Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 73
“Đâu có đâu có, chỉ là có chút khẩn trương.”
“Nói cũng phải, ta biết thân thể của Bạch Linh đại tôn chủ không tốt, tại nơi thế này, sợ là bàn tay sẽ bị đông lạnh phá hư.”
“Nói đi đâu vậy, ta đang khẩn trương muốn biết bảo kiếm về tay ai, ha.”
Dường như có chút chống đỡ không xong.
Từ khi rời khỏi Trọng Liên, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều cảm thấy hắn nói nhiều thêm câu nữa ta sẽ không khống chế được. Về phần sẽ làm cái gì, trời mới biết.
Đôi mắt ta đã mù mất một, con mắt duy nhất còn lại lúc nào cũng chua chua.
Trọng Liên tuy võ công cao, nhưng ta còn có thể đối chọi hai chiêu. Bây giờ hắn tùy tiện nói một câu, là có thể giết ta tới diện mục toàn phi (mặt cũng đổi luôn.)
“Ta thấy quan hệ của hai người tốt thật.” Nói tới đây, hắn dừng dừng, như là hài đồng không biết nói gì, đang tận lực tìm kiếm từ thích hợp để biểu đạt. Kết quả sau một lúc lâu, hắn mới chỉ cười cười: “Ngươi đối với y rất tốt.”
Thấy hắn phong hoa tuyệt đại đã quen, cười khó coi như vậy, thật sự là có cảm thụ khó có thể thành lời.
“Ngươi chưa từng đối với người nào tốt như vậy.” Hắn mặc kệ ta có trả lời hay không, chỉ lo tự mình nói. “Tốt đến ngay cả ta cũng cảm thấy cứ tiếp tục cũng chẳng sai.”
Hắn ôm đầu, trên trán nhìn thấy gân xanh.
Ta vội vã xua tay nói:
“Này này, Liên cung chủ của ta, ngươi nói gì cũng được, thấy ta không vừa mắt, cho ta một cái bạt tai cũng được. Ngươi đừng có rơi, rơi nước mắt. Nam tử hán, khóc là không, không tốt.”
“Ta rốt cuộc sao không bằng y? Ngươi lại đối với ta như vậy.”
Ta hoàn toàn ngây ra.
“Ta rốt cuộc sao không bằng y, ngươi nói đi. Ngươi đối xử với ta như vậy. Không, còn có Chi Nhi và Tiểu Tử, đều không so được với y. Y tốt chỗ nào?”
“Ngươi bình tĩnh chút, ta…”
“Y cho tới bây giờ chưa từng coi ngươi là đệ nhất. Y vì sợ Diễm Tửu, ngay cả ở cùng chỗ với ngươi cũng không dám. Nhưng cho dù người khắp thiên hạ đều muốn giết ngươi, ta cũng sẽ không rời đi. Nhưng mà ngươi lại… chọn y.”
“A a a, rồi rồi rồi rồi rồi.” Ta dùng hai tay che tai.
Thật hy vọng nhìn thấy bộ dáng Trọng Liên gặp ta là muốn đánh, tẩn ta vài phát, hoặc là trực tiếp diệt ta cũng được.
Nhưng hắn chỉ nhìn ta như vậy, không nói thêm gì nữa.
Sau đó có người vỗ vỗ vai ta. Ta quay đầu, Lâm Hiên Phượng phất phất trang giấy trong tay: “Phương pháp phá giải.”
Phía trên viết:
Thiên địa thần lăng, vô danh vô cực.
Ta ngơ ngác nhìn tám chữ này: “Cứ thế?”
Kỳ thật tâm tư hoàn toàn không ở đây.
Khóe mắt nhìn thấy Trọng Liên đang nhìn mình, nhưng không dám quay đầu lại.
“Cứ vậy.” Lâm Hiên Phượng chỉ vào tám bát quái đồ bên trong. “Bát quái càn, khôn, chấn, tốn, cấn, đoái, khảm, ly, đều do ký hiệu ba đầu liên tiếp kết nối hoặc ngăn ra tạo thành, nhìn đống gạch trên mặt đất đi, đem gạch tương ứng để vào bát quái đồ rồng ruột, đặt đúng chỗ, cơ quan sẽ mở. Vô Danh kiếm ở bên trong.”
“Mật ngữ này có ai biết?”
“Là Lâu Tần Kha cho ta. Theo lý mà nói, ở đây chỉ có Linh Kiếm sơn trang biết.”
“Bọn họ sao lại biết?”
Vấn đề ta hỏi càng ngày càng không ý nghĩa, nhưng Trọng Liên đang ở nơi này, ta căn bản không thể suy nghĩ.
Lâm Hiên Phượng không trả lời ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên không bao lâu liền rời đi.
Lâm Hiên Phượng thấp giọng nói: “Nghe nói Tiết Hồng trước kia đã tới nơi này, ẩn dấu tình nhân bí mật của mình ở đây, nhưng bị Lâu Thất Chỉ tới. Người này tựa hồ là nhân vật quan trọng của Vũ Đương. Tiết Hồng vì bảo vệ bí mật mình, liền đưa ám hiệu phá giải cho Lâu Thất Chỉ. Nhưng ám hiệu này cũng chỉ là bà ta nghe nói, không cởi bỏ, nên chuyện này vẫn cất giấu. Hằng năm Linh Kiếm sơn trang vẫn đưa người tới nơi này một lần, nhưng không ai có thể mở được cửa.”
“Trực tiếp đánh vỡ nó không phải được sao?”
“Cửa này là trụ cột của lăng mộ, một khi bị đánh vỡ, bảo vậy tới tay, tính mạng bù trừ.”
“Đây cũng là vấn đề.”
Ta đi vào phòng tối, tất cả mọi người quay đầu liếc ta, không có phản ứng gì quá mức, tiếp tục nghiên cứu phương pháp phá giải cao thâm. Ta thậm chí thấy có người lấy ra la bàn bàn tính, không khí hết sức ngưng trọng.
Ta nói: “Phương hướng của Khôn là gì?”
“Tây nam.”
“Ký hiệu kia đâu.”
Lâm Hiên Phượng vẽ lên ba gạch ngang.
“Huynh đem tất cả bát quái đồ hướng tây nam đặt ở đây đi.
Lâm Hiên Phượng nhìn bốn phía: “Có rất nhiều người ở đây.”
Tên này còn sợ mất mặt.
Dù sao da mặt ta vẫn luôn luôn dàu, nghĩ lầm rồi, người ta cùng lắm thì bảo ta đùa giỡn. Ta quay đầu lại nói: “Có phải người mở ra thì báu vật sẽ là của người đó?”
“Ừ, nói là vậy.”
Ta đi qua đi, nhặt mấy viên gạch lên, hướng phía trống bát quái tây nam đặt xuống thành ba hào (cách gọi những nét gạch đứt trong bát quái.) Ban đầu ánh mắt mọi người đều dõi theo ta, nhưng nhìn ta đặt tới ba hào giống nhau xong, đều chuyển đi chỗ khác, nghĩ là ta đang thử vận khí.
Kỳ thật càn khôn thần lăng (càn khôn cũng có nghĩa là thiên địa), hẳn là chỉ phần giữa giữa càn khôn, chỗ khôn. Mà Vô Danh ở chỗ vô cực, hẳn là chỉ không cực hạn, vô hạn duyên thân.
Không biết ta có hiểu sai hay không.
đoạn càn với chả khôn kia Aki cũng không hiểu lắm.
Khi ta đặt xong tới bát quái đồ thứ bốn, chuẩn bị đặt cái thứ băn, nhìn thấy một bàn tay khác đang đặt ra cái thứ năn. Ta quay đầu, nhìn Hải Đường mặt không đổi sắc bày ra bát quái đồ giống hệt ta.
Ta nói: “Lưu Ly đại ca, sao chép người khác là không tốt.”
Lưu Ly nói: “Đây là cung chủ chúng ta bảo đấy, liên quan gì tới ngươi.”
“Không có nói bày ra phá giải sao?”
“Ai nói phá giải? Cung chủ biết trận này bày thế nào.”
“Đại ca, nói chuyện phải giảng thực tế mới tốt.”
Lưu Ly quay đầu thản nhiên nhìn ta: “Ta hỏi ngươi, Kiếm Thần lăng là lăng của ai.”
“Đương nhiên của Kiếm Thần.”
“Kiếm Thần là ai?”
“Ta sao biết được.”
Lưu Ly khẽ thở hắt ra một hơi, tiếp tục bày: “Bảo vật này ngươi không thể tranh. Nếu là đồ vật cha ngươi để lại cho ngươi bị người ta lấy đi, có lẽ ngươi cũng không vui vẻ gì đâu.”
“Là ý gì?”
“Kiếm Thần Hồng Ngọc ngươi sao có thể chưa từng nghe qua?”
Hồng Ngọc? Tên này thật là quen tai.
Hồng Ngọc cung chủ?
……
“Ha ha, hóa ra Kiếm Thần là phụ thân của Liên.” Chuyện cười này tuyệt không buồn cười.
“Ngươi biết là được rồi.”
Lưu Ly đặt viên gạch cuối cùng vào bát quái đồ, đại môn ầm ầm ầm mở ra.
Kế tiếp xảy ra chuyện thần kỳ.
Hai thân ảnh đồng thời lao vào sau cửa lớn. Người trước là đứng cách ta không xa Lâm Hiên Phượng, người sau là Trọng Liên đứng xa hơn. Theo lý mà nói không ai có thể vượt Trọng Liên, nhưng khinh công của Lâm Hiên Phượng tuyệt đối là xuất thần nhập hóa, hai người vậy mà tương xứng.
Chỉ nghe thấy bên trong có tiếng ma xát của vải dệt và gỗ, ta vội vàng đi vào cứu trợ.
“Trọng Liên ngươi hạ thủ lưu tình, ta sẽ đưa y đi!” Ta còn chưa có vào đã kêu to. Nhưng người đi vào, Trọng Liên vừa vặn một chưởng vào ngực Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng lao mạnh về phía sau, đập thật mạnh lên tường, tro bụi tuôn rơi, y liên tục ho khan.
Ta ngay cả kêu cũng không kịp, vội chạy qua đỡ y.
Lâm Hiên Phượng đè lại ngực, cố gắng nuốt máu ngược trở lại.
Ta không dám nhìn Trọng Liên, cõng Lâm Hiên Phượng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng tối.
Ta chỉ thoáng nhìn Trọng Liên nắm trong tay nhìn không chớp mắt.
Hồi lâu, chúng ta mới ra khỏi Kiếm Thần lăng.
Lâm Hiên Phượng nghẹn lời nói: “Vũ Hoàng… Vô Danh Kiếm rất quan trọng.”
“Đệ biết, nhưng đây là đồ Trọng Chân cung chủ lưu lại cho Trọng Liên, chúng ta lấy không tốt.”
Lâm Hiên Phượng còn chưa tiếp lời, đã có lão nhân lạnh lùng nói:
“Nếu Trọng Chân biết Trọng Liên là chủng của Vệ Lưu Không, hẳn cũng muốn người khác có được nó.”
“Cái gì?” Ta đột ngột xoay người, “Vọng môn chủ?”
Đứng sau chúng ta là Vọng Thực. Trong tay ông ta quay quay thứ gì đó nhanh như gió, vì tốc độ quá nhanh nên nhìn không rõ.
“Hôm nay nhìn Vệ Lưu Không đi ra, ta đại khái là biết ông ta tới xem hài tử.” Vọng Thực ngoài cười nhưng trong không cười. “Có lẽ Trọng Liên bây giờ cũng nên biết xuất thân thực sự của mình. Nhưng mà, đợi hắn nhìn thấy thứ này xong, sẽ nghĩ thế nào?”
Lão bỗng nhiên ném đồ trong tay ra, vút bay về phía cửa Kiếm Thần lăng.
Đó là một đầu người.
Gương mặt đã bị tóc trắng bạc phơ phủ hơn phân nửa, nhưng khi keo gắn nếp nhăn trên mặt dần rơi xuống, để lộ ra, khuôn mặt của một người trung niên anh tuấn.
Lộ ra một gương mặt cực kỳ giống Trọng Liên.
“Nói cũng phải, ta biết thân thể của Bạch Linh đại tôn chủ không tốt, tại nơi thế này, sợ là bàn tay sẽ bị đông lạnh phá hư.”
“Nói đi đâu vậy, ta đang khẩn trương muốn biết bảo kiếm về tay ai, ha.”
Dường như có chút chống đỡ không xong.
Từ khi rời khỏi Trọng Liên, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều cảm thấy hắn nói nhiều thêm câu nữa ta sẽ không khống chế được. Về phần sẽ làm cái gì, trời mới biết.
Đôi mắt ta đã mù mất một, con mắt duy nhất còn lại lúc nào cũng chua chua.
Trọng Liên tuy võ công cao, nhưng ta còn có thể đối chọi hai chiêu. Bây giờ hắn tùy tiện nói một câu, là có thể giết ta tới diện mục toàn phi (mặt cũng đổi luôn.)
“Ta thấy quan hệ của hai người tốt thật.” Nói tới đây, hắn dừng dừng, như là hài đồng không biết nói gì, đang tận lực tìm kiếm từ thích hợp để biểu đạt. Kết quả sau một lúc lâu, hắn mới chỉ cười cười: “Ngươi đối với y rất tốt.”
Thấy hắn phong hoa tuyệt đại đã quen, cười khó coi như vậy, thật sự là có cảm thụ khó có thể thành lời.
“Ngươi chưa từng đối với người nào tốt như vậy.” Hắn mặc kệ ta có trả lời hay không, chỉ lo tự mình nói. “Tốt đến ngay cả ta cũng cảm thấy cứ tiếp tục cũng chẳng sai.”
Hắn ôm đầu, trên trán nhìn thấy gân xanh.
Ta vội vã xua tay nói:
“Này này, Liên cung chủ của ta, ngươi nói gì cũng được, thấy ta không vừa mắt, cho ta một cái bạt tai cũng được. Ngươi đừng có rơi, rơi nước mắt. Nam tử hán, khóc là không, không tốt.”
“Ta rốt cuộc sao không bằng y? Ngươi lại đối với ta như vậy.”
Ta hoàn toàn ngây ra.
“Ta rốt cuộc sao không bằng y, ngươi nói đi. Ngươi đối xử với ta như vậy. Không, còn có Chi Nhi và Tiểu Tử, đều không so được với y. Y tốt chỗ nào?”
“Ngươi bình tĩnh chút, ta…”
“Y cho tới bây giờ chưa từng coi ngươi là đệ nhất. Y vì sợ Diễm Tửu, ngay cả ở cùng chỗ với ngươi cũng không dám. Nhưng cho dù người khắp thiên hạ đều muốn giết ngươi, ta cũng sẽ không rời đi. Nhưng mà ngươi lại… chọn y.”
“A a a, rồi rồi rồi rồi rồi.” Ta dùng hai tay che tai.
Thật hy vọng nhìn thấy bộ dáng Trọng Liên gặp ta là muốn đánh, tẩn ta vài phát, hoặc là trực tiếp diệt ta cũng được.
Nhưng hắn chỉ nhìn ta như vậy, không nói thêm gì nữa.
Sau đó có người vỗ vỗ vai ta. Ta quay đầu, Lâm Hiên Phượng phất phất trang giấy trong tay: “Phương pháp phá giải.”
Phía trên viết:
Thiên địa thần lăng, vô danh vô cực.
Ta ngơ ngác nhìn tám chữ này: “Cứ thế?”
Kỳ thật tâm tư hoàn toàn không ở đây.
Khóe mắt nhìn thấy Trọng Liên đang nhìn mình, nhưng không dám quay đầu lại.
“Cứ vậy.” Lâm Hiên Phượng chỉ vào tám bát quái đồ bên trong. “Bát quái càn, khôn, chấn, tốn, cấn, đoái, khảm, ly, đều do ký hiệu ba đầu liên tiếp kết nối hoặc ngăn ra tạo thành, nhìn đống gạch trên mặt đất đi, đem gạch tương ứng để vào bát quái đồ rồng ruột, đặt đúng chỗ, cơ quan sẽ mở. Vô Danh kiếm ở bên trong.”
“Mật ngữ này có ai biết?”
“Là Lâu Tần Kha cho ta. Theo lý mà nói, ở đây chỉ có Linh Kiếm sơn trang biết.”
“Bọn họ sao lại biết?”
Vấn đề ta hỏi càng ngày càng không ý nghĩa, nhưng Trọng Liên đang ở nơi này, ta căn bản không thể suy nghĩ.
Lâm Hiên Phượng không trả lời ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên không bao lâu liền rời đi.
Lâm Hiên Phượng thấp giọng nói: “Nghe nói Tiết Hồng trước kia đã tới nơi này, ẩn dấu tình nhân bí mật của mình ở đây, nhưng bị Lâu Thất Chỉ tới. Người này tựa hồ là nhân vật quan trọng của Vũ Đương. Tiết Hồng vì bảo vệ bí mật mình, liền đưa ám hiệu phá giải cho Lâu Thất Chỉ. Nhưng ám hiệu này cũng chỉ là bà ta nghe nói, không cởi bỏ, nên chuyện này vẫn cất giấu. Hằng năm Linh Kiếm sơn trang vẫn đưa người tới nơi này một lần, nhưng không ai có thể mở được cửa.”
“Trực tiếp đánh vỡ nó không phải được sao?”
“Cửa này là trụ cột của lăng mộ, một khi bị đánh vỡ, bảo vậy tới tay, tính mạng bù trừ.”
“Đây cũng là vấn đề.”
Ta đi vào phòng tối, tất cả mọi người quay đầu liếc ta, không có phản ứng gì quá mức, tiếp tục nghiên cứu phương pháp phá giải cao thâm. Ta thậm chí thấy có người lấy ra la bàn bàn tính, không khí hết sức ngưng trọng.
Ta nói: “Phương hướng của Khôn là gì?”
“Tây nam.”
“Ký hiệu kia đâu.”
Lâm Hiên Phượng vẽ lên ba gạch ngang.
“Huynh đem tất cả bát quái đồ hướng tây nam đặt ở đây đi.
Lâm Hiên Phượng nhìn bốn phía: “Có rất nhiều người ở đây.”
Tên này còn sợ mất mặt.
Dù sao da mặt ta vẫn luôn luôn dàu, nghĩ lầm rồi, người ta cùng lắm thì bảo ta đùa giỡn. Ta quay đầu lại nói: “Có phải người mở ra thì báu vật sẽ là của người đó?”
“Ừ, nói là vậy.”
Ta đi qua đi, nhặt mấy viên gạch lên, hướng phía trống bát quái tây nam đặt xuống thành ba hào (cách gọi những nét gạch đứt trong bát quái.) Ban đầu ánh mắt mọi người đều dõi theo ta, nhưng nhìn ta đặt tới ba hào giống nhau xong, đều chuyển đi chỗ khác, nghĩ là ta đang thử vận khí.
Kỳ thật càn khôn thần lăng (càn khôn cũng có nghĩa là thiên địa), hẳn là chỉ phần giữa giữa càn khôn, chỗ khôn. Mà Vô Danh ở chỗ vô cực, hẳn là chỉ không cực hạn, vô hạn duyên thân.
Không biết ta có hiểu sai hay không.
đoạn càn với chả khôn kia Aki cũng không hiểu lắm.
Khi ta đặt xong tới bát quái đồ thứ bốn, chuẩn bị đặt cái thứ băn, nhìn thấy một bàn tay khác đang đặt ra cái thứ năn. Ta quay đầu, nhìn Hải Đường mặt không đổi sắc bày ra bát quái đồ giống hệt ta.
Ta nói: “Lưu Ly đại ca, sao chép người khác là không tốt.”
Lưu Ly nói: “Đây là cung chủ chúng ta bảo đấy, liên quan gì tới ngươi.”
“Không có nói bày ra phá giải sao?”
“Ai nói phá giải? Cung chủ biết trận này bày thế nào.”
“Đại ca, nói chuyện phải giảng thực tế mới tốt.”
Lưu Ly quay đầu thản nhiên nhìn ta: “Ta hỏi ngươi, Kiếm Thần lăng là lăng của ai.”
“Đương nhiên của Kiếm Thần.”
“Kiếm Thần là ai?”
“Ta sao biết được.”
Lưu Ly khẽ thở hắt ra một hơi, tiếp tục bày: “Bảo vật này ngươi không thể tranh. Nếu là đồ vật cha ngươi để lại cho ngươi bị người ta lấy đi, có lẽ ngươi cũng không vui vẻ gì đâu.”
“Là ý gì?”
“Kiếm Thần Hồng Ngọc ngươi sao có thể chưa từng nghe qua?”
Hồng Ngọc? Tên này thật là quen tai.
Hồng Ngọc cung chủ?
……
“Ha ha, hóa ra Kiếm Thần là phụ thân của Liên.” Chuyện cười này tuyệt không buồn cười.
“Ngươi biết là được rồi.”
Lưu Ly đặt viên gạch cuối cùng vào bát quái đồ, đại môn ầm ầm ầm mở ra.
Kế tiếp xảy ra chuyện thần kỳ.
Hai thân ảnh đồng thời lao vào sau cửa lớn. Người trước là đứng cách ta không xa Lâm Hiên Phượng, người sau là Trọng Liên đứng xa hơn. Theo lý mà nói không ai có thể vượt Trọng Liên, nhưng khinh công của Lâm Hiên Phượng tuyệt đối là xuất thần nhập hóa, hai người vậy mà tương xứng.
Chỉ nghe thấy bên trong có tiếng ma xát của vải dệt và gỗ, ta vội vàng đi vào cứu trợ.
“Trọng Liên ngươi hạ thủ lưu tình, ta sẽ đưa y đi!” Ta còn chưa có vào đã kêu to. Nhưng người đi vào, Trọng Liên vừa vặn một chưởng vào ngực Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng lao mạnh về phía sau, đập thật mạnh lên tường, tro bụi tuôn rơi, y liên tục ho khan.
Ta ngay cả kêu cũng không kịp, vội chạy qua đỡ y.
Lâm Hiên Phượng đè lại ngực, cố gắng nuốt máu ngược trở lại.
Ta không dám nhìn Trọng Liên, cõng Lâm Hiên Phượng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng tối.
Ta chỉ thoáng nhìn Trọng Liên nắm trong tay nhìn không chớp mắt.
Hồi lâu, chúng ta mới ra khỏi Kiếm Thần lăng.
Lâm Hiên Phượng nghẹn lời nói: “Vũ Hoàng… Vô Danh Kiếm rất quan trọng.”
“Đệ biết, nhưng đây là đồ Trọng Chân cung chủ lưu lại cho Trọng Liên, chúng ta lấy không tốt.”
Lâm Hiên Phượng còn chưa tiếp lời, đã có lão nhân lạnh lùng nói:
“Nếu Trọng Chân biết Trọng Liên là chủng của Vệ Lưu Không, hẳn cũng muốn người khác có được nó.”
“Cái gì?” Ta đột ngột xoay người, “Vọng môn chủ?”
Đứng sau chúng ta là Vọng Thực. Trong tay ông ta quay quay thứ gì đó nhanh như gió, vì tốc độ quá nhanh nên nhìn không rõ.
“Hôm nay nhìn Vệ Lưu Không đi ra, ta đại khái là biết ông ta tới xem hài tử.” Vọng Thực ngoài cười nhưng trong không cười. “Có lẽ Trọng Liên bây giờ cũng nên biết xuất thân thực sự của mình. Nhưng mà, đợi hắn nhìn thấy thứ này xong, sẽ nghĩ thế nào?”
Lão bỗng nhiên ném đồ trong tay ra, vút bay về phía cửa Kiếm Thần lăng.
Đó là một đầu người.
Gương mặt đã bị tóc trắng bạc phơ phủ hơn phân nửa, nhưng khi keo gắn nếp nhăn trên mặt dần rơi xuống, để lộ ra, khuôn mặt của một người trung niên anh tuấn.
Lộ ra một gương mặt cực kỳ giống Trọng Liên.
Tác giả :
Thiên Lại Chỉ Diên