Thập Thất Thiếp
Chương 26: Đại minh ven hồ
Gửi thư cho Mộ Dung Thập Thất? Nàng không tin tầm thưởng thức của hắn lại thấp như vậy, suy cho cùng Mộ Dung Thập Thất không tài không mạo, nếu như hắn coi trọng Mộ Dung Thập Thất, vậy lúc trước sẽ để nàng ta thị tẩm.
Trong thủy mâu của Trình Tuyết Nhi thoáng hiện một tia sáng, chẳng lẽ Mộ Dung Thập Thất dùng thủ đoạn gì đó hấp dẫn hắn? Nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ hung ác, nếu thật là như thế, vậy thì…
Độc Cô Ngạo Thiên vừa uống canh, vừa suy nghĩ nên dùng mỹ nam kế như thế nào với Thập Thất, cho nên không có chú ý tới biểu tình biến hóa của Trình Tuyết Nhi.
Mà bên này Trình Tuyết Nhi đã ngầm hạ quyết định, nếu như Mộ Dung Thập Thất làm chậm trễ hành động của nàng, vậy thì, nàng nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp trừ khử Mộ Dung Thập Thất.
Một cuộc đọ sức sắp diễn ra.
Thương Nguyệt quốc.
Cùng Phượng Thiên quốc, Khiếu Long quốc, tam quốc hình thành thế chân vạc.
Thương Nguyệt quốc ở phía bắc, bây giờ ở Phượng Thiên quốc ấm áp như gió mùa hạ, nhưng Thương Nguyệt quốc lại tương phản, rét lạnh như băng mùa đông.
Tẩm cung của Thái tử vô cùng tráng lệ, thiết kế xảo diệu, bài trí xa xỉ.
Có một nam tử đứng thẳng người, lặng lẻ ngắm nhìn những bông tuyết bay lượn, chậm rãi chớp chớp mắt cảm nhận tuyết rơi xuống mặt, thần sắc trên mặt thoáng làm cho những đường nét lãnh liệt cứng rắn buông lỏng, nhưng lại lộ ra một tia mệt mỏi quý hiếm. Vài sợi tóc rơi xõa giữa hai hàng lông mày hắn, hơi hơi lay động theo gió, lõa xõa, tuyết trên đầu hóa thành nước hòa với những giọt mồ hôi do luyện võ chảy xuống hai bên má, rơi xuống thân kiếm.
Phía sau, một nữ tử có dung mạo như thiên tiên tiến lên dâng lên một cẩm khăn màu trắng: “Thái tử điện hạ, lau mồ hôi đi, thời tiết rất lạnh, coi chừng cảm lạnh.”
Tầm mắt băng lãnh của nam tử rơi vào cẩm khăn màu trắng, nhận lấy, sau đó tùy ý lau bọt nước trên người.
“Trước đó vài ngày, điện hạ đã sai người gửi thư cho hoàng đế Phượng Thiên quốc, nói ngài muốn đến Phượng Thiên quốc. Nay bọn họ đều cho rằng ngài đang trên đường đến đó. Do không phái người đi thông tri, nên có lẽ phải kéo dài mấy ngày nữa?” Nữ tử ở phía sau ôn nhu nói.
“Không cần, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường.”
“Điện hạ không sợ, chuyến đi này có nguy hiểm sao? Nghe nói Thái tử Đằng Tôn quốc cũng đi.” Nét mặt nữ tử lộ vẻ lo lắng hỏi. Mọi người đều biết, tam quốc bề ngoài duy trì hòa bình, thế nhưng, tam quốc ám đấu nhiều năm, vẫn không có kết quả. Lúc này, nàng thật không biết Thái tử điện hạ vì sao lại đi Phượng Thiên quốc.
Nam tử không đáp lời, chẳng qua trong con ngươi như đêm đen lãnh tịch lại dấy lên sát khí. Thái tử Đằng Tôn quốc Đoan Mộc Thần, hắn không để trong lòng, chỉ vì mọi người trong tam quốc sẽ không ngốc, thế cục thiên hạ ngày nay, căn bản không cho phép bọn họ động thủ, cho nên, cũng chỉ có thể duy trì bề ngoài hòa bình. Mục tiêu của hắn lúc này không phải là Hiên Viên Hạo, cũng không phải Đoan Mộc Thần.
Mà là…
“Long Ẩn.” Vị đại ca đã mất tích hơn mười năm! Một tai hoạ ngầm nguy hiểm vẫn luôn tồn tại. Không trừ được người đó, hắn khó có thể an tâm.
“Đại hoàng tử?” Nữ tử kinh hô, Đại hoàng tử còn sống trên đời sao? Không phải đã chết hơn mười năm trước rồi ư? Bởi vì Đại hoàng tử chết, Thái tử điện hạ mới có thể được Hoàng thượng phong làm Thái tử.
Phượng Thiên quốc.
Trời xanh mây trắng, thiên thanh vân đạm, thực sự là một thời tiết tốt!
Thập Thất nằm trên giường một ngày một đêm rốt cục cũng không chịu được nữa, nàng vốn dự tính tới thư phòng của Mộ Dung Phong điều tra một chút tin tức, nhưng lại biết được, bắt đầu từ ngày hôm qua, thư phòng đã bị mười mấy hạ nhân canh cửa, phương pháp vừa nghĩ đến nay đã chết từ trong nôi.
Nhưng nàng đã đánh hơi được nguy cơ ẩn giấu và mùi vị âm mưu trong đó, càng ngày càng đậm, có vẻ như đã kéo đến. Nhưng lúc này, nàng không có nửa phần quyền lực và thế lực, giờ đây nên làm như thế nào?
Tuyệt đối không thể để cho phần thân tình không dễ gì có được bị Hiên Viên Mặc vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà phá hủy! Bây giờ, nàng không thể lựa chọn cách âm thầm phát triển thế lực, vì nếu như không có năm năm thời gian xây dựng tuyệt đối không có khả năng sử dụng.
Vậy thì, nàng chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào một người có thể tín nhiệm!
Một ngày một đêm phân tích, nhưng nàng vẫn không thể ra quyết định.
Dẫu sao giờ phút này, thân thể của nàng chẳng qua chỉ là thiên kim tri phủ, trên người không có chỗ để lợi dụng.
Sự ưu sầu cứ lẩn quẩn mãi trong lòng, bỗng nàng đột phát một ý nghĩ, muốn đi Đại Minh ven hồ thanh danh nổi tiếng truyền xa kia, biết đâu bỗng nhiên ở đó nàng có thể nghĩ được phương pháp giải quyết đám sương mù dày đặc hiện nay, có lẽ còn có thể tìm được một sợi dây cứu mạng, và rất có khả năng sẽ trông thấy con chồn không có hảo tâm gửi thư chúc tết nàng.
Nàng đang định cùng Cẩm Sắc đi Đại Minh ven hồ, lại có hạ nhân vẫy vẫy phong thư thiếp vàng, một đường hát vang chạy đến, “Thụy Vương gia lại gửi thư đến!”
Cẩm Sắc kích động tiếp nhận, không đợi Thập Thất phân phó, lại bắt đầu đọc bằng chất giọng diễn cảm: “Thập Thất thân ái: nhiều ngày không gặp như cách tam thu, rất mong nhớ, Đại Minh ven hồ không gặp không về.”
“Tiểu thư, không phải chúng ta đang tính đi Đại Minh ven hồ sao? Vừa vặn Thụy Vương gia đang đợi người ở đấy.” Cẩm Sắc quay sang, mặt mày hớn hở nói với Thập Thất.
Bốn phía không biết khi nào thì bị một đám hạ nhân vây quanh, trên mặt mỗi người đều viết cùng một câu: “Đi nhanh đi a!”
Nếu là Mộ Dung Thập Thất trước kia nhất định sẽ khom lưng hành lễ với mọi người hành lễ: “Cám ơn mọi người vì hạnh phúc của ta mà suy nghĩ.” Thế nhưng Thập Thất bây giờ, ngoại trừ rùng mình, vẫn là rùng mình.
Nhưng mà, khóe miệng Thập Thất khẽ cong, hiện lên một nụ cười lạnh, trong đôi mắt lóng lánh trong suốt nổi lên tia sáng sắc bén lạnh thấu xương, nàng ngược lại muốn xem hắn muốn bày ra trò khỉ gì!
Đại Minh ven hồ.
Nước hồ xanh biếc, nghìn trượng thấy đáy. Có thể thấy từng đàn cá lượn qua từng kẽ đá một cách rõ ràng. Nước dao động sóng sánh, cảnh tượng núi trời mờ ảo trong mưa đặc sắc, Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử, trang điểm cùng không, nét vẫn tình*. Chỉ là thật đáng tiếc, hồ trước mắt không phải Tây hồ.
**Hán Việt: Dục bả Tây hồ bỉ Tây Tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi. Tây Tử chính là chỉ nàng Tây Thi.
Xa xa xem sang, liền thấy có một tòa lương đình, trong tòa lương đình có một công tử dường như đang mỉm cười nhìn Thập Thất và Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc đưa tay chỉ về hướng nam tử trong lương đình, kinh hô: “Tiểu thư, Thụy Vương gia ở đó kìa!”
Thập Thất nâng tầm mắt sắc bén như báo quét vào trong lương đình, nhìn thấy Độc Cô Ngạo Thiên dối trá tươi cười, nụ cười trên môi Thập Thất sâu thêm vài phần.
Mặc dù ngoài mặt Độc Cô Ngạo Thiên cười nhìn Thập Thất, nhưng trong lòng thì lại đang cực lực kiềm nén sự ghét bỏ.
Trong thủy mâu của Trình Tuyết Nhi thoáng hiện một tia sáng, chẳng lẽ Mộ Dung Thập Thất dùng thủ đoạn gì đó hấp dẫn hắn? Nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ hung ác, nếu thật là như thế, vậy thì…
Độc Cô Ngạo Thiên vừa uống canh, vừa suy nghĩ nên dùng mỹ nam kế như thế nào với Thập Thất, cho nên không có chú ý tới biểu tình biến hóa của Trình Tuyết Nhi.
Mà bên này Trình Tuyết Nhi đã ngầm hạ quyết định, nếu như Mộ Dung Thập Thất làm chậm trễ hành động của nàng, vậy thì, nàng nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp trừ khử Mộ Dung Thập Thất.
Một cuộc đọ sức sắp diễn ra.
Thương Nguyệt quốc.
Cùng Phượng Thiên quốc, Khiếu Long quốc, tam quốc hình thành thế chân vạc.
Thương Nguyệt quốc ở phía bắc, bây giờ ở Phượng Thiên quốc ấm áp như gió mùa hạ, nhưng Thương Nguyệt quốc lại tương phản, rét lạnh như băng mùa đông.
Tẩm cung của Thái tử vô cùng tráng lệ, thiết kế xảo diệu, bài trí xa xỉ.
Có một nam tử đứng thẳng người, lặng lẻ ngắm nhìn những bông tuyết bay lượn, chậm rãi chớp chớp mắt cảm nhận tuyết rơi xuống mặt, thần sắc trên mặt thoáng làm cho những đường nét lãnh liệt cứng rắn buông lỏng, nhưng lại lộ ra một tia mệt mỏi quý hiếm. Vài sợi tóc rơi xõa giữa hai hàng lông mày hắn, hơi hơi lay động theo gió, lõa xõa, tuyết trên đầu hóa thành nước hòa với những giọt mồ hôi do luyện võ chảy xuống hai bên má, rơi xuống thân kiếm.
Phía sau, một nữ tử có dung mạo như thiên tiên tiến lên dâng lên một cẩm khăn màu trắng: “Thái tử điện hạ, lau mồ hôi đi, thời tiết rất lạnh, coi chừng cảm lạnh.”
Tầm mắt băng lãnh của nam tử rơi vào cẩm khăn màu trắng, nhận lấy, sau đó tùy ý lau bọt nước trên người.
“Trước đó vài ngày, điện hạ đã sai người gửi thư cho hoàng đế Phượng Thiên quốc, nói ngài muốn đến Phượng Thiên quốc. Nay bọn họ đều cho rằng ngài đang trên đường đến đó. Do không phái người đi thông tri, nên có lẽ phải kéo dài mấy ngày nữa?” Nữ tử ở phía sau ôn nhu nói.
“Không cần, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường.”
“Điện hạ không sợ, chuyến đi này có nguy hiểm sao? Nghe nói Thái tử Đằng Tôn quốc cũng đi.” Nét mặt nữ tử lộ vẻ lo lắng hỏi. Mọi người đều biết, tam quốc bề ngoài duy trì hòa bình, thế nhưng, tam quốc ám đấu nhiều năm, vẫn không có kết quả. Lúc này, nàng thật không biết Thái tử điện hạ vì sao lại đi Phượng Thiên quốc.
Nam tử không đáp lời, chẳng qua trong con ngươi như đêm đen lãnh tịch lại dấy lên sát khí. Thái tử Đằng Tôn quốc Đoan Mộc Thần, hắn không để trong lòng, chỉ vì mọi người trong tam quốc sẽ không ngốc, thế cục thiên hạ ngày nay, căn bản không cho phép bọn họ động thủ, cho nên, cũng chỉ có thể duy trì bề ngoài hòa bình. Mục tiêu của hắn lúc này không phải là Hiên Viên Hạo, cũng không phải Đoan Mộc Thần.
Mà là…
“Long Ẩn.” Vị đại ca đã mất tích hơn mười năm! Một tai hoạ ngầm nguy hiểm vẫn luôn tồn tại. Không trừ được người đó, hắn khó có thể an tâm.
“Đại hoàng tử?” Nữ tử kinh hô, Đại hoàng tử còn sống trên đời sao? Không phải đã chết hơn mười năm trước rồi ư? Bởi vì Đại hoàng tử chết, Thái tử điện hạ mới có thể được Hoàng thượng phong làm Thái tử.
Phượng Thiên quốc.
Trời xanh mây trắng, thiên thanh vân đạm, thực sự là một thời tiết tốt!
Thập Thất nằm trên giường một ngày một đêm rốt cục cũng không chịu được nữa, nàng vốn dự tính tới thư phòng của Mộ Dung Phong điều tra một chút tin tức, nhưng lại biết được, bắt đầu từ ngày hôm qua, thư phòng đã bị mười mấy hạ nhân canh cửa, phương pháp vừa nghĩ đến nay đã chết từ trong nôi.
Nhưng nàng đã đánh hơi được nguy cơ ẩn giấu và mùi vị âm mưu trong đó, càng ngày càng đậm, có vẻ như đã kéo đến. Nhưng lúc này, nàng không có nửa phần quyền lực và thế lực, giờ đây nên làm như thế nào?
Tuyệt đối không thể để cho phần thân tình không dễ gì có được bị Hiên Viên Mặc vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà phá hủy! Bây giờ, nàng không thể lựa chọn cách âm thầm phát triển thế lực, vì nếu như không có năm năm thời gian xây dựng tuyệt đối không có khả năng sử dụng.
Vậy thì, nàng chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào một người có thể tín nhiệm!
Một ngày một đêm phân tích, nhưng nàng vẫn không thể ra quyết định.
Dẫu sao giờ phút này, thân thể của nàng chẳng qua chỉ là thiên kim tri phủ, trên người không có chỗ để lợi dụng.
Sự ưu sầu cứ lẩn quẩn mãi trong lòng, bỗng nàng đột phát một ý nghĩ, muốn đi Đại Minh ven hồ thanh danh nổi tiếng truyền xa kia, biết đâu bỗng nhiên ở đó nàng có thể nghĩ được phương pháp giải quyết đám sương mù dày đặc hiện nay, có lẽ còn có thể tìm được một sợi dây cứu mạng, và rất có khả năng sẽ trông thấy con chồn không có hảo tâm gửi thư chúc tết nàng.
Nàng đang định cùng Cẩm Sắc đi Đại Minh ven hồ, lại có hạ nhân vẫy vẫy phong thư thiếp vàng, một đường hát vang chạy đến, “Thụy Vương gia lại gửi thư đến!”
Cẩm Sắc kích động tiếp nhận, không đợi Thập Thất phân phó, lại bắt đầu đọc bằng chất giọng diễn cảm: “Thập Thất thân ái: nhiều ngày không gặp như cách tam thu, rất mong nhớ, Đại Minh ven hồ không gặp không về.”
“Tiểu thư, không phải chúng ta đang tính đi Đại Minh ven hồ sao? Vừa vặn Thụy Vương gia đang đợi người ở đấy.” Cẩm Sắc quay sang, mặt mày hớn hở nói với Thập Thất.
Bốn phía không biết khi nào thì bị một đám hạ nhân vây quanh, trên mặt mỗi người đều viết cùng một câu: “Đi nhanh đi a!”
Nếu là Mộ Dung Thập Thất trước kia nhất định sẽ khom lưng hành lễ với mọi người hành lễ: “Cám ơn mọi người vì hạnh phúc của ta mà suy nghĩ.” Thế nhưng Thập Thất bây giờ, ngoại trừ rùng mình, vẫn là rùng mình.
Nhưng mà, khóe miệng Thập Thất khẽ cong, hiện lên một nụ cười lạnh, trong đôi mắt lóng lánh trong suốt nổi lên tia sáng sắc bén lạnh thấu xương, nàng ngược lại muốn xem hắn muốn bày ra trò khỉ gì!
Đại Minh ven hồ.
Nước hồ xanh biếc, nghìn trượng thấy đáy. Có thể thấy từng đàn cá lượn qua từng kẽ đá một cách rõ ràng. Nước dao động sóng sánh, cảnh tượng núi trời mờ ảo trong mưa đặc sắc, Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử, trang điểm cùng không, nét vẫn tình*. Chỉ là thật đáng tiếc, hồ trước mắt không phải Tây hồ.
**Hán Việt: Dục bả Tây hồ bỉ Tây Tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi. Tây Tử chính là chỉ nàng Tây Thi.
Xa xa xem sang, liền thấy có một tòa lương đình, trong tòa lương đình có một công tử dường như đang mỉm cười nhìn Thập Thất và Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc đưa tay chỉ về hướng nam tử trong lương đình, kinh hô: “Tiểu thư, Thụy Vương gia ở đó kìa!”
Thập Thất nâng tầm mắt sắc bén như báo quét vào trong lương đình, nhìn thấy Độc Cô Ngạo Thiên dối trá tươi cười, nụ cười trên môi Thập Thất sâu thêm vài phần.
Mặc dù ngoài mặt Độc Cô Ngạo Thiên cười nhìn Thập Thất, nhưng trong lòng thì lại đang cực lực kiềm nén sự ghét bỏ.
Tác giả :
Thư Ca