Thập Thất Thiếp
Chương 81-1: Ngoan tuyệt phản kích (1)
Không, chắc chắn sẽ không đơn giản. Đám người Hiên Viên Hạo không ai ngu ngốc cả, không có khả năng không biết quan hệ của Liễu tướng và cha nàng với Hiên Viên Mặc. Cho nên, Liễu Nguyệt Phi tiến cung, e rằng cũng không đơn giản như bề ngoài chứng kiến.
Mai Hoa tiến lên nói bên tai Thập Thất: “Liễu Nguyệt Phi động thủ chăng? Em sẽ thả phi cáp truyền tin cho Mẫu Đơn.”
Thập Thất gật đầu, sau đó cười nói với Vương công công: “Vương công công chờ chốc lát, xin cho Thập Thất thay y phục rồi đi sau. Mời Vương công công đi vào uống chén trà tạm nghỉ một lát.”
Vương công công vốn định thúc giục, nhưng nhìn thấy Thập Thất đã xoay người vào phủ, liền nhấp nhép miệng, rồi bước theo sau.
Một lúc lâu sau, hoàng cung.
Kiền Thanh cung
Khi Thập Thất đến, liền thấy Hiên Viên Hạo đang chờ nàng. Vả lại khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Liễu Nguyệt Phi cũng đang ở đó.
Thập Thất cúi đầu, che giấu tia lạnh lẽo trong mắt. Trên suốt đường đi nàng vẫn luôn suy đoán, Hiên Viên Hạo rốt cuộc đã bị Liễu Nguyệt Phi dẫn dụ như thế nào, sau khi gặp nàng sẽ làm cái gì. Thật không ngờ Liễu Nguyệt Phi cũng ở đây. Như vậy, tuyệt đối sẽ không đơn giản như nàng nghĩ nữa. Xem ra, chuyện này nan giải vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng.
“Dân nữ Thập Thất tham kiến Hoàng thượng, Mai quý phi nương nương.” Thập Thất hành lễ với Hiên Viên Hạo và Mai quý phi ngồi ở vị trí chủ vị.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Mai quý phi nương nương.” Mai Hoa quỳ trên mặt đất hành lễ.
Đôi mắt Hiên Viên Hạo chứa đầy tinh quang nhìn Thập Thất thập phần hữu lễ bên dưới, bỗng ánh mắt loe lóe, mấy ngày không thấy, nàng lại thay đổi không ít, mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân đều tăng thêm lực hấp dẫn, rồi hắn nhìn lướt qua Liễu Nguyệt Phi giây lát, sau đó cười nói với Thập Thất: “Mộ Dung tiểu thư không cần đa lễ.” Rồi lại ra lệnh Vương công công ở bên cạnh: “Thưởng tọa cho Mộ Dung tiểu thư.”
Mai quý phi gật đầu xem như đáp lại Thập Thất. Ánh mắt nàng nhìn Thập Thất có nhiều thêm tia tìm tòi nghiên cứu, sâu hơn nữa chính là sự phòng bị.
Từ lúc Thập Thất đến, Liễu Nguyệt Phi vẫn cúi đầu trầm tư, không hề nhìn Thập Thất. Dáng vẻ nàng giống như đang có điều phiền muộn.
Thập Thất nhướng mi, màn trình diễn vẫn chưa bắt đầu sao? Nhìn lại, thấy Mai Hoa còn đang quỳ, Thập Thất liền không dấu vết nâng Mai Hoa dậy.
Mà cử động này mặc dù không khiến cho đám người Hiên Viên Hạo nghi hoặc, nhưng lại khiến cho lòng Mai Hoa sinh ra tia dị dạng. Trong loại trường hợp này, tiểu thư vậy mà còn có thể nghĩ đến nàng.
Sau khi ngồi xuống, Thập Thất tiếp nhận chén trà mà cung nữ trình lên. Uống vài hớp, nhuận, nhuận khẩu. Rồi ngồi một cách im lặng. Lúc này, đợi đối thủ tung tú cầu, nàng mới có thể biết phương hướng của tú cầu là đông hay là tây.
“Khụ khụ.” Hiên Viên Hạo thấy hai người các nàng không ai mở miệng, có chút không tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mai quý phi bên cạnh, bảo nàng mở đầu.
Mai quý phi sau khi tiếp thu tín hiệu thì ánh mắt liền chạy một vòng trên người Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi, khuôn mặt tuyệt diễm hiện ra nụ cười không có tia sơ hở nào, “Hôm nay mời hai vị tiến cung, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhàn thoại việc nhà. Không cần quá mức gò bó.”
Nàng vừa dứt lời, Liễu Nguyệt Phi ngẩng mạnh đầu lên nhìn lướt qua Thập Thất.
Thập Thất vẫn không tỏ vẻ gì, nhìn Mai quý phi cười nhưng không nói. Chỉ là nhàn thoại việc nhà? Sẽ đơn giản như vậy sao? Khi uống trà, Thập Thất căn cứ vào manh mối bọn họ tiết lộ tìm tòi âm mưu trong đó.
Hai người các nàng cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không tuỳ tiện mở miệng, mà điểm ấy thì Mai quý phi đã sớm nghĩ tới. Ánh mắt nàng trước tiên rơi vào người Thập Thất, tay trái vuốt ve móng tay phải được sơn màu diễm lệ, tiếng nói mềm nhẹ chậm rãi vang lên: “Mộ Dung tiểu thư nay cũng mười sáu rồi, đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt Thập Thất lóe lên, bắt đầu giăng lưới rồi sao? Nét mặt nàng ung dung thản nhiên, cười xán lạn trả lời: “Vâng.” Hỏi tuổi tác? Lúc thu hồi tầm nhìn, nàng đảo dư quang qua người Hiên Viên Hạo.
Người sinh hoạt lâu dài trong hoàng cung, kỹ thuật diễn trò đều thuộc hàng đẳng cấp thiên hoàng siêu sao, nên trên người hắn, Thập Thất không phát hiện được gì cả.
Song, đối với phản ứng của Liễu Nguyệt Phi, nàng lại có vài phần hiếu kỳ.
Sau khi nàng ta nghe Mai quý phi nói, thân hình lại run lên. Thập Thất nhíu mày.
“Ba năm trước, lúc mới vào cung, bản cung mới mười bốn tuổi. Tính đứng lên, bản cung còn lớn hơn ngươi một tuổi. Trong khoảng thời gian này nhìn Mộ Dung tiểu thư trổ mã càng lúc càng xinh đẹp, điều này khiến bản cung nhìn thấy, cũng vui lây.” Thái độ Mai quý phi thật tình nhu hòa đàm đạo việc nhà với Thập Thất, nhìn qua không có gì đặc biệt, đều nói về chuyện nhi nữ thường tình.
Nhưng giữa một đám nữ nhân, lại chen lẫn khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Hạo, như vậy càng lộ ra vài tia quái dị và không tầm thường.
Trống ngực Thập Thất đập nhanh, đôi mắt chuyển động. Mục đích tuyệt đối không tinh thuần!
Lúc này Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu, ánh mắt lại mang theo kỳ vọng dày đặc nhìn Thập Thất.
“Dân nữ tư sắc tầm thường, so với Mai quý phi, quả thực một người là bầu trời, một người là mặt đất.” Thập Thất cười khả ái trả lời lại. Trong lời nói không có chút sơ hở nào. Dù cho Mai quý phi muốn chụp mũ, tìm lỗ thủng trong câu trả lời của nàng, cũng tuyệt đối không dễ dàng.
“Mộ Dung tiểu thư sao lại nói thế, chớ có khiêm tốn. Dung mạo của Mộ Dung tiểu thư tại Phượng Thiên quốc có thể được tính là thượng đẳng. Cộng với tính tình lại được mọi người yêu thích. Không bằng như vậy đi, bản cung không có muội muội, nhìn Mộ Dung tiểu thư cũng là một người đáng yêu, bản cung nhận ngươi làm nghĩa muội như thế nào?” Mai quý phi còn nói thêm. Ánh mắt thập phần quyến rũ cong cong nhìn chằm chằm Thập Thất, chờ Thập Thất đáp lại.
Ùm một tiếng, Thập Thất quỳ xuống đất: “Được Mai quý phi hậu ái rồi! Dân nữ thân phận hèn mọn, tự nhận không xứng làm nghĩa muội của quý phi nương nương.”
“Muội muội chớ có chối từ! Là đang trách bản cung chưa đưa lễ gặp mặt cho muội muội sao? Không bằng như thế này, nếu đã nhận thức muội muội, bản cung bạo gan thỉnh hoàng thượng ban cho muội muội một phong hào nhé.” Mai quý phi vừa nghe đề cập đến thân phận, liền lập tức chuyển lời ngay, không để lại chút đường lui nào, quay đầu nhìn Hiên Viên Hạo nói.
Dường như nàng đã sớm thương lượng tốt với Hiên Viên Hạo, chỉ thấy Hiên Viên Hạo vừa nghe, thoáng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Nếu là nghĩa muội mà ái phi đã nhận định, vậy ban thưởng cho Mộ Dung Thập Thất thân phận Minh Nguyệt quận chúa. Như vậy, sẽ không bị người khác nói này nói nọ.”
Thân phận quận chúa?
Thập Thất quỳ ở bên dưới nhíu mày, còn chưa nói hơn hai câu đã phong nàng làm quận chúa, kế tiếp thì sao đây? Màn chính sẽ lập tức lên sàn chứ?
Song, binh đến đất chặn, tướng đến đất che.
Cái thân phận này, cũng không tệ. Cho thì nàng nhận! “Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.”
Thế nhưng, phải nói thêm những lời hạ thấp bản thân trước đã, “Thập Thất ngu dốt. Nếu như có một ngày Thập Thất không cẩn thận xuất khẩu đụng chạm quý phi nương nương, hy vọng quý phi nương nương và hoàng thượng đừng trách tội Thập Thất, mà đoạt phong hào quận chúa khiến Thập Thất bị người trong thiên hạ mắng nhiếc. Lúc bấy giờ, tội của Thập Thất sẽ rất lớn.” Ban phong hào, thì đừng mong sẽ dễ dàng lấy lại!
Đôi mắt Hiên Viên Hạo ánh lên tia lãnh liệt, bàn tay đặt trên ghế cũng siết chặt lại! Ngu dốt? Qủa là nực cười mà, lời này nếu là trước đây thì có lẽ đúng, bây giờ nghe tới thật là châm chọc làm sao! Sắc mặt hắn trầm vài phần.
Mặt Mai quý phi cũng hiện ra một tia tức giận, cô nàng Mộ Dung Thập Thất này, tuyệt đối là một nhân vật khó chơi!
“Sao có thể thế được, muội muội rất thông minh, sao có thể xuất ngôn đắc tội hoàng thượng và bản cung chứ. Đừng nhắc những điều này nữa. Mau đứng lên, dưới đất rất lạnh, đừng quỳ nữa.” Tốc độ biến sắc của Mai quý phi cực kỳ nhanh, lập tức nở nụ cười tươi như hoa nói.
“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.” Đáp lời xong, Thập Thất đứng dậy, về lại chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, nàng cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ.
Dư quang lại một lần nữa nhìn Liễu Nguyệt Phi nãy giờ vẫn luôn im re ở một bên.
Nhíu mày, khi nào mới có thể đến chính đề đây? Nàng vẫn chưa kịp đi xem mẹ đấy.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Mai Hoa tiến lên nói bên tai Thập Thất: “Liễu Nguyệt Phi động thủ chăng? Em sẽ thả phi cáp truyền tin cho Mẫu Đơn.”
Thập Thất gật đầu, sau đó cười nói với Vương công công: “Vương công công chờ chốc lát, xin cho Thập Thất thay y phục rồi đi sau. Mời Vương công công đi vào uống chén trà tạm nghỉ một lát.”
Vương công công vốn định thúc giục, nhưng nhìn thấy Thập Thất đã xoay người vào phủ, liền nhấp nhép miệng, rồi bước theo sau.
Một lúc lâu sau, hoàng cung.
Kiền Thanh cung
Khi Thập Thất đến, liền thấy Hiên Viên Hạo đang chờ nàng. Vả lại khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Liễu Nguyệt Phi cũng đang ở đó.
Thập Thất cúi đầu, che giấu tia lạnh lẽo trong mắt. Trên suốt đường đi nàng vẫn luôn suy đoán, Hiên Viên Hạo rốt cuộc đã bị Liễu Nguyệt Phi dẫn dụ như thế nào, sau khi gặp nàng sẽ làm cái gì. Thật không ngờ Liễu Nguyệt Phi cũng ở đây. Như vậy, tuyệt đối sẽ không đơn giản như nàng nghĩ nữa. Xem ra, chuyện này nan giải vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng.
“Dân nữ Thập Thất tham kiến Hoàng thượng, Mai quý phi nương nương.” Thập Thất hành lễ với Hiên Viên Hạo và Mai quý phi ngồi ở vị trí chủ vị.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Mai quý phi nương nương.” Mai Hoa quỳ trên mặt đất hành lễ.
Đôi mắt Hiên Viên Hạo chứa đầy tinh quang nhìn Thập Thất thập phần hữu lễ bên dưới, bỗng ánh mắt loe lóe, mấy ngày không thấy, nàng lại thay đổi không ít, mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân đều tăng thêm lực hấp dẫn, rồi hắn nhìn lướt qua Liễu Nguyệt Phi giây lát, sau đó cười nói với Thập Thất: “Mộ Dung tiểu thư không cần đa lễ.” Rồi lại ra lệnh Vương công công ở bên cạnh: “Thưởng tọa cho Mộ Dung tiểu thư.”
Mai quý phi gật đầu xem như đáp lại Thập Thất. Ánh mắt nàng nhìn Thập Thất có nhiều thêm tia tìm tòi nghiên cứu, sâu hơn nữa chính là sự phòng bị.
Từ lúc Thập Thất đến, Liễu Nguyệt Phi vẫn cúi đầu trầm tư, không hề nhìn Thập Thất. Dáng vẻ nàng giống như đang có điều phiền muộn.
Thập Thất nhướng mi, màn trình diễn vẫn chưa bắt đầu sao? Nhìn lại, thấy Mai Hoa còn đang quỳ, Thập Thất liền không dấu vết nâng Mai Hoa dậy.
Mà cử động này mặc dù không khiến cho đám người Hiên Viên Hạo nghi hoặc, nhưng lại khiến cho lòng Mai Hoa sinh ra tia dị dạng. Trong loại trường hợp này, tiểu thư vậy mà còn có thể nghĩ đến nàng.
Sau khi ngồi xuống, Thập Thất tiếp nhận chén trà mà cung nữ trình lên. Uống vài hớp, nhuận, nhuận khẩu. Rồi ngồi một cách im lặng. Lúc này, đợi đối thủ tung tú cầu, nàng mới có thể biết phương hướng của tú cầu là đông hay là tây.
“Khụ khụ.” Hiên Viên Hạo thấy hai người các nàng không ai mở miệng, có chút không tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mai quý phi bên cạnh, bảo nàng mở đầu.
Mai quý phi sau khi tiếp thu tín hiệu thì ánh mắt liền chạy một vòng trên người Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi, khuôn mặt tuyệt diễm hiện ra nụ cười không có tia sơ hở nào, “Hôm nay mời hai vị tiến cung, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhàn thoại việc nhà. Không cần quá mức gò bó.”
Nàng vừa dứt lời, Liễu Nguyệt Phi ngẩng mạnh đầu lên nhìn lướt qua Thập Thất.
Thập Thất vẫn không tỏ vẻ gì, nhìn Mai quý phi cười nhưng không nói. Chỉ là nhàn thoại việc nhà? Sẽ đơn giản như vậy sao? Khi uống trà, Thập Thất căn cứ vào manh mối bọn họ tiết lộ tìm tòi âm mưu trong đó.
Hai người các nàng cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không tuỳ tiện mở miệng, mà điểm ấy thì Mai quý phi đã sớm nghĩ tới. Ánh mắt nàng trước tiên rơi vào người Thập Thất, tay trái vuốt ve móng tay phải được sơn màu diễm lệ, tiếng nói mềm nhẹ chậm rãi vang lên: “Mộ Dung tiểu thư nay cũng mười sáu rồi, đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt Thập Thất lóe lên, bắt đầu giăng lưới rồi sao? Nét mặt nàng ung dung thản nhiên, cười xán lạn trả lời: “Vâng.” Hỏi tuổi tác? Lúc thu hồi tầm nhìn, nàng đảo dư quang qua người Hiên Viên Hạo.
Người sinh hoạt lâu dài trong hoàng cung, kỹ thuật diễn trò đều thuộc hàng đẳng cấp thiên hoàng siêu sao, nên trên người hắn, Thập Thất không phát hiện được gì cả.
Song, đối với phản ứng của Liễu Nguyệt Phi, nàng lại có vài phần hiếu kỳ.
Sau khi nàng ta nghe Mai quý phi nói, thân hình lại run lên. Thập Thất nhíu mày.
“Ba năm trước, lúc mới vào cung, bản cung mới mười bốn tuổi. Tính đứng lên, bản cung còn lớn hơn ngươi một tuổi. Trong khoảng thời gian này nhìn Mộ Dung tiểu thư trổ mã càng lúc càng xinh đẹp, điều này khiến bản cung nhìn thấy, cũng vui lây.” Thái độ Mai quý phi thật tình nhu hòa đàm đạo việc nhà với Thập Thất, nhìn qua không có gì đặc biệt, đều nói về chuyện nhi nữ thường tình.
Nhưng giữa một đám nữ nhân, lại chen lẫn khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Hạo, như vậy càng lộ ra vài tia quái dị và không tầm thường.
Trống ngực Thập Thất đập nhanh, đôi mắt chuyển động. Mục đích tuyệt đối không tinh thuần!
Lúc này Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu, ánh mắt lại mang theo kỳ vọng dày đặc nhìn Thập Thất.
“Dân nữ tư sắc tầm thường, so với Mai quý phi, quả thực một người là bầu trời, một người là mặt đất.” Thập Thất cười khả ái trả lời lại. Trong lời nói không có chút sơ hở nào. Dù cho Mai quý phi muốn chụp mũ, tìm lỗ thủng trong câu trả lời của nàng, cũng tuyệt đối không dễ dàng.
“Mộ Dung tiểu thư sao lại nói thế, chớ có khiêm tốn. Dung mạo của Mộ Dung tiểu thư tại Phượng Thiên quốc có thể được tính là thượng đẳng. Cộng với tính tình lại được mọi người yêu thích. Không bằng như vậy đi, bản cung không có muội muội, nhìn Mộ Dung tiểu thư cũng là một người đáng yêu, bản cung nhận ngươi làm nghĩa muội như thế nào?” Mai quý phi còn nói thêm. Ánh mắt thập phần quyến rũ cong cong nhìn chằm chằm Thập Thất, chờ Thập Thất đáp lại.
Ùm một tiếng, Thập Thất quỳ xuống đất: “Được Mai quý phi hậu ái rồi! Dân nữ thân phận hèn mọn, tự nhận không xứng làm nghĩa muội của quý phi nương nương.”
“Muội muội chớ có chối từ! Là đang trách bản cung chưa đưa lễ gặp mặt cho muội muội sao? Không bằng như thế này, nếu đã nhận thức muội muội, bản cung bạo gan thỉnh hoàng thượng ban cho muội muội một phong hào nhé.” Mai quý phi vừa nghe đề cập đến thân phận, liền lập tức chuyển lời ngay, không để lại chút đường lui nào, quay đầu nhìn Hiên Viên Hạo nói.
Dường như nàng đã sớm thương lượng tốt với Hiên Viên Hạo, chỉ thấy Hiên Viên Hạo vừa nghe, thoáng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Nếu là nghĩa muội mà ái phi đã nhận định, vậy ban thưởng cho Mộ Dung Thập Thất thân phận Minh Nguyệt quận chúa. Như vậy, sẽ không bị người khác nói này nói nọ.”
Thân phận quận chúa?
Thập Thất quỳ ở bên dưới nhíu mày, còn chưa nói hơn hai câu đã phong nàng làm quận chúa, kế tiếp thì sao đây? Màn chính sẽ lập tức lên sàn chứ?
Song, binh đến đất chặn, tướng đến đất che.
Cái thân phận này, cũng không tệ. Cho thì nàng nhận! “Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.”
Thế nhưng, phải nói thêm những lời hạ thấp bản thân trước đã, “Thập Thất ngu dốt. Nếu như có một ngày Thập Thất không cẩn thận xuất khẩu đụng chạm quý phi nương nương, hy vọng quý phi nương nương và hoàng thượng đừng trách tội Thập Thất, mà đoạt phong hào quận chúa khiến Thập Thất bị người trong thiên hạ mắng nhiếc. Lúc bấy giờ, tội của Thập Thất sẽ rất lớn.” Ban phong hào, thì đừng mong sẽ dễ dàng lấy lại!
Đôi mắt Hiên Viên Hạo ánh lên tia lãnh liệt, bàn tay đặt trên ghế cũng siết chặt lại! Ngu dốt? Qủa là nực cười mà, lời này nếu là trước đây thì có lẽ đúng, bây giờ nghe tới thật là châm chọc làm sao! Sắc mặt hắn trầm vài phần.
Mặt Mai quý phi cũng hiện ra một tia tức giận, cô nàng Mộ Dung Thập Thất này, tuyệt đối là một nhân vật khó chơi!
“Sao có thể thế được, muội muội rất thông minh, sao có thể xuất ngôn đắc tội hoàng thượng và bản cung chứ. Đừng nhắc những điều này nữa. Mau đứng lên, dưới đất rất lạnh, đừng quỳ nữa.” Tốc độ biến sắc của Mai quý phi cực kỳ nhanh, lập tức nở nụ cười tươi như hoa nói.
“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.” Đáp lời xong, Thập Thất đứng dậy, về lại chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, nàng cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ.
Dư quang lại một lần nữa nhìn Liễu Nguyệt Phi nãy giờ vẫn luôn im re ở một bên.
Nhíu mày, khi nào mới có thể đến chính đề đây? Nàng vẫn chưa kịp đi xem mẹ đấy.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Tác giả :
Thư Ca