[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 51
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng hành trình nam tuần vẫn tiếp tục, đồng thời còn tra xét càng nghiêm.
Dọc theo chuyến đi, những điểm yếu và tệ đoan của công trình thủy lợi lộ ra như nấm, trên dưới xâu thành một mạch ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, ngụy tạo công trình, mưu tư lợi rối kỷ cương, dùng xấu thay tốt kiếm lời túi riêng càng là phát sinh nhiều không đếm xuể. Lần này, những nơi Khang Hy đi qua, quan viên có thăng có hàng, bất quá thăng ít hàng nhiều.
Thảm nhất chính là hai Tổng đốc thủy lộ nguyên nhiệm, Đổng An Quốc, Hà Đạo Phùng, trong một đêm, bọn họ từ đại quan triều đình đường đường chính chính lại biến thành dân phu, không chỉ bị phế truất mà còn bị phạt đi nung gạch xây kênh đào dẫn nước, xây dựng đê điều, sau khi bách tính biết được đều vỗ tay bày tỏ ý mừng.
Dận Tộ mặc dù trên phương diện trị thủy không phải quá hiểu biết, thế nhưng Nam Hoài Nhân và Khang Hy lại rất có kiến giải về việc này, dưới sự mưa dầm thấm đất đó y tự nhiên tốt hơn so với người thường rất nhiều, hơn nữa phàm là những việc có liên quan đến tính toán y đều có đất dụng võ.
Vậy nên vừa đến lúc này, Dận Tộ so với Khang Hy còn phải bận rộn hơn, kiểm toán, tính toán mực nước, thủy lượng… Khang Hy vốn không muốn để y mệt nhọc như vậy, thế nhưng thứ nhất Dận Tộ không cảm thấy vất vả, thứ hai những phép tính Dận Tộ chỉ cần thoáng chốc là hoàn thành, nếu giao cho người bên ngoài lại không biết phải đợi đến khi nào thậm chí còn chưa chắc có thể ra kết quả. Vậy nên Khang Hy cũng liền tùy y, chỉ theo dõi y nghỉ ngơi đúng giờ, không được thức đêm hao tâm tổn sức.
Ngày bảy tháng ba, Khang Hy triệu kiến đám người Tang Ngạch, Vu Thành Long, Tường Gia chỉ thị phương lực trị thủy, còn mệnh Vu Thành Long cắt cử nhân lực nhanh chóng khuếch đại lòng sông.
Mười hai tháng ba, Dận Tộ tính ra được nước sông so với nước hồ cao bốn xích tám thốn, xác nhận đê Hổ Thạch bị nước ngâm hỏng, Khang Hy mệnh Vu Thành Long phải cấp tốc phái người kiểm tra thực hư sửa chữa.
Ngày mười chín tháng ba, thánh giá đến Giang Nam.
Nhân Dận Chân từ sớm đã đưa bản vẽ của Dận Tộ đến Giang Nam, lệnh người ngày đêm gấp gáp chế tạo, vậy nên ngày thứ hai Dận Tộ đến Dận Chân guồng quay tơ liền dùng danh nghĩa tạo phúc cho dân mà khởi động.
Người của Dận Chân phỏng chừng đã học xong cửa tài nghệ này từ chỗ Lưu thị, hôm khai trương làm mọi chuyện trôi chảy đến cực độ.
Phố lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều có tờ rơi quảng cáo các câu tuyên truyền được dùng là ‘Một xu không tốn, guồng quay tơ đưa tặng miễn phí’, ‘Guồng quay tơ kiểu mới, một người vượt hai mươi’ vân vân. Chờ khách nhân vào cửa, trước hết có người dẫn đi dùng thử, bên cạnh chưởng quỹ còn có người chuyên môn đọc to và giải thích quy tắc, còn nói rõ hiện tại dư lại bao nhiêu cái, người tới trước được trước vân vân. Cứ làm như vậy, người vào tiệm mười hết bốn năm lập tức đi làm thủ tục thuê —— dù sao nếu không có hiệu quả cũng không tổn thất gì, món hời lớn như vậy trước hết phải mang về nhà rồi tính.
Chuyện buôn bán thuận lợi hơn tưởng tượng của mọi người, chưa đến nửa ngày lượng guồng quay tồn kho đã được đưa ra ngoài hơn hai phần ba, chưởng quỹ vội vàng phân phó đóng cửa hàng thông báo là đã bán xong, ngày mai xin tới sớm. Những khách hàng bị mời ra đều đấm ngực dậm chân, sau đó quyết định ngày mai trời chưa sáng nhất định sẽ đến xếp hàng.
Dưới tình huống cung không đủ cầu, việc làm ăn của cửa hàng ngày hôm sau có thể tưởng tượng.
Dận Tộ cũng có đi dạo qua cửa hàng một vòng, lúc này những người mua cũng không phải ít thế nhưng đại thể đều ôm tâm tư muốn chiếm tiện nghi nhỏ mà tới, hiệu quả chân chính thế nào còn phải xem lâu dài.
Tuy rằng y đã căn cứ tình huống mài mòn của guồng quay trong quá trình sử dụng, cải tiến một số điểm chịu lực và gia cố linh kiện cho guồng quay, thế nhưng dùng lâu dù sao cũng sẽ xuất hiện vấn đề, rất nhiều chuyện phải trải qua thực tiễn mới có thể xác định.
Trở lại nơi ở, Khang Hy đang ở trong phòng nghị sự đợi các đại thần, Dận Tộ thấy vậy cũng không làm phiền, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi bổng thấy được một thị vệ quen mắt đang đứng bên ngoài chờ triệu, liền tiến lên hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thị vệ cúi đầu nói: “Thuộc hạ Lô Lục, tham kiến Hòa Quận vương.”
“Lô Lục? Ngươi là xếp hàng đệ lục trong nhà?”
“Thưa vâng.”
Dận Tộ cười nói: “Vậy cũng trùng hợp, ta cũng bài danh đệ lục.”
Lại hỏi: “Hoàng a mã không phải đã điều ngươi đi hầu hạ Thái tử sao? Ngươi đến đây là do chỗ Thái tử ó việc?”
Lô Lục chần chờ một chút, nói: “Thái tử điện hạ bị bệnh.”
Dận Tộ ồ một tiếng, nói: “Là bệnh thế nào?”
“Thái tử điện hạ có chút phát sốt, thỉnh thoảng co giật, không ngừng nôn mửa,” Hắn dừng một chút, nói: “… Cơm nước không vào.”
Cơm nước không vào… Dận Tộ hừ lạnh một tiếng.
“Hoàng a mã ngày mai sẽ gặp quan viên các nơi, Thái tử và các huynh đệ chúng ta đều phải ra mặt, hôm nay Thái tử điện hạ lại bị bệnh…” Dận Tộ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Vị Thái tử điện hạ này của chúng ta, mỗi lần đều bị bệnh đúng lúc như vậy.”
Lại nói: “Ta cũng đã có gần một tháng không gặp qua Thái tử điện hạ rồi, hôm nay huynh trưởng bị bệnh ta cũng nên đến thăm một chút. Ngươi đi trước dẫn đường.”
Lô Lục có chút chần chờ, Dận Tộ gọi một thái giám trực ban tới, đem bệnh tình của Dận Nhưng kể lại một lần, còn dặn: “Ngươi tìm một cơ hội nói cho Lương Cửu Công, bảo hắn tìm cơ hội báo cho Hoàng a mã, nói ta trước cùng Lô thị vệ đi qua xem một chút.”
Tiểu thái giám rời đi, lúc này Lô Lục mới yên tâm đưa Dận Tộ đến chỗ ở của Thái tử.
Tòa nhà hiện tại bọn họ ở đã được chuẩn bị từ trước, diện tích rất lớn, chỗ ở của Thái tử có quy cách gần với Khang Hy và Thái hậu, rộng rãi xa hoa.
Dận Tộ vừa vào sân, đám nô tại vội vàng thỉnh an, Dận Tộ ra dấu không cần thông báo, cứ như vậy xông thẳng vào phòng ngủ của Dận Nhưng.
Thanh âm hư nhược của Dận Nhưng vang lên từ trong phòng, còn mang theo vài tiên ho khan yếu ớt: “Dọn xuống đi, cô ăn không nổi.”
Dận Tộ đẩy cửa vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, Dận Nhưng cắn răng, trong mắt thiếu chút nữa phun ra lửa.
Dận Tộ lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt dời về phía bàn ăn.
Xíu mại thịt cua, vịt tần nấm, thịt đông thủy tinh, cá sóc quyết, bát bảo hồ lô, tôm chiên tỳ bà, ốc hoa cúc xào[1]… Một bàn đều là đặc sản nổi tiếng của Dương châu, so với cơm trưa của y còn nhiều hơn vài món.
Hai bên trái phải còn có bốn tiểu thái giám, hai người đứng cạnh bàn gắp thức ăn, hai người hầu hạ Dận Nhưng rửa tay.
Cơn giận của Dận Tộ dâng lên, lạnh lùng nói: “Ẩm thực của Thái tử điện hạ là ai chuẩn bị, vì sao lại sơ ý như vậy? Không biết Thái tử điện hạ đang bệnh sao? Còn chưa cút xuống dưới bảo bọn họ làm lại? Nói với bọn họ, Thái tử điện hạ còn đang bệnh đâu, phải thanh đạm một chút!”
“Dận Tộ!” Dận Nhưng nộ quát một tiếng.
Dận Tộ liếc nhìn bốn tiểu thái giám: “Các ngươi đi ra ngoài!”
Bốn tiểu thái giám như được đại xá, chạy chậm ra ngoài.
Lúc này Dận Tộ mới chuyển hướng Dận Nhưng, thản nhiên nói: “Thế nào? Thái tử điện hạ còn có cái gì phân phó?”
“Ngươi là tới trước mặt cô diễu võ giương oai sao?” Dận Nhưng lạnh lùng nói: “Cô nói cho ngươi biết, cô cho dù thất thế ra sao đi nữa cũng là Thái tử Đại Thanh! Ngươi chỉ là tiểu nhân đắc chí lại dám diễu võ giương oai trước mặt cô? Ngươi cho rằng Hoàng a mã sẽ cho phép ngươi làm nhục cô?”
“Hoàng a mã?” Dận Tộ cười nhạt: “Ngươi hiện tại biết ngài là Hoàng a mã của ngươi rồi sao? Vậy lúc ngươi bỏ thuốc, giết người, đắm thuyền, phá đê vì sao không nghĩ một chút ngài là Hoàng a mã của ngươi?”
“Dận Tộ, ngươi ít vu hãm ta!” Dận Nhưng cả giận nói: “Cô vừa lúc cũng muốn hỏi ngươi! Chuyện trên thuyền từ đầu đến cuối đều là do một mình ngươi tự nói, ngươi nói là người ngoài bỏ thuốc vậy vì sao trên thuyền chỉ còn mình ngươi thanh tỉnh, những người còn lại nếu không phải hôn mê đều là mất mạng? Ta xem thuốc mê kia chính là ngươi hạ! Ngươi nói cô bỏ thuốc, giết người, chìm thuyền, phá đê? Cô nói ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, dùng khổ nhục kế vu hãm cô!”
Dận Tộ lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hoàn toàn không sinh ra được nửa điểm hứng thú cãi cọ với hắn, cầm một chén canh từ trên bàn, chậm rãi đổ lên đầu Dận Nhưng.
Dận Nhưng nguyên còn không nghĩ ra được ý định của y, chỉ lạnh lùng đối mắt, mãi đến khi nước canh cùng với rau xanh rơi lên trán hắn, hắn mới tỉnh hồn lại —— Dận Nhưng trăm triệu lần không ngờ Dận Tộ dám làm ra chuyện này với mình, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nổi giận gầm to một tiếng xông lên bóp cổ Dận Tộ, quát lớn: “Dận Tộ! Hôm nay có ngươi không có ta!”
Dận Nhưng tuy rằng công phu không hơn được Dận Tộ thế nhưng khí lực lại không nhỏ hơn y, bất quá hắn đã mấy ngày chưa ăn cơm cho tốt, thân thể suy yếu bải hoải, vừa nhào tới như vậy không chỉ không bắt được Dận Tộ trái lại còn bị y xách cổ áo.
Dận Tộ nhìn Dận Nhưng đã giận đến mất lý trí, đôi mắt đỏ rực nhìn mình, thở dốc từng hơi nặng nề: “Thế nào? Chỉ như vậy đã không chịu nổi? Có phải cảm thấy mình đã nhận hết khuất nhục, nhận hết ủy khuất? Thế nhưng những người chết thì sao? Những thuyền phu bị tươi sống dìm chết trong khoan thuyền, những thị vệ bị chết cóng dưới lòng sông, những hài tử lão nhân đang ngủ bị hồng thủy nuốt trọn.. Bọn họ tìm ai kêu ủy khuất chứ? Hử?!”
“Ngươi có biết không, ta mỗi ngày đều mơ thấy bọn họ, ” Dận Tộ nói: “Ta mơ thấy từng cổ thi thể nổi lên khỏi mặt nước, ta mơ thấy từng gương mặt phù thũng hư thối, bọn họ nhìn ta, hỏi ta, vì sao bọn họ phải chết mà ta vẫn còn sống…”
“Ngươi cảm thấy ủy khuất đúng không?” Dận Tộ giễu cợt cười: “Ngươi cảm thấy ủy khuất? Hại chết nhiều người như vậy, còn có thể sở trong viện tử người khác cả đời cũng không dám liếc nhìn, ăn được những món người khác nghe cũng chưa từng nghe qua, giường cao gối mềm, mười mấy nô tài phục dịch… ngươi ủy khuất? ngươi ủy khuất!”
Đôi tay dùng sức nhấn đầu Dận Nhưng vào thau đồng: “Ngươi không phải cảm thấy ủy khuất sao? Ta liền cho ngươi xem một chút, cái gì mới là chân chính ủy khuất!”
Dận Nhưng trợn to mắt dưới nước, bắt đầu liều mạng giãy dụa, hắn dùng chân đá vào bàn trà muốn thau đồng lật úp, tay hắn liều mạng chống đỡ dùng sức muốn giãy đầu đi ra… Thế nhưng đều không làm được trò trống gì, tay của Dận Tộ phảng phất là còng thép gắt gao giam hắn trong thau đồng, vô luận hắn giãy dụa thế nào cũng không có biện pháp nhấc đầu lên nửa phần, không có biện pháp hít được nửa hơi không khí.
Mãi đến khi sự giãy dụa của hắn yếu đi do thiếu dưỡng khí, Dận Tộ mới sâu kín mở miệng: “Nhìn thấy không? Có thấy những đôi tay vươn ra khỏi mặt nước không? Nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử… mỗi một đôi tay đều ngâm đến trương phình hư thối, bọn họ đều đang hoan nghênh người, bọn họ vẫn chờ ngươi đến bồi bọn họ đâu… Ngươi xem bọn họ có bao nhiêu cao hứng, bọn họ đã đợi không kịp nữa… Bọn họ nói, tới nha, tới rồi…”
Cảm thụ được sự co quắp của Dận Nhưng, Dận Tộ rốt cục buông tay ra, Dận Nhưng mạnh mẽ ngẩng đầu lên hổn hển thở dốc, trong mắt lộ vẻ kinh tủng.
Dận Tộ đợi hắn hít thở vài cái lịa lần nữa nhấn tay xuống.
Dận Nhưng sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả chuyện y lúc này chỉ cần vung tay lên là có thể lật úp thau đồng cũng quên mất, chỉ muốn liều mạng rời xa vật kia: “Không… Không không… Dận Tộ! Ngươi dám! … Cô là Thái tử! Cô là Thái tử!”
“Bách tính đã không còn, ngươi làm Thái tử của ai! ” Dận Tộ quát lạnh một tiếng, lần nữa muốn đè hắn xuống.
“Dận Tộ!” Một tiếng quát to vang lên, Khang Hy đạp cửa mà vào.
Vừa vào trong, Khang Hy thiếu chút nữa liền giận đến bùng nổ, đập vào mắt là Thái tử Dận Nhưng đang quỳ trên mặt đất, trán còn dính rau cải trứng gà, cả người đều ướt sũng, vẻ mặt hoảng sợ, mà bên cạnh là Dận Tộ khí thế hung hăng.
Dận Nhưng vừa thấy Khang Hy vào, nước mắt rơi như mưa, hướng về phía ngài dập đầu một cái, bi phẫn nói: “Hoàng a mã, nhi tử chịu nỗi nhục này cũng không muốn sống nữa!”
Sau đó… mạnh mẽ lao đầu vào tường.
Khang Hy bước nhanh về phía trước, ôm lấy vai Dận Nhưng vững vàng giữ hắn lại.
“Hoàng a mã!” Dận Nhưng bi thiết gọi một tiếng, thân thể mềm nhũn liền ngất đi.
Khang Hy đỡ Dận Nhưng đã ngất, căm giận nhìn Dận Tộ, Dận Tộ mím môi không nói lời nào.
“Các ngươi đều là người chết sao?” Khang Hy lạnh lùng quát: “Bảo các ngươi hầu hạ Thái tử, các ngươi chính là hầu hạ như vậy? Đến đây, đem đám nô tài ăn cây táo rào cây sung này bắt lại cho ta… trượng tễ (*Đánh đến chết)!”
“Dạ!”
“Chậm đã!” Dận Tộ quát lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Bọn họ đều là chịu mệnh lệnh của nhi tử bức bách, phải phạt, Hoàng a mã cũng không tất giết gà dọa khỉ. Dận Tộ đang ở nơi này, muốn trượng tễ liền trượng tễ mình nhi tử là được!”
“Dận Tộ!”
“Thế nào? Hắn chỉ cần chịu cấm túc liền bù được nghìn vạn nhân mạng, Dận Tộ ta cứ thế không đáng bao nhiêu tiền? Muốn dùng một cái mạng đổi về hai mươi cái cũng không xong?” Dận Tộ cười lạnh nói: “Không phải muốn trượng tễ sao? Đến đây, một mạng cảm thấy thiếu còn có thể dùng roi quất thi, còn có thể nghiền xương thành tro! Tới đây! Tới đây đi!”
“Dận Tộ!” Khang Hy tức giận đến cả người run rẩy: “Ngươi cút ra ngoài quỳ cho ta!”
Dận Tộ xoay người rời đi.
Khang Hy nhìn đứa nhi tử đang hôn mê trong lòng mình, thật lâu không nói gì.
Đứa nhi tử này ngài quả là chân chính phủng trên tay đặt trong lòng, dùng từng giọt tâm huyết tích đúc ra ngoài, từ ngày được sinh ra chính là dưới một người trên vạn người. Dù là ăn, dùng, mặc, ở không cái gì không phải tinh quý nhất, dưới sự sủng ái của ngài, chi tiêu của Đông cung thậm chí còn lớn hơn cả ngài…
Cho dù đứa nhi tử này phạm thiên đại sai lầm, ngài có thể đánh, có thể mắng, có thể giam, có thể sát… Nhưng ngài không thể tha thứ bất kỳ ai đến động chạm hắn… Bởi vì đây là cốt nhục của ngài, là tâm huyết của ngài…
Nhưng hôm tay, nhi tử được ngài phủng trong lòng bàn tay lớn lên lại bị người khác thỏa thích dằn vặt, nhận hết khuất nhục, cơn giận của ngài có thể nghĩ, nếu đổi thành một người khác, ngài ngay cả tâm tình muốn đem đối phương thiên đao vạn quả cũng có! Thế nhưng cố tình… Khang Hy thở dài một tiếng.
Khắp giường chiếu đều là nước canh, mặt đất bị nước văng sướt sũng, nơi này mắt thấy đã không thể ở được nữa vậy nên ngài gọi người nâng Dận Nhưng vào sương phòng, lại phân phó nô tài dọn dẹp sạch sẽ, lại gọi thái y bắt mạch hốt thuốc.
Đợi tất cả xử lý xong, Khang Hy ra cửa liền thấy Dận Tộ đang quỳ ở một góc sân, lưng giữ đến thẳng tắp, mặt lại hướng về phía đông bắc. (*Dựa theo địa đồ, nơi Khang Hy bị chìm thuyền rất có thể thuộc mạn đông bắc Dương Châu).
Sắc mặt Khang Hy trầm xuống, đi tới trước người y, hỏi: “Dận Tộ, ngươi có biết sai?”
Dận Tộ đông cứng nói: “Không biết.”
Khang Hy cả giận nói: “Hắn là Thái tử!”
Dận Tộ lạnh lùng nói: “Hắn không xứng làm Thái tử!”
“Hắn là nhị ca của ngươi!”
Dận Tộ liếc nhìn Khang Hy, giễu cợt nói: “Hoàng a mã không bằng trước hết hỏi hắn một câu, hắn có nguyện xem ta là đệ đệ!”
Khang Hy giận đến thở dốc: “Ngươi! Ngươi nếu đã không nghĩ rõ như vậy cứ quỳ ở đây đến khi nghĩ cẩn thận mới thôi!”
Phất tay áo bỏ đi.
Dận Tộ vẫn quỳ không nhúc nhích, ngay cả một câu ‘Cung tiễn Hoàng a mã’ cũng không nói.
Khang Hy đi rồi, Dận Tộ lại quỳ thêm một khắc đồng hồ Dận Chân liền có mặt, than thở: “Vừa không nhìn ngươi một khắc ngươi liền đi gây sự, mau trở về phòng.”
Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Tứ ca đến đây để truyền thánh chỉ giả sao? Hoàng a mã lệnh cho ta quỳ ở đây đến khi nghĩ thông suốt mới thôi!”
“Nếu là giả truyền thánh chỉ, ngươi có đứng dậy hay không?”
“Dậy.” Dận Tộ vịn tay hắn đứng dậy, nói: “Dù sao truyền cũng đã truyền, không đứng dậy liền phí phạm.”
Dận Chân lắc đầu bật cười, giúp y vỗ vỗ bùn đất trên y phục, nói: “Còn có thể đi được hay không? Không được ta cõng ngươi.”
Dận Tộ nhún nhún vai: “Chỉ mới quỳ một chốc đâu, sao lại có thể không đi được? Hàng năm tế cái này bái cái kia, không phải lần nào cũng quỳ lâu hơn hiện tại sao?”
Dận Chân lắc đầu, đỡ y chậm rãi đi bộ trở về, thấp giọng nói: “Không phải đã bảo ngươi nhịn một chút sao?”
“Nếu ta có thể nhịn được thì không phải Dận Tộ nữa.” Dận Tộ thản nhiên nói: “Ngươi biết vì sao một tháng nay ta đều tránh không gặp hắn sao? Chính là sợ không nhịn nổi mà đánh hắn.”
Lúc này lại nghe nói hắn làm bộ làm tịch giả bệnh, làm sao có thể nhịn được?
“Hiện tại thống khoái?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Nếu như không bị Hoàng a mã cắt ngang sẽ càng thống khoái hơn.”
“Ngươi a!” Dận Chân than thở: “Từ sau chuyện này Hoàng a mã không gặp Thái tử được quá ba lần, ngươi khi nào đến đây không được, lại chọn lúc đã biết rõ Hoàng a mã sẽ đến lại đi khi dễ hắn?”
“Dận Tộ ta muốn khi dễ người cho tới bây giờ đều là làm ngoài sáng, những thứ lén lén lút lúc kia không phù hợp phong cách của ta.” Dận Tộ nói: “Biết rõ lúc này mặc kệ ta làm gì Hoàng a mã cũng không trừng phạt, hiện tại không làm cho hắn xem lẽ nào đợi qua vài hôm lại để hắn nghe Dận Tộ ta có bao nhiêu ti tiện càn rỡ từ miệng người khác sao? “
“Huống chi, nếu Hoàng a mã một lòng muốn diễn trò cùng Thái tử thì cũng thôi, thế nhưng hiện tại Thái tử đã bị giam lỏng vẫn được cung phụng như vậy, ngươi có tin đợi khi hắn đã bị phế đi, thậm chí bị quyển cấm đãi ngộ cũng sẽ không thấp hơn hiện tại… Dựa vào cái gì hắn đã làm ra chuyện như vậy còn có thể sống đến sung sướng thoải mái? Ta chính là muốn nói cho ngài biết —— ta không hài lòng!”
Dận Chân không còn cách nào, lắc đầu nói: “Ngươi đối với hắn thế nào ta không quan tâm, thế nhưng ngươi biết hôm nay mình đã làm sai cái gì sao?”
“Cái gì?”
Dận Tộ thừa nhận hôm nay y có chút lỗ mãng, thế nhưng làm sai… y tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Dận Chân than thở: “Ngươi đã quỳ sai hướng.”
Dận Tộ lặng lẽ.
Tại phương hướng kia có vô số oan hồn du đãng trên mặt nước, thế nhưng Dận Chân lại nói cho y biết, y đã quỳ sai hướng.
Dận Chân nói: “Hoàng a mã bảo ta chuyển cáo ngươi, người biết ngươi thiện tâm, biết trong lòng ngươi có bách tính, thế nhưng…”
“Trẫm từ nhỏ giáo các ngươi đạo lý nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, trẫm nói cho các ngươi biết Hoàng gia nhận sự phụng dưỡng của bách tính cũng phải đối xử tử tế với họ, thế nhưng trẫm chưa từng nói với các ngươi… một mảnh giang sơn Đại Thanh này này cũng không phải do bách tính hai tay dâng lên mời chúng ta ngồi, mà là do tổ tiên Ái Tân Giác La mang theo gót sắt Mông Cổ, tàn sát vô số Hán nhân mà cướp được.”
Dận Tộ cười khổ.
Y hiểu.
Y sao lại không hiểu?
Ở trong lòng Khang Hy, ở trong lòng bất kỳ Hoàng đế nào, cho dù có là thiên cổ mình quân, cho dù được xưng tụng yêu dân như con… Bách tính sao có thể nặng hơn giang sơn? Sao có thể nặng hơn Hoàng gia?
Nếu như y là vì phát tiết tư phẫn, là vì thay Khang Hy bất bình, như vậy mặc kệ y làm ra chuyện gì đều có thể tha thứ.
Thế nhưng… y là vì bách tính đã chết đi.
Ở trong lòng Khang Hy, những bách tính đã chết đi kia còn chưa đủ khiến cho đường đường là Thái tử Đại Thanh phải chịu khuất nhục.
“Tứ ca, có thể… ta không nên đầu thai vào Hoàng gia…”
Có lẽ, không phải đã đầu thai lầm vào Hoàng gia mà là sinh sai thời đại. Ở thời đại này, ngoại trừ thiên tử chỉ còn có gia thần và nô tài…
“Tứ ca,” Lặng lẽ hồi lâu, Dận Tộ mới thở dài một tiếng, cười cười nói: “Phiền phức Tứ ca cũng giúp ta thay Hoàng a mã truyền một câu.”
Mặc kệ thế nào, cuộc sống này vẫn luôn phải qua cho hết.
“Cái gì?”
“Tứ ca thay ta hỏi người một chút, ” Dận Tộ nói: “Ăn cây táo rào cây sung là có ý gì? Ai là táo? Ai là sung?”
Dận Chân lắc đầu bật cười, vỗ vỗ bờ vai của y, nói: “Thông minh.”
——————–
1/ Thật ra không cần chú thích, nhưng mèo có dự định cào bao tử của người nào đó đọc những chương ngày vào lúc đêm khuya như khi mèo làm nó nên…. Vả lại mình cũng bất mãn với Dận Nhưng.
Xíu mại thịt cua
Vịt tần nấm
Thịt đông thủy tinh
Cá sóc quyết
Bát bảo hồ lô
Tôm chiên tỳ bà
Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng hành trình nam tuần vẫn tiếp tục, đồng thời còn tra xét càng nghiêm.
Dọc theo chuyến đi, những điểm yếu và tệ đoan của công trình thủy lợi lộ ra như nấm, trên dưới xâu thành một mạch ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, ngụy tạo công trình, mưu tư lợi rối kỷ cương, dùng xấu thay tốt kiếm lời túi riêng càng là phát sinh nhiều không đếm xuể. Lần này, những nơi Khang Hy đi qua, quan viên có thăng có hàng, bất quá thăng ít hàng nhiều.
Thảm nhất chính là hai Tổng đốc thủy lộ nguyên nhiệm, Đổng An Quốc, Hà Đạo Phùng, trong một đêm, bọn họ từ đại quan triều đình đường đường chính chính lại biến thành dân phu, không chỉ bị phế truất mà còn bị phạt đi nung gạch xây kênh đào dẫn nước, xây dựng đê điều, sau khi bách tính biết được đều vỗ tay bày tỏ ý mừng.
Dận Tộ mặc dù trên phương diện trị thủy không phải quá hiểu biết, thế nhưng Nam Hoài Nhân và Khang Hy lại rất có kiến giải về việc này, dưới sự mưa dầm thấm đất đó y tự nhiên tốt hơn so với người thường rất nhiều, hơn nữa phàm là những việc có liên quan đến tính toán y đều có đất dụng võ.
Vậy nên vừa đến lúc này, Dận Tộ so với Khang Hy còn phải bận rộn hơn, kiểm toán, tính toán mực nước, thủy lượng… Khang Hy vốn không muốn để y mệt nhọc như vậy, thế nhưng thứ nhất Dận Tộ không cảm thấy vất vả, thứ hai những phép tính Dận Tộ chỉ cần thoáng chốc là hoàn thành, nếu giao cho người bên ngoài lại không biết phải đợi đến khi nào thậm chí còn chưa chắc có thể ra kết quả. Vậy nên Khang Hy cũng liền tùy y, chỉ theo dõi y nghỉ ngơi đúng giờ, không được thức đêm hao tâm tổn sức.
Ngày bảy tháng ba, Khang Hy triệu kiến đám người Tang Ngạch, Vu Thành Long, Tường Gia chỉ thị phương lực trị thủy, còn mệnh Vu Thành Long cắt cử nhân lực nhanh chóng khuếch đại lòng sông.
Mười hai tháng ba, Dận Tộ tính ra được nước sông so với nước hồ cao bốn xích tám thốn, xác nhận đê Hổ Thạch bị nước ngâm hỏng, Khang Hy mệnh Vu Thành Long phải cấp tốc phái người kiểm tra thực hư sửa chữa.
Ngày mười chín tháng ba, thánh giá đến Giang Nam.
Nhân Dận Chân từ sớm đã đưa bản vẽ của Dận Tộ đến Giang Nam, lệnh người ngày đêm gấp gáp chế tạo, vậy nên ngày thứ hai Dận Tộ đến Dận Chân guồng quay tơ liền dùng danh nghĩa tạo phúc cho dân mà khởi động.
Người của Dận Chân phỏng chừng đã học xong cửa tài nghệ này từ chỗ Lưu thị, hôm khai trương làm mọi chuyện trôi chảy đến cực độ.
Phố lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều có tờ rơi quảng cáo các câu tuyên truyền được dùng là ‘Một xu không tốn, guồng quay tơ đưa tặng miễn phí’, ‘Guồng quay tơ kiểu mới, một người vượt hai mươi’ vân vân. Chờ khách nhân vào cửa, trước hết có người dẫn đi dùng thử, bên cạnh chưởng quỹ còn có người chuyên môn đọc to và giải thích quy tắc, còn nói rõ hiện tại dư lại bao nhiêu cái, người tới trước được trước vân vân. Cứ làm như vậy, người vào tiệm mười hết bốn năm lập tức đi làm thủ tục thuê —— dù sao nếu không có hiệu quả cũng không tổn thất gì, món hời lớn như vậy trước hết phải mang về nhà rồi tính.
Chuyện buôn bán thuận lợi hơn tưởng tượng của mọi người, chưa đến nửa ngày lượng guồng quay tồn kho đã được đưa ra ngoài hơn hai phần ba, chưởng quỹ vội vàng phân phó đóng cửa hàng thông báo là đã bán xong, ngày mai xin tới sớm. Những khách hàng bị mời ra đều đấm ngực dậm chân, sau đó quyết định ngày mai trời chưa sáng nhất định sẽ đến xếp hàng.
Dưới tình huống cung không đủ cầu, việc làm ăn của cửa hàng ngày hôm sau có thể tưởng tượng.
Dận Tộ cũng có đi dạo qua cửa hàng một vòng, lúc này những người mua cũng không phải ít thế nhưng đại thể đều ôm tâm tư muốn chiếm tiện nghi nhỏ mà tới, hiệu quả chân chính thế nào còn phải xem lâu dài.
Tuy rằng y đã căn cứ tình huống mài mòn của guồng quay trong quá trình sử dụng, cải tiến một số điểm chịu lực và gia cố linh kiện cho guồng quay, thế nhưng dùng lâu dù sao cũng sẽ xuất hiện vấn đề, rất nhiều chuyện phải trải qua thực tiễn mới có thể xác định.
Trở lại nơi ở, Khang Hy đang ở trong phòng nghị sự đợi các đại thần, Dận Tộ thấy vậy cũng không làm phiền, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi bổng thấy được một thị vệ quen mắt đang đứng bên ngoài chờ triệu, liền tiến lên hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thị vệ cúi đầu nói: “Thuộc hạ Lô Lục, tham kiến Hòa Quận vương.”
“Lô Lục? Ngươi là xếp hàng đệ lục trong nhà?”
“Thưa vâng.”
Dận Tộ cười nói: “Vậy cũng trùng hợp, ta cũng bài danh đệ lục.”
Lại hỏi: “Hoàng a mã không phải đã điều ngươi đi hầu hạ Thái tử sao? Ngươi đến đây là do chỗ Thái tử ó việc?”
Lô Lục chần chờ một chút, nói: “Thái tử điện hạ bị bệnh.”
Dận Tộ ồ một tiếng, nói: “Là bệnh thế nào?”
“Thái tử điện hạ có chút phát sốt, thỉnh thoảng co giật, không ngừng nôn mửa,” Hắn dừng một chút, nói: “… Cơm nước không vào.”
Cơm nước không vào… Dận Tộ hừ lạnh một tiếng.
“Hoàng a mã ngày mai sẽ gặp quan viên các nơi, Thái tử và các huynh đệ chúng ta đều phải ra mặt, hôm nay Thái tử điện hạ lại bị bệnh…” Dận Tộ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Vị Thái tử điện hạ này của chúng ta, mỗi lần đều bị bệnh đúng lúc như vậy.”
Lại nói: “Ta cũng đã có gần một tháng không gặp qua Thái tử điện hạ rồi, hôm nay huynh trưởng bị bệnh ta cũng nên đến thăm một chút. Ngươi đi trước dẫn đường.”
Lô Lục có chút chần chờ, Dận Tộ gọi một thái giám trực ban tới, đem bệnh tình của Dận Nhưng kể lại một lần, còn dặn: “Ngươi tìm một cơ hội nói cho Lương Cửu Công, bảo hắn tìm cơ hội báo cho Hoàng a mã, nói ta trước cùng Lô thị vệ đi qua xem một chút.”
Tiểu thái giám rời đi, lúc này Lô Lục mới yên tâm đưa Dận Tộ đến chỗ ở của Thái tử.
Tòa nhà hiện tại bọn họ ở đã được chuẩn bị từ trước, diện tích rất lớn, chỗ ở của Thái tử có quy cách gần với Khang Hy và Thái hậu, rộng rãi xa hoa.
Dận Tộ vừa vào sân, đám nô tại vội vàng thỉnh an, Dận Tộ ra dấu không cần thông báo, cứ như vậy xông thẳng vào phòng ngủ của Dận Nhưng.
Thanh âm hư nhược của Dận Nhưng vang lên từ trong phòng, còn mang theo vài tiên ho khan yếu ớt: “Dọn xuống đi, cô ăn không nổi.”
Dận Tộ đẩy cửa vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, Dận Nhưng cắn răng, trong mắt thiếu chút nữa phun ra lửa.
Dận Tộ lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt dời về phía bàn ăn.
Xíu mại thịt cua, vịt tần nấm, thịt đông thủy tinh, cá sóc quyết, bát bảo hồ lô, tôm chiên tỳ bà, ốc hoa cúc xào[1]… Một bàn đều là đặc sản nổi tiếng của Dương châu, so với cơm trưa của y còn nhiều hơn vài món.
Hai bên trái phải còn có bốn tiểu thái giám, hai người đứng cạnh bàn gắp thức ăn, hai người hầu hạ Dận Nhưng rửa tay.
Cơn giận của Dận Tộ dâng lên, lạnh lùng nói: “Ẩm thực của Thái tử điện hạ là ai chuẩn bị, vì sao lại sơ ý như vậy? Không biết Thái tử điện hạ đang bệnh sao? Còn chưa cút xuống dưới bảo bọn họ làm lại? Nói với bọn họ, Thái tử điện hạ còn đang bệnh đâu, phải thanh đạm một chút!”
“Dận Tộ!” Dận Nhưng nộ quát một tiếng.
Dận Tộ liếc nhìn bốn tiểu thái giám: “Các ngươi đi ra ngoài!”
Bốn tiểu thái giám như được đại xá, chạy chậm ra ngoài.
Lúc này Dận Tộ mới chuyển hướng Dận Nhưng, thản nhiên nói: “Thế nào? Thái tử điện hạ còn có cái gì phân phó?”
“Ngươi là tới trước mặt cô diễu võ giương oai sao?” Dận Nhưng lạnh lùng nói: “Cô nói cho ngươi biết, cô cho dù thất thế ra sao đi nữa cũng là Thái tử Đại Thanh! Ngươi chỉ là tiểu nhân đắc chí lại dám diễu võ giương oai trước mặt cô? Ngươi cho rằng Hoàng a mã sẽ cho phép ngươi làm nhục cô?”
“Hoàng a mã?” Dận Tộ cười nhạt: “Ngươi hiện tại biết ngài là Hoàng a mã của ngươi rồi sao? Vậy lúc ngươi bỏ thuốc, giết người, đắm thuyền, phá đê vì sao không nghĩ một chút ngài là Hoàng a mã của ngươi?”
“Dận Tộ, ngươi ít vu hãm ta!” Dận Nhưng cả giận nói: “Cô vừa lúc cũng muốn hỏi ngươi! Chuyện trên thuyền từ đầu đến cuối đều là do một mình ngươi tự nói, ngươi nói là người ngoài bỏ thuốc vậy vì sao trên thuyền chỉ còn mình ngươi thanh tỉnh, những người còn lại nếu không phải hôn mê đều là mất mạng? Ta xem thuốc mê kia chính là ngươi hạ! Ngươi nói cô bỏ thuốc, giết người, chìm thuyền, phá đê? Cô nói ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, dùng khổ nhục kế vu hãm cô!”
Dận Tộ lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hoàn toàn không sinh ra được nửa điểm hứng thú cãi cọ với hắn, cầm một chén canh từ trên bàn, chậm rãi đổ lên đầu Dận Nhưng.
Dận Nhưng nguyên còn không nghĩ ra được ý định của y, chỉ lạnh lùng đối mắt, mãi đến khi nước canh cùng với rau xanh rơi lên trán hắn, hắn mới tỉnh hồn lại —— Dận Nhưng trăm triệu lần không ngờ Dận Tộ dám làm ra chuyện này với mình, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nổi giận gầm to một tiếng xông lên bóp cổ Dận Tộ, quát lớn: “Dận Tộ! Hôm nay có ngươi không có ta!”
Dận Nhưng tuy rằng công phu không hơn được Dận Tộ thế nhưng khí lực lại không nhỏ hơn y, bất quá hắn đã mấy ngày chưa ăn cơm cho tốt, thân thể suy yếu bải hoải, vừa nhào tới như vậy không chỉ không bắt được Dận Tộ trái lại còn bị y xách cổ áo.
Dận Tộ nhìn Dận Nhưng đã giận đến mất lý trí, đôi mắt đỏ rực nhìn mình, thở dốc từng hơi nặng nề: “Thế nào? Chỉ như vậy đã không chịu nổi? Có phải cảm thấy mình đã nhận hết khuất nhục, nhận hết ủy khuất? Thế nhưng những người chết thì sao? Những thuyền phu bị tươi sống dìm chết trong khoan thuyền, những thị vệ bị chết cóng dưới lòng sông, những hài tử lão nhân đang ngủ bị hồng thủy nuốt trọn.. Bọn họ tìm ai kêu ủy khuất chứ? Hử?!”
“Ngươi có biết không, ta mỗi ngày đều mơ thấy bọn họ, ” Dận Tộ nói: “Ta mơ thấy từng cổ thi thể nổi lên khỏi mặt nước, ta mơ thấy từng gương mặt phù thũng hư thối, bọn họ nhìn ta, hỏi ta, vì sao bọn họ phải chết mà ta vẫn còn sống…”
“Ngươi cảm thấy ủy khuất đúng không?” Dận Tộ giễu cợt cười: “Ngươi cảm thấy ủy khuất? Hại chết nhiều người như vậy, còn có thể sở trong viện tử người khác cả đời cũng không dám liếc nhìn, ăn được những món người khác nghe cũng chưa từng nghe qua, giường cao gối mềm, mười mấy nô tài phục dịch… ngươi ủy khuất? ngươi ủy khuất!”
Đôi tay dùng sức nhấn đầu Dận Nhưng vào thau đồng: “Ngươi không phải cảm thấy ủy khuất sao? Ta liền cho ngươi xem một chút, cái gì mới là chân chính ủy khuất!”
Dận Nhưng trợn to mắt dưới nước, bắt đầu liều mạng giãy dụa, hắn dùng chân đá vào bàn trà muốn thau đồng lật úp, tay hắn liều mạng chống đỡ dùng sức muốn giãy đầu đi ra… Thế nhưng đều không làm được trò trống gì, tay của Dận Tộ phảng phất là còng thép gắt gao giam hắn trong thau đồng, vô luận hắn giãy dụa thế nào cũng không có biện pháp nhấc đầu lên nửa phần, không có biện pháp hít được nửa hơi không khí.
Mãi đến khi sự giãy dụa của hắn yếu đi do thiếu dưỡng khí, Dận Tộ mới sâu kín mở miệng: “Nhìn thấy không? Có thấy những đôi tay vươn ra khỏi mặt nước không? Nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử… mỗi một đôi tay đều ngâm đến trương phình hư thối, bọn họ đều đang hoan nghênh người, bọn họ vẫn chờ ngươi đến bồi bọn họ đâu… Ngươi xem bọn họ có bao nhiêu cao hứng, bọn họ đã đợi không kịp nữa… Bọn họ nói, tới nha, tới rồi…”
Cảm thụ được sự co quắp của Dận Nhưng, Dận Tộ rốt cục buông tay ra, Dận Nhưng mạnh mẽ ngẩng đầu lên hổn hển thở dốc, trong mắt lộ vẻ kinh tủng.
Dận Tộ đợi hắn hít thở vài cái lịa lần nữa nhấn tay xuống.
Dận Nhưng sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả chuyện y lúc này chỉ cần vung tay lên là có thể lật úp thau đồng cũng quên mất, chỉ muốn liều mạng rời xa vật kia: “Không… Không không… Dận Tộ! Ngươi dám! … Cô là Thái tử! Cô là Thái tử!”
“Bách tính đã không còn, ngươi làm Thái tử của ai! ” Dận Tộ quát lạnh một tiếng, lần nữa muốn đè hắn xuống.
“Dận Tộ!” Một tiếng quát to vang lên, Khang Hy đạp cửa mà vào.
Vừa vào trong, Khang Hy thiếu chút nữa liền giận đến bùng nổ, đập vào mắt là Thái tử Dận Nhưng đang quỳ trên mặt đất, trán còn dính rau cải trứng gà, cả người đều ướt sũng, vẻ mặt hoảng sợ, mà bên cạnh là Dận Tộ khí thế hung hăng.
Dận Nhưng vừa thấy Khang Hy vào, nước mắt rơi như mưa, hướng về phía ngài dập đầu một cái, bi phẫn nói: “Hoàng a mã, nhi tử chịu nỗi nhục này cũng không muốn sống nữa!”
Sau đó… mạnh mẽ lao đầu vào tường.
Khang Hy bước nhanh về phía trước, ôm lấy vai Dận Nhưng vững vàng giữ hắn lại.
“Hoàng a mã!” Dận Nhưng bi thiết gọi một tiếng, thân thể mềm nhũn liền ngất đi.
Khang Hy đỡ Dận Nhưng đã ngất, căm giận nhìn Dận Tộ, Dận Tộ mím môi không nói lời nào.
“Các ngươi đều là người chết sao?” Khang Hy lạnh lùng quát: “Bảo các ngươi hầu hạ Thái tử, các ngươi chính là hầu hạ như vậy? Đến đây, đem đám nô tài ăn cây táo rào cây sung này bắt lại cho ta… trượng tễ (*Đánh đến chết)!”
“Dạ!”
“Chậm đã!” Dận Tộ quát lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Bọn họ đều là chịu mệnh lệnh của nhi tử bức bách, phải phạt, Hoàng a mã cũng không tất giết gà dọa khỉ. Dận Tộ đang ở nơi này, muốn trượng tễ liền trượng tễ mình nhi tử là được!”
“Dận Tộ!”
“Thế nào? Hắn chỉ cần chịu cấm túc liền bù được nghìn vạn nhân mạng, Dận Tộ ta cứ thế không đáng bao nhiêu tiền? Muốn dùng một cái mạng đổi về hai mươi cái cũng không xong?” Dận Tộ cười lạnh nói: “Không phải muốn trượng tễ sao? Đến đây, một mạng cảm thấy thiếu còn có thể dùng roi quất thi, còn có thể nghiền xương thành tro! Tới đây! Tới đây đi!”
“Dận Tộ!” Khang Hy tức giận đến cả người run rẩy: “Ngươi cút ra ngoài quỳ cho ta!”
Dận Tộ xoay người rời đi.
Khang Hy nhìn đứa nhi tử đang hôn mê trong lòng mình, thật lâu không nói gì.
Đứa nhi tử này ngài quả là chân chính phủng trên tay đặt trong lòng, dùng từng giọt tâm huyết tích đúc ra ngoài, từ ngày được sinh ra chính là dưới một người trên vạn người. Dù là ăn, dùng, mặc, ở không cái gì không phải tinh quý nhất, dưới sự sủng ái của ngài, chi tiêu của Đông cung thậm chí còn lớn hơn cả ngài…
Cho dù đứa nhi tử này phạm thiên đại sai lầm, ngài có thể đánh, có thể mắng, có thể giam, có thể sát… Nhưng ngài không thể tha thứ bất kỳ ai đến động chạm hắn… Bởi vì đây là cốt nhục của ngài, là tâm huyết của ngài…
Nhưng hôm tay, nhi tử được ngài phủng trong lòng bàn tay lớn lên lại bị người khác thỏa thích dằn vặt, nhận hết khuất nhục, cơn giận của ngài có thể nghĩ, nếu đổi thành một người khác, ngài ngay cả tâm tình muốn đem đối phương thiên đao vạn quả cũng có! Thế nhưng cố tình… Khang Hy thở dài một tiếng.
Khắp giường chiếu đều là nước canh, mặt đất bị nước văng sướt sũng, nơi này mắt thấy đã không thể ở được nữa vậy nên ngài gọi người nâng Dận Nhưng vào sương phòng, lại phân phó nô tài dọn dẹp sạch sẽ, lại gọi thái y bắt mạch hốt thuốc.
Đợi tất cả xử lý xong, Khang Hy ra cửa liền thấy Dận Tộ đang quỳ ở một góc sân, lưng giữ đến thẳng tắp, mặt lại hướng về phía đông bắc. (*Dựa theo địa đồ, nơi Khang Hy bị chìm thuyền rất có thể thuộc mạn đông bắc Dương Châu).
Sắc mặt Khang Hy trầm xuống, đi tới trước người y, hỏi: “Dận Tộ, ngươi có biết sai?”
Dận Tộ đông cứng nói: “Không biết.”
Khang Hy cả giận nói: “Hắn là Thái tử!”
Dận Tộ lạnh lùng nói: “Hắn không xứng làm Thái tử!”
“Hắn là nhị ca của ngươi!”
Dận Tộ liếc nhìn Khang Hy, giễu cợt nói: “Hoàng a mã không bằng trước hết hỏi hắn một câu, hắn có nguyện xem ta là đệ đệ!”
Khang Hy giận đến thở dốc: “Ngươi! Ngươi nếu đã không nghĩ rõ như vậy cứ quỳ ở đây đến khi nghĩ cẩn thận mới thôi!”
Phất tay áo bỏ đi.
Dận Tộ vẫn quỳ không nhúc nhích, ngay cả một câu ‘Cung tiễn Hoàng a mã’ cũng không nói.
Khang Hy đi rồi, Dận Tộ lại quỳ thêm một khắc đồng hồ Dận Chân liền có mặt, than thở: “Vừa không nhìn ngươi một khắc ngươi liền đi gây sự, mau trở về phòng.”
Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Tứ ca đến đây để truyền thánh chỉ giả sao? Hoàng a mã lệnh cho ta quỳ ở đây đến khi nghĩ thông suốt mới thôi!”
“Nếu là giả truyền thánh chỉ, ngươi có đứng dậy hay không?”
“Dậy.” Dận Tộ vịn tay hắn đứng dậy, nói: “Dù sao truyền cũng đã truyền, không đứng dậy liền phí phạm.”
Dận Chân lắc đầu bật cười, giúp y vỗ vỗ bùn đất trên y phục, nói: “Còn có thể đi được hay không? Không được ta cõng ngươi.”
Dận Tộ nhún nhún vai: “Chỉ mới quỳ một chốc đâu, sao lại có thể không đi được? Hàng năm tế cái này bái cái kia, không phải lần nào cũng quỳ lâu hơn hiện tại sao?”
Dận Chân lắc đầu, đỡ y chậm rãi đi bộ trở về, thấp giọng nói: “Không phải đã bảo ngươi nhịn một chút sao?”
“Nếu ta có thể nhịn được thì không phải Dận Tộ nữa.” Dận Tộ thản nhiên nói: “Ngươi biết vì sao một tháng nay ta đều tránh không gặp hắn sao? Chính là sợ không nhịn nổi mà đánh hắn.”
Lúc này lại nghe nói hắn làm bộ làm tịch giả bệnh, làm sao có thể nhịn được?
“Hiện tại thống khoái?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Nếu như không bị Hoàng a mã cắt ngang sẽ càng thống khoái hơn.”
“Ngươi a!” Dận Chân than thở: “Từ sau chuyện này Hoàng a mã không gặp Thái tử được quá ba lần, ngươi khi nào đến đây không được, lại chọn lúc đã biết rõ Hoàng a mã sẽ đến lại đi khi dễ hắn?”
“Dận Tộ ta muốn khi dễ người cho tới bây giờ đều là làm ngoài sáng, những thứ lén lén lút lúc kia không phù hợp phong cách của ta.” Dận Tộ nói: “Biết rõ lúc này mặc kệ ta làm gì Hoàng a mã cũng không trừng phạt, hiện tại không làm cho hắn xem lẽ nào đợi qua vài hôm lại để hắn nghe Dận Tộ ta có bao nhiêu ti tiện càn rỡ từ miệng người khác sao? “
“Huống chi, nếu Hoàng a mã một lòng muốn diễn trò cùng Thái tử thì cũng thôi, thế nhưng hiện tại Thái tử đã bị giam lỏng vẫn được cung phụng như vậy, ngươi có tin đợi khi hắn đã bị phế đi, thậm chí bị quyển cấm đãi ngộ cũng sẽ không thấp hơn hiện tại… Dựa vào cái gì hắn đã làm ra chuyện như vậy còn có thể sống đến sung sướng thoải mái? Ta chính là muốn nói cho ngài biết —— ta không hài lòng!”
Dận Chân không còn cách nào, lắc đầu nói: “Ngươi đối với hắn thế nào ta không quan tâm, thế nhưng ngươi biết hôm nay mình đã làm sai cái gì sao?”
“Cái gì?”
Dận Tộ thừa nhận hôm nay y có chút lỗ mãng, thế nhưng làm sai… y tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Dận Chân than thở: “Ngươi đã quỳ sai hướng.”
Dận Tộ lặng lẽ.
Tại phương hướng kia có vô số oan hồn du đãng trên mặt nước, thế nhưng Dận Chân lại nói cho y biết, y đã quỳ sai hướng.
Dận Chân nói: “Hoàng a mã bảo ta chuyển cáo ngươi, người biết ngươi thiện tâm, biết trong lòng ngươi có bách tính, thế nhưng…”
“Trẫm từ nhỏ giáo các ngươi đạo lý nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, trẫm nói cho các ngươi biết Hoàng gia nhận sự phụng dưỡng của bách tính cũng phải đối xử tử tế với họ, thế nhưng trẫm chưa từng nói với các ngươi… một mảnh giang sơn Đại Thanh này này cũng không phải do bách tính hai tay dâng lên mời chúng ta ngồi, mà là do tổ tiên Ái Tân Giác La mang theo gót sắt Mông Cổ, tàn sát vô số Hán nhân mà cướp được.”
Dận Tộ cười khổ.
Y hiểu.
Y sao lại không hiểu?
Ở trong lòng Khang Hy, ở trong lòng bất kỳ Hoàng đế nào, cho dù có là thiên cổ mình quân, cho dù được xưng tụng yêu dân như con… Bách tính sao có thể nặng hơn giang sơn? Sao có thể nặng hơn Hoàng gia?
Nếu như y là vì phát tiết tư phẫn, là vì thay Khang Hy bất bình, như vậy mặc kệ y làm ra chuyện gì đều có thể tha thứ.
Thế nhưng… y là vì bách tính đã chết đi.
Ở trong lòng Khang Hy, những bách tính đã chết đi kia còn chưa đủ khiến cho đường đường là Thái tử Đại Thanh phải chịu khuất nhục.
“Tứ ca, có thể… ta không nên đầu thai vào Hoàng gia…”
Có lẽ, không phải đã đầu thai lầm vào Hoàng gia mà là sinh sai thời đại. Ở thời đại này, ngoại trừ thiên tử chỉ còn có gia thần và nô tài…
“Tứ ca,” Lặng lẽ hồi lâu, Dận Tộ mới thở dài một tiếng, cười cười nói: “Phiền phức Tứ ca cũng giúp ta thay Hoàng a mã truyền một câu.”
Mặc kệ thế nào, cuộc sống này vẫn luôn phải qua cho hết.
“Cái gì?”
“Tứ ca thay ta hỏi người một chút, ” Dận Tộ nói: “Ăn cây táo rào cây sung là có ý gì? Ai là táo? Ai là sung?”
Dận Chân lắc đầu bật cười, vỗ vỗ bờ vai của y, nói: “Thông minh.”
——————–
1/ Thật ra không cần chú thích, nhưng mèo có dự định cào bao tử của người nào đó đọc những chương ngày vào lúc đêm khuya như khi mèo làm nó nên…. Vả lại mình cũng bất mãn với Dận Nhưng.
Xíu mại thịt cua
Vịt tần nấm
Thịt đông thủy tinh
Cá sóc quyết
Bát bảo hồ lô
Tôm chiên tỳ bà
Tác giả :
Duo Duo