[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc
Chương 8-1: Thượng
Ngày lại ngày trôi qua, mới đó mà đã qua hai tháng, một ngày Giang Hãn sau khi hoàn tất việc làm ăn, liền trở về chuẩn bị cùng Tiểu Dương đến sông Tần Hoài để du ngoạn trên thuyền hoa.
Hắn đã sớm muốn đưa Bách Vị đi tham quan nơi đẹp nhất Kim Lăng thành này, bất quá hắn lại sợ Bách Vị hiểu lầm là bản thân hắn lưu luyến nữ sắc, cái nữa là bởi vì Bách Vị thực sự quá mức tuấn mỹ, hắn không thích người khác nhìn chằm chằm vào Tiểu Dương của hắn, bởi vậy thủy chung chưa thể đi được.
Tối nay sở dĩ muốn dẫn hắn đi, là bởi vì hắn thấy tình cảm của hai người đã gắn bó vững chắc rồi, hơn nữa Bách Vị lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, mà chính hắn từ sau khi có Bách Vị cho tới bây giờ đều là đúng giờ về nhà, mặc dù là dẫn Tiểu Dương đến thuyền hoa, Bách Vị hẳn là cũng sẽ không ăn dấm chua đâu.
Ngoài ra hoa khôi tối nay nhất định rất xinh đẹp nên bên ngoài sẽ cực kỳ náo nhiệt, hoa đăng cũng đều là thập phần mỹ lệ, bởi vậy hắn toàn tâm toàn ý muốn dẫn Bách Vị đi đến đó chơi, Bách Vị chắc chắn chưa từng nhìn thấy những thứ đó bao giờ.
Ai ngờ khi đi vào phòng, đang muốn nói cho trù phòng tối nay không cần chuẩn bị cơm, lại thấy Bách Vị nhíu nhíu mày, ngồi ở trên giường rầu rĩ không vui, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vội hỏi xem bảo bối bị làm sao, nhưng Bách Vị chỉ nhìn hắn một cái, liền nói chẳng qua là cảm thấy buồn bực một chút thôi, không có việc gì, Giang Hãn thấy hắn không muốn nói, cũng không muốn tái ép buộc hắn, đàng phải len lén ra ngoài hỏi Hương Tuyết, kết quả ngay cả Hương Tuyết cũng không biết vì sao.
Vì vậy hắn nghi ngờ bọn đệ tử ở học đường lại nghịch ngợm làm cho Bách Vị khó chịu, vừa lúc ngày hôm sau Bách Vị nói thân thể khó chịu, không muốn đi học đường.
Vì vậy Giang Hãn phát hỏa, nổi giận đùng đùng tiến vào học đường, không đợi tiên sinh cùng bọn đệ tử mở lời liền đem bọn chúng mắng nhiếc không tiếc lời, khi hắn mắng xong rồi, lúc này tiên sinh mới nơm nớp lo sợ nói:
”Giang… Giang công tử, ngươi nói cái gì vậy, bọn họ hai ngày nay biểu hiện đích thực ưu tú, Bách Vị rầu rĩ không vui cũng không phải bởi vì bọn họ a, vừa rồi thật là oan uổng cho bọn họ.”
Giang Hãn ngây ngẩn cả người, đang chán nản muốn ly khai, nhưng mấy tiểu quỷ này đều là hạng người to gan lớn mật không gì sánh được, tuy rằng đúng là người trong họ tộc nhưng đều xông tới, dùng những lời lúc trước Giang Hãn giáo dục bọn họ nói lại hắn, buộc hắn xin lỗi.
Giang Hãn vin vào uy nghiêm của tộc trưởng mà tránh né, nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là chật vật hướng những… tiểu quỷ này nói xin lỗi, vừa nói dứt lời liền tặng bọn chúng mỗi người một phần văn phòng tứ bảo để đền bù.
Giang Hãn nghĩ nếu điều không phải là chuyện ở học đường, vậy hay là Bách Vị đang tưởng nhớ bằng hữu, vì vậy mỗi ngày vừa bận bịu sinh ý, vừa tìm mọi cách khuyên bảo hắn, nhưng Bách Vị càng ngày càng không vui, cỏ xanh cũng không ăn, mỗi đêm trằn trọc vô pháp ngủ say.
Giang Hãn vừa hỏi chuyện gì, hắn lại tìm ra một lý do không thể tưởng tượng nổi để bưng bít cho qua.
Giang Hãn mắt thấy đồ ăn Tiểu Dương thích nhất là cỏ xanh cũng không thể đả động hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, bỗng nhiên có một ngày Hương Tuyết gọi hắn ra ngoài phòng, đối hắn lặng lẽ cười nói:
“Gia của ta a, ta nhớ kỹ trước đây Bách Vị nói qua hắn cũng là có thể mang thai đó, chẳng biết có phải thế không? Nếu là như vậy, hình dạng của hắn liền không có gì kỳ quái cả.”
Giang Hãn như vậy trong lòng khẽ động, mừng rỡ nói:
“Cái gì? Ngươi là nói, Tiểu Dương là có…”
Hương Tuyết vội vã đưa lên môi ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, một bên nói:
“Thường ngày ta hay nghe hắn nói, hắn tựa hồ là đối với hài tử có chút sợ hãi, cho nên ngươi nghìn vạn lần chớ để cho hắn biết, vạn nhất Tiểu Dương vì vậy mà đối với thai nhi trong bụng bất lợi, lỗi lầm của chúng ta có thể to lắm.”
Giang Hãn gật đầu, thỉnh thoảng khi nói chuyện với nhau vào buổi tối, hắn cũng cảm giác được Bách Vị kỳ thực cũng không muốn mang thai.
Lại nghe Hương Tuyết nói:
“Nói lý lẽ ta là một nữ nhi khuê các, những lời này ta không nên nói ra, nhưng ngày trước ta còn ở quê trồng trọt, cũng từng thấy qua mấy tỷ muội đã hoài thai, bộ dáng cùng Bách Vị bây giờ quả thật vô cùng giống nhau, cũng mệt mỏi không muốn hoạt động, cũng không thích ăn cái gì, phản ứng gay gắt như vậy, lại còn bị ói mửa rất nhiều, bởi vậy mới nói, người nên thỉnh một đại phu đến xem, nếu là có thai rồi, cũng đừng để cho hắn nói cho Bách Vị, chúng ta lặng lẽ giấu giếm, đợi đến lúc hắn không có biện pháp đối thai nhi bất lợi tái nói cho hắn biết cũng không muộn.”
Chủ ý này Giang Hãn thập phần tán thành, đang muốn phân phó người đi làm, chợt nghe Bách Vị hô lớn trong phòng:
“Hãn ca ca, Hương Tuyết, các ngươi tiến vào, ta có chuyện này phải cùng các ngươi nói cho rõ ràng.”
Hai người thoáng nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều sợ Bách Vị nghe thấy bọn họ nói, bất quá tỉ mỉ nghĩ, nơi này cách phòng ngủ khá xa, hai người lại nói nhỏ vô cùng, tuyệt đối hắn không thể nào nghe được, chắc là Tiểu Dương có việc, vì vậy liền trả lời sau đó quay về phòng ngủ.
Mở rộng cửa, chỉ thấy Bách Vị ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt trong suốt dường như đang lên án mà nhìn bọn họ, viền mắt lấp lánh nước, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, bộ dáng có vẻ như sắp khóc đến nơi, trông thực sự là đáng yêu không kể xiết.
Nhất là Giang Hãn, chịu không nổi dáng dấp Tiểu Dương nhà mình như vậy, vẫn chưa đi tới gần hắn nhưng đã cảm thấy xương cốt có chút mềm yếu.
“Các ngươi ở nơi nào len lén nói thầm cái gì? Ngưu ca ca nói, dân gian có câu, bất luận là chuyện gì, vụng trộm nói lén sau lưng người khác đầu lưỡi sẽ bị kéo dài ra, các ngươi ở sau lưng ta nói bậy, còn không sợ đầu lưỡi bị nát vụn chịu không nổi sao?”
Giang Hãn và Hương Tuyết cùng nhau lắc đầu, Hương Tuyết nói:
“Không có a Tiểu Dương, chúng ta không có ở sau lưng ngươi nói bậy a, ngươi vì sao lại nói như vậy, chúng ta đang thương lượng ngươi gần đây mệt mỏi, lại không thích ăn cái gì, suy nghĩ ngươi có đúng hay không bị bệnh, muốn mời một đại phu xem cho ngươi, thực sự cũng không nói bậy gì về ngươi cả.”
“Hừ hừ, quên đi, ta đều nghe thấy được, các ngươi đã quên sao? Ta là yêu tinh, là yêu tinh, trời sinh thính tai hơn người.”
Bách Vị bĩu môi, một dòng nước mắt lại chảy dài trên gò má, hắn chỉ vào Giang Hãn cùng Hương Tuyết khóc lóc kể lể nói:
“Các ngươi đang nói ta không muốn mang thai, nói ta sẽ hại chết cục cưng, các ngươi nói thỉnh đại phu lại xem cho ta có đúng là có hỉ mạch hay không, còn nói nếu như đúng là có hỉ mạch, cũng muốn lừa gạt ta, đợi cục cưng lớn lên rồi, ta không có biện pháp đối hắn hạ thủ thì mới nói cho ta biết, nói, có phải các ngươi nói như vậy hay không?”
Hắn tuy rằng là đang đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là đã khẳng định rồi, nói không sai một chữ, ngay cả Giang Hãn và Hương Tuyết cố tình phản bác, cũng phản bác không được, đều sững sờ đứng đó.
Mắt thấy nước mắt Bách Vị lăn dài trên mặt, Giang Hãn đành phải kiên trì đi tới trước mặt hắn, cười nói:
“Không sai, chúng ta vừa rồi đúng là có nói như vậy, nhưng chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cả ngươi và cục cưng, Bách Vị, lẽ nào ngươi không muốn chúng ta có hài tử sao? Bảo bối mập mập trắng nõn, có đặc điểm của cả ngươi và ta, không đến một năm sẽ bì bõm học nói, mở miệng gọi ngươi mụ mụ, gọi ba ba, Bách Vị, ngươi không muốn có một tiểu bảo bối như vậy sao? Bảo bối thuộc về hai người chúng ta đó!”
Bách Vị chăm chú gật đầu:
”Ta nghĩ muốn a, ta nằm mơ đều muốn có một cục cưng lớn lên giống như Hãn ca ca, làm sao ta lại có thể hạ thủ với cục cưng của mình chứ, các ngươi ở sau lưng nói xấu ta như vậy, các ngươi đều bại hoại như nhau, ta rất thương tâm, lẽ nào bình thường ta lưu lại cho các ngươi ấn tượng xấu xa như vậy sao?”
Giang Hãn cùng Hương Tuyết vội vã lắc đầu nói:
“Không có a không có a, chúng ta tuyệt đối không bao giờ nghĩ như vậy.”
Nói xong Bách Vị lại khóc ròng lớn tiếng nói:
“Vậy sao các ngươi lại vu oan cho ta, các ngươi phải xin lỗi ta, các ngươi phải bồi thường tinh thần đã bị thương tổn của ta, phạt các ngươi phải mua một trăm con dê con dưỡng lớn lên, hiện nay những con dê ta đang nuôi đều lớn hết cả rồi, bất hảo chơi, ô ô ô.”
Giang Hãn cùng Hương Tuyết đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm náo loạn nửa ngày, Bách Vị cũng chỉ đưa ra chủ ý này, vì vậy liền vội vã đáp ứng.
Hắn đã sớm muốn đưa Bách Vị đi tham quan nơi đẹp nhất Kim Lăng thành này, bất quá hắn lại sợ Bách Vị hiểu lầm là bản thân hắn lưu luyến nữ sắc, cái nữa là bởi vì Bách Vị thực sự quá mức tuấn mỹ, hắn không thích người khác nhìn chằm chằm vào Tiểu Dương của hắn, bởi vậy thủy chung chưa thể đi được.
Tối nay sở dĩ muốn dẫn hắn đi, là bởi vì hắn thấy tình cảm của hai người đã gắn bó vững chắc rồi, hơn nữa Bách Vị lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, mà chính hắn từ sau khi có Bách Vị cho tới bây giờ đều là đúng giờ về nhà, mặc dù là dẫn Tiểu Dương đến thuyền hoa, Bách Vị hẳn là cũng sẽ không ăn dấm chua đâu.
Ngoài ra hoa khôi tối nay nhất định rất xinh đẹp nên bên ngoài sẽ cực kỳ náo nhiệt, hoa đăng cũng đều là thập phần mỹ lệ, bởi vậy hắn toàn tâm toàn ý muốn dẫn Bách Vị đi đến đó chơi, Bách Vị chắc chắn chưa từng nhìn thấy những thứ đó bao giờ.
Ai ngờ khi đi vào phòng, đang muốn nói cho trù phòng tối nay không cần chuẩn bị cơm, lại thấy Bách Vị nhíu nhíu mày, ngồi ở trên giường rầu rĩ không vui, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vội hỏi xem bảo bối bị làm sao, nhưng Bách Vị chỉ nhìn hắn một cái, liền nói chẳng qua là cảm thấy buồn bực một chút thôi, không có việc gì, Giang Hãn thấy hắn không muốn nói, cũng không muốn tái ép buộc hắn, đàng phải len lén ra ngoài hỏi Hương Tuyết, kết quả ngay cả Hương Tuyết cũng không biết vì sao.
Vì vậy hắn nghi ngờ bọn đệ tử ở học đường lại nghịch ngợm làm cho Bách Vị khó chịu, vừa lúc ngày hôm sau Bách Vị nói thân thể khó chịu, không muốn đi học đường.
Vì vậy Giang Hãn phát hỏa, nổi giận đùng đùng tiến vào học đường, không đợi tiên sinh cùng bọn đệ tử mở lời liền đem bọn chúng mắng nhiếc không tiếc lời, khi hắn mắng xong rồi, lúc này tiên sinh mới nơm nớp lo sợ nói:
”Giang… Giang công tử, ngươi nói cái gì vậy, bọn họ hai ngày nay biểu hiện đích thực ưu tú, Bách Vị rầu rĩ không vui cũng không phải bởi vì bọn họ a, vừa rồi thật là oan uổng cho bọn họ.”
Giang Hãn ngây ngẩn cả người, đang chán nản muốn ly khai, nhưng mấy tiểu quỷ này đều là hạng người to gan lớn mật không gì sánh được, tuy rằng đúng là người trong họ tộc nhưng đều xông tới, dùng những lời lúc trước Giang Hãn giáo dục bọn họ nói lại hắn, buộc hắn xin lỗi.
Giang Hãn vin vào uy nghiêm của tộc trưởng mà tránh né, nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là chật vật hướng những… tiểu quỷ này nói xin lỗi, vừa nói dứt lời liền tặng bọn chúng mỗi người một phần văn phòng tứ bảo để đền bù.
Giang Hãn nghĩ nếu điều không phải là chuyện ở học đường, vậy hay là Bách Vị đang tưởng nhớ bằng hữu, vì vậy mỗi ngày vừa bận bịu sinh ý, vừa tìm mọi cách khuyên bảo hắn, nhưng Bách Vị càng ngày càng không vui, cỏ xanh cũng không ăn, mỗi đêm trằn trọc vô pháp ngủ say.
Giang Hãn vừa hỏi chuyện gì, hắn lại tìm ra một lý do không thể tưởng tượng nổi để bưng bít cho qua.
Giang Hãn mắt thấy đồ ăn Tiểu Dương thích nhất là cỏ xanh cũng không thể đả động hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, bỗng nhiên có một ngày Hương Tuyết gọi hắn ra ngoài phòng, đối hắn lặng lẽ cười nói:
“Gia của ta a, ta nhớ kỹ trước đây Bách Vị nói qua hắn cũng là có thể mang thai đó, chẳng biết có phải thế không? Nếu là như vậy, hình dạng của hắn liền không có gì kỳ quái cả.”
Giang Hãn như vậy trong lòng khẽ động, mừng rỡ nói:
“Cái gì? Ngươi là nói, Tiểu Dương là có…”
Hương Tuyết vội vã đưa lên môi ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, một bên nói:
“Thường ngày ta hay nghe hắn nói, hắn tựa hồ là đối với hài tử có chút sợ hãi, cho nên ngươi nghìn vạn lần chớ để cho hắn biết, vạn nhất Tiểu Dương vì vậy mà đối với thai nhi trong bụng bất lợi, lỗi lầm của chúng ta có thể to lắm.”
Giang Hãn gật đầu, thỉnh thoảng khi nói chuyện với nhau vào buổi tối, hắn cũng cảm giác được Bách Vị kỳ thực cũng không muốn mang thai.
Lại nghe Hương Tuyết nói:
“Nói lý lẽ ta là một nữ nhi khuê các, những lời này ta không nên nói ra, nhưng ngày trước ta còn ở quê trồng trọt, cũng từng thấy qua mấy tỷ muội đã hoài thai, bộ dáng cùng Bách Vị bây giờ quả thật vô cùng giống nhau, cũng mệt mỏi không muốn hoạt động, cũng không thích ăn cái gì, phản ứng gay gắt như vậy, lại còn bị ói mửa rất nhiều, bởi vậy mới nói, người nên thỉnh một đại phu đến xem, nếu là có thai rồi, cũng đừng để cho hắn nói cho Bách Vị, chúng ta lặng lẽ giấu giếm, đợi đến lúc hắn không có biện pháp đối thai nhi bất lợi tái nói cho hắn biết cũng không muộn.”
Chủ ý này Giang Hãn thập phần tán thành, đang muốn phân phó người đi làm, chợt nghe Bách Vị hô lớn trong phòng:
“Hãn ca ca, Hương Tuyết, các ngươi tiến vào, ta có chuyện này phải cùng các ngươi nói cho rõ ràng.”
Hai người thoáng nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều sợ Bách Vị nghe thấy bọn họ nói, bất quá tỉ mỉ nghĩ, nơi này cách phòng ngủ khá xa, hai người lại nói nhỏ vô cùng, tuyệt đối hắn không thể nào nghe được, chắc là Tiểu Dương có việc, vì vậy liền trả lời sau đó quay về phòng ngủ.
Mở rộng cửa, chỉ thấy Bách Vị ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt trong suốt dường như đang lên án mà nhìn bọn họ, viền mắt lấp lánh nước, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, bộ dáng có vẻ như sắp khóc đến nơi, trông thực sự là đáng yêu không kể xiết.
Nhất là Giang Hãn, chịu không nổi dáng dấp Tiểu Dương nhà mình như vậy, vẫn chưa đi tới gần hắn nhưng đã cảm thấy xương cốt có chút mềm yếu.
“Các ngươi ở nơi nào len lén nói thầm cái gì? Ngưu ca ca nói, dân gian có câu, bất luận là chuyện gì, vụng trộm nói lén sau lưng người khác đầu lưỡi sẽ bị kéo dài ra, các ngươi ở sau lưng ta nói bậy, còn không sợ đầu lưỡi bị nát vụn chịu không nổi sao?”
Giang Hãn và Hương Tuyết cùng nhau lắc đầu, Hương Tuyết nói:
“Không có a Tiểu Dương, chúng ta không có ở sau lưng ngươi nói bậy a, ngươi vì sao lại nói như vậy, chúng ta đang thương lượng ngươi gần đây mệt mỏi, lại không thích ăn cái gì, suy nghĩ ngươi có đúng hay không bị bệnh, muốn mời một đại phu xem cho ngươi, thực sự cũng không nói bậy gì về ngươi cả.”
“Hừ hừ, quên đi, ta đều nghe thấy được, các ngươi đã quên sao? Ta là yêu tinh, là yêu tinh, trời sinh thính tai hơn người.”
Bách Vị bĩu môi, một dòng nước mắt lại chảy dài trên gò má, hắn chỉ vào Giang Hãn cùng Hương Tuyết khóc lóc kể lể nói:
“Các ngươi đang nói ta không muốn mang thai, nói ta sẽ hại chết cục cưng, các ngươi nói thỉnh đại phu lại xem cho ta có đúng là có hỉ mạch hay không, còn nói nếu như đúng là có hỉ mạch, cũng muốn lừa gạt ta, đợi cục cưng lớn lên rồi, ta không có biện pháp đối hắn hạ thủ thì mới nói cho ta biết, nói, có phải các ngươi nói như vậy hay không?”
Hắn tuy rằng là đang đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là đã khẳng định rồi, nói không sai một chữ, ngay cả Giang Hãn và Hương Tuyết cố tình phản bác, cũng phản bác không được, đều sững sờ đứng đó.
Mắt thấy nước mắt Bách Vị lăn dài trên mặt, Giang Hãn đành phải kiên trì đi tới trước mặt hắn, cười nói:
“Không sai, chúng ta vừa rồi đúng là có nói như vậy, nhưng chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cả ngươi và cục cưng, Bách Vị, lẽ nào ngươi không muốn chúng ta có hài tử sao? Bảo bối mập mập trắng nõn, có đặc điểm của cả ngươi và ta, không đến một năm sẽ bì bõm học nói, mở miệng gọi ngươi mụ mụ, gọi ba ba, Bách Vị, ngươi không muốn có một tiểu bảo bối như vậy sao? Bảo bối thuộc về hai người chúng ta đó!”
Bách Vị chăm chú gật đầu:
”Ta nghĩ muốn a, ta nằm mơ đều muốn có một cục cưng lớn lên giống như Hãn ca ca, làm sao ta lại có thể hạ thủ với cục cưng của mình chứ, các ngươi ở sau lưng nói xấu ta như vậy, các ngươi đều bại hoại như nhau, ta rất thương tâm, lẽ nào bình thường ta lưu lại cho các ngươi ấn tượng xấu xa như vậy sao?”
Giang Hãn cùng Hương Tuyết vội vã lắc đầu nói:
“Không có a không có a, chúng ta tuyệt đối không bao giờ nghĩ như vậy.”
Nói xong Bách Vị lại khóc ròng lớn tiếng nói:
“Vậy sao các ngươi lại vu oan cho ta, các ngươi phải xin lỗi ta, các ngươi phải bồi thường tinh thần đã bị thương tổn của ta, phạt các ngươi phải mua một trăm con dê con dưỡng lớn lên, hiện nay những con dê ta đang nuôi đều lớn hết cả rồi, bất hảo chơi, ô ô ô.”
Giang Hãn cùng Hương Tuyết đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm náo loạn nửa ngày, Bách Vị cũng chỉ đưa ra chủ ý này, vì vậy liền vội vã đáp ứng.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ