[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê
Chương 1
Đêm khuya con đường ngã tư bỗng trở nên tĩnh mịch lạ lùng,khác hẳn với cảnh tượng huyên náo ban ngày, có vẻ hết sức im ắng, lạnh lẽo.
Mây đen thổi tới, che mất ánh trăng sáng, khiến khung cảnh càng trở nên huyền bí hơn, đây thực sự là thời cơ tốt a!
Đứng nép vào một góc sáng, Bạch Thự hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào góc phố đối diện mà nước miếng giàn giụa.Ông Trời biết,một ngàn năm nay hắn đã không được thưởng thức một hạt gạo trắng bóng nào.Hôm nay nhân trời tối liền nhảy xuống, không ngờ lại đáp trúng một gian phố vắng, quả thật ông trời đã cố tình đưa cho hắn lễ vật tốt nha.
Nói rồi Bạch Thự liền đắc ý dùng yêu tinh tu luyện chui qua một cái lỗ trống.
Kỳ thật hắn không muốn dùng cách thâu tự (*) này chút nào, tốt xấu gì hắn cũng là nhất chích yêu tinh, như thế nào lại có thể dùng cái cách làm hư hao nghiêm trọng hình tượng của hắn được?.Chính là…Tuy nói hắn đã tu luyện được hai trăm năm thời điểm, cũng đã tiến nhập vào Tích Cốc kỳ, căn bản không cần ăn thứ gì, hiện giờ cũng chỉ bởi vì hắn ham ăn lại quấy phá nên mới làm thế này.Nhưng….Trừ bỏ Thâu Tự, tựa hồ cũng không còn cách nào khác.
Nhìn sang hai bên, khi đã xác định được xung quanh không có mèo ( a…sao lại là mèo hả anh…), Bạch Thự nhanh chóng vọt lên bờ tường cao trước mặt, ngồi xổm xuống.Phát huy mọi bản năng trong người, trong lòng oán giận: “ Mẹ nó, khởi động như thế nào mà vẫn cảm thấy không được tự nhiên a.Căn bản hai chân trước của mình không dùng được tốt.Mẹ nó, ta lấy ta lấy ta lấy lấy lấy….(*mồ hôi*).
Đào hồi lâu,Bạch Thự mệt nhoài, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, khả trước mắt tường vẫn chưa hề sứt mẻ, chỉ có bên cạnh là một đống đất, nhưng cũng chính minh được Bạch Thự vừa rồi quả thật rất có công đào bới đó a~.
“ Tường thì cao thế này, mẹ nó, làm rắn chắc như vậy để làm cái quái gì thế?”. Bạch Thự một bên hùng hùng hổ hổ, một bên vãn khởi tay áo.
Chỉ cần tưởng tượng đến đằng sau bờ tường kia là một đống gạo trắng bóng,hắn liền nhịn không cho chính mình chảy nước miếng (_ _!!).Giờ phút này thì dù có sói lang hổ báo đứng chắn thì hắn cũng sẽ xung phong liều chết, huống chi là cái bức tường nhỏ nhoi này?Hừ!
“ Kia….Ta có thể hỏi ngươi một chút được không? Ngươi đang làm gì thế?”.Phía sau bỗng vang lên một mảnh cười thanh âm trầm thấp, tiếng nói thuần hậu liền mang cho hắn cảm giác giống như ngàn năm trước hắn đã sống ở trong hoàng cung kia đàn hát uống rượu, làm cho con người ta thẳng say mường tượng.Nhưng hiện giờ Tiểu Bạch Thự cũng không có rảnh mà để ý tới cái chuỗi thanh âm dễ nghe kia, việc cấp bách với hắn bây giờ là được ăn gạo!!
“ Ngươi không nhận ra ta đang đào thành động sao?”Bạch Thự cũng không quay đầu lại, thản nhiên đáp, mải miết đào.
“ Đào thành động??” Phía sau âm thanh tựa hồ hơi sửng sốt. “ Ta hỏi một chút, ngươi đào thành động để làm gì sao?”.
Kỳ quái, không nhớ rõ mình có phân phó ai ở trong này đào thành động không, Phùng Dạ Bạch bực nghĩ, huống chi giờ đã là nửa đêm,vất vả cần cù như Phùng Dạ Bạch cũng đã nghĩ đây là giờ để tạm nghỉ ngơi, hắn không biết vị trước mặt hội so với hắn còn chịu khó hơn…
Nhưng…Đối với một người mà nói, dùng cách này ( ý là Thâu Tự) có phải hay không….hơi ngu xuẩn một chút a?.
“ Đào thành động để làm gì?? Nguơi ngu ngốc a!!Đương nhiên là để đột nhập vào chứ sao!”.Bạch Thự giận dữ.
Nhưng trong lúc nhất thời, hắn quên chính mình giờ là con người, nghe cũng là ngôn ngữ nhân loại, vậy mà còn tưởng phía sau mình chính là đồng loại ( ý em í là con chuột), nhịn không được ân cần dạy bảo:
“ Mau, lại đây hỗ trợ ta!Ta phải dạy ngươi mới được.Thật là, ngươi vô dụng như vậy mà không đói chết cũng quả thật kì quái!Mau mau, lại đây hỗ trợ, cái tường này rất rắn chắc, hai móng vuốt sắc của ta còn chưa đào được…”
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại, chuẩn bị xem “ đồng loại” đằng sau phản ứng thế nào.
Quay đầu lại, trước mắt Bạch Thự không có con chuột nào,chỉ có một đạo bóng trắng, cả ánh trăng phủ xuống người, hắn nhất thời cả kinh trong lòng “ a…”, một thanh âm vang lên.Xong rồi xong rồi, mẹ nó, như thế nào hắn lại quên mất chính mình hiện tại đang là người đâu.Bị nắm tới rồi, chỉ còn cách chạy nhanh tẩu thoát thôi.
Dựa vào sở trường đặc biệt của chuột là thông minh kính nhân ( a…Mình sinh năm con chuột XD), Bạch Thự lập tức ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười RẤT TƯƠI: “ Vị này…Không…Huynh đài, cái kia…..Tối nay nguyệt sắc phong thanh (*), chính thích hợp lấy góc tường làm niềm vui, huynh đài hay không có muốn gia nhập?Nhưng…Chính là…Cái kia….Chính là nhà ta đang có chuyện, xin cho ta cáo lui trước…”.Hoàn hảo hoàn hảo, một ngàn năm tu luyện hắn vẫn là một con chuột có bản tích rất láu cá.
“ Vừa rồi nếu ta không nghe nhầm, ngươi đâu có nói muốn lấy góc tường làm niềm vui, ngươi nói là vì mục đích gì nhỉ? Ân, hình như là nói muốn đột nhập, còn nói muốn ta hỗ trợ?” Nam tử dù bận vẫn ung dung phe phẩy cây quạt.Nam tử này có bộ dáng diêu phiến, tại đây ban đêm lại có vẻ phá lệ dư thừa.
“ Đại ca….Ngươi….tha ta đi…Ta cũng vậy…Ta cũng vậy, đói muốn ngất đi….Ta ở trên còn có cao đường lão mẫu đã tám mươi tuổi, dưới còn có thê nhi già trẻ,các nàng….đều chờ ta lấy được thức ăn trở về….” ( anh…sao lại van xin nghe chuối như thế??).Nhất chiêu không được,Bạch Thự hai mắt xoay động, lập tức nhớ tới ngày xưa ở trên núi có xem Truyền Kì tiểu thuyết, một khi bị bắt là phải dùng cách van xin tha ngữ, vội vàng rập đầu van lạy, một bên còn lau khóe mắt.
Phùng Dạ Bạch nghe vậy lại haha cười: “ Kính nhờ, dùng nước miếng mạt khóe mắt chiêu này ta dùng từ hồi ba tuổi gạt mẹ cho ta mua đường ăn.Còn tám mươi tuổi cao đường lão mẫu ư? Ngươi chỉ mới vài tuổi, nhiều nhất không vượt qua mười tám.Chẳng lẽ mẹ ngươi sinh ngươi lúc sáu mươi tuổi? Tiểu huynh đệ, nói dối là không tốt đâu”.
Phùng Dạ Bạch nhìn bộ dáng Bạch Thự lắc đầu cười ha ha, chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân trước mắt vô cùng thú vị, làm cho hắn nhiều ngày thân xác mệt mỏi vậy mà giờ tinh thần thoải mái lên rất nhiều.
Bạch Thự nhìn điệu cười của Phùng Dạ Bạch mà tức giận đến nỗi huyết khí trong lồng ngực bỗng dâng lên,thốt ra mà nói: “ Mắt ngươi chỗ nào mà dám nói ta chỉ có dưới mười tám? Ngươi có tin ta sớm mãn thiên tuế (*) không?”
“ Sớm mãn thiên tuế?Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ý ngươi muốn nói ngươi chính là yêu tinh?”.Phùng Dạ Bạch hì hì cười “ Cho dù ngươi có nói ngươi là yêu tinh ta cũng không tin.”.
Câu “ Ý ngươi muốn nói ngươi chính là yêu tinh ư?” nhắc nhở Bạch Thự, hắn thầm nghĩ mình thật ngu ngốc khi suýt nữa để lộ thân phận thật.Cũng may mắn là người kia tự cao thông minh, căn bản không tin.Nếu không chẳng phải là: Xuất sư chưa tiệp thân chết trước,dài sử thử tinh lệ mãn khâm sao?(*).
Tròng mắt vừa chuyển, Bạch Thự lập tức thay đổi bộ dáng:
“ ai, đại ca, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được ngươi a, ngươi vì cái gì mà lại thông minh như vậy a?”.Bạch Thự thở dài, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ rồi lại sùng bái thần sắc, nghe nói nhân loại thích nghe lời hay, hy vọng tên này cũng không ngoại lệ a.
Sự thật chứng minh, đại đa số người đều có thói hư tật xấu, càng là người thông minh càng thích lời hay a.Nhưng bất đồng chính là: có người biết nói cái gì nên còn nói sự thật, nói cái gì nên cười mà qua; có người lại không biết nói cho nên thường nói những lời phật lòng lại không biết hối cải.
Mà Phùng Dạ Bạch hiển nhiên lại không thuộc loại người sau. Chẳng qua là đang đối mặt với một nam hài tử xinh đẹp đáng yêu, trong lòng không tránh khỏi có chút không kìm được (*).Tuy rằng không thể lập tức thú tính bổ nhào vào người ta.Nhưng hứng thú vừa lên đến, hắn sớm định tối nay sẽ đến xuân danh lâu, tự nhiên gặp người này, “ Tính thú” đó lại nổi lên, quên sạch sẽ.
“ Quên đi, ngươi theo ta lại đây”.Hắn lôi kéo Tiểu Bạch Thự đi vào thước điếm trước Đại Môn.Nhìn hắn không rõ ánh mắt, nghi hoặc nói: “ Ngươi không phải là muốn vào đây sao? Chúng ta chỉ cần phá vỡ khóa là có thể vào.Hả ha, chưa thấy ai như ngươi, định coi chính mình là con chuột sao?”.
Bạch Thự thầm nghĩ:Ta chính là con chuột.Miệng lại phát ra tiếng tru thê thảm nói: “ Đại Ca, ta biết ta sai rồi, ta thề cũng không dám…trộm thức ăn nữa, ngươi tha ta đi…ô ô ô ô….”.
Không đợi nói nốt, Phùng Dạ Bạch che miệng Bạch Thự lại, oán hận nói: “
Lấy thức ăn thôi mà ngươi cũng muốn chiêu cáo thiên hạ,chẳng lẽ ngươi là người lại sợ bị đem ra đường làm chuột rồi đánh đập sao?”.Nói xong thừa dịp Tiểu Bạch Thự gật đầu không rảnh chú ý động tác nhỏ trong tay hắn,một tay Phùng Dạ Bạch lặng lẽ lấy ra chiếc chìa khóa mở ra,lại đem chìa khóa cất giấu lại, đắc ý nói: “ Tốt lắm, chúng ta đi vào, cho ngươi lấy đủ luôn”.
Phùng Dạ Bạch quay lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiểu Bạch Thự.
“ Ngươi còn ngây ngô cười cái gì? Còn không đi vào?”.Phùng Dạ Bạch đẩy Bạch Thự lên phía trước, mỹ thiếu niên này tuy rằng tướng mạo không tồi, đáng tiếc đầu óc tựa hồ không được tốt lắm.Nói rồi Phùng Dạ Bạch đẩy cửa mở ra.
Bạch Thự vừa nhìn thấy là lao đến, kêu “ Chi” (*) lên một tiếng vui mừng rồi nhanh như chớp chạy vào.Hai chân hắn chạy đến chỗ đống gạo chất lên cao như núi, rồi vội vàng nuốt chúng vào bụng.Hành động này khiến Phùng Dạ Bạch sợ tới mức hốt hoảng, chụp lấy hai tay Tiểu Bạch Thự, nổi giận nói: “ Ngươi muốn chết à?Đói điên rồi cũng không được ăn tùy tiện như thế chứ! Gạo sống mà ngươi cũng dám nuốt.Nhổ ra, nhổ ra mau lên!”
Nói xong liền liều mạng nắm lấy gáy hắn, bắt hắn nhổ ra.Thấy hắn nói thề sống chết cũng không chịu phun ra một miếng gạo, không khỏi càng dùng sức, ấn gáy hắn thật mạnh, một bên lo lắng kêu lên: “ Không muốn sống nữa sao? Mau nhổ ra đi!”.
Bạch Thự thấy vậy liền nhanh chóng nuốt hết đống gạo vào bụng, mới mở miệng nói: “ Ai bảo rằng ta muốn chết?không thấy ta nuốt hết vào bụng rồi sao?.Đại ca cứ yên tâm, ổ khóa này là do ngài mở ra, cư nhiên ngài sẽ chiếm được phần lớn.Ta chỉ lấy một gói nho nhỏ thôi.”
Nghe Bạch Thự nói xong Phùng Dạ Bạch tối mặt, thầm nghĩ thiếu niên này thật quái lạ, gạo sống như vậy mà cũng dám nuốt vào bụng, có thể thấy được là đói đắc hốt hoảng.Nghĩ đến đây tâm không khỏi sinh một tia thương hại, ôn nhu nói: “ Hiện giờ Hoàng Thượng thánh danh, tứ hải thái bình, sao còn có thể có những người cực khổ như ngươi?Ai, ngươi cũng thực sự đáng thương.”
Hắn nhìn Tiểu Bạch Thự, ánh mắt lóe sáng đang nhìn chằm chằm núi gạo trước mặt, nước miếng giàn giụa.Nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch Thự không khỏi cảm thấy đáng yêu, trong lòng rung động, cười nói: “ Ngươi có chỗ ở không? Không có thì đi theo ta đi”.Thốt ra hết lời này, Bạch Thự rời mắt khỏi núi gạo trước mặt, sau đó ánh mắt sáng quắc ấy dừng lại trên người Phùng Dạ Bạch, bởi vì nghe hắn nói xong câu đó, Tiểu Bạch Thự đã thấy trong mắt hắn Phùng Dạ Bạch đã biến thành một núi gạo còn cao lớn hơn nữa.(*)
“ Đại ca a, ngươi thật sự là người tốt a”.Bạch Thự nhìn thân hình cao lớn của Phùng Dạ Bạch, cảm động nói: “Đại ca, từ nhỏ ta đã là cô nhi, chưa có người nào như đại ca ngươi quan tâm đến ta như vậy,ô ô ô, ta với ngươi cùng định rồi, mong rằng đại ca từ bi, dạy ta chiêu khai khóa tài nghệ (*), tiểu đệ vô cùng cảm kích a”.
Phùng Dạ Bạch khụ một tiếng, thầm nghĩ: Dạy ngươi khai khóa tài nghệ?Nga, nghĩa là dạy ngươi cách mở khóa rồi ngươi đến khắp kho hàng của ta trộm sạch sẽ?Hay nói giỡn thôi, rồi sau ta cũng căn bản sẽ không dạy ngươi a.Ngoài miệng lại nói: “Ngươi yên tâm đi, ngươi theo ta sẽ không bao giờ phải đói đến nỗi phải ăn trộm gạo nữa”.Nói xong lấy năm mươi lượng bạc ra đưa cho Bạch Thự nói: “ Nếu ngươi có người nhà thì hãy cầm số tiền này giúp họ an bài, sau đó theo ta vào trong phủ,yên tâm.Ngươi nhỏ người như vậy sẽ không phải làm việc gì nặng nhọc đâu”.
Bạch Thự không ngừng gật đầu, nói: “ Ta đều theo đại ca, nhưng ta là cô nhi, không có nhà, càng không có ai gọi là người nhà cần an bài cả.”Nói rồi cầm năm mươi lượng bạc bỏ vào túi, đây là thứ tốt a, trong nhân gian thiếu nó là không đi nổi nửa bước.
Vì thế từ trước tới nay, hắn đều tự xưng là khôn khéo chuột tinh, cứ như vậy bị gạo hấp dẫn lí trí, dễ dàng đem mình bán cho Phùng Dạ Bạch.
Tuy rằng hận không thể dùng ngũ quỷ thuật pháp mà khuân cả kho gạo này đi, lại có Phùng Dạ Bạch bên cạnh, cũng không thể dùng thuật ước định, cho nên Tiểu Bạch Thự cũng chỉ có thể nhìn núi gạo cao cao kia, khóc không ra nước mắt.
Phùng Dạ Bạch cứ thế kéo Bạch Thự đi, khiến hắn nhìn núi gạo xa xa kia mà không ngừng chảy nước miếng, hắn thực quyết đoán kéo đối phương đi.
Cứ như vậy, Bạch Thự bị Phùng Dạ Bạch lôi một mạch đến Phùng phủ, ở một đêm.
Nhìn trước mắt Đại Phủ tráng lệ, Bạch Thự kinh ngạc suýt nữa biến trở lại về nguyên hình.Hắn lẩm bẩm: “ Xem ra thế đạo quả nhiên là thay đổi, hiện giờ làm thiếp thâu mới là tiền đồ chức nghiệp nhất trong nhân gian a, chậc chậc….”.
Không đợi Tiểu Bạch Thự chép miệng xong, Phùng Dạ Bạch trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tiểu tử, từ đầu đến cuối ta có nói ta là tiểu thâu sao? Ta không phải là tiểu thâu! Ta là PHÙNG DẠ BẠCH!!”.
Trái với dự kiến của Phùng Dạ Bạch, Tiểu Bạch Thự lại lăng xăng hỏi câu: “ Phùng Dạ Bạch? Nga…Gọi ta là Tiểu Bạch Thự!”.Hắn tưởng Phùng Dạ Bạch nói thế là để liên hệ tính danh.
Nhìn phản ứng của Bạch Thự, Phùng Dạ Bạch ngẩn người: “ Ngươi không biết ta là ai?”.
Bạch Thự mờ mịt lắc đầu, thực thành thật hồi đáp: “ Không biết,kỳ quái…Ngươi là Phùng Dạ Bạch, ta phải biết ngươi là ai a.Phùng Dạ Bạch rất có danh sao?”.
Phùng Dạ Bạch nghe vậy suýt nữa bị sặc nước miếng đến chết, hét lớn: “ Ngươi đói sắp chết thế mà không biết cái tên: PHÙNG DẠ BẠCH sao?Ngươi….Ngươi có thật là dân tị nạn không vậy.Ngươi quả thật không biết đại biểu chính Phùng Dạ Bạch ư?Ta chính là Cẩm tú quốc lý quản lý toàn bộ thương lương,ta quản số gạo còn lớn hơn cả quốc khố lý, đến Hoàng Thượng còn hạ chỉ mời ta hiệp trợ phóng lương,còn khâm thưởng cho ta “ Thiên hạ kho lúa”, ai chẳng biết cẩm tú quốc lý ta?Ai chẳng biết “ Thiên hạ đệ nhất lương thương” Phùng Dạ Bạch?”.
Tiểu Bạch Thự căn bản mới đầu không quan tâm đến mấy cái câu hỏi mang ý tứ khoe khoang đó, lỗ tai hắn chỉ nghe thấy rõ ràng rành rọt bốn chữ– THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT KHO LÚA!
“ Thiên hạ kho lúa?”
Hắn kích động nắm lấy tay áo Phùng Dạ Bạch, vui mừng nói năng lộn xộn: “ Đại…Đại ca, ngươi nói ngươi là chủ nhân của tất cả kho lúa trong thiên hạ? Ngươi…Ngươi…”
Bạch Thự vui mừng nói năng lộn xộn: Thật tốt quá, hắn quả nhiên là có mắt a.Thật may mắn, cái câu hỏi tình là gì kia thì giao cho tên này là tốt rồi.Hắn phải tận dụng cái thời gian năm năm này mà hảo hảo nghiên cứu cái “ Thiên hạ kho lúa” này a.Đến lúc đó thì hắn sẽ không còn đói khổ, thiếu gạo nữa a.
Hắn quả nhiên vẫn có bản chất là một con chuột tinh a!
Phùng Dạ Bạch đâu biết rằng người đang đứng trước mặt mình đang có suy nghĩ đích tham lam ý tưởng, hắn thấy Bạch Thự kích động vui mừng thì tròng mắt hắn cũng mỉm cười theo: “ Ta thật không dám nói tất cả kho lúa trong thiên hạ này là của ta, nhưng ít nhất cũng có bảy phần là vậy, gạo của Phùng gia ta trải rộng thiên hạ…Nga! Đúng rồi!Ta quên không giới thiệu với ngươi cái này!Ngươi tối qua đi vào kho lúa đó, vừa rồi lại còn muốn ăn trộm hết tất cả kho lúa trong thiên hạ cũng là sản nghiệp của Phùng gia ta.Ha Hả, ở Dương Châu này thì không kho gạo nào không phải là của ta.”
Dứt lời, Phùng Dạ Bạch mỉm cười nhìn về phía Tiểu Bạch Thự.
Không…Không phải đâu.
Buổi nói chuyện này đáng ra phải khiến Bạch Thự vui mừng, nào ngờ lại khiến hắn khóc không ra nước mắt.Ông trời a, sao Người nỡ hội đối như vậy với con chuột vốn thiện lương như hắn cơ chứ?.(*)
“ Đại….Đại ca…, ta bỗng nhiên nhớ tới,trong nhà ta còn có nhiều việc…Vậy…Ta đi trước một bước”.
Đùa, đi theo một tên như Phùng Dạ Bạch chỉ gây ra nguy hiểm cho hắn thôi, huống gì hắn là một con chuột chỉ chuyên đi ăn cắp gạo, sao có thể có một kết cục tốt được.
Đang muốn dùng lòng bàn chân mạt du chuồn mất, áo thì lại bị Phùng Dạ Bạch nhanh tay một phen giữ chặt.Chỉ thấy đối phương trên mặt u ám lộ rõ,híp mắt lộ ra nguy hiểm biểu tình.
“ Ân? Không phải ngươi vừa mới nói ngươi không có nhà để về?Vậy mà bây giờ ngươi lại nói 2 chữ [ Trong nhà] là sao?”.
Hai chữ “ trong nhà” được Phùng Dạ Bạch hạ xuống đặc biệt khiến Tiểu Bạch Thự trở nên sợ hãi, một trận toàn thân run run.
Bạch Thự đáng thương nhìn Phùng Dạ Bạch nói: “ Đại ca….ô ô ô…Ta biết ta sai rồi….Ta không dám trộm gạo của ngươi nữa, ngươi….Ngươi làm ơn tha cho ta đi, đừng dẫn ta đi gặp quan….”.
Bạch Thự lau vài giọt lệ (_ _!) vương trên khóe mắt, trong lòng hung hăng chửi mắng Phùng Dạ Bạch: Chết tiệt! Không thể tưởng tượng được Tiểu Bạch Thự hắn thông minh một đời lại sắp phải trở về cống ngầm ư?.Bạch Thự lại căm giận nghĩ: Nghe nói nhân loại đặc biệt tàn nhẫn, phát minh đủ mọi hình cụ, hắn cho dù là chuột thành tinh,tám phần thể nào cũng bị đánh cho về nguyên hình.
Nghĩ nghĩ, Bạch Thự cả người lại run run.
Phùng Dạ Bạch nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch Thự, vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn cười mắng: “ Nói bậy bạ gì đó, nếu ta muốn đem ngươi đi gặp quan còn đem ngươi đến đây làm gì?Thôi, thu hồi cái bộ dáng như đang gặp cảnh khốn cùng của ngươi đi.Ta không muốn chính mình bị hai hàng nước mắt của ngươi biến thành ác bá đâu.”.
Nói xong Phùng Dạ Bạch đến chỗ Phùng tổng quản đang quét sân: “ Đây là ta mới mua tên tiểu tử kia.Hắn thân thế đơn bạc, ngươi xem có việc gì chưa có người làm đến thì an bài cho hắn”.
Tổng quản nhìn Tiểu Bạch Thự “gió thổi qua cũng gục thân mình” (*), nhíu mày nói: “ Nếu nói công việc nhẹ nhàng thì khó mà tìm được….Đúng rồi!”.Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời: “ Lần trước thư phòng của thiếu gia bị gian tế đột nhập,người bị điều tra ra là địch quốc gian tế cho nên đã sa thải, mấy ngày nay ta đang xem xét người này, vừa hay đây là công việc nhẹ nhàng, cho ngươi làm cũng được”.
Phùng Dạ Bạch nghe xong lời này cũng vừa lòng gật đầu nói: “ Vậy đi,ta một chút nữa phải đi gặp khách, ngươi phụ trách giúp hắn dọn dẹp lại thư phòng, dạy hắn một ít quy củ trong cung, ta đi rửa mặt rồi thay quần áo.”.
Nói xong vừa muốn nhấc chân, thình lình lại bị Tiểu Bạch Thự kéo áo lại, cười cười nói: “Xem ra ngươi thật là một chủ tử tốt, đối gian tế như vậy mà vẫn khoan dung, chỉ sa thải là xong việc.Haha, vậy ta sau này thật có phúc,sẽ trộm thật nhiều điểm tâm.Ngươi sẽ không vì thế mà so đo chứ?”.
Phùng Dạ Bạch cười, vỗ vỗ bàn tay non mịn nhỏ bé: “ Đi, tùy ngươi”.
Nói xong thong dong rời đi. Còn lại Tiểu Bạch Thự bị Phùng Thanh kéo đi đến hướng tương phản.
Vừa nghĩ mai sau sẽ được thoải mái ăn trộm món ngon, lại không bị trừng phạt gì, Tiểu Bạch Thự không khỏi cười rộ lên.
Phùng Thanh kì quái nhìn hắn: “Ngươi gì mà cười vui vẻ đến vậy?”
Đợi Tiểu Bạch Thự nói cho nghe rõ lý do, hắn càng thêm kì quái: “ Ai nói thiếu gia khoan dung? Ngài rất lợi hại đấy!”.
Bạch Thự không khỏi ngây người, hỏi bối rối: “ Nhưng…Không phải gặp địch quốc gian tế, Phùng Dạ Bạch chỉ sa thải hắn thôi sao?”
Ân…Chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch lại lừa gạt hắn?Phùng Dạ Bạch trình độ giảo hoạt như vậy, không phải là không có khả năng.
“ Đúng vậy, chỉ là sa thải thôi a~” Phùng Thanh ha hả cười.
“ Bất quá ngày hôm sau thiếu gia đã đem hắn giải đến hình bộ, bởi vì dù sao hắn bề ngoài có vẻ đáng thương nhưng bên trong thì gian nhân,đã giết chết bao nhiêu người của ta,cho nên hình bộ đại nhân mới lấy lòng căm phẫn, đối hắn đủ một trăm lẻ tám loại hình cụ,xới cả tổ tông bát đại của hắn,cho nên bây giờ hắn mới chỉ là phế nhân mà thôi…”.
Bạch Thự nghe nói như thế, nhất thời liền ngây dại: “ Đưa ….đưa đến hình bộ?Một trăm….linh tám….bát loại…hình cụ?”. Nhất thời hắn cả người run rẩy, hắn ôm lấy đầu nói: “ Không…Phùng Tổng Quản, ta không bán…Ta không bán thân cho Phùng Dạ Bạch nữa đâu…Đây là năm mươi lượng bạc hắn cho ta, ngươi giúp ta trả lại cho hắn, ta….”.
Chuột tinh đáng thương ( Bạch Thự) bị dọa cho đến mức run rẩy, tim đập sâu trong lồng ngực nhanh liên hồi.Phùng Thanh không những không cầm năm mươi lượng bạc mà còn đút trả vào túi hắn.Phùng Thanh bị bộ dáng buồn cười của hắn tác động, gỡ tay hắn đang ôm đầu mà thả xuống: “ Ngươi có làm gì đâu? Nhà chúng ta quy củ,hàng hóa bán ra cũng không đổi lại,đã mua hàng cũng không cho đổi ý.Ha ha, cho nên ngươi không rút lời được đâu”.
Nói rồi kéo Tiểu Bạch Thự vào trong phòng, lấy ra giấy bán mình: “ Ngươi yên tâm đi,hắn là địch quốc gian tế nên mới bị thiếu gia trừng phạt như vậy, về phần ngươi thì lúc nào cũng lo lắng đến chuyện ăn uống linh tinh, có gì đâu mà sợ? Chúng ta là Phùng gia hạ nhân, không nói đến chuyện kham khổ thì ở đây rất tốt, điểm tâm cũng không đến nông nỗi.”
Vừa nghe lời này, Bạch Thự vừa mới thu nhỏ người lại đã tức tốc đứng lên,nhất là câu cuối mà Phùng Thanh nói khiến hắn ảnh hưởng rất lớn, nghĩ đến hương vị ngọt ngào của đồ ăn mà bàn tay hắn bất giác cầm tờ giấy bán mình viết luôn cam kết.Nhưng chỉ có một điều mà Bạch Thự không biết, tờ giấy bán mình đồng nghĩa với việc từ nay về sau, vận mệnh của hắn và Phùng Dạ Bạch đã gắn kết với nhau, cùng liên hệ ở một chữ.
Việc quét tước thư phòng quả thật vô cùng thoải mái.Việc quát rác lau bụi đã có những tôi tớ khác làm, còn công việc của Tiểu Bạch Thự chỉ là cầm cây phất trần lăng xăng phủi bụi mà thôi.
Bắt đầu làm việc ngày đầu tiên: Bạch Thự phát hiện ra nơi hắn làm rất tốt.Như thế này: Phùng Dạ Bạch ngày ngày quả thật là rất thoải mái.Một ngày, bọn nha đầu ít nhất phải xuống thư phòng vài lần, dọn trà và điểm tâm phục vụ Phùng chủ.Tuy nhiên, việc đó và hắn không có gì quan hệ, nhưng mấu chốt ở chỗ: Phùng Dạ Bạch siêu bận rồi, uống một ngụm trà, ăn cái điểm tâm liền phải ra ngoài làm việc luôn.Còn hắn ở trong thư phòng liên tục, có thể làm gì tuỳ thích, kể cả việc ăn vụng đồ.Cái đó gọi là: Dạ Bạch không ăn thì hắn sẽ ăn thôi, haha….
Thỏa mãn lau miệng, Bạch Thự chén sạch bữa điểm tâm một cách no nê, trong lòng thầm tính xem còn mấy bữa điểm tâm nữa.Bình thường một ngày có năm bữa điểm tâm, đáng tiếc hôm nay Phùng Dạ Bạch ra ngoài cả ngày,có nghĩa là hắn chỉ được ăn có một bữa này mà thôi.Nghĩ đến đó, Bạch Thự liền tiếc nuối thở dài.
Ngay ở khi Bạch Thự thở dài, bỗng cánh cửa bị mở ra.
Vừa mới ăn vụng xong, Bạch Thự vội vàng thu phục nguyên dạng,chui tọt xuống gầm bàn.Hắn chỉ nghe thấy tiếng chân dồn dập, rồi sau đó là một thanh âm.
“ Phùng Tổng Quản, ta đã nói trong thư phòng có chuột mà ngươi không chịu tin.Xem, ta vừa mới bưng chỗ điểm tâm này cách đây nửa canh giờ,hiện tại đã bị ăn mất gần hết.Ngươi cũng nên tra hỏi Bạch Thự cho ra nhẽ.Điểm tâm thì không có gì, nhưng vạn nhất ta sợ con chuột hôi hám gây bệnh dịch linh tinh làm nhiễm thương chủ tử.Lúc đó chúng ta biết ăn nói ra sao?”
Bạch Thự ở dưới bàn trở mình xem thường, rồi dùng chính thanh âm nho nhỏ của mình phản bác: “ Cái gì?? Dám so sánh bọn chuột bẩn thỉu mang bệnh với ta sao?!! Ta là chuột bạch vừa sạch sẽ vừa đáng yêu (_ _!!), các ngươi cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ chẳng bao giờ lây bệnh cho Phùng Dạ Bạch của các ngươi…”
Lại nghe Phùng Thanh nghi hoặc nói: “ Ta cẩn thận có hỏi qua Tiểu Bạch Thự, hắn khẳng định không hề phát hiện ra con chuột nào ở đây.Ân…mà thực ta cũng nghi tên tiểu tử đó, có khi chính hắn ăn vụng cũng nên…”
Phùng Thanh nói chưa dứt lời đã bị Nha hoàn chen vào:
“Phùng Tổng Quản, Ngươi cũng hồ đồ a.Nào có con người ăn vụng mà có thể điệu bột vung vãi ra bàn được?còn đây, ngươi xem đi, cái bánh này làm gì có con ngươi ăn mà biến ra cái dạng này? Có con người nào có răng như vậy không?Nói vớ vẩn, ta vốn xuất thân nông thôn,đây chính là dấu răng chuột, bất quá, con chuột này khá lớn, nếu không đánh chết nó sớm chỉ sợ nó thành tinh….”
“Thành tinh” này hai chữ làm Bạch Thự thông minh cũng rùng mình: Ông trời,nha hoàn tỉ tỉ này cũng thật sự lợi hại a.Làm sao có người biết con chuột lớn có thể thành tinh đâu.Bất quá…Tiểu Bạch Thự cũng đã thành tinh rồi, từ hàng trăm năm trước.
Đang mải mê nghĩ ngợi, lại nghe nha hoàn kia oán hận nói: “ Hừ, con chuột đáng chết kia, ngươi cứ ăn đi,ăn nhiều cho đến khi răng ngươi dài thật dài ra, ta sẽ cho mấy con chích miêu tiến vào,xem ngươi chạy trốn đi đâu…”
Nàng nói xong, Phùng Thanh lại khó hiểu hỏi lại: “ Sao lại thế? Chuột ăn nhiều thức ăn mà răng dài ra sao?”
“ Đương nhiên.Phùng Tổng Quản, ngươi cũng không biết cả chuyện đó sao?Chuột ăn càng nhiều đồ ngọt răng càng dễ dài ra,có thể còn dài như sừng voi nữa.Đến lúc đó đừng nói là mèo, đến chúng ta còn có thể dễ dàng bẫy được”
Nha hoàn cười cười, cùng Phùng tổng quản bưng thực hạp lui ra ngoài.
Kỳ thật vừa nghe nha hoàn nói xong chuyện,xác định chung quanh không có người, Bạch Thự nghi hoặc lôi cái thân ục ịch ( ý là em ấy ăn lắm) ra ngoài,đến gần chiếc bàn có lọ bình hoa thủy tinh, soi xem kỳ thực răng mình có dài ra không.
Nhưng cái này lại gọi là: “ Tự kỉ ám thị”,dù răng Tiểu Bạch Thự không có tí nào biến đổi, không hiểu sao hắn vẫn thấy răng hắn có dài ra chút ít.Bỗng chốc cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng tìm cái gì khả dĩ có thể giúp hắn mài răng được.
Thời điểm này trời đã sang thu, trời cao vân đạm,gió thu thoảng qua khắp chốn.Hồ nước trong Phùng phủ sen cũng nở rộ, kết nên cực đại đài sen, phía sau là bao nhiêu cây cũng đều kết trái, nào táo, lê, sơn trà, hồng,…..Thứ gì cũng có.Nếu ở đây cả năm, ai cũng biết đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.Phùng Dạ Bạch cũng không keo kiệt, không đem mấy thứ này đi bán, mà để lại phủ cho gia nhân, hoặc đem làm vật biếu.Chính vì vậy, trong phủ ai ai cũng rất thích thời điểm hiếm có này.
Bất quá năm nay lại có hơi chút bất đồng, toàn bộ Phùng phủ trùm lên không khí nghi hoặc lo lắng,nguyên nhân cũng từ sự kiện trước, người trong Phùng phủ lại nghi ngờ là có gian tế.
Tất cả đều tập trung ở thư phòng, chủ yếu những người quan trọng trong phủ.Bạch Thự đáng ra không phải dự, nhưng vì là người quét tước thư phòng nên cũng bị giữ lại, kỳ thực hắn cũng rất muốn chuồn đi.Nhưng khả dĩ Phùng Dạ Bạch ngồi ngay bên cạnh hắn, dùng vẻ mặt anh tuấn quan sát khắp thư phòng, có lúc lại đảo mắt nhìn hắn làm mặt hắn cũng dần chuyển sang màu xanh mét.Đây không phải là thời điểm tốt để chuồn a.
Trước mặt Phùng Dạ Bạch là một đống phế chỉ (*), không, cũng không thể gọi là phế chỉ được vì chúng giờ cũng đã biến dạng, cái nham nhở, cái chỉ còn một mẩu ngắn,….Chúng chính là sổ sách quan trọng của Phùng gia cất giữ hàng bao năm nay.
Cả người Phùng Dạ Bạch như tỏa ra tà khí thấy rõ, hắn đang tức giận thực sự.Phùng Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào đống phế chỉ, rồi lại đảo mắt nhìn từng người một, dằn giọng.
“ Các ngươi nói cho ta biết….Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Những phế chỉ này Phùng gia ta cất giấu rất kĩ, để ở góc tối, có rất nhiều thứ che chắn, vì đâu vẫn có người tìm được,hơn nữa lại hủy hoại chúng?”
Bạch Thự chột dạ tiến tới tiến lui.Trong phòng này chỉ có hắn ra vào dọn dẹp,với lại đâu có gian tế vào một lần mà đã tìm được đúng đống phế chỉ này ngay.Chính là…Hắn không dám nói,hắn không thể nói cho Phùng Dạ Bạch, vì sợ răng mình dài ra mà hắn đã lục lung sách của hắn lên, thấy đống phế chỉ cất ở chỗ tối, tưởng là sách bỏ đi nên hắn mới đem cắn a.Hắn chỉ cắn, cắn vài nhát vào mấy quyển phế chỉ này thôi…Ngờ đâu hắn lại cắn cho chúng biến dạng cỡ này.
“ Bạch Thự, ngươi nói xem, ngươi trông coi căn phòng này, có sự vụ bất thường gì xảy ra không?”
Phùng Dạ Bạch bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu của Tiểu Bạch Thự mà soi xét.Bạch Thự mới đến đây vài ngày,hắn cũng không nghĩ Bạch Thự là thủ phạm của việc này.Không chừng tên gian tế nào đó lợi dụng, cố tình đẩy tội cho tên tiểu tử ngu ngơ khờ dại này.
Nghĩ đến đó, Phùng Dạ Bạch càng thêm tức giận.Đến cỡ này thì nhất định khi bắt được tên gian tế đó,Phùng Dạ Bạch sẽ bảo Trương đại nhân dùng một trăm linh tám loại cực hình đó hảo hảo chiêu đãi hắn, để cho hắn sống cũng không bằng chết.Phùng Dạ Bạch không phân rõ phải trái trong lòng mà quyết định luôn như thế, cũng không ngẫm lại xem hắn đối với Bạch Thự thập phần khác với người khác.
“ A….a…Ta…Ta…”
Bạch Thự trên mặt một mảnh bối rối, lại lắc đầu xua tay liên tục.Phùng Dạ Bạch nhíu mày nhìn vật nhỏ tám phần sợ hãi đang đứng trước mặt mình, lòng nghi hoặc không hiểu sao Tiểu Bạch Thự lại sợ hãi như thế?.
Mây đen thổi tới, che mất ánh trăng sáng, khiến khung cảnh càng trở nên huyền bí hơn, đây thực sự là thời cơ tốt a!
Đứng nép vào một góc sáng, Bạch Thự hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào góc phố đối diện mà nước miếng giàn giụa.Ông Trời biết,một ngàn năm nay hắn đã không được thưởng thức một hạt gạo trắng bóng nào.Hôm nay nhân trời tối liền nhảy xuống, không ngờ lại đáp trúng một gian phố vắng, quả thật ông trời đã cố tình đưa cho hắn lễ vật tốt nha.
Nói rồi Bạch Thự liền đắc ý dùng yêu tinh tu luyện chui qua một cái lỗ trống.
Kỳ thật hắn không muốn dùng cách thâu tự (*) này chút nào, tốt xấu gì hắn cũng là nhất chích yêu tinh, như thế nào lại có thể dùng cái cách làm hư hao nghiêm trọng hình tượng của hắn được?.Chính là…Tuy nói hắn đã tu luyện được hai trăm năm thời điểm, cũng đã tiến nhập vào Tích Cốc kỳ, căn bản không cần ăn thứ gì, hiện giờ cũng chỉ bởi vì hắn ham ăn lại quấy phá nên mới làm thế này.Nhưng….Trừ bỏ Thâu Tự, tựa hồ cũng không còn cách nào khác.
Nhìn sang hai bên, khi đã xác định được xung quanh không có mèo ( a…sao lại là mèo hả anh…), Bạch Thự nhanh chóng vọt lên bờ tường cao trước mặt, ngồi xổm xuống.Phát huy mọi bản năng trong người, trong lòng oán giận: “ Mẹ nó, khởi động như thế nào mà vẫn cảm thấy không được tự nhiên a.Căn bản hai chân trước của mình không dùng được tốt.Mẹ nó, ta lấy ta lấy ta lấy lấy lấy….(*mồ hôi*).
Đào hồi lâu,Bạch Thự mệt nhoài, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, khả trước mắt tường vẫn chưa hề sứt mẻ, chỉ có bên cạnh là một đống đất, nhưng cũng chính minh được Bạch Thự vừa rồi quả thật rất có công đào bới đó a~.
“ Tường thì cao thế này, mẹ nó, làm rắn chắc như vậy để làm cái quái gì thế?”. Bạch Thự một bên hùng hùng hổ hổ, một bên vãn khởi tay áo.
Chỉ cần tưởng tượng đến đằng sau bờ tường kia là một đống gạo trắng bóng,hắn liền nhịn không cho chính mình chảy nước miếng (_ _!!).Giờ phút này thì dù có sói lang hổ báo đứng chắn thì hắn cũng sẽ xung phong liều chết, huống chi là cái bức tường nhỏ nhoi này?Hừ!
“ Kia….Ta có thể hỏi ngươi một chút được không? Ngươi đang làm gì thế?”.Phía sau bỗng vang lên một mảnh cười thanh âm trầm thấp, tiếng nói thuần hậu liền mang cho hắn cảm giác giống như ngàn năm trước hắn đã sống ở trong hoàng cung kia đàn hát uống rượu, làm cho con người ta thẳng say mường tượng.Nhưng hiện giờ Tiểu Bạch Thự cũng không có rảnh mà để ý tới cái chuỗi thanh âm dễ nghe kia, việc cấp bách với hắn bây giờ là được ăn gạo!!
“ Ngươi không nhận ra ta đang đào thành động sao?”Bạch Thự cũng không quay đầu lại, thản nhiên đáp, mải miết đào.
“ Đào thành động??” Phía sau âm thanh tựa hồ hơi sửng sốt. “ Ta hỏi một chút, ngươi đào thành động để làm gì sao?”.
Kỳ quái, không nhớ rõ mình có phân phó ai ở trong này đào thành động không, Phùng Dạ Bạch bực nghĩ, huống chi giờ đã là nửa đêm,vất vả cần cù như Phùng Dạ Bạch cũng đã nghĩ đây là giờ để tạm nghỉ ngơi, hắn không biết vị trước mặt hội so với hắn còn chịu khó hơn…
Nhưng…Đối với một người mà nói, dùng cách này ( ý là Thâu Tự) có phải hay không….hơi ngu xuẩn một chút a?.
“ Đào thành động để làm gì?? Nguơi ngu ngốc a!!Đương nhiên là để đột nhập vào chứ sao!”.Bạch Thự giận dữ.
Nhưng trong lúc nhất thời, hắn quên chính mình giờ là con người, nghe cũng là ngôn ngữ nhân loại, vậy mà còn tưởng phía sau mình chính là đồng loại ( ý em í là con chuột), nhịn không được ân cần dạy bảo:
“ Mau, lại đây hỗ trợ ta!Ta phải dạy ngươi mới được.Thật là, ngươi vô dụng như vậy mà không đói chết cũng quả thật kì quái!Mau mau, lại đây hỗ trợ, cái tường này rất rắn chắc, hai móng vuốt sắc của ta còn chưa đào được…”
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại, chuẩn bị xem “ đồng loại” đằng sau phản ứng thế nào.
Quay đầu lại, trước mắt Bạch Thự không có con chuột nào,chỉ có một đạo bóng trắng, cả ánh trăng phủ xuống người, hắn nhất thời cả kinh trong lòng “ a…”, một thanh âm vang lên.Xong rồi xong rồi, mẹ nó, như thế nào hắn lại quên mất chính mình hiện tại đang là người đâu.Bị nắm tới rồi, chỉ còn cách chạy nhanh tẩu thoát thôi.
Dựa vào sở trường đặc biệt của chuột là thông minh kính nhân ( a…Mình sinh năm con chuột XD), Bạch Thự lập tức ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười RẤT TƯƠI: “ Vị này…Không…Huynh đài, cái kia…..Tối nay nguyệt sắc phong thanh (*), chính thích hợp lấy góc tường làm niềm vui, huynh đài hay không có muốn gia nhập?Nhưng…Chính là…Cái kia….Chính là nhà ta đang có chuyện, xin cho ta cáo lui trước…”.Hoàn hảo hoàn hảo, một ngàn năm tu luyện hắn vẫn là một con chuột có bản tích rất láu cá.
“ Vừa rồi nếu ta không nghe nhầm, ngươi đâu có nói muốn lấy góc tường làm niềm vui, ngươi nói là vì mục đích gì nhỉ? Ân, hình như là nói muốn đột nhập, còn nói muốn ta hỗ trợ?” Nam tử dù bận vẫn ung dung phe phẩy cây quạt.Nam tử này có bộ dáng diêu phiến, tại đây ban đêm lại có vẻ phá lệ dư thừa.
“ Đại ca….Ngươi….tha ta đi…Ta cũng vậy…Ta cũng vậy, đói muốn ngất đi….Ta ở trên còn có cao đường lão mẫu đã tám mươi tuổi, dưới còn có thê nhi già trẻ,các nàng….đều chờ ta lấy được thức ăn trở về….” ( anh…sao lại van xin nghe chuối như thế??).Nhất chiêu không được,Bạch Thự hai mắt xoay động, lập tức nhớ tới ngày xưa ở trên núi có xem Truyền Kì tiểu thuyết, một khi bị bắt là phải dùng cách van xin tha ngữ, vội vàng rập đầu van lạy, một bên còn lau khóe mắt.
Phùng Dạ Bạch nghe vậy lại haha cười: “ Kính nhờ, dùng nước miếng mạt khóe mắt chiêu này ta dùng từ hồi ba tuổi gạt mẹ cho ta mua đường ăn.Còn tám mươi tuổi cao đường lão mẫu ư? Ngươi chỉ mới vài tuổi, nhiều nhất không vượt qua mười tám.Chẳng lẽ mẹ ngươi sinh ngươi lúc sáu mươi tuổi? Tiểu huynh đệ, nói dối là không tốt đâu”.
Phùng Dạ Bạch nhìn bộ dáng Bạch Thự lắc đầu cười ha ha, chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân trước mắt vô cùng thú vị, làm cho hắn nhiều ngày thân xác mệt mỏi vậy mà giờ tinh thần thoải mái lên rất nhiều.
Bạch Thự nhìn điệu cười của Phùng Dạ Bạch mà tức giận đến nỗi huyết khí trong lồng ngực bỗng dâng lên,thốt ra mà nói: “ Mắt ngươi chỗ nào mà dám nói ta chỉ có dưới mười tám? Ngươi có tin ta sớm mãn thiên tuế (*) không?”
“ Sớm mãn thiên tuế?Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ý ngươi muốn nói ngươi chính là yêu tinh?”.Phùng Dạ Bạch hì hì cười “ Cho dù ngươi có nói ngươi là yêu tinh ta cũng không tin.”.
Câu “ Ý ngươi muốn nói ngươi chính là yêu tinh ư?” nhắc nhở Bạch Thự, hắn thầm nghĩ mình thật ngu ngốc khi suýt nữa để lộ thân phận thật.Cũng may mắn là người kia tự cao thông minh, căn bản không tin.Nếu không chẳng phải là: Xuất sư chưa tiệp thân chết trước,dài sử thử tinh lệ mãn khâm sao?(*).
Tròng mắt vừa chuyển, Bạch Thự lập tức thay đổi bộ dáng:
“ ai, đại ca, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được ngươi a, ngươi vì cái gì mà lại thông minh như vậy a?”.Bạch Thự thở dài, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ rồi lại sùng bái thần sắc, nghe nói nhân loại thích nghe lời hay, hy vọng tên này cũng không ngoại lệ a.
Sự thật chứng minh, đại đa số người đều có thói hư tật xấu, càng là người thông minh càng thích lời hay a.Nhưng bất đồng chính là: có người biết nói cái gì nên còn nói sự thật, nói cái gì nên cười mà qua; có người lại không biết nói cho nên thường nói những lời phật lòng lại không biết hối cải.
Mà Phùng Dạ Bạch hiển nhiên lại không thuộc loại người sau. Chẳng qua là đang đối mặt với một nam hài tử xinh đẹp đáng yêu, trong lòng không tránh khỏi có chút không kìm được (*).Tuy rằng không thể lập tức thú tính bổ nhào vào người ta.Nhưng hứng thú vừa lên đến, hắn sớm định tối nay sẽ đến xuân danh lâu, tự nhiên gặp người này, “ Tính thú” đó lại nổi lên, quên sạch sẽ.
“ Quên đi, ngươi theo ta lại đây”.Hắn lôi kéo Tiểu Bạch Thự đi vào thước điếm trước Đại Môn.Nhìn hắn không rõ ánh mắt, nghi hoặc nói: “ Ngươi không phải là muốn vào đây sao? Chúng ta chỉ cần phá vỡ khóa là có thể vào.Hả ha, chưa thấy ai như ngươi, định coi chính mình là con chuột sao?”.
Bạch Thự thầm nghĩ:Ta chính là con chuột.Miệng lại phát ra tiếng tru thê thảm nói: “ Đại Ca, ta biết ta sai rồi, ta thề cũng không dám…trộm thức ăn nữa, ngươi tha ta đi…ô ô ô ô….”.
Không đợi nói nốt, Phùng Dạ Bạch che miệng Bạch Thự lại, oán hận nói: “
Lấy thức ăn thôi mà ngươi cũng muốn chiêu cáo thiên hạ,chẳng lẽ ngươi là người lại sợ bị đem ra đường làm chuột rồi đánh đập sao?”.Nói xong thừa dịp Tiểu Bạch Thự gật đầu không rảnh chú ý động tác nhỏ trong tay hắn,một tay Phùng Dạ Bạch lặng lẽ lấy ra chiếc chìa khóa mở ra,lại đem chìa khóa cất giấu lại, đắc ý nói: “ Tốt lắm, chúng ta đi vào, cho ngươi lấy đủ luôn”.
Phùng Dạ Bạch quay lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiểu Bạch Thự.
“ Ngươi còn ngây ngô cười cái gì? Còn không đi vào?”.Phùng Dạ Bạch đẩy Bạch Thự lên phía trước, mỹ thiếu niên này tuy rằng tướng mạo không tồi, đáng tiếc đầu óc tựa hồ không được tốt lắm.Nói rồi Phùng Dạ Bạch đẩy cửa mở ra.
Bạch Thự vừa nhìn thấy là lao đến, kêu “ Chi” (*) lên một tiếng vui mừng rồi nhanh như chớp chạy vào.Hai chân hắn chạy đến chỗ đống gạo chất lên cao như núi, rồi vội vàng nuốt chúng vào bụng.Hành động này khiến Phùng Dạ Bạch sợ tới mức hốt hoảng, chụp lấy hai tay Tiểu Bạch Thự, nổi giận nói: “ Ngươi muốn chết à?Đói điên rồi cũng không được ăn tùy tiện như thế chứ! Gạo sống mà ngươi cũng dám nuốt.Nhổ ra, nhổ ra mau lên!”
Nói xong liền liều mạng nắm lấy gáy hắn, bắt hắn nhổ ra.Thấy hắn nói thề sống chết cũng không chịu phun ra một miếng gạo, không khỏi càng dùng sức, ấn gáy hắn thật mạnh, một bên lo lắng kêu lên: “ Không muốn sống nữa sao? Mau nhổ ra đi!”.
Bạch Thự thấy vậy liền nhanh chóng nuốt hết đống gạo vào bụng, mới mở miệng nói: “ Ai bảo rằng ta muốn chết?không thấy ta nuốt hết vào bụng rồi sao?.Đại ca cứ yên tâm, ổ khóa này là do ngài mở ra, cư nhiên ngài sẽ chiếm được phần lớn.Ta chỉ lấy một gói nho nhỏ thôi.”
Nghe Bạch Thự nói xong Phùng Dạ Bạch tối mặt, thầm nghĩ thiếu niên này thật quái lạ, gạo sống như vậy mà cũng dám nuốt vào bụng, có thể thấy được là đói đắc hốt hoảng.Nghĩ đến đây tâm không khỏi sinh một tia thương hại, ôn nhu nói: “ Hiện giờ Hoàng Thượng thánh danh, tứ hải thái bình, sao còn có thể có những người cực khổ như ngươi?Ai, ngươi cũng thực sự đáng thương.”
Hắn nhìn Tiểu Bạch Thự, ánh mắt lóe sáng đang nhìn chằm chằm núi gạo trước mặt, nước miếng giàn giụa.Nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch Thự không khỏi cảm thấy đáng yêu, trong lòng rung động, cười nói: “ Ngươi có chỗ ở không? Không có thì đi theo ta đi”.Thốt ra hết lời này, Bạch Thự rời mắt khỏi núi gạo trước mặt, sau đó ánh mắt sáng quắc ấy dừng lại trên người Phùng Dạ Bạch, bởi vì nghe hắn nói xong câu đó, Tiểu Bạch Thự đã thấy trong mắt hắn Phùng Dạ Bạch đã biến thành một núi gạo còn cao lớn hơn nữa.(*)
“ Đại ca a, ngươi thật sự là người tốt a”.Bạch Thự nhìn thân hình cao lớn của Phùng Dạ Bạch, cảm động nói: “Đại ca, từ nhỏ ta đã là cô nhi, chưa có người nào như đại ca ngươi quan tâm đến ta như vậy,ô ô ô, ta với ngươi cùng định rồi, mong rằng đại ca từ bi, dạy ta chiêu khai khóa tài nghệ (*), tiểu đệ vô cùng cảm kích a”.
Phùng Dạ Bạch khụ một tiếng, thầm nghĩ: Dạy ngươi khai khóa tài nghệ?Nga, nghĩa là dạy ngươi cách mở khóa rồi ngươi đến khắp kho hàng của ta trộm sạch sẽ?Hay nói giỡn thôi, rồi sau ta cũng căn bản sẽ không dạy ngươi a.Ngoài miệng lại nói: “Ngươi yên tâm đi, ngươi theo ta sẽ không bao giờ phải đói đến nỗi phải ăn trộm gạo nữa”.Nói xong lấy năm mươi lượng bạc ra đưa cho Bạch Thự nói: “ Nếu ngươi có người nhà thì hãy cầm số tiền này giúp họ an bài, sau đó theo ta vào trong phủ,yên tâm.Ngươi nhỏ người như vậy sẽ không phải làm việc gì nặng nhọc đâu”.
Bạch Thự không ngừng gật đầu, nói: “ Ta đều theo đại ca, nhưng ta là cô nhi, không có nhà, càng không có ai gọi là người nhà cần an bài cả.”Nói rồi cầm năm mươi lượng bạc bỏ vào túi, đây là thứ tốt a, trong nhân gian thiếu nó là không đi nổi nửa bước.
Vì thế từ trước tới nay, hắn đều tự xưng là khôn khéo chuột tinh, cứ như vậy bị gạo hấp dẫn lí trí, dễ dàng đem mình bán cho Phùng Dạ Bạch.
Tuy rằng hận không thể dùng ngũ quỷ thuật pháp mà khuân cả kho gạo này đi, lại có Phùng Dạ Bạch bên cạnh, cũng không thể dùng thuật ước định, cho nên Tiểu Bạch Thự cũng chỉ có thể nhìn núi gạo cao cao kia, khóc không ra nước mắt.
Phùng Dạ Bạch cứ thế kéo Bạch Thự đi, khiến hắn nhìn núi gạo xa xa kia mà không ngừng chảy nước miếng, hắn thực quyết đoán kéo đối phương đi.
Cứ như vậy, Bạch Thự bị Phùng Dạ Bạch lôi một mạch đến Phùng phủ, ở một đêm.
Nhìn trước mắt Đại Phủ tráng lệ, Bạch Thự kinh ngạc suýt nữa biến trở lại về nguyên hình.Hắn lẩm bẩm: “ Xem ra thế đạo quả nhiên là thay đổi, hiện giờ làm thiếp thâu mới là tiền đồ chức nghiệp nhất trong nhân gian a, chậc chậc….”.
Không đợi Tiểu Bạch Thự chép miệng xong, Phùng Dạ Bạch trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tiểu tử, từ đầu đến cuối ta có nói ta là tiểu thâu sao? Ta không phải là tiểu thâu! Ta là PHÙNG DẠ BẠCH!!”.
Trái với dự kiến của Phùng Dạ Bạch, Tiểu Bạch Thự lại lăng xăng hỏi câu: “ Phùng Dạ Bạch? Nga…Gọi ta là Tiểu Bạch Thự!”.Hắn tưởng Phùng Dạ Bạch nói thế là để liên hệ tính danh.
Nhìn phản ứng của Bạch Thự, Phùng Dạ Bạch ngẩn người: “ Ngươi không biết ta là ai?”.
Bạch Thự mờ mịt lắc đầu, thực thành thật hồi đáp: “ Không biết,kỳ quái…Ngươi là Phùng Dạ Bạch, ta phải biết ngươi là ai a.Phùng Dạ Bạch rất có danh sao?”.
Phùng Dạ Bạch nghe vậy suýt nữa bị sặc nước miếng đến chết, hét lớn: “ Ngươi đói sắp chết thế mà không biết cái tên: PHÙNG DẠ BẠCH sao?Ngươi….Ngươi có thật là dân tị nạn không vậy.Ngươi quả thật không biết đại biểu chính Phùng Dạ Bạch ư?Ta chính là Cẩm tú quốc lý quản lý toàn bộ thương lương,ta quản số gạo còn lớn hơn cả quốc khố lý, đến Hoàng Thượng còn hạ chỉ mời ta hiệp trợ phóng lương,còn khâm thưởng cho ta “ Thiên hạ kho lúa”, ai chẳng biết cẩm tú quốc lý ta?Ai chẳng biết “ Thiên hạ đệ nhất lương thương” Phùng Dạ Bạch?”.
Tiểu Bạch Thự căn bản mới đầu không quan tâm đến mấy cái câu hỏi mang ý tứ khoe khoang đó, lỗ tai hắn chỉ nghe thấy rõ ràng rành rọt bốn chữ– THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT KHO LÚA!
“ Thiên hạ kho lúa?”
Hắn kích động nắm lấy tay áo Phùng Dạ Bạch, vui mừng nói năng lộn xộn: “ Đại…Đại ca, ngươi nói ngươi là chủ nhân của tất cả kho lúa trong thiên hạ? Ngươi…Ngươi…”
Bạch Thự vui mừng nói năng lộn xộn: Thật tốt quá, hắn quả nhiên là có mắt a.Thật may mắn, cái câu hỏi tình là gì kia thì giao cho tên này là tốt rồi.Hắn phải tận dụng cái thời gian năm năm này mà hảo hảo nghiên cứu cái “ Thiên hạ kho lúa” này a.Đến lúc đó thì hắn sẽ không còn đói khổ, thiếu gạo nữa a.
Hắn quả nhiên vẫn có bản chất là một con chuột tinh a!
Phùng Dạ Bạch đâu biết rằng người đang đứng trước mặt mình đang có suy nghĩ đích tham lam ý tưởng, hắn thấy Bạch Thự kích động vui mừng thì tròng mắt hắn cũng mỉm cười theo: “ Ta thật không dám nói tất cả kho lúa trong thiên hạ này là của ta, nhưng ít nhất cũng có bảy phần là vậy, gạo của Phùng gia ta trải rộng thiên hạ…Nga! Đúng rồi!Ta quên không giới thiệu với ngươi cái này!Ngươi tối qua đi vào kho lúa đó, vừa rồi lại còn muốn ăn trộm hết tất cả kho lúa trong thiên hạ cũng là sản nghiệp của Phùng gia ta.Ha Hả, ở Dương Châu này thì không kho gạo nào không phải là của ta.”
Dứt lời, Phùng Dạ Bạch mỉm cười nhìn về phía Tiểu Bạch Thự.
Không…Không phải đâu.
Buổi nói chuyện này đáng ra phải khiến Bạch Thự vui mừng, nào ngờ lại khiến hắn khóc không ra nước mắt.Ông trời a, sao Người nỡ hội đối như vậy với con chuột vốn thiện lương như hắn cơ chứ?.(*)
“ Đại….Đại ca…, ta bỗng nhiên nhớ tới,trong nhà ta còn có nhiều việc…Vậy…Ta đi trước một bước”.
Đùa, đi theo một tên như Phùng Dạ Bạch chỉ gây ra nguy hiểm cho hắn thôi, huống gì hắn là một con chuột chỉ chuyên đi ăn cắp gạo, sao có thể có một kết cục tốt được.
Đang muốn dùng lòng bàn chân mạt du chuồn mất, áo thì lại bị Phùng Dạ Bạch nhanh tay một phen giữ chặt.Chỉ thấy đối phương trên mặt u ám lộ rõ,híp mắt lộ ra nguy hiểm biểu tình.
“ Ân? Không phải ngươi vừa mới nói ngươi không có nhà để về?Vậy mà bây giờ ngươi lại nói 2 chữ [ Trong nhà] là sao?”.
Hai chữ “ trong nhà” được Phùng Dạ Bạch hạ xuống đặc biệt khiến Tiểu Bạch Thự trở nên sợ hãi, một trận toàn thân run run.
Bạch Thự đáng thương nhìn Phùng Dạ Bạch nói: “ Đại ca….ô ô ô…Ta biết ta sai rồi….Ta không dám trộm gạo của ngươi nữa, ngươi….Ngươi làm ơn tha cho ta đi, đừng dẫn ta đi gặp quan….”.
Bạch Thự lau vài giọt lệ (_ _!) vương trên khóe mắt, trong lòng hung hăng chửi mắng Phùng Dạ Bạch: Chết tiệt! Không thể tưởng tượng được Tiểu Bạch Thự hắn thông minh một đời lại sắp phải trở về cống ngầm ư?.Bạch Thự lại căm giận nghĩ: Nghe nói nhân loại đặc biệt tàn nhẫn, phát minh đủ mọi hình cụ, hắn cho dù là chuột thành tinh,tám phần thể nào cũng bị đánh cho về nguyên hình.
Nghĩ nghĩ, Bạch Thự cả người lại run run.
Phùng Dạ Bạch nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch Thự, vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn cười mắng: “ Nói bậy bạ gì đó, nếu ta muốn đem ngươi đi gặp quan còn đem ngươi đến đây làm gì?Thôi, thu hồi cái bộ dáng như đang gặp cảnh khốn cùng của ngươi đi.Ta không muốn chính mình bị hai hàng nước mắt của ngươi biến thành ác bá đâu.”.
Nói xong Phùng Dạ Bạch đến chỗ Phùng tổng quản đang quét sân: “ Đây là ta mới mua tên tiểu tử kia.Hắn thân thế đơn bạc, ngươi xem có việc gì chưa có người làm đến thì an bài cho hắn”.
Tổng quản nhìn Tiểu Bạch Thự “gió thổi qua cũng gục thân mình” (*), nhíu mày nói: “ Nếu nói công việc nhẹ nhàng thì khó mà tìm được….Đúng rồi!”.Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời: “ Lần trước thư phòng của thiếu gia bị gian tế đột nhập,người bị điều tra ra là địch quốc gian tế cho nên đã sa thải, mấy ngày nay ta đang xem xét người này, vừa hay đây là công việc nhẹ nhàng, cho ngươi làm cũng được”.
Phùng Dạ Bạch nghe xong lời này cũng vừa lòng gật đầu nói: “ Vậy đi,ta một chút nữa phải đi gặp khách, ngươi phụ trách giúp hắn dọn dẹp lại thư phòng, dạy hắn một ít quy củ trong cung, ta đi rửa mặt rồi thay quần áo.”.
Nói xong vừa muốn nhấc chân, thình lình lại bị Tiểu Bạch Thự kéo áo lại, cười cười nói: “Xem ra ngươi thật là một chủ tử tốt, đối gian tế như vậy mà vẫn khoan dung, chỉ sa thải là xong việc.Haha, vậy ta sau này thật có phúc,sẽ trộm thật nhiều điểm tâm.Ngươi sẽ không vì thế mà so đo chứ?”.
Phùng Dạ Bạch cười, vỗ vỗ bàn tay non mịn nhỏ bé: “ Đi, tùy ngươi”.
Nói xong thong dong rời đi. Còn lại Tiểu Bạch Thự bị Phùng Thanh kéo đi đến hướng tương phản.
Vừa nghĩ mai sau sẽ được thoải mái ăn trộm món ngon, lại không bị trừng phạt gì, Tiểu Bạch Thự không khỏi cười rộ lên.
Phùng Thanh kì quái nhìn hắn: “Ngươi gì mà cười vui vẻ đến vậy?”
Đợi Tiểu Bạch Thự nói cho nghe rõ lý do, hắn càng thêm kì quái: “ Ai nói thiếu gia khoan dung? Ngài rất lợi hại đấy!”.
Bạch Thự không khỏi ngây người, hỏi bối rối: “ Nhưng…Không phải gặp địch quốc gian tế, Phùng Dạ Bạch chỉ sa thải hắn thôi sao?”
Ân…Chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch lại lừa gạt hắn?Phùng Dạ Bạch trình độ giảo hoạt như vậy, không phải là không có khả năng.
“ Đúng vậy, chỉ là sa thải thôi a~” Phùng Thanh ha hả cười.
“ Bất quá ngày hôm sau thiếu gia đã đem hắn giải đến hình bộ, bởi vì dù sao hắn bề ngoài có vẻ đáng thương nhưng bên trong thì gian nhân,đã giết chết bao nhiêu người của ta,cho nên hình bộ đại nhân mới lấy lòng căm phẫn, đối hắn đủ một trăm lẻ tám loại hình cụ,xới cả tổ tông bát đại của hắn,cho nên bây giờ hắn mới chỉ là phế nhân mà thôi…”.
Bạch Thự nghe nói như thế, nhất thời liền ngây dại: “ Đưa ….đưa đến hình bộ?Một trăm….linh tám….bát loại…hình cụ?”. Nhất thời hắn cả người run rẩy, hắn ôm lấy đầu nói: “ Không…Phùng Tổng Quản, ta không bán…Ta không bán thân cho Phùng Dạ Bạch nữa đâu…Đây là năm mươi lượng bạc hắn cho ta, ngươi giúp ta trả lại cho hắn, ta….”.
Chuột tinh đáng thương ( Bạch Thự) bị dọa cho đến mức run rẩy, tim đập sâu trong lồng ngực nhanh liên hồi.Phùng Thanh không những không cầm năm mươi lượng bạc mà còn đút trả vào túi hắn.Phùng Thanh bị bộ dáng buồn cười của hắn tác động, gỡ tay hắn đang ôm đầu mà thả xuống: “ Ngươi có làm gì đâu? Nhà chúng ta quy củ,hàng hóa bán ra cũng không đổi lại,đã mua hàng cũng không cho đổi ý.Ha ha, cho nên ngươi không rút lời được đâu”.
Nói rồi kéo Tiểu Bạch Thự vào trong phòng, lấy ra giấy bán mình: “ Ngươi yên tâm đi,hắn là địch quốc gian tế nên mới bị thiếu gia trừng phạt như vậy, về phần ngươi thì lúc nào cũng lo lắng đến chuyện ăn uống linh tinh, có gì đâu mà sợ? Chúng ta là Phùng gia hạ nhân, không nói đến chuyện kham khổ thì ở đây rất tốt, điểm tâm cũng không đến nông nỗi.”
Vừa nghe lời này, Bạch Thự vừa mới thu nhỏ người lại đã tức tốc đứng lên,nhất là câu cuối mà Phùng Thanh nói khiến hắn ảnh hưởng rất lớn, nghĩ đến hương vị ngọt ngào của đồ ăn mà bàn tay hắn bất giác cầm tờ giấy bán mình viết luôn cam kết.Nhưng chỉ có một điều mà Bạch Thự không biết, tờ giấy bán mình đồng nghĩa với việc từ nay về sau, vận mệnh của hắn và Phùng Dạ Bạch đã gắn kết với nhau, cùng liên hệ ở một chữ.
Việc quét tước thư phòng quả thật vô cùng thoải mái.Việc quát rác lau bụi đã có những tôi tớ khác làm, còn công việc của Tiểu Bạch Thự chỉ là cầm cây phất trần lăng xăng phủi bụi mà thôi.
Bắt đầu làm việc ngày đầu tiên: Bạch Thự phát hiện ra nơi hắn làm rất tốt.Như thế này: Phùng Dạ Bạch ngày ngày quả thật là rất thoải mái.Một ngày, bọn nha đầu ít nhất phải xuống thư phòng vài lần, dọn trà và điểm tâm phục vụ Phùng chủ.Tuy nhiên, việc đó và hắn không có gì quan hệ, nhưng mấu chốt ở chỗ: Phùng Dạ Bạch siêu bận rồi, uống một ngụm trà, ăn cái điểm tâm liền phải ra ngoài làm việc luôn.Còn hắn ở trong thư phòng liên tục, có thể làm gì tuỳ thích, kể cả việc ăn vụng đồ.Cái đó gọi là: Dạ Bạch không ăn thì hắn sẽ ăn thôi, haha….
Thỏa mãn lau miệng, Bạch Thự chén sạch bữa điểm tâm một cách no nê, trong lòng thầm tính xem còn mấy bữa điểm tâm nữa.Bình thường một ngày có năm bữa điểm tâm, đáng tiếc hôm nay Phùng Dạ Bạch ra ngoài cả ngày,có nghĩa là hắn chỉ được ăn có một bữa này mà thôi.Nghĩ đến đó, Bạch Thự liền tiếc nuối thở dài.
Ngay ở khi Bạch Thự thở dài, bỗng cánh cửa bị mở ra.
Vừa mới ăn vụng xong, Bạch Thự vội vàng thu phục nguyên dạng,chui tọt xuống gầm bàn.Hắn chỉ nghe thấy tiếng chân dồn dập, rồi sau đó là một thanh âm.
“ Phùng Tổng Quản, ta đã nói trong thư phòng có chuột mà ngươi không chịu tin.Xem, ta vừa mới bưng chỗ điểm tâm này cách đây nửa canh giờ,hiện tại đã bị ăn mất gần hết.Ngươi cũng nên tra hỏi Bạch Thự cho ra nhẽ.Điểm tâm thì không có gì, nhưng vạn nhất ta sợ con chuột hôi hám gây bệnh dịch linh tinh làm nhiễm thương chủ tử.Lúc đó chúng ta biết ăn nói ra sao?”
Bạch Thự ở dưới bàn trở mình xem thường, rồi dùng chính thanh âm nho nhỏ của mình phản bác: “ Cái gì?? Dám so sánh bọn chuột bẩn thỉu mang bệnh với ta sao?!! Ta là chuột bạch vừa sạch sẽ vừa đáng yêu (_ _!!), các ngươi cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ chẳng bao giờ lây bệnh cho Phùng Dạ Bạch của các ngươi…”
Lại nghe Phùng Thanh nghi hoặc nói: “ Ta cẩn thận có hỏi qua Tiểu Bạch Thự, hắn khẳng định không hề phát hiện ra con chuột nào ở đây.Ân…mà thực ta cũng nghi tên tiểu tử đó, có khi chính hắn ăn vụng cũng nên…”
Phùng Thanh nói chưa dứt lời đã bị Nha hoàn chen vào:
“Phùng Tổng Quản, Ngươi cũng hồ đồ a.Nào có con người ăn vụng mà có thể điệu bột vung vãi ra bàn được?còn đây, ngươi xem đi, cái bánh này làm gì có con ngươi ăn mà biến ra cái dạng này? Có con người nào có răng như vậy không?Nói vớ vẩn, ta vốn xuất thân nông thôn,đây chính là dấu răng chuột, bất quá, con chuột này khá lớn, nếu không đánh chết nó sớm chỉ sợ nó thành tinh….”
“Thành tinh” này hai chữ làm Bạch Thự thông minh cũng rùng mình: Ông trời,nha hoàn tỉ tỉ này cũng thật sự lợi hại a.Làm sao có người biết con chuột lớn có thể thành tinh đâu.Bất quá…Tiểu Bạch Thự cũng đã thành tinh rồi, từ hàng trăm năm trước.
Đang mải mê nghĩ ngợi, lại nghe nha hoàn kia oán hận nói: “ Hừ, con chuột đáng chết kia, ngươi cứ ăn đi,ăn nhiều cho đến khi răng ngươi dài thật dài ra, ta sẽ cho mấy con chích miêu tiến vào,xem ngươi chạy trốn đi đâu…”
Nàng nói xong, Phùng Thanh lại khó hiểu hỏi lại: “ Sao lại thế? Chuột ăn nhiều thức ăn mà răng dài ra sao?”
“ Đương nhiên.Phùng Tổng Quản, ngươi cũng không biết cả chuyện đó sao?Chuột ăn càng nhiều đồ ngọt răng càng dễ dài ra,có thể còn dài như sừng voi nữa.Đến lúc đó đừng nói là mèo, đến chúng ta còn có thể dễ dàng bẫy được”
Nha hoàn cười cười, cùng Phùng tổng quản bưng thực hạp lui ra ngoài.
Kỳ thật vừa nghe nha hoàn nói xong chuyện,xác định chung quanh không có người, Bạch Thự nghi hoặc lôi cái thân ục ịch ( ý là em ấy ăn lắm) ra ngoài,đến gần chiếc bàn có lọ bình hoa thủy tinh, soi xem kỳ thực răng mình có dài ra không.
Nhưng cái này lại gọi là: “ Tự kỉ ám thị”,dù răng Tiểu Bạch Thự không có tí nào biến đổi, không hiểu sao hắn vẫn thấy răng hắn có dài ra chút ít.Bỗng chốc cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng tìm cái gì khả dĩ có thể giúp hắn mài răng được.
Thời điểm này trời đã sang thu, trời cao vân đạm,gió thu thoảng qua khắp chốn.Hồ nước trong Phùng phủ sen cũng nở rộ, kết nên cực đại đài sen, phía sau là bao nhiêu cây cũng đều kết trái, nào táo, lê, sơn trà, hồng,…..Thứ gì cũng có.Nếu ở đây cả năm, ai cũng biết đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.Phùng Dạ Bạch cũng không keo kiệt, không đem mấy thứ này đi bán, mà để lại phủ cho gia nhân, hoặc đem làm vật biếu.Chính vì vậy, trong phủ ai ai cũng rất thích thời điểm hiếm có này.
Bất quá năm nay lại có hơi chút bất đồng, toàn bộ Phùng phủ trùm lên không khí nghi hoặc lo lắng,nguyên nhân cũng từ sự kiện trước, người trong Phùng phủ lại nghi ngờ là có gian tế.
Tất cả đều tập trung ở thư phòng, chủ yếu những người quan trọng trong phủ.Bạch Thự đáng ra không phải dự, nhưng vì là người quét tước thư phòng nên cũng bị giữ lại, kỳ thực hắn cũng rất muốn chuồn đi.Nhưng khả dĩ Phùng Dạ Bạch ngồi ngay bên cạnh hắn, dùng vẻ mặt anh tuấn quan sát khắp thư phòng, có lúc lại đảo mắt nhìn hắn làm mặt hắn cũng dần chuyển sang màu xanh mét.Đây không phải là thời điểm tốt để chuồn a.
Trước mặt Phùng Dạ Bạch là một đống phế chỉ (*), không, cũng không thể gọi là phế chỉ được vì chúng giờ cũng đã biến dạng, cái nham nhở, cái chỉ còn một mẩu ngắn,….Chúng chính là sổ sách quan trọng của Phùng gia cất giữ hàng bao năm nay.
Cả người Phùng Dạ Bạch như tỏa ra tà khí thấy rõ, hắn đang tức giận thực sự.Phùng Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào đống phế chỉ, rồi lại đảo mắt nhìn từng người một, dằn giọng.
“ Các ngươi nói cho ta biết….Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Những phế chỉ này Phùng gia ta cất giấu rất kĩ, để ở góc tối, có rất nhiều thứ che chắn, vì đâu vẫn có người tìm được,hơn nữa lại hủy hoại chúng?”
Bạch Thự chột dạ tiến tới tiến lui.Trong phòng này chỉ có hắn ra vào dọn dẹp,với lại đâu có gian tế vào một lần mà đã tìm được đúng đống phế chỉ này ngay.Chính là…Hắn không dám nói,hắn không thể nói cho Phùng Dạ Bạch, vì sợ răng mình dài ra mà hắn đã lục lung sách của hắn lên, thấy đống phế chỉ cất ở chỗ tối, tưởng là sách bỏ đi nên hắn mới đem cắn a.Hắn chỉ cắn, cắn vài nhát vào mấy quyển phế chỉ này thôi…Ngờ đâu hắn lại cắn cho chúng biến dạng cỡ này.
“ Bạch Thự, ngươi nói xem, ngươi trông coi căn phòng này, có sự vụ bất thường gì xảy ra không?”
Phùng Dạ Bạch bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu của Tiểu Bạch Thự mà soi xét.Bạch Thự mới đến đây vài ngày,hắn cũng không nghĩ Bạch Thự là thủ phạm của việc này.Không chừng tên gian tế nào đó lợi dụng, cố tình đẩy tội cho tên tiểu tử ngu ngơ khờ dại này.
Nghĩ đến đó, Phùng Dạ Bạch càng thêm tức giận.Đến cỡ này thì nhất định khi bắt được tên gian tế đó,Phùng Dạ Bạch sẽ bảo Trương đại nhân dùng một trăm linh tám loại cực hình đó hảo hảo chiêu đãi hắn, để cho hắn sống cũng không bằng chết.Phùng Dạ Bạch không phân rõ phải trái trong lòng mà quyết định luôn như thế, cũng không ngẫm lại xem hắn đối với Bạch Thự thập phần khác với người khác.
“ A….a…Ta…Ta…”
Bạch Thự trên mặt một mảnh bối rối, lại lắc đầu xua tay liên tục.Phùng Dạ Bạch nhíu mày nhìn vật nhỏ tám phần sợ hãi đang đứng trước mặt mình, lòng nghi hoặc không hiểu sao Tiểu Bạch Thự lại sợ hãi như thế?.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ