tiêu Thương Hải nghĩ thân phận Thái tử cao quý, tương lai phải làm con thiên hạ, người bên cạnh thành thật yên phận thì tốt hơn, miễn cho bị kích thích làm hỏng tính cách, hoặc là bị người khác lợi dụng.
Bởi vậy, hai huynh đệ Khúc Dương cùng Khúc Minh mỗi người hầu hạ một chủ tử. Ngược lại cũng tốt. Người hai huynh đệ hầu hạ bên cạnh cũng là huynh đệ, tương lai liền càng thêm thân mật.
Dương Tĩnh gần như ôm không nổi nhi tử trong lòng đang hoa chân múa tay vui sướng.
Tiêu Thương Hải nói:
“Mấy ngày nay Vinh nhi rất mê cưỡi ngựa, mỗi ngày đều để Khúc Dương ở trong cung cõng nó bò tới bò lui, đúng là tràn đầy tinh lực.”
Dương Tĩnh nghe xong, ôm nhi tử lên cắn một cái, nói:
“Chờ Vinh nhi lớn hơn một chút, phụ hoàng liền tự mình mang con đi cưỡi ngựa.”
Vinh nhi nghe xong hai mắt sáng lên, nha nha kêu lên ầm ỹ (người còn quá nhỏ, miệng nói còn chưa được rõ ràng, hơn nữa miệng còn chưa có răng, càng vui vẻ thì càng không nói rõ ràng).
Loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu này Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều không thể hiểu nổi, nhưng Dương Kiện ngồi trên tháp ở một bên dường như lại nghe hiểu, a a a vỗ tay hưởng ứng.
Cuối cùng Dương Tĩnh thả nhi tử ra để cho bé chạy loạn trong điện, Dương Kiện sớm chờ đỏ mắt ở một bên lập tức hoạt động tay chân bò đến.
Dương Tĩnh ôm bé lên, lại hôn hai cái lên khuôn mặt nho nhỏ toàn thịt của bé, vui mừng nói:
“Kiện nhi cũng lớn hơn một chút rồi.”
Không thể trách hắn cảm khái. Ở thời cổ đại kỹ thuật chữa bệnh còn lạc hậu này, một hài tử sinh non thiếu tháng có thể thuận lợi sống sót, thực sự là quá không dễ dàng.
Không ngờ hắn đi lâu như thế, Dương Kiện lại vẫn còn nhớ rõ hắn, cười ha ha ôm bé vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, vỗ hai cái lên mặt Dương Tĩnh.
Tiêu Thương Hải cùng Đông thị giật nảy mình.
Dương Tĩnh lại càng vui vẻ, cười ha ha nói:
“Không ngờ Kiện nhi cũng hoạt bát hơn rất nhiều. A, bàn tay nhỏ bé này còn rất có lực. Nào, lại vỗ hai cái nữa đi.”
Nói rồi còn thật sự đưa mặt lại gần.
Tiêu Thương Hải vừa nhìn liền biết Hoàng thượng đang giả ngốc, ôm lấy Kiện nhi, nói:
“Hoàng thượng đừng nuông chiều nó. Hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, phá quy củ là không được rồi.”
Dương Kiện thấy mình bị ôm đi, liền vươn cánh tay nhỏ bé ra, kêu một tiếng với Dương Tĩnh:
“Phụ phụ.”
Tác giả :
Thập Thế