Thập Thất Thiếp
Chương 98-2
“Tốt nhất là không đuổi theo, nếu không, ta chỉ có thể lấy mạng liều mạng!” Ánh mắt Thập Thất bỗng nhiên chuyển lãnh, lạnh giọng nói.
Khoe môi Phi Kiếm run rẩy, vị tiểu thư này thật đúng là người không dễ bị ức hiếp.
“Tiểu thư, người xem kia là hoa gì kìa? Nhìn thật đẹp!” Sau khi biết không có ai đuổi theo, tâm tình của mọi người cũng buông lỏng bớt, Mai Hoa giương mắt, trông thấy đóa hoa cách đó không xa, đóa hoa đó đỏ rực diễm lệ, dường như nó còn tỏa ra một hương thơm lạ lùng.
Mùi hương này thật khiến tâm tình người ta thoải mái.
Thập Thất nghe thấy liền hướng mắt nhìn sang, khóe miệng khẽ cong, thốt lời ca ngợi: “Quả thật là rất đẹp.”
Hiên Viên Ninh cũng nhìn sang, song, trái hẳn với nét cười trên mặt Thập Thất và Mai Hoa, sắc mặt hắn đại biến! Dọc theo đường đi bất kể gặp phải nguy hiểm gì thì sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, mà nay, khi nhìn đến đóa hoa phía trước, sắc mặt hắn lại kinh hoàng!
Nắm chặt lấy tay Thập Thất, hắn hô lớn với hai người còn lại: “Có phong nghĩ đàn*! Mau! Chúng ta chạy mau! Phải tìm được chỗ ẩn thân!” Dứt lời, liền vận dụng nội lực, ôm chặt Thập Thất, sử dụng khinh công phi nhanh xuống.
*Phong nghĩ đàn: đàn ong kiến
Mai Hoa và Phi Kiếm vừa nghe, đâu còn dám chậm trễ, bàn chân như lướt trên gió bám theo sát Hiên Viên Ninh!
Sắc mặt Thập Thất xanh đen, từ khi xuyên qua đến nay, nàng có nghe nói đến có một loại động vật gọi là phong nghĩ, phong nghĩ thành đàn, nơi chúng đi qua, phàm là nhục thể*, sẽ biến thành bộ xương khô! Mà nơi chúng thường lui tới sẽ có một loại thực vật nở rộ, mà loại thực vật này chỉ xuất hiện vào những ngày âm u!
*Nhục thể: thể xác có da thịt, máu.
Lòng đầy kinh hoàng!
Không sợ nguy hiểm do con người tạo ra, chỉ sợ mối họa do thiên nhiên tạo thành!
Bốn người họ dù cho có lợi hại, cũng không có khả năng đối kháng với loại phong nghĩ đàn có tính hủy diệt này!
Trong lúc bôn chạy, bốn người dường như có thể nghe thấy được tần suất chấn động cực nhanh phát ra từ cánh của loài động vật đó!
Thời khắc này nghe ra, âm thanh ấy tựa như thứ bùa đòi mạng! Khiến người ta sởn tóc gáy, tim đập mãnh liệt, sắc mặt bốn người đều tràn ngập sự kiên quyết!
Bọn họ đang thi chạy với tử vong!
Bốn người không dám lớn tiếng thở dốc.
Mồ hôi túa ra.
Thập Thất chỉ hy vọng, lúc này trời có thể đổ một cơn mưa to! Có như vậy, thì phong nghĩ đàn mới không thể kéo tới hủy diệt họ!
“Thập Thất, nàng sợ không?” Cảm giác được phong nghĩ đàn đang tới gần, bốn người đã ôm sẵn một lòng phải chết, bởi vì họ đã chạy xuống núi, đã tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm thấy một sơn động nào, không có nơi để trốn, con đường hiện ra trước mắt họ chỉ có thể là con đường chết! Giọng Hiên Viên Ninh bình tĩnh, trấn định mang theo một chút tình ý hỏi.
Nghe thế, Thập Thất cong môi, cười trả lời: “Đối với người đã từng chết qua một lần mà nói, cái chết cũng không đáng sợ. Ta chỉ không cam lòng.” Nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, nàng vẫn chưa cảm thụ hết tình thương yêu của cha mẹ, vẫn chưa tìm được một nửa để nàng có thể giao phó cả đời, vẫn chưa báo thù cho Cẩm Sắc, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, Thập Thất híp mắt, hỏi: “Tứ Vương gia, rốt cuộc ngài có mục đích gì với ta?”
Vì sao lại giúp nàng? Vì sao lại dùng loại ánh mắt khiến nàng run sợ nhìn nàng? Vì sao không thẳng thắn nói rõ mục đích? Song, lúc này, bọn họ sắp sửa cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, dường như bất cứ mục đích gì đã không còn quan trọng.
Hiên Viên Ninh nắm chặt tay nàng, vừa định mở miệng, thì phía sau có một cơn gió mạnh kéo tới!
Mùi vị thịt thối, tanh hôi áp tới gần!
Hơi thở tử vong nồng đậm khiến người ta hít thở không thông!
“Phong nghĩ đàn tới!” Mai Hoa đè nén cảm giác muốn nôn, hô lớn.
“Sơn động! Có sơn động!” Trong lúc vội vã, Phi Kiếm trông thấy cách đó không xa có một sơn động, bèn vội vàng hô to.
Có sơn động chính là có hi vọng!
Hiên Viên Ninh không kịp đáp lời, liền ôm lấy Thập Thất té nhào xuống mặt đất, cuộn người lăn thẳng về hướng sơn động!
Mai Hoa và Phi Kiếm ở phía sau cũng cuộn mình trên mặt đất, cấp tốc lăn thẳng về hướng sơn động!
Bầu không khí ẩm ướt trộn lẫn với mùi vị tanh tưởi của thịt thối, giờ khắc này, hung hiểm rốt cuộc cũng đã trôi qua!
Ngay khi phong nghĩ đàn còn kém vài thước liền chạm đến họ, thì họ đã lăn thẳng vào sơn động!
Mà phong nghĩ đàn lại trực tiếp bay thẳng về phía trước!
Vào thời khắc thoát ly khỏi cái chết! Từ trên bầu trời, trút xuống một cơn mưa to tầm tả!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tia chớp cắt ngang phía chân trời, tựa như đang trình diễn lại màn mạo hiểm vừa rồi một lần nữa!
Bốn người tìm được đường sống trong chỗ chết nằm thở hổn hển trong sơn động ẩm ướt.
“Ha ha ha ha! Không có chết! Không có chết!” Tiếng cười to vui sướng bao phủ bốn người!
Mấy nghìn năm nay, những người sinh sống tại nơi hoang dã, hầu như không ai có thể trốn thoát khỏi phong nghĩ đàn! Mà bọn họ sao mà may mắn quá? Tại nơi thâm sơn rừng già này, có thể tìm được sơn động!
Bốn người thở hào hển xong, rốt cục khôi phục được chút sức lực, vừa rồi vì chạy trối chết, hầu như thể lực đều tiêu hao hết, bây giờ vất vả lắm mới đào ra sinh cơ, bốn người đều cực kỳ vui sướng. Loạng choạng đứng lên.
Mà khi Hiên Viên Ninh đứng lên, Thập Thất thấy trên cánh mũi, trên cằm của Hiên Viên Ninh đều dính đầy cây cỏ, nhìn vào thật giống một ông già có râu mép, trông rất là buồn cười, liền chỉ tay vào Hiên Viên Ninh, nhịn không được cười phá lên: “Ha ha ha ha…Mới có giây lát, mà râu ngài lại dài ra! Ta thấy nên gọi ngài là lão ca đẹp trai!”
Hiên Viên Ninh nhướng mày, nỗi lo lắng biến mất, vành tai dường như nổi lên vệt hồng hồng khả nghi, song dưới dáng vẻ không mấy để ý gì đến hình tượng mà cười to của Thập Thất, Hiên Viên Ninh cũng chỉ vào người nàng, sang sảng cười nói: “Còn cười cợt ta, nàng xem trên mũi nàng dính cái gì!” Thâm mâu nheo lại, tia sáng dị dạng trong mắt bởi vì nụ cười rộ lên của hắn mà trở nên đẹp mắt.
Thập Thất bán tín bán nghi giơ tay sờ lên người, chạm đến đều là cây cỏ, liền sửng sốt một chút, sau đó thoải mái cười to, “Cũng y vậy! Ha ha ha…”
Lại nhìn sang, thấy Phi Kiếm và Mai Hoa, vẻ mặt hai người rất đứng đắn, thế nhưng trên mặt cũng có cây cỏ, chỉ là hai người sợ bị cười chê, nên vội vã lau đi!
Nhất thời, bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi cất tiếng cười vang: “Ha ha ha…”
Cũng cùng trong lúc ấy, bốn người đều cùng có chung cảm khái, còn sống, thật tốt!
Sau khi cười giỡn xong, bốn người bắt đầu đánh giá tình hình bên trong sơn động, bên trong rất tối, không thể nhìn rõ hoàn cảnh cụ thể. Họ cũng không dám đi sâu vào trong, dẫu sao bên trong sơn động chưa hẳn là an toàn, nguy hiểm ẩn giấu trong đó không ai có thể biết được.
Hiên Viên Ninh thâm sâu nhìn thoáng qua Thập Thất xong, rồi quay sang mệnh lệnh cho Phi Kiếm: “Ngoài cửa động có chút rơm củi, đi nhặt về nhóm lên chút lửa, bên ngoài hiện đang mưa, trong sơn động lát nữa sẽ rất ẩm ướt, hôm nay e rằng chúng ta phải nghỉ ngơi ở trong đây.”
“Vâng.” Phi Kiếm lĩnh mệnh rồi ra ngoài cửa động nhặt củi rơm.
Qua nửa khắc, ngọn lửa đã được nhóm lên.
Bởi vì cuộc chạy trốn vừa rồi, bốn người đã tiêu hao không ít thể lực, nên lúc này họ liền ngồi quây quần, cùng nhau tán gẫu.
“Nơi đây cách kinh thành rất gần, sao lại có phong nghĩ đàn xuất hiện?” Thập Thất nghi hoặc hỏi. Trong sách vở có nói, phong nghĩ đàn chỉ xuất hiện tại nơi rừng rậm nguyên thủy nhất. Căn bản sẽ không xuất hiện tại nơi này.
Hiên Viên Ninh cười giải thích: “Nơi đây cách kinh thành đã rất xa, vả lại sau khi rơi xuống núi, ngọn núi nơi đây lại chưa từng có người nào xuất hiện, phong nghĩ đàn xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.”
“Đợi mưa tạnh, hãy đi ra ngoài xem xét tình huống. Nói vậy sau khi phong nghĩ đàn xuất hiện, kẻ địch chắc hẳn đã bị chết hết. Chúng ta phải nhanh tìm được lối ra.” Thần sắc Thập Thất ngưng trọng, nói. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm không nằm trong sự khống chế của họ, nếu không muốn bị mối nguy của thiên nhiên hại chết, nhất định phải lập tức rời khỏi.
“Xem ra chưa đến vài ngày, thì chúng ta không thể rời khỏi nơi này.” Thần sắc Hiên Viên Ninh thoáng trầm trọng.
Thập Thất lặng im không nói, so sánh với tiếng cười sống sót sau tai nạn trước đó, vẻ trầm mặc lúc này không có cách nào để hình dung.
“Vài ngày? Xem ra, chờ sau khi ta rời khỏi đây, bên ngoài đã hoàn toàn biến thiên.” Thập Thất thở dài một hơi, cho dù lúc này nàng có ở kinh thành cũng không thể thay đổi được điều gì, nhưng, loại cảm giác vô lực ấy vẫn cứ quanh quẩn trong lòng nàng.
“Biến thiên là tất nhiên. Hiên Viên Hạo không có khí chất của bậc bá vương, Độc Cô Ngạo Thiên bị phế võ công, không thể xung phong sa trường, mà Lăng Dạ tuy là người của Lăng thị gia tộc, nhưng cũng không có bao nhiêu thực lực. Hiên Viên Mặc hao phí nhiều năm, mỗi một bước đi đều mưu tính kỹ càng. Cuộc tranh đoạt này trước khi chưa bắt đầu đã có kết quả. Hiên Viên Mặc tất nhiên sẽ đăng cơ.” Hiên Viên Ninh hí hoáy vén thêm củi, sau đó cởi áo khoác trên người xuống, hươ hươ trước ngọn lửa, giương mắt phức tạp nhìn thoáng qua Thập Thất, rồi nói.
Khoe môi Phi Kiếm run rẩy, vị tiểu thư này thật đúng là người không dễ bị ức hiếp.
“Tiểu thư, người xem kia là hoa gì kìa? Nhìn thật đẹp!” Sau khi biết không có ai đuổi theo, tâm tình của mọi người cũng buông lỏng bớt, Mai Hoa giương mắt, trông thấy đóa hoa cách đó không xa, đóa hoa đó đỏ rực diễm lệ, dường như nó còn tỏa ra một hương thơm lạ lùng.
Mùi hương này thật khiến tâm tình người ta thoải mái.
Thập Thất nghe thấy liền hướng mắt nhìn sang, khóe miệng khẽ cong, thốt lời ca ngợi: “Quả thật là rất đẹp.”
Hiên Viên Ninh cũng nhìn sang, song, trái hẳn với nét cười trên mặt Thập Thất và Mai Hoa, sắc mặt hắn đại biến! Dọc theo đường đi bất kể gặp phải nguy hiểm gì thì sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, mà nay, khi nhìn đến đóa hoa phía trước, sắc mặt hắn lại kinh hoàng!
Nắm chặt lấy tay Thập Thất, hắn hô lớn với hai người còn lại: “Có phong nghĩ đàn*! Mau! Chúng ta chạy mau! Phải tìm được chỗ ẩn thân!” Dứt lời, liền vận dụng nội lực, ôm chặt Thập Thất, sử dụng khinh công phi nhanh xuống.
*Phong nghĩ đàn: đàn ong kiến
Mai Hoa và Phi Kiếm vừa nghe, đâu còn dám chậm trễ, bàn chân như lướt trên gió bám theo sát Hiên Viên Ninh!
Sắc mặt Thập Thất xanh đen, từ khi xuyên qua đến nay, nàng có nghe nói đến có một loại động vật gọi là phong nghĩ, phong nghĩ thành đàn, nơi chúng đi qua, phàm là nhục thể*, sẽ biến thành bộ xương khô! Mà nơi chúng thường lui tới sẽ có một loại thực vật nở rộ, mà loại thực vật này chỉ xuất hiện vào những ngày âm u!
*Nhục thể: thể xác có da thịt, máu.
Lòng đầy kinh hoàng!
Không sợ nguy hiểm do con người tạo ra, chỉ sợ mối họa do thiên nhiên tạo thành!
Bốn người họ dù cho có lợi hại, cũng không có khả năng đối kháng với loại phong nghĩ đàn có tính hủy diệt này!
Trong lúc bôn chạy, bốn người dường như có thể nghe thấy được tần suất chấn động cực nhanh phát ra từ cánh của loài động vật đó!
Thời khắc này nghe ra, âm thanh ấy tựa như thứ bùa đòi mạng! Khiến người ta sởn tóc gáy, tim đập mãnh liệt, sắc mặt bốn người đều tràn ngập sự kiên quyết!
Bọn họ đang thi chạy với tử vong!
Bốn người không dám lớn tiếng thở dốc.
Mồ hôi túa ra.
Thập Thất chỉ hy vọng, lúc này trời có thể đổ một cơn mưa to! Có như vậy, thì phong nghĩ đàn mới không thể kéo tới hủy diệt họ!
“Thập Thất, nàng sợ không?” Cảm giác được phong nghĩ đàn đang tới gần, bốn người đã ôm sẵn một lòng phải chết, bởi vì họ đã chạy xuống núi, đã tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm thấy một sơn động nào, không có nơi để trốn, con đường hiện ra trước mắt họ chỉ có thể là con đường chết! Giọng Hiên Viên Ninh bình tĩnh, trấn định mang theo một chút tình ý hỏi.
Nghe thế, Thập Thất cong môi, cười trả lời: “Đối với người đã từng chết qua một lần mà nói, cái chết cũng không đáng sợ. Ta chỉ không cam lòng.” Nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, nàng vẫn chưa cảm thụ hết tình thương yêu của cha mẹ, vẫn chưa tìm được một nửa để nàng có thể giao phó cả đời, vẫn chưa báo thù cho Cẩm Sắc, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, Thập Thất híp mắt, hỏi: “Tứ Vương gia, rốt cuộc ngài có mục đích gì với ta?”
Vì sao lại giúp nàng? Vì sao lại dùng loại ánh mắt khiến nàng run sợ nhìn nàng? Vì sao không thẳng thắn nói rõ mục đích? Song, lúc này, bọn họ sắp sửa cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, dường như bất cứ mục đích gì đã không còn quan trọng.
Hiên Viên Ninh nắm chặt tay nàng, vừa định mở miệng, thì phía sau có một cơn gió mạnh kéo tới!
Mùi vị thịt thối, tanh hôi áp tới gần!
Hơi thở tử vong nồng đậm khiến người ta hít thở không thông!
“Phong nghĩ đàn tới!” Mai Hoa đè nén cảm giác muốn nôn, hô lớn.
“Sơn động! Có sơn động!” Trong lúc vội vã, Phi Kiếm trông thấy cách đó không xa có một sơn động, bèn vội vàng hô to.
Có sơn động chính là có hi vọng!
Hiên Viên Ninh không kịp đáp lời, liền ôm lấy Thập Thất té nhào xuống mặt đất, cuộn người lăn thẳng về hướng sơn động!
Mai Hoa và Phi Kiếm ở phía sau cũng cuộn mình trên mặt đất, cấp tốc lăn thẳng về hướng sơn động!
Bầu không khí ẩm ướt trộn lẫn với mùi vị tanh tưởi của thịt thối, giờ khắc này, hung hiểm rốt cuộc cũng đã trôi qua!
Ngay khi phong nghĩ đàn còn kém vài thước liền chạm đến họ, thì họ đã lăn thẳng vào sơn động!
Mà phong nghĩ đàn lại trực tiếp bay thẳng về phía trước!
Vào thời khắc thoát ly khỏi cái chết! Từ trên bầu trời, trút xuống một cơn mưa to tầm tả!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tia chớp cắt ngang phía chân trời, tựa như đang trình diễn lại màn mạo hiểm vừa rồi một lần nữa!
Bốn người tìm được đường sống trong chỗ chết nằm thở hổn hển trong sơn động ẩm ướt.
“Ha ha ha ha! Không có chết! Không có chết!” Tiếng cười to vui sướng bao phủ bốn người!
Mấy nghìn năm nay, những người sinh sống tại nơi hoang dã, hầu như không ai có thể trốn thoát khỏi phong nghĩ đàn! Mà bọn họ sao mà may mắn quá? Tại nơi thâm sơn rừng già này, có thể tìm được sơn động!
Bốn người thở hào hển xong, rốt cục khôi phục được chút sức lực, vừa rồi vì chạy trối chết, hầu như thể lực đều tiêu hao hết, bây giờ vất vả lắm mới đào ra sinh cơ, bốn người đều cực kỳ vui sướng. Loạng choạng đứng lên.
Mà khi Hiên Viên Ninh đứng lên, Thập Thất thấy trên cánh mũi, trên cằm của Hiên Viên Ninh đều dính đầy cây cỏ, nhìn vào thật giống một ông già có râu mép, trông rất là buồn cười, liền chỉ tay vào Hiên Viên Ninh, nhịn không được cười phá lên: “Ha ha ha ha…Mới có giây lát, mà râu ngài lại dài ra! Ta thấy nên gọi ngài là lão ca đẹp trai!”
Hiên Viên Ninh nhướng mày, nỗi lo lắng biến mất, vành tai dường như nổi lên vệt hồng hồng khả nghi, song dưới dáng vẻ không mấy để ý gì đến hình tượng mà cười to của Thập Thất, Hiên Viên Ninh cũng chỉ vào người nàng, sang sảng cười nói: “Còn cười cợt ta, nàng xem trên mũi nàng dính cái gì!” Thâm mâu nheo lại, tia sáng dị dạng trong mắt bởi vì nụ cười rộ lên của hắn mà trở nên đẹp mắt.
Thập Thất bán tín bán nghi giơ tay sờ lên người, chạm đến đều là cây cỏ, liền sửng sốt một chút, sau đó thoải mái cười to, “Cũng y vậy! Ha ha ha…”
Lại nhìn sang, thấy Phi Kiếm và Mai Hoa, vẻ mặt hai người rất đứng đắn, thế nhưng trên mặt cũng có cây cỏ, chỉ là hai người sợ bị cười chê, nên vội vã lau đi!
Nhất thời, bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi cất tiếng cười vang: “Ha ha ha…”
Cũng cùng trong lúc ấy, bốn người đều cùng có chung cảm khái, còn sống, thật tốt!
Sau khi cười giỡn xong, bốn người bắt đầu đánh giá tình hình bên trong sơn động, bên trong rất tối, không thể nhìn rõ hoàn cảnh cụ thể. Họ cũng không dám đi sâu vào trong, dẫu sao bên trong sơn động chưa hẳn là an toàn, nguy hiểm ẩn giấu trong đó không ai có thể biết được.
Hiên Viên Ninh thâm sâu nhìn thoáng qua Thập Thất xong, rồi quay sang mệnh lệnh cho Phi Kiếm: “Ngoài cửa động có chút rơm củi, đi nhặt về nhóm lên chút lửa, bên ngoài hiện đang mưa, trong sơn động lát nữa sẽ rất ẩm ướt, hôm nay e rằng chúng ta phải nghỉ ngơi ở trong đây.”
“Vâng.” Phi Kiếm lĩnh mệnh rồi ra ngoài cửa động nhặt củi rơm.
Qua nửa khắc, ngọn lửa đã được nhóm lên.
Bởi vì cuộc chạy trốn vừa rồi, bốn người đã tiêu hao không ít thể lực, nên lúc này họ liền ngồi quây quần, cùng nhau tán gẫu.
“Nơi đây cách kinh thành rất gần, sao lại có phong nghĩ đàn xuất hiện?” Thập Thất nghi hoặc hỏi. Trong sách vở có nói, phong nghĩ đàn chỉ xuất hiện tại nơi rừng rậm nguyên thủy nhất. Căn bản sẽ không xuất hiện tại nơi này.
Hiên Viên Ninh cười giải thích: “Nơi đây cách kinh thành đã rất xa, vả lại sau khi rơi xuống núi, ngọn núi nơi đây lại chưa từng có người nào xuất hiện, phong nghĩ đàn xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.”
“Đợi mưa tạnh, hãy đi ra ngoài xem xét tình huống. Nói vậy sau khi phong nghĩ đàn xuất hiện, kẻ địch chắc hẳn đã bị chết hết. Chúng ta phải nhanh tìm được lối ra.” Thần sắc Thập Thất ngưng trọng, nói. Ở đây có rất nhiều nguy hiểm không nằm trong sự khống chế của họ, nếu không muốn bị mối nguy của thiên nhiên hại chết, nhất định phải lập tức rời khỏi.
“Xem ra chưa đến vài ngày, thì chúng ta không thể rời khỏi nơi này.” Thần sắc Hiên Viên Ninh thoáng trầm trọng.
Thập Thất lặng im không nói, so sánh với tiếng cười sống sót sau tai nạn trước đó, vẻ trầm mặc lúc này không có cách nào để hình dung.
“Vài ngày? Xem ra, chờ sau khi ta rời khỏi đây, bên ngoài đã hoàn toàn biến thiên.” Thập Thất thở dài một hơi, cho dù lúc này nàng có ở kinh thành cũng không thể thay đổi được điều gì, nhưng, loại cảm giác vô lực ấy vẫn cứ quanh quẩn trong lòng nàng.
“Biến thiên là tất nhiên. Hiên Viên Hạo không có khí chất của bậc bá vương, Độc Cô Ngạo Thiên bị phế võ công, không thể xung phong sa trường, mà Lăng Dạ tuy là người của Lăng thị gia tộc, nhưng cũng không có bao nhiêu thực lực. Hiên Viên Mặc hao phí nhiều năm, mỗi một bước đi đều mưu tính kỹ càng. Cuộc tranh đoạt này trước khi chưa bắt đầu đã có kết quả. Hiên Viên Mặc tất nhiên sẽ đăng cơ.” Hiên Viên Ninh hí hoáy vén thêm củi, sau đó cởi áo khoác trên người xuống, hươ hươ trước ngọn lửa, giương mắt phức tạp nhìn thoáng qua Thập Thất, rồi nói.
Tác giả :
Thư Ca