[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Chương 23 Gọi Điện Báo Tin (4)
Qúy Thục Hiền nhận thấy cô bé đang nhìn mình, cô đi tới trước mặt cô bé thì dừng lại.
“Bé gái này.”
Lòng đề phòng của Lương Minh Huy khá nặng, nhìn thấy Qúy Thục Hiền đứng lại trước mặt hai đứa, nói chuyện với em gái cậu, cậu túm lấy em gái đưa ra sau lưng mình bảo vệ: “Chị muốn làm gì?”
Trạng thái đề phòng này rõ ràng là xem Qúy Thục Hiền là người xấu, Qúy Thục Hiền cũng không tức giận, móc ra bốn viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, tay lơ đãng sờ cô bé một chút, đặt kẹo sữa vào trong túi áo của cô bé: “Không có gì đâu, chị chỉ nhìn thấy em gái của em khá đáng yêu. Em cũng rất dễ thương.”
Qúy Thục Hiền nói xong, cười cười rời đi. Hai đứa trẻ, một đứa thiếu cảm giác an toàn mà không dám nói chuyện, một đứa giống như một con nhóm. Lúc này cô không quen biết hai đứa nó, vẫn là không nên quá gần gũi thì hơn.
Qúy Thục Hiền rời đi rồi, Minh Huy vẫn nhìn chằm chằm vào lưng cô, nắm chặt bàn tay em gái mình: “Đi, về nhà.”
Hân Hân đứng tại chỗ không đi, cô bé lấy bốn viên kẹo từ trong túi quần áo của mình ra, đặt ở trong lòng bàn tay cho Minh Huy xe.
Minh Huy vừa nhìn đã biết kẹo này là của Qúy Thục Hiền vừa cho: “Kẹo này là của người xấu cho, không thể ăn.” Cậu bé đưa tay ra muốn lấy kẹo.
Hân Hân vội vàng rụt tay lại, nắm chặt kẹo, hất tay Minh Huy chạy về nhà.
...
Chuyện của Minh Huy và Hân hân tất nhiên Qúy Thục Hiền không biết, lúc cô trở lại viện Tri Thanh, cũng đúng lúc đám người Lưu Mai làm việc trở về. Qúy Thục Hiền đưa đường nâu và tiền thừa còn lại cho Lưu Mai, cho cô thêm hai viên kẹo sữa. Sau đó, cô đặt bánh ngọt và kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn vào tủ khóa lại. Sau đó đi khỏi viện Tri Thanh, cô chuẩn bị đến nhà họ Lương tìm Lương Thế Thông.
Đã thông báo chuyện kết hôn với người trong nhà, cô phải thương lượng với Lương Thế Thông xem khi nào thì làm lễ Nạp Cát, chuyện kết hôn, theo suy nghĩ của cô nên càng nhanh càng tốt, để có thể ít phải nghe những lời bàn tán bên ngoài.
Nhà họ Lương.
Qúy Thục Hiền đến nhà họ Lương, lúc Qúy Thục Hiền đến cửa nhà bọn họ, cửa chính trong nhà anh vẫn mở ra như thường lệ, đứng ở cửa mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong nha, chỉ là nghe không rõ, không biết người trong phòng đang nói gì.
Trong nhà họ Lương, Minh Huy đang nhìn chằm chằm Hân Hân muốn cô bé đưa kẹo ra.
“Bà nội, kẹo trong tay Hân Hân không thể ăn được. Là người khác cho, cháu muốn lấy trả lại.”
Hân Hân trốn sau lưng mẹ Lương, nắm chặt kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, đề phòng nhìn Minh Huy, nhưng vẫn không chịu đưa kẹo cho cậu.
Lương Thế Thông chất đống củi trong sân xong, đi từ bên ngoài vào, anh cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em, trực tiếp nhìn về phía kẹo trong tay Hân Hân hỏi: “Ai cho?”
Hân Hân không nói lời nào, chỉ kéo quần áo mẹ Lương, lắc đầu với Lương Thế Thông, ánh mắt nhìn Lương Thế Thông giống như đang nói: Không trả, kẹo của cháu.
Lương Thế Thông không nhìn Hân Hân nữa, quay đầu nhìn Minh Huy: “Kẹo này là ai cho?”
Minh Huy quay đầu không để ý tới Lương Thế Thông, mọi người trong thôn đều nói, chú út và thanh niên trí thức Qúy ở bên cạnh nhau, bây giờ chú út nhất định sẽ đứng về phía thanh niên trí thức Qúy.
Trong nhà đang giằng co, Qúy Thục Hiền ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, bà Lương kéo Hân Hân ra phía sau nói với Lương Thế Thông: “Thế Thông, Hân Hân lớn đến chừng này còn chưa được ăn kẹo, nếu không thì cứ để kẹo này cho con bé ăn đi, sau đó lại hỏi kẹo này là ai cho, chúng ta tìm cơ hội trả lại cho họ.”
Lương Thế Thông nhìn thoáng qua Hân Hân đang trốn sau lưng bà Lương, năm nay cô bé tám tuổi, thân hình gầy gò giống như một đứa bé bốn năm tuổi, trên mặt hầu như chẳng có được mấy lạng thịt, đôi mắt to cũng không có sắc thái gì, ánh mắt xám xịt, sợ hãi trốn ở sau lưng bà Lương.
Nhìn Hân Hân như vậy, Lương Thế Thông thu hồi tầm mắt: “Được.”
Đáp lại một chữ, Lương Thế Thông xoay người đi ra ngoài, muốn đi xem ai đang gõ cửa.
“Bé gái này.”
Lòng đề phòng của Lương Minh Huy khá nặng, nhìn thấy Qúy Thục Hiền đứng lại trước mặt hai đứa, nói chuyện với em gái cậu, cậu túm lấy em gái đưa ra sau lưng mình bảo vệ: “Chị muốn làm gì?”
Trạng thái đề phòng này rõ ràng là xem Qúy Thục Hiền là người xấu, Qúy Thục Hiền cũng không tức giận, móc ra bốn viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, tay lơ đãng sờ cô bé một chút, đặt kẹo sữa vào trong túi áo của cô bé: “Không có gì đâu, chị chỉ nhìn thấy em gái của em khá đáng yêu. Em cũng rất dễ thương.”
Qúy Thục Hiền nói xong, cười cười rời đi. Hai đứa trẻ, một đứa thiếu cảm giác an toàn mà không dám nói chuyện, một đứa giống như một con nhóm. Lúc này cô không quen biết hai đứa nó, vẫn là không nên quá gần gũi thì hơn.
Qúy Thục Hiền rời đi rồi, Minh Huy vẫn nhìn chằm chằm vào lưng cô, nắm chặt bàn tay em gái mình: “Đi, về nhà.”
Hân Hân đứng tại chỗ không đi, cô bé lấy bốn viên kẹo từ trong túi quần áo của mình ra, đặt ở trong lòng bàn tay cho Minh Huy xe.
Minh Huy vừa nhìn đã biết kẹo này là của Qúy Thục Hiền vừa cho: “Kẹo này là của người xấu cho, không thể ăn.” Cậu bé đưa tay ra muốn lấy kẹo.
Hân Hân vội vàng rụt tay lại, nắm chặt kẹo, hất tay Minh Huy chạy về nhà.
...
Chuyện của Minh Huy và Hân hân tất nhiên Qúy Thục Hiền không biết, lúc cô trở lại viện Tri Thanh, cũng đúng lúc đám người Lưu Mai làm việc trở về. Qúy Thục Hiền đưa đường nâu và tiền thừa còn lại cho Lưu Mai, cho cô thêm hai viên kẹo sữa. Sau đó, cô đặt bánh ngọt và kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn vào tủ khóa lại. Sau đó đi khỏi viện Tri Thanh, cô chuẩn bị đến nhà họ Lương tìm Lương Thế Thông.
Đã thông báo chuyện kết hôn với người trong nhà, cô phải thương lượng với Lương Thế Thông xem khi nào thì làm lễ Nạp Cát, chuyện kết hôn, theo suy nghĩ của cô nên càng nhanh càng tốt, để có thể ít phải nghe những lời bàn tán bên ngoài.
Nhà họ Lương.
Qúy Thục Hiền đến nhà họ Lương, lúc Qúy Thục Hiền đến cửa nhà bọn họ, cửa chính trong nhà anh vẫn mở ra như thường lệ, đứng ở cửa mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong nha, chỉ là nghe không rõ, không biết người trong phòng đang nói gì.
Trong nhà họ Lương, Minh Huy đang nhìn chằm chằm Hân Hân muốn cô bé đưa kẹo ra.
“Bà nội, kẹo trong tay Hân Hân không thể ăn được. Là người khác cho, cháu muốn lấy trả lại.”
Hân Hân trốn sau lưng mẹ Lương, nắm chặt kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, đề phòng nhìn Minh Huy, nhưng vẫn không chịu đưa kẹo cho cậu.
Lương Thế Thông chất đống củi trong sân xong, đi từ bên ngoài vào, anh cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em, trực tiếp nhìn về phía kẹo trong tay Hân Hân hỏi: “Ai cho?”
Hân Hân không nói lời nào, chỉ kéo quần áo mẹ Lương, lắc đầu với Lương Thế Thông, ánh mắt nhìn Lương Thế Thông giống như đang nói: Không trả, kẹo của cháu.
Lương Thế Thông không nhìn Hân Hân nữa, quay đầu nhìn Minh Huy: “Kẹo này là ai cho?”
Minh Huy quay đầu không để ý tới Lương Thế Thông, mọi người trong thôn đều nói, chú út và thanh niên trí thức Qúy ở bên cạnh nhau, bây giờ chú út nhất định sẽ đứng về phía thanh niên trí thức Qúy.
Trong nhà đang giằng co, Qúy Thục Hiền ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, bà Lương kéo Hân Hân ra phía sau nói với Lương Thế Thông: “Thế Thông, Hân Hân lớn đến chừng này còn chưa được ăn kẹo, nếu không thì cứ để kẹo này cho con bé ăn đi, sau đó lại hỏi kẹo này là ai cho, chúng ta tìm cơ hội trả lại cho họ.”
Lương Thế Thông nhìn thoáng qua Hân Hân đang trốn sau lưng bà Lương, năm nay cô bé tám tuổi, thân hình gầy gò giống như một đứa bé bốn năm tuổi, trên mặt hầu như chẳng có được mấy lạng thịt, đôi mắt to cũng không có sắc thái gì, ánh mắt xám xịt, sợ hãi trốn ở sau lưng bà Lương.
Nhìn Hân Hân như vậy, Lương Thế Thông thu hồi tầm mắt: “Được.”
Đáp lại một chữ, Lương Thế Thông xoay người đi ra ngoài, muốn đi xem ai đang gõ cửa.
Tác giả :
Lê Vị Ương