Thập Thất Thiếp
Chương 83: Buông tay dễ dàng
“Mộ Dung Thập Thất!” Hiên Viên Mặc nổi giận gầm lên một tiếng. Chỉ làm chính thất? Nàng có biết bản thân đang nói cái gì hay không?! Vị trí chính phi, lấy thân phận hiện tại của nàng chỉ là vọng tưởng! “Nàng đừng si tâm vọng tưởng! Cho dù bổn vương có điều thua thiệt với nàng, nhưng quả quyết sẽ không hứa vị trí chính phi cho nàng! Nàng nên biết đủ là gì, gả cho bổn vương, mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng.”
Không quan tâm lửa giận của hắn, ánh mắt Thập Thất như bị băng tuyết bao trùm, nàng lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, không cần miễn cưỡng? Ta muốn ngài không cho được, vậy thì, không cần bàn nữa.” Nàng đã dần dần mất đi sự kiên nhẫn, không bằng dứt khoát cho nhanh. Chỉ là trong lúc nói ra điều kiện trên, trong lòng Thập Thất cũng tự hỏi chính mình, tại thời buổi loạn thế này, sẽ có một người nam nhân có thể cho nàng một tình yêu cả đời nhất thế một đôi sao?
Nét mặt Hiên Viên Mặc âm trầm, thái độ Thập Thất chuyển biến, làm cho hắn âm thầm cắn răng, nàng đang cố ý! Trách không được vừa rồi nàng đáp ứng nhanh như vậy! Mục đích cuối cùng chính là như thế này đây! Lấy cớ hắn không thể thỏa mãn được điều kiện của nàng, tiện đà từ chối hôn sự! Khiến hắn không thể phản bác! “Nàng thật sự nghĩ bổn vương không phải nàng thì không cưới?” Là biểu hiện vừa rồi của hắn quá mức bức thiết? Nên khiến nàng thị sủng mà kiêu, đã quên chính mình có thân phận như thế nào sao?
Thập Thất nhíu mày, lắc lắc đầu, cười nói: “Quên nói còn có một điều kiện nữa, muốn lấy ta, thì kiếp này chỉ có một nữ nhân là ta. Nếu ta nhớ không lầm, trong phủ Tam Vương gia đã có hơn hai mươi thị thiếp. Mộ Dung Thập Thất ta khinh thường nhất là cùng một đám người dùng chung một cái nhà vệ sinh công cộng. Vương gia nếu thật sự muốn lấy ta, sẽ phải bỏ nhiều thứ đấy.” Trong lúc nói chuyện, nàng âm thầm cân nhắc quan hệ lợi hại, cho dù có thật sự chọc giận hắn, cũng không sao cả. Trong khoảng thời gian này, bản thân hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, sắp tới còn có thể phát sinh càng nhiều chuyện khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Hắn căn bản sẽ không có thời gian đi đối phó nàng. Cho dù hắn có tâm tư, cũng không biết đến năm nào tháng nào, đến lúc đó, nàng đã không còn bị người khác khống chế.
“Xem ra, nàng thật sự nghĩ rằng bổn vương đối với nàng có điểm khác biệt! Ở trong mắt bổn vương, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân có khả năng làm vui lòng bổn vương mà thôi! Nàng thật đúng là đề cao bản thân, nàng có tư cách gì cò kè mặc cả với bổn vương? Nếu không phải bổn vương đối với nàng có chút hứng thú, thì ngay cả danh phận trắc phi đối với nàng cũng là điều vọng tưởng…”
Hiên Viên Mặc khó đè nén lửa giận ở lồng ngực, nghe xong lời Thập Thất nói, hắn không hề suy nghĩ nhiều, lời chửi rủa liền tuôn ra khỏi miệng.
Mộ Dung Phong, Mai Hoa, Cẩm Sắc nghe thấy lời lẽ miệt thị của Hiên Viên Mặc, sắc mặt u ám xuống. Từ đầu tới cuối đều là hắn tự mình đa tình! Thập Thất vốn đã có rất nhiều phiền toái, hắn vẫn cố gắng sáp một chân vào! Hôm qua một Liễu Nguyệt Phi đã gây phiền phức cho tiểu thư, hôm nay hắn liền khẩn cấp đến ức hiếp tiểu thư?
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, cho dù tiểu thư gả vào vương phủ cũng sẽ không có ngày lành mà sống!
Thập Thất nheo mắt lại, ngăn cản Hiên Viên Mặc thao thao bất tuyệt, cười lạnh nói: “Nếu ta không đủ tư cách, Tam Vương gia không cần lãng phí thời gian đến Mộ Dung phủ cầu thân? Như vậy cũng không cần mất thân phận mà đi nói năng lỗ mãng với một nữ tử?”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc giận chỉ vào Thập Thất, chưa từng có người nào dám chen ngang khi hắn đang nói, mà nàng lại ba lần bốn lượt chặn lại, nhưng những lần phản bác trước đều là ngầm châm chọc! Ban đầu trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, chẳng qua là để giờ khắc này cho hắn một cái tát vang dội!
Nàng quả nhiên mang thù trong lòng!
“Vương gia còn muốn uy hiếp Thập Thất nữa sao? Thậm chí lấy người nhà Thập Thất làm lợi thế? Cần gì phải phức tạp như thế?” Thập Thất dời tầm mắt băng lãnh, ngữ khí lại càng rét lạnh hỏi. Từ thời điểm hắn hạ độc với người vô tội như mẹ, thì trong mắt nàng, hắn chính là kẻ ti bỉ vô sỉ. Lúc này đây, theo nàng thấy, chẳng qua là vì tương lai có thể dễ dàng chế trụ cha mà không xảy ra biến cố nào, vào thời khắc phi thường nhạy cảm như bây giờ, hắn sẽ không để Hiên Viên Hạo nắm được bất kỳ nhược điểm nào, cho nên mới nghĩ đến việc lấy nàng!
Hắn nghĩ Mộ Dung Thập Thất nàng là loại người nào? Nghĩ rằng nàng là một con gấu bông không có suy nghĩ nên mặc sức chơi đùa? Cho dù hắn có năng lực to lớn, cũng đừng mong vọng tưởng nắm được nàng!
Cũng đích xác như nàng suy nghĩ, nhãn thần Hiên Viên Mặc lóe ra, hắn quả thật có tâm tư khác, tuy rằng hắn có cảm giác đặc biệt với Thập Thất, nhưng còn chưa đủ để hắn buông tha cho nhiều thứ. Hắn không tín nhiệm Mộ Dung Phong và nàng, cho nên, muốn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có thể làm cho Mộ Dung Thập Thất trở thành nữ nhân của hắn, hắn mới có thể yên tâm.
Thập Thất nhíu mày, hắn cùng với Liễu Nguyệt Phi đều là cá mè một lứa, nghĩ rằng bản thân mình là một cái bánh trái thơm ngon, nghĩ rằng bất kể con bướm hay là ruồi bọ đều sẽ quay chung quanh bọn họ, bất kể kẻ nào đều có thể bị bọn họ đùa bỡn trong tay, coi tính mệnh của người khác như con kiến, tùy ý giẫm đạp, lợi dụng. Điều đó thật khiến nàng thấy phản cảm vô cùng, mà giờ phút này nàng vẫn chưa đủ cường đại, nếu không sao nàng có thể để bọn họ tùy ý lợi dụng như thế?!
“Theo suy nghĩ của hạ quan, tiểu nữ tuy rằng có chút tùy hứng, thế nhưng những lời này con bé đã từng nói qua với phu nhân hạ quan. Mặc dù có chút si tâm vọng tưởng. Thế nhưng hạ quan cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả tiểu nữ cho vương công quý tộc. Cho dù là nông thôn dã phu, chỉ cần thật tình đối đãi tiểu nữ, chấp nhận lời thề của con bé. Hạ quan tuyệt đối sẽ không có dị nghị khác. Nhưng Vương gia dù sao cũng là người có thân phận tôn quý, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân là tiểu nữ? Cho nên, hạ quan cho rằng tiểu nữ không có phúc, không thể gả cho Vương gia.” Lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tuy rằng không có bản lĩnh bày mưu tính kế, nhưng Mộ Dung Phong vẫn nhìn ra suy nghĩ của người khác qua sắc mặt, biết tình huống hiện tại đã hết sức căng thẳng. Nên ông dứt khoát uyển chuyển nói, cho Hiên Viên Mặc một cái bậc thang đi xuống.
Bậc thang này, phải xem Hiên Viên Mặc đi hay là giẫm đạp lên!
Thấy thái độ hèn mọn của Mộ Dung Phong, Thập Thất nhíu nhíu mày. Ngầm hạ quyết định: Sau này không thể để cho cha mẹ vì nàng mà ở trước mặt người khác ăn nói khép nép thế này nữa.
Âm thầm truyền cho Mai Hoa và Cẩm Sắc một ánh mắt. Hai người ngầm hiểu ý, lập tức quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc, Cẩm Sắc nước mắt, nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Thỉnh Vương gia tha cho tiểu thư. Tuy rằng trong thiên hạ ít có nữ tử có thể so sánh với tiểu thư, nhưng những nữ tử trong phủ Vương gia đều là sắc nghệ song tuyệt, không thiếu người như tiểu thư. Xin Vương gia đừng bức bách tiểu thư. Bọn nô tỳ vô cùng đau lòng thay cho tiểu thư.”
“Tuy rằng lời lẽ của tiểu thư đụng chạm Vương gia, nhưng giờ đây tiểu thư cũng đã là Minh Nguyệt quận chúa của Phượng Thiên quốc. Thân phận cao quý, nếu chỉ làm trắc phi, nhất định sẽ khiến người khác dị nghị, xin Vương gia cân nhắc.”
Hai người nói vô cùng ăn ý, ngươi một câu ta một câu, lại còn mang theo vài phần vô tội. Một người nói Thập Thất không người nào có thể so, một người nói Thập Thất có thân phận tôn quý.
Khóe miệng Thập Thất co giật, bảo các nàng hỗ trợ chỉ là phụ họa mà thôi, còn làm cho tâm không cam, tình không muốn như thế, nàng không ngại nghe thêm vài câu hạ thấp bản thân, nhưng hai nha đầu này, không nên nói thì đừng nói, đừng có biến tướng khen nàng như thế chứ. Nếu không phải lúc này Hiên Viên Mặc đang đứng trước mặt, nàng quả thật sẽ thật sự phối hợp trưng ra bộ mặt đỏ thẫm thẹn thùng.
Hiên Viên Mặc nhìn ba người, lại nhìn Thập Thất vẫn lạnh lùng đứng tại đó. Sát khí và lửa giận trong ưng mâu dần dần tiêu giảm một chút, vừa rồi lúc trầm mặc, hắn tự nghĩ lại, xác thật là hành vi hôm nay của hắn có chút lỗ mãng, không bận tâm gì cả. Hiện tại nghĩ đến thật sự có chút đường đột. Nhưng thái độ của nàng quả thật khiến hắn tức không có chỗ xả.
Lưu Trầm vẫn canh giữ ở phía sau Hiên Viên Mặc, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn trầm mặc không nói. Thế nhưng, thái độ Mộ Dung Thập Thất hiện tại thập phần rõ ràng, nàng cũng không muốn gả cho Vương gia. Cho dù gả cũng muốn làm chính phi. Điều này sao có thể? Vị trí chính phi là của Liễu tiểu thư. Cho dù Liễu tiểu thư sắp bị đưa đi hòa thân, nhưng hắn biết Vương gia tuyệt đối sẽ không bàng quang, Liễu tiểu thư chính là Vương phi được Vương gia ngầm thừa nhận từ lâu!
“Vương gia… sắp đến giờ tiến cung rồi.” Lưu Trầm tìm một lý do, để cho Hiên Viên Mặc có đường lui. Nếu tiếp tục giằng co nữa, kết quả đơn giản nhất chính là, uy hiếp Mộ Dung Thập Thất phải gả. Hoặc là Vương gia tức giận bỏ đi. Điều đó còn không bằng lúc này rời đi.
Sao Hiên Viên Mặc lại không biết suy nghĩ của Lưu Trầm, trầm mặc nửa khắc. Liền hừ lạnh với mấy người Mộ Dung Phong một tiếng: “Việc này trước từ bỏ, về sau lại bàn.” Hắn cũng biết vừa rồi bị Thập Thất chọc tức đến choáng váng đầu, nếu nàng có thái độ kiên quyết đến vậy, hắn nhiều lời cũng vô ích. Thật không ngờ khi hắn đối mặt với nàng, hắn lại mất đi lý trí. Việc hôm nay, bản thân hắn cũng có phần không đúng, đó là không thông báo trước một tiếng.
Thoạt nhìn, hành động cầu thân của hắn ngày hôm nay theo một ý nghĩa nào đó, có hương vị tựa như thổ phỉ cướp cô dâu.
Trước khi xoay người rời đi, nhìn sính lễ đỏ thẫm đầy sảnh đường, cảm thấy như có kim đâm đau hai mắt hắn, những thứ ấy giống như đang châm chọc hắn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thập Thất một cái, lạnh lùng nói: “Những thứ này đều để lại đi, những thứ đã đưa đi, bổn vương khinh thường thu hồi.”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thập Thất híp nửa con ngươi, thần sắc càng trở nên sắc bén. Hắn khinh địch buông tha như vậy? Thay đổi có phần quá nhanh, chẳng lẽ hắn lại có chủ ý khác?
Lúc đi tới cửa, Hiên Viên Mặc đột nhiên quay đầu lại, ưng mâu dừng trên người Thập Thất, trầm giọng hỏi: “Những lời vừa nãy nàng nói là thật, hay là dùng để qua loa trốn tránh bổn vương?” Cả đời nhất thế một đôi, nghe vào trong tai hắn, cực kỳ hoang đường. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định vừa rồi của nàng, lại không giống giả vờ.
“Là thật.”
Cánh tay trong cổ tay áo của Hiên Viên Mặc run nhè nhẹ, thân hình dừng một chút, giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Yên tâm, bổn vương còn không đến mức ti bỉ, bởi vì nàng cự tuyệt mà liên lụy người khác.”
Sau khi hắn rời đi, Mộ Dung Phong, Mai Hoa, Cẩm Sắc, đồng loạt nhìn sang Thập Thất. Tam Vương gia sao lại thế này? Thái độ thay đổi có phần quá nhanh?
Vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt, ai ngờ, hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
“Thập Thất, về sau phải giữ khoảng cách với Tam Vương gia.” Đừng dính dáng gì đến Tam Vương gia, loại chuyện này sẽ còn có thể phát sinh nữa. Lần này Tam Vương gia buông tha Thập Thất, đã là điều khó có thể tin, lần sau ai có thể đảm bảo sẽ như thế? Mộ Dung Phong dặn dò.
Thập Thất gật đầu trả lời: “Cha yên tâm.” Tầm mắt vẫn khóa chặt vào cánh cửa, thâm trầm nội liễm…
Sau khi trở về phòng, Thập Thất sai Cẩm Sắc đi phòng bếp hầm cháo tổ yến, lại gọi Mai Hoa tiến vào phân phó một chuyện.
“Hiên Viên Mặc đột nhiên buông tha không khó xử ta, có lẽ còn có mục đích khác. Phái người tra rõ xem nhiều ngày tới có chuyện gì lớn sắp phát sinh không.” Thập Thất trầm giọng mệnh lệnh.
Mai Hoa gật đầu: “Vâng.”
“Liễu Nguyệt Phi trong hai ngày này nhất định sẽ không an phận, nhìn kỹ nàng cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta giở trò, tìm được đường sống!” Thập Thất âm trầm nói. Nếu thế lực của nàng đủ lớn, sẽ sai người đi bảo hộ tên thế tử kia, khiến cho Liễu Nguyệt Phi phải gắn bó suốt đời với hắn!
“Vâng.”
“Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta không thể cứ tiếp tục ở mãi trong phủ. Ta muốn đi tìm một người, bắt hắn thực hiện hứa hẹn.” Phân phó tốt chuyện của Hiên Viên Mặc và Liễu Nguyệt Phi xong, Thập Thất lại nghĩ đến vấn đề an toàn của Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi.
Mai Hoa nghi ngờ hỏi lại: “Tìm người?”
“Tứ vương phủ, Hiên Viên Ninh.”
Không quan tâm lửa giận của hắn, ánh mắt Thập Thất như bị băng tuyết bao trùm, nàng lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, không cần miễn cưỡng? Ta muốn ngài không cho được, vậy thì, không cần bàn nữa.” Nàng đã dần dần mất đi sự kiên nhẫn, không bằng dứt khoát cho nhanh. Chỉ là trong lúc nói ra điều kiện trên, trong lòng Thập Thất cũng tự hỏi chính mình, tại thời buổi loạn thế này, sẽ có một người nam nhân có thể cho nàng một tình yêu cả đời nhất thế một đôi sao?
Nét mặt Hiên Viên Mặc âm trầm, thái độ Thập Thất chuyển biến, làm cho hắn âm thầm cắn răng, nàng đang cố ý! Trách không được vừa rồi nàng đáp ứng nhanh như vậy! Mục đích cuối cùng chính là như thế này đây! Lấy cớ hắn không thể thỏa mãn được điều kiện của nàng, tiện đà từ chối hôn sự! Khiến hắn không thể phản bác! “Nàng thật sự nghĩ bổn vương không phải nàng thì không cưới?” Là biểu hiện vừa rồi của hắn quá mức bức thiết? Nên khiến nàng thị sủng mà kiêu, đã quên chính mình có thân phận như thế nào sao?
Thập Thất nhíu mày, lắc lắc đầu, cười nói: “Quên nói còn có một điều kiện nữa, muốn lấy ta, thì kiếp này chỉ có một nữ nhân là ta. Nếu ta nhớ không lầm, trong phủ Tam Vương gia đã có hơn hai mươi thị thiếp. Mộ Dung Thập Thất ta khinh thường nhất là cùng một đám người dùng chung một cái nhà vệ sinh công cộng. Vương gia nếu thật sự muốn lấy ta, sẽ phải bỏ nhiều thứ đấy.” Trong lúc nói chuyện, nàng âm thầm cân nhắc quan hệ lợi hại, cho dù có thật sự chọc giận hắn, cũng không sao cả. Trong khoảng thời gian này, bản thân hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, sắp tới còn có thể phát sinh càng nhiều chuyện khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Hắn căn bản sẽ không có thời gian đi đối phó nàng. Cho dù hắn có tâm tư, cũng không biết đến năm nào tháng nào, đến lúc đó, nàng đã không còn bị người khác khống chế.
“Xem ra, nàng thật sự nghĩ rằng bổn vương đối với nàng có điểm khác biệt! Ở trong mắt bổn vương, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân có khả năng làm vui lòng bổn vương mà thôi! Nàng thật đúng là đề cao bản thân, nàng có tư cách gì cò kè mặc cả với bổn vương? Nếu không phải bổn vương đối với nàng có chút hứng thú, thì ngay cả danh phận trắc phi đối với nàng cũng là điều vọng tưởng…”
Hiên Viên Mặc khó đè nén lửa giận ở lồng ngực, nghe xong lời Thập Thất nói, hắn không hề suy nghĩ nhiều, lời chửi rủa liền tuôn ra khỏi miệng.
Mộ Dung Phong, Mai Hoa, Cẩm Sắc nghe thấy lời lẽ miệt thị của Hiên Viên Mặc, sắc mặt u ám xuống. Từ đầu tới cuối đều là hắn tự mình đa tình! Thập Thất vốn đã có rất nhiều phiền toái, hắn vẫn cố gắng sáp một chân vào! Hôm qua một Liễu Nguyệt Phi đã gây phiền phức cho tiểu thư, hôm nay hắn liền khẩn cấp đến ức hiếp tiểu thư?
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, cho dù tiểu thư gả vào vương phủ cũng sẽ không có ngày lành mà sống!
Thập Thất nheo mắt lại, ngăn cản Hiên Viên Mặc thao thao bất tuyệt, cười lạnh nói: “Nếu ta không đủ tư cách, Tam Vương gia không cần lãng phí thời gian đến Mộ Dung phủ cầu thân? Như vậy cũng không cần mất thân phận mà đi nói năng lỗ mãng với một nữ tử?”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc giận chỉ vào Thập Thất, chưa từng có người nào dám chen ngang khi hắn đang nói, mà nàng lại ba lần bốn lượt chặn lại, nhưng những lần phản bác trước đều là ngầm châm chọc! Ban đầu trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, chẳng qua là để giờ khắc này cho hắn một cái tát vang dội!
Nàng quả nhiên mang thù trong lòng!
“Vương gia còn muốn uy hiếp Thập Thất nữa sao? Thậm chí lấy người nhà Thập Thất làm lợi thế? Cần gì phải phức tạp như thế?” Thập Thất dời tầm mắt băng lãnh, ngữ khí lại càng rét lạnh hỏi. Từ thời điểm hắn hạ độc với người vô tội như mẹ, thì trong mắt nàng, hắn chính là kẻ ti bỉ vô sỉ. Lúc này đây, theo nàng thấy, chẳng qua là vì tương lai có thể dễ dàng chế trụ cha mà không xảy ra biến cố nào, vào thời khắc phi thường nhạy cảm như bây giờ, hắn sẽ không để Hiên Viên Hạo nắm được bất kỳ nhược điểm nào, cho nên mới nghĩ đến việc lấy nàng!
Hắn nghĩ Mộ Dung Thập Thất nàng là loại người nào? Nghĩ rằng nàng là một con gấu bông không có suy nghĩ nên mặc sức chơi đùa? Cho dù hắn có năng lực to lớn, cũng đừng mong vọng tưởng nắm được nàng!
Cũng đích xác như nàng suy nghĩ, nhãn thần Hiên Viên Mặc lóe ra, hắn quả thật có tâm tư khác, tuy rằng hắn có cảm giác đặc biệt với Thập Thất, nhưng còn chưa đủ để hắn buông tha cho nhiều thứ. Hắn không tín nhiệm Mộ Dung Phong và nàng, cho nên, muốn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có thể làm cho Mộ Dung Thập Thất trở thành nữ nhân của hắn, hắn mới có thể yên tâm.
Thập Thất nhíu mày, hắn cùng với Liễu Nguyệt Phi đều là cá mè một lứa, nghĩ rằng bản thân mình là một cái bánh trái thơm ngon, nghĩ rằng bất kể con bướm hay là ruồi bọ đều sẽ quay chung quanh bọn họ, bất kể kẻ nào đều có thể bị bọn họ đùa bỡn trong tay, coi tính mệnh của người khác như con kiến, tùy ý giẫm đạp, lợi dụng. Điều đó thật khiến nàng thấy phản cảm vô cùng, mà giờ phút này nàng vẫn chưa đủ cường đại, nếu không sao nàng có thể để bọn họ tùy ý lợi dụng như thế?!
“Theo suy nghĩ của hạ quan, tiểu nữ tuy rằng có chút tùy hứng, thế nhưng những lời này con bé đã từng nói qua với phu nhân hạ quan. Mặc dù có chút si tâm vọng tưởng. Thế nhưng hạ quan cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả tiểu nữ cho vương công quý tộc. Cho dù là nông thôn dã phu, chỉ cần thật tình đối đãi tiểu nữ, chấp nhận lời thề của con bé. Hạ quan tuyệt đối sẽ không có dị nghị khác. Nhưng Vương gia dù sao cũng là người có thân phận tôn quý, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân là tiểu nữ? Cho nên, hạ quan cho rằng tiểu nữ không có phúc, không thể gả cho Vương gia.” Lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tuy rằng không có bản lĩnh bày mưu tính kế, nhưng Mộ Dung Phong vẫn nhìn ra suy nghĩ của người khác qua sắc mặt, biết tình huống hiện tại đã hết sức căng thẳng. Nên ông dứt khoát uyển chuyển nói, cho Hiên Viên Mặc một cái bậc thang đi xuống.
Bậc thang này, phải xem Hiên Viên Mặc đi hay là giẫm đạp lên!
Thấy thái độ hèn mọn của Mộ Dung Phong, Thập Thất nhíu nhíu mày. Ngầm hạ quyết định: Sau này không thể để cho cha mẹ vì nàng mà ở trước mặt người khác ăn nói khép nép thế này nữa.
Âm thầm truyền cho Mai Hoa và Cẩm Sắc một ánh mắt. Hai người ngầm hiểu ý, lập tức quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc, Cẩm Sắc nước mắt, nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Thỉnh Vương gia tha cho tiểu thư. Tuy rằng trong thiên hạ ít có nữ tử có thể so sánh với tiểu thư, nhưng những nữ tử trong phủ Vương gia đều là sắc nghệ song tuyệt, không thiếu người như tiểu thư. Xin Vương gia đừng bức bách tiểu thư. Bọn nô tỳ vô cùng đau lòng thay cho tiểu thư.”
“Tuy rằng lời lẽ của tiểu thư đụng chạm Vương gia, nhưng giờ đây tiểu thư cũng đã là Minh Nguyệt quận chúa của Phượng Thiên quốc. Thân phận cao quý, nếu chỉ làm trắc phi, nhất định sẽ khiến người khác dị nghị, xin Vương gia cân nhắc.”
Hai người nói vô cùng ăn ý, ngươi một câu ta một câu, lại còn mang theo vài phần vô tội. Một người nói Thập Thất không người nào có thể so, một người nói Thập Thất có thân phận tôn quý.
Khóe miệng Thập Thất co giật, bảo các nàng hỗ trợ chỉ là phụ họa mà thôi, còn làm cho tâm không cam, tình không muốn như thế, nàng không ngại nghe thêm vài câu hạ thấp bản thân, nhưng hai nha đầu này, không nên nói thì đừng nói, đừng có biến tướng khen nàng như thế chứ. Nếu không phải lúc này Hiên Viên Mặc đang đứng trước mặt, nàng quả thật sẽ thật sự phối hợp trưng ra bộ mặt đỏ thẫm thẹn thùng.
Hiên Viên Mặc nhìn ba người, lại nhìn Thập Thất vẫn lạnh lùng đứng tại đó. Sát khí và lửa giận trong ưng mâu dần dần tiêu giảm một chút, vừa rồi lúc trầm mặc, hắn tự nghĩ lại, xác thật là hành vi hôm nay của hắn có chút lỗ mãng, không bận tâm gì cả. Hiện tại nghĩ đến thật sự có chút đường đột. Nhưng thái độ của nàng quả thật khiến hắn tức không có chỗ xả.
Lưu Trầm vẫn canh giữ ở phía sau Hiên Viên Mặc, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn trầm mặc không nói. Thế nhưng, thái độ Mộ Dung Thập Thất hiện tại thập phần rõ ràng, nàng cũng không muốn gả cho Vương gia. Cho dù gả cũng muốn làm chính phi. Điều này sao có thể? Vị trí chính phi là của Liễu tiểu thư. Cho dù Liễu tiểu thư sắp bị đưa đi hòa thân, nhưng hắn biết Vương gia tuyệt đối sẽ không bàng quang, Liễu tiểu thư chính là Vương phi được Vương gia ngầm thừa nhận từ lâu!
“Vương gia… sắp đến giờ tiến cung rồi.” Lưu Trầm tìm một lý do, để cho Hiên Viên Mặc có đường lui. Nếu tiếp tục giằng co nữa, kết quả đơn giản nhất chính là, uy hiếp Mộ Dung Thập Thất phải gả. Hoặc là Vương gia tức giận bỏ đi. Điều đó còn không bằng lúc này rời đi.
Sao Hiên Viên Mặc lại không biết suy nghĩ của Lưu Trầm, trầm mặc nửa khắc. Liền hừ lạnh với mấy người Mộ Dung Phong một tiếng: “Việc này trước từ bỏ, về sau lại bàn.” Hắn cũng biết vừa rồi bị Thập Thất chọc tức đến choáng váng đầu, nếu nàng có thái độ kiên quyết đến vậy, hắn nhiều lời cũng vô ích. Thật không ngờ khi hắn đối mặt với nàng, hắn lại mất đi lý trí. Việc hôm nay, bản thân hắn cũng có phần không đúng, đó là không thông báo trước một tiếng.
Thoạt nhìn, hành động cầu thân của hắn ngày hôm nay theo một ý nghĩa nào đó, có hương vị tựa như thổ phỉ cướp cô dâu.
Trước khi xoay người rời đi, nhìn sính lễ đỏ thẫm đầy sảnh đường, cảm thấy như có kim đâm đau hai mắt hắn, những thứ ấy giống như đang châm chọc hắn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thập Thất một cái, lạnh lùng nói: “Những thứ này đều để lại đi, những thứ đã đưa đi, bổn vương khinh thường thu hồi.”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thập Thất híp nửa con ngươi, thần sắc càng trở nên sắc bén. Hắn khinh địch buông tha như vậy? Thay đổi có phần quá nhanh, chẳng lẽ hắn lại có chủ ý khác?
Lúc đi tới cửa, Hiên Viên Mặc đột nhiên quay đầu lại, ưng mâu dừng trên người Thập Thất, trầm giọng hỏi: “Những lời vừa nãy nàng nói là thật, hay là dùng để qua loa trốn tránh bổn vương?” Cả đời nhất thế một đôi, nghe vào trong tai hắn, cực kỳ hoang đường. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định vừa rồi của nàng, lại không giống giả vờ.
“Là thật.”
Cánh tay trong cổ tay áo của Hiên Viên Mặc run nhè nhẹ, thân hình dừng một chút, giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Yên tâm, bổn vương còn không đến mức ti bỉ, bởi vì nàng cự tuyệt mà liên lụy người khác.”
Sau khi hắn rời đi, Mộ Dung Phong, Mai Hoa, Cẩm Sắc, đồng loạt nhìn sang Thập Thất. Tam Vương gia sao lại thế này? Thái độ thay đổi có phần quá nhanh?
Vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt, ai ngờ, hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
“Thập Thất, về sau phải giữ khoảng cách với Tam Vương gia.” Đừng dính dáng gì đến Tam Vương gia, loại chuyện này sẽ còn có thể phát sinh nữa. Lần này Tam Vương gia buông tha Thập Thất, đã là điều khó có thể tin, lần sau ai có thể đảm bảo sẽ như thế? Mộ Dung Phong dặn dò.
Thập Thất gật đầu trả lời: “Cha yên tâm.” Tầm mắt vẫn khóa chặt vào cánh cửa, thâm trầm nội liễm…
Sau khi trở về phòng, Thập Thất sai Cẩm Sắc đi phòng bếp hầm cháo tổ yến, lại gọi Mai Hoa tiến vào phân phó một chuyện.
“Hiên Viên Mặc đột nhiên buông tha không khó xử ta, có lẽ còn có mục đích khác. Phái người tra rõ xem nhiều ngày tới có chuyện gì lớn sắp phát sinh không.” Thập Thất trầm giọng mệnh lệnh.
Mai Hoa gật đầu: “Vâng.”
“Liễu Nguyệt Phi trong hai ngày này nhất định sẽ không an phận, nhìn kỹ nàng cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta giở trò, tìm được đường sống!” Thập Thất âm trầm nói. Nếu thế lực của nàng đủ lớn, sẽ sai người đi bảo hộ tên thế tử kia, khiến cho Liễu Nguyệt Phi phải gắn bó suốt đời với hắn!
“Vâng.”
“Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta không thể cứ tiếp tục ở mãi trong phủ. Ta muốn đi tìm một người, bắt hắn thực hiện hứa hẹn.” Phân phó tốt chuyện của Hiên Viên Mặc và Liễu Nguyệt Phi xong, Thập Thất lại nghĩ đến vấn đề an toàn của Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi.
Mai Hoa nghi ngờ hỏi lại: “Tìm người?”
“Tứ vương phủ, Hiên Viên Ninh.”
Tác giả :
Thư Ca