[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Chương 22 Gọi Điện Báo Tin (3)
“Sao lại sắp kết hôn? Không, Hiền Hiền, có phải con đang nói dối không? Con còn nhỏ, con có muốn kết hôn cũng phải trở về thành phố, ba tìm cho con một người ở trong thành phố, con cũng không thể tùy tiện tìm một người ở nông thôn mà gả đi được...” Tiếp theo chính là rất nhiều lời, muốn ngăn cản con gái kết hôn.
Qúy Thục Hiền có thể hiểu được tấm lòng quan tâm con gái từ một người cha của cha Qúy, nhưng tình huống bây giờ, cô không kết hôn, có thể bình an trở về thành phố hay không cũng không nhất định. Hơn nữa, trở về thành phố vẫn là một việc rất xa vời. Trong thôn có rất nhiều thanh niên trí thức về nông thôn hơn mười năm mà vẫn chưa về lại được thành phố.
“Ba, đã có một vài chuyện xảy ra, con phải kết hôn, con gọi điện thoại chỉ muốn nói cho ba biết một chuyện rằng con muốn kết hôn, hy vọng ba có thể cho phép. Nói trong điện thoại không rõ ràng, trở về con sẽ viết một bức thư kể cho ba biết cụ thể mọi chuyện.”
“Chuyện gì mà phải kết hôn chứ? Hiền Hiền, con đừng kết hôn...”
Qúy Thục Hiền nhìn thời gian biểu thị trên điện thoại, sáu phút, tốn ba đồng, cô chỉ mang theo năm đồng, hơn nữa tiền trong tay cũng không đủ.
“Ba, thời gian không còn nhiều, con không nói chuyện với ba nữa, con sẽ viết thư cho ba, thư thì có lẽ sẽ đến chỗ ba rất nhanh thôi, con cúp máy trước. Ba thông báo chuyện con kết hôn cho chị gái và em trai luôn nhé.”
Qúy Thục Hiền nói xong, không đợi cha Qúy trả lời đã vội cúp điện thoại.
Loại chuyện này nói qua điện thoại thì dù nói nhiều hơn nữa, một người cha tốt cũng sẽ không đồng ý để con gái của mình vừa về nông thôn sáu ngày đã lập gia đình. Nhưng tình huống bây giờ của cô là đặc biệt, lập gia đình là một lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Bây giờ có lẽ không thể có được sự đồng ý của gia đình, chỉ có thể tạm thời thông báo cho bọn họ rằng cô sẽ kết hôn, để bọn họ biết.
Qúy Thục Hiền cúp điện thoại, nhân viên nhìn thoáng qua thời gian nói chuyện trên điện thoại, nói: “Bảy phút, ba đồng năm hào.”
Qúy Thục Hiền liếc mắt nhìn điện thoại một cái, vừa rồi cô chỉ nói thêm vài câu, đã nhảy đến bảy phút đồng hồ. Cô lấy ra bốn tờ một đồng đưa cho nhân viên, người kia trả cô năm hào, Qúy Thục Hiền mới rời khỏi phòng điện thoại của bưu điện, đi đến xã cung ứng và tiêu thụ.
Xã cung ứng và tiêu thụ là nơi duy nhất trong cả nước cho phép bán hàng vào thời điểm này, ngay cả vào ngày đi làm cũng có rất nhiều người xếp hàng để mua sắm, nhiều người phụ nữ cầm giỏ để mua đồ dùng cần thiết hàng ngày. Qúy Thục Hiền nhìn thoáng qua chỗ bán đường, bánh ngọt, bên kia xếp hàng rất dài, cô cũng đi qua xếp hàng.
Xếp hàng nửa tiếng, rốt cuộc cũng đến lượt của Qúy Thục Hiền, cô mua đường nâu giúp Lưu Mai, lại lấy ra phiếu bánh ngọt và kẹo mua cho bản thân một cân bánh ngọt và nửa cân kẹo sữa, mới rời khỏi xã cung ứng và tiêu thụ.
Sau khi ra khỏi xã cung ứng và tiêu thụ, Qúy Thục Hiền trực tiếp trở về thôn.
Lúc trở về, có lẽ bởi vì tâm trạng được thả lỏng một chút, Qúy Thục Hiền đi nhanh hơn lúc rời đi một chút, chỉ là cũng phải hơn một tiếng mới trở về thôn. Nhìn thấy ngôi nhà đầu làng, Qúy Thục Hiền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng sắp về đến nhà, thân thể này của cô thật sự rất yếu ớt, rất ít khi đi đường dài, hôm nay phải mạnh mẽ đi nhiều như vậy thật đúng là rất mệt mỏi.
Lúc Qúy Thục Hiền đến cửa thôn, ở cổng thôn có không ít trẻ con đang chơi trò trốn tìm, Qúy Thục Hiền nhìn thấy cô bé nhà họ Lương cũng ở đây, chỉ là cô bé không chơi cùng những đứa nhỏ kia, cô bé ngoan ngoãn khéo léo đi theo một cậu bé lớn tuổi hơn, cậu bé đeo một cái túi đeo chéo, dáng vẻ giống như mới từ trường về.
Cậu bé kia hẳn là cháu trai của Lương Thế Thông. Qúy Thục Hiền nghĩ, cất bước đi về phía hai đứa trẻ.
Lúc Hân Hân nhìn thấy Qúy Thục Hiền, túm lấy anh trai mình, lén lút nhìn Qúy Thục Hiền.
Qúy Thục Hiền có thể hiểu được tấm lòng quan tâm con gái từ một người cha của cha Qúy, nhưng tình huống bây giờ, cô không kết hôn, có thể bình an trở về thành phố hay không cũng không nhất định. Hơn nữa, trở về thành phố vẫn là một việc rất xa vời. Trong thôn có rất nhiều thanh niên trí thức về nông thôn hơn mười năm mà vẫn chưa về lại được thành phố.
“Ba, đã có một vài chuyện xảy ra, con phải kết hôn, con gọi điện thoại chỉ muốn nói cho ba biết một chuyện rằng con muốn kết hôn, hy vọng ba có thể cho phép. Nói trong điện thoại không rõ ràng, trở về con sẽ viết một bức thư kể cho ba biết cụ thể mọi chuyện.”
“Chuyện gì mà phải kết hôn chứ? Hiền Hiền, con đừng kết hôn...”
Qúy Thục Hiền nhìn thời gian biểu thị trên điện thoại, sáu phút, tốn ba đồng, cô chỉ mang theo năm đồng, hơn nữa tiền trong tay cũng không đủ.
“Ba, thời gian không còn nhiều, con không nói chuyện với ba nữa, con sẽ viết thư cho ba, thư thì có lẽ sẽ đến chỗ ba rất nhanh thôi, con cúp máy trước. Ba thông báo chuyện con kết hôn cho chị gái và em trai luôn nhé.”
Qúy Thục Hiền nói xong, không đợi cha Qúy trả lời đã vội cúp điện thoại.
Loại chuyện này nói qua điện thoại thì dù nói nhiều hơn nữa, một người cha tốt cũng sẽ không đồng ý để con gái của mình vừa về nông thôn sáu ngày đã lập gia đình. Nhưng tình huống bây giờ của cô là đặc biệt, lập gia đình là một lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Bây giờ có lẽ không thể có được sự đồng ý của gia đình, chỉ có thể tạm thời thông báo cho bọn họ rằng cô sẽ kết hôn, để bọn họ biết.
Qúy Thục Hiền cúp điện thoại, nhân viên nhìn thoáng qua thời gian nói chuyện trên điện thoại, nói: “Bảy phút, ba đồng năm hào.”
Qúy Thục Hiền liếc mắt nhìn điện thoại một cái, vừa rồi cô chỉ nói thêm vài câu, đã nhảy đến bảy phút đồng hồ. Cô lấy ra bốn tờ một đồng đưa cho nhân viên, người kia trả cô năm hào, Qúy Thục Hiền mới rời khỏi phòng điện thoại của bưu điện, đi đến xã cung ứng và tiêu thụ.
Xã cung ứng và tiêu thụ là nơi duy nhất trong cả nước cho phép bán hàng vào thời điểm này, ngay cả vào ngày đi làm cũng có rất nhiều người xếp hàng để mua sắm, nhiều người phụ nữ cầm giỏ để mua đồ dùng cần thiết hàng ngày. Qúy Thục Hiền nhìn thoáng qua chỗ bán đường, bánh ngọt, bên kia xếp hàng rất dài, cô cũng đi qua xếp hàng.
Xếp hàng nửa tiếng, rốt cuộc cũng đến lượt của Qúy Thục Hiền, cô mua đường nâu giúp Lưu Mai, lại lấy ra phiếu bánh ngọt và kẹo mua cho bản thân một cân bánh ngọt và nửa cân kẹo sữa, mới rời khỏi xã cung ứng và tiêu thụ.
Sau khi ra khỏi xã cung ứng và tiêu thụ, Qúy Thục Hiền trực tiếp trở về thôn.
Lúc trở về, có lẽ bởi vì tâm trạng được thả lỏng một chút, Qúy Thục Hiền đi nhanh hơn lúc rời đi một chút, chỉ là cũng phải hơn một tiếng mới trở về thôn. Nhìn thấy ngôi nhà đầu làng, Qúy Thục Hiền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng sắp về đến nhà, thân thể này của cô thật sự rất yếu ớt, rất ít khi đi đường dài, hôm nay phải mạnh mẽ đi nhiều như vậy thật đúng là rất mệt mỏi.
Lúc Qúy Thục Hiền đến cửa thôn, ở cổng thôn có không ít trẻ con đang chơi trò trốn tìm, Qúy Thục Hiền nhìn thấy cô bé nhà họ Lương cũng ở đây, chỉ là cô bé không chơi cùng những đứa nhỏ kia, cô bé ngoan ngoãn khéo léo đi theo một cậu bé lớn tuổi hơn, cậu bé đeo một cái túi đeo chéo, dáng vẻ giống như mới từ trường về.
Cậu bé kia hẳn là cháu trai của Lương Thế Thông. Qúy Thục Hiền nghĩ, cất bước đi về phía hai đứa trẻ.
Lúc Hân Hân nhìn thấy Qúy Thục Hiền, túm lấy anh trai mình, lén lút nhìn Qúy Thục Hiền.
Tác giả :
Lê Vị Ương