Thanh Xuyên
Chương 33
Thụy An mùa hè này bệnh một hồi, hắn thân mình luôn so với bọn Ngạch Đằng Y nhược hơn, sau khi tìm đại phu xem bệnh, ta ngồi bên giường nhìn hắn uống dược, chờ hắn nằm xuống, nói hắn hảo hảo dưỡng bệnh, đứng dậy tính toán rời đi.
“Bá phụ, ngài vì cái gì đối với Thụy An tốt như vậy?”, cho lão quản gia thoát nô tịch, ta cũng vẫn nhượng Thụy An gọi ta bá phụ.
Ta một lần nữa ngồi xuống, tại giường bệnh nhìn hắn, bộ dạng hắn không giống Minh Hi, như vậy cũng tốt, khuôn mặt kia của Minh Hi thật sự rất chiêu họa. Ta thản nhiên mở miệng nói: “Bởi vì ngươi là một hảo hài tử.”
“Gia gia nói là ngài đem Thụy An ôm về, kia ngài biết cha mẹ Thụy An là ai sao?” hắn lại nhẹ giọng hỏi.
Ta suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: “Cha ngươi là bạn cũ của ta, hắn gây tội…đành đem ngươi phó thác cho ta.”
“Bọn họ đã muốn mất?”, đôi mắt hắn đỏ.
“Ân”, ta sờ đầu hắn, “Ta đáp ứng cha ngươi, đem ngươi hảo hảo nuôi lớn. Chỉ cần ngươi bình an, hắn cũng có thể yên tâm.”
“Bá phụ…”
Ta nghĩ nghĩ, lại nói: “Cha ngươi là sợ, nên khi đó nói với ta, chỉ cần ngươi làm dân chúng bình thường, chẳng sợ làm thô nhân cũng tốt. Nhưng ta cảm thấy người từ nhỏ liền trí tuệ, thật làm vậy cũng đáng tiếc, cho nên mới cho ngươi cùng con ta cùng nhau học tập văn võ, hiện tại xem ra, ngươi thật sự rất tốt. Chỉ là con đường tương lai như thế nào, ta cũng không thể thay ngươi làm chủ, lời cha ngươi ủy thác, ngươi hôm nay đã hỏi, ta cũng không muốn gạt ngươi. Là dân chúng bình thường, bình an cả đời hay muốn khảo thủ công danh, trở mình một lần đều do ngươi quyết định. Vô luận ngươi lựa chọn thế nào, ta đáp ứng cha người sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an.”
“Bá phụ”, hắn vươn tay nắm tay ta, “Trong lòng Thụy An ngài cùng phụ thân giống nhau.”
Ta nở nụ cười, đem tay hắn đặt vào trong chăn, áp hảo góc chăn: “Ta cũng đem ngươi thành thân sinh nhi tử.
“Bá phụ, cha ta là người như thế nào?”
Ta nghĩ nghĩ, “Hắn cùng ngươi giống nhau thông tuệ nhưng còn trẻ đắc trí, sống cũng thật bừa bãi.”
“Kia bởi vậy mà gây tội sao?”
“Cũng bởi hắn thông tuệ, còn trẽ rất bừa bãi. Bởi thông tuệ cho nên kiêu ngạo. Bởi còn trẻ cho nên không thể thừa nhận thất bại cũng không hiểu đạo đối nhân xử thế. Bởi bừa bãi nên không cẩn thận đắc tội người không nên đắc tội. Này đó đều là thủ họa chi đạo.”
Thụy An thở dài một hơi: “Cho nên bá phụ thường đối với chúng ta nói cần cẩn thận, khoan hậu sao?”
Ta cười cười: “Kỳ thật năm đó bá phụ thật hâm mộ cha ngươi có thể sống tự tại như vậy, bá phụ cẩn thận chặt chẽ, chưa từng như cha ngươi khoái hoạt như vậy.”
“Nhưng là bá phụ có thể bảo hộ chúng ta” Thụy An chân thành nhìn ta.
Ta sờ đầu hắn, không nói gì.
“Bá phụ, những lời hôm nay người nói, Thụy An nhớ kỹ.”
“Ân, ngủ đi. Uống thuốc, hảo hảo ngủ một giác, bệnh mới khỏi.”
“Bá phụ, cảm ơn ngươi”, hắn nhẹ nhàng nói, nhắm mắt ngủ.
Đi ra ngoài, Minh Hi đang đứng ngoài cửa, đối ta mỉm cười. Chúng ta không nói gì, một trước một sau trở lại thư phòng.
“Không cần lo lắng, chỉ là bị cảm nắng, ngủ một giấc thì tốt.”
“Ta không lo lắng, giao cho ngươi ta còn cái gì không an lòng”, hắn hướng ta cười, “Ta là đi tìm ngươi xem như thế nào lại ngồi ở đó lâu vậy.”
Ta trắng mắt liếc người mạnh miệng này một cái, trong lòng biết tốt nhất là vĩnh viễn không nhận thức. Nếu Thụy An vô tâm với công danh liền thôi, dù sao cũng là mong muốn của hài tử. Sau nếu làm quan, bị người biết được phụ thân có một đoạn thời gian bị khuất nhục như vậy, tiền đồ của hắn cũng không còn.
Nghĩ đến đây lại có chút đau lòng người kia, thân thủ đem hắn ôm vào trong lòng, vành tai tóc mai chạm nhau, im lặng trong chốc lát.
“Mộc Thái, ta có ngươi như vậy là đủ rồi”, hắn ôm cổ ta, tựa vào vai ta nhẹ giọng nói.
Có đôi khi nằm mơ thấy sự tình kiếp trước, khi tỉnh lại cũng sẽ để tay lên ngực tự hỏi như thế nào lại thích một nam nhân? Nhưng lại chỉ có thích cùng đau lòng cho nên chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn vào lòng.
“Mộc Thái…”
“Ân?”
“Không có việc gì, ta chỉ là muốn gọi ngươi…”
Ta tĩnh tâm, một bên xem binh thư, Minh Hi tựa vào trong lòng ta, giống như đang ngủ.
“Bá phụ, ngài vì cái gì đối với Thụy An tốt như vậy?”, cho lão quản gia thoát nô tịch, ta cũng vẫn nhượng Thụy An gọi ta bá phụ.
Ta một lần nữa ngồi xuống, tại giường bệnh nhìn hắn, bộ dạng hắn không giống Minh Hi, như vậy cũng tốt, khuôn mặt kia của Minh Hi thật sự rất chiêu họa. Ta thản nhiên mở miệng nói: “Bởi vì ngươi là một hảo hài tử.”
“Gia gia nói là ngài đem Thụy An ôm về, kia ngài biết cha mẹ Thụy An là ai sao?” hắn lại nhẹ giọng hỏi.
Ta suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: “Cha ngươi là bạn cũ của ta, hắn gây tội…đành đem ngươi phó thác cho ta.”
“Bọn họ đã muốn mất?”, đôi mắt hắn đỏ.
“Ân”, ta sờ đầu hắn, “Ta đáp ứng cha ngươi, đem ngươi hảo hảo nuôi lớn. Chỉ cần ngươi bình an, hắn cũng có thể yên tâm.”
“Bá phụ…”
Ta nghĩ nghĩ, lại nói: “Cha ngươi là sợ, nên khi đó nói với ta, chỉ cần ngươi làm dân chúng bình thường, chẳng sợ làm thô nhân cũng tốt. Nhưng ta cảm thấy người từ nhỏ liền trí tuệ, thật làm vậy cũng đáng tiếc, cho nên mới cho ngươi cùng con ta cùng nhau học tập văn võ, hiện tại xem ra, ngươi thật sự rất tốt. Chỉ là con đường tương lai như thế nào, ta cũng không thể thay ngươi làm chủ, lời cha ngươi ủy thác, ngươi hôm nay đã hỏi, ta cũng không muốn gạt ngươi. Là dân chúng bình thường, bình an cả đời hay muốn khảo thủ công danh, trở mình một lần đều do ngươi quyết định. Vô luận ngươi lựa chọn thế nào, ta đáp ứng cha người sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an.”
“Bá phụ”, hắn vươn tay nắm tay ta, “Trong lòng Thụy An ngài cùng phụ thân giống nhau.”
Ta nở nụ cười, đem tay hắn đặt vào trong chăn, áp hảo góc chăn: “Ta cũng đem ngươi thành thân sinh nhi tử.
“Bá phụ, cha ta là người như thế nào?”
Ta nghĩ nghĩ, “Hắn cùng ngươi giống nhau thông tuệ nhưng còn trẻ đắc trí, sống cũng thật bừa bãi.”
“Kia bởi vậy mà gây tội sao?”
“Cũng bởi hắn thông tuệ, còn trẽ rất bừa bãi. Bởi thông tuệ cho nên kiêu ngạo. Bởi còn trẻ cho nên không thể thừa nhận thất bại cũng không hiểu đạo đối nhân xử thế. Bởi bừa bãi nên không cẩn thận đắc tội người không nên đắc tội. Này đó đều là thủ họa chi đạo.”
Thụy An thở dài một hơi: “Cho nên bá phụ thường đối với chúng ta nói cần cẩn thận, khoan hậu sao?”
Ta cười cười: “Kỳ thật năm đó bá phụ thật hâm mộ cha ngươi có thể sống tự tại như vậy, bá phụ cẩn thận chặt chẽ, chưa từng như cha ngươi khoái hoạt như vậy.”
“Nhưng là bá phụ có thể bảo hộ chúng ta” Thụy An chân thành nhìn ta.
Ta sờ đầu hắn, không nói gì.
“Bá phụ, những lời hôm nay người nói, Thụy An nhớ kỹ.”
“Ân, ngủ đi. Uống thuốc, hảo hảo ngủ một giác, bệnh mới khỏi.”
“Bá phụ, cảm ơn ngươi”, hắn nhẹ nhàng nói, nhắm mắt ngủ.
Đi ra ngoài, Minh Hi đang đứng ngoài cửa, đối ta mỉm cười. Chúng ta không nói gì, một trước một sau trở lại thư phòng.
“Không cần lo lắng, chỉ là bị cảm nắng, ngủ một giấc thì tốt.”
“Ta không lo lắng, giao cho ngươi ta còn cái gì không an lòng”, hắn hướng ta cười, “Ta là đi tìm ngươi xem như thế nào lại ngồi ở đó lâu vậy.”
Ta trắng mắt liếc người mạnh miệng này một cái, trong lòng biết tốt nhất là vĩnh viễn không nhận thức. Nếu Thụy An vô tâm với công danh liền thôi, dù sao cũng là mong muốn của hài tử. Sau nếu làm quan, bị người biết được phụ thân có một đoạn thời gian bị khuất nhục như vậy, tiền đồ của hắn cũng không còn.
Nghĩ đến đây lại có chút đau lòng người kia, thân thủ đem hắn ôm vào trong lòng, vành tai tóc mai chạm nhau, im lặng trong chốc lát.
“Mộc Thái, ta có ngươi như vậy là đủ rồi”, hắn ôm cổ ta, tựa vào vai ta nhẹ giọng nói.
Có đôi khi nằm mơ thấy sự tình kiếp trước, khi tỉnh lại cũng sẽ để tay lên ngực tự hỏi như thế nào lại thích một nam nhân? Nhưng lại chỉ có thích cùng đau lòng cho nên chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn vào lòng.
“Mộc Thái…”
“Ân?”
“Không có việc gì, ta chỉ là muốn gọi ngươi…”
Ta tĩnh tâm, một bên xem binh thư, Minh Hi tựa vào trong lòng ta, giống như đang ngủ.
Tác giả :
A Đậu