Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu
Chương 13
Linh đinh…
… đinh đinh…
…
Tôi đơ người nhìn lên cái khối màu vàng lủng lẳng treo trên đầu giường, ở chỗ đuôi đèn có gắn một cặp chuông bạc nhỏ, mỗi lần đèn đung đưa sẽ phát ra tiếng linh đinh khiến người ta nhức tai.
Đèn lương duyên…
Con mẹ nó chứ duyên!
Tôi không tin vụ này không phải trò quỷ của tên họ Trịnh kia bày ra!!! Làm qué có kẻ nào lại tốt bụng nhường đồ cho người khác như thế!? Lại còn ra vẻ đạo mạo “Đã là của cô nương thì vật bên trong cũng thuộc về cô nương” nữa chứ!
Cái rắm á!
Ánh mắt thèm nhỏ dãi của hắn nhìn tỷ tỷ y chang ánh mắt tên Trịnh Nhã kia nhìn chị! Có mù mới không nhận ra! Đến đứa ngốc như tôi còn nhìn ra !!!...
Ặc…
Không đúng! Tôi cũng không phải đứa ngốc…
Nói chung là âm mưa dương mưu gì kia của hắn rõ còn hơn mặt trời ban trưa nữa, định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để cưa đổ tỷ tỷ đây mà!!!
Nhưng rốt cuộc là tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì… Cái loại tính toán hạng ba đó làm sao qua được mắt của tỷ tỷ, ấy vậy mà tỷ ấy còn im lặng nhận đèn dưới con mắt của cả trấn …
Có lẽ nào….
“Đang nghĩ gì?”
Cả cơ thể như thường lệ được nhấc lên đặt vào trong vòng tay mềm mại, mùi phấn thơm thoang thoảng khiến mũi tôi ngứa ngáy…
Tỷ tỷ...
“Sao vậy?”
Ư…ư…..
Tỷ tỷ ~~ sao hôm nay lại trang điểm đậm như vậy ~~~ Mùi phấn gai mũi em quá à!
“…Vậy sao? Ma ma nói đẹp lắm mà?”
….
“…”
Tỷ tỷ làm gì mà cần trang điểm “đẹp” vậy …
“Mặc Trúc tỷ ~~~~~ Trịnh công tử tới tìm tỷ kìa ~~”
….
Hở?
What !!!!!
Ai !?
Giọng ngân vang của Phù Dung tỷ kéo thật dài, mang đến cái tin tức như sét đánh ngang tai: Tên chết tiệt đó mò tới kìa!!!
“Mời ngài ấy vào đi.”
Dạ dày tôi rơi lộp bộp mấy tiếng, vừa nãy là tỷ tỷ mới nói… Chẳng phải từ trước đến nay sương phòng của tỷ tỷ là bất khả xâm phạm à!? Đến ma ma còn không được vào…
Vậy mà tỷ lại thản nhiên để tên kia…
Tôi chưa kịp há mồm thở dốc thì tên vô lại nào đó đã tựa như một cơn gió luồn vào. Hừ hừ!!!
Trịnh ! Nhã !
Lại là Trịnh Nhã !!
Chỉ cần nhìn vào tác giả cũng lười đặt tên khác cho hắn thì đã thấy được tính chất nhân vật phụ của hắn rồi!!! Nam phụ như mi cũng đòi dòm ngó nữ chính tỷ tỷ à!!! Hả!? Hả???
Ở bên ngoài cửa con ngươi của các tỷ tỷ đã sớm thành hình trái tim lăn lóc khắp nơi rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy khung cảnh bên trong toàn màu hồng mắc ói. Hừ, từ tối hôm qua tôi đã bị nhồi nhét không ít thông tin liên quan đến gã họ Trịnh.
Không nói tới cái mã ngoài cao ngạo “lạnh lùng” xuất môn thần bí ít khi ra cửa, Tuấn tú chỉ sau “Dương công tử”. Chỉ cần nhắc tới thân phận Chủ nhân của Trịnh gia - đứng đầu trong tứ đại gia tộc của trấn Yên Hoa, ba đời dòng dõi Ngự y, có cửa tiệm thuốc chi nhanh khắp cả nước, buôn bán toàn các dược liệu quý cao cấp nhất. Bản thân hắn còn được mệnh danh là Thần y, chỉ cần hắn muốn chữa thì Diêm Vương cũng không dám giữ. Ngoài hai mươi lăm tuổi còn chưa có chính thất cũng không có tiểu thiếp. Chính là “trượng phu lý tưởng” trong mắt các tỷ tỷ, không nói tới các hoàng hoa khuê nữ khác….
Xì !
Hai lăm tuổi có mã ngoài có gia tài mà không có mảnh tình vắt vai. Nếu như chưa có gặp tình huống ngày hôm qua, tôi có thể khẳng định 100% gã này… hờ hờ…
Ngạo kiều thụ Trịnh chết tiệt với Tiểu hắc công Dương háo sắc, hai gã giỏi ra vẻ này đấu với nhau chắc chắn nát cái giường ~~
Hô hô hô…
“Vương cô nương khỏe.”
“Hoan nghênh Trịnh công tử ghé qua, không biết ngài tìm Mặc Trúc là có chuyện gì?”
“Không có gì đặc biệt, chẳng qua là hôm qua sau khi gặp cô nương, tại hạ nhớ mãi
không quên…”
WTF !!!
Không cần mào đầu luôn !!!
“Đa tạ công tử ưu ái, Mặc Trúc nào có tài cán gì được công tử quan tâm đây.”
“Vương cô nương thật khiêm tốn, cả Trấn Yên Hoa này còn có ai không biết tài nghệ của cô nương đây? Chỉ trách tại hạ ngu muội suốt ba năm không ra khỏi cửa, đã bỏ lỡ thật nhiều cơ hội thưởng thức tài nghệ của nàng… Aizz…”
Từ “cô nương” thành “nàng” trong ngáy mắt… con mẹ ngươi giỏi!!! Tôi gầm ghè nhìn cái bản mặt câng câng của hắn chỉ muốn nhào lên cắn… à không, cào cho mấy phát, làm sao để hắn khỏi dám ra đường nhìn người càng tốt!!!
“Công tử quá lời rồi, chỉ là chút kế sinh nhai tầm thường mà thôi, nào có thể nói là tài nghệ. Ngài cũng không cần cảm thấy tiếc nuối, nhảy múa, thì tối nào tiểu nữ cũng biểu diễn đó thôi, cũng chỉ là vật thường thức, sao có thể so sánh với tài nghệ y thuật của công tử đây. Nếu công tử có hứng thú thì có thể ghé qua tối nay.”
“Việc này… tại hạ thật có lỗi, nhưng quả thật là trong nhà có việc, buổi tối không thể ra ngoài, chính vì vậy cho nên mới bỏ lỡ… Aiz, sợ là cả đời ta cũng không thể chiêm ngưỡng điệu múa thần tiên trong truyền thuyết…”
“Là vậy sao…”
Tôi thề! Trong khoảnh khắc tôi đã thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hoa đào đang rũ xuống của tỷ tỷ! Là ánh mắt quyết định số phận của con mồi lúc chị muốn thâu tóm một công ty nào đó!
“Chi bằng… tại hạ biết bản thân có hơi quá phận… Liệu nàng… có thể hay không biểu diễn một lần vì ta?”
Con mẹ mi!!!
Lòi cái mõm sói ra rồi kìa!!!
Tôi bất chấp hình tượng “thú ngoan” nhảy lên định cắn cho hắn một phát! Tên chết tiệt không chỉ muốn ve vãn tỷ tỷ lại còn muốn tỷ tỷ biểu diễn cho hắn xem?
Mi coi tỷ tỷ của ta là gì chứ!?
Mắt thấy cánh tay hắn gần nhất sắp bị mình xơi đẹp, trong nháy mắt đã không thấy đâu, từ bụng bỗng truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó một lực đạo không nhỏ đánh văng tôi ra khỏi bàn trà rồi bay tự do…
Cũng may tỷ tỷ nhanh một bước phóng ra tay áo của trường bào quấn lấy tôi trong không trung, kịp thời giữ lại tôi khi còn cách bức tường khoảng 5cm… nếu không chắc con cáo nhỏ tôi đây dính luôn trên tường rồi…
“Công tử thứ lỗi, Sủng vật dạy dỗ không nghiêm, suýt chút phương hại tới công tử, tiểu
nữ thay mặt nhận lỗi với ngài.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm độ C, tỷ tỷ ôm tôi quay mặt vào tường nên không ai thấy được ánh mắt lạnh lẽo của tỷ, chỉ có con cáo nhỏ đáng thương mới bị ăn đau tôi đây là run lập cập…
“Vương cô nương… là tại hạ lỗ mãng, ta cũng không định ra tay nặng như vậy…Chỉ là phản xạ…”
“Tiểu nữ hiểu, chung quy thú tính cũng khó thuần hóa.”
Lạnh… Lạnh quá aa….
Vòng ôm của tỷ tỷ vẫn dịu dàng như mọi khi nhưng mà… lạnh quá a… Cảm giác ê ẩm ở bụng cũng không thổng khổ như cái lạnh toàn thân này…Chắc chắn tỷ tỷ đang cực kì tức giận!!! Nhưng mà lời nói với tên chết tiệt kia vẫn lễ độ như vậy… Có khi nào là đang giận tôi lỗ mãng không…?
Chết chắc rồi!!!!
“Sủng vật của nàng bị thương không nhẹ, có thể hay không cho ta xem qua? Dù sao ta cũng là đại phu.”
“Ta công tử quan tâm, tiểu nữ sợ rẳng nó sẽ lại gây thương tích cho công tử, hay là không cần đâu.”
“Nhưng mà…”
“Tiểu hồ ly chỉ là cần nghỉ ngơi… Có lẽ tiểu nữ không thể bồi công tử nói chuyện được rồi.”
“Này… Hay là để ngày khác ta lại ghé qua vậy.”
“Công tử đi thong thả.”
Tôi thề là lúc tên kia quay ra ngoài còn liếc xéo tôi một cái, hừ! Bị ăn đau một tý nhưng thành công đuổi được tên kia đi coi như cũng không uổng phí. Chỉ là tỷ tỷ lại còn hẹn hắn hôm khác tới nữa!!! Hừ…
Trên bụng đột nhiên bị tấm khăn ướt lạnh áp lên khiến tôi giật mình tru lên một tiếng, đau quá a~~~
“Còn biết đau?”
Ặc…
“Nếu ta không đỡ được em thì không chỉ có bấy nhiêu đau đâu.”
….Oa oa…. Tỷ tỷ giận thật rồi!!!
“Làm nũng vô dụng! Hừm, phạt em tối nay khỏi ăn vặt.”
Éc!!!
Em biết sai rồi, tỷ tỷ!!! Đừng phạt em mà ~~~T^T
Tên Trịnh Nhã chết tiệt!!! Ta nguyền rủa miiiiiiiii!!!!!
… đinh đinh…
…
Tôi đơ người nhìn lên cái khối màu vàng lủng lẳng treo trên đầu giường, ở chỗ đuôi đèn có gắn một cặp chuông bạc nhỏ, mỗi lần đèn đung đưa sẽ phát ra tiếng linh đinh khiến người ta nhức tai.
Đèn lương duyên…
Con mẹ nó chứ duyên!
Tôi không tin vụ này không phải trò quỷ của tên họ Trịnh kia bày ra!!! Làm qué có kẻ nào lại tốt bụng nhường đồ cho người khác như thế!? Lại còn ra vẻ đạo mạo “Đã là của cô nương thì vật bên trong cũng thuộc về cô nương” nữa chứ!
Cái rắm á!
Ánh mắt thèm nhỏ dãi của hắn nhìn tỷ tỷ y chang ánh mắt tên Trịnh Nhã kia nhìn chị! Có mù mới không nhận ra! Đến đứa ngốc như tôi còn nhìn ra !!!...
Ặc…
Không đúng! Tôi cũng không phải đứa ngốc…
Nói chung là âm mưa dương mưu gì kia của hắn rõ còn hơn mặt trời ban trưa nữa, định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để cưa đổ tỷ tỷ đây mà!!!
Nhưng rốt cuộc là tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì… Cái loại tính toán hạng ba đó làm sao qua được mắt của tỷ tỷ, ấy vậy mà tỷ ấy còn im lặng nhận đèn dưới con mắt của cả trấn …
Có lẽ nào….
“Đang nghĩ gì?”
Cả cơ thể như thường lệ được nhấc lên đặt vào trong vòng tay mềm mại, mùi phấn thơm thoang thoảng khiến mũi tôi ngứa ngáy…
Tỷ tỷ...
“Sao vậy?”
Ư…ư…..
Tỷ tỷ ~~ sao hôm nay lại trang điểm đậm như vậy ~~~ Mùi phấn gai mũi em quá à!
“…Vậy sao? Ma ma nói đẹp lắm mà?”
….
“…”
Tỷ tỷ làm gì mà cần trang điểm “đẹp” vậy …
“Mặc Trúc tỷ ~~~~~ Trịnh công tử tới tìm tỷ kìa ~~”
….
Hở?
What !!!!!
Ai !?
Giọng ngân vang của Phù Dung tỷ kéo thật dài, mang đến cái tin tức như sét đánh ngang tai: Tên chết tiệt đó mò tới kìa!!!
“Mời ngài ấy vào đi.”
Dạ dày tôi rơi lộp bộp mấy tiếng, vừa nãy là tỷ tỷ mới nói… Chẳng phải từ trước đến nay sương phòng của tỷ tỷ là bất khả xâm phạm à!? Đến ma ma còn không được vào…
Vậy mà tỷ lại thản nhiên để tên kia…
Tôi chưa kịp há mồm thở dốc thì tên vô lại nào đó đã tựa như một cơn gió luồn vào. Hừ hừ!!!
Trịnh ! Nhã !
Lại là Trịnh Nhã !!
Chỉ cần nhìn vào tác giả cũng lười đặt tên khác cho hắn thì đã thấy được tính chất nhân vật phụ của hắn rồi!!! Nam phụ như mi cũng đòi dòm ngó nữ chính tỷ tỷ à!!! Hả!? Hả???
Ở bên ngoài cửa con ngươi của các tỷ tỷ đã sớm thành hình trái tim lăn lóc khắp nơi rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy khung cảnh bên trong toàn màu hồng mắc ói. Hừ, từ tối hôm qua tôi đã bị nhồi nhét không ít thông tin liên quan đến gã họ Trịnh.
Không nói tới cái mã ngoài cao ngạo “lạnh lùng” xuất môn thần bí ít khi ra cửa, Tuấn tú chỉ sau “Dương công tử”. Chỉ cần nhắc tới thân phận Chủ nhân của Trịnh gia - đứng đầu trong tứ đại gia tộc của trấn Yên Hoa, ba đời dòng dõi Ngự y, có cửa tiệm thuốc chi nhanh khắp cả nước, buôn bán toàn các dược liệu quý cao cấp nhất. Bản thân hắn còn được mệnh danh là Thần y, chỉ cần hắn muốn chữa thì Diêm Vương cũng không dám giữ. Ngoài hai mươi lăm tuổi còn chưa có chính thất cũng không có tiểu thiếp. Chính là “trượng phu lý tưởng” trong mắt các tỷ tỷ, không nói tới các hoàng hoa khuê nữ khác….
Xì !
Hai lăm tuổi có mã ngoài có gia tài mà không có mảnh tình vắt vai. Nếu như chưa có gặp tình huống ngày hôm qua, tôi có thể khẳng định 100% gã này… hờ hờ…
Ngạo kiều thụ Trịnh chết tiệt với Tiểu hắc công Dương háo sắc, hai gã giỏi ra vẻ này đấu với nhau chắc chắn nát cái giường ~~
Hô hô hô…
“Vương cô nương khỏe.”
“Hoan nghênh Trịnh công tử ghé qua, không biết ngài tìm Mặc Trúc là có chuyện gì?”
“Không có gì đặc biệt, chẳng qua là hôm qua sau khi gặp cô nương, tại hạ nhớ mãi
không quên…”
WTF !!!
Không cần mào đầu luôn !!!
“Đa tạ công tử ưu ái, Mặc Trúc nào có tài cán gì được công tử quan tâm đây.”
“Vương cô nương thật khiêm tốn, cả Trấn Yên Hoa này còn có ai không biết tài nghệ của cô nương đây? Chỉ trách tại hạ ngu muội suốt ba năm không ra khỏi cửa, đã bỏ lỡ thật nhiều cơ hội thưởng thức tài nghệ của nàng… Aizz…”
Từ “cô nương” thành “nàng” trong ngáy mắt… con mẹ ngươi giỏi!!! Tôi gầm ghè nhìn cái bản mặt câng câng của hắn chỉ muốn nhào lên cắn… à không, cào cho mấy phát, làm sao để hắn khỏi dám ra đường nhìn người càng tốt!!!
“Công tử quá lời rồi, chỉ là chút kế sinh nhai tầm thường mà thôi, nào có thể nói là tài nghệ. Ngài cũng không cần cảm thấy tiếc nuối, nhảy múa, thì tối nào tiểu nữ cũng biểu diễn đó thôi, cũng chỉ là vật thường thức, sao có thể so sánh với tài nghệ y thuật của công tử đây. Nếu công tử có hứng thú thì có thể ghé qua tối nay.”
“Việc này… tại hạ thật có lỗi, nhưng quả thật là trong nhà có việc, buổi tối không thể ra ngoài, chính vì vậy cho nên mới bỏ lỡ… Aiz, sợ là cả đời ta cũng không thể chiêm ngưỡng điệu múa thần tiên trong truyền thuyết…”
“Là vậy sao…”
Tôi thề! Trong khoảnh khắc tôi đã thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hoa đào đang rũ xuống của tỷ tỷ! Là ánh mắt quyết định số phận của con mồi lúc chị muốn thâu tóm một công ty nào đó!
“Chi bằng… tại hạ biết bản thân có hơi quá phận… Liệu nàng… có thể hay không biểu diễn một lần vì ta?”
Con mẹ mi!!!
Lòi cái mõm sói ra rồi kìa!!!
Tôi bất chấp hình tượng “thú ngoan” nhảy lên định cắn cho hắn một phát! Tên chết tiệt không chỉ muốn ve vãn tỷ tỷ lại còn muốn tỷ tỷ biểu diễn cho hắn xem?
Mi coi tỷ tỷ của ta là gì chứ!?
Mắt thấy cánh tay hắn gần nhất sắp bị mình xơi đẹp, trong nháy mắt đã không thấy đâu, từ bụng bỗng truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó một lực đạo không nhỏ đánh văng tôi ra khỏi bàn trà rồi bay tự do…
Cũng may tỷ tỷ nhanh một bước phóng ra tay áo của trường bào quấn lấy tôi trong không trung, kịp thời giữ lại tôi khi còn cách bức tường khoảng 5cm… nếu không chắc con cáo nhỏ tôi đây dính luôn trên tường rồi…
“Công tử thứ lỗi, Sủng vật dạy dỗ không nghiêm, suýt chút phương hại tới công tử, tiểu
nữ thay mặt nhận lỗi với ngài.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm độ C, tỷ tỷ ôm tôi quay mặt vào tường nên không ai thấy được ánh mắt lạnh lẽo của tỷ, chỉ có con cáo nhỏ đáng thương mới bị ăn đau tôi đây là run lập cập…
“Vương cô nương… là tại hạ lỗ mãng, ta cũng không định ra tay nặng như vậy…Chỉ là phản xạ…”
“Tiểu nữ hiểu, chung quy thú tính cũng khó thuần hóa.”
Lạnh… Lạnh quá aa….
Vòng ôm của tỷ tỷ vẫn dịu dàng như mọi khi nhưng mà… lạnh quá a… Cảm giác ê ẩm ở bụng cũng không thổng khổ như cái lạnh toàn thân này…Chắc chắn tỷ tỷ đang cực kì tức giận!!! Nhưng mà lời nói với tên chết tiệt kia vẫn lễ độ như vậy… Có khi nào là đang giận tôi lỗ mãng không…?
Chết chắc rồi!!!!
“Sủng vật của nàng bị thương không nhẹ, có thể hay không cho ta xem qua? Dù sao ta cũng là đại phu.”
“Ta công tử quan tâm, tiểu nữ sợ rẳng nó sẽ lại gây thương tích cho công tử, hay là không cần đâu.”
“Nhưng mà…”
“Tiểu hồ ly chỉ là cần nghỉ ngơi… Có lẽ tiểu nữ không thể bồi công tử nói chuyện được rồi.”
“Này… Hay là để ngày khác ta lại ghé qua vậy.”
“Công tử đi thong thả.”
Tôi thề là lúc tên kia quay ra ngoài còn liếc xéo tôi một cái, hừ! Bị ăn đau một tý nhưng thành công đuổi được tên kia đi coi như cũng không uổng phí. Chỉ là tỷ tỷ lại còn hẹn hắn hôm khác tới nữa!!! Hừ…
Trên bụng đột nhiên bị tấm khăn ướt lạnh áp lên khiến tôi giật mình tru lên một tiếng, đau quá a~~~
“Còn biết đau?”
Ặc…
“Nếu ta không đỡ được em thì không chỉ có bấy nhiêu đau đâu.”
….Oa oa…. Tỷ tỷ giận thật rồi!!!
“Làm nũng vô dụng! Hừm, phạt em tối nay khỏi ăn vặt.”
Éc!!!
Em biết sai rồi, tỷ tỷ!!! Đừng phạt em mà ~~~T^T
Tên Trịnh Nhã chết tiệt!!! Ta nguyền rủa miiiiiiiii!!!!!
Tác giả :
PemDan