Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 145: Phiên ngoại chi hiện đại (9)
Lư Tỉnh Trần thay quần áo đã khử trùng, đứng ở bên cạnh An Sâm nắm tay cậu.
Hai chân An Sâm nhấc lên, giẫm trên bàn đạp, bác sĩ và mấy y tá đang bận rộn ở thân dưới của cậu. Cửa tử cung của cậu đã mở, chậm rãi mở đến mức có thể chứa được thai nhi. Lúc này cơn đau bụng sinh càng gấp hơn, gần như là liên tục không dừng, nước ối không ngừng chảy ra, An Sâm nghĩ mình như bị cắt thành hai đoạn, xương hông cũng sắp gãy mất, trong bụng giống như có người đang cầm dao liên tục cắt xẻ, đau đớn giống như bị xé rách từ bên trong.
“Được rồi, hiện tại bắt đầu hít thở, cố sức hít sâu… Được rồi, bây giờ cố sức đẩy xuống dưới. Cố sức…”
Giọng nói của bác sĩ đều đều, vô cùng trấn định.
“A ưm ——“
An Sâm nghẹn đủ khí, gương mặt nhăn nhúm lại.
Lư Tỉnh Trần ở bên cạnh cổ vũ cậu cố lên, trong lòng vô cùng yêu thương.
An Sâm lên giường sinh lúc ba giờ sáng, thế nhưng lăn qua lăn lại lâu như vậy, nước ối đã sắp chảy ra hết, đứa bé vẫn chưa đi ra. Lư Tỉnh Trần cuối cùng không nhịn được nói:
“An Sâm, chúng ta sinh mổ đi. Sinh mổ thôi. Sinh tự nhiên quá khổ cực rồi!”
“Câm —— miệng!”
An Sâm đang cố sức, Lư Tỉnh Trần lại còn ở bên cạnh phá bĩnh.
Bác sĩ nhìn loại tình huống này cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói:
“Hiện tại không phải anh muốn mổ là có thể mổ. Đầu của đứa bé đã sắp ra đây rồi, mắc ở bên trong không thể mổ. Không bằng lại cố đẩy đứa bé ra lần nữa, có thể đi từ trong bụng ra. Khổ cực lúc trước không phải bỏ phí, bụng cũng đỡ phải chịu một dao.”
Lư Tỉnh Trần nghe mà chân mềm nhũn. Này cũng quá thê thảm.
An Sâm nghe bác sĩ nói đầu đứa bé đã sắp ra đây rồi, mắt sáng lên, cơn đau bụng sinh lại kéo đến, liền cong người dậy gầm nhẹ một tiếng, liều mạng cố đẩy xuống dưới.
Bác sĩ nói:
“Được rồi đây, cứ dùng sức như vậy. Thêm vài lần nữa đứa bé ra rồi, kiên trì giữ đi! Đã chạm thấy đầu rồi!”
“A —— Đau! Đau quá ——“
Khóe mắt An Sâm ngập nước. Sinh con đã bước vào thời khắc then chốt nhất, cậu thét lên đau đớn bỏ tay Lư Tỉnh Trần ra, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên, nghẹn đủ sức lực toàn thân đẩy xuống dưới.
“A! A a… Đau —— A! Ư…”
Ngũ quan của An Sâm nhăn chặt lại, vừa rên rỉ, vừa dùng sức. Lư Tỉnh Trần lấy điện thoại di động mở chức năng ghi hình, hoang mang rối loạn muốn ghi lại khoảnh khắc con được sinh ra.
Cái đầu ướt sũng của thai nhi cuối cùng cũng đi ra, một tấc một tấc theo sức đẩy trượt ra ngoài.
“Đúng, tốt, giữ nguyên lực đẩy như vậy. Hít sâu, đẩy xuống dưới… Hít sâu, đẩy xuống dưới. Đúng rồi! Tiếp tục!”
Bác sĩ bình tĩnh ở bên cạnh chỉ đạo, An Sâm cảm thấy lỗ tai ong ong, gần như không nghe thấy gì cả, toàn thân giống như vừa bước ra từ bồn tắm, gương mặt vì bị đau đớn kích thích mà trào nước mắt, tóc cũng ướt đẫm.
Lư Tỉnh Trần giơ điện thoại di động lên chuyển về phía thân dưới của An Sâm, chỉ thấy cái đầu đen dính dính của thai nhi đi ra, cửa huyệt theo mỗi lần đẩy xuống liền chậm rãi mở rộng, bị toàn bộ cái đầu thật lớn của thai nhi đẩy ra thành một cái động đen.
Thai nhi chậm rãi trượt qua xương hông chật hẹp, đi qua xương chậu, từng chút từng chút một trượt xuống, mỗi một tấc đi xuống đều giống như một cái búa thật lớn đập vào ruột An Sâm.
Thân dưới của An Sâm bị vật lớn mắc đau đến chết đi sống lại, đau đến mức không thở nổi.
“Đau… Giống như sắp rách ra rồi. A a —— a, a…”
Giọng nói của An Sâm cũng nghẹn lại.
Sắc mặt Lư Tỉnh Trần trắng bệch, bàn tay giơ điện thoại di động cũng run lên. Anh vốn không biết lá gan của mình lại nhỏ như vậy. Miệng không ngừng trấn an An Sâm.
“Không sao đâu, có anh ở đây, không sợ. Con sắp đi ra rồi, anh đã nhìn thấy. An Sâm, cố gắng lên! Cố gắng lên! Sắp có thể thấy con của chúng ta rồi!”
Đầu của đứa bé cuối cùng cũng đi ra hết. Bác sĩ đỡ lấy cái đầu nhỏ, cổ vũ lần cuối:
“Cố lên một lần nữa! Thêm một lần nữa là đứa bé ra rồi!”
Trước mắt An Sâm biến thành màu đen, huyệt Thái dương giật giật, nghĩ nếu không sinh con ra thì cửa huyệt của mình sẽ nổ tung. Cậu hít một hơi thật sâu, thân thể cong lên, toàn lực đẩy xuống ——
Lư Tỉnh Trần tận mắt nhìn thấy cái đầu nhỏ của thai nhi chuyển động ở cửa huyệt tái nhợt, sau đó vai nhỏ, đôi chân, thoáng cái tất cả đều trượt ra.
“Oa ——“
Tiếng khóc to rõ của đứa bé vang lên trong phòng sinh. An Sâm giống như khí cầu bị chọc thủng, thoáng cái ngã xuống giường sinh, không hề nhúc nhích mà chỉ không ngừng thở dốc.
“Là một bé gái! Chúc mừng hai người! Cha bé có muốn đến cắt cuống rốn không?”
Tiếng y tá giống như bay bổng ở bên tai. Bước chân Lư Tỉnh Trần như nhũn ra, cắt cuống rốn cho con gái nhỏ, lại nhớ ra:
“Vẫn còn một.”
Vừa nói, An Sâm ở bên kia liền bắt đầu rên rỉ.
Bác sĩ rất lạc quan, còn nói đùa:
“Trước lạ sau quen, lần này chúng ta lại đón nốt em trai ra.”
“Không, không có sức…”
An Sâm thở hồng hộc ôm bụng, huyệt Thái Dương vẫn còn giật giật đau đớn, thở dốc cũng rất cố sức.
Lư Tỉnh Trần luống cuống tay chân nói:
“An Sâm, cố gắng lên! Em cố gắng thêm chút nữa! Sau này gì anh cũng nghe lời em! Chúng ta không bao giờ… sinh nữa, chỉ lần này thôi, không bao giờ… sinh nữa!”
An Sâm hầm hừ vài tiếng, đứa bé đã dọc theo đường sinh mà chị gái mở ra trượt xuống. Thai nhi này vóc dáng nhỏ hơn, đi qua cũng không thảm thiết như trước, nhưng là khi đến cửa huyệt thì mắc lại một chút, cần dùng sức giúp đỡ.
Bác sĩ đứng thẳng đè xuống cái bụng vẫn nhô lên của An Sâm.
“A ——“
An Sâm gần như là giật bắn người lên.
Bác sĩ giống như chỉ tùy tiện đè lên bụng cậu một cái, nhưng sức rất lớn, An Sâm nghĩ ông ta vừa rồi thiếu chút nữa là phá nát bụng mình, bụng như muốn nổ tung, đau đến mức cậu lập tức tỉnh táo lại.
Bác sĩ nói:
“Cậu có ổn không? Nếu như không có sức, tôi có thể giúp cậu xoa bụng cho đứa bé chui ra, chỉ là đau một chút.”
Đáy mắt An Sâm hiện lên tia máu, cắn răng nói:
“Tôi có thể… Tôi tự sinh!”
Lần này bởi vì sản đạo đã mở đủ rộng, cũng đủ trơn, lại có một thai nhi béo tròn đi qua, lần này cũng rất thuận lợi trượt qua, trước sau chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Lư Tỉnh Trần tận mắt nhìn con mình ra đời, nước mắt giàn giụa. Trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ để cho An Sâm sinh tiếp nữa.
Kiếp trước kiếp này, người này vì mình mà nỗ lực nhiều lắm. Con có một là đủ rồi, huống chi lần này còn là thai song sinh. Sau này có trai có gái, nhà họ Lư không thiếu người thừa kế.
Lư Tỉnh Thế nói chuyện điện thoại xong, vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Trong miệng ngậm điếu thuốc, cũng không châm, nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài dần dần mờ sáng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sáng sớm hơn bảy giờ, mặt trời mọc lên, người qua lại cũng bệnh viện đông dần.
Lư Tỉnh Trần đẩy cửa phòng sinh ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, vừa khóc vừa cười kêu lên:
“Sinh rồi sinh rồi! An Sâm sinh một đôi long phượng, đều bình an! Chị gái ra trước, sau là em trai.”
Lư Tỉnh Trần ngây người ra hồi lâu, mới nhẹ nhàng cầm điếu thuốc xuống, nói một tiếng:
“Tốt!”
Lư Tỉnh Trần đóng cửa lại đi vào tiếp. Lư Tỉnh Thế ở bên ngoài, nghe tiếng trẻ con khóc oa oa truyền ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua sót.
Anh cũng muốn làm cha. Cho dù là tự mình sinh cũng tốt.
Bác Trần đến bệnh viện, mang theo một đống thứ. An Sâm đã được đưa về phòng bệnh.
Hai đứa bé tuy rằng sinh non, nhưng đều rất khỏe mạnh, một đứa hơn năm cân, một đứa hơn bốn cân, đều đang ở trong phòng chăm sóc. Lư Tỉnh Trần hưng phấn chụp mình bọn nhỏ, gửi vào hòm thư cho cha mẹ.
Buổi chiều An Sâm mới tỉnh lại, tinh thần khôi phục không tệ, nhờ y tá ôm bọn nhỏ đến. Cằm Lư Tỉnh Trần lún phún râu, viền mắt cũng xanh đen, nhưng rất hưng phấn:
“Lần này bé gái là chị, bé trai là em. Chị ở trước, em ở sau, vừa đúng một chữ ‘Tốt’.”
An Sâm nắm tay anh cười, nói:
“Anh đừng đi. Ở lại đây cùng em.”
“Anh không đi đâu cả. Yên tâm, bác Trần đã mang quần áo và đồ dùng hàng ngày đến cho anh thay rửa, nhìn qua là muốn để anh cùng nằm viện với em đấy.”
An Sâm cười ra tiếng.
“Bác Trần thật sự là quá chu đáo rồi.”
“Có khát nước không? Phía dưới có đau không? Hay là gọi bác sĩ đến xem cho em nhé?”
Giọng nói của Lư Tỉnh Trần mềm nhẹ, ánh mắt nhìn An Sâm cũng dịu dàng như nước.
An Sâm đã uống qua canh gà và cháo thịt bác Trần mang đến, cười lắc đầu, hỏi:
“Anh ăn chưa?”
“Ăn xong rồi.”
Y tá ôm bọn nhỏ đến, đặt ở bên giường bệnh của An Sâm. Lư Tỉnh Trần nghiêng người qua, giơ điện thoại di động lên tự chụp ảnh cho một nhà bốn người.
Hai chân An Sâm nhấc lên, giẫm trên bàn đạp, bác sĩ và mấy y tá đang bận rộn ở thân dưới của cậu. Cửa tử cung của cậu đã mở, chậm rãi mở đến mức có thể chứa được thai nhi. Lúc này cơn đau bụng sinh càng gấp hơn, gần như là liên tục không dừng, nước ối không ngừng chảy ra, An Sâm nghĩ mình như bị cắt thành hai đoạn, xương hông cũng sắp gãy mất, trong bụng giống như có người đang cầm dao liên tục cắt xẻ, đau đớn giống như bị xé rách từ bên trong.
“Được rồi, hiện tại bắt đầu hít thở, cố sức hít sâu… Được rồi, bây giờ cố sức đẩy xuống dưới. Cố sức…”
Giọng nói của bác sĩ đều đều, vô cùng trấn định.
“A ưm ——“
An Sâm nghẹn đủ khí, gương mặt nhăn nhúm lại.
Lư Tỉnh Trần ở bên cạnh cổ vũ cậu cố lên, trong lòng vô cùng yêu thương.
An Sâm lên giường sinh lúc ba giờ sáng, thế nhưng lăn qua lăn lại lâu như vậy, nước ối đã sắp chảy ra hết, đứa bé vẫn chưa đi ra. Lư Tỉnh Trần cuối cùng không nhịn được nói:
“An Sâm, chúng ta sinh mổ đi. Sinh mổ thôi. Sinh tự nhiên quá khổ cực rồi!”
“Câm —— miệng!”
An Sâm đang cố sức, Lư Tỉnh Trần lại còn ở bên cạnh phá bĩnh.
Bác sĩ nhìn loại tình huống này cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói:
“Hiện tại không phải anh muốn mổ là có thể mổ. Đầu của đứa bé đã sắp ra đây rồi, mắc ở bên trong không thể mổ. Không bằng lại cố đẩy đứa bé ra lần nữa, có thể đi từ trong bụng ra. Khổ cực lúc trước không phải bỏ phí, bụng cũng đỡ phải chịu một dao.”
Lư Tỉnh Trần nghe mà chân mềm nhũn. Này cũng quá thê thảm.
An Sâm nghe bác sĩ nói đầu đứa bé đã sắp ra đây rồi, mắt sáng lên, cơn đau bụng sinh lại kéo đến, liền cong người dậy gầm nhẹ một tiếng, liều mạng cố đẩy xuống dưới.
Bác sĩ nói:
“Được rồi đây, cứ dùng sức như vậy. Thêm vài lần nữa đứa bé ra rồi, kiên trì giữ đi! Đã chạm thấy đầu rồi!”
“A —— Đau! Đau quá ——“
Khóe mắt An Sâm ngập nước. Sinh con đã bước vào thời khắc then chốt nhất, cậu thét lên đau đớn bỏ tay Lư Tỉnh Trần ra, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên, nghẹn đủ sức lực toàn thân đẩy xuống dưới.
“A! A a… Đau —— A! Ư…”
Ngũ quan của An Sâm nhăn chặt lại, vừa rên rỉ, vừa dùng sức. Lư Tỉnh Trần lấy điện thoại di động mở chức năng ghi hình, hoang mang rối loạn muốn ghi lại khoảnh khắc con được sinh ra.
Cái đầu ướt sũng của thai nhi cuối cùng cũng đi ra, một tấc một tấc theo sức đẩy trượt ra ngoài.
“Đúng, tốt, giữ nguyên lực đẩy như vậy. Hít sâu, đẩy xuống dưới… Hít sâu, đẩy xuống dưới. Đúng rồi! Tiếp tục!”
Bác sĩ bình tĩnh ở bên cạnh chỉ đạo, An Sâm cảm thấy lỗ tai ong ong, gần như không nghe thấy gì cả, toàn thân giống như vừa bước ra từ bồn tắm, gương mặt vì bị đau đớn kích thích mà trào nước mắt, tóc cũng ướt đẫm.
Lư Tỉnh Trần giơ điện thoại di động lên chuyển về phía thân dưới của An Sâm, chỉ thấy cái đầu đen dính dính của thai nhi đi ra, cửa huyệt theo mỗi lần đẩy xuống liền chậm rãi mở rộng, bị toàn bộ cái đầu thật lớn của thai nhi đẩy ra thành một cái động đen.
Thai nhi chậm rãi trượt qua xương hông chật hẹp, đi qua xương chậu, từng chút từng chút một trượt xuống, mỗi một tấc đi xuống đều giống như một cái búa thật lớn đập vào ruột An Sâm.
Thân dưới của An Sâm bị vật lớn mắc đau đến chết đi sống lại, đau đến mức không thở nổi.
“Đau… Giống như sắp rách ra rồi. A a —— a, a…”
Giọng nói của An Sâm cũng nghẹn lại.
Sắc mặt Lư Tỉnh Trần trắng bệch, bàn tay giơ điện thoại di động cũng run lên. Anh vốn không biết lá gan của mình lại nhỏ như vậy. Miệng không ngừng trấn an An Sâm.
“Không sao đâu, có anh ở đây, không sợ. Con sắp đi ra rồi, anh đã nhìn thấy. An Sâm, cố gắng lên! Cố gắng lên! Sắp có thể thấy con của chúng ta rồi!”
Đầu của đứa bé cuối cùng cũng đi ra hết. Bác sĩ đỡ lấy cái đầu nhỏ, cổ vũ lần cuối:
“Cố lên một lần nữa! Thêm một lần nữa là đứa bé ra rồi!”
Trước mắt An Sâm biến thành màu đen, huyệt Thái dương giật giật, nghĩ nếu không sinh con ra thì cửa huyệt của mình sẽ nổ tung. Cậu hít một hơi thật sâu, thân thể cong lên, toàn lực đẩy xuống ——
Lư Tỉnh Trần tận mắt nhìn thấy cái đầu nhỏ của thai nhi chuyển động ở cửa huyệt tái nhợt, sau đó vai nhỏ, đôi chân, thoáng cái tất cả đều trượt ra.
“Oa ——“
Tiếng khóc to rõ của đứa bé vang lên trong phòng sinh. An Sâm giống như khí cầu bị chọc thủng, thoáng cái ngã xuống giường sinh, không hề nhúc nhích mà chỉ không ngừng thở dốc.
“Là một bé gái! Chúc mừng hai người! Cha bé có muốn đến cắt cuống rốn không?”
Tiếng y tá giống như bay bổng ở bên tai. Bước chân Lư Tỉnh Trần như nhũn ra, cắt cuống rốn cho con gái nhỏ, lại nhớ ra:
“Vẫn còn một.”
Vừa nói, An Sâm ở bên kia liền bắt đầu rên rỉ.
Bác sĩ rất lạc quan, còn nói đùa:
“Trước lạ sau quen, lần này chúng ta lại đón nốt em trai ra.”
“Không, không có sức…”
An Sâm thở hồng hộc ôm bụng, huyệt Thái Dương vẫn còn giật giật đau đớn, thở dốc cũng rất cố sức.
Lư Tỉnh Trần luống cuống tay chân nói:
“An Sâm, cố gắng lên! Em cố gắng thêm chút nữa! Sau này gì anh cũng nghe lời em! Chúng ta không bao giờ… sinh nữa, chỉ lần này thôi, không bao giờ… sinh nữa!”
An Sâm hầm hừ vài tiếng, đứa bé đã dọc theo đường sinh mà chị gái mở ra trượt xuống. Thai nhi này vóc dáng nhỏ hơn, đi qua cũng không thảm thiết như trước, nhưng là khi đến cửa huyệt thì mắc lại một chút, cần dùng sức giúp đỡ.
Bác sĩ đứng thẳng đè xuống cái bụng vẫn nhô lên của An Sâm.
“A ——“
An Sâm gần như là giật bắn người lên.
Bác sĩ giống như chỉ tùy tiện đè lên bụng cậu một cái, nhưng sức rất lớn, An Sâm nghĩ ông ta vừa rồi thiếu chút nữa là phá nát bụng mình, bụng như muốn nổ tung, đau đến mức cậu lập tức tỉnh táo lại.
Bác sĩ nói:
“Cậu có ổn không? Nếu như không có sức, tôi có thể giúp cậu xoa bụng cho đứa bé chui ra, chỉ là đau một chút.”
Đáy mắt An Sâm hiện lên tia máu, cắn răng nói:
“Tôi có thể… Tôi tự sinh!”
Lần này bởi vì sản đạo đã mở đủ rộng, cũng đủ trơn, lại có một thai nhi béo tròn đi qua, lần này cũng rất thuận lợi trượt qua, trước sau chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Lư Tỉnh Trần tận mắt nhìn con mình ra đời, nước mắt giàn giụa. Trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ để cho An Sâm sinh tiếp nữa.
Kiếp trước kiếp này, người này vì mình mà nỗ lực nhiều lắm. Con có một là đủ rồi, huống chi lần này còn là thai song sinh. Sau này có trai có gái, nhà họ Lư không thiếu người thừa kế.
Lư Tỉnh Thế nói chuyện điện thoại xong, vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Trong miệng ngậm điếu thuốc, cũng không châm, nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài dần dần mờ sáng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sáng sớm hơn bảy giờ, mặt trời mọc lên, người qua lại cũng bệnh viện đông dần.
Lư Tỉnh Trần đẩy cửa phòng sinh ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, vừa khóc vừa cười kêu lên:
“Sinh rồi sinh rồi! An Sâm sinh một đôi long phượng, đều bình an! Chị gái ra trước, sau là em trai.”
Lư Tỉnh Trần ngây người ra hồi lâu, mới nhẹ nhàng cầm điếu thuốc xuống, nói một tiếng:
“Tốt!”
Lư Tỉnh Trần đóng cửa lại đi vào tiếp. Lư Tỉnh Thế ở bên ngoài, nghe tiếng trẻ con khóc oa oa truyền ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua sót.
Anh cũng muốn làm cha. Cho dù là tự mình sinh cũng tốt.
Bác Trần đến bệnh viện, mang theo một đống thứ. An Sâm đã được đưa về phòng bệnh.
Hai đứa bé tuy rằng sinh non, nhưng đều rất khỏe mạnh, một đứa hơn năm cân, một đứa hơn bốn cân, đều đang ở trong phòng chăm sóc. Lư Tỉnh Trần hưng phấn chụp mình bọn nhỏ, gửi vào hòm thư cho cha mẹ.
Buổi chiều An Sâm mới tỉnh lại, tinh thần khôi phục không tệ, nhờ y tá ôm bọn nhỏ đến. Cằm Lư Tỉnh Trần lún phún râu, viền mắt cũng xanh đen, nhưng rất hưng phấn:
“Lần này bé gái là chị, bé trai là em. Chị ở trước, em ở sau, vừa đúng một chữ ‘Tốt’.”
An Sâm nắm tay anh cười, nói:
“Anh đừng đi. Ở lại đây cùng em.”
“Anh không đi đâu cả. Yên tâm, bác Trần đã mang quần áo và đồ dùng hàng ngày đến cho anh thay rửa, nhìn qua là muốn để anh cùng nằm viện với em đấy.”
An Sâm cười ra tiếng.
“Bác Trần thật sự là quá chu đáo rồi.”
“Có khát nước không? Phía dưới có đau không? Hay là gọi bác sĩ đến xem cho em nhé?”
Giọng nói của Lư Tỉnh Trần mềm nhẹ, ánh mắt nhìn An Sâm cũng dịu dàng như nước.
An Sâm đã uống qua canh gà và cháo thịt bác Trần mang đến, cười lắc đầu, hỏi:
“Anh ăn chưa?”
“Ăn xong rồi.”
Y tá ôm bọn nhỏ đến, đặt ở bên giường bệnh của An Sâm. Lư Tỉnh Trần nghiêng người qua, giơ điện thoại di động lên tự chụp ảnh cho một nhà bốn người.
Tác giả :
Thập Thế