Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 53
Bạch Linh mặt không biến sắc, thản nhiên nói:
“Dù Bộ Sơ giết ngươi, cũng là ân oán cá nhân của các người. Muốn tìm nàng báo thù, không ai cản ngươi, nhưng không được dùng nhân mã Thiên Sơn. Ngươi muốn dùng cũng được, lấy tiền ra trước.”
“Được. Ta cho các nàng bạc, một người năm trăm lượng, đủ chưa?”
“Giết chó cũng không đủ.”
“Ngươi cho rằng nên đưa bao nhiêu?”
“Năm vạn cũng xấu hổ gặp người.”
“Bạch Linh, tên đó là tình nhân của Trọng Liên, giết hắn mà còn cần nhiều tiền vậy?”
Lời này có ý tứ. Thân phận của ta bị nhìn thấu khi nào, ngay cả chính ta cũng không biết.
“Thì tính sao?”
“Ngươi không phải muốn hiếu kính cung chủ sao? Người hắn muốn giết, ngươi còn không giết?”
“Ngươi cho ta đủ bạc, cung chủ ta cũng giết.”
Khuôn mặt Hồng Thường vặn vẹo: “Ngươi… Những lời này, nếu ta nói với hắn, đừng nói bạc, ngươi sau khi chết cả cặn bã cũng không nhận được.”
“Hắn sớm biết rồi.”
“Nực cười. Đã biết sao còn dùng ngươi?”
“Hắn biết, nên mới yên tâm. Chỉ có người nghèo khó mới không dùng tiền đổi tâm. Nhưng với hắn mà nói, nhân tài như vậy mới dùng tốt nhất, không phải sao.”
“Ta mặc kệ chuyện ngươi với Diễm Tửu, ta muốn giết tên này.”
Hồng Thường tiến lên từng bước, ta chuẩn bị không kịp, cũng không còn thời gian lo tới cái mắt, vọt tới dưới giường rút ra Thiên Quỷ Thần đao. Nhưng vừa mới chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe nàng kêu thảm một tiếng.
Nàng bứng mắt, cả người không ngừng co giật.
Nữ nhân xung quanh nàng đều vây quanh.
Bạch Linh vỗ vỗ tay, một đống bột phấn màu đỏ từ trong tay rơi xuống.
“Cút đi.”
Nhóm người Hồng Thường lần lượt rời đi.
Ta nhìn nhìn người bên cạnh, có chút không nói nổi. Bình thường quen nhìn người này nhẹ nhàng thanh lịch, cơ hồ đã quên y là Bạch Linh.
Bạch Linh một tay nâng cằm ta, tay kia thì nhẹ nhàng gẩy gẩy mi mắt ta. Ta đau đến thở dốc vì kinh ngạc, đang định nói vài câu với y, y lại khẽ nói:
“Không đau không đau, bôi thuốc thì tốt rồi.”
Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, chiếu lên tóc trên vai y, làn da nơi đầu ngón tay nhẵn nhụi chiếu lên rõ ràng, phân phân minh minh.
Từ cửa sổ này, có thể nhìn thấy cảnh thịnh thế phồn hoa, ánh trăng khó gặp.
Cố hương là một thôn xóm nho nhỏ. Ngoài thôn thanh sơn như tiếu, lạnh lẽo như sương. Chiếc hòm cũ nát trong phòng, lưu thủy bích hoa tà tà chiếu bóng, ngẫu nhiên nghe tiếng vó ngựa, dường như vang khắp trong phòng ngoài phòng, ánh trăng như sương.
Lúc ấy học tập trúc kiếm của Triệu sư phó trong thôn, không cẩn thận cắt đúng ngón tay, máu chảy thành sông. Ta vung tay, thấy huyết châu bay loạn đầy trời, còn hưng phấn quay sang Lâm Hiên Phương nói, nhìn kìa, huyết hoa! Lâm Hiên Phượng thiếu chút nữa bị ta dọa cho gần chết, bắt lấy tay ta xem miệng vết thương. Ta đặc biệt không an phận, như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, nhàm chán kéo kéo y. Rốt cuộc sự hưng phấn này cũng ngừng lại khi y bôi thuốc. Ta đau đến run rẩy cả người, ngay cả da trên mặt cũng co rút.
Lúc ấy y nói với ta một câu. Cũng nhiều năm rồi, cụ thể là gì, ta không nhớ rõ ràng. Nhưng đại khái là lời hồng tiểu hài tử, cái gì mà không đau không đau linh *** cả.
Nhưng mà thanh âm của tiểu Hiên Phượng ôn nhu vô cùng, mềm vô cùng. Khi nói như mang theo ý cười. Nụ cười kia thật sự là cực kỳ đáng yêu. Đáng yêu giống như đám mây khẽ trôi ngoài thôn, giống như hoa trong mây.
Thanh âm Bạch Linh tuyệt không thanh thúy, còn hơi khàn khàn. Khiến cho người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới thiếu niên năm đó. Thiếu niên phong tình cưỡi trên ngựa của sư phó, bồi hồi say cảnh thanh sơn, ngắt lấy cành hoa.
Nhưng mà, luôn luôn nhớ thời khắc cuối xuân đầu hạ.
Ánh nắng ấm áp, sông chảy róc rách. Ca dao ngây ngô quanh quẩn trong núi, giống như đến từ chân trời phương xa.
Ta cầm cành cây, y cầm sáo ngọc, một trước một sau, đi trên đường đá. Nhìn chim bay tìm đường, bóng cây chằng chịt, bao lài hoa chồng chất bên người. Quay đầu nhìn lại, vết lốm đốm khi xuyên qua khẽ hở lá cây, tất cả linh *** toái toái chiếu trên người y.
Một mực đi tiếp như thế. Đi đi, vĩnh viễn không có tận cùng.
Người phía trước thanh âm cho dù ôn nhu, lại thiếu đi tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi. Khẽ vỗ mặt ta, trên mi mắt ta và bôi thuốc:
“Nhịn đi, lập tức sẽ tốt thôi.”
Thuốc vừa rơi xuống mắt ta, trước khoảnh khắc nhắm mắt lại, nhìn thấy ánh mắt y. Cách cát, nên không rõ ràng, nhìn ta biết y đang nhìn ta.
Dường như ta cắn trúng răng mình.
“Thật sự dũng cảm. Rất nhiều người lúc này bôi thuốc sẽ khóc.” Y thấp giọng nói. “Từ từ mở mắt ra, để thuốc đi vào.”
Phỏng chừng mắt ta lúc này đỏ tới đáng sợ, hoặc là tơ máu phủ kín, y có chút nhìn không được. Nhưng vẫn như cũ chuyên tâm ôn nhu xoa xoa khóe mắt ta.
Có thể là thật sự rất đau. Chỉ là khi mở mắt ra, cùng y nhìn nhau, nước mắt liền thẳng tắp rơi xuống.”
“Hiện giờ có thể nhắm mắt.”
Ta nhắm mắt lại. Con mắt nóng rát, nước mắt không thể khống chế mà rơi ra ngoài.
“May mà nàng không dùng Cửu Cổ Sa, bằng không mắt này của ta bị phế rồi.” Ta cựa quậy ngồi trên ghế, đau đến nhe răng nhếch miệng: “Nhưng mù cũng chẳng sao. Cho dù mù, Lâm Nhị thiếu gia cũng là Độc Nhãn Lang phong lưu phóng khoáng thiên hạ vô song.”
Bạch Linh nhẹ nhàng cười cười: “Lúc này còn không quên tỏ vẻ.”
“Nhưng mà, mặt của Hồng Thường đúng là dọa người, ai hạ thủ thế?”
“Bộ Sơ.”
“Thật sự là nàng? Vì sao?”
“Bây giờ Bộ Sơ đúng là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi Hồng Thường vẫn là mỹ nữ vang danh thiên hạ, nàng ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu hoàng mao.”
“Mỹ nữ vang danh thiên hạ?” Ta từ từ nhắm mắt cười, cảm thấy thật kỳ lạ. “Chẳng lẽ là Bàn Tư Tư?”
“Đúng vậy.”
“A?” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Hồng Thường là Bàn Tư Tư? Nàng không phải đã chết sao?”
“Là do cô ta tự tung tin đồn —- trở thành cái dạng này, không có nữ nhân nào nguyện ý để người khác biết mình còn sống.”
Thật sự khiến kẻ khác không tin được. Cái này quá mức chênh lệch so với tưởng tượng của ta. Lúc trước khi nghe chuyện xưa của Bàn Tư Tư, ta còn hết sức hướng về mỹ nữ này.
Mắt bỗng nhiên đau đớn, ta nhíu mày:
“Vì sao? Nam nhân?”
“Một nữ nhân hủy dung một nữ nhân khác, là vì nam nhân sao? Ngươi đúng là không hiểu nữ nhân.”
“Nói bậy, từ nhỏ nữ hài tử quê ta không ai không thích ta, nhưng ta thấy họ không có gì nổi bật. Chướng mắt.”
Sự thật là, nữ nhân trong Loạn Táng thôn ít càng thêm ít. Hơn nữa, đều là cỡ các a di.
A di đều thích ta.
Bạch Linh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến ta một thân mồ hôi lạnh. Cười xong, y từ tốn nói: “Bộ Sơ hủy đi mỹ mạo của Hồng Thường, chính là vì mỹ mạo của Hồng Thường.”
Ta nghĩ nghĩ, nếu có ngày một tên nào đó vô cùng kinh diễm xuất hiện như Trọng Liên, liệu hắn có giết người kia? Hắn có lòng đố kỵ của phụ nữ không?
“Phải chăng còn có nguyên nhân khác, Trọng Liên?”
“Ngươi cho rằng Bộ Sơ yêu Trọng Liên? Không phải. Kỳ thật nàng chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình. Nữ nhân nào xinh đẹp so với nàng, đều sẽ bị nàng ta hủy dung, hoặc hủy dung rồi giết —- nhưng bây giờ nữ nhân xinh đẹp như nàng, rất khó tìm. Tất cả nam nhân đều cầu thân với nàng, nàng cho tới bây giờ vẫn cự tuyệt. Nàng thích Diễm Tửu, vì Diễm Tửu không coi mỹ mão của nàng là gì. Nàng nghĩ đó mới là chân ái. Hơn nữa từ sau khi biết Diễm Tửu, nàng liền cảm thấy trên thế gian này không ai đẹp hơn Diễm Tửu.”
“Trọng Liên thì sao?”
“Bởi vì hắn là kẻ địch của nàng.”
“Kẻ địch cũng yêu?”
“Nàng nói, chỉ có kẻ địch của nàng mới không yêu nàng, mới xứng đôi với nàng.
“Dù Bộ Sơ giết ngươi, cũng là ân oán cá nhân của các người. Muốn tìm nàng báo thù, không ai cản ngươi, nhưng không được dùng nhân mã Thiên Sơn. Ngươi muốn dùng cũng được, lấy tiền ra trước.”
“Được. Ta cho các nàng bạc, một người năm trăm lượng, đủ chưa?”
“Giết chó cũng không đủ.”
“Ngươi cho rằng nên đưa bao nhiêu?”
“Năm vạn cũng xấu hổ gặp người.”
“Bạch Linh, tên đó là tình nhân của Trọng Liên, giết hắn mà còn cần nhiều tiền vậy?”
Lời này có ý tứ. Thân phận của ta bị nhìn thấu khi nào, ngay cả chính ta cũng không biết.
“Thì tính sao?”
“Ngươi không phải muốn hiếu kính cung chủ sao? Người hắn muốn giết, ngươi còn không giết?”
“Ngươi cho ta đủ bạc, cung chủ ta cũng giết.”
Khuôn mặt Hồng Thường vặn vẹo: “Ngươi… Những lời này, nếu ta nói với hắn, đừng nói bạc, ngươi sau khi chết cả cặn bã cũng không nhận được.”
“Hắn sớm biết rồi.”
“Nực cười. Đã biết sao còn dùng ngươi?”
“Hắn biết, nên mới yên tâm. Chỉ có người nghèo khó mới không dùng tiền đổi tâm. Nhưng với hắn mà nói, nhân tài như vậy mới dùng tốt nhất, không phải sao.”
“Ta mặc kệ chuyện ngươi với Diễm Tửu, ta muốn giết tên này.”
Hồng Thường tiến lên từng bước, ta chuẩn bị không kịp, cũng không còn thời gian lo tới cái mắt, vọt tới dưới giường rút ra Thiên Quỷ Thần đao. Nhưng vừa mới chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe nàng kêu thảm một tiếng.
Nàng bứng mắt, cả người không ngừng co giật.
Nữ nhân xung quanh nàng đều vây quanh.
Bạch Linh vỗ vỗ tay, một đống bột phấn màu đỏ từ trong tay rơi xuống.
“Cút đi.”
Nhóm người Hồng Thường lần lượt rời đi.
Ta nhìn nhìn người bên cạnh, có chút không nói nổi. Bình thường quen nhìn người này nhẹ nhàng thanh lịch, cơ hồ đã quên y là Bạch Linh.
Bạch Linh một tay nâng cằm ta, tay kia thì nhẹ nhàng gẩy gẩy mi mắt ta. Ta đau đến thở dốc vì kinh ngạc, đang định nói vài câu với y, y lại khẽ nói:
“Không đau không đau, bôi thuốc thì tốt rồi.”
Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, chiếu lên tóc trên vai y, làn da nơi đầu ngón tay nhẵn nhụi chiếu lên rõ ràng, phân phân minh minh.
Từ cửa sổ này, có thể nhìn thấy cảnh thịnh thế phồn hoa, ánh trăng khó gặp.
Cố hương là một thôn xóm nho nhỏ. Ngoài thôn thanh sơn như tiếu, lạnh lẽo như sương. Chiếc hòm cũ nát trong phòng, lưu thủy bích hoa tà tà chiếu bóng, ngẫu nhiên nghe tiếng vó ngựa, dường như vang khắp trong phòng ngoài phòng, ánh trăng như sương.
Lúc ấy học tập trúc kiếm của Triệu sư phó trong thôn, không cẩn thận cắt đúng ngón tay, máu chảy thành sông. Ta vung tay, thấy huyết châu bay loạn đầy trời, còn hưng phấn quay sang Lâm Hiên Phương nói, nhìn kìa, huyết hoa! Lâm Hiên Phượng thiếu chút nữa bị ta dọa cho gần chết, bắt lấy tay ta xem miệng vết thương. Ta đặc biệt không an phận, như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, nhàm chán kéo kéo y. Rốt cuộc sự hưng phấn này cũng ngừng lại khi y bôi thuốc. Ta đau đến run rẩy cả người, ngay cả da trên mặt cũng co rút.
Lúc ấy y nói với ta một câu. Cũng nhiều năm rồi, cụ thể là gì, ta không nhớ rõ ràng. Nhưng đại khái là lời hồng tiểu hài tử, cái gì mà không đau không đau linh *** cả.
Nhưng mà thanh âm của tiểu Hiên Phượng ôn nhu vô cùng, mềm vô cùng. Khi nói như mang theo ý cười. Nụ cười kia thật sự là cực kỳ đáng yêu. Đáng yêu giống như đám mây khẽ trôi ngoài thôn, giống như hoa trong mây.
Thanh âm Bạch Linh tuyệt không thanh thúy, còn hơi khàn khàn. Khiến cho người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới thiếu niên năm đó. Thiếu niên phong tình cưỡi trên ngựa của sư phó, bồi hồi say cảnh thanh sơn, ngắt lấy cành hoa.
Nhưng mà, luôn luôn nhớ thời khắc cuối xuân đầu hạ.
Ánh nắng ấm áp, sông chảy róc rách. Ca dao ngây ngô quanh quẩn trong núi, giống như đến từ chân trời phương xa.
Ta cầm cành cây, y cầm sáo ngọc, một trước một sau, đi trên đường đá. Nhìn chim bay tìm đường, bóng cây chằng chịt, bao lài hoa chồng chất bên người. Quay đầu nhìn lại, vết lốm đốm khi xuyên qua khẽ hở lá cây, tất cả linh *** toái toái chiếu trên người y.
Một mực đi tiếp như thế. Đi đi, vĩnh viễn không có tận cùng.
Người phía trước thanh âm cho dù ôn nhu, lại thiếu đi tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi. Khẽ vỗ mặt ta, trên mi mắt ta và bôi thuốc:
“Nhịn đi, lập tức sẽ tốt thôi.”
Thuốc vừa rơi xuống mắt ta, trước khoảnh khắc nhắm mắt lại, nhìn thấy ánh mắt y. Cách cát, nên không rõ ràng, nhìn ta biết y đang nhìn ta.
Dường như ta cắn trúng răng mình.
“Thật sự dũng cảm. Rất nhiều người lúc này bôi thuốc sẽ khóc.” Y thấp giọng nói. “Từ từ mở mắt ra, để thuốc đi vào.”
Phỏng chừng mắt ta lúc này đỏ tới đáng sợ, hoặc là tơ máu phủ kín, y có chút nhìn không được. Nhưng vẫn như cũ chuyên tâm ôn nhu xoa xoa khóe mắt ta.
Có thể là thật sự rất đau. Chỉ là khi mở mắt ra, cùng y nhìn nhau, nước mắt liền thẳng tắp rơi xuống.”
“Hiện giờ có thể nhắm mắt.”
Ta nhắm mắt lại. Con mắt nóng rát, nước mắt không thể khống chế mà rơi ra ngoài.
“May mà nàng không dùng Cửu Cổ Sa, bằng không mắt này của ta bị phế rồi.” Ta cựa quậy ngồi trên ghế, đau đến nhe răng nhếch miệng: “Nhưng mù cũng chẳng sao. Cho dù mù, Lâm Nhị thiếu gia cũng là Độc Nhãn Lang phong lưu phóng khoáng thiên hạ vô song.”
Bạch Linh nhẹ nhàng cười cười: “Lúc này còn không quên tỏ vẻ.”
“Nhưng mà, mặt của Hồng Thường đúng là dọa người, ai hạ thủ thế?”
“Bộ Sơ.”
“Thật sự là nàng? Vì sao?”
“Bây giờ Bộ Sơ đúng là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi Hồng Thường vẫn là mỹ nữ vang danh thiên hạ, nàng ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu hoàng mao.”
“Mỹ nữ vang danh thiên hạ?” Ta từ từ nhắm mắt cười, cảm thấy thật kỳ lạ. “Chẳng lẽ là Bàn Tư Tư?”
“Đúng vậy.”
“A?” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Hồng Thường là Bàn Tư Tư? Nàng không phải đã chết sao?”
“Là do cô ta tự tung tin đồn —- trở thành cái dạng này, không có nữ nhân nào nguyện ý để người khác biết mình còn sống.”
Thật sự khiến kẻ khác không tin được. Cái này quá mức chênh lệch so với tưởng tượng của ta. Lúc trước khi nghe chuyện xưa của Bàn Tư Tư, ta còn hết sức hướng về mỹ nữ này.
Mắt bỗng nhiên đau đớn, ta nhíu mày:
“Vì sao? Nam nhân?”
“Một nữ nhân hủy dung một nữ nhân khác, là vì nam nhân sao? Ngươi đúng là không hiểu nữ nhân.”
“Nói bậy, từ nhỏ nữ hài tử quê ta không ai không thích ta, nhưng ta thấy họ không có gì nổi bật. Chướng mắt.”
Sự thật là, nữ nhân trong Loạn Táng thôn ít càng thêm ít. Hơn nữa, đều là cỡ các a di.
A di đều thích ta.
Bạch Linh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến ta một thân mồ hôi lạnh. Cười xong, y từ tốn nói: “Bộ Sơ hủy đi mỹ mạo của Hồng Thường, chính là vì mỹ mạo của Hồng Thường.”
Ta nghĩ nghĩ, nếu có ngày một tên nào đó vô cùng kinh diễm xuất hiện như Trọng Liên, liệu hắn có giết người kia? Hắn có lòng đố kỵ của phụ nữ không?
“Phải chăng còn có nguyên nhân khác, Trọng Liên?”
“Ngươi cho rằng Bộ Sơ yêu Trọng Liên? Không phải. Kỳ thật nàng chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình. Nữ nhân nào xinh đẹp so với nàng, đều sẽ bị nàng ta hủy dung, hoặc hủy dung rồi giết —- nhưng bây giờ nữ nhân xinh đẹp như nàng, rất khó tìm. Tất cả nam nhân đều cầu thân với nàng, nàng cho tới bây giờ vẫn cự tuyệt. Nàng thích Diễm Tửu, vì Diễm Tửu không coi mỹ mão của nàng là gì. Nàng nghĩ đó mới là chân ái. Hơn nữa từ sau khi biết Diễm Tửu, nàng liền cảm thấy trên thế gian này không ai đẹp hơn Diễm Tửu.”
“Trọng Liên thì sao?”
“Bởi vì hắn là kẻ địch của nàng.”
“Kẻ địch cũng yêu?”
“Nàng nói, chỉ có kẻ địch của nàng mới không yêu nàng, mới xứng đôi với nàng.
Tác giả :
Thiên Lại Chỉ Diên