Thập Niên 70 Ấm Áp
Chương 46 Chương 41-2
Triệu Thắng Quân quay đầu nhìn mẹ mình, bộ dáng cười tủm tỉm kia là chuyện gì đang xảy ra, mẹ gọi cô gái nhỏ của mình đến làm cái gì? Còn làm sủi cảo? Triệu Thắng Quân còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy đối tượng nhỏ của mình ý cười trong veo đi vào cửa, lôi kéo người mẹ già nhà mình thân thiết gọi thím ơi.
Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh Triệu Thắng Quân đứng ở cửa trò chuyện thân thiết, Triệu Thắng Quân trừng mắt nhìn bọn họ, nhiều lần xác nhận mình có phải đang nằm mơ hay không.
" Con cả ngày đêm lại đi làm gì vậy, nhìn một thân đất này, mau rửa tay rồi vào, trong nhà khách tới rồi!" Mẹ Thắng Quân quay đầu khiển trách Triệu Thắng Quân.
Mẹ Thắng Quân trừng mắt nhìn con trai nhỏ nhà mình một cái, xoay người mang theo Ôn Hân vào trong nhà, Ôn Hân nhìn bộ dáng giật mình của Triệu Thắng Quân vẫn muốn cười, quay đầu nháy mắt lè lưỡi với anh.
Triệu Thắng Quân lúc này mới từ trạng thái cứng ngắc phục hồi tinh thần trở lại, xác nhận mình thật sự không phải là đang nằm mơ.
"Gâu Gâu~~" Bối Nhĩ đều nhìn không lại bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Thắng Quân, lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Thắng Quân nhìn lướt qua Bối Nhĩ, nhưng trong lòng lại đột nhiên ngọt ngào như ăn mật.
Triệu Thắng Quân không để ý tới Bối Nhĩ nhiệt tình vẫy đuôi, vèo vèo một cái vọt vào nhà mình, vội vội vàng vàng thay quần áo, nhanh chóng rửa mặt rửa tay, mới vén rèm đi vào phòng chính nhà mình.
Triệu Thắng Quân đi vào, người một nhà đã ngồi một bàn, sủi cảo trắng tinh bày trên bàn còn bốc hơi nóng.
Ôn Hân ngồi ở bên cạnh bàn, lần thứ hai nhìn thấy biểu tình giật mình hài hước của Triệu Thắng Quân, nhịn không được mím môi cười khẽ.
"Thắng Quân tới rồi, mau ngồi đi." Lưu Nguyệt Như thân là chị dâu lên tiếng chào hỏi.
" Đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới đây ngồi? Để cả gia đình chờ anh? Lớn như vậy, một chút quy củ cũng không có.
"Đội trưởng Triệu vừa mới ở trên bàn cơm còn thập phần bình thường, nhưng khi đối mặt với đứa con trai nhỏ của mình, trong lời này không tự giác mang theo gai góc.
Nếu đổi lại là thời điểm bình thường, Triệu Thắng Quân tất nhiên phải cùng cha mình môi thương lưỡi chiến đấu mấy hiệp, nhưng lần này anh cái gì cũng không nói, lại ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn.
Mẹ Thắng Quân nhìn con trai hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, lập tức vui vẻ, mời mọi người cầm đũa ăn cơm, một bên gọi Ôn Hân ăn cơm, một bên theo thói quen quở trách Triệu Thắng Quân, "Đứa nhỏ này, thấy chú nhỏ không ngay cả người cũng không chào.
”
"Chú nhỏ?" Ôn Hân cắn mở một miếng sủi cảo nhân thịt lợn, nghe xong xưng hô này nhịn không được giật mình.
Triệu Thắng Quân ngồi đối diện sắc mặt xấu hổ, gãi gãi mũi, cúi đầu ăn sủi cảo, anh mới không cần chào, hơn nữa còn ở trước mặt đối tượng nhỏ của mình.
"Ở nông thôn đều theo bối phận mà gọi, kỳ thật tôi cũng không hơn Thắng Quân mấy tuổi, nhưng bối phận lớn hơn." Triệu Cẩm Trình ở bên cạnh giải thích cho Ôn Hân.
Ôn Hân nhìn Triệu Thắng Quân đang cúi đầu đối diện, thật sự là một con gà trống, vốn tưởng rằng Triệu Thắng Quân chính là người bối phận lớn, không nghĩ tới người này còn lớn hơn anh, nhìn bộ dáng không được tự nhiên của anh, Ôn Hân lại nhịn không được cười.
Triệu Thắng Quân vừa ăn sủi cảo, vừa phẫn nộ nhìn chú nhỏ ở đối diện lớn hơn mình không hiểu sao lại lớn hơn mình, rõ ràng là đối tượng nhỏ của anh ngồi cùng một chỗ với hắn nói đùa, mà mình chỉ có thể ngồi đối diện trợn mắt, càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ chán nản.
Trên bàn cơm tự nhiên không thể tránh khỏi tán gẫu về công lao to lớn của Ôn Hân, mẹ Thắng Quân liên tục khen ngợi, nói thẳng thanh niên trí thức Ôn rất giỏi, Triệu Thắng Quân ở bên cạnh nghe đến vui vẻ khóe miệng nhếch lên, nhưng đề tài nói xong liền đổi chủ đề, không biết vì sao liền chuyển hướng Ôn Hân muốn cùng Triệu Cẩm Trình đi lên thành phố, vừa đi là đi liền một tuần, trên mặt Triệu Thắng Quân thần sắc đắc ý ngưng lại, nghe được lại sửng sốt, lại ngẩng đầu lên, đối tượng nhỏ đang cùng mẹ già nhà mình cùng chị dâu thảo luận chuyện có thể mua thứ gì tốt trong thành phố Dương Sơn, Nhất thời hai ánh mắt đều không để ý đến anh, ánh mắt Triệu Thắng Quân luôn nhịn không được nhìn về phía cô, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, không có biện pháp khác đành phải cúi đầu ăn cơm.
"Đội trưởng Triệu, một tuần này tôi có thể cũng không có biện pháp xuống đất gieo hạt được, nhưng tôi nghe Lương Cao Tử nói, thời gian gieo trồng chính là một tuần này, cũng đừng bởi vì chuyện này mà chậm trễ, tôi muốn phiền đồng chí Triệu Thắng Quân giúp tôi gieo hạt giống trên đất hoang kia có được không?" Ôn Hân cùng Đội trưởng Triệu xin chỉ thị công việc, ánh mắt chó nhỏ này không ngừng đảo qua, Ôn Hân tự nhiên cũng thấy được.
Đội trưởng Triệu quay đầu liếc mắt nhìn con trai mình một cái, "Việc này cô không cần quan tâm, ta sẽ sắp xếp Lương Cao Tử đi gieo hạt giống cho cô, người này cô không cần chỉ tên, đất nhà mình cũng chưa thấy nó đi qua bao giờ.
”
Triệu Thắng Quân mất hứng buông đũa xuống, mọi người ở trên bàn đều nhanh chóng nhìn về phía anh, trong không khí một trận trầm mặc giương cung bạt kiếm.
Mẹ Thắng Quân còn vội vàng đẩy Triệu đội trưởng ở bên cạnh một cái, trách ông lại nói con trai nhỏ nhà mình, Triệu Thắng Quân luôn luôn là ai mặt mũi cũng không cho, mọi người tựa hồ đều đã thành thói quen biết hôm nay tất nhiên lại là một hồi đại chiến cha con.
Nhưng hôm nay Triệu Thắng Quân buông đũa xuống lại nhìn thấy cô gái nhỏ đối diện bàn, ánh mắt cô trong trẻo nhìn mình, Triệu Thắng Quân không có biện pháp, nuốt nước miếng, yên lặng lại một lần nữa cầm lấy đũa, gắp hai cái sủi cảo, mạnh mẽ nhai.
Thật sự là tức muốn chết, trên bàn có một chú nhỏ trắng trợn làm anh tức giận, trên mặt đất còn có cháu trai nhỏ âm thầm tức giận anh, mà anh còn không thể phát tác, đành phải ăn sủi cảo để trút giận.
Triệu Cẩm Trình ở bên cạnh cười khen ngợi, "Thắng Quân đây là trưởng thành rồi.
”
Ôn Hân nhìn thấy Triệu Thắng Quân khinh thường từ trong mũi thở ra, đặc biệt rất muốn cười, người này giờ phút này sợ là tâm lý đang hoạt động một đống.
Ăn cơm xong, Ôn Hân chuẩn bị về, sáng sớm ngày mai còn phải xuất hành, hôm nay Ôn Hân còn phải trở về thu thập hành lý.
Triệu Thắng Quân ở trong phòng chính đạp túi quần không có việc gì làm, đi tới đi lui kỳ thật chỉ chờ giờ khắc này, cả đêm, chỉ có thể nhìn, ngay cả lời cũng không nói một câu, ngẫu nhiên liếc nhau còn sợ người trong nhà nhìn ra, cũng rất là mệt mỏi.
"Bên ngoài trời tối, trên đường này không an toàn, để tôi đưa cô về." Triệu Thắng Quân rốt cục tìm được một cái cớ tốt, đứng ở cửa tuyên bố.
"Không cần, Thắng Quân cậu nghỉ ngơi đi, tôi trực tiếp đưa thanh niên trí thức Ôn qua, vừa lúc tôi cảm thấy bản thảo phát biểu vừa rồi còn có chút chỗ cần sửa đổi, muốn cùng thanh niên trí thức Ôn thương lượng một chút." Chú nhỏ của Triệu Thắng Quân cầm lấy áo choàng của mình, khoác lên liền đẩy cửa ra.
Ôn Hân đứng ở cửa nhìn chó nhỏ nhà mình vẻ mặt ủy khuất.
"Thanh niên trí thức Ôn, đi thôi." Chú út đứng ở cửa và nói.
Không còn cách nào khác, chó nhỏ người ta nói nửa năm mới có thể nói với người trong thôn quan hệ của bọn họ là đối tượng của nhau đây? Ôn Hân cười với anh, " vậy đồng chí Triệu...!Triệu đội trưởng, thím, chị dâu Nguyệt Như, vậy tôi liền đi trước.
”
"Ừm, thanh niên trí thức Ôn, trên đường cẩn thận một chút." Mọi người đều đứng trong phòng cười nói lời tạm biệt.
Vì là chủ nhà nên rất tận tình, mẹ Thắng Quân đi theo Triệu Cẩm Trình cùng Ôn Hân đi ra, Triệu Thắng Quân tự nhiên...!Cũng là bước chân đi theo, một mực đưa đến cửa viện, mẹ Thắng Quân dừng chân, nhưng Triệu Thắng Quân còn muốn đi theo, mẹ Thắng Quân kéo anh ở trong viện, trừng mắt, "Buổi tối lại đi đâu, không cho phép đi ra ngoài.
”
Triệu Thắng Quân thở dài, đứng ở cửa nhìn hai thân ảnh dung nhập vào bóng đêm, anh đi ra ngoài cũng vô dụng, bên cạnh cô còn có một người, thật ưu sầu.
Mẹ Thắng quân cùng Triệu Thắng Quân hai mẹ con đứng ở cửa viện nhìn bóng lưng Ôn Hân cùng Triệu Cẩm Trình.
Triệu Thắng Quân đang trông mong ưu sầu, đột nhiên nghe được mẹ ruột bên cạnh thở dài, "Ai, chú nhỏ con so với anh trai con còn lớn hơn một tuổi, hiện tại vẫn còn một mình, cũng xác thực nên tìm cho con một dì nhỏ rồi.
”
Đầu chó Triệu Thắng Quân quay sang mẹ ruột của mình: "...."
Nhưng mẹ Thắng Quân mới không để ý đến con trai nhà mình, xoay người đi vào phòng, lưu lại Triệu Thắng Quân một mình ở trong viện bị gió lạnh thổi.
Bối Nhĩ nằm trong ổ chó bên cửa lộ ra đầu chó nhỏ, nhàm chán vẫy vẫy đuôi..