[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ
Chương 17
Ông ta có chút ngây người ra, trong đầu nhớ lại chuyện mấy năm trước, nhưng sau đó tim ông ta đập chậm lại một nhịp, tay đang cầm điện thoại cùng run run lên.
Một lúc lâu sau mới ổn định lại được nhịp thở, âm thanh run rẩy mà nói: “Yểu Yểu, con là nói, mẹ con nói, năm đó, đứa bé còn sống kia thật ra là con của chú hai con, thật ra con là con của chú hai con sao?”
“Ừm, ý của mẹ là vậy.” âm thanh hết sức rõ ràng của Lâm Yểu Yểu vọng qua đầu dây điện thoại kia.
Tản đá trong lòng Lâm Kiến Minh như được trút bỏ, thậm chí hô hấp của ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng lại.
Ngàn lời vạn câu muốn nói lại hóa thành một câu: “Thật vậy chăng? Đây, là thật vậy sao?”
Ông ta làm sao mà không kích động cho được chứ?
Ông ta cùng em trai đã mất cha mẹ từ sớm, tình cảm của hai anh em cũng khắn khít, cái chết của em trai ông vẫn là nỗi đau âm ỉ trong lòng ông ta, giờ biết được huyết mạch duy nhất của ông ta còn sống, ông ta đương nhiên là rất vui sướng.
Lâm Yểu Yểu cảm thấy ông ta đầu óc có chút vấn đề, cũng không biết là sao có thể làm giáo sư đại học được nữa?
Con gái cùng cháu gái của mình, năm đó đều được nuôi dưỡng bên người ông ta, ai chết, ai sống, đương nhiên cũng chỉ có ông ta biết rõ nhất.
Hỏi cô có phải thật hay không?
Không nói đến chuyện năm đó cô không phải là đổi Lâm Yểu Yểu, nhưng dù là Lâm Yểu Yểu, thì trẻ con mấy tháng sao mà biết?
“Con không biết.” cô thành thật mà nói.
Lâm Kiến Minh:...
Ông ta hơi cứng họng, trong trí nhớ ấn tượng về đứa con gái này của ông rất lâu về trước thì cô hình như đầu óc từ nhỏ đã không tốt lắm, nói chuyện cũng luôn ngây ngốc...Không, không phải là con gái của ông ta, là con gái của Kiến Nghiệp.
Nhận định này làm cho sự ghét bỏ của ông ta đối với cô lập tức mất đi.
“Có điều, trên cổ tay của con có một cái bớt hoa anh đào, nhưng khi tới ngày mưa nó mới xuất hiện.”
Lâm Yểu Yểu bổ sung: “Mẹ con nói, đứa trẻ mà bà sinh không có cái này.”
Chu Xảo Nương khi cùng cô nhắc đến chuyện này, cũng đã làm cho cô giật mình kinh ngạc.
Bởi vì cô vẫn luôn cho rằng vết bớt hao anh đào này là do cô mới có, nhưng không ngờ rằng ngay từ ban đầu nó vẫn ở đó.
Lâm Kiến Minh đối với chuyện nãy giờ cô nói luôn là bán tín bán nghi.
Nhưng khi Lâm Yểu Yểu nhắc đến vết bớt, một ít chuyện nhỏ nhặt lúc trước từ từ hiện lên trong đầu ông ta, những hoài nghi trước đó của ông ta tất cả đều biến mất.
Hai đứa nhỏ kia, tuy rằng chỉ mới có mấy tháng, lớn lên cũng có chút tương tự, nhưng ông ta sơ ý, không xác nhận rõ khi đó là đứa bé nào chết, trước đây không phải ông ta không có hoài nghi về việc này.
Nhưng lúc đó hai đứa nhỏ nóng sốt liên tục vài ngày, Chu Xảo Nương cũng trắng đêm không ngủ mà chăm sóc của hai đứa nhỏ, sau đó một đứa bé chết đi, bà còn rất quả quyết nói đứa bé còn sống là con gái bà...Bà nói trên cổ tay của con Kiến Nghiệp có một vết bớt hoa anh đào, nhưng trên tay của Yểu Yểu trơn nhẵn, làm gì có vết bớt nào chứ? Do đó ông ta tin lời bà nói là thật.
Bởi vì trước khi vợ của Kiến Nghiệp mất, bà ấy vẫn luôn vuốt vuốt cổ tay của con mình, nước mắt cũng đọng trên vết bớt kia.
Mà hơn hết nữa, vết bớt kia không giống những vết bớt bình thường, nó giống như một đóa hoa anh đào hồng nhạt được xăm lên, làm cho ông ta có ấn tượng rất sâu sắc. Chuyện này không cách nào lừa gạt được.
Nghĩ đến những chuyện này, sống mũi của ông ta cay cay chua xót, ôn nhu nói: “Yểu Yểu, ngày mai chú sẽ sắp xếp sau thứ bảy chú sẽ đến đón con.”
*****
Một lúc lâu sau mới ổn định lại được nhịp thở, âm thanh run rẩy mà nói: “Yểu Yểu, con là nói, mẹ con nói, năm đó, đứa bé còn sống kia thật ra là con của chú hai con, thật ra con là con của chú hai con sao?”
“Ừm, ý của mẹ là vậy.” âm thanh hết sức rõ ràng của Lâm Yểu Yểu vọng qua đầu dây điện thoại kia.
Tản đá trong lòng Lâm Kiến Minh như được trút bỏ, thậm chí hô hấp của ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng lại.
Ngàn lời vạn câu muốn nói lại hóa thành một câu: “Thật vậy chăng? Đây, là thật vậy sao?”
Ông ta làm sao mà không kích động cho được chứ?
Ông ta cùng em trai đã mất cha mẹ từ sớm, tình cảm của hai anh em cũng khắn khít, cái chết của em trai ông vẫn là nỗi đau âm ỉ trong lòng ông ta, giờ biết được huyết mạch duy nhất của ông ta còn sống, ông ta đương nhiên là rất vui sướng.
Lâm Yểu Yểu cảm thấy ông ta đầu óc có chút vấn đề, cũng không biết là sao có thể làm giáo sư đại học được nữa?
Con gái cùng cháu gái của mình, năm đó đều được nuôi dưỡng bên người ông ta, ai chết, ai sống, đương nhiên cũng chỉ có ông ta biết rõ nhất.
Hỏi cô có phải thật hay không?
Không nói đến chuyện năm đó cô không phải là đổi Lâm Yểu Yểu, nhưng dù là Lâm Yểu Yểu, thì trẻ con mấy tháng sao mà biết?
“Con không biết.” cô thành thật mà nói.
Lâm Kiến Minh:...
Ông ta hơi cứng họng, trong trí nhớ ấn tượng về đứa con gái này của ông rất lâu về trước thì cô hình như đầu óc từ nhỏ đã không tốt lắm, nói chuyện cũng luôn ngây ngốc...Không, không phải là con gái của ông ta, là con gái của Kiến Nghiệp.
Nhận định này làm cho sự ghét bỏ của ông ta đối với cô lập tức mất đi.
“Có điều, trên cổ tay của con có một cái bớt hoa anh đào, nhưng khi tới ngày mưa nó mới xuất hiện.”
Lâm Yểu Yểu bổ sung: “Mẹ con nói, đứa trẻ mà bà sinh không có cái này.”
Chu Xảo Nương khi cùng cô nhắc đến chuyện này, cũng đã làm cho cô giật mình kinh ngạc.
Bởi vì cô vẫn luôn cho rằng vết bớt hao anh đào này là do cô mới có, nhưng không ngờ rằng ngay từ ban đầu nó vẫn ở đó.
Lâm Kiến Minh đối với chuyện nãy giờ cô nói luôn là bán tín bán nghi.
Nhưng khi Lâm Yểu Yểu nhắc đến vết bớt, một ít chuyện nhỏ nhặt lúc trước từ từ hiện lên trong đầu ông ta, những hoài nghi trước đó của ông ta tất cả đều biến mất.
Hai đứa nhỏ kia, tuy rằng chỉ mới có mấy tháng, lớn lên cũng có chút tương tự, nhưng ông ta sơ ý, không xác nhận rõ khi đó là đứa bé nào chết, trước đây không phải ông ta không có hoài nghi về việc này.
Nhưng lúc đó hai đứa nhỏ nóng sốt liên tục vài ngày, Chu Xảo Nương cũng trắng đêm không ngủ mà chăm sóc của hai đứa nhỏ, sau đó một đứa bé chết đi, bà còn rất quả quyết nói đứa bé còn sống là con gái bà...Bà nói trên cổ tay của con Kiến Nghiệp có một vết bớt hoa anh đào, nhưng trên tay của Yểu Yểu trơn nhẵn, làm gì có vết bớt nào chứ? Do đó ông ta tin lời bà nói là thật.
Bởi vì trước khi vợ của Kiến Nghiệp mất, bà ấy vẫn luôn vuốt vuốt cổ tay của con mình, nước mắt cũng đọng trên vết bớt kia.
Mà hơn hết nữa, vết bớt kia không giống những vết bớt bình thường, nó giống như một đóa hoa anh đào hồng nhạt được xăm lên, làm cho ông ta có ấn tượng rất sâu sắc. Chuyện này không cách nào lừa gạt được.
Nghĩ đến những chuyện này, sống mũi của ông ta cay cay chua xót, ôn nhu nói: “Yểu Yểu, ngày mai chú sẽ sắp xếp sau thứ bảy chú sẽ đến đón con.”
*****
Tác giả :
Ngũ Diệp Đàm