Thập Thất Thiếp
Chương 52: Nguy cơ trí mạng
Chúng nữ tử kinh hô.
Nhận được đông đảo chúng nữ tử nhiệt liệt hoan nghênh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh của Long Quy vẫn không mảy may buông lỏng, hắn chỉ nói qua loa vài câu với Độc Cô Ngạo Thiên, liền cùng đội quân của Độc Cô Ngạo Thiên đi về hướng hoàng cung.
“Thái tử điện hạ, Bá Vân có tin tức.” Long Quy đang nhắm mắt dưỡng thần, thì truyền âm cách đó trăm dặm tiến vào tai hắn.
Hàn mâu tức khắc mở ra, hắn dùng truyền âm mật thuật với người ở ngoài trăm dặm: “Nói”
“Tiền Thái tử Long Ẩn, đích thực mười hai năm trước xuất hiện ở Phượng Thiên quốc, khi đó hắn thân chịu trọng thương, theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn được Tứ Vương gia của Phượng Thiên quốc cứu. Về phần sau đó hắn đi đâu, không ai biết cả.” Tiếng nói nơi xa xa rành rọt cung kính bẩm báo.
“Tốt, tiếp tục điều tra.” Long Quy lạnh giọng ra lệnh.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh?
Người này là vị Vương gia bình thường nhất trong các vương gia ở Phượng Thiên quốc, không quyền không thế. Làm sao hắn có thể ra tay cứu Long Ẩn? Chỉ là trùng hợp thôi ư?
Trước mắt, phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng Hiên Viên Ninh, Long Ẩn rời đi lúc nào? Sau đó lại đi đâu?!
Xe ngựa lắc lư đung đưa, tiến nhập vào hoàng cung Phượng Thiên quốc kim bích huy hoàng.
Đẩy ra màn xe, Long Quy híp hàn mâu, khóe miệng gợn lên độ cong khí phách đầy nguy hiểm, tương lai không lâu nữa, đất nước tươi đẹp này, tất cả sẽ nằm trong tay hắn!
…
Lại nói tiếp, chuyện Thập Thất hạ lệnh đánh Nhị phu nhân và Tam phu nhân năm mươi đại bản xong, thì hai người ngất ngay tại chỗ. Nhất là Tam phu nhân, sau khi tê thanh kiệt lực, kèm theo cái mông ngoại trừ huyết nhục mơ hồ, còn bị lưu sản! Thai nhi chưa đến hai tháng vì vậy mà mất. Lúc nàng thống khổ, lại nghĩ tới những lời Thập Thất đã nói, nàng âm thầm hối hận, sao Mộ Dung Thập Thất biết rõ nội tình của nàng?
Năm mươi đại côn, không chỉ xoá sạch thai nhi của nàng, càng khiến nàng sau này khó có thể mang thai! Nhớ tới đôi mắt tràn ngập huyết tinh kia của Mộ Dung Thập Thất, nàng nhịn không được run sợ. Khó mà tưởng được một người lại biến hóa lớn đến thế!
Nhị phu nhân cũng kinh ngạc với sự chuyển biến bất thình lình của Thập Thất, ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn không kém! Không chút nào cho bọn họ có cơ hội phản kháng!
Sự vũ nhục này, hạy chờ xem, bọn họ tuyệt đối sẽ không uất ức nuốt xuống!
Đợi Tam Vương gia trở về, bọn họ sẽ cho nó đẹp mặt! Để nó biết, hậu quả của việc không biết trời cao đất rộng là gì.
“Hừ! Uy nghiêm của Tam Vương gia, há là kẻ như nó có thể hủy!“
Sau khi Lý Uyển Nhi biết, lần đầu tiên bà không hề trách cứ Thập Thất. Chẳng qua lúc ăn tối, bà liền nói với Thập Thất: “Vạn sự cẩn thận!”
Màn đêm buông xuống, Thập Thất nằm trên đùi Lý Uyển Nhi, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, khe khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ đã từng hận cha chưa?” Tuy rằng để thiếp thất vào cửa là việc bất đắc dĩ, nhưng cha lại sủng hạnh hai ả, cho hai ả cơ hội, để hai ả bò lên đầu mẹ, tùy tiện khi nhục.
“Làm một người vợ, mẹ rất hạnh phúc. Lão gia, ông ấy chỉ có hai thiếp thất, cũng là vì có nguyên nhân cả. Đời này, được gả cho ông ấy, mẹ không hề hối hận. Thập Thất à, trên đời này, không có nam nhân nào mà không có ba vợ bốn nàng hầu. Mẹ đã hạnh phúc lắm rồi, vì mẹ có được tình yêu của cha con. Thập Thất à, sau này phu quân của con, bất luận có bao nhiêu thiếp thất, con cũng đừng vì ghen tị mà mất đi bản tính vốn có của mình. Nhất định phải nhớ kỹ, phu quân là trời, con phải xem phu quân là trên hết.” Lý Uyển Nhi thấm thía dặn dò. Không biết vì sao, gần đây Thập Thất không ngừng thay đổi, khiến bà không khỏi lo lắng, bà luôn cảm thấy sau khi con gái thay đổi, thì con đường tình duyên sẽ bấp bênh.
Thập Thất cười cười. Nàng chỉ thoáng lắc đầu. Lối suy nghĩ của nữ nhân cổ đại nàng không thể lý giải, nhưng tuyệt đối sẽ không tán đồng. Nam nhân của nàng, nếu như có nữ nhân khác, cũng không xứng có được nàng! Thứ tình yêu không thuần khiết, nàng khinh thường!
Lúc đêm khuya. Mộ Dung Phong bảo Thập Thất đến thư phòng ông.
Sau nửa canh giờ trầm lặng, Mộ Dung Phong thở dài một hơi, thấm thía nói với Thập Thất: “Thập Thất, cha không biết sự thay đổi của con là tốt hay xấu. Nếu Tam Vương gia biết con thông minh như thế, đã sớm xem thấu ý nghĩ của hắn, thì làm sao có thể lưu con trên đời?!”
“Cho dù con gái si ngốc, cái tâm muốn trảm thảo trừ căn của hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Tiếng nói mềm nhẹ của Thập Thất nối tiếp theo sau. Nàng rất hiểu tâm tính của Hiên Viên Mặc, hắn muốn thành công, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ nương tay buông tha chướng ngãi vật chắn trước mặt hắn!
Mộ Dung Phong thở dài, “Đều do cha làm liên lụy con.”
“Yên tâm đi cha. Chỉ cần có một đường sinh cơ, con gái tuyệt không bỏ qua.” Đối với nàng mà nói, cuộc sống càng là gian nan, lại càng có tính khiêu chiến. Sau khi thành công, nàng thích xem những người đã từng đem giẫm dưới chân, trở nên cuồng loạn, đau đớn giãy giụa cầu xin tha thứ.
Lại trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Phong thở dài ba tiếng: “Thôi, thôi, thôi.” Sau khi thở dài xong, ông liền lấy từ trong cổ tay áo ra một quyển sách chỉnh tề giao cho Thập Thất, căn dặn: “Thập Thất, đây chính là chứng cứ mà bè phái Hoàng thượng muốn, bây giờ cha giao cho con, tùy ý con xử trí.” Nhiều ngày thấy Thập Thất thay đổi, cùng với phong cách làm việc tàn nhẫn, điều đó đã khiến ông vô cùng rõ ràng, chứng cớ này ở lại trong tay ông, sẽ không phải là pháp bảo đối phó Tam Vương gia và Hoàng thượng, ngược lại, nếu như ở trong tay Thập Thất, có lẽ…
Sẽ theo như lời con bé nói, sẽ có một đường sinh cơ.
Thập Thất tiếp nhận quyển sách, vẫn chưa lật ra xem, mà thu vào bên hông.
Một đêm hôm nay, gió êm sóng lặng, ai cũng sẽ không nghĩ đến, buổi tối ngày hôm sau, lại là thử thách lớn nhất đối với bọn họ!
…
Nói đến chuyện khác.
Đêm hôm đó, yến hội đón gió tẩy trần cho Long Quy thuận lợi tiến hành.
Sau khi Mộ Dung Phong thay quan phục xong, dưới sự ôn nhu đưa tiễn của Lý Uyển Nhi, cất bước vào cung.
Một lúc lâu sau, đại bộ phận quan viên đều có mặt đông đủ.
Bên trong một tòa Thiên điện, Hiên Viên Hạo, Độc Cô Ngạo Thiên, Lăng Dạ bí mật đàm luận đã một canh giờ.
“Tốt lắm! Tối nay, hãy bắt Mộ Dung Phong chủ động giao ra chứng cứ!” Hiên Viên Hạo toàn thân hoàng bào hăm hở, thập phần khí phách nói.
Độc Cô Ngạo Thiên đứng dậy, chắp tay nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm, tối nay Mộ Dung Phong có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!”
Lăng Dạ ngồi ở cạnh bên, mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt ôn nhuận nổi lên vẻ lo lắng, hắn có dự cảm chẳng lành, kế hoạch đêm nay của bọn họ sẽ không thành công.
Nhưng mà… có lẽ, tất cả đều là hắn suy nghĩ nhiều.
…
Bóng đêm thâm u, ánh trăng ghẹo người.
Trăng rằm treo trên cao, ánh trăng hắt vào trong phòng, mang đến không phải là hơi thở ấm áp, mà là khí lạnh nhè nhẹ.
Tim Thập Thất không ngừng đập loạn.
Rõ ràng là trời đêm tĩnh lặng, nhưng lòng nàng lại không có cách nào an tĩnh.
Cẩm Sắc bưng điểm tâm khuya tiến vào phòng, Giang Tiểu Ngư theo đuôi sau đó.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đi vào, Thập Thất thu hồi suy nghĩ phức tạp, cười nói, “Đúng lúc ta đang đói bụng.”
“Hì hì, tiểu thư nhanh nhấm nháp chút đi, điểm tâm này đều là của quê nhà đệ đấy, đệ mất rất nhiều khí lực miêu tả cho đầu bếp, ông ấy mới làm ra được vài phần giống đấy.” Giang Tiểu Ngư chạy đến trước mặt Thập Thất, bộ dáng có chút kể công khoe khoang nói.
Cẩm Sắc khẽ cười một tiếng, vỗ xuống cái trán của cậu bé, nói với Thập Thất: “Đúng vậy đó, Tiểu Ngư đã dùng hết sức chín trâu hai hổ đấy, đầu bếp chuyên môn làm điểm tâm thật ngốc, ngây ngẩn hồi lâu mới hiểu được.”
“Ồ?” Thập Thất nhíu mày, có chút hứng thú cầm cao điểm như hoa mai trên bàn, đưa vào trong miệng. Vừa vào liền tan chảy, hương vị dịu nhẹ, khiến người ta rất muốn ăn tiếp. Thập Thất gật đầu ca ngợi: “Điểm tâm quê nhà của Tiểu Ngư quả nhiên không tệ nha!”
Giang Tiểu Ngư được khen ngợi bèn cười hi hi, tiếp theo cũng cầm lấy một miếng lên ăn. Nhưng tay vừa cầm cao điểm, liền có chút run run, điểm tâm nơi quê nhà, hắn…
Mặc dù Thập Thất có tâm sự, nhưng vẫn chú ý tới biến hóa rất nhỏ này của cậu bé, ánh sáng lạnh sắc bén xẹt qua đáy mắt, nhưng nụ cười không hề thay đổi, ngược lại còn có thêm vài phần tao nhã, vài phần biếng nhác.
Có đôi khi những điều không ngờ luôn luôn bất ngờ xảy ra.
Dưới tình huống tứ phía là địch, bất luận tình huống ngoài ý muốn nào cũng đều vô pháp đề phòng.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên.
Nghe tiếng, Cẩm Sắc đi ra mở cửa.
Người đến là hạ nhân chịu trách nhiệm trông cửa, hắn cầm trong tay một phong thơ, sau khi hành lễ với Thập Thất, bèn trình lên thư tín, nói: “Tiểu thư, có người bảo tiểu nhân đem thư này giao tận tay người, người đưa tin nói, xin tiểu thư xem ngay lập tức.”
Xem ngay lập tức? Là ai truyền tin? Ôm hoài nghi, Thập Thất tiếp nhận thư, bèn mở ra nhìn, chốc lát sau, sắc mặt liền đại biến!
Bọn Hiên Viên Hạo xuống tay với cha!
Giờ khắc này cha đang chịu cực hình!
Nhận được đông đảo chúng nữ tử nhiệt liệt hoan nghênh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh của Long Quy vẫn không mảy may buông lỏng, hắn chỉ nói qua loa vài câu với Độc Cô Ngạo Thiên, liền cùng đội quân của Độc Cô Ngạo Thiên đi về hướng hoàng cung.
“Thái tử điện hạ, Bá Vân có tin tức.” Long Quy đang nhắm mắt dưỡng thần, thì truyền âm cách đó trăm dặm tiến vào tai hắn.
Hàn mâu tức khắc mở ra, hắn dùng truyền âm mật thuật với người ở ngoài trăm dặm: “Nói”
“Tiền Thái tử Long Ẩn, đích thực mười hai năm trước xuất hiện ở Phượng Thiên quốc, khi đó hắn thân chịu trọng thương, theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn được Tứ Vương gia của Phượng Thiên quốc cứu. Về phần sau đó hắn đi đâu, không ai biết cả.” Tiếng nói nơi xa xa rành rọt cung kính bẩm báo.
“Tốt, tiếp tục điều tra.” Long Quy lạnh giọng ra lệnh.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh?
Người này là vị Vương gia bình thường nhất trong các vương gia ở Phượng Thiên quốc, không quyền không thế. Làm sao hắn có thể ra tay cứu Long Ẩn? Chỉ là trùng hợp thôi ư?
Trước mắt, phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng Hiên Viên Ninh, Long Ẩn rời đi lúc nào? Sau đó lại đi đâu?!
Xe ngựa lắc lư đung đưa, tiến nhập vào hoàng cung Phượng Thiên quốc kim bích huy hoàng.
Đẩy ra màn xe, Long Quy híp hàn mâu, khóe miệng gợn lên độ cong khí phách đầy nguy hiểm, tương lai không lâu nữa, đất nước tươi đẹp này, tất cả sẽ nằm trong tay hắn!
…
Lại nói tiếp, chuyện Thập Thất hạ lệnh đánh Nhị phu nhân và Tam phu nhân năm mươi đại bản xong, thì hai người ngất ngay tại chỗ. Nhất là Tam phu nhân, sau khi tê thanh kiệt lực, kèm theo cái mông ngoại trừ huyết nhục mơ hồ, còn bị lưu sản! Thai nhi chưa đến hai tháng vì vậy mà mất. Lúc nàng thống khổ, lại nghĩ tới những lời Thập Thất đã nói, nàng âm thầm hối hận, sao Mộ Dung Thập Thất biết rõ nội tình của nàng?
Năm mươi đại côn, không chỉ xoá sạch thai nhi của nàng, càng khiến nàng sau này khó có thể mang thai! Nhớ tới đôi mắt tràn ngập huyết tinh kia của Mộ Dung Thập Thất, nàng nhịn không được run sợ. Khó mà tưởng được một người lại biến hóa lớn đến thế!
Nhị phu nhân cũng kinh ngạc với sự chuyển biến bất thình lình của Thập Thất, ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn không kém! Không chút nào cho bọn họ có cơ hội phản kháng!
Sự vũ nhục này, hạy chờ xem, bọn họ tuyệt đối sẽ không uất ức nuốt xuống!
Đợi Tam Vương gia trở về, bọn họ sẽ cho nó đẹp mặt! Để nó biết, hậu quả của việc không biết trời cao đất rộng là gì.
“Hừ! Uy nghiêm của Tam Vương gia, há là kẻ như nó có thể hủy!“
Sau khi Lý Uyển Nhi biết, lần đầu tiên bà không hề trách cứ Thập Thất. Chẳng qua lúc ăn tối, bà liền nói với Thập Thất: “Vạn sự cẩn thận!”
Màn đêm buông xuống, Thập Thất nằm trên đùi Lý Uyển Nhi, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, khe khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ đã từng hận cha chưa?” Tuy rằng để thiếp thất vào cửa là việc bất đắc dĩ, nhưng cha lại sủng hạnh hai ả, cho hai ả cơ hội, để hai ả bò lên đầu mẹ, tùy tiện khi nhục.
“Làm một người vợ, mẹ rất hạnh phúc. Lão gia, ông ấy chỉ có hai thiếp thất, cũng là vì có nguyên nhân cả. Đời này, được gả cho ông ấy, mẹ không hề hối hận. Thập Thất à, trên đời này, không có nam nhân nào mà không có ba vợ bốn nàng hầu. Mẹ đã hạnh phúc lắm rồi, vì mẹ có được tình yêu của cha con. Thập Thất à, sau này phu quân của con, bất luận có bao nhiêu thiếp thất, con cũng đừng vì ghen tị mà mất đi bản tính vốn có của mình. Nhất định phải nhớ kỹ, phu quân là trời, con phải xem phu quân là trên hết.” Lý Uyển Nhi thấm thía dặn dò. Không biết vì sao, gần đây Thập Thất không ngừng thay đổi, khiến bà không khỏi lo lắng, bà luôn cảm thấy sau khi con gái thay đổi, thì con đường tình duyên sẽ bấp bênh.
Thập Thất cười cười. Nàng chỉ thoáng lắc đầu. Lối suy nghĩ của nữ nhân cổ đại nàng không thể lý giải, nhưng tuyệt đối sẽ không tán đồng. Nam nhân của nàng, nếu như có nữ nhân khác, cũng không xứng có được nàng! Thứ tình yêu không thuần khiết, nàng khinh thường!
Lúc đêm khuya. Mộ Dung Phong bảo Thập Thất đến thư phòng ông.
Sau nửa canh giờ trầm lặng, Mộ Dung Phong thở dài một hơi, thấm thía nói với Thập Thất: “Thập Thất, cha không biết sự thay đổi của con là tốt hay xấu. Nếu Tam Vương gia biết con thông minh như thế, đã sớm xem thấu ý nghĩ của hắn, thì làm sao có thể lưu con trên đời?!”
“Cho dù con gái si ngốc, cái tâm muốn trảm thảo trừ căn của hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Tiếng nói mềm nhẹ của Thập Thất nối tiếp theo sau. Nàng rất hiểu tâm tính của Hiên Viên Mặc, hắn muốn thành công, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ nương tay buông tha chướng ngãi vật chắn trước mặt hắn!
Mộ Dung Phong thở dài, “Đều do cha làm liên lụy con.”
“Yên tâm đi cha. Chỉ cần có một đường sinh cơ, con gái tuyệt không bỏ qua.” Đối với nàng mà nói, cuộc sống càng là gian nan, lại càng có tính khiêu chiến. Sau khi thành công, nàng thích xem những người đã từng đem giẫm dưới chân, trở nên cuồng loạn, đau đớn giãy giụa cầu xin tha thứ.
Lại trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Phong thở dài ba tiếng: “Thôi, thôi, thôi.” Sau khi thở dài xong, ông liền lấy từ trong cổ tay áo ra một quyển sách chỉnh tề giao cho Thập Thất, căn dặn: “Thập Thất, đây chính là chứng cứ mà bè phái Hoàng thượng muốn, bây giờ cha giao cho con, tùy ý con xử trí.” Nhiều ngày thấy Thập Thất thay đổi, cùng với phong cách làm việc tàn nhẫn, điều đó đã khiến ông vô cùng rõ ràng, chứng cớ này ở lại trong tay ông, sẽ không phải là pháp bảo đối phó Tam Vương gia và Hoàng thượng, ngược lại, nếu như ở trong tay Thập Thất, có lẽ…
Sẽ theo như lời con bé nói, sẽ có một đường sinh cơ.
Thập Thất tiếp nhận quyển sách, vẫn chưa lật ra xem, mà thu vào bên hông.
Một đêm hôm nay, gió êm sóng lặng, ai cũng sẽ không nghĩ đến, buổi tối ngày hôm sau, lại là thử thách lớn nhất đối với bọn họ!
…
Nói đến chuyện khác.
Đêm hôm đó, yến hội đón gió tẩy trần cho Long Quy thuận lợi tiến hành.
Sau khi Mộ Dung Phong thay quan phục xong, dưới sự ôn nhu đưa tiễn của Lý Uyển Nhi, cất bước vào cung.
Một lúc lâu sau, đại bộ phận quan viên đều có mặt đông đủ.
Bên trong một tòa Thiên điện, Hiên Viên Hạo, Độc Cô Ngạo Thiên, Lăng Dạ bí mật đàm luận đã một canh giờ.
“Tốt lắm! Tối nay, hãy bắt Mộ Dung Phong chủ động giao ra chứng cứ!” Hiên Viên Hạo toàn thân hoàng bào hăm hở, thập phần khí phách nói.
Độc Cô Ngạo Thiên đứng dậy, chắp tay nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm, tối nay Mộ Dung Phong có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!”
Lăng Dạ ngồi ở cạnh bên, mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt ôn nhuận nổi lên vẻ lo lắng, hắn có dự cảm chẳng lành, kế hoạch đêm nay của bọn họ sẽ không thành công.
Nhưng mà… có lẽ, tất cả đều là hắn suy nghĩ nhiều.
…
Bóng đêm thâm u, ánh trăng ghẹo người.
Trăng rằm treo trên cao, ánh trăng hắt vào trong phòng, mang đến không phải là hơi thở ấm áp, mà là khí lạnh nhè nhẹ.
Tim Thập Thất không ngừng đập loạn.
Rõ ràng là trời đêm tĩnh lặng, nhưng lòng nàng lại không có cách nào an tĩnh.
Cẩm Sắc bưng điểm tâm khuya tiến vào phòng, Giang Tiểu Ngư theo đuôi sau đó.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đi vào, Thập Thất thu hồi suy nghĩ phức tạp, cười nói, “Đúng lúc ta đang đói bụng.”
“Hì hì, tiểu thư nhanh nhấm nháp chút đi, điểm tâm này đều là của quê nhà đệ đấy, đệ mất rất nhiều khí lực miêu tả cho đầu bếp, ông ấy mới làm ra được vài phần giống đấy.” Giang Tiểu Ngư chạy đến trước mặt Thập Thất, bộ dáng có chút kể công khoe khoang nói.
Cẩm Sắc khẽ cười một tiếng, vỗ xuống cái trán của cậu bé, nói với Thập Thất: “Đúng vậy đó, Tiểu Ngư đã dùng hết sức chín trâu hai hổ đấy, đầu bếp chuyên môn làm điểm tâm thật ngốc, ngây ngẩn hồi lâu mới hiểu được.”
“Ồ?” Thập Thất nhíu mày, có chút hứng thú cầm cao điểm như hoa mai trên bàn, đưa vào trong miệng. Vừa vào liền tan chảy, hương vị dịu nhẹ, khiến người ta rất muốn ăn tiếp. Thập Thất gật đầu ca ngợi: “Điểm tâm quê nhà của Tiểu Ngư quả nhiên không tệ nha!”
Giang Tiểu Ngư được khen ngợi bèn cười hi hi, tiếp theo cũng cầm lấy một miếng lên ăn. Nhưng tay vừa cầm cao điểm, liền có chút run run, điểm tâm nơi quê nhà, hắn…
Mặc dù Thập Thất có tâm sự, nhưng vẫn chú ý tới biến hóa rất nhỏ này của cậu bé, ánh sáng lạnh sắc bén xẹt qua đáy mắt, nhưng nụ cười không hề thay đổi, ngược lại còn có thêm vài phần tao nhã, vài phần biếng nhác.
Có đôi khi những điều không ngờ luôn luôn bất ngờ xảy ra.
Dưới tình huống tứ phía là địch, bất luận tình huống ngoài ý muốn nào cũng đều vô pháp đề phòng.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên.
Nghe tiếng, Cẩm Sắc đi ra mở cửa.
Người đến là hạ nhân chịu trách nhiệm trông cửa, hắn cầm trong tay một phong thơ, sau khi hành lễ với Thập Thất, bèn trình lên thư tín, nói: “Tiểu thư, có người bảo tiểu nhân đem thư này giao tận tay người, người đưa tin nói, xin tiểu thư xem ngay lập tức.”
Xem ngay lập tức? Là ai truyền tin? Ôm hoài nghi, Thập Thất tiếp nhận thư, bèn mở ra nhìn, chốc lát sau, sắc mặt liền đại biến!
Bọn Hiên Viên Hạo xuống tay với cha!
Giờ khắc này cha đang chịu cực hình!
Tác giả :
Thư Ca