[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Chương 18
Cố Uyển giật mình sợ hãi bởi sự đùa cợt vô tư này của cô ấy, lập tức liếc nhìn xung quanh, thấy không ai có thể nghe được họ nói gì mới đỏ mặt bảo Tần Hiểu Muội đừng gọi bừa.
Hai người cười nói túm lại với nhau, Tần Hiểu Muội nhún mũi hỏi: “Tiểu Uyển, cậu có ngửi thấy mùi thơm gì không? Thơm quá.”
Cố Uyển ngửi xem rồi lắc đầu.
“Thật đấy.” Tần Hiểu Muội ngửi xung quanh, cuối cùng thì dừng lại trên vai của Cố Uyển: “Hình như là mùi hương trên người của cậu, cậu đã dùng cái gì mà thơm thế?”
Cố Uyển nghiêng đầu ngửi vai của mình, nhưng không ngửi thấy gì cả.
Vào lúc này, trên con đường nhỏ từ vịnh Tam Gia đến thôn Thanh Hồ, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn vải mát màu hoa xanh, một tay xách mấy túi giấy dầu buộc vào nhau, tay còn lại thì xách một bình cam đóng hộp trong túi lưới nhanh chân bước về phía cửa thôn Thanh Hồ.
Cách cổng thôn vài bước không xa có một cây hoè già, mấy cụ già dẫn đám trẻ dọn ghế đến ngồi dưới cây trò chuyện rôm rả. Họ thấy một cô gái ăn mặc lạ mặt ăn mặc đẹp đẽ đi tới, chợt tò mò nhìn vài cái, thấy trên tay cô gái đó cầm vài món điểm tâm và đồ hộp, họ suy nghĩ không biết cô đang tìm nhà họ hàng nào.
Triệu Quyên không quen thuộc thôn Thanh Hồ, quay đầu nhìn thấy mình đang trong trấn, nên không biết vị trí cụ thể của nhà họ Tần. Cô thấy đầu thôn có cụ già nên hào phóng tiến lên hỏi đường.
“Chào các bác, cháu muốn hỏi đường đến nhà của Tần Chí Quân ạ.”
Cô gái trẻ thế này tìm Tần Chí Quân, trong mắt vài người phụ nữ có tuổi đều nổi ý nghĩ hóng hớt.
Nhà của Trương Hà Hoa cách nhà họ Tần không xa, bà ta cười híp mắt hỏi: “Cô gái, cô là họ hàng của nhà họ Tần hả? Tôi là hàng xóm của nhà họ, cũng chưa từng thấy cô tới đây.”
Triệu Quyên cười ha ha, nhanh nhẹn lên tiếng: “Không phải ạ, cháu là bên chỗ vịnh Tam Gia, Tần Chí Quân là đối tượng xem mắt mà người nhà cháu tìm cho trong khoảng thời gian trước.”
Cô ta vừa nói xong, một số người phụ nữ lên tinh thần, quan sát cô ta từ trên xuống dưới vài vòng. Triệu Quyên mặc quần tây đen, áo sơ mi sợi tổng hợp nền xanh hoa trắng, cộng thêm trên tay mấy món điểm tâm và đồ hộp nặng trĩu, điều kiện của cô gái này không tệ.
Có người phụ nữ nói: “Cô gái xinh đẹp và đầy sức sống, nhà cô tìm đối tượng cho cô từ khi nào thế?”
“Cảm ơn bác quá khen, hai nhà đầu tháng đã gặp nhau ạ.” Gương mặt tròn trịa của Triệu Quyên giương nụ cười, khiến người khác nhìn thì cảm thấy vui vẻ.
Khuôn mặt tròn trịa, thân hình cao ráo, nhất là cặp mông đầy đặn, là người có phúc khí, lại mắn đẻ. Trương Hà Hoa nói thầm Lâm Xuân Hoa này giấu cũng kỹ quá chứ. Bà ta lại nghĩ, đầu tháng thì lúc đó chân của Tần Chí Quân không bị thương, tiền đồ tốt đẹp, chả trách tìm được cô gái xinh đẹp thế này.
Bà ta nhiệt tình đứng dậy lên tiếng: “Tôi và nhà họ Tần ở rất gần, tôi dẫn cô đi.”
“Haiz, vậy cảm ơn bác gái ạ.” Triệu Quyên nói lời ngon ngọt không mất tiền, nói rất vui vẻ, đi theo sau Trương Hà Hoa vào trong thôn.
Một vài người phụ nữ và những người khác dưới gốc cây hoè vừa đi thì bắt đầu bàn tán.
“Bà nói xem cô gái đó có biết chân của Tần Chí Quân bị thương không?”
“Chắc biết chứ. Đã qua một thời gian, có thể không nhận được tin hay sao? Bà nhìn xem, không phải trên tay cô gái đó cầm đồ đến thăm à?”
“Không phải chứ, đã biết mà còn bằng lòng ư?”
“Cũng không dễ nói, cô gái nhỏ thích trai đẹp cũng không chừng. Tần Chí Quân có vẻ ngoài ưa nhìn, khắp thôn cũng không tìm được ai đẹp trai hơn cậu ta.”
Vương Trà Hoa, người thích buôn chuyện nhất, ôm lấy cô cháu gái mới hơn một tuổi của mình đi theo phía sau, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Có người còn ngượng ngùng, vẫn ngồi tại đó như cũ, chung quy Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa trở về thì chắc chắn sẽ chia sẻ chuyện xảy ra cho họ biết, họ cũng sẽ biết thôi.
Hai người cười nói túm lại với nhau, Tần Hiểu Muội nhún mũi hỏi: “Tiểu Uyển, cậu có ngửi thấy mùi thơm gì không? Thơm quá.”
Cố Uyển ngửi xem rồi lắc đầu.
“Thật đấy.” Tần Hiểu Muội ngửi xung quanh, cuối cùng thì dừng lại trên vai của Cố Uyển: “Hình như là mùi hương trên người của cậu, cậu đã dùng cái gì mà thơm thế?”
Cố Uyển nghiêng đầu ngửi vai của mình, nhưng không ngửi thấy gì cả.
Vào lúc này, trên con đường nhỏ từ vịnh Tam Gia đến thôn Thanh Hồ, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn vải mát màu hoa xanh, một tay xách mấy túi giấy dầu buộc vào nhau, tay còn lại thì xách một bình cam đóng hộp trong túi lưới nhanh chân bước về phía cửa thôn Thanh Hồ.
Cách cổng thôn vài bước không xa có một cây hoè già, mấy cụ già dẫn đám trẻ dọn ghế đến ngồi dưới cây trò chuyện rôm rả. Họ thấy một cô gái ăn mặc lạ mặt ăn mặc đẹp đẽ đi tới, chợt tò mò nhìn vài cái, thấy trên tay cô gái đó cầm vài món điểm tâm và đồ hộp, họ suy nghĩ không biết cô đang tìm nhà họ hàng nào.
Triệu Quyên không quen thuộc thôn Thanh Hồ, quay đầu nhìn thấy mình đang trong trấn, nên không biết vị trí cụ thể của nhà họ Tần. Cô thấy đầu thôn có cụ già nên hào phóng tiến lên hỏi đường.
“Chào các bác, cháu muốn hỏi đường đến nhà của Tần Chí Quân ạ.”
Cô gái trẻ thế này tìm Tần Chí Quân, trong mắt vài người phụ nữ có tuổi đều nổi ý nghĩ hóng hớt.
Nhà của Trương Hà Hoa cách nhà họ Tần không xa, bà ta cười híp mắt hỏi: “Cô gái, cô là họ hàng của nhà họ Tần hả? Tôi là hàng xóm của nhà họ, cũng chưa từng thấy cô tới đây.”
Triệu Quyên cười ha ha, nhanh nhẹn lên tiếng: “Không phải ạ, cháu là bên chỗ vịnh Tam Gia, Tần Chí Quân là đối tượng xem mắt mà người nhà cháu tìm cho trong khoảng thời gian trước.”
Cô ta vừa nói xong, một số người phụ nữ lên tinh thần, quan sát cô ta từ trên xuống dưới vài vòng. Triệu Quyên mặc quần tây đen, áo sơ mi sợi tổng hợp nền xanh hoa trắng, cộng thêm trên tay mấy món điểm tâm và đồ hộp nặng trĩu, điều kiện của cô gái này không tệ.
Có người phụ nữ nói: “Cô gái xinh đẹp và đầy sức sống, nhà cô tìm đối tượng cho cô từ khi nào thế?”
“Cảm ơn bác quá khen, hai nhà đầu tháng đã gặp nhau ạ.” Gương mặt tròn trịa của Triệu Quyên giương nụ cười, khiến người khác nhìn thì cảm thấy vui vẻ.
Khuôn mặt tròn trịa, thân hình cao ráo, nhất là cặp mông đầy đặn, là người có phúc khí, lại mắn đẻ. Trương Hà Hoa nói thầm Lâm Xuân Hoa này giấu cũng kỹ quá chứ. Bà ta lại nghĩ, đầu tháng thì lúc đó chân của Tần Chí Quân không bị thương, tiền đồ tốt đẹp, chả trách tìm được cô gái xinh đẹp thế này.
Bà ta nhiệt tình đứng dậy lên tiếng: “Tôi và nhà họ Tần ở rất gần, tôi dẫn cô đi.”
“Haiz, vậy cảm ơn bác gái ạ.” Triệu Quyên nói lời ngon ngọt không mất tiền, nói rất vui vẻ, đi theo sau Trương Hà Hoa vào trong thôn.
Một vài người phụ nữ và những người khác dưới gốc cây hoè vừa đi thì bắt đầu bàn tán.
“Bà nói xem cô gái đó có biết chân của Tần Chí Quân bị thương không?”
“Chắc biết chứ. Đã qua một thời gian, có thể không nhận được tin hay sao? Bà nhìn xem, không phải trên tay cô gái đó cầm đồ đến thăm à?”
“Không phải chứ, đã biết mà còn bằng lòng ư?”
“Cũng không dễ nói, cô gái nhỏ thích trai đẹp cũng không chừng. Tần Chí Quân có vẻ ngoài ưa nhìn, khắp thôn cũng không tìm được ai đẹp trai hơn cậu ta.”
Vương Trà Hoa, người thích buôn chuyện nhất, ôm lấy cô cháu gái mới hơn một tuổi của mình đi theo phía sau, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Có người còn ngượng ngùng, vẫn ngồi tại đó như cũ, chung quy Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa trở về thì chắc chắn sẽ chia sẻ chuyện xảy ra cho họ biết, họ cũng sẽ biết thôi.
Tác giả :
Tố Nhiễm Phương Hoa