Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 35 Công Việc
Lâm Uyển ngửa đầu khoa tay múa chân một chút: “Cũng thật cao!” Khi anh ngồi, sao cô cảm thấy xấp xỉ mình mà? Đứng lên cao hơn cô nửa khúc, tức giận rồi!
999: “Thì ra Tiểu Đình Đình cao 189, sau này hai chân tàn tật héo rút một chút, lúc này cũng chỉ 185 thôi. Hì hì, đáng yêu nhất là chiều cao kém nhau đó ~~”
Lâm Uyển: “…” Sinh vật chữa trị như mi đến cùng có công năng gì vậy?
Lục Chính Đình ngừng lại, lấy khăn tay ra lau tay và mặt: “Chúc mừng em, bác sĩ Lâm.”
Một cánh tay của anh chống đỡ bản thân, tay phải duỗi tới Lâm Uyển.
Lâm Uyển buồn cười, có hơi ngượng ngùng, lại vẫn vươn tay bắt tay anh. Cô muốn buông ra, tay lại bị bàn tay to của Lục Chính Đình bao lấy, không biết vì sao, cô lại có hơi nóng mặt.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay nóng bỏng, ngón tay thon dài hữu lực, đầu ngón tay cùng gốc bàn tay đều có nốt chai, cho nên xúc cảm có chút thô ráp.
Lục Chính Đình nắm bàn tay mềm mại của cô, trong lòng có một giọng nói muốn tiếp tục nắm đi, trong đầu lại có một thanh âm bảo anh nhanh chóng buông ra.
Anh quyết đoán buông tay, thu hai hai cây nạng, ngồi trở lại trên xe lăn.
Trước tiên kế toán khuyên răn Lâm Uyển: “Tuy rằng bác sĩ chân đất không phải cán bộ, cũng có thân phận. Về sau nói chuyện làm việc phải chú ý, phải cố gắng tăng nhận thức tư tưởng và nhận thức chính trị của mình lên.”
Lâm Uyển trả lời: “Tôi nhớ rồi.”
Kế toán thấy cô khiêm tốn không kiêu ngạo, cười: “Cô là bác sĩ, về sau cũng là nhân vật số một của đại đội chúng ta. Thân phận chính là bùa hộ mệnh, dù cho ở nơi nào cũng không sẽ bị tùy tiện ức hiếp, có đại đội làm chỗ dựa.”
Anh ta đương nhiên cũng biết chuyện của nhà họ Lục, càng biết bà Lục là loại người nào. Xúi giục con trai đánh vợ, nóng nảy có thể là cả nhà bắt nạt một người. Anh ta cũng là nhắc nhở mặt này với Lâm Uyển, nếu bà Lục bảo những người đàn ông đánh cô, cô có thể tìm đại đội làm chỗ dựa.
Lâm Uyển lập tức hiểu được, cảm thấy cảm kích, nói lời cảm ơn với kế toán.
Lúc này kế toán mới nói tới đãi ngộ: “Trước tiên cô đi theo bác sĩ Kim thực tập, một ngày tám công điểm, phân phối vật tư khác đều dựa theo tỉ số này. Chờ bác sĩ Kim nói cô có thể tự mình xem bệnh thì cho cô chuyển chính thức, đãi ngộ giống với bác sĩ Kim, một ngày 12 công điểm, vật tư khác cũng đối chiếu như vậy, đi ra ngoài huấn luyện, học tập đều có đại đội ra phiếu lương thực phí đi đường.”
Lâm Uyển đương nhiên đồng ý, nếu cô xuống ruộng làm việc, có thể kiếm sáu bảy công điểm đã không tệ, làm bác sĩ không mệt, mà lại có thể học tập nghiên cứu thuốc.
Bàn chắc chắn rồi, Lâm Uyển ký tên: “Chú kế toán, cháu gả qua đây còn chưa về nhà mẹ đẻ đâu, hai ngày này phải về nhà mẹ đẻ.”
Kế toán đương nhiên đồng ý.
Lâm Uyển đi tìm Lục Chính Đình khoa tay múa chân viết chuyện về nhà mẹ đẻ.
Lục Chính Đình: “Chỗ của anh có cái này cho em.” Anh lấy chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một bức thư đưa cho cô.
Lâm Uyển lấy đồ bên trong ra, bên trong lại có một xấp tiền, thoạt nhìn phải ba bốn trăm đồng, còn có một bó phiếu lương thực nhỏ!
Từ đâu ra? Anh giấu tiền riêng???
….
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Lâm Uyển, Lục Chính Đình không đợi cô hỏi đã chủ động giải thích, tránh cho cô phải vội vàng viết chữ: “Đều là mấy năm nay gom góp lại, không có chỗ tiêu nên thu vào trong này.”
Tiền lương của anh không phải đều đưa cho bà Lục sao? Sao còn có thể tích lũy nhiều như vậy?
Lục Chính Đình do dự một chút, vẫn giải thích đơn giản với cô một chút.
Từ 12 tuổi anh đã đi theo chỉ đạo viên Trịnh đi ra ngoài, ngay từ đầu bởi vì muốn đào tạo anh, không có tiền gì. Nửa năm sau một tháng có mười đồng tiền trợ cấp, sau đó hai mươi, ba mươi, đợi đến mười lăm tuổi thì có năm mươi đồng, sau đó là bảy mươi tám mươi, cuối cùng khi xuất ngũ có 106 đồng. Bởi vì sau khi xuất ngũ anh khám bệnh không cần tiêu tiền, mà anh không đi lính nữa, một tháng lấy 78 đồng.
Anh không có đưa hết số tiền này cho bà Lục, lúc trước đều đưa một nửa. Sau này Lục Chính Kỳ, Lục Tâm Liên đến trường chi tiêu lớn, anh mới đưa nhiều một chút.
Thật ra bây giờ vật tư thiếu thốn, phiếu và tiền quan trọng như nhau, nếu không cũng là có phiếu mà không có tiền mua, có tiền lại không có phiếu, thế nào cũng không được trôi chảy.
Tuy rằng Lục Chính Đình có thể chuyển tiền cho gia đình, nhưng không có phiếu dư cho trong nhà, bởi vì anh ăn mặc ngủ nghỉ đều là trong đội quản lý, đương nhiên không có dư.
Mà anh cũng không có cảm giác gì với tiền bạc.
999: “Thì ra Tiểu Đình Đình cao 189, sau này hai chân tàn tật héo rút một chút, lúc này cũng chỉ 185 thôi. Hì hì, đáng yêu nhất là chiều cao kém nhau đó ~~”
Lâm Uyển: “…” Sinh vật chữa trị như mi đến cùng có công năng gì vậy?
Lục Chính Đình ngừng lại, lấy khăn tay ra lau tay và mặt: “Chúc mừng em, bác sĩ Lâm.”
Một cánh tay của anh chống đỡ bản thân, tay phải duỗi tới Lâm Uyển.
Lâm Uyển buồn cười, có hơi ngượng ngùng, lại vẫn vươn tay bắt tay anh. Cô muốn buông ra, tay lại bị bàn tay to của Lục Chính Đình bao lấy, không biết vì sao, cô lại có hơi nóng mặt.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay nóng bỏng, ngón tay thon dài hữu lực, đầu ngón tay cùng gốc bàn tay đều có nốt chai, cho nên xúc cảm có chút thô ráp.
Lục Chính Đình nắm bàn tay mềm mại của cô, trong lòng có một giọng nói muốn tiếp tục nắm đi, trong đầu lại có một thanh âm bảo anh nhanh chóng buông ra.
Anh quyết đoán buông tay, thu hai hai cây nạng, ngồi trở lại trên xe lăn.
Trước tiên kế toán khuyên răn Lâm Uyển: “Tuy rằng bác sĩ chân đất không phải cán bộ, cũng có thân phận. Về sau nói chuyện làm việc phải chú ý, phải cố gắng tăng nhận thức tư tưởng và nhận thức chính trị của mình lên.”
Lâm Uyển trả lời: “Tôi nhớ rồi.”
Kế toán thấy cô khiêm tốn không kiêu ngạo, cười: “Cô là bác sĩ, về sau cũng là nhân vật số một của đại đội chúng ta. Thân phận chính là bùa hộ mệnh, dù cho ở nơi nào cũng không sẽ bị tùy tiện ức hiếp, có đại đội làm chỗ dựa.”
Anh ta đương nhiên cũng biết chuyện của nhà họ Lục, càng biết bà Lục là loại người nào. Xúi giục con trai đánh vợ, nóng nảy có thể là cả nhà bắt nạt một người. Anh ta cũng là nhắc nhở mặt này với Lâm Uyển, nếu bà Lục bảo những người đàn ông đánh cô, cô có thể tìm đại đội làm chỗ dựa.
Lâm Uyển lập tức hiểu được, cảm thấy cảm kích, nói lời cảm ơn với kế toán.
Lúc này kế toán mới nói tới đãi ngộ: “Trước tiên cô đi theo bác sĩ Kim thực tập, một ngày tám công điểm, phân phối vật tư khác đều dựa theo tỉ số này. Chờ bác sĩ Kim nói cô có thể tự mình xem bệnh thì cho cô chuyển chính thức, đãi ngộ giống với bác sĩ Kim, một ngày 12 công điểm, vật tư khác cũng đối chiếu như vậy, đi ra ngoài huấn luyện, học tập đều có đại đội ra phiếu lương thực phí đi đường.”
Lâm Uyển đương nhiên đồng ý, nếu cô xuống ruộng làm việc, có thể kiếm sáu bảy công điểm đã không tệ, làm bác sĩ không mệt, mà lại có thể học tập nghiên cứu thuốc.
Bàn chắc chắn rồi, Lâm Uyển ký tên: “Chú kế toán, cháu gả qua đây còn chưa về nhà mẹ đẻ đâu, hai ngày này phải về nhà mẹ đẻ.”
Kế toán đương nhiên đồng ý.
Lâm Uyển đi tìm Lục Chính Đình khoa tay múa chân viết chuyện về nhà mẹ đẻ.
Lục Chính Đình: “Chỗ của anh có cái này cho em.” Anh lấy chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một bức thư đưa cho cô.
Lâm Uyển lấy đồ bên trong ra, bên trong lại có một xấp tiền, thoạt nhìn phải ba bốn trăm đồng, còn có một bó phiếu lương thực nhỏ!
Từ đâu ra? Anh giấu tiền riêng???
….
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Lâm Uyển, Lục Chính Đình không đợi cô hỏi đã chủ động giải thích, tránh cho cô phải vội vàng viết chữ: “Đều là mấy năm nay gom góp lại, không có chỗ tiêu nên thu vào trong này.”
Tiền lương của anh không phải đều đưa cho bà Lục sao? Sao còn có thể tích lũy nhiều như vậy?
Lục Chính Đình do dự một chút, vẫn giải thích đơn giản với cô một chút.
Từ 12 tuổi anh đã đi theo chỉ đạo viên Trịnh đi ra ngoài, ngay từ đầu bởi vì muốn đào tạo anh, không có tiền gì. Nửa năm sau một tháng có mười đồng tiền trợ cấp, sau đó hai mươi, ba mươi, đợi đến mười lăm tuổi thì có năm mươi đồng, sau đó là bảy mươi tám mươi, cuối cùng khi xuất ngũ có 106 đồng. Bởi vì sau khi xuất ngũ anh khám bệnh không cần tiêu tiền, mà anh không đi lính nữa, một tháng lấy 78 đồng.
Anh không có đưa hết số tiền này cho bà Lục, lúc trước đều đưa một nửa. Sau này Lục Chính Kỳ, Lục Tâm Liên đến trường chi tiêu lớn, anh mới đưa nhiều một chút.
Thật ra bây giờ vật tư thiếu thốn, phiếu và tiền quan trọng như nhau, nếu không cũng là có phiếu mà không có tiền mua, có tiền lại không có phiếu, thế nào cũng không được trôi chảy.
Tuy rằng Lục Chính Đình có thể chuyển tiền cho gia đình, nhưng không có phiếu dư cho trong nhà, bởi vì anh ăn mặc ngủ nghỉ đều là trong đội quản lý, đương nhiên không có dư.
Mà anh cũng không có cảm giác gì với tiền bạc.
Tác giả :
Đào Hoa Lộ