Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 58: Phi Ưng
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 58: Phi Ưng
Chờ Chu Thanh Bách xong việc ở hậu viện quay về phòng, Lâm Thanh Hoà rót cho anh một chén trà gừng táo đỏ uống cho ấm người rồi hỏi: “Khi nào thì con chó sẽ tới?”
Chưa kịp đợi anh trả lời, cô nhìn lướt qua khuôn mặt anh, tức khắc nói tiếp: “Buổi sáng ra ngoài anh quên không thoa kem dưỡng da hả?”
Chu Thanh Bách: “Quên mất.”
Lâm Thanh Hoà tức giận: “Một ngày không thoa cho anh là anh quên ngay có phải không? Anh có biết giờ mặt anh đỏ như mông khỉ không?”
Nhị Oa toét miệng: “Mông khỉ.”
Đại Oa không kiêng nể cười lặn lộn: “Mặt cha là mông con khỉ.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt đánh mắt qua, Đại Oa lập tức im bặt giống như con vịt bị bóp cổ, thất tha thất thểu chạy về phòng mình.
Lâm Thanh Hoà đi múc chút nước ấm cho anh lau mặt, sau đó thoa thêm một lớp kem dưỡng da.
Chu Thanh Bách chờ sau khi cô thoa kem cho anh xong mới nắm lấy tay cô cất tiếng: “Tối nay để mấy đứa Đại Oa tự ngủ đi.”
Đối mặt với cặp mắt nóng bỏng không chút che giấu của đối phương, Lâm Thanh Hoà hơi khẩn trương, cô giả ngu: “Các con vẫn còn nhỏ, với lại hôm nay lạnh lắm, đợi đầu xuân đi.”
Chu Thanh Bách dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Lâm Thanh Hoà nói: “Anh đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới việc này có được không?”
Anh buông cô ra.
Trong lúc cô đang băn khoăn liệu lời mình nói có làm tổn thương anh hay không thì lại nghe thấy anh nói: “Cứ quyết định vậy đi.”
Quyết định cái khỉ gió ấy, ai định với anh, đừng có hòng!
Chu Thanh Bách bê chén trà lên uống rồi nói: “Hai ngày nữa sẽ có người mang chó tới.”
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Liệu có tìm được thôn mình không?”
Chu Thanh Bách: “Có thể hỏi đường, bên này cũng không khó tìm lắm.”
Chu gia thôn không phải địa phương heo hút, chạng vạng ngày hôm sau đồng đội của Chu Thanh Bách đã tìm tới cửa.
Chó cũng được đưa tới, Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách tên nó là gì, anh đáp kêu nó Phi Ưng. Hiện tại chân nó có tật nhưng trước khi bị thương nó là con chó có tốc độ nhanh nhất trong đội, Phi Ưng quả thực là cái tên danh xứng với thực.
Lâm Thanh Hoà rất thích Phi Ưng, ba anh em Đại Oa lại càng khỏi phải nói.
Giây phút đầu tiên gặp mặt, Phi Ưng ngay lập tức nhận ra Chu Thanh Bách, hưng phấn cực độ. Nó đánh hơi thấy trên người mấy đứa Đại Oa có hơi thở thuộc về Chu Thanh Bách vì thế rất chiếu cố đối với ba đứa nhỏ.
Đúng vậy, chính là “chiếu cố”. Thông qua thái độ của Phi Ưng đối với bọn trẻ trong nhà, Lâm Thanh Hoà cảm khái được hai từ này.
Quả đúng là con chó được huấn luyện chuyên nghiệp, trên người nó hội tủ đủ những phẩm chất chỉ thuộc về giống chó săn dũng cảm, sắc bén, cơ trí và đặc biệt rất có linh tính.
Lâm Thanh Hoà: “Anh Vương, thật vất vả cho anh, tuyết rơi lớn quá hôm nay anh nhất định phải ở lại đây nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai Thanh Bách sẽ đưa anh lên huyện thành bắt xe.”
Vương Xuyên cười đồng ý, anh cũng cảm nhận được lời này của Lâm Thanh Hoà là thật lòng, thế cho nên anh không khách khí.
Sự thật thì anh vì lo cho người anh em của mình sau khi xuất ngũ về nhà sẽ gặp khó khăn cho nên cố tình nhân cơ hội này tới đây một chuyến.
Nhưng xem ra anh lo lắng thừa rồi, vợ lão Chu không chê vào đâu được.
Bữa tối nay Lâm Thanh Hoà đặc biệt dọn bàn cho hai anh em bọn họ ăn trong gian phòng bọn nhỏ, còn đặc biệt thiêu giường đất ấm áp.
Cô chuẩn bị ba món khoai tây hầm thịt bụng, thịt ba chỉ hầm miến, còn có một dĩa thịt kho tàu.
Vì cô đoán bạn Chu Thanh Bách sẽ tới nhà trong vòng mấy ngày này, cho nên đã kiếm chị Mai đặt trước thịt, sáng nay mới kêu anh tới chỗ chồng chị ấy lấy về.
Không chỉ có thịt còn có rượu.
Lâm Thanh Hoà cho các con ăn xong liền dắt chúng đi ra để bàn tiệc lại cho hai người họ tự nhiên.
Cô đi rồi Vương Xuyên mới dám nói lời trong lòng: “Thấy em dâu hiền huệ như vậy anh an tâm rồi. Chú không biết bọn anh lo lắng cho chú thế nào đâu.”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không cần lo lắng cho em, hiện giờ trong nhà khá tốt.”
Vương Xuyên cười to nói: “Được nhìn tận mắt rồi còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Haha, tới, cũng nhau cạn một chén!”
Hai người cụng ly, vui vẻ ăn hết sạch mâm cơm cộng với một bình rượu trắng.
Lâm Thanh Hoà pha hai ly nước mật ong cho họ uống giải rượu rồi giục họ đi ngủ sớm.
Cô ghét bỏ người anh nồng mùi rượu nên đuổi anh qua phòng cách vách, tất nhiên không thể để ông tướng này chớp thời cơ mượn rượu làm loạn. Vì thế đêm nay Chu Thanh Bách ngủ với Vương Xuyên ở phòng bọn nhỏ.
Sáng sớm hôm sau Lâm Thanh Hoà hấp màn thầu, nấu canh tôm khô. Chu Thanh Bách với Vương Xuyên ăn xong mới lên đường.
9 giờ sáng Chu Thanh Bách về tới nhà phát hiện heo đã được người cho ăn, Phi Ưng cũng no bụng đang chơi chung với các con, nhìn thấy bóng dáng anh ở cửa Phi Ưng lắc lắc cái đuôi.
Nhị Oa hỏi: “Cha, Phi Ưng chỉ quen ở trong chuồng thôi à?”
Đại Oa thẳng thừng vạch mặt thằng em: “Nhị Oa muốn đem Phi Ưng vào phòng ngủ chung.”
Nhị Oa không nói gì, bàn tay nhỏ vuốt lông Phi Ưng, cặp mắt hấp háy nhìn về phía cha.
Tam Oa bá đạo tuyên bố: “Ngủ cùng em!”
Nhị Oa liếc mắt: “Mơ đi.”
“Đánh anh!” Tam Oa vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, nhưng đối thủ mạnh quá, chưa chạm được vào người ta đã bị đẩy ngã.
Thằng nhóc này cả người chắc nịch nên không biết đau là gì, lồm cồm tự bò dậy không khóc tiếng nào.
“Anh ấy lên xe rồi?” Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách. Còn ba anh em bên kia thì cô để kệ cho chúng tự xử lý với nhau, mấy thằng con trai chơi đùa đánh nhau là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần không quá đáng cô sẽ không can thiệp.
Chu Thanh Bách nhìn thẳng vào mắt cô đáp: “Ừ.”
Ánh mắt này là sao…cảm kích…? Anh cảm kích cô á? Cảm kích cái gì? Vì tối qua cô cho anh mặt mũi hay sáng sớm nay cô bò dậy nấu cơm sáng cho bọn họ?
Lâm Thanh Hòa nhấc cằm nói chính sự: “Đêm anh anh tiếp tục ngủ phòng bên đi.”
Chu Thanh Bách làm lơ, trực tiếp dắt các con cùng Phi ưng đi quanh thôn một vòng.
Đừng khinh chân Phi Ưng bị tật, nó chính là cao thủ giữ nhà đó, chưa chắc một người thanh niên đã có được sự nhạy bén bằng nó đâu. Chỉ cần Phi Ưng, cho dù không có Chu Thanh Bách ở nhà, Lâm Thanh Hoà vẫn có thể an tâm ngủ ngon.
Rất nhanh Chu gia bên kia hay tin nhà chú tư nuôi một con chó săn to đùng. Mấy ông anh vội vàng chạy sang nhìn một cái.
Những năm này, nhà nào cũng đẻ nhiều, con còn chẳng nuôi sống được hết, nói gì tới nuôi chó.
Anh cả Chu nhìn thấy, nhịn không được nói “Trời, cái thứ chó này to quá! ”
Anh hai, anh ba Chu cùng tán đồng, có con chó này trấn giữ đố kẻ nào dám bén mảng.
Ánh mắt của nó vô cùng dữ tợn mới chỉ nhìn thôi đã khiến bọn họ tim đập chân run.
Đại Oa giới thiệu: “Tên nó là Phi Ưng.”
Nhị Oa cũng nói: “Đúng vậy, không được gọi nó là thứ chó, từ đó chỉ để mắng chửi người, Phi Ưng có tên đàng hoàng.”
“Phi Ưng.” Tam Oa hô lên, tay vẫn ôm Phi Ưng không rời.
Ba anh em dắt Phi Ưng đi ra ngoài tản bộ. Trẻ con cả thôn đều hâm mộ muốn chết, nói chi bọn nhỏ, đám thanh niên choai choai vừa nhìn một cái đã vô cùng thích thú.
Bất chấp chân mang tật cũng không thể làm suy giảm sự mạnh mẽ của Phi Ưng. Tuy nhiên trên chiến trường không cho phép nửa điểm khiếm khuyết thế nên Phi Ưng mới bị mất cơ hội cống hiến cho đất nước.
Chương 58: Phi Ưng
Chờ Chu Thanh Bách xong việc ở hậu viện quay về phòng, Lâm Thanh Hoà rót cho anh một chén trà gừng táo đỏ uống cho ấm người rồi hỏi: “Khi nào thì con chó sẽ tới?”
Chưa kịp đợi anh trả lời, cô nhìn lướt qua khuôn mặt anh, tức khắc nói tiếp: “Buổi sáng ra ngoài anh quên không thoa kem dưỡng da hả?”
Chu Thanh Bách: “Quên mất.”
Lâm Thanh Hoà tức giận: “Một ngày không thoa cho anh là anh quên ngay có phải không? Anh có biết giờ mặt anh đỏ như mông khỉ không?”
Nhị Oa toét miệng: “Mông khỉ.”
Đại Oa không kiêng nể cười lặn lộn: “Mặt cha là mông con khỉ.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt đánh mắt qua, Đại Oa lập tức im bặt giống như con vịt bị bóp cổ, thất tha thất thểu chạy về phòng mình.
Lâm Thanh Hoà đi múc chút nước ấm cho anh lau mặt, sau đó thoa thêm một lớp kem dưỡng da.
Chu Thanh Bách chờ sau khi cô thoa kem cho anh xong mới nắm lấy tay cô cất tiếng: “Tối nay để mấy đứa Đại Oa tự ngủ đi.”
Đối mặt với cặp mắt nóng bỏng không chút che giấu của đối phương, Lâm Thanh Hoà hơi khẩn trương, cô giả ngu: “Các con vẫn còn nhỏ, với lại hôm nay lạnh lắm, đợi đầu xuân đi.”
Chu Thanh Bách dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Lâm Thanh Hoà nói: “Anh đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới việc này có được không?”
Anh buông cô ra.
Trong lúc cô đang băn khoăn liệu lời mình nói có làm tổn thương anh hay không thì lại nghe thấy anh nói: “Cứ quyết định vậy đi.”
Quyết định cái khỉ gió ấy, ai định với anh, đừng có hòng!
Chu Thanh Bách bê chén trà lên uống rồi nói: “Hai ngày nữa sẽ có người mang chó tới.”
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Liệu có tìm được thôn mình không?”
Chu Thanh Bách: “Có thể hỏi đường, bên này cũng không khó tìm lắm.”
Chu gia thôn không phải địa phương heo hút, chạng vạng ngày hôm sau đồng đội của Chu Thanh Bách đã tìm tới cửa.
Chó cũng được đưa tới, Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách tên nó là gì, anh đáp kêu nó Phi Ưng. Hiện tại chân nó có tật nhưng trước khi bị thương nó là con chó có tốc độ nhanh nhất trong đội, Phi Ưng quả thực là cái tên danh xứng với thực.
Lâm Thanh Hoà rất thích Phi Ưng, ba anh em Đại Oa lại càng khỏi phải nói.
Giây phút đầu tiên gặp mặt, Phi Ưng ngay lập tức nhận ra Chu Thanh Bách, hưng phấn cực độ. Nó đánh hơi thấy trên người mấy đứa Đại Oa có hơi thở thuộc về Chu Thanh Bách vì thế rất chiếu cố đối với ba đứa nhỏ.
Đúng vậy, chính là “chiếu cố”. Thông qua thái độ của Phi Ưng đối với bọn trẻ trong nhà, Lâm Thanh Hoà cảm khái được hai từ này.
Quả đúng là con chó được huấn luyện chuyên nghiệp, trên người nó hội tủ đủ những phẩm chất chỉ thuộc về giống chó săn dũng cảm, sắc bén, cơ trí và đặc biệt rất có linh tính.
Lâm Thanh Hoà: “Anh Vương, thật vất vả cho anh, tuyết rơi lớn quá hôm nay anh nhất định phải ở lại đây nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai Thanh Bách sẽ đưa anh lên huyện thành bắt xe.”
Vương Xuyên cười đồng ý, anh cũng cảm nhận được lời này của Lâm Thanh Hoà là thật lòng, thế cho nên anh không khách khí.
Sự thật thì anh vì lo cho người anh em của mình sau khi xuất ngũ về nhà sẽ gặp khó khăn cho nên cố tình nhân cơ hội này tới đây một chuyến.
Nhưng xem ra anh lo lắng thừa rồi, vợ lão Chu không chê vào đâu được.
Bữa tối nay Lâm Thanh Hoà đặc biệt dọn bàn cho hai anh em bọn họ ăn trong gian phòng bọn nhỏ, còn đặc biệt thiêu giường đất ấm áp.
Cô chuẩn bị ba món khoai tây hầm thịt bụng, thịt ba chỉ hầm miến, còn có một dĩa thịt kho tàu.
Vì cô đoán bạn Chu Thanh Bách sẽ tới nhà trong vòng mấy ngày này, cho nên đã kiếm chị Mai đặt trước thịt, sáng nay mới kêu anh tới chỗ chồng chị ấy lấy về.
Không chỉ có thịt còn có rượu.
Lâm Thanh Hoà cho các con ăn xong liền dắt chúng đi ra để bàn tiệc lại cho hai người họ tự nhiên.
Cô đi rồi Vương Xuyên mới dám nói lời trong lòng: “Thấy em dâu hiền huệ như vậy anh an tâm rồi. Chú không biết bọn anh lo lắng cho chú thế nào đâu.”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không cần lo lắng cho em, hiện giờ trong nhà khá tốt.”
Vương Xuyên cười to nói: “Được nhìn tận mắt rồi còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Haha, tới, cũng nhau cạn một chén!”
Hai người cụng ly, vui vẻ ăn hết sạch mâm cơm cộng với một bình rượu trắng.
Lâm Thanh Hoà pha hai ly nước mật ong cho họ uống giải rượu rồi giục họ đi ngủ sớm.
Cô ghét bỏ người anh nồng mùi rượu nên đuổi anh qua phòng cách vách, tất nhiên không thể để ông tướng này chớp thời cơ mượn rượu làm loạn. Vì thế đêm nay Chu Thanh Bách ngủ với Vương Xuyên ở phòng bọn nhỏ.
Sáng sớm hôm sau Lâm Thanh Hoà hấp màn thầu, nấu canh tôm khô. Chu Thanh Bách với Vương Xuyên ăn xong mới lên đường.
9 giờ sáng Chu Thanh Bách về tới nhà phát hiện heo đã được người cho ăn, Phi Ưng cũng no bụng đang chơi chung với các con, nhìn thấy bóng dáng anh ở cửa Phi Ưng lắc lắc cái đuôi.
Nhị Oa hỏi: “Cha, Phi Ưng chỉ quen ở trong chuồng thôi à?”
Đại Oa thẳng thừng vạch mặt thằng em: “Nhị Oa muốn đem Phi Ưng vào phòng ngủ chung.”
Nhị Oa không nói gì, bàn tay nhỏ vuốt lông Phi Ưng, cặp mắt hấp háy nhìn về phía cha.
Tam Oa bá đạo tuyên bố: “Ngủ cùng em!”
Nhị Oa liếc mắt: “Mơ đi.”
“Đánh anh!” Tam Oa vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, nhưng đối thủ mạnh quá, chưa chạm được vào người ta đã bị đẩy ngã.
Thằng nhóc này cả người chắc nịch nên không biết đau là gì, lồm cồm tự bò dậy không khóc tiếng nào.
“Anh ấy lên xe rồi?” Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách. Còn ba anh em bên kia thì cô để kệ cho chúng tự xử lý với nhau, mấy thằng con trai chơi đùa đánh nhau là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần không quá đáng cô sẽ không can thiệp.
Chu Thanh Bách nhìn thẳng vào mắt cô đáp: “Ừ.”
Ánh mắt này là sao…cảm kích…? Anh cảm kích cô á? Cảm kích cái gì? Vì tối qua cô cho anh mặt mũi hay sáng sớm nay cô bò dậy nấu cơm sáng cho bọn họ?
Lâm Thanh Hòa nhấc cằm nói chính sự: “Đêm anh anh tiếp tục ngủ phòng bên đi.”
Chu Thanh Bách làm lơ, trực tiếp dắt các con cùng Phi ưng đi quanh thôn một vòng.
Đừng khinh chân Phi Ưng bị tật, nó chính là cao thủ giữ nhà đó, chưa chắc một người thanh niên đã có được sự nhạy bén bằng nó đâu. Chỉ cần Phi Ưng, cho dù không có Chu Thanh Bách ở nhà, Lâm Thanh Hoà vẫn có thể an tâm ngủ ngon.
Rất nhanh Chu gia bên kia hay tin nhà chú tư nuôi một con chó săn to đùng. Mấy ông anh vội vàng chạy sang nhìn một cái.
Những năm này, nhà nào cũng đẻ nhiều, con còn chẳng nuôi sống được hết, nói gì tới nuôi chó.
Anh cả Chu nhìn thấy, nhịn không được nói “Trời, cái thứ chó này to quá! ”
Anh hai, anh ba Chu cùng tán đồng, có con chó này trấn giữ đố kẻ nào dám bén mảng.
Ánh mắt của nó vô cùng dữ tợn mới chỉ nhìn thôi đã khiến bọn họ tim đập chân run.
Đại Oa giới thiệu: “Tên nó là Phi Ưng.”
Nhị Oa cũng nói: “Đúng vậy, không được gọi nó là thứ chó, từ đó chỉ để mắng chửi người, Phi Ưng có tên đàng hoàng.”
“Phi Ưng.” Tam Oa hô lên, tay vẫn ôm Phi Ưng không rời.
Ba anh em dắt Phi Ưng đi ra ngoài tản bộ. Trẻ con cả thôn đều hâm mộ muốn chết, nói chi bọn nhỏ, đám thanh niên choai choai vừa nhìn một cái đã vô cùng thích thú.
Bất chấp chân mang tật cũng không thể làm suy giảm sự mạnh mẽ của Phi Ưng. Tuy nhiên trên chiến trường không cho phép nửa điểm khiếm khuyết thế nên Phi Ưng mới bị mất cơ hội cống hiến cho đất nước.
Tác giả :
Nam Phương Lệ Chi