Thảo Hôn Tướng Công
Chương 7
Edit: Yki
Trưởng Tôn Vô Kị, là đệ đệ Trưởng Tôn của hoàng hậu, tư chất thông minh trời sinh, dáng vẻ xuất chúng, là Trưởng Tôn trẻ tuổi xuất sắc nhất, đồng thời cũng là trọng thần giữ chức Binh Bộ Thị Lang.
“Trưởng Tôn đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kị nhìn nhau, không khí nháy mắt có chút biến hoá kỳ lạ, Sở Nhạn đành phải dẫn đầu lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Trưởng Tôn Vô Kị cười cười, nhẹ nhàng tiêu sái tự tại phe phẩy cây quạt, “Thẩm tra vũ khí, năm nay thể chế lại cùng năm ngoái bất đồng, Binh Bộ Thượng Thư đại nhân lo lắng xảy ra nhiễu loạn, cho nên để cho vị Thị Lang nho nhỏ như ta đi một chuyến.” không nghĩ tới họ Võ này lại có thể giành trước một bước, xem ra dường như có dự tính trước.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, hiện nay hãy để cho tại hạ làm chủ, vì Trưởng Tôn đại nhân yến tiệc đón gió tẩy trần.” Ánh mắt Sở Nhạn lóe lóe, cùng Sở Bạch Ngọc trao đổi ánh mắt một chút, hiểu rõ lòng dạ lẫn nhau.
Sở Bạch Ngọc thầm gật gật đầu không để người khác biết, tiếp theo nghiêng đầu cười nhìn vẻ mặt Võ Huệ Ân còn có chút giật mình, “Tướng quân đại nhân muốn đi cùng nhau không?”
Mấy người này đều đã tới, ai...... Cũng nên là lúc hắn thu thập thiên mệnh hai nhà Sở, Chúc.
Võ Huệ Ân ánh mắt nặng nề, nhìn thẳng Trưởng Tôn Vô Kị “Đó là tất nhiên, Trưởng Tôn đại nhân, mời!”
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung giống như dấy lên ngọn lửa, đáy mắt Trưởng Tôn Vô Kị hiện lên một tia sát khí mạnh mẽ, nhưng nháy mắt lại biến mất.
Sở Nhạn cung kính hộ tống hai vị đại quan rời đi trước, lưu lại Sở Bạch Ngọc cùng người sớm bị xem nhẹ là Võ Thu Đồng, và Đỗ Phi Hồng đầu đầy mờ mịt.
không biết vì sao, trong lòng Đỗ Phi Hồng đột nhiên nổi lên một tia bất an, có chút sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Sở Bạch Ngọc.
Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ nàng, “Ta cùng Nhạn xuất môn, nàng ngoan ngoãn trong phủ đừng có chạy lung tung, biết không?”
Bắt đầu hôm nay, Sở gia, không, toàn bộ Thành Đô đã bắt đầu dấy lên cuộc rối loạn.
“Được.” Đỗ Phi Hồng nhu thuận gật đầu.
“Võ tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi thôi, thỉnh.” Võ Huệ Ân quên nữ nhi của hắn, Sở Bạch Ngọc hắn cũng sẽ không quên nữ nhân rắp tâm bất lương này, hắn tuyệt đối không thể để cho nàng ta cùng Hồng nhi của hắn có cơ hội ở chung một phòng.
Võ Thu Đồng đầy mình ghen tỵ cố nhịn xuống, lạnh lùng nhìn Đỗ Phi Hồng liếc mắt một cái, cao ngạo hất cằm lên, âm thầm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Bạch Ngọc vẫn lo lắng, nhìn Đỗ Phi Hồng dặn dò vài câu, mới dưới sự thúc giục của Phúc Quế rời đi.
một hồi lâu sau khi đám người đi rồi, hai tỷ muội Đỗ Tri Thư mới chậm rãi đến gần đại sảnh.
“Tỷ tỷ?” Đỗ Tri Họa kéo một Đỗ Phi Hồng chút nhìn biểu tình có chút quái dị trên mặt nàng.
“Sao?” Đỗ Phi Hồng lấy lại tinh thần, nhìn các nàng cười cười, “không có việc gì, khách nhân đều đi hết, đi thôi, chúng ta trở về tiểu lâu của ta tiếp tục nói chuyện phiếm.”
Song bào tỷ muội liếc mắt nhìn nhau “Vâng!”
Ba tỷ muội liền nắm tay nhau, cười cười nói nói hướng hậu viện Sở phủ đi đến.
Trưởng Tôn Vô Kị cùng Võ Huệ Ân đồng loạt xuất hiện ở trong Thành Đô, quả nhiên tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng Sở gia nhiều thế hệ là danh môn đúc binh khí, nhưng cũng có không ít thương nhân đúc vũ khí dã tâm bừng bừng muốn ăn chung miếng bánh lớn của Sở gia tại triều đình này.
Dù sao, Sở gia đã độc chiếm việc kinh doanh đã lâu rồi, cũng nên thay đổi người thử xem, năm nay thẩm tra vũ khí điều kiện thập phần thả lỏng, chỉ là sơ thẩm, cũng đã có hơn mười thương nhân vũ khí báo danh, những thương nhân khí này tất cả đều là vì Kiếm Nam mà đến, bởi vì thẩm tra vũ khí cử hành ở Thành Đô, cho nên Thành Đô gần đây có rất nhiều người đến, cũng có rất nhiều người rảnh rỗi muốn xem náo nhiệt cũng đều đến giúp vui, có thể nói là người người đông nghịt.
Rất nhiều thương nhân càng nhìn càng thấy đã đúng thời cơ, bắt đầu kéo mở rộng việc mua bán, cũng có người Hồ, người Đột Quyết, nhiều nhân sĩ ngoại tộc cũng đến theo phong trào lúc này đây, mang theo rất nhiều vật tư tiến vào.
Đám đông đối với việc buôn bán của Thành Đô xác thực có giúp đỡ rất lớn, nhưng nhiều người, đại biểu cho phiền toái cũng nhiều, quan sai trong thành mỗi ngày đều thực mệt mỏi.
Mà Sở gia thân là một trong những người kinh doanh vũ khí, đương nhiên cũng không được thanh nhàn, việc kinh doanh của Sở gia trải rộng toàn thành, bất kể là tửu lâu, quán trà, binh khí lâu toàn bộ đều có phần, Sở Bạch Ngọc cũng đi theo bôn ba vất vả, gần như lấy cửa hàng làm nhà.
“Mấy ngày nay tổn thất không ít, thủ vệ binh khí trong binh khí lâu đã an bài thỏa đáng chưa?” Sở Bạch Ngọc có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm đôi mắt phượng vẫn mãi nhìn chằm chằm đống sổ sách kinh doanh bày ra ở trên bàn.
Sở gia có một cuốn binh khí đồ, đã sớm là chuyện mà người trong thiên hạ ai cũng đều biết, binh khí phổ thuộc về Sở gia, có thể nói là khai sáng căn cơ đúc vũ khí của Sở gia, bên trong viết là phương pháp Sở gia đúc Võ khí tâm đắc, có lẽ binh khí phổ đối với người bình thường mà nói không có giá trị gì, nhưng đối với cho quân đội, thương nhân vũ khí mà nói, cũng là bảo vật thiên hạ hiếm có.
Thời gian này xuất hiện không ít bọn chuột nhắt, đều muốn nhân cơ hội cướp lấy binh khí phổ, muốn loại trừ Sở gia, được triều đình coi trọng, người Sở gia cũng hiểu biết, cho nên ở phủ, hay tại các binh khí lâu, cửa hàng, cơ sở đúc vũ khí là Đúc Vũ phường cũng đều canh phòng cẩn mặc
Nhưng vẫn là tạo cho Sở gia không ít tổn thất, mà sư phụ đúc vũ khí, hộ vệ, riêng biệt của Sở gia cũng đều không thể nghỉ ngơi, không ít huynh đệ bị bệnh mệt.
Phúc Quế lật sổ sách trên tay, “đã thong báo với tứ thiếu gia ở Lạc Dương xin them người, binh khí lâu cùng trong phủ đã bố trí ám vệ cùng ba tầng đợt hậu vệ, sư phó Chú Võ Phường báo lại, mười tám loại vũ khí chuẩn bị sơ thẩm kia đêm qua đã hoàn thành, sáng nay đã niêm phong lại.” hắn cũng mệt muốn chết rồi, đi theo bên cạnh đại thiếu gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên việc nhiều thành như vậy.
“Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân bên kia có động tĩnh gì không?”
Sở Lôi nhếch miệng, “Sơ thẩm mười tên thương nhân vũ khí không có gì ngoài Sở gia, phía Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân đã an bài người đã ở bên trong, Võ Tướng quân những ngày gần đây đều ở binh doanh ngoại ô, chuẩn bị công việc sơ thẩm, hành động của Trưởng Tôn đại nhân ngược lại không rõ, thám tử hồi báo, những ngày gần đây Trưởng Tôn đại nhân cùng Thái Thú, Huyện thái gia đều tụ cùng một chỗ đàm luận.”
trên thực tế, Sở Lôi có vẻ không lo lắng Võ Tướng quân, ngược lại hắn cảm giác cảm thấy Trưởng Tôn đại nhân có vẻ cổ quái, nhưng là bất luận hắn tìm hiểu tin tức như thế nào, những vẫn tra không ra Trưởng Tôn đại nhân đến tột cùng có cái chủ ý gì.
“Chỗ Lục thiếu gia như thế nào?” Sở Bạch Ngọc trầm tư. Quả nhiên bị hắn đoán trúng, nắm giữ lấy binh khí chẳng khác nào nắm giữ binh quyền, một chuyện Trưởng Tôn cùng Võ gia tranh đoạt binh quyền, sẽ nổi lên mặt bàn.
“Buổi sáng hôm nay Lục thiếu gia tự mình áp tải binh khí sơ thẩm đến binh doanh ở ngoại ô, ta đã an bài cũng đủ nhân thủ, cho dù phát sinh chuyện gì, đều có thể bảo vệ Lục thiếu gia an toàn toàn thân.”
“Võ Thu Đồng đâu?” Sở Bạch Ngọc không quên, hắn vẫn còn nhớ có uy hiếp này, Võ Thu Đồng cá tính cao ngạo, chỉ xem ngày đó nàng ta cố ý nhục nhã Hồng nhi đã biết, xem ra nàng đối với chính mình vẫn là không chịu dừng tay.
Sở Lôi lắc tay, “không có bất kỳ hành động gì.”
“Đừng thả lỏng cảnh giác, để cho Sở Văn cùng Sở Tú trông chừng thiếu phu nhân một tấc cũng không rời.” Tính toán thời gian, chỉ còn ba ngày.
Ánh mắt Sở Bạch Ngọc vốn dĩ nhìn chằm chằm chồng sổ sách kinh doanh thong thả nâng lên, quay đầu đi, nhìn về phía góc trong phòng nghị sự không có một bóng người.
“Vâng!” Sở Lôi nghi ngờ nhìn chủ tử, nhìn theo nơi chủ tử đang nhìn chăm chú, bên đó là giá sách, quan trọng là, bên kia hoàn toàn không có cái gì, vậy chủ tử vì sao nhìn chuyên chú như vậy?
“Đại thiếu gia?”
Sở Bạch Ngọc chấn động, “Đều đi xuống đi.” Phất phất tay, cả người hướng lưng ghế dựa vào một chút, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phúc Quế cùng Sở Lôi tất nhiên là biết chủ tử mấy ngày nay cho đến giờ cũng chưa nghỉ ngơi, hai người sau khi hành lễ liền nhỏ giọng lui ra, còn quan tâm khép lại cửa phòng, để cho chủ tử có thể hảo hảo ngủ một giấc.
Đợi sau khi hai người đi, Sở Bạch Ngọc mới lại mở mắt ra, lại nhìn về phía góc giá sách, dưới mắt Sở Lôi,nơi đó không có gì cả, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng một người mặc hắc bào, đội mũ đen...... Người đó, chính xác mà nói, là Suy thần.
“Bạch Kì đại nhân, ngài không nên thay đổi thiên mệnh, số mệnh Đỗ Phi Hồng đã định có tử kiếp, tại sao ngài tự làm khổ chính mình?” Bị thần lực trên người của Sở Bạch Ngọc chế ngự, suy thần chỉ có thể đứng ở đằng xa, không thể tới gần.
Từ sau khi Bạch Kì đại nhân cùng Đỗ Phi Hồng chính thức đính hôn, số mạng Đỗ Phi Hồng bắt đầu bởi vì Bạch Kì đại nhân mà thay đổi, ban đầu hắn nghĩ đến sau khi chờ phúc thần ly khai, không quá ba ngày Đỗ Phi Hồng nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nhưng không nghĩ tới Bạch Kì đại nhân lại nhúng tay can thiệp, vốn dĩ lấy thần lực Bạch Kì đại nhân, hắn ngay cả tới gần căn phòng này đều rất khó khăn, không nghĩ tới sau khi cùng Đỗ Phi Hồng kết thân, Bạch Kì đại nhân đã bị số mệnh sát khí của nàng hung ác ảnh hưởng, chẳng những vận mệnh Sở gia đã bị liên lụy, mà ngay cả thần lực cũng vì vậy mà hao tổn.
Sở Bạch Ngọc lộ ra nụ cười khổ “Thay đổi thiên mệnh? đã hơn một người rồi” hắn thay đổi thiên mạng đâu chỉ có một mình Đỗ Phi Hồng?
Vốn dĩ trên đời này hẳn là không có người tên Sở Bạch Ngọc này, phụ thân của Sở Bạch Ngọc là Sở Hòa Kỳ cùng Chúc Dung mến nhau, lúc ấy bị tặc nhân hãm hại, Chúc Dung lẽ ra nên chết thảm ở dưới vách núi, hoàn toàn không thể sinh ra Sở Bạch Ngọc trên đời, nhưng là hắn lại can thiệp sinh tử của Chúc Dung.
Từ lúc mấy trăm năm trước, hắn đáp ứng nguyện vọng tổ tiên của Chúc gia thì tất cả liền đều cải biến, Chúc gia vốn dĩ chỉ là một sơn dã tiều phu, mà không phải là bá chủ đệ nhất phương như hiện nay, cũng bởi vì Chúc gia thành đại thương nhân buôn vật liệu gỗ, mới kết bạn với Sở gia, Sở gia vốn dĩ cũng không trở thành danh môn thế gia đúc vũ khí, nên tất cả mọi chuyện này đều có liên quan đến nhau, đều là bởi vì hắn mới có thay đổi.
Cho đến thế hệ này, Sở gia mặc dù đối với triều đình có công, nhưng hiện nay khí thế Lý thị suy yếu, khí thế đế vương của Võ Hậu* lại dần dần bày ra, nhiều thế hệ Sở gia vì Lý gia đúc vũ khí, sau khi nữ hoàng chấp chính, tất cả những người Sở gia vì thân cận Lý thị mà sẽ bị liên lụy, bị họa diệt môn, trong đó có cả Chúc gia, hai nhà gần ba trăm nhân tánh mạng đều bị hủy bởi tay Nữ Đế, đây chính là nguyên nhân hắn xuất thế, hắn muốn thay đổi vận mệnh này, hắn đã là người gieo xuống, phải tự tay hắn tháo gỡ.
(*)Võ Tắc Thiên ("]chữ Hán[/URL]: 武則天) ("]17 tháng 2[/URL], "]625[/URL] – "]16 tháng 12[/URL] năm "]705[/URL]), tên thật là Võ Chiếu (武曌). Bà là nữ hoàng duy nhất trong "]lịch sử Trung Quốc[/URL], và để lại nhiều tranh luận về công tội giữa các nhà sử học. Bà đã trải qua các vị trí "]tài nhân[/URL], "]chiêu nghi[/URL], "]hoàng phi[/URL], "]hoàng hậu[/URL], "]hoàng thái hậu[/URL], "]hoàng đế[/URL], "]thái thượng hoàng[/URL], nhưng cuối cùng trước khi qua đời đã quay lại với vị trí "]hoàng hậu[/URL] của nhà Đường. Việc bà nổi lên nắm quyền cai trị bị các nhà sử học "]Khổng giáo[/URL] chỉ trích mạnh mẽ nhưng các nhà sử học từ sau thập kỷ 1950 đã có cái nhìn khác về bà.
Khi lên ngôi Hoàng đế bà đổi tên thành Võ Chiếu (武曌), chữ "Chiếu" trong tên bà vốn là chữ "chiếu" (照) nhưng để may mắn bà đã tự tạo chữ mới (日月当空 nhật nguyệt đương không) và là một trong những chữ trong "]Võ Hậu Tân tự[/URL]. Bà là nữ hoàng duy nhất trong "]lịch sử Trung Quốc[/URL] đã lập ra triều đại của riêng mình, nhà Võ Chu (周), và cai trị dưới danh hiệu Thánh Thần Hoàng Đế ((聖神皇帝) từ "]690[/URL] đến "]705[/URL].
“Bạch Kì đại nhân, chúc ngài vận khí tốt, nhiệm kỳ của hạ quan còn có ba ngày.” Suy thần nhẹ giọng nhắc nhở.
Sở Bạch Ngọc kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, rồi sau đó cười, “Còn tưởng rằng ngươi ý chí sắt đá.”
Suy thần cười nhẹ, “Trần thế trăm kiếp, hạ quan thấy đã nhiều, cũng chấp hành nhiều, Đỗ Phi Hồng là một đứa nhỏ ôn nhu thiện lương, ta đi theo phía sau nàng mười sáu năm, nếu có thể, ta cũng hi vọng nàng có thể được hạnh phúc”
trên đời vốn là lực lượng ác nhiều hơn thiện, cho nên cần bốn phúc thần mới có thể khống chế được pháp lực của một suy thần như hắn, nếu không phải hắn lưu tình, Đỗ Phi Hồng sao có thể bình yên sống đến bây giờ.
“Bạch Kì đại nhân, kính xin ngài ba ngày này, nhiều dụng tâm hơn chiếu cố đứa bé kia đi......” Suy thần vừa nói, thân ảnh biến dần nhạt đi.
Sở Bạch Ngọc cười nhíu mày, “Ta sẽ .”
“Thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang ở bên trong nghỉ ngơi, muốn tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng sao?” Thanh âm của Phúc Quế nhỏ nhẹ từ ngoài cửa truyền đến.
“Đừng làm phiền huynh ấy!” Đỗ Phi Hồng hạ giọng, vươn ngón trỏ để lên môi, bộ dáng thập phần đáng yêu, “Suỵt, không cần đánh thức huynh ấy, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện” nàng hướng phía Phúc Quế vẫy tay, nháy mắt ra hiệu.
Phúc Quế cố nén cười, thuận theo nàng cùng đi xa một chút, mới nghe nàng mở miệng ——
“Đây là canh gà ta hầm, nhớ mang đến khi còn nóng, chờ huynh ấy tỉnh lại cho huynh ấy uống” Đỗ Phi Hồng tỉ mỉ dặn dò, đưa ta lấy ra giỏ bằng trúc màu xanh, mở nắp che trên cái giỏ bằng trúc ra, bên trong có một cái áo choàng màu trăng non nằm trong đó “Gần đây thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nếu huynh ấy phải ra khỏi cửa, nhớ nhắc huynh ấy mặc vào.”
“Vâng, thiếu phu nhân.” Phúc Quế cười gật đầu, đại thiếu gia thực may mắn chọn được một thiếu phu nhân ôn nhu lại tri kỷ.
Đỗ Phi Hồng vẫn là thực lo lắng, nàng đã không thấy Bạch Ngọc năm ngày liên tục rồi, tuy rằng Thanh Trúc cùng Tử Yến đều nói cho nàng biết, bởi vì triều đình sơ thẩm, cho nên Bạch Ngọc đều bận bịu ở lại cửa hàng, nhưng nàng vẫn là không ngừng nghĩ hắn có ngủ tốt hay không, ăn cơm có ngon......
Hôm nay rốt cục kìm nén không được, muốn tự tay hầm canh gà cho hắn, hơn nữa thời tiết trở nên lạnh, liền thuận đường đem áo choàng may tới cho hắn, tuy rằng rất muốn gặp hắn, lại không nỡ đánh thức hắn......
Đúng rồi! Từ cửa sổ liếc mắt nhìn lén hắn một cái cũng tốt a! Đỗ Phi Hồng vì thông minh chính mình mà cao hứng, cầm lên làn váy cười trộm tới gần cánh cửa, nhìn trái nhìn phải xung quanh nhìn xuống dưới, mới chọn lấy cửa sổ khắc phiến hoa bên phải kia đi đến, ngón trỏ khéo léo điểm chút nước miếng, ở trên cửa chọt một cái lỗ, tròng mắt tròn tròn mới dán lên.
Di? Tại sao lại không thấy rồi? Cái đầu xinh xắn dịch trái chuyển phải, như thế nào nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh màu trắng, buồn bực dụi dụi mắt, không tin lại dán mắt lên xem một lần, vẫn là một mảnh trắng? Sao lại thế này a?
Phúc Quế cùng Thanh Trúc, Tử Yến vài nô bộc tất cả đều cố nén cười, nhìn thiếu phu nhân quý báu đùa giỡn. Người bên trong căn phòng kia cũng đã đi ra đây, thiếu phu nhân còn ngốc nghếch muốn nhìn lén vào bên trong, người nàng muốn xem không phải đang đứng ở trước mặt nàng sao?
Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng, sau đó ánh mắt chuyển sang mấy hạ nhân đang đứng ở cạnh bên xem kịch vui tầm mắt lợi hại lạnh như băng, Phúc Quế thực thức thời, đang cầm một chén canh gà vội vã trốn trước, Thanh Trúc cùng Tử Yến sau khi hành lễ cũng run rẩy lui ra, đem giỏ bằng trúc có áo choàng bên trong đặt lại.
“Kỳ quái...... Người đâu?” Đưa tay tìm kiếm, Ừm? Tại sao cửa sổ không có lỗ? Đỗ Phi Hồng rốt cục phát hiện không được bình thường, buồn bực ngẩng đầu.
“Bạch Ngọc......” Kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Bạch Ngọc tiên sinh liếc nàng liếc mắt một cái, sau đó cánh tay dài duỗi ra, đem cả người nàng từ ngoài cửa sổ trực tiếp bế vào lòng “Nha đầu kia! Tại sao luôn ngốc như vậy? Đến gặp ta sao không vào?” Hừm, vẫn là ôm nha đầu này thoải mái hơn, nương ham chơi của hắn, khi nào thì mới có thể trở lại Thành Đô? hắn viết phong thư thúc giục rồi, nếu không hôn sự của hắn cùng nha đầu kia không thể cử hành, hắn phải chờ tới khi nào thì mới có thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng?
“Ta không dám làm ồn chàng chứ sao......” Mím môi, đáy mắt Đỗ Phi Hồng có sương mù “Tại sao chàng gầy như vậy? không ăn cơm thật tốt sao? Quần áo cũng mặc mỏng như vậy, không sợ trời đông lạnh lẽo sao?” Bàn tay nhỏ bé non mềm mơn trớn khuôn mặt gầy yếu của hắn, đau lòng nhắc đi nhắc lại.
Xoay người vội vàng đi vào cửa phòng, cầm lấy giỏ bằng trúc để ở một bên, run lên rút ra áo choàng bên trong, nhanh chóng giúp hắn mặc vào.
Sở Bạch Ngọc lẳng lặng nhìn cử động của nàng, mắt đầy ý cười thỏa mãn, thân mình hơi lạnh sau khi phủ thêm áo choàng, ấm áp rất nhiều, ngay cả đáy lòng cũng thấy ấm áp, thoải mái cực kỳ.
“Chàng không phải đang ngủ sao?” Chủ động dắt tay hắn đi vào trong phòng.
“Thanh âm của nàng to như vậy, cũng đã bị nàng đánh thức.” hắn giả vờ oán giận.
Đỗ Phi Hồng quả nhiên lập tức lộ ra biểu tình xấu hổ “Đều là ta không tốt, vậy bây giờ chàng mau mau ngủ lại, ta sẽ không làm ồn chàng.” Đem hắn ấn đến ngồi trên ghế xong, đưa tay thắt lại dây của áo choàng, mở to đôi mắt tròn tròn ngồi vào một cái ghế dựa khác, nhưng tầm mắt vẫn dừng ở trên người hắn.
“......” Sở Bạch Ngọc vốn còn muốn trêu chọc nàng, nhưng thấy nàng áy náy như vậy, chính mình ngược lại đau lòng trước “Đuà nàng thôi, đứa ngốc, lại đây để cho ta ôm nào” Mở hai tay ra chờ đợi.
Đỗ Phi Hồng không do dự, giống như chú chó con chỉ mong lấy được sủng ái của chủ nhân, lập tức đứng lên, nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của hắn thì thầm “Ta rất nhớ chàng......” Mặc dù ở Sở phủ mọi chuyện đều tốt, nhưng là không có mỗi ngày nhìn thấy hắn, trong lòng nàng chính là có chút bất an.
“Ta không phải ở đây sao, nghĩ cái gì, nha đầu ngốc!” Nghe thấy bất an trong giọng nói của nàng, Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ lưng của nàng, “Hồng nhi, nàng cũng gầy phải không?” Tại sao lại ôm có cảm giác nhẹ như thế?
Đỗ Phi Hồng hai tay vòng quanh hông của hắn, dán chặt lấy lồng ngực của hắn gật gật đầu, “không có chàng theo giúp ta ăn cơm, ta ăn không vô.” Tách ra mấy ngày nay nàng mới biết được, nàng có bao nhiêu thích hắn, nhìn không thấy nàng lo lắng, nghĩ đến hắn đã cảm thấy vừa chua xót lại ngọt, ngủ cũng ngủ không xong, ăn cũng ăn không ngon.
“Nàng lúc nào đã ỷ lại vào ta như vậy?” Sở Bạch Ngọc buồn cười hỏi. không nghĩ tới xa cách vài ngày, là có thể hưởng thụ đến nàng biểu lộ nhiệt tình như lửa, hiếm khi được nha đầu ngốc nghếch này nghĩ thông suốt.
“Chàng còn phải bận thật lâu sao?” Đỗ Phi Hồng không thèm để ý giễu cợt của hắn, nàng chỉ lo lắng thân thể hắn, vốn dĩ thể trạng của hắn thực không tráng kiện khỏe mạnh, có vẻ giống văn nhân, người cao và gầy yếu, nàng sợ vạn nhất bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Sở Bạch Ngọc cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ít nhất còn bận khoảng chừng mười ngày, đừng lo lắng, Phúc Quế sẽ chăm sóc ta, nàng phải ngoan ngoan ở trong phủ không cho phép chạy loạn, có nghe hay không?”
Nàng lo lắng hắn, hắn lại lo lắng cho nàng! Ba ngày này nhất định phải coi chừng nàng thật cẩn thận, chỉ cần sống qua, cả đời này nàng là có thể an ổn, kế tiếp hắn cũng chỉ cần lo lắng vấn đề Sở gia.
nói đến đây, hắn đột nhiên phát hiện không đúng, “Hôm nay nàng tại sao lại đến đây?”
Đỗ Phi Hồng mắc cỡ đỏ mặt, “Nương nói có chuyện tìm ta, ta xuất môn thuận tiện lại đây đưa quần áo cùng canh gà cho chàng.” Nàng ngượng ngùng nói thế, bởi vì nàng ở trong phủ rất nhớ hắn, cho nên mới đến.
“Ha ha, là thế này phải không?” Muốn lừa hắn? Cửa hàng là ở trên đường lớn Thành Tây, mà Đỗ gia cùng với Sở phủ trên cùng một con đường ở Thành Nam, Thành Tây cùng Thành Nam nhưng là hoàn toàn bất đồng phương hướng, chỉ là ngồi kiệu tiêu tốn nửa giờ là đến, tiểu nha đầu này thật đúng là không thành thật.
“Đúng vậy” Đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Sở Bạch Ngọc sủng nịch cười cười, cũng không nói lộ chân tướng, xem bộ dáng nàng thẹn thùng lại mồm mép ngoan cố, thật sự là đáng yêu, không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu hôn nàng, Đỗ Phi Hồng đầu tiên là ngẩn người, phấn môi nếm đến hơi thở của hắn, đầu bắt đầu thành một mảnh mơ hồ, nhiệt tình mút hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng khiêu khích trêu đùa, đã lâu không hôn nàng như thế, mãnh liệt khiến cho hai người phục hồi nhiệt tình trước kia......,
Ngoài cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng than nhẹ truyền tới làm người ta mặt đỏ tim đập, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng thở dốc của nam nhân, còn có nữ tử tiếng khẽ nấc nhỏ, thật lâu không tiêu tan.
đang định mang thiếu phu nhân hồi phủ Thanh Trúc, Tử Yến, còn có Phúc Quế đang bưng canh gà thật nóng cho chủ tử uống, vừa nghe đến thanh âm này thì đều phi thường ăn ý cùng nhau dừng bước lại, lúng túng nhìn nhau, trên mặt đều là một mảnh đỏ ửng nóng bỏng.
“Ách...... Chúng ta đi ra ngoài trước thì tốt hơn” Phúc Quế nhẹ giọng đề nghị, nếu hiện tại đi vào quấy rầy đại thiếu gia hưng trí, hắn nghĩ hắn tương lai mười năm, sẽ đều thập phần bi thảm.
Thanh Trúc cùng Tử Yến hai cái cô gái đã sớm đỏ mặt chạy đi, Phúc Quế nhún nhún vai, kiễng chân, cũng đi theo chuồn mất, lần này, hắn như trước không quên đóng cửa sổ lại, đem tất cả cảnh xuân đều giữ lại ở trong phòng.
Trưởng Tôn Vô Kị, là đệ đệ Trưởng Tôn của hoàng hậu, tư chất thông minh trời sinh, dáng vẻ xuất chúng, là Trưởng Tôn trẻ tuổi xuất sắc nhất, đồng thời cũng là trọng thần giữ chức Binh Bộ Thị Lang.
“Trưởng Tôn đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Võ Huệ Ân cùng Trưởng Tôn Vô Kị nhìn nhau, không khí nháy mắt có chút biến hoá kỳ lạ, Sở Nhạn đành phải dẫn đầu lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Trưởng Tôn Vô Kị cười cười, nhẹ nhàng tiêu sái tự tại phe phẩy cây quạt, “Thẩm tra vũ khí, năm nay thể chế lại cùng năm ngoái bất đồng, Binh Bộ Thượng Thư đại nhân lo lắng xảy ra nhiễu loạn, cho nên để cho vị Thị Lang nho nhỏ như ta đi một chuyến.” không nghĩ tới họ Võ này lại có thể giành trước một bước, xem ra dường như có dự tính trước.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, hiện nay hãy để cho tại hạ làm chủ, vì Trưởng Tôn đại nhân yến tiệc đón gió tẩy trần.” Ánh mắt Sở Nhạn lóe lóe, cùng Sở Bạch Ngọc trao đổi ánh mắt một chút, hiểu rõ lòng dạ lẫn nhau.
Sở Bạch Ngọc thầm gật gật đầu không để người khác biết, tiếp theo nghiêng đầu cười nhìn vẻ mặt Võ Huệ Ân còn có chút giật mình, “Tướng quân đại nhân muốn đi cùng nhau không?”
Mấy người này đều đã tới, ai...... Cũng nên là lúc hắn thu thập thiên mệnh hai nhà Sở, Chúc.
Võ Huệ Ân ánh mắt nặng nề, nhìn thẳng Trưởng Tôn Vô Kị “Đó là tất nhiên, Trưởng Tôn đại nhân, mời!”
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung giống như dấy lên ngọn lửa, đáy mắt Trưởng Tôn Vô Kị hiện lên một tia sát khí mạnh mẽ, nhưng nháy mắt lại biến mất.
Sở Nhạn cung kính hộ tống hai vị đại quan rời đi trước, lưu lại Sở Bạch Ngọc cùng người sớm bị xem nhẹ là Võ Thu Đồng, và Đỗ Phi Hồng đầu đầy mờ mịt.
không biết vì sao, trong lòng Đỗ Phi Hồng đột nhiên nổi lên một tia bất an, có chút sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Sở Bạch Ngọc.
Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ nàng, “Ta cùng Nhạn xuất môn, nàng ngoan ngoãn trong phủ đừng có chạy lung tung, biết không?”
Bắt đầu hôm nay, Sở gia, không, toàn bộ Thành Đô đã bắt đầu dấy lên cuộc rối loạn.
“Được.” Đỗ Phi Hồng nhu thuận gật đầu.
“Võ tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi thôi, thỉnh.” Võ Huệ Ân quên nữ nhi của hắn, Sở Bạch Ngọc hắn cũng sẽ không quên nữ nhân rắp tâm bất lương này, hắn tuyệt đối không thể để cho nàng ta cùng Hồng nhi của hắn có cơ hội ở chung một phòng.
Võ Thu Đồng đầy mình ghen tỵ cố nhịn xuống, lạnh lùng nhìn Đỗ Phi Hồng liếc mắt một cái, cao ngạo hất cằm lên, âm thầm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Bạch Ngọc vẫn lo lắng, nhìn Đỗ Phi Hồng dặn dò vài câu, mới dưới sự thúc giục của Phúc Quế rời đi.
một hồi lâu sau khi đám người đi rồi, hai tỷ muội Đỗ Tri Thư mới chậm rãi đến gần đại sảnh.
“Tỷ tỷ?” Đỗ Tri Họa kéo một Đỗ Phi Hồng chút nhìn biểu tình có chút quái dị trên mặt nàng.
“Sao?” Đỗ Phi Hồng lấy lại tinh thần, nhìn các nàng cười cười, “không có việc gì, khách nhân đều đi hết, đi thôi, chúng ta trở về tiểu lâu của ta tiếp tục nói chuyện phiếm.”
Song bào tỷ muội liếc mắt nhìn nhau “Vâng!”
Ba tỷ muội liền nắm tay nhau, cười cười nói nói hướng hậu viện Sở phủ đi đến.
Trưởng Tôn Vô Kị cùng Võ Huệ Ân đồng loạt xuất hiện ở trong Thành Đô, quả nhiên tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng Sở gia nhiều thế hệ là danh môn đúc binh khí, nhưng cũng có không ít thương nhân đúc vũ khí dã tâm bừng bừng muốn ăn chung miếng bánh lớn của Sở gia tại triều đình này.
Dù sao, Sở gia đã độc chiếm việc kinh doanh đã lâu rồi, cũng nên thay đổi người thử xem, năm nay thẩm tra vũ khí điều kiện thập phần thả lỏng, chỉ là sơ thẩm, cũng đã có hơn mười thương nhân vũ khí báo danh, những thương nhân khí này tất cả đều là vì Kiếm Nam mà đến, bởi vì thẩm tra vũ khí cử hành ở Thành Đô, cho nên Thành Đô gần đây có rất nhiều người đến, cũng có rất nhiều người rảnh rỗi muốn xem náo nhiệt cũng đều đến giúp vui, có thể nói là người người đông nghịt.
Rất nhiều thương nhân càng nhìn càng thấy đã đúng thời cơ, bắt đầu kéo mở rộng việc mua bán, cũng có người Hồ, người Đột Quyết, nhiều nhân sĩ ngoại tộc cũng đến theo phong trào lúc này đây, mang theo rất nhiều vật tư tiến vào.
Đám đông đối với việc buôn bán của Thành Đô xác thực có giúp đỡ rất lớn, nhưng nhiều người, đại biểu cho phiền toái cũng nhiều, quan sai trong thành mỗi ngày đều thực mệt mỏi.
Mà Sở gia thân là một trong những người kinh doanh vũ khí, đương nhiên cũng không được thanh nhàn, việc kinh doanh của Sở gia trải rộng toàn thành, bất kể là tửu lâu, quán trà, binh khí lâu toàn bộ đều có phần, Sở Bạch Ngọc cũng đi theo bôn ba vất vả, gần như lấy cửa hàng làm nhà.
“Mấy ngày nay tổn thất không ít, thủ vệ binh khí trong binh khí lâu đã an bài thỏa đáng chưa?” Sở Bạch Ngọc có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm đôi mắt phượng vẫn mãi nhìn chằm chằm đống sổ sách kinh doanh bày ra ở trên bàn.
Sở gia có một cuốn binh khí đồ, đã sớm là chuyện mà người trong thiên hạ ai cũng đều biết, binh khí phổ thuộc về Sở gia, có thể nói là khai sáng căn cơ đúc vũ khí của Sở gia, bên trong viết là phương pháp Sở gia đúc Võ khí tâm đắc, có lẽ binh khí phổ đối với người bình thường mà nói không có giá trị gì, nhưng đối với cho quân đội, thương nhân vũ khí mà nói, cũng là bảo vật thiên hạ hiếm có.
Thời gian này xuất hiện không ít bọn chuột nhắt, đều muốn nhân cơ hội cướp lấy binh khí phổ, muốn loại trừ Sở gia, được triều đình coi trọng, người Sở gia cũng hiểu biết, cho nên ở phủ, hay tại các binh khí lâu, cửa hàng, cơ sở đúc vũ khí là Đúc Vũ phường cũng đều canh phòng cẩn mặc
Nhưng vẫn là tạo cho Sở gia không ít tổn thất, mà sư phụ đúc vũ khí, hộ vệ, riêng biệt của Sở gia cũng đều không thể nghỉ ngơi, không ít huynh đệ bị bệnh mệt.
Phúc Quế lật sổ sách trên tay, “đã thong báo với tứ thiếu gia ở Lạc Dương xin them người, binh khí lâu cùng trong phủ đã bố trí ám vệ cùng ba tầng đợt hậu vệ, sư phó Chú Võ Phường báo lại, mười tám loại vũ khí chuẩn bị sơ thẩm kia đêm qua đã hoàn thành, sáng nay đã niêm phong lại.” hắn cũng mệt muốn chết rồi, đi theo bên cạnh đại thiếu gia nhiều năm như vậy, lần đầu tiên việc nhiều thành như vậy.
“Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân bên kia có động tĩnh gì không?”
Sở Lôi nhếch miệng, “Sơ thẩm mười tên thương nhân vũ khí không có gì ngoài Sở gia, phía Võ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân đã an bài người đã ở bên trong, Võ Tướng quân những ngày gần đây đều ở binh doanh ngoại ô, chuẩn bị công việc sơ thẩm, hành động của Trưởng Tôn đại nhân ngược lại không rõ, thám tử hồi báo, những ngày gần đây Trưởng Tôn đại nhân cùng Thái Thú, Huyện thái gia đều tụ cùng một chỗ đàm luận.”
trên thực tế, Sở Lôi có vẻ không lo lắng Võ Tướng quân, ngược lại hắn cảm giác cảm thấy Trưởng Tôn đại nhân có vẻ cổ quái, nhưng là bất luận hắn tìm hiểu tin tức như thế nào, những vẫn tra không ra Trưởng Tôn đại nhân đến tột cùng có cái chủ ý gì.
“Chỗ Lục thiếu gia như thế nào?” Sở Bạch Ngọc trầm tư. Quả nhiên bị hắn đoán trúng, nắm giữ lấy binh khí chẳng khác nào nắm giữ binh quyền, một chuyện Trưởng Tôn cùng Võ gia tranh đoạt binh quyền, sẽ nổi lên mặt bàn.
“Buổi sáng hôm nay Lục thiếu gia tự mình áp tải binh khí sơ thẩm đến binh doanh ở ngoại ô, ta đã an bài cũng đủ nhân thủ, cho dù phát sinh chuyện gì, đều có thể bảo vệ Lục thiếu gia an toàn toàn thân.”
“Võ Thu Đồng đâu?” Sở Bạch Ngọc không quên, hắn vẫn còn nhớ có uy hiếp này, Võ Thu Đồng cá tính cao ngạo, chỉ xem ngày đó nàng ta cố ý nhục nhã Hồng nhi đã biết, xem ra nàng đối với chính mình vẫn là không chịu dừng tay.
Sở Lôi lắc tay, “không có bất kỳ hành động gì.”
“Đừng thả lỏng cảnh giác, để cho Sở Văn cùng Sở Tú trông chừng thiếu phu nhân một tấc cũng không rời.” Tính toán thời gian, chỉ còn ba ngày.
Ánh mắt Sở Bạch Ngọc vốn dĩ nhìn chằm chằm chồng sổ sách kinh doanh thong thả nâng lên, quay đầu đi, nhìn về phía góc trong phòng nghị sự không có một bóng người.
“Vâng!” Sở Lôi nghi ngờ nhìn chủ tử, nhìn theo nơi chủ tử đang nhìn chăm chú, bên đó là giá sách, quan trọng là, bên kia hoàn toàn không có cái gì, vậy chủ tử vì sao nhìn chuyên chú như vậy?
“Đại thiếu gia?”
Sở Bạch Ngọc chấn động, “Đều đi xuống đi.” Phất phất tay, cả người hướng lưng ghế dựa vào một chút, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phúc Quế cùng Sở Lôi tất nhiên là biết chủ tử mấy ngày nay cho đến giờ cũng chưa nghỉ ngơi, hai người sau khi hành lễ liền nhỏ giọng lui ra, còn quan tâm khép lại cửa phòng, để cho chủ tử có thể hảo hảo ngủ một giấc.
Đợi sau khi hai người đi, Sở Bạch Ngọc mới lại mở mắt ra, lại nhìn về phía góc giá sách, dưới mắt Sở Lôi,nơi đó không có gì cả, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng một người mặc hắc bào, đội mũ đen...... Người đó, chính xác mà nói, là Suy thần.
“Bạch Kì đại nhân, ngài không nên thay đổi thiên mệnh, số mệnh Đỗ Phi Hồng đã định có tử kiếp, tại sao ngài tự làm khổ chính mình?” Bị thần lực trên người của Sở Bạch Ngọc chế ngự, suy thần chỉ có thể đứng ở đằng xa, không thể tới gần.
Từ sau khi Bạch Kì đại nhân cùng Đỗ Phi Hồng chính thức đính hôn, số mạng Đỗ Phi Hồng bắt đầu bởi vì Bạch Kì đại nhân mà thay đổi, ban đầu hắn nghĩ đến sau khi chờ phúc thần ly khai, không quá ba ngày Đỗ Phi Hồng nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nhưng không nghĩ tới Bạch Kì đại nhân lại nhúng tay can thiệp, vốn dĩ lấy thần lực Bạch Kì đại nhân, hắn ngay cả tới gần căn phòng này đều rất khó khăn, không nghĩ tới sau khi cùng Đỗ Phi Hồng kết thân, Bạch Kì đại nhân đã bị số mệnh sát khí của nàng hung ác ảnh hưởng, chẳng những vận mệnh Sở gia đã bị liên lụy, mà ngay cả thần lực cũng vì vậy mà hao tổn.
Sở Bạch Ngọc lộ ra nụ cười khổ “Thay đổi thiên mệnh? đã hơn một người rồi” hắn thay đổi thiên mạng đâu chỉ có một mình Đỗ Phi Hồng?
Vốn dĩ trên đời này hẳn là không có người tên Sở Bạch Ngọc này, phụ thân của Sở Bạch Ngọc là Sở Hòa Kỳ cùng Chúc Dung mến nhau, lúc ấy bị tặc nhân hãm hại, Chúc Dung lẽ ra nên chết thảm ở dưới vách núi, hoàn toàn không thể sinh ra Sở Bạch Ngọc trên đời, nhưng là hắn lại can thiệp sinh tử của Chúc Dung.
Từ lúc mấy trăm năm trước, hắn đáp ứng nguyện vọng tổ tiên của Chúc gia thì tất cả liền đều cải biến, Chúc gia vốn dĩ chỉ là một sơn dã tiều phu, mà không phải là bá chủ đệ nhất phương như hiện nay, cũng bởi vì Chúc gia thành đại thương nhân buôn vật liệu gỗ, mới kết bạn với Sở gia, Sở gia vốn dĩ cũng không trở thành danh môn thế gia đúc vũ khí, nên tất cả mọi chuyện này đều có liên quan đến nhau, đều là bởi vì hắn mới có thay đổi.
Cho đến thế hệ này, Sở gia mặc dù đối với triều đình có công, nhưng hiện nay khí thế Lý thị suy yếu, khí thế đế vương của Võ Hậu* lại dần dần bày ra, nhiều thế hệ Sở gia vì Lý gia đúc vũ khí, sau khi nữ hoàng chấp chính, tất cả những người Sở gia vì thân cận Lý thị mà sẽ bị liên lụy, bị họa diệt môn, trong đó có cả Chúc gia, hai nhà gần ba trăm nhân tánh mạng đều bị hủy bởi tay Nữ Đế, đây chính là nguyên nhân hắn xuất thế, hắn muốn thay đổi vận mệnh này, hắn đã là người gieo xuống, phải tự tay hắn tháo gỡ.
(*)Võ Tắc Thiên ("]chữ Hán[/URL]: 武則天) ("]17 tháng 2[/URL], "]625[/URL] – "]16 tháng 12[/URL] năm "]705[/URL]), tên thật là Võ Chiếu (武曌). Bà là nữ hoàng duy nhất trong "]lịch sử Trung Quốc[/URL], và để lại nhiều tranh luận về công tội giữa các nhà sử học. Bà đã trải qua các vị trí "]tài nhân[/URL], "]chiêu nghi[/URL], "]hoàng phi[/URL], "]hoàng hậu[/URL], "]hoàng thái hậu[/URL], "]hoàng đế[/URL], "]thái thượng hoàng[/URL], nhưng cuối cùng trước khi qua đời đã quay lại với vị trí "]hoàng hậu[/URL] của nhà Đường. Việc bà nổi lên nắm quyền cai trị bị các nhà sử học "]Khổng giáo[/URL] chỉ trích mạnh mẽ nhưng các nhà sử học từ sau thập kỷ 1950 đã có cái nhìn khác về bà.
Khi lên ngôi Hoàng đế bà đổi tên thành Võ Chiếu (武曌), chữ "Chiếu" trong tên bà vốn là chữ "chiếu" (照) nhưng để may mắn bà đã tự tạo chữ mới (日月当空 nhật nguyệt đương không) và là một trong những chữ trong "]Võ Hậu Tân tự[/URL]. Bà là nữ hoàng duy nhất trong "]lịch sử Trung Quốc[/URL] đã lập ra triều đại của riêng mình, nhà Võ Chu (周), và cai trị dưới danh hiệu Thánh Thần Hoàng Đế ((聖神皇帝) từ "]690[/URL] đến "]705[/URL].
“Bạch Kì đại nhân, chúc ngài vận khí tốt, nhiệm kỳ của hạ quan còn có ba ngày.” Suy thần nhẹ giọng nhắc nhở.
Sở Bạch Ngọc kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, rồi sau đó cười, “Còn tưởng rằng ngươi ý chí sắt đá.”
Suy thần cười nhẹ, “Trần thế trăm kiếp, hạ quan thấy đã nhiều, cũng chấp hành nhiều, Đỗ Phi Hồng là một đứa nhỏ ôn nhu thiện lương, ta đi theo phía sau nàng mười sáu năm, nếu có thể, ta cũng hi vọng nàng có thể được hạnh phúc”
trên đời vốn là lực lượng ác nhiều hơn thiện, cho nên cần bốn phúc thần mới có thể khống chế được pháp lực của một suy thần như hắn, nếu không phải hắn lưu tình, Đỗ Phi Hồng sao có thể bình yên sống đến bây giờ.
“Bạch Kì đại nhân, kính xin ngài ba ngày này, nhiều dụng tâm hơn chiếu cố đứa bé kia đi......” Suy thần vừa nói, thân ảnh biến dần nhạt đi.
Sở Bạch Ngọc cười nhíu mày, “Ta sẽ .”
“Thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang ở bên trong nghỉ ngơi, muốn tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng sao?” Thanh âm của Phúc Quế nhỏ nhẹ từ ngoài cửa truyền đến.
“Đừng làm phiền huynh ấy!” Đỗ Phi Hồng hạ giọng, vươn ngón trỏ để lên môi, bộ dáng thập phần đáng yêu, “Suỵt, không cần đánh thức huynh ấy, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện” nàng hướng phía Phúc Quế vẫy tay, nháy mắt ra hiệu.
Phúc Quế cố nén cười, thuận theo nàng cùng đi xa một chút, mới nghe nàng mở miệng ——
“Đây là canh gà ta hầm, nhớ mang đến khi còn nóng, chờ huynh ấy tỉnh lại cho huynh ấy uống” Đỗ Phi Hồng tỉ mỉ dặn dò, đưa ta lấy ra giỏ bằng trúc màu xanh, mở nắp che trên cái giỏ bằng trúc ra, bên trong có một cái áo choàng màu trăng non nằm trong đó “Gần đây thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nếu huynh ấy phải ra khỏi cửa, nhớ nhắc huynh ấy mặc vào.”
“Vâng, thiếu phu nhân.” Phúc Quế cười gật đầu, đại thiếu gia thực may mắn chọn được một thiếu phu nhân ôn nhu lại tri kỷ.
Đỗ Phi Hồng vẫn là thực lo lắng, nàng đã không thấy Bạch Ngọc năm ngày liên tục rồi, tuy rằng Thanh Trúc cùng Tử Yến đều nói cho nàng biết, bởi vì triều đình sơ thẩm, cho nên Bạch Ngọc đều bận bịu ở lại cửa hàng, nhưng nàng vẫn là không ngừng nghĩ hắn có ngủ tốt hay không, ăn cơm có ngon......
Hôm nay rốt cục kìm nén không được, muốn tự tay hầm canh gà cho hắn, hơn nữa thời tiết trở nên lạnh, liền thuận đường đem áo choàng may tới cho hắn, tuy rằng rất muốn gặp hắn, lại không nỡ đánh thức hắn......
Đúng rồi! Từ cửa sổ liếc mắt nhìn lén hắn một cái cũng tốt a! Đỗ Phi Hồng vì thông minh chính mình mà cao hứng, cầm lên làn váy cười trộm tới gần cánh cửa, nhìn trái nhìn phải xung quanh nhìn xuống dưới, mới chọn lấy cửa sổ khắc phiến hoa bên phải kia đi đến, ngón trỏ khéo léo điểm chút nước miếng, ở trên cửa chọt một cái lỗ, tròng mắt tròn tròn mới dán lên.
Di? Tại sao lại không thấy rồi? Cái đầu xinh xắn dịch trái chuyển phải, như thế nào nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh màu trắng, buồn bực dụi dụi mắt, không tin lại dán mắt lên xem một lần, vẫn là một mảnh trắng? Sao lại thế này a?
Phúc Quế cùng Thanh Trúc, Tử Yến vài nô bộc tất cả đều cố nén cười, nhìn thiếu phu nhân quý báu đùa giỡn. Người bên trong căn phòng kia cũng đã đi ra đây, thiếu phu nhân còn ngốc nghếch muốn nhìn lén vào bên trong, người nàng muốn xem không phải đang đứng ở trước mặt nàng sao?
Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng, sau đó ánh mắt chuyển sang mấy hạ nhân đang đứng ở cạnh bên xem kịch vui tầm mắt lợi hại lạnh như băng, Phúc Quế thực thức thời, đang cầm một chén canh gà vội vã trốn trước, Thanh Trúc cùng Tử Yến sau khi hành lễ cũng run rẩy lui ra, đem giỏ bằng trúc có áo choàng bên trong đặt lại.
“Kỳ quái...... Người đâu?” Đưa tay tìm kiếm, Ừm? Tại sao cửa sổ không có lỗ? Đỗ Phi Hồng rốt cục phát hiện không được bình thường, buồn bực ngẩng đầu.
“Bạch Ngọc......” Kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Bạch Ngọc tiên sinh liếc nàng liếc mắt một cái, sau đó cánh tay dài duỗi ra, đem cả người nàng từ ngoài cửa sổ trực tiếp bế vào lòng “Nha đầu kia! Tại sao luôn ngốc như vậy? Đến gặp ta sao không vào?” Hừm, vẫn là ôm nha đầu này thoải mái hơn, nương ham chơi của hắn, khi nào thì mới có thể trở lại Thành Đô? hắn viết phong thư thúc giục rồi, nếu không hôn sự của hắn cùng nha đầu kia không thể cử hành, hắn phải chờ tới khi nào thì mới có thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng?
“Ta không dám làm ồn chàng chứ sao......” Mím môi, đáy mắt Đỗ Phi Hồng có sương mù “Tại sao chàng gầy như vậy? không ăn cơm thật tốt sao? Quần áo cũng mặc mỏng như vậy, không sợ trời đông lạnh lẽo sao?” Bàn tay nhỏ bé non mềm mơn trớn khuôn mặt gầy yếu của hắn, đau lòng nhắc đi nhắc lại.
Xoay người vội vàng đi vào cửa phòng, cầm lấy giỏ bằng trúc để ở một bên, run lên rút ra áo choàng bên trong, nhanh chóng giúp hắn mặc vào.
Sở Bạch Ngọc lẳng lặng nhìn cử động của nàng, mắt đầy ý cười thỏa mãn, thân mình hơi lạnh sau khi phủ thêm áo choàng, ấm áp rất nhiều, ngay cả đáy lòng cũng thấy ấm áp, thoải mái cực kỳ.
“Chàng không phải đang ngủ sao?” Chủ động dắt tay hắn đi vào trong phòng.
“Thanh âm của nàng to như vậy, cũng đã bị nàng đánh thức.” hắn giả vờ oán giận.
Đỗ Phi Hồng quả nhiên lập tức lộ ra biểu tình xấu hổ “Đều là ta không tốt, vậy bây giờ chàng mau mau ngủ lại, ta sẽ không làm ồn chàng.” Đem hắn ấn đến ngồi trên ghế xong, đưa tay thắt lại dây của áo choàng, mở to đôi mắt tròn tròn ngồi vào một cái ghế dựa khác, nhưng tầm mắt vẫn dừng ở trên người hắn.
“......” Sở Bạch Ngọc vốn còn muốn trêu chọc nàng, nhưng thấy nàng áy náy như vậy, chính mình ngược lại đau lòng trước “Đuà nàng thôi, đứa ngốc, lại đây để cho ta ôm nào” Mở hai tay ra chờ đợi.
Đỗ Phi Hồng không do dự, giống như chú chó con chỉ mong lấy được sủng ái của chủ nhân, lập tức đứng lên, nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực của hắn thì thầm “Ta rất nhớ chàng......” Mặc dù ở Sở phủ mọi chuyện đều tốt, nhưng là không có mỗi ngày nhìn thấy hắn, trong lòng nàng chính là có chút bất an.
“Ta không phải ở đây sao, nghĩ cái gì, nha đầu ngốc!” Nghe thấy bất an trong giọng nói của nàng, Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ lưng của nàng, “Hồng nhi, nàng cũng gầy phải không?” Tại sao lại ôm có cảm giác nhẹ như thế?
Đỗ Phi Hồng hai tay vòng quanh hông của hắn, dán chặt lấy lồng ngực của hắn gật gật đầu, “không có chàng theo giúp ta ăn cơm, ta ăn không vô.” Tách ra mấy ngày nay nàng mới biết được, nàng có bao nhiêu thích hắn, nhìn không thấy nàng lo lắng, nghĩ đến hắn đã cảm thấy vừa chua xót lại ngọt, ngủ cũng ngủ không xong, ăn cũng ăn không ngon.
“Nàng lúc nào đã ỷ lại vào ta như vậy?” Sở Bạch Ngọc buồn cười hỏi. không nghĩ tới xa cách vài ngày, là có thể hưởng thụ đến nàng biểu lộ nhiệt tình như lửa, hiếm khi được nha đầu ngốc nghếch này nghĩ thông suốt.
“Chàng còn phải bận thật lâu sao?” Đỗ Phi Hồng không thèm để ý giễu cợt của hắn, nàng chỉ lo lắng thân thể hắn, vốn dĩ thể trạng của hắn thực không tráng kiện khỏe mạnh, có vẻ giống văn nhân, người cao và gầy yếu, nàng sợ vạn nhất bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Sở Bạch Ngọc cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ít nhất còn bận khoảng chừng mười ngày, đừng lo lắng, Phúc Quế sẽ chăm sóc ta, nàng phải ngoan ngoan ở trong phủ không cho phép chạy loạn, có nghe hay không?”
Nàng lo lắng hắn, hắn lại lo lắng cho nàng! Ba ngày này nhất định phải coi chừng nàng thật cẩn thận, chỉ cần sống qua, cả đời này nàng là có thể an ổn, kế tiếp hắn cũng chỉ cần lo lắng vấn đề Sở gia.
nói đến đây, hắn đột nhiên phát hiện không đúng, “Hôm nay nàng tại sao lại đến đây?”
Đỗ Phi Hồng mắc cỡ đỏ mặt, “Nương nói có chuyện tìm ta, ta xuất môn thuận tiện lại đây đưa quần áo cùng canh gà cho chàng.” Nàng ngượng ngùng nói thế, bởi vì nàng ở trong phủ rất nhớ hắn, cho nên mới đến.
“Ha ha, là thế này phải không?” Muốn lừa hắn? Cửa hàng là ở trên đường lớn Thành Tây, mà Đỗ gia cùng với Sở phủ trên cùng một con đường ở Thành Nam, Thành Tây cùng Thành Nam nhưng là hoàn toàn bất đồng phương hướng, chỉ là ngồi kiệu tiêu tốn nửa giờ là đến, tiểu nha đầu này thật đúng là không thành thật.
“Đúng vậy” Đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Sở Bạch Ngọc sủng nịch cười cười, cũng không nói lộ chân tướng, xem bộ dáng nàng thẹn thùng lại mồm mép ngoan cố, thật sự là đáng yêu, không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu hôn nàng, Đỗ Phi Hồng đầu tiên là ngẩn người, phấn môi nếm đến hơi thở của hắn, đầu bắt đầu thành một mảnh mơ hồ, nhiệt tình mút hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng khiêu khích trêu đùa, đã lâu không hôn nàng như thế, mãnh liệt khiến cho hai người phục hồi nhiệt tình trước kia......,
Ngoài cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng than nhẹ truyền tới làm người ta mặt đỏ tim đập, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng thở dốc của nam nhân, còn có nữ tử tiếng khẽ nấc nhỏ, thật lâu không tiêu tan.
đang định mang thiếu phu nhân hồi phủ Thanh Trúc, Tử Yến, còn có Phúc Quế đang bưng canh gà thật nóng cho chủ tử uống, vừa nghe đến thanh âm này thì đều phi thường ăn ý cùng nhau dừng bước lại, lúng túng nhìn nhau, trên mặt đều là một mảnh đỏ ửng nóng bỏng.
“Ách...... Chúng ta đi ra ngoài trước thì tốt hơn” Phúc Quế nhẹ giọng đề nghị, nếu hiện tại đi vào quấy rầy đại thiếu gia hưng trí, hắn nghĩ hắn tương lai mười năm, sẽ đều thập phần bi thảm.
Thanh Trúc cùng Tử Yến hai cái cô gái đã sớm đỏ mặt chạy đi, Phúc Quế nhún nhún vai, kiễng chân, cũng đi theo chuồn mất, lần này, hắn như trước không quên đóng cửa sổ lại, đem tất cả cảnh xuân đều giữ lại ở trong phòng.
Tác giả :
Nguyên Nhu