Thập Ngũ Niên Chi Dương
Chương 34: Phiên ngoại : Trung Học 5
Trong lòng tôi có chút tê, tôi rất thích ôm người này. Tôi hơi nghiêng đầu một chút, hôn nhẹ lên phần da mềm mỏng sau tai cậu.
Tôi nói: “Cậu thực ngốc.”
***
Từ cái ngày tôi ôm cậu ấy, cậu liền giống như mọc ra từ người tôi.
Ngoài thời gian lên lớp thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh, kể cả lúc đi wc. giờ tôi đi wc luôn cả thấy không được tự nhiên cho lắm, cứ luôn nghĩ đến việc tối hôm ấy mình bị bóp mông ở đây.
Tên ngốc này cũng bóp mạnh lắm, tối hôm ấy về nhà tôi trộn vạch quần ra xem, tím hết. Nhưng tôi không tức giận, ngược lại khi nhớ đến bộ dạng lúc ấy của cậu còn cảm thấy ngọt ngào. Hôm ấy tôi đưa cậu về nhà. Nhưng chưa đến nơi, mới được nửa đường cậu đã quay ngược lại đưa tôi về.
Hai chúng tôi giống như đứa dở hơi.
Cách chúng tôi ở cùng nhau không có thay đổi quá lớn, chỉ là ánh mắt cậu nhìn tôi càng dính chặt hơn, ngoài ra không khác gì. Đôi khi cậu sẽ muốn thả tiến thêm bước nữa, nhưng lại không dám, đúng là còn trẻ nên dễ ngượng.
Hai chúng tôi không hề đề cập gì về vấn đề này, chỉ tự mình tận hưởng ngọt ngào của bản thân. Loại ái muội mơ hồ như vậy rất tuyệt, cho dù chỉ vô tình gặp nhau trong hành lang thôi cũng thấy kiêu ngạo. Ây, người kia là của tôi, cậu ấy thích tôi a. Lúc ấy, Trương Tử Kiếm sẽ mím môi cười nhẹ với tôi, vừa ngại ngùng, vừa ngây ngô.
Hôm nay là thứ bảy, tôi có tiết học bù. Lúc tan học đi ra cổng về nhà thì thấy Trương Tử Kiếm đang đứng đợi tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, chạy chậm qua, hỏi: “ sao cậu lại đến đây?”
Cậu trông thấy tôi thì cười đến ngọt ngào, “ tớ a…. tớ thấy cậu sắp tan học nên đến đưa cậu về.”
Tôi vui chịu không nổi: “ cậu cố ý đi từ nhà lên đây để đưa tớ về sao?”
“a…..” cậu sờ mũi: “ đúng lúc ba tớ có việc đi qua đây nên tớ đi nhờ ba.”
Tôi nói: “được được được, tớ phục cậu, sẽ không thấy phiền chứ?”
“không phiền,” cậu thò tay lấy nước đưa cho tôi, “Cậu khát không, uống nước nha?”
Thực ra trong cặp tôi có mang nước, nhưng tôi vẫn giơ tay ra nhận: “may ghê, tớ đang khát.”
Hai chúng tôi chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ về nhà, chỗ này cách nhà tôi hơi xa, lúc bình thường tôi vẫn về bằng xe bus. Chúng tôi câu được câu không nói chuyện với nhau, mà cậu thì có vẻ khẩn trương hơn lúc bình thường.
Cậu đi ở phía bên phải tôi, lúc đầu tôi cũng cầm nước bên phải, sau đó nghĩ nghĩ liền chuyển sang bên trái, còn tay phải để không. Dĩ nhiên là sau đó tay chúng tôi sẽ không tránh vô tình đụng vào nhau.
Đụng vào được vài lần, Trương Tử Kiếm liền trộm nhìn tôi, thấy tôi không có phản ứng gì liền cẩn thận nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón út của tôi.
Trong lòng tôi vui muốn chết, cứ mặc kệ Trương Tử Kiếm nắm như thế, trong lòng cảm thấy phản ứng của cậu thật ngây thơ, thật dễ thương. Tôi giật nhẹ tay tránh khỏi cậu, cậu lập tức bị tôi dọa sợ, cho rằng tôi không vui nên nhanh chóng buông ra. Tôi giữ chặt tay cậu, giống như những đôi tình nhân khác, cười nói, “Sao lá gan cậu lại nhỏ vậy.”
Cậu vẫn đang trong trạng thái choáng váng, tôi đoán chắc bây giờ tim cậu đập nhanh lắm, vì tôi cũng thế.
“A? A….khụ.”
Tôi hỏi cậu: “Cậu ngốc à?”
Cậu siết nhẹ tay tôi, như muốn cảm nhận rõ cảm giác hai bàn tay tiếp xúc nhau, rồi mới nói: “Tớ không dám.”
Tôi nói: “Cậu không dám á hả? Vậy mà cậu dám bóp mông tớ, mông cũng bóp rồi mà giờ lại không dám nắm tay.”
Cậu lập tức đỏ mặt. Tôi nhìn thấy mà muốn cười, tôi nói: “Cậu bóp mông tớ đến bầm tìm hết lên đấy.”
Lông mi cậu run rẩy, hỏi tôi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu cười, “Không đau, trêu cậu thôi.”
Cậu xoa xoa lòng bàn tay tôi, tôi cũng đáp lại. Trên con đường nhỏ, hai thiếu niên bất chấp nắm lấy tay nhau, cảm thấy ngọt đến nối đầu tim run rẩy. Dù lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nhưng ai cũng không nỡ buông ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy may là ngày ấy Trương Tử Kiếm bóp mông tôi, chứ không thì sao chúng tôi có thể đi đến bước này được, chắc chắn vẫn sẽ trong tình trạng đắn đo, dãy dụa.
Hành động khác người của chúng tôi chỉ có vậy.
Nói thật ra, cơ hội chúng tôi có thể nắm tay nhau rất ít, vì đa số thời gian đều ở trên trường, khắp nơi toàn người là người. Con trai con gái nắm tay nhau cùng lắm là bị nói yêu sớm, hai chúng tôi mà nắm thì sẽ khác.
Nhiều lắm là thỉnh thoảng cuối tuần lúc tôi học thêm xong, cậu sẽ đến đón đưa tôi về nhà, hoặc là ra công viên đi dạo một vòng.
Cậu cả ngày luôn luôn vui vẻ, sức sống bắn ra bốn phía, cứ như mặt trời nhỏ di động. Thành tích cứ vèo vèo tiến lên rất nhiều, so ra thì tôi kém cậu nhiều lắm.
Hôm ấy hình như tôi hơi cúm, cả nguời không có tinh thần lắm. Sáng ra thấy tôi Trương Tử Kiếm liền hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Tôi xoa xoa mũi, “Hình như hơi cúm, mũi bị nghẹt.”
Cậu cau mày: “sao lại ốm được? Gần đây trời nóng nhe vậy, hay là cậu bị nóng quá mà ốm?”
:Tôi lắc đầu: “Tớ cũng không biết, không sao đâu.”
Hết tiết một cậu đến lớp tìm tôi, tôi đang ngủ. Hết tiết hai tôi vẫn còn ngủ, Chu Tiểu Đóa đánh thức tôi.
Tôi có chút mơ màng hỏi nhỏ: “sao vậy?” nhỏ đưa hộp thuốc cho tôi bảo: “Trương Tử Kiếm đưa cậu.”
Tôi nhìn về phía cửa, vừa nhìn đã thấy được mặt trời nhỏ của tôi. Tôi cười cười với cậu, rồi lấy thuốc uống cho cậu xem, lúc này cậu mới cau mày rời đi.
Chu Tiểu Đóa hỏi tôi: “Cậu nói xem sao Trương Tử Kiếm lại đối xử với cậu tốt như vậy? Tớ cũng muốn kiếm một người tốt như thế làm bạn trai a.”
Tôi cười nói, “Vậy cậu tìm cậy ấy đi, cậu ấy cũng đã có bạn gái đâu.”
“Tớ không chọn cậu ấy đâu.” Chu Tiểu Đóa lắc đầu, “Cậu ấy đẹp trai, nhưng vừa nhìn là biết hoa tâm.”
Tôi hỏi: “Nhìn thế nào mà biết hoa tâm?”
Chu Tiểu Đóa nói, “Trực giác, cậu phải tin tưởng trực giác của con gái, nó gọi là giác âun thứ sáu, chuẩn lắm.”
Vậy mà lúc ấy tôi còn ngu xuẩn tin là thật, buồn rầu mất mấy ngày.
Mặt trời nhỏ của tôi thật sự rất hấp dẫn, nhỡ ngày nào đó bị câu đi mất thì tôi sẽ khổ sở lắm. Tôi cảm thấy mình không thể để mờ ám thế này được, phải tìm cơ hội nào đó xác định quan hệ với cậu.
Tôi luôn luôn muốn đơn giản trực tiếp, nên cuối tuần lúc học thêm xong, tôi nói: “Ra công viên ngồi một lát nha.”
Cậu nói: “Được.”
Đi vài vòng quanh công viên, rồi tôi hỏi cậu: “Cậu cảm thấy hai ta là quan hệ gì?”
Cậu bị tôi hỏi đến ngây ngẩn cả người, chớp mắt vài cái: “Thì…..vậy cậu nói chúng ta là quan hệ gì?”
Tự dưng tôi muốn trêu đùa cậu: “Tớ không biết.”
Cậu có chút nóng nảy: “Cậu đừng nói là không biết chứ.”
Hôm ấy tôi vốn định xác định quan hệ vố cậu, cho nhau một cái danh phận. Nhưng thấy phản ứng của cậu dễ thương quá, cứ đùa đùa rồi quên béng mất. Đến tận lúc về nhà mới nhớ ra là quên nói chính sự.
Sau ấy lại là cuối kì, tôi cũng chẳng có thời gian mà nhớ đến chuyện này. Cho dù thành tích của cậu tốt hơn của tôi một chút, nhưng tôi không thể nào để nó kém quá xa được. Tôi chăm chỉ ôn thi một thời gian, nên khoảng thời gian trước khi thi ấy đều lơ là cậu.
Thi xong là đến nghỉ hè, mà thời gian gặp nhau lại rất ít. Cậu có chút mất mát, hôm nay thi xong thì cứ chậm rãi đi bên cạnh lải nhải vố tối.
Đôi đột nhiên nhớ ra, gỏi cậu: “này, có phải sắp đến sinh nhật cậu đúng không?”
Cậu liéc mắt nhìn tôi, sau đó gật đầu: “ đúng vậy.”
Tôi tính tính ngày: “là thứ tư tuần sau sao?”
Cậu lắc đầu: “tớ không biết, chỉ biết sắp đến thôi, không rõ là ngày nào.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “ vậy hôm ấy sinh nhật cậu có thể ra ngoài không?”
Cập lập tức trở nên vui vẻ: “ có thể nha, cậu đến nhà tớ cũng được. Tớ qua nhà cậu vài lần rồi, cậu còn qua nhà tớ lần nào đâu, cũng chưa nhìn thấy phòng tớ lần nào.”
Cậu vui mừng giống như đứa trẻ, tôi cũng không muốn từ chối, chỉ nói, “ cậu cứ ra trước rồi tính sau.”
Cậu gật đầu, ánh mắt phát sáng.
Nghỉ hè rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi liền đi chọn quà sinh nhật cho cậu. Cũng đặt một cái bánh ngọt, tôi nói với thợ làm bánh, muốn ông vẽ một mặt trời nhỏ lên trên bánh.
Hôm ấy, Trương Tử Kiếm ra ngoài trông thấy tôi liền vui vẻ như con chó pug. Tôi đưa quà cho cậu, đưa luôn cả bánh. Trương Tử Kiếm hỏi tôi: “cậu về nhà tớ được không? Bố mẹ tớ đều đi công tác rồi, nhà chỉ có mình tớ, không sao đâu.”
Tôi cũng có tính toán riêng nên đồng ý.
Nhà cậu có chút xa, đi xe cũng khá lâu. Cậu ở trên xe cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi rất muốn cười.
Hôm ấy đến nhà cậu, cậu nắm tay dắt tôi lên phòng. Nhà có chút lớn, phòng cậu ở tầng hai, trong lòng tôi thầm nghĩ chỉ có ba người, có cần thiết phải ở nhà lớn thế không.
Cậu ngồi đây đã, tớ đi lấy đồ uống cho.” Cậu vui vẻ chạy đi lấy hoa quả bà nước, sau khi về thì nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi nói: “cậu buông tay tớ ra đã, không làm sao mà tớ uống nước được.”
Cậu cực kì không tình nguyện mà buông tay tôi ra.
Đến lúc ăn bánh ngọt lại hỏi tôi: “sao trên bánh lại vẽ mặt trời?”
Tôi nói: “trông đẹp.”
Cậu còn ngu ngốc gật đầu: “trông đẹp thật.”
Vốn bầu không khí rất bình thường, hai thiếu niên ngây thơ nên ngay cả hôn môi cũng không có. Đến tận khi tôi gọi điện cho mẹ, nói đêm nay không về.
Có lẽ cậu vui đến tăng động luôn, tôi vừa cúp điện thoại liền ôm chầm lấy tôi, nói: “Diệp Tần, hôm nay cậu không vè nhà sao? Sẽ ở lại phòng tớ sao?”
Tôi cũng ôm lại cậu: “không thì làm thế nào?”
Hôm ấy có lẽ vui ngoài tưởng tưởng của cậu nên cả buổi tối đều lải nhải liên miên bên tai tôi. Chúng tôi cùng nằm xem tv, rồi cùng chơi trò chơi, đến khi tôi nói, “đi ngủ thôi.”
Cậu nói: “cậu có muốn tắm trước hay không? Để tớ tìm áo ngủ cho?”
Tôi nói: “được.”
Chúng tôi đều tắm rửa xong, tôi mặc áo ngủ của cậu, còn cậu cởi trần, bên dưới chỉ mặc quần đùi. Thực ra tôi không hề cảm thật mệt, tôi đoán cậu cũng thế.
Lúc đầu chúng tôi chỉ nắm tay, sau đó thì ôm lấy nhau, còn như thế nào hôn nhau thì không rõ nữa, cũng không biết là ai hôn trước, nhưng nụ hôn đầu của chúng tôi cứ tự nhiên như cậy mà dành cho nhau.
Lúc ấy không phải là hôn môi, cũng chả có kết cấu gì, chỉ đơn giản là ướt át cắn môi. Nhưng vẫn khiến chúng tôi thích đến trái tim run rẩy.
Nhưng cũng có những việc không cần ai nói cũng biết.
Ví dụ như lúc cắn cắn cậu sẽ lật người đặt tôi dưới thân.
Tôi thò tay sờ eo cậu, làn da bóng loáng, đường cong cũng rất đẹp. Eo vừa mạnh mẽ lại rắn chắc, tôi giơ tay ôm vào, cậu liền thở càng nhanh càng nặng.
Có gì đó ngăn tôi lại,
Cậu có chút xấu hổ xuống khỏi người tôi.
Tôi cười hỏi cậu: “xấu hổ sao?”
Cậu “ừ” một tiếng.
Tôi nghiêng người ôm lấy cậu, hôn cậu. Nhỏ giọng nói: “tớ cũng thế.”
Cậu ngừng thở, cầm tay của tôi nắm thật chặt.
Tôi dán vào môi cậu, nhẹ nhàng cắn, tay lần theo eo cậu trượt xuống dưới. Lúc mò vào gần quần đùi cậu thì cả người cậu đều trở nên căng thẳng.
Tôi cũng có chút hồi hộp, thò tay vào luôn. Bụng cậu vì khẩn trương mà co rút rất nhanh, too sờ đến nơi cực kì nóng bỏng, nhẹ nhàng cầm lấy.
Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, hô hấp của cậu lại cực nặng nề.
Hơi thở cậu nóng rực, thực ra tôi cũng cứng lắm rồi. Nhưng không thể làm gì khác, chỉ.có thể một tay ôm cậu, một tay làm cho cậu.
Lần ấy cậu bắn rất nhanh, tôi cảm thấy mình xoa được một chút thì cậu bắn. Lúc bắn thì không chịu nổi ngậm lấy lỗ tai tôi, kêu: “bé cưng.”
Một tiếng này khiến tôi run lên, âm thanh khàn khàn nặng nè, gợi cảm đến khiến tôi không chịu nổi.
Bắn xong cậu liền đem mặt chôn ở bả vai tôi, không dám nhìn tôi. Tôi ôm cậu vỗ vỗ sau lưng cậu, còn tay kia thì dính toàn thứ cậu vừa bắn ra, kiểu gì cũng không vỗ được.
Tôi nói với câu: “cậu buông tớ ra, tớ lau tay đã.”
Cậu lầm bầm buông tay ra. Tôi kéo hộp khăn giấy, rút ra lau sạch tay, sau đó bịt mắt cậu lại, cởi quần đùi ra lau sạch bên dưới cho cậu. Tôi lanh trí bịt mắt cậu lại, chứ nếu không cậu chắc chắn sẽ thẹn thùng. Phương pháp như đà điểu này hình như cực kì hợp với những thiếu niên thẹn thùng.
Tôi đi rửa tay về cậu lập tức ôm lấy tôi, đầu cứ cọ cọ lên mặt tôi.
Cậu nói: “Diệp Tần, tớ thực yêu cậu.”
Lúc ấy tôi không đáp lời, tôi cảm thấy với độ tuổi này không thẻ chịu trách nhiệm được từ “yêu”. Thế nên tôi chỉ ôm cậu, hôn nhẹ lên mặt cậu chứ không đáp lời.
Tôi thích cậu ấy. Cực kì thích.
Khi ấy chỉ nghĩ, nếu mặt trời nhỏ của tôi mà vẫn muốn bên tôi thì tôi sẽ không rời bỏ cậu. Nhưng nếu có ngày nào đó cậu thấy không đủ, không muốn cùng nam sinh như tôi chơi đùa nữa, mà muốn tìm nữ sinh bình thường yêu đương, tôi sẽ không nói hai lời trả tự do cho cậu.
Lúc ấy tình yêu không dám trao cho cậu nữa, nhưng vẫn sẽ làm bạn với cậu
Tôi nói: “Cậu thực ngốc.”
***
Từ cái ngày tôi ôm cậu ấy, cậu liền giống như mọc ra từ người tôi.
Ngoài thời gian lên lớp thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh, kể cả lúc đi wc. giờ tôi đi wc luôn cả thấy không được tự nhiên cho lắm, cứ luôn nghĩ đến việc tối hôm ấy mình bị bóp mông ở đây.
Tên ngốc này cũng bóp mạnh lắm, tối hôm ấy về nhà tôi trộn vạch quần ra xem, tím hết. Nhưng tôi không tức giận, ngược lại khi nhớ đến bộ dạng lúc ấy của cậu còn cảm thấy ngọt ngào. Hôm ấy tôi đưa cậu về nhà. Nhưng chưa đến nơi, mới được nửa đường cậu đã quay ngược lại đưa tôi về.
Hai chúng tôi giống như đứa dở hơi.
Cách chúng tôi ở cùng nhau không có thay đổi quá lớn, chỉ là ánh mắt cậu nhìn tôi càng dính chặt hơn, ngoài ra không khác gì. Đôi khi cậu sẽ muốn thả tiến thêm bước nữa, nhưng lại không dám, đúng là còn trẻ nên dễ ngượng.
Hai chúng tôi không hề đề cập gì về vấn đề này, chỉ tự mình tận hưởng ngọt ngào của bản thân. Loại ái muội mơ hồ như vậy rất tuyệt, cho dù chỉ vô tình gặp nhau trong hành lang thôi cũng thấy kiêu ngạo. Ây, người kia là của tôi, cậu ấy thích tôi a. Lúc ấy, Trương Tử Kiếm sẽ mím môi cười nhẹ với tôi, vừa ngại ngùng, vừa ngây ngô.
Hôm nay là thứ bảy, tôi có tiết học bù. Lúc tan học đi ra cổng về nhà thì thấy Trương Tử Kiếm đang đứng đợi tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, chạy chậm qua, hỏi: “ sao cậu lại đến đây?”
Cậu trông thấy tôi thì cười đến ngọt ngào, “ tớ a…. tớ thấy cậu sắp tan học nên đến đưa cậu về.”
Tôi vui chịu không nổi: “ cậu cố ý đi từ nhà lên đây để đưa tớ về sao?”
“a…..” cậu sờ mũi: “ đúng lúc ba tớ có việc đi qua đây nên tớ đi nhờ ba.”
Tôi nói: “được được được, tớ phục cậu, sẽ không thấy phiền chứ?”
“không phiền,” cậu thò tay lấy nước đưa cho tôi, “Cậu khát không, uống nước nha?”
Thực ra trong cặp tôi có mang nước, nhưng tôi vẫn giơ tay ra nhận: “may ghê, tớ đang khát.”
Hai chúng tôi chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ về nhà, chỗ này cách nhà tôi hơi xa, lúc bình thường tôi vẫn về bằng xe bus. Chúng tôi câu được câu không nói chuyện với nhau, mà cậu thì có vẻ khẩn trương hơn lúc bình thường.
Cậu đi ở phía bên phải tôi, lúc đầu tôi cũng cầm nước bên phải, sau đó nghĩ nghĩ liền chuyển sang bên trái, còn tay phải để không. Dĩ nhiên là sau đó tay chúng tôi sẽ không tránh vô tình đụng vào nhau.
Đụng vào được vài lần, Trương Tử Kiếm liền trộm nhìn tôi, thấy tôi không có phản ứng gì liền cẩn thận nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón út của tôi.
Trong lòng tôi vui muốn chết, cứ mặc kệ Trương Tử Kiếm nắm như thế, trong lòng cảm thấy phản ứng của cậu thật ngây thơ, thật dễ thương. Tôi giật nhẹ tay tránh khỏi cậu, cậu lập tức bị tôi dọa sợ, cho rằng tôi không vui nên nhanh chóng buông ra. Tôi giữ chặt tay cậu, giống như những đôi tình nhân khác, cười nói, “Sao lá gan cậu lại nhỏ vậy.”
Cậu vẫn đang trong trạng thái choáng váng, tôi đoán chắc bây giờ tim cậu đập nhanh lắm, vì tôi cũng thế.
“A? A….khụ.”
Tôi hỏi cậu: “Cậu ngốc à?”
Cậu siết nhẹ tay tôi, như muốn cảm nhận rõ cảm giác hai bàn tay tiếp xúc nhau, rồi mới nói: “Tớ không dám.”
Tôi nói: “Cậu không dám á hả? Vậy mà cậu dám bóp mông tớ, mông cũng bóp rồi mà giờ lại không dám nắm tay.”
Cậu lập tức đỏ mặt. Tôi nhìn thấy mà muốn cười, tôi nói: “Cậu bóp mông tớ đến bầm tìm hết lên đấy.”
Lông mi cậu run rẩy, hỏi tôi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu cười, “Không đau, trêu cậu thôi.”
Cậu xoa xoa lòng bàn tay tôi, tôi cũng đáp lại. Trên con đường nhỏ, hai thiếu niên bất chấp nắm lấy tay nhau, cảm thấy ngọt đến nối đầu tim run rẩy. Dù lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nhưng ai cũng không nỡ buông ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy may là ngày ấy Trương Tử Kiếm bóp mông tôi, chứ không thì sao chúng tôi có thể đi đến bước này được, chắc chắn vẫn sẽ trong tình trạng đắn đo, dãy dụa.
Hành động khác người của chúng tôi chỉ có vậy.
Nói thật ra, cơ hội chúng tôi có thể nắm tay nhau rất ít, vì đa số thời gian đều ở trên trường, khắp nơi toàn người là người. Con trai con gái nắm tay nhau cùng lắm là bị nói yêu sớm, hai chúng tôi mà nắm thì sẽ khác.
Nhiều lắm là thỉnh thoảng cuối tuần lúc tôi học thêm xong, cậu sẽ đến đón đưa tôi về nhà, hoặc là ra công viên đi dạo một vòng.
Cậu cả ngày luôn luôn vui vẻ, sức sống bắn ra bốn phía, cứ như mặt trời nhỏ di động. Thành tích cứ vèo vèo tiến lên rất nhiều, so ra thì tôi kém cậu nhiều lắm.
Hôm ấy hình như tôi hơi cúm, cả nguời không có tinh thần lắm. Sáng ra thấy tôi Trương Tử Kiếm liền hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Tôi xoa xoa mũi, “Hình như hơi cúm, mũi bị nghẹt.”
Cậu cau mày: “sao lại ốm được? Gần đây trời nóng nhe vậy, hay là cậu bị nóng quá mà ốm?”
:Tôi lắc đầu: “Tớ cũng không biết, không sao đâu.”
Hết tiết một cậu đến lớp tìm tôi, tôi đang ngủ. Hết tiết hai tôi vẫn còn ngủ, Chu Tiểu Đóa đánh thức tôi.
Tôi có chút mơ màng hỏi nhỏ: “sao vậy?” nhỏ đưa hộp thuốc cho tôi bảo: “Trương Tử Kiếm đưa cậu.”
Tôi nhìn về phía cửa, vừa nhìn đã thấy được mặt trời nhỏ của tôi. Tôi cười cười với cậu, rồi lấy thuốc uống cho cậu xem, lúc này cậu mới cau mày rời đi.
Chu Tiểu Đóa hỏi tôi: “Cậu nói xem sao Trương Tử Kiếm lại đối xử với cậu tốt như vậy? Tớ cũng muốn kiếm một người tốt như thế làm bạn trai a.”
Tôi cười nói, “Vậy cậu tìm cậy ấy đi, cậu ấy cũng đã có bạn gái đâu.”
“Tớ không chọn cậu ấy đâu.” Chu Tiểu Đóa lắc đầu, “Cậu ấy đẹp trai, nhưng vừa nhìn là biết hoa tâm.”
Tôi hỏi: “Nhìn thế nào mà biết hoa tâm?”
Chu Tiểu Đóa nói, “Trực giác, cậu phải tin tưởng trực giác của con gái, nó gọi là giác âun thứ sáu, chuẩn lắm.”
Vậy mà lúc ấy tôi còn ngu xuẩn tin là thật, buồn rầu mất mấy ngày.
Mặt trời nhỏ của tôi thật sự rất hấp dẫn, nhỡ ngày nào đó bị câu đi mất thì tôi sẽ khổ sở lắm. Tôi cảm thấy mình không thể để mờ ám thế này được, phải tìm cơ hội nào đó xác định quan hệ với cậu.
Tôi luôn luôn muốn đơn giản trực tiếp, nên cuối tuần lúc học thêm xong, tôi nói: “Ra công viên ngồi một lát nha.”
Cậu nói: “Được.”
Đi vài vòng quanh công viên, rồi tôi hỏi cậu: “Cậu cảm thấy hai ta là quan hệ gì?”
Cậu bị tôi hỏi đến ngây ngẩn cả người, chớp mắt vài cái: “Thì…..vậy cậu nói chúng ta là quan hệ gì?”
Tự dưng tôi muốn trêu đùa cậu: “Tớ không biết.”
Cậu có chút nóng nảy: “Cậu đừng nói là không biết chứ.”
Hôm ấy tôi vốn định xác định quan hệ vố cậu, cho nhau một cái danh phận. Nhưng thấy phản ứng của cậu dễ thương quá, cứ đùa đùa rồi quên béng mất. Đến tận lúc về nhà mới nhớ ra là quên nói chính sự.
Sau ấy lại là cuối kì, tôi cũng chẳng có thời gian mà nhớ đến chuyện này. Cho dù thành tích của cậu tốt hơn của tôi một chút, nhưng tôi không thể nào để nó kém quá xa được. Tôi chăm chỉ ôn thi một thời gian, nên khoảng thời gian trước khi thi ấy đều lơ là cậu.
Thi xong là đến nghỉ hè, mà thời gian gặp nhau lại rất ít. Cậu có chút mất mát, hôm nay thi xong thì cứ chậm rãi đi bên cạnh lải nhải vố tối.
Đôi đột nhiên nhớ ra, gỏi cậu: “này, có phải sắp đến sinh nhật cậu đúng không?”
Cậu liéc mắt nhìn tôi, sau đó gật đầu: “ đúng vậy.”
Tôi tính tính ngày: “là thứ tư tuần sau sao?”
Cậu lắc đầu: “tớ không biết, chỉ biết sắp đến thôi, không rõ là ngày nào.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “ vậy hôm ấy sinh nhật cậu có thể ra ngoài không?”
Cập lập tức trở nên vui vẻ: “ có thể nha, cậu đến nhà tớ cũng được. Tớ qua nhà cậu vài lần rồi, cậu còn qua nhà tớ lần nào đâu, cũng chưa nhìn thấy phòng tớ lần nào.”
Cậu vui mừng giống như đứa trẻ, tôi cũng không muốn từ chối, chỉ nói, “ cậu cứ ra trước rồi tính sau.”
Cậu gật đầu, ánh mắt phát sáng.
Nghỉ hè rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi liền đi chọn quà sinh nhật cho cậu. Cũng đặt một cái bánh ngọt, tôi nói với thợ làm bánh, muốn ông vẽ một mặt trời nhỏ lên trên bánh.
Hôm ấy, Trương Tử Kiếm ra ngoài trông thấy tôi liền vui vẻ như con chó pug. Tôi đưa quà cho cậu, đưa luôn cả bánh. Trương Tử Kiếm hỏi tôi: “cậu về nhà tớ được không? Bố mẹ tớ đều đi công tác rồi, nhà chỉ có mình tớ, không sao đâu.”
Tôi cũng có tính toán riêng nên đồng ý.
Nhà cậu có chút xa, đi xe cũng khá lâu. Cậu ở trên xe cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi rất muốn cười.
Hôm ấy đến nhà cậu, cậu nắm tay dắt tôi lên phòng. Nhà có chút lớn, phòng cậu ở tầng hai, trong lòng tôi thầm nghĩ chỉ có ba người, có cần thiết phải ở nhà lớn thế không.
Cậu ngồi đây đã, tớ đi lấy đồ uống cho.” Cậu vui vẻ chạy đi lấy hoa quả bà nước, sau khi về thì nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi nói: “cậu buông tay tớ ra đã, không làm sao mà tớ uống nước được.”
Cậu cực kì không tình nguyện mà buông tay tôi ra.
Đến lúc ăn bánh ngọt lại hỏi tôi: “sao trên bánh lại vẽ mặt trời?”
Tôi nói: “trông đẹp.”
Cậu còn ngu ngốc gật đầu: “trông đẹp thật.”
Vốn bầu không khí rất bình thường, hai thiếu niên ngây thơ nên ngay cả hôn môi cũng không có. Đến tận khi tôi gọi điện cho mẹ, nói đêm nay không về.
Có lẽ cậu vui đến tăng động luôn, tôi vừa cúp điện thoại liền ôm chầm lấy tôi, nói: “Diệp Tần, hôm nay cậu không vè nhà sao? Sẽ ở lại phòng tớ sao?”
Tôi cũng ôm lại cậu: “không thì làm thế nào?”
Hôm ấy có lẽ vui ngoài tưởng tưởng của cậu nên cả buổi tối đều lải nhải liên miên bên tai tôi. Chúng tôi cùng nằm xem tv, rồi cùng chơi trò chơi, đến khi tôi nói, “đi ngủ thôi.”
Cậu nói: “cậu có muốn tắm trước hay không? Để tớ tìm áo ngủ cho?”
Tôi nói: “được.”
Chúng tôi đều tắm rửa xong, tôi mặc áo ngủ của cậu, còn cậu cởi trần, bên dưới chỉ mặc quần đùi. Thực ra tôi không hề cảm thật mệt, tôi đoán cậu cũng thế.
Lúc đầu chúng tôi chỉ nắm tay, sau đó thì ôm lấy nhau, còn như thế nào hôn nhau thì không rõ nữa, cũng không biết là ai hôn trước, nhưng nụ hôn đầu của chúng tôi cứ tự nhiên như cậy mà dành cho nhau.
Lúc ấy không phải là hôn môi, cũng chả có kết cấu gì, chỉ đơn giản là ướt át cắn môi. Nhưng vẫn khiến chúng tôi thích đến trái tim run rẩy.
Nhưng cũng có những việc không cần ai nói cũng biết.
Ví dụ như lúc cắn cắn cậu sẽ lật người đặt tôi dưới thân.
Tôi thò tay sờ eo cậu, làn da bóng loáng, đường cong cũng rất đẹp. Eo vừa mạnh mẽ lại rắn chắc, tôi giơ tay ôm vào, cậu liền thở càng nhanh càng nặng.
Có gì đó ngăn tôi lại,
Cậu có chút xấu hổ xuống khỏi người tôi.
Tôi cười hỏi cậu: “xấu hổ sao?”
Cậu “ừ” một tiếng.
Tôi nghiêng người ôm lấy cậu, hôn cậu. Nhỏ giọng nói: “tớ cũng thế.”
Cậu ngừng thở, cầm tay của tôi nắm thật chặt.
Tôi dán vào môi cậu, nhẹ nhàng cắn, tay lần theo eo cậu trượt xuống dưới. Lúc mò vào gần quần đùi cậu thì cả người cậu đều trở nên căng thẳng.
Tôi cũng có chút hồi hộp, thò tay vào luôn. Bụng cậu vì khẩn trương mà co rút rất nhanh, too sờ đến nơi cực kì nóng bỏng, nhẹ nhàng cầm lấy.
Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, hô hấp của cậu lại cực nặng nề.
Hơi thở cậu nóng rực, thực ra tôi cũng cứng lắm rồi. Nhưng không thể làm gì khác, chỉ.có thể một tay ôm cậu, một tay làm cho cậu.
Lần ấy cậu bắn rất nhanh, tôi cảm thấy mình xoa được một chút thì cậu bắn. Lúc bắn thì không chịu nổi ngậm lấy lỗ tai tôi, kêu: “bé cưng.”
Một tiếng này khiến tôi run lên, âm thanh khàn khàn nặng nè, gợi cảm đến khiến tôi không chịu nổi.
Bắn xong cậu liền đem mặt chôn ở bả vai tôi, không dám nhìn tôi. Tôi ôm cậu vỗ vỗ sau lưng cậu, còn tay kia thì dính toàn thứ cậu vừa bắn ra, kiểu gì cũng không vỗ được.
Tôi nói với câu: “cậu buông tớ ra, tớ lau tay đã.”
Cậu lầm bầm buông tay ra. Tôi kéo hộp khăn giấy, rút ra lau sạch tay, sau đó bịt mắt cậu lại, cởi quần đùi ra lau sạch bên dưới cho cậu. Tôi lanh trí bịt mắt cậu lại, chứ nếu không cậu chắc chắn sẽ thẹn thùng. Phương pháp như đà điểu này hình như cực kì hợp với những thiếu niên thẹn thùng.
Tôi đi rửa tay về cậu lập tức ôm lấy tôi, đầu cứ cọ cọ lên mặt tôi.
Cậu nói: “Diệp Tần, tớ thực yêu cậu.”
Lúc ấy tôi không đáp lời, tôi cảm thấy với độ tuổi này không thẻ chịu trách nhiệm được từ “yêu”. Thế nên tôi chỉ ôm cậu, hôn nhẹ lên mặt cậu chứ không đáp lời.
Tôi thích cậu ấy. Cực kì thích.
Khi ấy chỉ nghĩ, nếu mặt trời nhỏ của tôi mà vẫn muốn bên tôi thì tôi sẽ không rời bỏ cậu. Nhưng nếu có ngày nào đó cậu thấy không đủ, không muốn cùng nam sinh như tôi chơi đùa nữa, mà muốn tìm nữ sinh bình thường yêu đương, tôi sẽ không nói hai lời trả tự do cho cậu.
Lúc ấy tình yêu không dám trao cho cậu nữa, nhưng vẫn sẽ làm bạn với cậu
Tác giả :
Toan Thái Đàn Tử