Thập Thế Ác Nữ
Chương 1: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (1): Ác nữ gặp phải tổng tài bá đạo
Khi Tần Trân tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, nàng mới vừa ở địa phủ cùng người ký kết một phần hiệp ước không bình đẳng, hiện giờ lại tỉnh dậy ở một căn phòng xa lạ, việc này rốt cuộc là mơ hay là thật?
"Đương nhiên không phải nằm mơ!" Như nghe thấy tiếng lòng nàng, một con thỏ trắng bỗng xuất hiện trên bàn sách trống rỗng, con thỏ trừng mắt nhìn nàng: "Tôi là chủ nhân phái tới trợ giúp cô. Cô có thể kêu tôi Tiểu Bạch, cô nhanh thu thập chuẩn bị. Trong chốc lát sẽ đi gặp người cần cô giúp đỡ."
Con thỏ mắt đỏ nói xong, cánh miệng mấp máy thêm vài cái, "Còn có, về sau mỗi ngày chuẩn bị cho tôi mấy cây hồ la." Nói xong, nó lười biếng gãi mao chân, lần nữa lại biến mất vào hư không.
Tần Trân trừng mắt hư không, chầm chậm ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trong ngực có áp lực thật lớn, nàng kéo chăn nhìn xuống, đã bị bộ ngực chính mình làm kinh sợ.
Cái sân bay của nàng đã đi đâu?
"Cô muốn đi câu dẫn nam nhân, không có tiền vốn làm thế nào?" Trong đầu vang lên tiếng nói đắc ý của Tiểu Bạch, "Nam nhân đều sẽ thích cặp vú lớn của cô!"
"Ta không cần được chưa?" Nàng xuống giường đi đến trước gương, đánh giá chính mình trong gương, mặt vẫn là khuôn mặt cũ, nhưng lại trẻ hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng giống như mới mười bốn, mười lăm tuổi, ngực có thể nói là một thước nước mười trượng sóng, loại ngực lớn như vậy nàng thật sự không muốn a!
"Ha hả." Tiểu Bạch hừ một tiếng, lại không ra tiếng, nghe nàng ngàn hô vạn gọi cũng không ra.
Tần Trân thở dài, cầm lấy tư liệu trên bàn xem qua, nàng muốn đi trợ giúp nam nhân đầu tiên, kêu Mộ Dung Thương, người thừa kế Mộ Dung thế gia, một tháng trước vốn định cùng bạn gái Trang Tình kết hôn, kết quả Trang Tình lại đào hôn bỏ trốn cùng nam nhân khác, khi Mộ Dung Thương đuổi theo nàng thì xảy ra tai nạn xe cộ, đôi chân tê liệt.
Mộ Dung Thương cùng lúc chịu hai đả kích nặng nề, bị tàn phế cùng bạn gái phản bội, hiện giờ tính tình hoàn toàn thay đổi, trở nên bạo liệt lạ thường, dọa tới năm sáu người hầu gái chuyên gia chăm sóc hắn, Mộ Dung hai lão thập phần lo lắng trạng thái hắn hiện giờ.
Mà Tần Trân, mới chỉ là học sinh cao trung năm nhất, mười lăm tuổi, có ba ruột ham ăn biếng làm, mẹ kế khắc nghiệt chanh chua, còn có em gái cùng cha khác mẹ. Tần Trân sau khi xem xong tư liệu, cảm thấy thân phận nữ chính bi kịch sao lại giống phim thần tượng cẩu huyết như vậy.
Tuy không cam lòng, nàng lại không thể không tiếp thu hiện thực. Chuẩn bị thay quần áo, sau đó chọn kiện áo sơmi, mấy cái cúc ngực bởi vì ngực lớn mà căng ra......
Thật là đủ rồi......
Nàng đành phải mặc thêm áo hai dây màu đen ở bên trong, lại đem ba cái cúc ngực cởi bỏ, ngực vẫn như cũ sẽ hơi lộ, nhưng không đến mức quá phận.
Sau đó nàng liền ra cửa.
Đánh xe đến cửa lớn biệt thự Mộ Dung gia, sau khi thấy trang viên rộng lớn kia, nàng từ trước đến nay vốn đã nhìn quen nhà cao cửa rộng cũng nhịn không được ngây người, loại địa phương tấc đất tấc vàng, diện tích lớn bá chiếm như vậy, quả nhiên là nhà tư bản hút máu! Nghĩ tới nàng phấn đấu như vậy nhiều năm, che lại lương tâm kiếm tiền, cũng không đủ mua một góc biệt thự cao cấp nhà người ta......
Tần Trân là người tiền chui vào mắt, bằng không cũng sẽ không rơi xuống kết cục loại này, nhưng cho dù được làm lại, tính tình vô pháp thay đổi, nàng vẫn là người yêu tiền, cái gì coi tiền tài như cặn bã, nàng không thanh cao như vậy.
Đại biệt thự gần mười vạn mét vuông trước mắt, hình chữ T, ở giữa có một tràng lầu chính, hai bên trái phải một đường dài phân bố, làm nàng trong nội tâm nảy sinh ra ghen ghét trần trụi.
Cửa hông tự động mở ra, gần hai mươi phút sau, nàng đi vào một tòa nhà hình vuông, phòng khách có người đang chờ nàng, thấy nàng mang theo hành lý, hướng nàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
"Mau tới đây!"
"Chào phu nhân ạ." Nàng hơi hơi mỉm cười.
Mộ Dung phu nhân trên dưới đánh giá nàng, vừa lòng gật đầu: "Ta thực xem trọng cháu, ta hy vọng cháu có thể tận lực lâu hơn người làm trước đây một chút......" Sau khi Mộ Dung Thương đuổi đi năm sáu người hầu gái, các công ty giúp việc gia đình đều cự tuyệt hợp tác, các công nhân khác nghe nói Mộ Dung Thương tính tình không tốt, dù trả lương cao vẫn không muốn đến.
Không có biện pháp, cuối cùng nàng chỉ có thể đăng báo hứa trả lương cao để tìm người. Phỏng vấn vô số nhân viên chuyên nghiệp đọc được tin tìm đến, cuối cùng lại nhìn trúng Tần Trân, tuy tuổi nàng không thích hợp, nhưng cảm giác lại khác nhau, Mộ Dung phu nhân tin tưởng ánh mắtchính mình, quyết định thuê nàng.
"Đa tạ phu nhân, cháu sẽ tận lực."
Nàng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm Mộ Dung phu nhân thực vừa lòng, tiểu cô nương này tuy tuổi nhỏ, lại có phong độ đại tướng, ánh mắt càng không giống thiếu niên hơn mười tuổi, trầm ổn nội liễm càng có chút tàn nhẫn, đây là chỗ làm nàng cảm thấy bất đồng.
Dĩ vãng nữ hài tới chăm sóc Thương nhi, đều sẽ bị hắn trừng mắt dọa sợ, tiu nghỉu ủ rũ, ngay từ đầu đều là người tự tin, cuối cùng đều khóc lóc chạy tới tìm nàng từ chức.
"Đi thôi, đi gặp con trai ta, ở phòng một lầu hai."
Mộ Dung phu nhân nói xong liền ra cửa, sau khi con trai xảy ra chuyện, việc ở công ty lại lần nữa chuyển tới tay hai lão nhân bọn họ, rốt cuộc không còn một ngày tiêu sái trước kia, cho nên nàng hy vọng con trai mau chóng khỏe lại, bọn họ lại có thể đi ngao du bốn biển a......
Tần Trân mở cửa, rốt cuộc thấy đối tượng của nhiệm vụ lần này, khi xem đến mặt mũi đối phương, chân mày hung hăng nhíu. Tư liệu nói Mộ Dung Thương lớn lên anh tuấn phi phàm, sao trước mặt lại giống như gấu lớn?
"Lăn!" Mộ Dung Thương ngồi ở bên cửa sổ, vốn dĩ đang ngây người, thấy nàng đẩy cửa tiến vào, lạnh lùng ra lệnh.
Tần Trân nhướng mày, đánh giá hắn, Mộ Dung Thương ngồi ở trên xe lăn, tóc loạn bồng bồng, hắn có một đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thâm thúy mê người, mà nửa khuôn mặt dưới, hoàn toàn bị chòm râu rậm rạp che khuất......
Nàng đi vào, ngồi xuống đối diện hắn, "Mộ Dung Thương tiên sinh, tôi tên Tần Trân, hai tháng tới, tôi sẽ là hầu gái chuyên chăm sóc ngài."
Nàng đơn giản tự giới thiệu xong, nhìn một đống hỗn độn đầy trên đất, hung hăng nhíu mày, nơi nơi đều là bình rượu báo chí sách vở, lại hợp với khuôn mặt lôi thôi lếch thếch như gấu chó, giống như đem một gian biệt thự cao cấp biến thành ổ chó!
Tần Trân vẻ mặt đau lòng, khom người nhặt đồ vật vương vãi trên mặt đất.
"Không quan tâm cô là ai! Cút ra ngoài cho ta, ta không cần người chăm sóc! Lăn!" Mộ Dung Thương không xem nàng vào mắt, chỉ không kiên nhẫn rống lên.
"Mộ Dung Thương, tôi không phải đến xin, sẽ không lăn, nếu không ngài lăn trước cho tôi?" Tiếng quát tức giận của hắn, thiếu chút làm ù lỗ tai nàng, nàng khó chịu đứng lên, chế nhạo nói: "Tư thái của ngài hiện tại, vô pháp đi đường, thật ra rất thích hợp lăn."
"Cô nói cái gì?" Mộ Dung Thương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hung tợn trừng nàng, phảng phất như ác thú, đáng tiếc nàng chính là ác nhân, cuộc đời cũng phục vụ đều là ác ôn, sao lại sợ hắn.
Tần Trân cười nhạo: "Xem ra ngài không chỉ có chân tàn phế, lỗ tai cũng tàn phế."
"Cô thật to gan!" Hai chữ "tàn phế" như mũi tên nhọn bắn trúng tim hắn, Mộ Dung Thương khuôn mặt có chút vặn vẹo, u ám nhìn nàng chằm chằm. Từ khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ tới nay, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, ở trước mặt hắn tránh đi bất kì chữ nào có khả năng đâm hắn bị thương, nàng lại thích ngược, nói thẳng hắn là tàn phế!
Được lắm! Nàng thành công khiến cho hắn chú ý! Bởi vì hắn hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ! Người dám cả gan cười nhạo Mộ Dung Thương hắn, nàng vẫn là đầu tiên!
Tần Trân cười tủm tỉm đi lên trước, sau đó hơi hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào hai tròng mắt vẫn còn đang phẫn nộ, gợi lên một mạt cười mị hoặc: "Tôi không chỉ có lá gan lớn, ngực cũng rất lớn."
"Đương nhiên không phải nằm mơ!" Như nghe thấy tiếng lòng nàng, một con thỏ trắng bỗng xuất hiện trên bàn sách trống rỗng, con thỏ trừng mắt nhìn nàng: "Tôi là chủ nhân phái tới trợ giúp cô. Cô có thể kêu tôi Tiểu Bạch, cô nhanh thu thập chuẩn bị. Trong chốc lát sẽ đi gặp người cần cô giúp đỡ."
Con thỏ mắt đỏ nói xong, cánh miệng mấp máy thêm vài cái, "Còn có, về sau mỗi ngày chuẩn bị cho tôi mấy cây hồ la." Nói xong, nó lười biếng gãi mao chân, lần nữa lại biến mất vào hư không.
Tần Trân trừng mắt hư không, chầm chậm ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trong ngực có áp lực thật lớn, nàng kéo chăn nhìn xuống, đã bị bộ ngực chính mình làm kinh sợ.
Cái sân bay của nàng đã đi đâu?
"Cô muốn đi câu dẫn nam nhân, không có tiền vốn làm thế nào?" Trong đầu vang lên tiếng nói đắc ý của Tiểu Bạch, "Nam nhân đều sẽ thích cặp vú lớn của cô!"
"Ta không cần được chưa?" Nàng xuống giường đi đến trước gương, đánh giá chính mình trong gương, mặt vẫn là khuôn mặt cũ, nhưng lại trẻ hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng giống như mới mười bốn, mười lăm tuổi, ngực có thể nói là một thước nước mười trượng sóng, loại ngực lớn như vậy nàng thật sự không muốn a!
"Ha hả." Tiểu Bạch hừ một tiếng, lại không ra tiếng, nghe nàng ngàn hô vạn gọi cũng không ra.
Tần Trân thở dài, cầm lấy tư liệu trên bàn xem qua, nàng muốn đi trợ giúp nam nhân đầu tiên, kêu Mộ Dung Thương, người thừa kế Mộ Dung thế gia, một tháng trước vốn định cùng bạn gái Trang Tình kết hôn, kết quả Trang Tình lại đào hôn bỏ trốn cùng nam nhân khác, khi Mộ Dung Thương đuổi theo nàng thì xảy ra tai nạn xe cộ, đôi chân tê liệt.
Mộ Dung Thương cùng lúc chịu hai đả kích nặng nề, bị tàn phế cùng bạn gái phản bội, hiện giờ tính tình hoàn toàn thay đổi, trở nên bạo liệt lạ thường, dọa tới năm sáu người hầu gái chuyên gia chăm sóc hắn, Mộ Dung hai lão thập phần lo lắng trạng thái hắn hiện giờ.
Mà Tần Trân, mới chỉ là học sinh cao trung năm nhất, mười lăm tuổi, có ba ruột ham ăn biếng làm, mẹ kế khắc nghiệt chanh chua, còn có em gái cùng cha khác mẹ. Tần Trân sau khi xem xong tư liệu, cảm thấy thân phận nữ chính bi kịch sao lại giống phim thần tượng cẩu huyết như vậy.
Tuy không cam lòng, nàng lại không thể không tiếp thu hiện thực. Chuẩn bị thay quần áo, sau đó chọn kiện áo sơmi, mấy cái cúc ngực bởi vì ngực lớn mà căng ra......
Thật là đủ rồi......
Nàng đành phải mặc thêm áo hai dây màu đen ở bên trong, lại đem ba cái cúc ngực cởi bỏ, ngực vẫn như cũ sẽ hơi lộ, nhưng không đến mức quá phận.
Sau đó nàng liền ra cửa.
Đánh xe đến cửa lớn biệt thự Mộ Dung gia, sau khi thấy trang viên rộng lớn kia, nàng từ trước đến nay vốn đã nhìn quen nhà cao cửa rộng cũng nhịn không được ngây người, loại địa phương tấc đất tấc vàng, diện tích lớn bá chiếm như vậy, quả nhiên là nhà tư bản hút máu! Nghĩ tới nàng phấn đấu như vậy nhiều năm, che lại lương tâm kiếm tiền, cũng không đủ mua một góc biệt thự cao cấp nhà người ta......
Tần Trân là người tiền chui vào mắt, bằng không cũng sẽ không rơi xuống kết cục loại này, nhưng cho dù được làm lại, tính tình vô pháp thay đổi, nàng vẫn là người yêu tiền, cái gì coi tiền tài như cặn bã, nàng không thanh cao như vậy.
Đại biệt thự gần mười vạn mét vuông trước mắt, hình chữ T, ở giữa có một tràng lầu chính, hai bên trái phải một đường dài phân bố, làm nàng trong nội tâm nảy sinh ra ghen ghét trần trụi.
Cửa hông tự động mở ra, gần hai mươi phút sau, nàng đi vào một tòa nhà hình vuông, phòng khách có người đang chờ nàng, thấy nàng mang theo hành lý, hướng nàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
"Mau tới đây!"
"Chào phu nhân ạ." Nàng hơi hơi mỉm cười.
Mộ Dung phu nhân trên dưới đánh giá nàng, vừa lòng gật đầu: "Ta thực xem trọng cháu, ta hy vọng cháu có thể tận lực lâu hơn người làm trước đây một chút......" Sau khi Mộ Dung Thương đuổi đi năm sáu người hầu gái, các công ty giúp việc gia đình đều cự tuyệt hợp tác, các công nhân khác nghe nói Mộ Dung Thương tính tình không tốt, dù trả lương cao vẫn không muốn đến.
Không có biện pháp, cuối cùng nàng chỉ có thể đăng báo hứa trả lương cao để tìm người. Phỏng vấn vô số nhân viên chuyên nghiệp đọc được tin tìm đến, cuối cùng lại nhìn trúng Tần Trân, tuy tuổi nàng không thích hợp, nhưng cảm giác lại khác nhau, Mộ Dung phu nhân tin tưởng ánh mắtchính mình, quyết định thuê nàng.
"Đa tạ phu nhân, cháu sẽ tận lực."
Nàng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm Mộ Dung phu nhân thực vừa lòng, tiểu cô nương này tuy tuổi nhỏ, lại có phong độ đại tướng, ánh mắt càng không giống thiếu niên hơn mười tuổi, trầm ổn nội liễm càng có chút tàn nhẫn, đây là chỗ làm nàng cảm thấy bất đồng.
Dĩ vãng nữ hài tới chăm sóc Thương nhi, đều sẽ bị hắn trừng mắt dọa sợ, tiu nghỉu ủ rũ, ngay từ đầu đều là người tự tin, cuối cùng đều khóc lóc chạy tới tìm nàng từ chức.
"Đi thôi, đi gặp con trai ta, ở phòng một lầu hai."
Mộ Dung phu nhân nói xong liền ra cửa, sau khi con trai xảy ra chuyện, việc ở công ty lại lần nữa chuyển tới tay hai lão nhân bọn họ, rốt cuộc không còn một ngày tiêu sái trước kia, cho nên nàng hy vọng con trai mau chóng khỏe lại, bọn họ lại có thể đi ngao du bốn biển a......
Tần Trân mở cửa, rốt cuộc thấy đối tượng của nhiệm vụ lần này, khi xem đến mặt mũi đối phương, chân mày hung hăng nhíu. Tư liệu nói Mộ Dung Thương lớn lên anh tuấn phi phàm, sao trước mặt lại giống như gấu lớn?
"Lăn!" Mộ Dung Thương ngồi ở bên cửa sổ, vốn dĩ đang ngây người, thấy nàng đẩy cửa tiến vào, lạnh lùng ra lệnh.
Tần Trân nhướng mày, đánh giá hắn, Mộ Dung Thương ngồi ở trên xe lăn, tóc loạn bồng bồng, hắn có một đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thâm thúy mê người, mà nửa khuôn mặt dưới, hoàn toàn bị chòm râu rậm rạp che khuất......
Nàng đi vào, ngồi xuống đối diện hắn, "Mộ Dung Thương tiên sinh, tôi tên Tần Trân, hai tháng tới, tôi sẽ là hầu gái chuyên chăm sóc ngài."
Nàng đơn giản tự giới thiệu xong, nhìn một đống hỗn độn đầy trên đất, hung hăng nhíu mày, nơi nơi đều là bình rượu báo chí sách vở, lại hợp với khuôn mặt lôi thôi lếch thếch như gấu chó, giống như đem một gian biệt thự cao cấp biến thành ổ chó!
Tần Trân vẻ mặt đau lòng, khom người nhặt đồ vật vương vãi trên mặt đất.
"Không quan tâm cô là ai! Cút ra ngoài cho ta, ta không cần người chăm sóc! Lăn!" Mộ Dung Thương không xem nàng vào mắt, chỉ không kiên nhẫn rống lên.
"Mộ Dung Thương, tôi không phải đến xin, sẽ không lăn, nếu không ngài lăn trước cho tôi?" Tiếng quát tức giận của hắn, thiếu chút làm ù lỗ tai nàng, nàng khó chịu đứng lên, chế nhạo nói: "Tư thái của ngài hiện tại, vô pháp đi đường, thật ra rất thích hợp lăn."
"Cô nói cái gì?" Mộ Dung Thương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hung tợn trừng nàng, phảng phất như ác thú, đáng tiếc nàng chính là ác nhân, cuộc đời cũng phục vụ đều là ác ôn, sao lại sợ hắn.
Tần Trân cười nhạo: "Xem ra ngài không chỉ có chân tàn phế, lỗ tai cũng tàn phế."
"Cô thật to gan!" Hai chữ "tàn phế" như mũi tên nhọn bắn trúng tim hắn, Mộ Dung Thương khuôn mặt có chút vặn vẹo, u ám nhìn nàng chằm chằm. Từ khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ tới nay, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, ở trước mặt hắn tránh đi bất kì chữ nào có khả năng đâm hắn bị thương, nàng lại thích ngược, nói thẳng hắn là tàn phế!
Được lắm! Nàng thành công khiến cho hắn chú ý! Bởi vì hắn hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ! Người dám cả gan cười nhạo Mộ Dung Thương hắn, nàng vẫn là đầu tiên!
Tần Trân cười tủm tỉm đi lên trước, sau đó hơi hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào hai tròng mắt vẫn còn đang phẫn nộ, gợi lên một mạt cười mị hoặc: "Tôi không chỉ có lá gan lớn, ngực cũng rất lớn."
Tác giả :
Nhĩ Căn