Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
Chương 20: Món ăn thứ hai mươi
Kể từ sau đêm hôm đó thì khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn biến mất mà trở về như trước kia. Mỗi buổi tối Tử Tu lại làm đồ ăn cho Khang Hy, sau đó thì cùng Khang Hy phê duyệt tấu chương đến tận giờ Tuất.
Sự thay đổi này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra làm sao cả. Đặc biệt là Tuyết San và Tuyết Tùng thì một người càng thêm ghen ghét một người càng thêm sợ hãi. Tuyết San thì cảm thấy Tử Tu quả thật là khắc tinh của nàng ta, nhưng mà có bài học từ lần trước nên nàng ta không dám tùy tiện ra tay nữa. Về phần Tuyết Tùng thì lại bắt đầu trốn tránh Tử Tu vì hắn không quên trước kia mình từng sỉ nhục Tử Tu như thế nào. Nếu như Tử Tu thù dai thì nói không chừng cái đầu của hắn sẽ không giữ được.
Hai người này thu mình lại khiến cho sơn trang có vẻ vô cùng bình yên.
Lại một buổi tối, Tử Tu làm vài món ngon cho Khang Hy rồi ngồi trên bậc thang chống cằm nói chuyện phiếm với hắn. Trò chuyện được một lúc thì Khang Hy chợt nhận ra chỗ không đúng, hình như Tử Tu đang có tâm sự, tựa như đang lén che giấu cái gì đó.
Điều khiến Khang Hy cảm thấy khó chịu nhất chính là Tử Tu giấu diếm hắn điều gì, vì thế mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Lâm Tử Tu, ngươi có chuyện gì mà không chịu nói cho trẫm? Ngươi quên trước kia đã từng hứa với trẫm điều gì sao?”
Tử Tu sửng sốt, không hiểu tại sao Khang Hy lại nhận ra. Bất quá Tử Tu vẫn còn nhớ những gì mình cam đoan với hắn, hơn nữa cách xưng hô của Khang Hy đột nhiên lại trở về “trẫm” thì cũng đủ biết là hắn giận rồi.
Vì thế Tử Tu ủ rũ trả lời: “Ta sợ ta nói ra thì ngươi sẽ không đồng ý.”
“Ngươi không nói gì hết thì sao biết được ta có đồng ý hay không?” Khang Hy khó chịu nghiến răng hầm hừ.
Tử Tu nghe thấy Khang Hy đã sửa lại cách xưng hô, vì thế cười cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn. Ngày mai là ta đã tròn 18 tuổi nên ta muốn mời ngươi ăn một bữa, nhưng mà ta thấy ngươi mỗi ngày đều bận rộn như vậy nên…”
Khang Hy hơi kinh ngạc nhìn Tử Tu, hỏi lại: “Nói như thế là ngươi rất hy vọng ta có mặt. Nếu ngươi muốn mời ta như vậy thì sao ta có thể không đi được?”
“Ngươi đồng ý rồi?” Lúc này đổi lại thành Tử Tu kinh ngạc, y thật sự không ngờ là có thể mời Khang Hy dễ dàng như vậy. Nói như thế nào thì hắn cũng là vua của một nước mà.
“Ừm, vậy mai ngươi khỏi cần lại đây, giờ Dậu ta sẽ đến chỗ của ngươi là được.” Khang Hy ngẫm nghĩ một chút rồi lên kế hoạch.
“Vâng, bất quá Hoàng thượng, ngươi cứ đi như vậy thì sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mỗi ngày cần phải phê duyệt cả đống tấu chương như thế, Khang Hy đi chơi cả đêm thì chẳng phải sẽ bị ứ đọng công việc sao?
Khang Hy liếc mắt nhìn Tử Tu, nhăn mày bảo: “Việc này ngươi lo làm cái gì? Ngươi chỉ cần nấu đồ ăn đợi ta đến là được rồi.”
Tử Tu “à” một tiếng, nếu như Khang Hy đã nói như vậy thì nhất định là không thành vấn đề. Tử Tu vui vẻ rạo rực nghĩ thầm, vậy là đã mời hết mọi người rồi, chỉ chờ đến ngày mai thôi.
Không cần phải làm bữa tối cho Khang Hy, sau khi làm xong bữa cho Huệ tần thì Tử Tu liền bắt tay vào làm tiệc sinh nhật cho mình. Lần này khách y mời đến có ba người là sư phụ, Dung Nhược cùng với Khang Hy.
Trình Lễ làm xong việc của mình thì cũng đến phụ Tử Tu làm món ăn. Tử Tu bảo ông đi nghỉ ngơi thì bị Trình Lễ cau có hỏi lại một câu “Ngươi ghét bỏ tay nghề của sư phụ à?” làm cho Tử Tu đương nhiên không dám từ chối nữa mà phải để ông giúp đỡ.
Chẳng bao lâu sau thì Dung Nhược đến, hắn cũng định hỗ trợ nhưng xét qua biểu hiện của lần trước nên Tử Tu vẫn là khách khí thỉnh hắn đi ra ngoài. Dung Nhược lầm bầm hai tiếng rồi đành chạy đến phòng Tử Tu ngồi chơi trước.
“Tử Tu à, chắc ngươi là ngự trù đầu tiên có thể mời Hoàng thượng đến mừng sinh thần của mình đấy, nếu như để cho người khác biết thì khó tránh khỏi phong ba…” Trình Lễ vừa xào rau vừa nói.
Tử Tu cười cười: “Sư phụ, vậy thì đừng nói cho người khác biết là được. Hoàng thượng tranh thủ trời tối mới đến, hẳn là sẽ không khiến cho ai chú ý đâu.”
“Hy vọng là vậy. Ai, cái đứa nhỏ này, tiến cung chưa được bao lâu mà chuyện gây ra thì không ít, chẳng biết là phúc hay họa nữa.” Trình Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, ông thật sự không hiểu rốt cục Tử Tu có điểm nào hấp dẫn được Hoàng thượng, để Hoàng thượng đối xử với đứa đồ đệ này hoàn toàn khác biệt như thế.
“Là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh khỏi. Sư phụ cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?”
“Chậc chậc, ngươi đó, so với ta còn thấu hiểu sự đời hơn. Thôi đây là chuyện của bản thân ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!”
“Ha ha…” Tử Tu ngây ngô cười hai tiếng, cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi.
Chưa đến giờ Dậu thì hai người đã làm xong một bàn đầy đồ ăn đặt trong phòng của Tử Tu. Dung Nhược nhìn thức ăn trên bàn, hai mắt sáng lấp lánh. Mỗi một món ăn đều tỏa hương thơm ngát, so với thức ăn do trù sư trong phủ của hắn làm tốt hơn nhiều.
Dung Nhược không biết từ đâu lôi ra một vò rượu. Tử Tu thấy thế thì cảm thấy hơi lo ngại, tiểu tử này đừng có tuổi còn trẻ mà đã biến thành sâu rượu rồi chứ? Bất quá vào những dịp như thế này thì có rượu vẫn tốt hơn là không có.
Giờ Dậu vừa đến thì đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên. Tử Tu vui vẻ, y biết là Hoàng thượng đã đến rồi.
Tử Tu vội vàng chạy ra mở cửa, lại phát hiện ra đứng trước cửa là một thái giám đang cúi đầu. Tử Tu sửng sốt, đang định mở miệng hỏi người kia tìm ai thì sau lưng Tử Tu vang lên hai tiếng hô “Hoàng thượng cát tường”. Tử Tu kinh ngạc tròn mắt, lúc này mới nhận ra người trước mặt chính là Khang Hy. Trong lòng Tử Tu vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cảm thấy Khang Hy làm Hoàng đế thật sự không dễ dàng gì, chỉ muốn ra ngoài một chuyến mà phải cải trang thành thái giám.
“Còn không cho ta vào?” Khang Hy thấp giọng gắt nhẹ, Tử Tu “a” một tiếng rồi vội nghiêng người cho Khang Hy vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Khang Hy nhìn lướt qua Dung Nhược và Trình Lễ, oán khí dâng trào. Hắn vốn tưởng rằng Tử Tu chỉ mời một mình hắn, ai biết hắn đã tưởng bở, nhưng ngại mất thể diện nên hắn không thể nói ra để xả giận; đành phải trưng ra bộ mặt đen thui đứng đó không biết để cho ai xem.
Tử Tu hoàn toàn không biết mình lại chọc tức Khang Hy, vừa mời Khang Hy ngồi xuống vừa bày thức ăn ra cho hắn.
“Hoàng thượng, ta… không biết là mình lại gây nhiều phiền toái cho ngươi như vậy, rất xin lỗi.” Tử Tu lúc này mới nhìn thấy sắc mặt âm u của Khang Hy, vì thế chủ động nhận sai trước.
Sắc mặt của Khang Hy lúc này mới hòa hoãn hơn, hắng giọng bảo: “Thôi được rồi, nói mấy chuyện này để làm gì? Hôm nay là sinh thần của ngươi, không cần phải giữ lễ đâu.”
Tử Tu cười vui vẻ, lấy vò rượu từ chỗ Dung Nhược qua mở nắp, hương rượu lập tức lan tỏa khắp phòng. Trước tiên Tử Tu rót rượu cho Khang Hy, sau đó là sư phụ và Dung Nhược, cuối cùng mới rót cho mình. Tử Tu vốn thần kinh thô không để ý từ nãy đến giờ Khang Hy và Dung Nhược đã đấu mắt với nhau mấy lần mà bất phân thắng bại.
Trình Lễ thì có nhìn ra, ông âm thầm kêu khổ. Đột nhiên cảm thấy để cho Tử Tu đồng thời mời hai người này đến đúng là cực kỳ sai lầm. Bất quá điều làm ông kinh ngạc chính là Dung Nhược cũng dám đối nghịch với Hoàng thượng, không lẽ tên tiểu tử này đã quên mất hình phạt bị cấm ăn liên tục ba ngày lần trước sao?
“Sao mọi người không ăn gì hết? Không thích mấy món này à?” Tử Tu đặt vò rượu xuống, cảm thấy không khí có hơi kỳ lạ nên mới mở miệng hỏi thăm.
“Làm gì có? Tử Tu nấu món nào cũng hợp khẩu vị của ta hết!” Dung Nhược liền khen ngợi, cầm lấy đôi đũa nhắm vào đĩa rau.
Trình Lễ lập tức ngăn lại, khẽ mắng hắn: “Mời Hoàng thượng dùng trước!”
Khang Hy phẩy tay: “Không cần giữ lễ tiết đâu, hôm nay là sinh thần của Tử Tu, mọi người cứ thoải mái đi!”
Tử Tu cũng vui vẻ hùa theo: “Đúng thế, mọi người cứ ăn mạnh vào, đừng lãng phí đồ ăn.”
Trình Lễ dở khóc dở cười, nghĩ thầm đứa đồ đệ này đúng là cực ngốc, tại sao không nhìn thấy không khí kỳ quái trên bàn ăn chứ? Bất quá Tử Tu vừa nói xong thì Khang Hy và Dung Nhược không trợn mắt nhìn nhau nữa mà bắt đầu gắp thức ăn, không khí trở nên rất ôn hòa vui vẻ.
Mọi người đều chuyên chú ăn, không ai mở miệng nói chuyện. Thấy không khí yên tĩnh quá nên Dung Nhược bưng chén rượu của mình lên nói: “Tử Tu, chúc ngươi sinh thần khoái hoạt, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều (*).” Đột nhiên hắn như sực nhớ ra cái gì, vội nói thêm: “Nãy giờ ta quên chưa đưa lễ vật cho ngươi.”
(* Năm nào cũng như năm nay, tuổi nào cũng như tuổi này. => câu chúc mừng sinh nhật truyền thống của TQ, nhưng nếu như người ta đang gặp xui mà nói như vậy có nghĩa là rủa người ta gặp xui quanh năm =)))
Dung Nhược nói xong thì từ trước ngực lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Tử Tu rồi ngượng ngùng nói: “Cũng chẳng quý giá gì nhưng nó là do ta tự tay khắc, ngươi xem có thích không?”
Tử Tu nhận lấy thì phát hiện ra là một người gỗ, người gỗ nho nhỏ nhưng được điêu khắc rất tỉ mỉ, ngay cả những chi tiết nhỏ như tóc tai lông mi đều được chú ý, có thể thấy được người khắc rất để tâm.
Tử Tu vuốt ve người gỗ, nhẹ nhàng nói với Dung Nhược: “Ta thích lắm, cám ơn.” Đúng như Dung Nhược nói, thứ này không phải là đồ quý giá gì nhưng lại đầy ý nghĩa. Điêu khắc tỉ mỉ như thế này thì không biết Dung Nhược đã tốn bao nhiêu thời gian nữa.
“Ngươi thích là tốt rồi.” Dung Nhược vui sướng mà cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Còn Khang Hy thì sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lễ vật thì hắn cũng có mang theo, hơn nữa còn cố tình chọn lựa từ đống bảo vật trong cung. Nhưng giờ phút này thì xem ra bảo vật của hắn hoàn toàn kém xa người gỗ kia.
Khang Hy sờ soạng thứ trong lòng một lúc, quyết định không lấy ra nữa.
Lúc này Trình Lễ cũng lấy lễ vật của mình ra. Ông tặng cho Tử Tu một quyển sách, là tinh hoa trù nghệ do ông tổng kết được suốt cuộc đời mình. Tử Tu xem như bảo bối mà nhận lấy, chỉ hận không thể mở ra nghiên cứu ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Khang Hy lại càng đen thui, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay ta đi vội nên không mang lễ vật đến cho ngươi, ngày mai ta sẽ tặng bù sau.”
Tử Tu vui vẻ cười nói: “Hoàng thượng có thể đến chính là lễ vật lớn nhất dành cho ta rồi.”
Sắc mặt của Khang Hy liền tươi lên, hắn biết Tử Tu không bao giờ nói dối. Tử Tu đã nói như vậy thì tất nhiên trong lòng y cũng nghĩ như vậy. Bất quá y sao có thể bại dưới tay hai người kia được? Lễ vật, hắn nhất định phải tặng.
Bất quá nên tặng cái gì đây? Đầu Khang Hy lại đau rồi.
“Thế nào cũng được, Tử Tu, ta kính ngươi một chén.” Khang Hy bưng chén rượu lên, mọi người cũng vội cầm lấy chén của mình sau đó cùng nhau uống cạn.
Tử Tu đang định nói cái gì thì chợt thấy Trình Lễ “rầm” một tiếng gục xuống bàn khiến Tử Tu giật bắn mình. Dung Nhược thì đẩy ông vài cái mới phát hiện ra Trình Lễ uống say nên bất tỉnh rồi. Tử Tu từ trước tới giờ chưa từng uống rượu với sư phụ nên không biết tửu lượng của ông như thế nào. Nhưng mà từ nãy đến giờ chỉ mới uống có ba chén thôi, y còn chưa say mà sư phụ đã gục rồi.
“Không ngờ tửu lượng của Trình đại nhân lại kém như vậy, Tử Tu, giờ làm sao đây?” Dung Nhược hỏi.
“Hai người cứ ăn tiếp đi, để ta dìu sư phụ về rồi quay lại.” Tử Tu đi qua định đỡ sư phụ thì mới phát hiện ra ông rất nặng, chỉ dựa vào sức của một mình y thì không thể kéo nổi ông. Dung Nhược thấy thế bèn đến giúp một tay, hai người nâng Trình Lễ dậy, tốn rất nhiều sức mới mang ông về phòng được.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại rồi Trình Lễ mới mở mắt, ông thầm nói, đồ đệ à, xin lỗi nhé, sư phụ phải chuồn trước.
Hai người trở về phòng thì thấy Khang Hy đang ngồi uống rượu một mình giải sầu khiến Tử Tu rất ngượng ngùng. Hôm nay là sinh thần của y mà y lại để cho khách phải ngồi một mình, đúng là không được hay cho lắm, nhưng y không thể để sư phụ nằm trên bàn như vậy được.
Tử Tu gãi đầu, bối rối nói: “Hoàng thượng, xin lỗi.”
Khang Hy nhìn Tử Tu cười cười: “Xin lỗi cái gì? Ta đâu có trách ngươi.”
Tử Tu vẫn lúng túng: “Nhưng mà… tóm lại là như vậy không tốt lắm.”
Khang Hy cười nói: “Ngươi đã biết là không tốt vậy thì tự phạt mình ba chén đi, ngươi chịu phạt rồi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Tử Tu đần mặt ra, tửu lượng của y như thế nào y biết rõ. Nếu uống một hơi ba chén thì e là y cũng sẽ nằm bẹp trên bàn chẳng khác gì sư phụ. Nhưng mà Tử Tu không dám không uống, người đưa ra yêu cầu là Hoàng thượng, hơn nữa y cũng không muốn hắn không vui.
Tử Tu rối rắm một lúc nhưng vẫn cầm lấy vò rượu rót vào chén của mình.
Tử Tu vừa rót đầy thì cái chén bị Dung Nhược cầm lấy, Dung Nhược mỉm cười với Tử Tu: “Ta sẽ chịu phạt giúp ngươi, tửu lượng của ngươi ta biết, uống ba chén này xong thì không trực tiếp ngất luôn mới là lạ.”
Tử Tu định nói không cần nhưng Dung Nhược không chịu trả chén rượu lại cho y. Tử Tu khẽ liếc nhìn Khang Hy thì thấy sắc mặt của Khang Hy vẫn thản nhiên như thường, không hề tỏ ra tức giận thì cảm thấy yên lòng hơn.
Ai ngờ Khang Hy lại mở miệng: “Nếu Dung Nhược muốn uống thì ta sẽ uống với ngươi. Bất quá có một điều kiện, nếu ai ngã xuống trước thì một tháng không cho gặp Tử Tu.”
Tử Tu ngẩn người, không hiểu Khang Hy tại sao lại ra điều kiện kỳ quặc như vậy. Y có phải là đại nhân vật gì đâu, vì sao không thể gặp mặt? Dung Nhược thì vừa nghe liền hiểu ngay ý của Khang Hy, hắn không hề do dự mà trực tiếp đồng ý.
“Ơ…này…” Tử Tu không biết nói gì, đứng ngơ ngác cả buổi nhìn hai người.
Khang Hy ra lệnh: “Tử Tu, ngươi đứng ở giữa làm trọng tài, không cho thiên vị.”
Dung Nhược đồng tình: “Đúng thế, không được giúp bên nào hết!”
Tử Tu dở khóc dở cười: “Vậy được rồi, bất quá hai người uống vừa vừa thôi…” Nhưng nói đến đây thì y chợt ngớ ra, Khang Hy bảo ai ngã xuống trước thì tức là ít nhất sẽ có một người say. Tử Tu cảm thấy sự việc trở nên rắc rối rồi. Dung Nhược say thì còn đỡ chứ nếu Hoàng đế say thì làm sao bây giờ?
“Không cần phải lo lắng, ta sẽ không say đâu.” Khang Hy mỉm cười với Tử Tu. Không biết vì sao trong nháy mắt Tử Tu liền yên lòng, nếu Khang Hy đã nói như vậy thì hắn sẽ không say. Sự tín nhiệm của Tử Tu dành cho Khang Hy đã lên tới cực điểm. Khang Hy nói cái gì y cũng đều tin hết.
Dung Nhược cũng hăng hái nói: “Yên tâm đi Tử Tu, ta sẽ không thua đâu.”
Tử Tu liếm môi, không nói gì cả.
Động tác mất tín nhiệm của Tử Tu khiến cho Dung Nhược không vui, Dung Nhược liền nghiến răng nói: “Chúng ta bắt đầu đi, Hoàng thượng.”
Khang Hy nhếch môi cười: “Thua thì đừng có quỵt nợ, một tháng liền không được gặp Tử Tu, thiếu một canh giờ cũng không được.”
“Được!” Dung Nhược hào khí ngút trời đáp.
Thế là hai người bắt đầu uống rượu.
Tử Tu vội xen vào: “Đừng có uống không, ăn cả đồ ăn nữa, bỏ mứa phí lắm!”
Khang Hy và Dung Nhược liếc Tử Tu một cái, sau đó cùng cầm đũa lên gắp thức ăn, chỉ là gắp được vài miếng lại tiếp tục uống rượu. Hai người liên tục cạn chén, không hé răng nói một lời nào. Chén nào uống cạn thì lập tức bỏ xuống cho Tử Tu rót thêm rượu, chẳng mấy chốc một vò rượu liền cạn sạch.
Khang Hy lệnh cho Tử Tu chạy qua Ngự Thiện Phòng ôm thêm hai vò lại, đỡ mất công lát nữa uống hết lại phải đi lấy. Tử Tu nghĩ thầm không biết sức hai người các ngươi có thể uống hết một vò nữa không chứ lo gì. Bất quá Tử Tu vẫn nghe lời Khang Hy, đi ôm hai vò rượu về.
Lần này hai người không cho Tử Tu rót rượu nữa mà tự mình mỗi người bưng một vò rót cho mình.
Thế là cả hai người cứ liên tục lặp đi lặp lại động tác rót rượu uống rượu như hai cái máy, Tử Tu khuyên can mãi không xong đành phải ngồi qua một bên chán nản nhìn. Đây là lần đầu tiên Tử Tu cảm thấy giận, cần gì phải liều mạng uống rượu như thế? Dung Nhược thì thôi đi, ai nghĩ Hoàng đế như Khang Hy cũng chẳng hơn gì.
Đột nhiên Tử Tu mới ý thức được Khang Hy lúc này cũng chỉ là một thiếu niên choai choai mà thôi. Dù cho nắm trong tay cả giang sơn thì sâu trong nội tâm hắn vẫn là một thiếu niên háo thắng. Mà nói đi nói lại thì cả ba người họ cũng chẳng khác gì nhau, đều chỉ là những thiếu niên ít tuổi chưa rành sự đời.
Không biết uống được bao lâu, cuối cùng thì Dung Nhược không trụ được mà ngã vật xuống. Tử Tu hết hồn chạy qua đỡ lấy Dung Nhược tránh cho hắn ngã đập mặt xuống đất. Dung Nhược thì mơ mơ hồ hồ quơ lung tung, chén rượu vẫn cầm trong tay không chịu buông ra. Tử Tu bất đắc dĩ giật lấy chén rượu khiến cho Dung Nhược bất mãn mà hừ hừ hai tiếng.
Tử Tu đỡ Dung Nhược lên trên giường cho hắn nằm xuống, Dung Nhược coi như cũng ngoan ngoãn phối hợp, miệng chỉ lầm bầm làu bàu nhưng không động chân động tay.
Tử Tu lại nhìn sang Khang Hy thì thấy mặt Khang Hy đỏ rực, hiển nhiên là cũng say rồi. Hắn dùng đôi mắt phủ một tầng sương nhìn Tử Tu chằm chằm, Tử Tu nhìn vào mắt hắn đến ngây người, mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Tử Tu ngồi xổm bên người Khang Hy hỏi thăm.
“Khỏe, Tử Tu… ta thắng rồi…” Khang Hy kéo tay Tử Tu đắc ý nói.
Tử Tu phì cười, gật đầu: “Được rồi, ngươi thắng, để ta đưa ngươi về nhé?” Thời gian đã không còn sớm nữa, Tử Tu không dám để cho Hoàng đế tiếp tục ở lại đây.
Khang Hy không nói gì, một tay thò vào trong áo sờ sờ một lúc rồi lấy ra một thứ đưa cho Tử Tu. Tử Tu nhận lấy thì thấy đó là một hạt châu xanh biếc.
Khang Hy đột nhiên kề sát vào Tử Tu, khật khà khật khừ nói: “Ngươi coi nè, thật ra ta có chuẩn bị lễ vật cho ngươi… nhưng ta sợ ngươi không thích…” Thanh âm của Khang Hy thấp dần, tựa hồ mang theo ủy khuất.
Sống mũi Tử Tu cay cay, y không biết nên nói cái gì. Khang Hy tặng quà cho y tại sao phải sợ y không thích? Là vì hắn rất để ý đến cảm nhận của mình. Tử Tu siết chặt viên minh châu trong tay, nghèn nghẹn nói: “Sao lại không? Ta thích lắm!”
Khang Hy nở nụ cười, hơi rượu nhè nhẹ phả vào mặt Tử Tu, hai mắt Tử Tu đỏ lên, nắm chặt tay Khang Hy.
“Ta nói cho ngươi… hạt châu này có thể đuổi muỗi… Ngươi mang ở trên người rất hữu dụng… đừng có làm mất.”
“Ta biết, ta sẽ bảo quản thật kỹ.” Tử Tu cất hạt châu vào hà bao, vỗ vỗ lên túi cam đoan: “Nhất định sẽ không mất.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Khang Hy say rượu thì chẳng khác gì một đứa trẻ, rất cố chấp. Bất quá Tử Tu lại cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu. Cuộc sống của Khang Hy rất vất vả, chắc chắn là rất ít khi được để lộ tình cảm chân thật ra. Tử Tu không kiềm được mà xoa lên mặt Khang Hy, nhéo nhẹ hai má của hắn một cái rồi rụt tay về.
“Hoàng thượng, ta đưa ngươi về?”
Khang Hy cười khúc khích: “Ngươi nghĩ là ta say hả? Nói cho ngươi biết, đầu óc của ta còn tỉnh táo lắm… Ngươi xử lý tiểu tử kia trước đã rồi nói sau.” Hắn chỉ vào Dung Nhược, nấc một cái.
Tử Tu bất đắc dĩ đáp: “Được rồi.”
Tử Tu đi ra ngoài gọi Trường Gia, nô bộc của Dung Nhược vào rồi để cho Trường gia mang Dung Nhược về. Trường Gia thấy Dung Nhược say đến bất tỉnh nhân sự thì lập tức đen mặt. Nếu để cho Nạp Lan đại nhân biết thì chẳng phải ông sẽ lột da mình luôn sao?
Trường Gia cõng Dung Nhược trên lưng, quay đầu lại bảo: “Lâm đại ca, ngươi thật đúng là đem hại ta thảm rồi.” Sau đó lắc đầu, nước mắt nước mũi đầm đìa đi ra ngoài.
Tử Tu đóng cửa phòng lại, thấy Khang Hy đang nằm úp trên bàn. Tử Tu đi đến bên cạnh Khang Hy thì thấy Khang Hy vẫn đang mở to hai mắt, Tử Tu bèn hỏi dò: “Dung Nhược đã về rồi, Hoàng thượng, ta đưa ngươi về nhé?”
“Không cần… gọi Lương Cửu Công vào đây.” Khang Hy miễn cưỡng dùng tay đỡ đầu, có vẻ hết sức uể oải.
Tử Tu thở dài, lại ra ngoài gọi Lương Cửu Công. Lương Cửu Công vừa thấy Khang Hy say đến như vậy thì thiếu chút nữa hoảng hồn té ngửa dưới đất. Hắn nhìn Khang Hy nửa buổi rồi mới bảo: “Nô tài sẽ đi chuẩn bị kiệu, Lâm ngự trù, ngươi chăm sóc Hoàng thượng.”
Chẳng mấy chốc kiệu đã được chuẩn bị xong, mấy người đi vào khiêng Khang Hy lên kiệu, Khang Hy còn quay lại cười cười với Tử Tu: “Tử Tu, sinh thần khoái hoạt.”
Tử Tu cảm động đáp: “Cám ơn ngươi, Hoàng thượng.”
Có lẽ bọn họ vẫn còn chưa nhận ra, kể từ đêm hôm đó có rất nhiều thứ đã thay đổi. Có một thứ gì đó đang từ từ nảy mầm.
Sự thay đổi này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra làm sao cả. Đặc biệt là Tuyết San và Tuyết Tùng thì một người càng thêm ghen ghét một người càng thêm sợ hãi. Tuyết San thì cảm thấy Tử Tu quả thật là khắc tinh của nàng ta, nhưng mà có bài học từ lần trước nên nàng ta không dám tùy tiện ra tay nữa. Về phần Tuyết Tùng thì lại bắt đầu trốn tránh Tử Tu vì hắn không quên trước kia mình từng sỉ nhục Tử Tu như thế nào. Nếu như Tử Tu thù dai thì nói không chừng cái đầu của hắn sẽ không giữ được.
Hai người này thu mình lại khiến cho sơn trang có vẻ vô cùng bình yên.
Lại một buổi tối, Tử Tu làm vài món ngon cho Khang Hy rồi ngồi trên bậc thang chống cằm nói chuyện phiếm với hắn. Trò chuyện được một lúc thì Khang Hy chợt nhận ra chỗ không đúng, hình như Tử Tu đang có tâm sự, tựa như đang lén che giấu cái gì đó.
Điều khiến Khang Hy cảm thấy khó chịu nhất chính là Tử Tu giấu diếm hắn điều gì, vì thế mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Lâm Tử Tu, ngươi có chuyện gì mà không chịu nói cho trẫm? Ngươi quên trước kia đã từng hứa với trẫm điều gì sao?”
Tử Tu sửng sốt, không hiểu tại sao Khang Hy lại nhận ra. Bất quá Tử Tu vẫn còn nhớ những gì mình cam đoan với hắn, hơn nữa cách xưng hô của Khang Hy đột nhiên lại trở về “trẫm” thì cũng đủ biết là hắn giận rồi.
Vì thế Tử Tu ủ rũ trả lời: “Ta sợ ta nói ra thì ngươi sẽ không đồng ý.”
“Ngươi không nói gì hết thì sao biết được ta có đồng ý hay không?” Khang Hy khó chịu nghiến răng hầm hừ.
Tử Tu nghe thấy Khang Hy đã sửa lại cách xưng hô, vì thế cười cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn. Ngày mai là ta đã tròn 18 tuổi nên ta muốn mời ngươi ăn một bữa, nhưng mà ta thấy ngươi mỗi ngày đều bận rộn như vậy nên…”
Khang Hy hơi kinh ngạc nhìn Tử Tu, hỏi lại: “Nói như thế là ngươi rất hy vọng ta có mặt. Nếu ngươi muốn mời ta như vậy thì sao ta có thể không đi được?”
“Ngươi đồng ý rồi?” Lúc này đổi lại thành Tử Tu kinh ngạc, y thật sự không ngờ là có thể mời Khang Hy dễ dàng như vậy. Nói như thế nào thì hắn cũng là vua của một nước mà.
“Ừm, vậy mai ngươi khỏi cần lại đây, giờ Dậu ta sẽ đến chỗ của ngươi là được.” Khang Hy ngẫm nghĩ một chút rồi lên kế hoạch.
“Vâng, bất quá Hoàng thượng, ngươi cứ đi như vậy thì sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mỗi ngày cần phải phê duyệt cả đống tấu chương như thế, Khang Hy đi chơi cả đêm thì chẳng phải sẽ bị ứ đọng công việc sao?
Khang Hy liếc mắt nhìn Tử Tu, nhăn mày bảo: “Việc này ngươi lo làm cái gì? Ngươi chỉ cần nấu đồ ăn đợi ta đến là được rồi.”
Tử Tu “à” một tiếng, nếu như Khang Hy đã nói như vậy thì nhất định là không thành vấn đề. Tử Tu vui vẻ rạo rực nghĩ thầm, vậy là đã mời hết mọi người rồi, chỉ chờ đến ngày mai thôi.
Không cần phải làm bữa tối cho Khang Hy, sau khi làm xong bữa cho Huệ tần thì Tử Tu liền bắt tay vào làm tiệc sinh nhật cho mình. Lần này khách y mời đến có ba người là sư phụ, Dung Nhược cùng với Khang Hy.
Trình Lễ làm xong việc của mình thì cũng đến phụ Tử Tu làm món ăn. Tử Tu bảo ông đi nghỉ ngơi thì bị Trình Lễ cau có hỏi lại một câu “Ngươi ghét bỏ tay nghề của sư phụ à?” làm cho Tử Tu đương nhiên không dám từ chối nữa mà phải để ông giúp đỡ.
Chẳng bao lâu sau thì Dung Nhược đến, hắn cũng định hỗ trợ nhưng xét qua biểu hiện của lần trước nên Tử Tu vẫn là khách khí thỉnh hắn đi ra ngoài. Dung Nhược lầm bầm hai tiếng rồi đành chạy đến phòng Tử Tu ngồi chơi trước.
“Tử Tu à, chắc ngươi là ngự trù đầu tiên có thể mời Hoàng thượng đến mừng sinh thần của mình đấy, nếu như để cho người khác biết thì khó tránh khỏi phong ba…” Trình Lễ vừa xào rau vừa nói.
Tử Tu cười cười: “Sư phụ, vậy thì đừng nói cho người khác biết là được. Hoàng thượng tranh thủ trời tối mới đến, hẳn là sẽ không khiến cho ai chú ý đâu.”
“Hy vọng là vậy. Ai, cái đứa nhỏ này, tiến cung chưa được bao lâu mà chuyện gây ra thì không ít, chẳng biết là phúc hay họa nữa.” Trình Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, ông thật sự không hiểu rốt cục Tử Tu có điểm nào hấp dẫn được Hoàng thượng, để Hoàng thượng đối xử với đứa đồ đệ này hoàn toàn khác biệt như thế.
“Là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh khỏi. Sư phụ cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?”
“Chậc chậc, ngươi đó, so với ta còn thấu hiểu sự đời hơn. Thôi đây là chuyện của bản thân ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!”
“Ha ha…” Tử Tu ngây ngô cười hai tiếng, cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi.
Chưa đến giờ Dậu thì hai người đã làm xong một bàn đầy đồ ăn đặt trong phòng của Tử Tu. Dung Nhược nhìn thức ăn trên bàn, hai mắt sáng lấp lánh. Mỗi một món ăn đều tỏa hương thơm ngát, so với thức ăn do trù sư trong phủ của hắn làm tốt hơn nhiều.
Dung Nhược không biết từ đâu lôi ra một vò rượu. Tử Tu thấy thế thì cảm thấy hơi lo ngại, tiểu tử này đừng có tuổi còn trẻ mà đã biến thành sâu rượu rồi chứ? Bất quá vào những dịp như thế này thì có rượu vẫn tốt hơn là không có.
Giờ Dậu vừa đến thì đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên. Tử Tu vui vẻ, y biết là Hoàng thượng đã đến rồi.
Tử Tu vội vàng chạy ra mở cửa, lại phát hiện ra đứng trước cửa là một thái giám đang cúi đầu. Tử Tu sửng sốt, đang định mở miệng hỏi người kia tìm ai thì sau lưng Tử Tu vang lên hai tiếng hô “Hoàng thượng cát tường”. Tử Tu kinh ngạc tròn mắt, lúc này mới nhận ra người trước mặt chính là Khang Hy. Trong lòng Tử Tu vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cảm thấy Khang Hy làm Hoàng đế thật sự không dễ dàng gì, chỉ muốn ra ngoài một chuyến mà phải cải trang thành thái giám.
“Còn không cho ta vào?” Khang Hy thấp giọng gắt nhẹ, Tử Tu “a” một tiếng rồi vội nghiêng người cho Khang Hy vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Khang Hy nhìn lướt qua Dung Nhược và Trình Lễ, oán khí dâng trào. Hắn vốn tưởng rằng Tử Tu chỉ mời một mình hắn, ai biết hắn đã tưởng bở, nhưng ngại mất thể diện nên hắn không thể nói ra để xả giận; đành phải trưng ra bộ mặt đen thui đứng đó không biết để cho ai xem.
Tử Tu hoàn toàn không biết mình lại chọc tức Khang Hy, vừa mời Khang Hy ngồi xuống vừa bày thức ăn ra cho hắn.
“Hoàng thượng, ta… không biết là mình lại gây nhiều phiền toái cho ngươi như vậy, rất xin lỗi.” Tử Tu lúc này mới nhìn thấy sắc mặt âm u của Khang Hy, vì thế chủ động nhận sai trước.
Sắc mặt của Khang Hy lúc này mới hòa hoãn hơn, hắng giọng bảo: “Thôi được rồi, nói mấy chuyện này để làm gì? Hôm nay là sinh thần của ngươi, không cần phải giữ lễ đâu.”
Tử Tu cười vui vẻ, lấy vò rượu từ chỗ Dung Nhược qua mở nắp, hương rượu lập tức lan tỏa khắp phòng. Trước tiên Tử Tu rót rượu cho Khang Hy, sau đó là sư phụ và Dung Nhược, cuối cùng mới rót cho mình. Tử Tu vốn thần kinh thô không để ý từ nãy đến giờ Khang Hy và Dung Nhược đã đấu mắt với nhau mấy lần mà bất phân thắng bại.
Trình Lễ thì có nhìn ra, ông âm thầm kêu khổ. Đột nhiên cảm thấy để cho Tử Tu đồng thời mời hai người này đến đúng là cực kỳ sai lầm. Bất quá điều làm ông kinh ngạc chính là Dung Nhược cũng dám đối nghịch với Hoàng thượng, không lẽ tên tiểu tử này đã quên mất hình phạt bị cấm ăn liên tục ba ngày lần trước sao?
“Sao mọi người không ăn gì hết? Không thích mấy món này à?” Tử Tu đặt vò rượu xuống, cảm thấy không khí có hơi kỳ lạ nên mới mở miệng hỏi thăm.
“Làm gì có? Tử Tu nấu món nào cũng hợp khẩu vị của ta hết!” Dung Nhược liền khen ngợi, cầm lấy đôi đũa nhắm vào đĩa rau.
Trình Lễ lập tức ngăn lại, khẽ mắng hắn: “Mời Hoàng thượng dùng trước!”
Khang Hy phẩy tay: “Không cần giữ lễ tiết đâu, hôm nay là sinh thần của Tử Tu, mọi người cứ thoải mái đi!”
Tử Tu cũng vui vẻ hùa theo: “Đúng thế, mọi người cứ ăn mạnh vào, đừng lãng phí đồ ăn.”
Trình Lễ dở khóc dở cười, nghĩ thầm đứa đồ đệ này đúng là cực ngốc, tại sao không nhìn thấy không khí kỳ quái trên bàn ăn chứ? Bất quá Tử Tu vừa nói xong thì Khang Hy và Dung Nhược không trợn mắt nhìn nhau nữa mà bắt đầu gắp thức ăn, không khí trở nên rất ôn hòa vui vẻ.
Mọi người đều chuyên chú ăn, không ai mở miệng nói chuyện. Thấy không khí yên tĩnh quá nên Dung Nhược bưng chén rượu của mình lên nói: “Tử Tu, chúc ngươi sinh thần khoái hoạt, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều (*).” Đột nhiên hắn như sực nhớ ra cái gì, vội nói thêm: “Nãy giờ ta quên chưa đưa lễ vật cho ngươi.”
(* Năm nào cũng như năm nay, tuổi nào cũng như tuổi này. => câu chúc mừng sinh nhật truyền thống của TQ, nhưng nếu như người ta đang gặp xui mà nói như vậy có nghĩa là rủa người ta gặp xui quanh năm =)))
Dung Nhược nói xong thì từ trước ngực lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Tử Tu rồi ngượng ngùng nói: “Cũng chẳng quý giá gì nhưng nó là do ta tự tay khắc, ngươi xem có thích không?”
Tử Tu nhận lấy thì phát hiện ra là một người gỗ, người gỗ nho nhỏ nhưng được điêu khắc rất tỉ mỉ, ngay cả những chi tiết nhỏ như tóc tai lông mi đều được chú ý, có thể thấy được người khắc rất để tâm.
Tử Tu vuốt ve người gỗ, nhẹ nhàng nói với Dung Nhược: “Ta thích lắm, cám ơn.” Đúng như Dung Nhược nói, thứ này không phải là đồ quý giá gì nhưng lại đầy ý nghĩa. Điêu khắc tỉ mỉ như thế này thì không biết Dung Nhược đã tốn bao nhiêu thời gian nữa.
“Ngươi thích là tốt rồi.” Dung Nhược vui sướng mà cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Còn Khang Hy thì sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lễ vật thì hắn cũng có mang theo, hơn nữa còn cố tình chọn lựa từ đống bảo vật trong cung. Nhưng giờ phút này thì xem ra bảo vật của hắn hoàn toàn kém xa người gỗ kia.
Khang Hy sờ soạng thứ trong lòng một lúc, quyết định không lấy ra nữa.
Lúc này Trình Lễ cũng lấy lễ vật của mình ra. Ông tặng cho Tử Tu một quyển sách, là tinh hoa trù nghệ do ông tổng kết được suốt cuộc đời mình. Tử Tu xem như bảo bối mà nhận lấy, chỉ hận không thể mở ra nghiên cứu ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Khang Hy lại càng đen thui, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay ta đi vội nên không mang lễ vật đến cho ngươi, ngày mai ta sẽ tặng bù sau.”
Tử Tu vui vẻ cười nói: “Hoàng thượng có thể đến chính là lễ vật lớn nhất dành cho ta rồi.”
Sắc mặt của Khang Hy liền tươi lên, hắn biết Tử Tu không bao giờ nói dối. Tử Tu đã nói như vậy thì tất nhiên trong lòng y cũng nghĩ như vậy. Bất quá y sao có thể bại dưới tay hai người kia được? Lễ vật, hắn nhất định phải tặng.
Bất quá nên tặng cái gì đây? Đầu Khang Hy lại đau rồi.
“Thế nào cũng được, Tử Tu, ta kính ngươi một chén.” Khang Hy bưng chén rượu lên, mọi người cũng vội cầm lấy chén của mình sau đó cùng nhau uống cạn.
Tử Tu đang định nói cái gì thì chợt thấy Trình Lễ “rầm” một tiếng gục xuống bàn khiến Tử Tu giật bắn mình. Dung Nhược thì đẩy ông vài cái mới phát hiện ra Trình Lễ uống say nên bất tỉnh rồi. Tử Tu từ trước tới giờ chưa từng uống rượu với sư phụ nên không biết tửu lượng của ông như thế nào. Nhưng mà từ nãy đến giờ chỉ mới uống có ba chén thôi, y còn chưa say mà sư phụ đã gục rồi.
“Không ngờ tửu lượng của Trình đại nhân lại kém như vậy, Tử Tu, giờ làm sao đây?” Dung Nhược hỏi.
“Hai người cứ ăn tiếp đi, để ta dìu sư phụ về rồi quay lại.” Tử Tu đi qua định đỡ sư phụ thì mới phát hiện ra ông rất nặng, chỉ dựa vào sức của một mình y thì không thể kéo nổi ông. Dung Nhược thấy thế bèn đến giúp một tay, hai người nâng Trình Lễ dậy, tốn rất nhiều sức mới mang ông về phòng được.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại rồi Trình Lễ mới mở mắt, ông thầm nói, đồ đệ à, xin lỗi nhé, sư phụ phải chuồn trước.
Hai người trở về phòng thì thấy Khang Hy đang ngồi uống rượu một mình giải sầu khiến Tử Tu rất ngượng ngùng. Hôm nay là sinh thần của y mà y lại để cho khách phải ngồi một mình, đúng là không được hay cho lắm, nhưng y không thể để sư phụ nằm trên bàn như vậy được.
Tử Tu gãi đầu, bối rối nói: “Hoàng thượng, xin lỗi.”
Khang Hy nhìn Tử Tu cười cười: “Xin lỗi cái gì? Ta đâu có trách ngươi.”
Tử Tu vẫn lúng túng: “Nhưng mà… tóm lại là như vậy không tốt lắm.”
Khang Hy cười nói: “Ngươi đã biết là không tốt vậy thì tự phạt mình ba chén đi, ngươi chịu phạt rồi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Tử Tu đần mặt ra, tửu lượng của y như thế nào y biết rõ. Nếu uống một hơi ba chén thì e là y cũng sẽ nằm bẹp trên bàn chẳng khác gì sư phụ. Nhưng mà Tử Tu không dám không uống, người đưa ra yêu cầu là Hoàng thượng, hơn nữa y cũng không muốn hắn không vui.
Tử Tu rối rắm một lúc nhưng vẫn cầm lấy vò rượu rót vào chén của mình.
Tử Tu vừa rót đầy thì cái chén bị Dung Nhược cầm lấy, Dung Nhược mỉm cười với Tử Tu: “Ta sẽ chịu phạt giúp ngươi, tửu lượng của ngươi ta biết, uống ba chén này xong thì không trực tiếp ngất luôn mới là lạ.”
Tử Tu định nói không cần nhưng Dung Nhược không chịu trả chén rượu lại cho y. Tử Tu khẽ liếc nhìn Khang Hy thì thấy sắc mặt của Khang Hy vẫn thản nhiên như thường, không hề tỏ ra tức giận thì cảm thấy yên lòng hơn.
Ai ngờ Khang Hy lại mở miệng: “Nếu Dung Nhược muốn uống thì ta sẽ uống với ngươi. Bất quá có một điều kiện, nếu ai ngã xuống trước thì một tháng không cho gặp Tử Tu.”
Tử Tu ngẩn người, không hiểu Khang Hy tại sao lại ra điều kiện kỳ quặc như vậy. Y có phải là đại nhân vật gì đâu, vì sao không thể gặp mặt? Dung Nhược thì vừa nghe liền hiểu ngay ý của Khang Hy, hắn không hề do dự mà trực tiếp đồng ý.
“Ơ…này…” Tử Tu không biết nói gì, đứng ngơ ngác cả buổi nhìn hai người.
Khang Hy ra lệnh: “Tử Tu, ngươi đứng ở giữa làm trọng tài, không cho thiên vị.”
Dung Nhược đồng tình: “Đúng thế, không được giúp bên nào hết!”
Tử Tu dở khóc dở cười: “Vậy được rồi, bất quá hai người uống vừa vừa thôi…” Nhưng nói đến đây thì y chợt ngớ ra, Khang Hy bảo ai ngã xuống trước thì tức là ít nhất sẽ có một người say. Tử Tu cảm thấy sự việc trở nên rắc rối rồi. Dung Nhược say thì còn đỡ chứ nếu Hoàng đế say thì làm sao bây giờ?
“Không cần phải lo lắng, ta sẽ không say đâu.” Khang Hy mỉm cười với Tử Tu. Không biết vì sao trong nháy mắt Tử Tu liền yên lòng, nếu Khang Hy đã nói như vậy thì hắn sẽ không say. Sự tín nhiệm của Tử Tu dành cho Khang Hy đã lên tới cực điểm. Khang Hy nói cái gì y cũng đều tin hết.
Dung Nhược cũng hăng hái nói: “Yên tâm đi Tử Tu, ta sẽ không thua đâu.”
Tử Tu liếm môi, không nói gì cả.
Động tác mất tín nhiệm của Tử Tu khiến cho Dung Nhược không vui, Dung Nhược liền nghiến răng nói: “Chúng ta bắt đầu đi, Hoàng thượng.”
Khang Hy nhếch môi cười: “Thua thì đừng có quỵt nợ, một tháng liền không được gặp Tử Tu, thiếu một canh giờ cũng không được.”
“Được!” Dung Nhược hào khí ngút trời đáp.
Thế là hai người bắt đầu uống rượu.
Tử Tu vội xen vào: “Đừng có uống không, ăn cả đồ ăn nữa, bỏ mứa phí lắm!”
Khang Hy và Dung Nhược liếc Tử Tu một cái, sau đó cùng cầm đũa lên gắp thức ăn, chỉ là gắp được vài miếng lại tiếp tục uống rượu. Hai người liên tục cạn chén, không hé răng nói một lời nào. Chén nào uống cạn thì lập tức bỏ xuống cho Tử Tu rót thêm rượu, chẳng mấy chốc một vò rượu liền cạn sạch.
Khang Hy lệnh cho Tử Tu chạy qua Ngự Thiện Phòng ôm thêm hai vò lại, đỡ mất công lát nữa uống hết lại phải đi lấy. Tử Tu nghĩ thầm không biết sức hai người các ngươi có thể uống hết một vò nữa không chứ lo gì. Bất quá Tử Tu vẫn nghe lời Khang Hy, đi ôm hai vò rượu về.
Lần này hai người không cho Tử Tu rót rượu nữa mà tự mình mỗi người bưng một vò rót cho mình.
Thế là cả hai người cứ liên tục lặp đi lặp lại động tác rót rượu uống rượu như hai cái máy, Tử Tu khuyên can mãi không xong đành phải ngồi qua một bên chán nản nhìn. Đây là lần đầu tiên Tử Tu cảm thấy giận, cần gì phải liều mạng uống rượu như thế? Dung Nhược thì thôi đi, ai nghĩ Hoàng đế như Khang Hy cũng chẳng hơn gì.
Đột nhiên Tử Tu mới ý thức được Khang Hy lúc này cũng chỉ là một thiếu niên choai choai mà thôi. Dù cho nắm trong tay cả giang sơn thì sâu trong nội tâm hắn vẫn là một thiếu niên háo thắng. Mà nói đi nói lại thì cả ba người họ cũng chẳng khác gì nhau, đều chỉ là những thiếu niên ít tuổi chưa rành sự đời.
Không biết uống được bao lâu, cuối cùng thì Dung Nhược không trụ được mà ngã vật xuống. Tử Tu hết hồn chạy qua đỡ lấy Dung Nhược tránh cho hắn ngã đập mặt xuống đất. Dung Nhược thì mơ mơ hồ hồ quơ lung tung, chén rượu vẫn cầm trong tay không chịu buông ra. Tử Tu bất đắc dĩ giật lấy chén rượu khiến cho Dung Nhược bất mãn mà hừ hừ hai tiếng.
Tử Tu đỡ Dung Nhược lên trên giường cho hắn nằm xuống, Dung Nhược coi như cũng ngoan ngoãn phối hợp, miệng chỉ lầm bầm làu bàu nhưng không động chân động tay.
Tử Tu lại nhìn sang Khang Hy thì thấy mặt Khang Hy đỏ rực, hiển nhiên là cũng say rồi. Hắn dùng đôi mắt phủ một tầng sương nhìn Tử Tu chằm chằm, Tử Tu nhìn vào mắt hắn đến ngây người, mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Tử Tu ngồi xổm bên người Khang Hy hỏi thăm.
“Khỏe, Tử Tu… ta thắng rồi…” Khang Hy kéo tay Tử Tu đắc ý nói.
Tử Tu phì cười, gật đầu: “Được rồi, ngươi thắng, để ta đưa ngươi về nhé?” Thời gian đã không còn sớm nữa, Tử Tu không dám để cho Hoàng đế tiếp tục ở lại đây.
Khang Hy không nói gì, một tay thò vào trong áo sờ sờ một lúc rồi lấy ra một thứ đưa cho Tử Tu. Tử Tu nhận lấy thì thấy đó là một hạt châu xanh biếc.
Khang Hy đột nhiên kề sát vào Tử Tu, khật khà khật khừ nói: “Ngươi coi nè, thật ra ta có chuẩn bị lễ vật cho ngươi… nhưng ta sợ ngươi không thích…” Thanh âm của Khang Hy thấp dần, tựa hồ mang theo ủy khuất.
Sống mũi Tử Tu cay cay, y không biết nên nói cái gì. Khang Hy tặng quà cho y tại sao phải sợ y không thích? Là vì hắn rất để ý đến cảm nhận của mình. Tử Tu siết chặt viên minh châu trong tay, nghèn nghẹn nói: “Sao lại không? Ta thích lắm!”
Khang Hy nở nụ cười, hơi rượu nhè nhẹ phả vào mặt Tử Tu, hai mắt Tử Tu đỏ lên, nắm chặt tay Khang Hy.
“Ta nói cho ngươi… hạt châu này có thể đuổi muỗi… Ngươi mang ở trên người rất hữu dụng… đừng có làm mất.”
“Ta biết, ta sẽ bảo quản thật kỹ.” Tử Tu cất hạt châu vào hà bao, vỗ vỗ lên túi cam đoan: “Nhất định sẽ không mất.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Khang Hy say rượu thì chẳng khác gì một đứa trẻ, rất cố chấp. Bất quá Tử Tu lại cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu. Cuộc sống của Khang Hy rất vất vả, chắc chắn là rất ít khi được để lộ tình cảm chân thật ra. Tử Tu không kiềm được mà xoa lên mặt Khang Hy, nhéo nhẹ hai má của hắn một cái rồi rụt tay về.
“Hoàng thượng, ta đưa ngươi về?”
Khang Hy cười khúc khích: “Ngươi nghĩ là ta say hả? Nói cho ngươi biết, đầu óc của ta còn tỉnh táo lắm… Ngươi xử lý tiểu tử kia trước đã rồi nói sau.” Hắn chỉ vào Dung Nhược, nấc một cái.
Tử Tu bất đắc dĩ đáp: “Được rồi.”
Tử Tu đi ra ngoài gọi Trường Gia, nô bộc của Dung Nhược vào rồi để cho Trường gia mang Dung Nhược về. Trường Gia thấy Dung Nhược say đến bất tỉnh nhân sự thì lập tức đen mặt. Nếu để cho Nạp Lan đại nhân biết thì chẳng phải ông sẽ lột da mình luôn sao?
Trường Gia cõng Dung Nhược trên lưng, quay đầu lại bảo: “Lâm đại ca, ngươi thật đúng là đem hại ta thảm rồi.” Sau đó lắc đầu, nước mắt nước mũi đầm đìa đi ra ngoài.
Tử Tu đóng cửa phòng lại, thấy Khang Hy đang nằm úp trên bàn. Tử Tu đi đến bên cạnh Khang Hy thì thấy Khang Hy vẫn đang mở to hai mắt, Tử Tu bèn hỏi dò: “Dung Nhược đã về rồi, Hoàng thượng, ta đưa ngươi về nhé?”
“Không cần… gọi Lương Cửu Công vào đây.” Khang Hy miễn cưỡng dùng tay đỡ đầu, có vẻ hết sức uể oải.
Tử Tu thở dài, lại ra ngoài gọi Lương Cửu Công. Lương Cửu Công vừa thấy Khang Hy say đến như vậy thì thiếu chút nữa hoảng hồn té ngửa dưới đất. Hắn nhìn Khang Hy nửa buổi rồi mới bảo: “Nô tài sẽ đi chuẩn bị kiệu, Lâm ngự trù, ngươi chăm sóc Hoàng thượng.”
Chẳng mấy chốc kiệu đã được chuẩn bị xong, mấy người đi vào khiêng Khang Hy lên kiệu, Khang Hy còn quay lại cười cười với Tử Tu: “Tử Tu, sinh thần khoái hoạt.”
Tử Tu cảm động đáp: “Cám ơn ngươi, Hoàng thượng.”
Có lẽ bọn họ vẫn còn chưa nhận ra, kể từ đêm hôm đó có rất nhiều thứ đã thay đổi. Có một thứ gì đó đang từ từ nảy mầm.
Tác giả :
Nguyệt Phi Phàm