[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ
Chương 2-1: Đã tìm thấy, quyết phải bám theo! (thượng)
————————————————–
Lại nói Hương Xá, trong lúc đi theo tiểu Hầu gia kia đi tới Hầu phủ, suốt dọc theo đường đi bé xà chỉ trưng ra dáng vẻ đáng thương nhưng vẫn là điềm đạm, đáng yêu. Bạn dự tính trong đầu đợi cho đến khi đã nhập phủ, liền đem tiểu Hầu gia kia đùa bỡn khiến hắn chỉ có thể nhìn Hương Xá mà không mần ăn gì được, tựa như hầu tử ngậm đào nhưng không dám ăn. (Tiểu Anh: cái câu này sao giống ‘Mỡ treo miệng mèo’ nha!)
Đã gần đến buổi trưa nhưng tiểu Hầu gia không dùng cơm, mà lại kéo Hương Xá đến cái phòng ngủ phô trương của hắn. Ngay khi cho tất cả hạ nhân lui xuống, hắn ta liền lập tức khóa cánh cửa phòng lại, hướng về Hương Xá mà cười *** đãng nói: “Tiểu bảo bối ngươi a, ngươi thật đúng là bảo bối, đến, mau tới đây ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng. Lúc nãy trên đường hồi phủ, bộ dáng của ngươi thật khiến ta nóng lòng muốn chết a.”
“A, tiểu Hầu gia, ngươi muốn làm gì ta?” vừa nói, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Hương Xá liền phát ra ánh nhìn kinh hãi, chân cứ vậy lùi ra sau, đến khi đụng phải cạnh cái giường lớn lộng lẫy sau lưng liền ngã xuống: “Không…… Không thể a tiểu Hầu gia, ngươi đã nói là cho ta làm nô bộc mà, ngươi…… ngươi không thể làm như vậy a.” bạn xà vừa nói vừa kéo thân mình ngày càng lùi vào bên trong giường, lại càng khiến vẻ ma mị của bạn tăng lên thập phần. (_ _!!)
“Ngươi thật là mau quên nha, rõ ràng đã nói bổn Hầu gia cấp ngươi làm cái gì ngươi liền làm ngay cái đó. Ta đang muốn đem ngươi dưới thân hầu hạ gia ta một phen, ngươi dám cự tuyệt?” nói xong, tên sắc lang không biết sống chết kia tiến về phía bạn Xà xinh đẹp. Hắn vốn rất thích đem nạn nhân ra đùa bỡn trước khi ‘ăn’, nhìn bọn họ sợ hãi rơi lệ cầu xin, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hương Xá đương nhiên là nhìn thấu được tâm tư của hắn, liền vờ anh anh khóc, còn cố gắng kháng cự lại móng vuốt con sắc lang đang ngày càng vươn ra. Trong nháy mắt quần áo trên người bạn đã bị giật xuống, lộ ra hơn phân nửa thân hình trắng nõn như tuyết cùng mùi thơm thoang thoảng của da thịt khiến hắn càng thêm khoái trá.
“Ô ô ô, tiểu vương gia, không được a, không được a, ngươi không thể làm như vậy.” Hương Xá vừa khóc vừa kêu, nhưng trong lòng cũng đã không kiên nhẫn: Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi còn chần chờ gì nữa? Trông ta có vẻ yếu đuối lắm hay sao mà đòi đem ta đặt dưới thân hả? Đòi cái gì mà đòi, muốn ta bị tiêu hao thể thực hay sao đây?
Đương nhiên, Hương Xá tuyệt đối sẽ không vì loại người này mà làm mất cơ hội phi tiên. Trong mười hai con yêu ở Vụ Ẩn Sơn, nói về cái chuyện nam nữ đương nhiên xà ta là số 1 nha. Mà cũng chỉ có Hắc xà tinh biết được phương pháp thải dương bổ dương (dùng ‘dương’ để bồi bổ dương khí a~). Bạn không tính sẽ cùng Hầu gia giao hoan thực sự, nhưng cũng sẽ không ủy khuất chính mình mà dùng miệng hấp thụ, chỉ cần cái tên sắc lang này đem hắn nhào dưới thân bạn sẽ nắm cái thằng nhỏ của hắn mà trảo thì dương khí trong cơ thể hắn tự nhiên sẽ cuồn cuộn thoát ra, xà khi đó có thể hấp thụ hết thảy của hắn.
Cuối cùng tên hỗn đản sắc lang kia tựa hồ cũng thấm mệt (do ham hố), Hương Xá cũng ra vẻ như chống đỡ hết nổi khiến cả người ngã nhào trên giường, lệ quang nhiều điểm tinh tế đến mê người.
“Cục cưng à, đợi ta, ta đến đây.” tên sắc lang kia nước miếng chảy ròng, đem lực mà đè Hương Xá xuống. Sau đó hắn chậm rãi nâng thân lên, từ từ xoay người bạn xà bảo bối lại.
Đột nhiên Hương Xá cảm giác được trong phòng có thêm một người, trong lòng cũng thầm kinh ngạc về võ công của hắn, phải thấy cái bóng người sau lưng tên Hầu gia bạn mới giật mình. Thêm nữa, từ trên người hắn ta không ngừng phát ra luồng sát khí kinh người, nếu không thì chắc đến khi tên sắc lang bị hút hết dương khí có lẽ bạn vẫn còn chưa phát hiện ra hắn ta.
“Ngươi là ai?” từ phía sau có thể thấy được toàn thân Hầu gia đang run rẩy, trong giọng nói cũng đầy sự phòng bị, đủ thấy chuyện này nghiêm trọng như thế nào.
“Sát thủ cốc chủ– Hướng Thiên Nhai.” người vừa tới từng chữ từng chữ gằn giọng nói, ngữ điệu cứng nhắc, lạnh lùng.
“Sát thủ cốc chủ?” sắc lang Hầu gia kêu to: “Ngươi… ngươi… ngươi…… Ta như thế nào đắc tội ngươi? Hay…… hay là có ai muốn mua mạng của ta? Không…… Không đúng, ai có thể thuê được ngươi,…… Ngươi…… Ngươi nói, bọn họ…… bọn họ trả ngươi bao nhiêu…… Ta có thể ra nhiều gấp hai…… Không, gấp ba cho ngươi……”
Chậc chậc, gặp phải gã sát thủ lợi hại như vậy hắn ngay cả nói cũng không thể nói chuyện cho rõ ràng được a~ (tiểu Anh: chết tới nơi, ai mà còn bình tĩnh được như bạn chứ!), nhân loại đúng là một đám hèn nhát, yếu đuối như vậy.
Hương Xá liền thu lại dáng vẻ khiếp nhược, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gấm chuẩn bị xem diễn. Trên người bạn vẫn như cũ là kín kín hở hở một cảnh xuân phơi phới, bạn thầm tính kế tiếp sẽ quyến rũ cái gã sát thủ kia, tốt nhất có thể hấp thụ cả hai gã nam nhân dương khí trà trề kia: Ha hả, tự dưng lại có thêm con mồi tự dẫn xác tới, chuyến này ta lời to.
Thế nhưng, bạn hí hửng chưa được bao lâu, niềm sung sướng của bạn chợt tắt ngấm. Vì sao ư? Khi bạn khẽ liếc nhìn qua thân Hầu gia để nhìn rõ diện mạo của gã sát thủ, tuy y thoa (áo rách) đã đổi thành một bộ hắc y nguyên vẹn, nhưng dáng vẻ lạnh lùng vô tình này, sát khí kinh người kia, đúng là người ấy, chính là hắn! Hương xá bất chợt bị chấn động, cơ hồ muốn hét lên.
Hướng Thiên Nhai vô tình liếc qua trên người Hương Xá, khiến bạn không khỏi giật mình suýt chút nữa đứng thẳng dậy, nhưng rồi xà ta nghĩ lại đối tình cảnh hiện tại thì không nên tỏ ra mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy, Hắc xà tinh buông thỏng cánh tay, một lần nữa diễn ra bộ dạng yếu đuối, đáng yêu, trong lòng thầm rên: Khổ rồi, cái này rõ ràng là đang thử khả năng diễn xuất thiên phú của ta, thật là phiền a, ô ô ô… (tiểu Anh: Cho đi làm diễn viên Hollywood nha, chịu không?)
Sự thật chứng minh, Hướng Thiên Nhai thật có năng lực có thể khiến cho tiểu Hầu gia sợ hãi đến như vậy.
Hương Xá chỉ biết trơ mắt nhìn anh sát thủ chĩa mũi kiếm vào yết hầu của sắc lang Hầu gia, một dòng máu cũng theo đó chảy xuống – tốc độ của anh sát thủ thực sự là rất mau lẹ: Ô ô ô, ta xin ngươi, tốt xấu gì cũng khoan xử hắn, cho bản xà có cơ hội mà hút hết dương khí của hắn rồi muốn làm gì thì làm a!
Nhưng sự thực vẫn là sự thực, khiến cho tiểu xà một phen thất vọng. Đường kiếm cao siêu kia đã lướt qua, để lại một vệt màu đỏ trên cổ gã Hầu gia. Hương Xá liếc mắt đã thấy tên Hầu gia sắc lang đã ra người thiên cổ, chỉ tiếc là vẫn chưa kiếm chác gì được từ trên người hắn mà thôi!
Hương Xá đau lòng nghĩ: Suốt cả ngày vắt óc suy tính, một tia dương khí vẫn chưa kịp hấp thụ, thực có chút mệt mỏi a. Tiểu xà vừa nghĩ vừa nhìn Hướng Thiên Nhai mặt không biến sắc vẫn còn đứng đó. Ngay khi vừa ánh mắt vừa chạm đến gương mặt anh tuấn của bạn Hướng, tiểu xà mới bất chợt hồi phục lại tinh thần.
Người chết thì dù sao cũng đã chết, nhưng cũng không thể lần nữa bỏ qua anh đẹp trai trước mặt, nếu không thì thật sự ủy khuất chính bản thân mình quá. Nghĩ thế, tinh thần Hương Xá lại phấn chấn lên, liền tiếp theo bước xuống, tiến đến trước mặt Hướng Thiên Nhai quỳ xuống: “Ân công, đa tạ ân công, nếu không có ân công ta hôm nay không khỏi bị tên cầm thú này vũ nhục, vận mệnh chắc cũng từ đây mà chấm dứt, ân công……”. Bạn xà nắm ngay cơ hội, tiến lên định nắm lấy góc áo của Hướng Thiên Nhai, kế tiếp liền có thể thuận lợi trình diễn tiết mục ‘lấy thân báo đáp’. (Tiểu Anh: Có cái chiêu này tối ngày đem ra xài. Đồ không biết xấu hổ o.O)
Hướng Thiên Nhai nhướng mày nghĩ thầm: Cái gì cầm thú? Vũ nhục cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nam thiếp hắn sao? Mới vừa rồi còn thấy ngươi khóc thương tâm như vậy, ta còn tưởng đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi. Hắn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là ngoài miệng nửa lời cũng không nói ra, chỉ lạnh lùng nhìn Hương Xá.
Hương Xá ta là ai chứ, đường đường là một hắc xà tinh, là một trong mười hai yêu tinh thông minh nhất (Tác giả: Đương nhiên, đây là do cả đám mười hai đứa đều tự cho mình như vậy a~), nhìn qua Thiên Nhai một cái liền biết bạn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Ân công? Người…… Người chẳng lẽ cho rằng là ta tự nguyện sao? Người nghĩ rằng ta là nam thiếp của hắn hay sao? A, ta chỉ hận không thể lột da tên cầm thú này, ăn tươi nuốt sống hắn.” Hương Xá nắm chặt tay, làm ra vẻ mặt thống khổ, bi ai kể lể: “Ta vốn là bán mình táng phụ, những tưởng hắn mua ta về làm nô bộc. Ai ngờ…… Ai ngờ cái tên cầm thú này……” chưa nói dứt câu, cái bóng đen trước mặt liền động đậy. Tiểu xà ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Hướng Thiên Nhai đã nhảy ra ngoài cửa sổ đi mất.
“Đừng a…… Ân công…… Chờ ta với……”. Thật là, ta còn chưa kịp lấy thân báo đáp, sao ngươi nỡ nào chạy mất tiêu – Hương Xá ở trong lòng la lên. Sau đó bạn đứng thẳng người lên, cúi đầu nhìn nhìn: Không phải quần áo đang trong tình trạng ‘mời gọi’ sao, tư thế cùng giọng nói đều là tuyệt đối quyến rũ mê người, tại sao cái tên Hướng Thiên Nhai kia lại làm như không thấy, nhẫn tâm đem bạn rắn xinh đẹp đang đau khổ khóc than mà ném qua một bên rồi chạy mất.
“Hướng.Thiên.Nhai, ta tuyệt đối không tin ta không có khả năng chinh phục được ngươi.” Hương Xá ở phòng trong dậm dậm chân: “Ngươi đợi đấy, cho dù ngươi là một lão thụ tinh vạn niên ta sớm muộn gì cũng có cách làm cho ngươi phải nở hoa.” (tiểu Anh: Cái này ý nói là cho dù là chuyện không thể xảy ra, bạn quyết làm cho nó phải xảy ra) tiểu xà căm giận la lên, lại đá tiểu Hầu gia đang ngoắc ngoải trên mặt đất một cước, oán hận mắng: “Phi, nhìn ngươi bộ dáng cũng mạnh khỏe lắm, dè đâu cũng chỉ là một gã vô dụng chỉ có cái mã bên ngoài, ngươi không thể trụ thêm một lát rồi muốn chết sao cũng được hay sao? Làm cho hắc xà tinh ta diễn không công rồi!”.Xà ta nói xong, nhịn không được lại đá hắn thêm một cước cho hả giận, chợt nghe thấy phía tiền viện truyền đến tiếng người, vì vậy cũng vội bắt chước theo Hướng Thiên Nhai nhảy qua cửa sổ bay đi ra ngoài.
Hương Xá từ trên đám mây đưa mắt dáo dác quan sát khắp nơi. Lúc nãy, bạn xà đã âm thầm hạ “Nhất lũ diêu hương” trên người Hướng Thiên Nhai, đó là một loại mê hương mà bạn đã tốn công đặc chế hồi còn ở Vụ Ẩn Sơn. Đó là một loại bột phấn vô sắc, chỉ cần hướng đến đối tượng búng ra một phát – dù chỉ là một lượng rất nhỏ – liền kể từ đó về sau, cho dù đối tượng ở cách xa bao nhiêu, Hương Xá điều có thể dựa vào đó mà tìm đến.
Khinh công của Hướng Thiên Nhai ngay cả Hương Xá cũng theo không kịp, nhưng bạn ấy vẫn kiên trì bám theo vết tích mà mình đã để lại trên người Thiên Nhai, liên tục lần theo dấu vết đến sắc trời hoàn toàn đen kịt, mới nhìn thấy bóng dáng Thiên Nhai đột ngột dừng lại.
Từ trong đám mây nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một ngôi miếu cũ kỹ, đổ nát không thể tả thấp thoáng nằm giữa rừng cây.
Hướng Thiên Nhai nắm chặt thanh kiếm, lắc mình tiến vào trong cổ miếu. Tiếp đó, từ trong miếu phát ra một tia ánh sáng. Bất quá đây là chốn cổ tự thâm sâm (rừng thiên nước độc), dù cho có ánh sáng nhưng cũng vẫn khiến cho người ta không khỏi cảm giác âm u, lạnh lẽo.
Hương Xá hạ đám mây thấp xuống, cẩn thận ngồi trong đấy tính tính toán toán. Tính suốt nửa ngày, bạn xà quyết định xốc lại xiêm, làm rối mái tóc, sau đó nhảy xuống đất. Kế tiếp, lại dùng một ít bụi gai đem toàn thân các nơi quần áo xé rách mấy chỗ, đương nhiên, trên người cũng thêm hơn mười vết thương nho nhỏ, khiến cho vô số những vệt hồng hồng nổi lên trên làn da trắng mịn của bạn, nam nhân nhìn thấy mà không nổi lòng ham muốn mới là chuyện lạ.
Hương Xá xem xét lại toàn thân một lần nữa, tự nhận là đã thập phần hoàn mỹ, lúc này mới bắt đầu cất tiếng khóc anh anh (rên rỉ, khóc than), hướng đến bên cổ tự rêu phong mà chạy tới: Hắc hắc, Hướng Thiên Nhai à Hướng Thiên Nhai, cho dù hiện giờ ngươi lòng dạ sắt đá đến cỡ nào, lão tử ta cũng muốn đem ngươi hóa thành cọng bún, ngươi chờ đấy.
Lòng tràn đầy niềm tin, bạn xà bước lên bậc thềm cuối cùng của cổ tự, sau đó “Phanh” một tiếng, cánh cửa cổ tự bị mở bung ra, tiểu Xá kinh hoảng la to: “Có ai không? Có vị sư phụ nào có lòng hảo tâm cứu ta với? Ô ô ô, mau cứu, cứu ta đi.”
Trong đền, cây đuốc đã tắt tự lúc nào, Hướng Thiên Nhai đang nằm ngủ say ở dưới bàn thờ, dù vậy hắn đã từ sớm nghe thấy tiếng bước chân lên thềm đá âm thanh ‘ồ ồ’ thở dốc. Bất quá hắn không thèm để ý tới, vì đối với những chuyện không có liên quan, hắn không bao giờ lãng phí năng lượng mà ra tay giải quyết.
Cho đến cánh cửa bị đẩy ra, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, hắn mới đột ngột mở to mắt, từ trong con ngươi phát ra những tia tinh quang, rồi quyết định bế khí không nhúc nhích. Thật muốn xem tuyệt mỹ thiếu niên này ‘tình cờ’ tìm tới nơi này như vậy, muốn diễn trò gì trước mặt hắn đây?
Người đâu hết rồi? Chết hết cả rồi sao? Rõ ràng chính là đã vào trong miếu này mà. Hương Xá trong lòng oán hận nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn không kém phần nũng nịu kinh hoàng kêu la: “Sư phụ a, có người ở đây không? Hòa thượng, sư phụ trong miếu a, có một đám ác bá đang truy đuổi ta, làm ơn ra cứu ta với, sư phụ a.”
Hướng Thiên Nhai nghe đến đây suýt chút nữa cười ra tiếng: cái gã tuyệt mỹ thiếu niên ngu ngốc này ngay cả làm một tên gian tế loại bét cũng không đủ tư cách. Nếu thật sự mảnh mai yếu đuối như vẻ ngoài thì làm cách nào mà có thể thoát khỏi cái đám ác bá cơ chứ! Thật là, cái loại nói dóc mà không sợ thiên lôi giáng cho một búa, chỉ có kẻ ngốc mới tin được ngươi. (tiểu Anh: Haizz, tại bạn xà õng ẹo quá mà, còn tự cho mình là thông minh nữa a~)
Hương Xá tuy rằng là Hắc xà tinh, rất am hiểu cách thức quyến rũ, nhưng dù đầu óc thông minh (tiểu Anh: thiệt hông đó) đến đâu hàng ngày cứ tiếp xúc với cái con thảo long ngu ngốc, con hổ lơ ngơ, cùng con chuột vớ vẩn kia khó trách đầu óc cũng trở nên trì độn theo. Huống chi bạn căn bản chưa bao giờ ở hồng trần cùng con người tiếp xúc qua, nào biết đâu rằng lòng người hiểm ác giả dối vô cùng, vẫn còn tự cho mình khả năng ứng biến vô cùng hoàn hảo.
Hướng Thiên Nhai hiện giờ đã không còn buồn ngủ nữa, dù gì hắn cũng là sát thủ cốc chủ, từ trước đến giờ luôn lãnh đạm vô tình. Thế nhưng giờ này, ngay bên trong ngôi cổ miếu cô quạnh, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên giúp hắn nghe hát miễn phí, hắn có muốn không nghe cũng phải nghe, vậy thì cứ hảo hảo mà từ từ thưởng thức. Nghĩ đến đây, hắn liền điều chỉnh tư thế cho thoải mái sẵn sang nghe ‘hài kịch’.
Nhưng mà bạn Thiên Nhai lại không biết Hương Xá là yêu tinh, lặn lội cả nữa ngày tìm đến cái miếu hoang này không phải là biểu diễn miễn phí cho hắn xem.
Hương xá đã sớm xác định Hướng Thiên Nhai ở dưới bàn thờ, chính là không biết nên như thế nào mới có thể bắt hắn xuất đầu lộ diện, dù gì thì hiện giờ bạn cũng đang là một bộ dạng yếu ớt, đáng thương cần người che chở.
Lúc này vừa nghe Hướng Thiên Nhai khẽ động đậy, không khỏi tức giận trong lòng, thầm nghĩ: Cái tên hỗn đản nhà ngươi, xem ta chật vật cầu cứu như vậy thú vị lắm sao mà còn chưa chịu ra? Được, nếu ngươi muốn xem, ta sẽ diễn cho ngươi xem.
Nghĩ đến đây, liền từ từ tiến tới bên cạnh bàn thờ miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Ai, số ta thật đáng thương a, thân cô thế cô trôi giạt bốn phương, hôm nay lại còn truy đuổi đến lạc tại cái miếu hoang này, người cũng không thấy một ai. Ở đây cũng chỉ có cái bàn thờ xem ra cũng là chỗ tốt để ẩn thân, ít nhất nếu bọn chúng có đuổi tới đây cũng sẽ không tìm thấy ta.” nói xong liền vén tấm trải bàn lên, kế tiếp tiền chui vào bên dưới.
“ A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
Lại nói Hương Xá, trong lúc đi theo tiểu Hầu gia kia đi tới Hầu phủ, suốt dọc theo đường đi bé xà chỉ trưng ra dáng vẻ đáng thương nhưng vẫn là điềm đạm, đáng yêu. Bạn dự tính trong đầu đợi cho đến khi đã nhập phủ, liền đem tiểu Hầu gia kia đùa bỡn khiến hắn chỉ có thể nhìn Hương Xá mà không mần ăn gì được, tựa như hầu tử ngậm đào nhưng không dám ăn. (Tiểu Anh: cái câu này sao giống ‘Mỡ treo miệng mèo’ nha!)
Đã gần đến buổi trưa nhưng tiểu Hầu gia không dùng cơm, mà lại kéo Hương Xá đến cái phòng ngủ phô trương của hắn. Ngay khi cho tất cả hạ nhân lui xuống, hắn ta liền lập tức khóa cánh cửa phòng lại, hướng về Hương Xá mà cười *** đãng nói: “Tiểu bảo bối ngươi a, ngươi thật đúng là bảo bối, đến, mau tới đây ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng. Lúc nãy trên đường hồi phủ, bộ dáng của ngươi thật khiến ta nóng lòng muốn chết a.”
“A, tiểu Hầu gia, ngươi muốn làm gì ta?” vừa nói, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Hương Xá liền phát ra ánh nhìn kinh hãi, chân cứ vậy lùi ra sau, đến khi đụng phải cạnh cái giường lớn lộng lẫy sau lưng liền ngã xuống: “Không…… Không thể a tiểu Hầu gia, ngươi đã nói là cho ta làm nô bộc mà, ngươi…… ngươi không thể làm như vậy a.” bạn xà vừa nói vừa kéo thân mình ngày càng lùi vào bên trong giường, lại càng khiến vẻ ma mị của bạn tăng lên thập phần. (_ _!!)
“Ngươi thật là mau quên nha, rõ ràng đã nói bổn Hầu gia cấp ngươi làm cái gì ngươi liền làm ngay cái đó. Ta đang muốn đem ngươi dưới thân hầu hạ gia ta một phen, ngươi dám cự tuyệt?” nói xong, tên sắc lang không biết sống chết kia tiến về phía bạn Xà xinh đẹp. Hắn vốn rất thích đem nạn nhân ra đùa bỡn trước khi ‘ăn’, nhìn bọn họ sợ hãi rơi lệ cầu xin, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hương Xá đương nhiên là nhìn thấu được tâm tư của hắn, liền vờ anh anh khóc, còn cố gắng kháng cự lại móng vuốt con sắc lang đang ngày càng vươn ra. Trong nháy mắt quần áo trên người bạn đã bị giật xuống, lộ ra hơn phân nửa thân hình trắng nõn như tuyết cùng mùi thơm thoang thoảng của da thịt khiến hắn càng thêm khoái trá.
“Ô ô ô, tiểu vương gia, không được a, không được a, ngươi không thể làm như vậy.” Hương Xá vừa khóc vừa kêu, nhưng trong lòng cũng đã không kiên nhẫn: Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi còn chần chờ gì nữa? Trông ta có vẻ yếu đuối lắm hay sao mà đòi đem ta đặt dưới thân hả? Đòi cái gì mà đòi, muốn ta bị tiêu hao thể thực hay sao đây?
Đương nhiên, Hương Xá tuyệt đối sẽ không vì loại người này mà làm mất cơ hội phi tiên. Trong mười hai con yêu ở Vụ Ẩn Sơn, nói về cái chuyện nam nữ đương nhiên xà ta là số 1 nha. Mà cũng chỉ có Hắc xà tinh biết được phương pháp thải dương bổ dương (dùng ‘dương’ để bồi bổ dương khí a~). Bạn không tính sẽ cùng Hầu gia giao hoan thực sự, nhưng cũng sẽ không ủy khuất chính mình mà dùng miệng hấp thụ, chỉ cần cái tên sắc lang này đem hắn nhào dưới thân bạn sẽ nắm cái thằng nhỏ của hắn mà trảo thì dương khí trong cơ thể hắn tự nhiên sẽ cuồn cuộn thoát ra, xà khi đó có thể hấp thụ hết thảy của hắn.
Cuối cùng tên hỗn đản sắc lang kia tựa hồ cũng thấm mệt (do ham hố), Hương Xá cũng ra vẻ như chống đỡ hết nổi khiến cả người ngã nhào trên giường, lệ quang nhiều điểm tinh tế đến mê người.
“Cục cưng à, đợi ta, ta đến đây.” tên sắc lang kia nước miếng chảy ròng, đem lực mà đè Hương Xá xuống. Sau đó hắn chậm rãi nâng thân lên, từ từ xoay người bạn xà bảo bối lại.
Đột nhiên Hương Xá cảm giác được trong phòng có thêm một người, trong lòng cũng thầm kinh ngạc về võ công của hắn, phải thấy cái bóng người sau lưng tên Hầu gia bạn mới giật mình. Thêm nữa, từ trên người hắn ta không ngừng phát ra luồng sát khí kinh người, nếu không thì chắc đến khi tên sắc lang bị hút hết dương khí có lẽ bạn vẫn còn chưa phát hiện ra hắn ta.
“Ngươi là ai?” từ phía sau có thể thấy được toàn thân Hầu gia đang run rẩy, trong giọng nói cũng đầy sự phòng bị, đủ thấy chuyện này nghiêm trọng như thế nào.
“Sát thủ cốc chủ– Hướng Thiên Nhai.” người vừa tới từng chữ từng chữ gằn giọng nói, ngữ điệu cứng nhắc, lạnh lùng.
“Sát thủ cốc chủ?” sắc lang Hầu gia kêu to: “Ngươi… ngươi… ngươi…… Ta như thế nào đắc tội ngươi? Hay…… hay là có ai muốn mua mạng của ta? Không…… Không đúng, ai có thể thuê được ngươi,…… Ngươi…… Ngươi nói, bọn họ…… bọn họ trả ngươi bao nhiêu…… Ta có thể ra nhiều gấp hai…… Không, gấp ba cho ngươi……”
Chậc chậc, gặp phải gã sát thủ lợi hại như vậy hắn ngay cả nói cũng không thể nói chuyện cho rõ ràng được a~ (tiểu Anh: chết tới nơi, ai mà còn bình tĩnh được như bạn chứ!), nhân loại đúng là một đám hèn nhát, yếu đuối như vậy.
Hương Xá liền thu lại dáng vẻ khiếp nhược, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gấm chuẩn bị xem diễn. Trên người bạn vẫn như cũ là kín kín hở hở một cảnh xuân phơi phới, bạn thầm tính kế tiếp sẽ quyến rũ cái gã sát thủ kia, tốt nhất có thể hấp thụ cả hai gã nam nhân dương khí trà trề kia: Ha hả, tự dưng lại có thêm con mồi tự dẫn xác tới, chuyến này ta lời to.
Thế nhưng, bạn hí hửng chưa được bao lâu, niềm sung sướng của bạn chợt tắt ngấm. Vì sao ư? Khi bạn khẽ liếc nhìn qua thân Hầu gia để nhìn rõ diện mạo của gã sát thủ, tuy y thoa (áo rách) đã đổi thành một bộ hắc y nguyên vẹn, nhưng dáng vẻ lạnh lùng vô tình này, sát khí kinh người kia, đúng là người ấy, chính là hắn! Hương xá bất chợt bị chấn động, cơ hồ muốn hét lên.
Hướng Thiên Nhai vô tình liếc qua trên người Hương Xá, khiến bạn không khỏi giật mình suýt chút nữa đứng thẳng dậy, nhưng rồi xà ta nghĩ lại đối tình cảnh hiện tại thì không nên tỏ ra mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy, Hắc xà tinh buông thỏng cánh tay, một lần nữa diễn ra bộ dạng yếu đuối, đáng yêu, trong lòng thầm rên: Khổ rồi, cái này rõ ràng là đang thử khả năng diễn xuất thiên phú của ta, thật là phiền a, ô ô ô… (tiểu Anh: Cho đi làm diễn viên Hollywood nha, chịu không?)
Sự thật chứng minh, Hướng Thiên Nhai thật có năng lực có thể khiến cho tiểu Hầu gia sợ hãi đến như vậy.
Hương Xá chỉ biết trơ mắt nhìn anh sát thủ chĩa mũi kiếm vào yết hầu của sắc lang Hầu gia, một dòng máu cũng theo đó chảy xuống – tốc độ của anh sát thủ thực sự là rất mau lẹ: Ô ô ô, ta xin ngươi, tốt xấu gì cũng khoan xử hắn, cho bản xà có cơ hội mà hút hết dương khí của hắn rồi muốn làm gì thì làm a!
Nhưng sự thực vẫn là sự thực, khiến cho tiểu xà một phen thất vọng. Đường kiếm cao siêu kia đã lướt qua, để lại một vệt màu đỏ trên cổ gã Hầu gia. Hương Xá liếc mắt đã thấy tên Hầu gia sắc lang đã ra người thiên cổ, chỉ tiếc là vẫn chưa kiếm chác gì được từ trên người hắn mà thôi!
Hương Xá đau lòng nghĩ: Suốt cả ngày vắt óc suy tính, một tia dương khí vẫn chưa kịp hấp thụ, thực có chút mệt mỏi a. Tiểu xà vừa nghĩ vừa nhìn Hướng Thiên Nhai mặt không biến sắc vẫn còn đứng đó. Ngay khi vừa ánh mắt vừa chạm đến gương mặt anh tuấn của bạn Hướng, tiểu xà mới bất chợt hồi phục lại tinh thần.
Người chết thì dù sao cũng đã chết, nhưng cũng không thể lần nữa bỏ qua anh đẹp trai trước mặt, nếu không thì thật sự ủy khuất chính bản thân mình quá. Nghĩ thế, tinh thần Hương Xá lại phấn chấn lên, liền tiếp theo bước xuống, tiến đến trước mặt Hướng Thiên Nhai quỳ xuống: “Ân công, đa tạ ân công, nếu không có ân công ta hôm nay không khỏi bị tên cầm thú này vũ nhục, vận mệnh chắc cũng từ đây mà chấm dứt, ân công……”. Bạn xà nắm ngay cơ hội, tiến lên định nắm lấy góc áo của Hướng Thiên Nhai, kế tiếp liền có thể thuận lợi trình diễn tiết mục ‘lấy thân báo đáp’. (Tiểu Anh: Có cái chiêu này tối ngày đem ra xài. Đồ không biết xấu hổ o.O)
Hướng Thiên Nhai nhướng mày nghĩ thầm: Cái gì cầm thú? Vũ nhục cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nam thiếp hắn sao? Mới vừa rồi còn thấy ngươi khóc thương tâm như vậy, ta còn tưởng đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi. Hắn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là ngoài miệng nửa lời cũng không nói ra, chỉ lạnh lùng nhìn Hương Xá.
Hương Xá ta là ai chứ, đường đường là một hắc xà tinh, là một trong mười hai yêu tinh thông minh nhất (Tác giả: Đương nhiên, đây là do cả đám mười hai đứa đều tự cho mình như vậy a~), nhìn qua Thiên Nhai một cái liền biết bạn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Ân công? Người…… Người chẳng lẽ cho rằng là ta tự nguyện sao? Người nghĩ rằng ta là nam thiếp của hắn hay sao? A, ta chỉ hận không thể lột da tên cầm thú này, ăn tươi nuốt sống hắn.” Hương Xá nắm chặt tay, làm ra vẻ mặt thống khổ, bi ai kể lể: “Ta vốn là bán mình táng phụ, những tưởng hắn mua ta về làm nô bộc. Ai ngờ…… Ai ngờ cái tên cầm thú này……” chưa nói dứt câu, cái bóng đen trước mặt liền động đậy. Tiểu xà ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Hướng Thiên Nhai đã nhảy ra ngoài cửa sổ đi mất.
“Đừng a…… Ân công…… Chờ ta với……”. Thật là, ta còn chưa kịp lấy thân báo đáp, sao ngươi nỡ nào chạy mất tiêu – Hương Xá ở trong lòng la lên. Sau đó bạn đứng thẳng người lên, cúi đầu nhìn nhìn: Không phải quần áo đang trong tình trạng ‘mời gọi’ sao, tư thế cùng giọng nói đều là tuyệt đối quyến rũ mê người, tại sao cái tên Hướng Thiên Nhai kia lại làm như không thấy, nhẫn tâm đem bạn rắn xinh đẹp đang đau khổ khóc than mà ném qua một bên rồi chạy mất.
“Hướng.Thiên.Nhai, ta tuyệt đối không tin ta không có khả năng chinh phục được ngươi.” Hương Xá ở phòng trong dậm dậm chân: “Ngươi đợi đấy, cho dù ngươi là một lão thụ tinh vạn niên ta sớm muộn gì cũng có cách làm cho ngươi phải nở hoa.” (tiểu Anh: Cái này ý nói là cho dù là chuyện không thể xảy ra, bạn quyết làm cho nó phải xảy ra) tiểu xà căm giận la lên, lại đá tiểu Hầu gia đang ngoắc ngoải trên mặt đất một cước, oán hận mắng: “Phi, nhìn ngươi bộ dáng cũng mạnh khỏe lắm, dè đâu cũng chỉ là một gã vô dụng chỉ có cái mã bên ngoài, ngươi không thể trụ thêm một lát rồi muốn chết sao cũng được hay sao? Làm cho hắc xà tinh ta diễn không công rồi!”.Xà ta nói xong, nhịn không được lại đá hắn thêm một cước cho hả giận, chợt nghe thấy phía tiền viện truyền đến tiếng người, vì vậy cũng vội bắt chước theo Hướng Thiên Nhai nhảy qua cửa sổ bay đi ra ngoài.
Hương Xá từ trên đám mây đưa mắt dáo dác quan sát khắp nơi. Lúc nãy, bạn xà đã âm thầm hạ “Nhất lũ diêu hương” trên người Hướng Thiên Nhai, đó là một loại mê hương mà bạn đã tốn công đặc chế hồi còn ở Vụ Ẩn Sơn. Đó là một loại bột phấn vô sắc, chỉ cần hướng đến đối tượng búng ra một phát – dù chỉ là một lượng rất nhỏ – liền kể từ đó về sau, cho dù đối tượng ở cách xa bao nhiêu, Hương Xá điều có thể dựa vào đó mà tìm đến.
Khinh công của Hướng Thiên Nhai ngay cả Hương Xá cũng theo không kịp, nhưng bạn ấy vẫn kiên trì bám theo vết tích mà mình đã để lại trên người Thiên Nhai, liên tục lần theo dấu vết đến sắc trời hoàn toàn đen kịt, mới nhìn thấy bóng dáng Thiên Nhai đột ngột dừng lại.
Từ trong đám mây nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một ngôi miếu cũ kỹ, đổ nát không thể tả thấp thoáng nằm giữa rừng cây.
Hướng Thiên Nhai nắm chặt thanh kiếm, lắc mình tiến vào trong cổ miếu. Tiếp đó, từ trong miếu phát ra một tia ánh sáng. Bất quá đây là chốn cổ tự thâm sâm (rừng thiên nước độc), dù cho có ánh sáng nhưng cũng vẫn khiến cho người ta không khỏi cảm giác âm u, lạnh lẽo.
Hương Xá hạ đám mây thấp xuống, cẩn thận ngồi trong đấy tính tính toán toán. Tính suốt nửa ngày, bạn xà quyết định xốc lại xiêm, làm rối mái tóc, sau đó nhảy xuống đất. Kế tiếp, lại dùng một ít bụi gai đem toàn thân các nơi quần áo xé rách mấy chỗ, đương nhiên, trên người cũng thêm hơn mười vết thương nho nhỏ, khiến cho vô số những vệt hồng hồng nổi lên trên làn da trắng mịn của bạn, nam nhân nhìn thấy mà không nổi lòng ham muốn mới là chuyện lạ.
Hương Xá xem xét lại toàn thân một lần nữa, tự nhận là đã thập phần hoàn mỹ, lúc này mới bắt đầu cất tiếng khóc anh anh (rên rỉ, khóc than), hướng đến bên cổ tự rêu phong mà chạy tới: Hắc hắc, Hướng Thiên Nhai à Hướng Thiên Nhai, cho dù hiện giờ ngươi lòng dạ sắt đá đến cỡ nào, lão tử ta cũng muốn đem ngươi hóa thành cọng bún, ngươi chờ đấy.
Lòng tràn đầy niềm tin, bạn xà bước lên bậc thềm cuối cùng của cổ tự, sau đó “Phanh” một tiếng, cánh cửa cổ tự bị mở bung ra, tiểu Xá kinh hoảng la to: “Có ai không? Có vị sư phụ nào có lòng hảo tâm cứu ta với? Ô ô ô, mau cứu, cứu ta đi.”
Trong đền, cây đuốc đã tắt tự lúc nào, Hướng Thiên Nhai đang nằm ngủ say ở dưới bàn thờ, dù vậy hắn đã từ sớm nghe thấy tiếng bước chân lên thềm đá âm thanh ‘ồ ồ’ thở dốc. Bất quá hắn không thèm để ý tới, vì đối với những chuyện không có liên quan, hắn không bao giờ lãng phí năng lượng mà ra tay giải quyết.
Cho đến cánh cửa bị đẩy ra, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, hắn mới đột ngột mở to mắt, từ trong con ngươi phát ra những tia tinh quang, rồi quyết định bế khí không nhúc nhích. Thật muốn xem tuyệt mỹ thiếu niên này ‘tình cờ’ tìm tới nơi này như vậy, muốn diễn trò gì trước mặt hắn đây?
Người đâu hết rồi? Chết hết cả rồi sao? Rõ ràng chính là đã vào trong miếu này mà. Hương Xá trong lòng oán hận nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn không kém phần nũng nịu kinh hoàng kêu la: “Sư phụ a, có người ở đây không? Hòa thượng, sư phụ trong miếu a, có một đám ác bá đang truy đuổi ta, làm ơn ra cứu ta với, sư phụ a.”
Hướng Thiên Nhai nghe đến đây suýt chút nữa cười ra tiếng: cái gã tuyệt mỹ thiếu niên ngu ngốc này ngay cả làm một tên gian tế loại bét cũng không đủ tư cách. Nếu thật sự mảnh mai yếu đuối như vẻ ngoài thì làm cách nào mà có thể thoát khỏi cái đám ác bá cơ chứ! Thật là, cái loại nói dóc mà không sợ thiên lôi giáng cho một búa, chỉ có kẻ ngốc mới tin được ngươi. (tiểu Anh: Haizz, tại bạn xà õng ẹo quá mà, còn tự cho mình là thông minh nữa a~)
Hương Xá tuy rằng là Hắc xà tinh, rất am hiểu cách thức quyến rũ, nhưng dù đầu óc thông minh (tiểu Anh: thiệt hông đó) đến đâu hàng ngày cứ tiếp xúc với cái con thảo long ngu ngốc, con hổ lơ ngơ, cùng con chuột vớ vẩn kia khó trách đầu óc cũng trở nên trì độn theo. Huống chi bạn căn bản chưa bao giờ ở hồng trần cùng con người tiếp xúc qua, nào biết đâu rằng lòng người hiểm ác giả dối vô cùng, vẫn còn tự cho mình khả năng ứng biến vô cùng hoàn hảo.
Hướng Thiên Nhai hiện giờ đã không còn buồn ngủ nữa, dù gì hắn cũng là sát thủ cốc chủ, từ trước đến giờ luôn lãnh đạm vô tình. Thế nhưng giờ này, ngay bên trong ngôi cổ miếu cô quạnh, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên giúp hắn nghe hát miễn phí, hắn có muốn không nghe cũng phải nghe, vậy thì cứ hảo hảo mà từ từ thưởng thức. Nghĩ đến đây, hắn liền điều chỉnh tư thế cho thoải mái sẵn sang nghe ‘hài kịch’.
Nhưng mà bạn Thiên Nhai lại không biết Hương Xá là yêu tinh, lặn lội cả nữa ngày tìm đến cái miếu hoang này không phải là biểu diễn miễn phí cho hắn xem.
Hương xá đã sớm xác định Hướng Thiên Nhai ở dưới bàn thờ, chính là không biết nên như thế nào mới có thể bắt hắn xuất đầu lộ diện, dù gì thì hiện giờ bạn cũng đang là một bộ dạng yếu ớt, đáng thương cần người che chở.
Lúc này vừa nghe Hướng Thiên Nhai khẽ động đậy, không khỏi tức giận trong lòng, thầm nghĩ: Cái tên hỗn đản nhà ngươi, xem ta chật vật cầu cứu như vậy thú vị lắm sao mà còn chưa chịu ra? Được, nếu ngươi muốn xem, ta sẽ diễn cho ngươi xem.
Nghĩ đến đây, liền từ từ tiến tới bên cạnh bàn thờ miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Ai, số ta thật đáng thương a, thân cô thế cô trôi giạt bốn phương, hôm nay lại còn truy đuổi đến lạc tại cái miếu hoang này, người cũng không thấy một ai. Ở đây cũng chỉ có cái bàn thờ xem ra cũng là chỗ tốt để ẩn thân, ít nhất nếu bọn chúng có đuổi tới đây cũng sẽ không tìm thấy ta.” nói xong liền vén tấm trải bàn lên, kế tiếp tiền chui vào bên dưới.
“ A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ