Thập Thế Ác Nữ
Chương 3: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (3): Trêu chọc tổng tài hàng ngày
Mộ Dung Thương hơi nheo mắt, thích câu dẫn mình như vậy, còn nói không phải dụng tâm kín đáo! Bất quá cho dù nàng thích hắn, hắn cũng sẽ không thích nàng, trong lòng hắn chỉ có một nữ nhân, dù nữ nhân kia phản bội hắn, cũng vẫn yêu như cũ.
Tần Trân không biết mình hành động sai, chọc hắn lầm tưởng, chỉ nghiêm túc giúp hắn gội đầu, cuối cùng năn nỉ ỉ ôi, dỗ hắn xuống phòng dưới lầu tắm rửa, lúc này toàn thân mới trở nên sạch sẽ, sau khi kết thúc nàng mệt tới mức chỉ muốn nằm.
Sau khi giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, lại đẩy hắn đi dạo trong trang viên, nơi này thật quá rộng, mấy dãy phòng ở hoa lệ xinh đẹp khiến nàng liên tục thở dài.
"Mộ Dung tiên sinh, nghe nói lão phu nhân chỉ có ngài là con trai độc nhất?" Đẩy hắn đến đoạn đường nhỏ yên tĩnh, nàng khẽ hỏi.
"Vậy thì sao?" Trong hoa viên gió thổi làm người thập phần thoải mái, Mộ Dung Thương đã thật lâu không ra khỏi phòng, bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, hiện giờ nhưng thật ra cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.
"Ngài xem nhà của ngài lớn như vậy, phòng ở đẹp như vậy, tập đoàn Mộ Dung lại có tiền như vậy, nếu ngài không phấn chấn lên, đến lúc cha mẹ ngài mất đi, ngài chết rồi, chẳng phải sẽ rơi vào trong tay người khác, quá đáng tiếc......" Nàng vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
Mộ Dung Thương trên trán nổi đầy gân xanh, "Cô là đang nguyền rủa ta?"
"Tôi là vì ngài suy nghĩ. Ngài nhiều tiền như vậy, sao lại không muốn hảo hảo tiêu sái mà sống, lại muốn mỗi ngày ở trong nhà làm một phế nhân, chẳng phải đáng tiếc?" Nàng vẻ mặt vô tội.
"Tiền tiền tiền, cô trong mắt cũng chỉ có tiền? Cô có thể hay không không tục khí như vậy?" Hắn bực bội trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này sao lại không biết giả bộ một chút? Bộ dáng trong mắt chỉ có tiền sao có thể làm hắn thích?
Từ từ, ai muốn thích nàng! Ánh mắt hắn không kém như vậy.
"Chuẩn, tôi chính là đầy tục khí, bởi vì tôi nghèo!" Nàng ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn hắn, "Nếu ngài hận tôi chán ghét tôi, liền dùng tiền đuổi tôi đi, tôi không ngại, tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt."
Chỉ có tiền mới có thể cho nàng cảm giác an toàn cực độ, nàng cảm thấy ai cũng không đáng tin, chỉ có tiền là tuyệt đối nghe lời không thay đổi, dù cho là thân nhân, cũng có thể có thời điểm ở sau lưng thọc một đao.
Xem trong ánh mắt nàng thoáng tia nguy hiểm, Mộ Dung Thương không hiểu cười, "Cô là thần giữ của đầu thai?"
Tần Trân thấy trên mặt hắn cười nhạt, ngây người, "Mộ Dung Thương, ngài cười lên thật là đẹp mắt." Hắn cạo râu tắm rửa sạch sẽ, xác thật là anh tuấn, chỉ là bản mặt lại làm người ta sinh ra cảm giác xa cách.
Mộ Dung Thương sắc mặt nháy mắt âm trầm, lại không có cười, nhìn về phía xa nhàn nhạt nói: "Đẩy ta trở về."
Tần Trân từ trong mắt hắn nhìn ra sự cô đơn, khẽ thở dài, nàng tuy từng có mấy bạn trai, nhưng mỗi lần đều là nàng chia tay, cũng không cùng những người đó yêu đương sống chết, đều là hảo tụ hảo tán, cho nên thấy trong mắt Mộ Dung Thương thâm trầm thống khổ, nàng vẫn có chút không thể tin.
Nguyên lai nam nhân có thân phận như hắn, thế nhưng cũng có chân tình? Hay chỉ là do tôn nghiêm bị xâm phạm, không cam lòng cầu mà không được?
Tần Trân đẩy hắn trở về phòng, thấy trên mặt hắn còn bộ dáng buồn bực không vui, nhịn không được nói: "Mộ Dung Thương, ngài chỉ có thể tự cứu mình, việc nhỏ như vậy lại có thể đánh bại ngài? Ngài muốn thích cô gái kia như vậy, không phải là nên cướp nàng về?"
Mộ Dung Thương lạnh lùng: "Cô sao cứ thích lo chuyện bao đồng?"
"Bởi vì phu nhân nói, chỉ cần có thể giúp ngài tỉnh lại, bà sẽ cho tôi cái đại hồng bao."
Nàng cười tủm tỉm đi tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy khung ảnh trên bàn, bên trong hắn ôm một cô gái trẻ, cô gái tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng có đôi mắt to thuần khiết, là kiểu phụ nữ đáng yêu, nhìn không ra hắn thích kiểu như vậy?
Nàng cùng nữ sinh đó chính là kiểu người hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mà nhiệm vụ của nàng lại là làm cho hắn hạnh phúc, không phải là quá khó khăn?
"Cô nếu lập tức biến khỏi mắt ta, không còn ồn ào nháo ta, ta sẽ cho cô càng nhiều tiền!" Mộ Dung Thương sắc mặt biến thành màu đen, quả nhiên cô gái này trong lòng cũng chỉ có tiền, trên đời này liền không có điều khiến nàng để ý?
"Tôi rất có đạo đức làm việc." Nàng lộ ra mạt cười: "Nếu tôi nói cho ngài, chân của ngài còn có cơ hội đứng lên, ngài có phải nên tỉnh lại hay không?"
"Cái gì?" Mộ Dung Thương đột nhiên nắm chặt tay nàng, "Cô đang đùa cợt ta sao?"
"Ai đùa cợt ngài!" Nàng rút ra tay, biểu tình nghiêm túc.
Nhiệm vụ của nàng chính là làm cho hắn hạnh phúc, nếu hai chân hắn tàn phế như vậy, sao có thể hạnh phúc, đương nhiên muốn trị hết, nếu trị hết, ít nhất sẽ đạt được một nửa giá trị hạnh phúc đi?
Tiểu Bạch cho nàng một viên linh dược, nói là có thể chữa khỏi chân hắn, bất quá, nàng cũng không muốn hắn tốt lên nhẹ nhàng như vậy, nếu được đến quá dễ dàng, sẽ không có người quý trọng......
"Tôi có thể làm ngài đứng lên, hơn nữa khôi phục như bình thường, tiền đề là, ngài hết thảy phải nghe lời của tôi, tôi muốn ngài làm cái gì, ngài cũng phải nghe lời của tôi." Nhìn hắn trong mắt mừng như điên, nàng nhẹ nhàng thở ra, nam nhân này không có hoàn toàn từ bỏ, ít nhất vẫn còn muốn đứng lên.
"Ta tin cô bằng cái gì?" Hắn lạnh lùng nói, chuyên gia hàng đầu đều đã tuyên án hắn tử hình, nàng bằng cái gì dám mở miệng nói như vậy?
"Ngài sẽ tin, nếu ngài nguyện ý phối hợp tôi mấy ngày, chẳng phải sẽ biết có đúng hay không?"
Mộ Dung Thương nhìn thần sắc chắc chắn của nàng, trong lòng rốt cuộc dao động.
Tần Trân trực tiếp trở thành người hầu tại gia, vì gần đây chăm sóc hắn, lão phu nhân cho phép nàng ở bên cạnh phòng Mộ Dung Thương. Hơn nữa nghe quản gia nói nàng dẫn hắn đi dạo trong hoa viên, thập phần cao hứng, cảm thấy mình quả thực không nhìn lầm người.
Mộ Dung Thương đang đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa, không kiên nhẫn hừ một tiếng, "Ai?"
Tần Trân vặn tay nắm cửa, bưng bữa tối vào, "Đại thiếu gia, ăn cơm." "Không ăn, mang đi!" Hắn nào muốn ăn uống cái gì.
Tần Trân ngồi xuống đối diện hắn, "Mộ Dung Thương ngài không ăn thật chứ?" Mộ Dung Thương trực tiếp mặt lạnh nhìn nàng không trả lời, nàng nhún vai, "Không ăn thì thôi."
Nói xong tự mình bắt chéo chân ăn cơm, một bên cố ý nhai đến đặc biệt lớn tiếng, "Thím Trần nấu cơm ngon thật a, canh cũng đặc biệt ngọt......"
"Muốn ăn liền đi ra ngoài ăn, đừng ở chỗ của ta!" Hắn sắc mặt âm trầm nói.
"Tôi liền phải ăn ở đây, ngài dám đánh tôi sao!" Nàng trực tiếp gắp khối xương sườn gặm, ăn đến một miệng lấm lem không còn hình tượng. Nhìn thấy Mộ Dung Thương âm thầm nghiến răng, "Cô là quỷ đói đầu thai không thành?" Một chút muốn ăn đều không có, cố tình nhìn nàng ăn cái gì, chính mình lại giống như có chút đói bụng.
"Còn không phải bởi vì ngài, buổi chiều chăm sóc ngài làm tôi quá mệt, tôi hiện tại đói đến người mỏng như tờ giấy, ăn chút thịt bổ sung năng lượng thì có làm sao?" Nàng hàm hồ nói, ăn xong lại uống lên mấy ngụm canh, sau đó từ trong túi áo ngực của hắn rút ra khăn lau miệng.
Ăn xong nàng liền bưng mâm xuống lầu, Mộ Dung Thương trừng mắt nhìn trên tay một chiếc khăn bẩn, mặt trên lấm lem, hắn hung hăng ném vào thùng rác.
Tần Trân không biết mình hành động sai, chọc hắn lầm tưởng, chỉ nghiêm túc giúp hắn gội đầu, cuối cùng năn nỉ ỉ ôi, dỗ hắn xuống phòng dưới lầu tắm rửa, lúc này toàn thân mới trở nên sạch sẽ, sau khi kết thúc nàng mệt tới mức chỉ muốn nằm.
Sau khi giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, lại đẩy hắn đi dạo trong trang viên, nơi này thật quá rộng, mấy dãy phòng ở hoa lệ xinh đẹp khiến nàng liên tục thở dài.
"Mộ Dung tiên sinh, nghe nói lão phu nhân chỉ có ngài là con trai độc nhất?" Đẩy hắn đến đoạn đường nhỏ yên tĩnh, nàng khẽ hỏi.
"Vậy thì sao?" Trong hoa viên gió thổi làm người thập phần thoải mái, Mộ Dung Thương đã thật lâu không ra khỏi phòng, bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, hiện giờ nhưng thật ra cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.
"Ngài xem nhà của ngài lớn như vậy, phòng ở đẹp như vậy, tập đoàn Mộ Dung lại có tiền như vậy, nếu ngài không phấn chấn lên, đến lúc cha mẹ ngài mất đi, ngài chết rồi, chẳng phải sẽ rơi vào trong tay người khác, quá đáng tiếc......" Nàng vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
Mộ Dung Thương trên trán nổi đầy gân xanh, "Cô là đang nguyền rủa ta?"
"Tôi là vì ngài suy nghĩ. Ngài nhiều tiền như vậy, sao lại không muốn hảo hảo tiêu sái mà sống, lại muốn mỗi ngày ở trong nhà làm một phế nhân, chẳng phải đáng tiếc?" Nàng vẻ mặt vô tội.
"Tiền tiền tiền, cô trong mắt cũng chỉ có tiền? Cô có thể hay không không tục khí như vậy?" Hắn bực bội trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này sao lại không biết giả bộ một chút? Bộ dáng trong mắt chỉ có tiền sao có thể làm hắn thích?
Từ từ, ai muốn thích nàng! Ánh mắt hắn không kém như vậy.
"Chuẩn, tôi chính là đầy tục khí, bởi vì tôi nghèo!" Nàng ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn hắn, "Nếu ngài hận tôi chán ghét tôi, liền dùng tiền đuổi tôi đi, tôi không ngại, tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt."
Chỉ có tiền mới có thể cho nàng cảm giác an toàn cực độ, nàng cảm thấy ai cũng không đáng tin, chỉ có tiền là tuyệt đối nghe lời không thay đổi, dù cho là thân nhân, cũng có thể có thời điểm ở sau lưng thọc một đao.
Xem trong ánh mắt nàng thoáng tia nguy hiểm, Mộ Dung Thương không hiểu cười, "Cô là thần giữ của đầu thai?"
Tần Trân thấy trên mặt hắn cười nhạt, ngây người, "Mộ Dung Thương, ngài cười lên thật là đẹp mắt." Hắn cạo râu tắm rửa sạch sẽ, xác thật là anh tuấn, chỉ là bản mặt lại làm người ta sinh ra cảm giác xa cách.
Mộ Dung Thương sắc mặt nháy mắt âm trầm, lại không có cười, nhìn về phía xa nhàn nhạt nói: "Đẩy ta trở về."
Tần Trân từ trong mắt hắn nhìn ra sự cô đơn, khẽ thở dài, nàng tuy từng có mấy bạn trai, nhưng mỗi lần đều là nàng chia tay, cũng không cùng những người đó yêu đương sống chết, đều là hảo tụ hảo tán, cho nên thấy trong mắt Mộ Dung Thương thâm trầm thống khổ, nàng vẫn có chút không thể tin.
Nguyên lai nam nhân có thân phận như hắn, thế nhưng cũng có chân tình? Hay chỉ là do tôn nghiêm bị xâm phạm, không cam lòng cầu mà không được?
Tần Trân đẩy hắn trở về phòng, thấy trên mặt hắn còn bộ dáng buồn bực không vui, nhịn không được nói: "Mộ Dung Thương, ngài chỉ có thể tự cứu mình, việc nhỏ như vậy lại có thể đánh bại ngài? Ngài muốn thích cô gái kia như vậy, không phải là nên cướp nàng về?"
Mộ Dung Thương lạnh lùng: "Cô sao cứ thích lo chuyện bao đồng?"
"Bởi vì phu nhân nói, chỉ cần có thể giúp ngài tỉnh lại, bà sẽ cho tôi cái đại hồng bao."
Nàng cười tủm tỉm đi tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy khung ảnh trên bàn, bên trong hắn ôm một cô gái trẻ, cô gái tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng có đôi mắt to thuần khiết, là kiểu phụ nữ đáng yêu, nhìn không ra hắn thích kiểu như vậy?
Nàng cùng nữ sinh đó chính là kiểu người hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mà nhiệm vụ của nàng lại là làm cho hắn hạnh phúc, không phải là quá khó khăn?
"Cô nếu lập tức biến khỏi mắt ta, không còn ồn ào nháo ta, ta sẽ cho cô càng nhiều tiền!" Mộ Dung Thương sắc mặt biến thành màu đen, quả nhiên cô gái này trong lòng cũng chỉ có tiền, trên đời này liền không có điều khiến nàng để ý?
"Tôi rất có đạo đức làm việc." Nàng lộ ra mạt cười: "Nếu tôi nói cho ngài, chân của ngài còn có cơ hội đứng lên, ngài có phải nên tỉnh lại hay không?"
"Cái gì?" Mộ Dung Thương đột nhiên nắm chặt tay nàng, "Cô đang đùa cợt ta sao?"
"Ai đùa cợt ngài!" Nàng rút ra tay, biểu tình nghiêm túc.
Nhiệm vụ của nàng chính là làm cho hắn hạnh phúc, nếu hai chân hắn tàn phế như vậy, sao có thể hạnh phúc, đương nhiên muốn trị hết, nếu trị hết, ít nhất sẽ đạt được một nửa giá trị hạnh phúc đi?
Tiểu Bạch cho nàng một viên linh dược, nói là có thể chữa khỏi chân hắn, bất quá, nàng cũng không muốn hắn tốt lên nhẹ nhàng như vậy, nếu được đến quá dễ dàng, sẽ không có người quý trọng......
"Tôi có thể làm ngài đứng lên, hơn nữa khôi phục như bình thường, tiền đề là, ngài hết thảy phải nghe lời của tôi, tôi muốn ngài làm cái gì, ngài cũng phải nghe lời của tôi." Nhìn hắn trong mắt mừng như điên, nàng nhẹ nhàng thở ra, nam nhân này không có hoàn toàn từ bỏ, ít nhất vẫn còn muốn đứng lên.
"Ta tin cô bằng cái gì?" Hắn lạnh lùng nói, chuyên gia hàng đầu đều đã tuyên án hắn tử hình, nàng bằng cái gì dám mở miệng nói như vậy?
"Ngài sẽ tin, nếu ngài nguyện ý phối hợp tôi mấy ngày, chẳng phải sẽ biết có đúng hay không?"
Mộ Dung Thương nhìn thần sắc chắc chắn của nàng, trong lòng rốt cuộc dao động.
Tần Trân trực tiếp trở thành người hầu tại gia, vì gần đây chăm sóc hắn, lão phu nhân cho phép nàng ở bên cạnh phòng Mộ Dung Thương. Hơn nữa nghe quản gia nói nàng dẫn hắn đi dạo trong hoa viên, thập phần cao hứng, cảm thấy mình quả thực không nhìn lầm người.
Mộ Dung Thương đang đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa, không kiên nhẫn hừ một tiếng, "Ai?"
Tần Trân vặn tay nắm cửa, bưng bữa tối vào, "Đại thiếu gia, ăn cơm." "Không ăn, mang đi!" Hắn nào muốn ăn uống cái gì.
Tần Trân ngồi xuống đối diện hắn, "Mộ Dung Thương ngài không ăn thật chứ?" Mộ Dung Thương trực tiếp mặt lạnh nhìn nàng không trả lời, nàng nhún vai, "Không ăn thì thôi."
Nói xong tự mình bắt chéo chân ăn cơm, một bên cố ý nhai đến đặc biệt lớn tiếng, "Thím Trần nấu cơm ngon thật a, canh cũng đặc biệt ngọt......"
"Muốn ăn liền đi ra ngoài ăn, đừng ở chỗ của ta!" Hắn sắc mặt âm trầm nói.
"Tôi liền phải ăn ở đây, ngài dám đánh tôi sao!" Nàng trực tiếp gắp khối xương sườn gặm, ăn đến một miệng lấm lem không còn hình tượng. Nhìn thấy Mộ Dung Thương âm thầm nghiến răng, "Cô là quỷ đói đầu thai không thành?" Một chút muốn ăn đều không có, cố tình nhìn nàng ăn cái gì, chính mình lại giống như có chút đói bụng.
"Còn không phải bởi vì ngài, buổi chiều chăm sóc ngài làm tôi quá mệt, tôi hiện tại đói đến người mỏng như tờ giấy, ăn chút thịt bổ sung năng lượng thì có làm sao?" Nàng hàm hồ nói, ăn xong lại uống lên mấy ngụm canh, sau đó từ trong túi áo ngực của hắn rút ra khăn lau miệng.
Ăn xong nàng liền bưng mâm xuống lầu, Mộ Dung Thương trừng mắt nhìn trên tay một chiếc khăn bẩn, mặt trên lấm lem, hắn hung hăng ném vào thùng rác.
Tác giả :
Nhĩ Căn