[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 5
5.
Ước chừng là sợ y buổi tối phát bệnh hoặc thấy ác mộng, vô luận là đêm hay ngày trước giường Dận Tộ luôn có người trông nom.
Dận Tộ thực sự không quen việc buổi tối ngủ con bị người nhìn chằm chằm, lăn lộn nửa đêm đều không thể ngủ được, liền đơn giản chờ lúc cung nữ đến giúp y đắp chăn liền giả vờ kinh hách, đem gối mềm cùng đồ vật lung tung ném về phía bọn họ, miệng hô to: “Ma ma, ma ma, đừng tới đây!”
Vì vậy lại càng thêm nhiều người tới rồi, luống cuống chân tay trấn an Dận Tộ, Dận Tộ hoàn toàn không để ý tới —— chê cười, nếu lúc này y chịu thua, số người buổi tối nhìn chằm chằm y ngủ nói không chừng liền từ một thành bốn.
Không bao lâu sau, Dận Chân chỉ tùy tiện khoác một cái áo khoác, tóc dài hoàn toàn tản ra cũng tới rồi, sau khi đem toàn bộ cung nữ đuổi ra ngoài Dận Tộ mới an tĩnh lại.
Cứ náo loạn như vậy hai lần, Dận Tộ rốt cục thành công, buổi tối đã không còn cung nữ trước giường nữa, thế nhưng trên giường lại nhiều thêm một người —— Dận Chân.
Được rồi, mặc dù ai cũng đã là người trưởng thành, thế nhưng thân xác nói cho cùng cũng chỉ là đậu đinh, ngủ chung thì ngủ chung đi! Cùng huynh đệ ngủ trên một cái giường nói thế nào cũng tốt hơn mỗi ngày đều bị nhìn chằm chằm cả đêm. Duy nhất không hài lòng chính là, tướng ngủ của vị Tứ ca này quá kém, mỗi ngày y tỉnh lại đều phát hiện cánh tay của đối phương khoát lên người mình, có đôi khi còn ép đến y không thở nổi.
Ngày thứ hai sau khi Dận Tộ tỉnh lại, những huynh đệ khác đều đã hồi cung, chỉ để lại Dận Chân bồi y, lại điều dưỡng thêm chừng mười ngày, thời điểm hai người hồi cung cũng tới.
Dận Tộ sáng sớm đã bị bọn hạ nhân đánh thức tu chỉnh quần áo trang sức, đợi dùng điểm tâm cùng Dận Chân xong liền đưa vào xe ngựa.
Dận Tộ có chút lo lắng sau khi vào cung sẽ bị tách khỏi Dận Chân, đến lúc đó phải hành lễ thế nào, xưng hô ra sao y cũng không biết. Bất quá cũng may loại lo lắng này không biến thành sự thật, Dận Chân vẫn cứ dẫn theo y, bắt đầu từ Thái hoàng thái hậu, dựa theo bài vị từ cao đến thấp trong hậu cung, từng cái từng cái cúi lạy hành lễ.
Dận Tộ tuy rằng là lần đầu tiên hành lễ đập đầu, thế nhưng thân thể lại làm được vô cùng thuần thục, giống như những thứ cấp bậc lễ nghĩa này đã khắc sâu vào trong xương tủy của y vậy, khiến Dận Tộ đỡ hao tốn rất nhiều tâm trí.
Lúc rời khỏi cung của Thái hoàng thái hậu, Dận Tộ nhìn Dận Chân vẫn luôn nghiêm mặt đi phía trước, trong lòng có chút kỳ quái, y chính là tùy tiện đã quen, kiếp trước cũng không phải đại nhân vật gì, muốn quỳ cũng là quỳ đến không chút áp lực, dù sao cũng là trưởng bối của cái thân xác này —— vị Tứ ca kiếp trước cũng không biết là tôn Hoàng đế nào vì cái gì quỳ còn giòn giã hơn cả y?
Dận Tộ âm thầm phỏng đoán, nếu không phải do vị Tứ ca này tới sớm, đối với cái thân phận hiện tại đã quen thuộc thì chính vì hắn vốn cũng là Hoàng đế nào đó của triều Thanh —— quỳ chính lão tổ tông của mình tự nhiên là quỳ đến an tâm thoải mái.
Lạy qua hết một vòng, chờ đến Vĩnh Hòa cung của Đức phi thì Dận Tộ đã là cả tâm lẫn thân đều mỏi nệt, chỉ sợ lộ ra sơ hở mà cường chống tinh thần ứng đối. Đáng ghét hơn chính là mỗi một người đều dùng ánh mắt thương tiếc từ ái nhìn y, những câu an ủi nghe đi nghe lại một lần rồi một lần, quả thực khiến y sắp tan vỡ.
May mà không có ai hoài nghi y là giả, dù cho y có biểu hiện không quá giống.
Nghĩ đến cũng đúng, vốn là bình thường an ổn đi chủng đậu, kết quả…
Trước hết là nhiễm bệnh đậu mùa, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.
Khó khăn lắm mới nhặt về được một cái mạng lại phát hiện bị tâm tật, từ nay về sau tiền đồ tối tăm, đừng nói là cái vị trí kia, ngay cả muốn làm hiền vương cũng khó.
Tâm tật còn chưa ổn định liền biết được người hạ độc thủ với mình lại chính là ma ma thân cận nhất, sau đó ma ma lại còn đập đầu chết trước mặt y, máu và não bắn lên khắp người….
Tràng cảnh đáng sợ như vậy, cho dù chỉ tưởng tượng một chút cũng khiến người ta hết hồn, huống chi toàn bộ những kinh lịch đó đều xảy ra trên người một hài tử năm sáu tuổi —— Nếu y không có chút thay đổi mới thực sự là chọc người khả nghi đâu!
“Dận Tộ… Dận Tộ…” Còn chưa bước vào cửa lớn của Vĩnh Hòa cung, Dận Tộ đã bị một cái ôm mềm mại bao lấy, thanh âm nức nở trừ trên đầu truyền đến: “Dận Tộ… Dận Tộ… Dận Tộ của ngạch nương…”
Nước mắt ấm áp rơi lên cổ Dận Tộ, chảy dọc vào vai y, nữ nhân đang khóc đến không còn hình tượng kia gắt gao ôm y vào lòng, gương mặt lung tung cọ lên người y, phảng phất đã bị lạnh lẽo quá lâu muốn tìm chút nhiệt độ trên người hài tử, hoặc giả là muốn hợp lại mọi lực lượng của mình, truyền hơi ấm cho y, hy vọng khiến y hòa hoãn.
“Ngạch nương…” Mũi của Dận Tộ chua xót lợi hại, nước mắt không chế trụ được rơi xuống: “Dận Tộ nhớ ngươi…”
“Dận Tộ…” Đức phi không biết phải an ủi nhi tử của mình như thế, chỉ biết ôm chặt lấy y, nghe nhịp tim của y, cảm nhận được sự sống trên người y lại nức nở: “Dận Tộ… Dận Tộ của ngạch nương…”
Không biết qua bao lâu Đức phi rốt cuộc cũng nhớ ra bọn họ chưa vào phòng, lập tức muốn ôm Dận Tộ vào trong, bất quá chân lại mềm không đứng lên nổi, phải dựa vào cung nữ dìu đỡ.
Dận Chân lẳng lặng đứng một bên, yên tĩnh nhìn đám người vây quanh hai mẫu tử rời đi, qua một hồi lâu mới có thái giám tới gần, nói: “Tứ a ca, sao ngài không đi vào?”
Dận Chân thản nhiên nói: “Phiền ngươi bẩm báo Đức ngạch nương, nói ta ngày mai sẽ trở lại thỉnh an.”
Dận Chân vừa rời đi hai bước, chợt nhớ tới vừa rồi mình quên báo cho cung nhân buổi tối Dận Tộ sẽ gặp ác mộng, nghìn vạn lần không cần phân phó cung nữ trực đêm, còn có tim của đệ ấy không khỏe, có rất nhiều thứ không thể dùng…
Hắn vừa xoay người muốn nói rõ lại chợt thấy cửa cung trống rỗng, bên ngoài một người cũng không có, bên trong Vĩnh Hòa cung thân ảnh của thái giám và cung nữ không ngừng hoảng động, ngôn ngữ của Đức phi cũng vì xúc động mà có chút không mạch lạc phân phó bọn họ làm cái này làm cái kia, một giọng hài đồng thanh thúy vang lên: “Ngạch nương, Tứ ca đâu? Vì sao không thấy Tứ ca?”
Dận Chân nghe có người đáp “Tứ a ca ngày mai sẽ đến thỉnh an”, thì hơi bước nhanh đến, chợt thanh âm của Đức phi lọt vào tai: “Tìm hắn làm gì, nếu không phải hắn ngươi cũng không cần chịu tội lớn như vậy…”
Bước chân của Dận Chân sững lại, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
——
Ở Vĩnh Hòa cung dùng bữa trưa xong lại ăn ngon ngủ đẫy một giấc liền đến tận chiều, ý chỉ của Khang Hy cũng truyền đến nói cho phép Dận Tộ ngủ lại Vĩnh Hòa cung một đêm. Lúc nàyDận Tộ mới nhớ tới, kiếp trước y đến tận hai mươi tuổi cũng chưa từng sống độc lập, bất quá cái thân xác nho nhỏ của Dận Tộ mới năm tuổi ba tháng này đã sớm rời khỏi cha mẹ ‘ra sống riêng’ rồi.
Ngày hôm sau ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, Đức phi tự mình thay y mặc quần áo, còn nhắc: “Ngày mai lại phải đi Thượng Thư phòng đọc sách rồi, không thể tiếp tục ngủ nướng. Vạn tuế gia sau khi lâm triều muốn gặp ngươi, ngươi phải…”
Chợt nhớ đến nhi tử có tâm tật, dừng một chút liền sửa miệng: “… Phải ngoan ngoãn, đừng chọc Vạn tuế gia chán ghét mà vứt bỏ, biết không?”
Dận Tộ gật đầu: “Ngạch nương, nhi tử đã trưởng thành, tự con mặc…”
Đức phi chọc nhẹ trán y, cười nói: “Thật đúng là trưởng thành, biết xấu hổ!”
Lại nói: “Dận Tộ của ngạch nương từ nhỏ đã là là chủ tử, đừng nói hiện tại, cho dù đã trưởng thành, đã già rồi cũng sẽ có người hầu hạ. Đến đây, ngạch nương giúp con chải tóc.”
Đợi thu thập xong chuẩn bị dùng điểm tâm, cung nhân lại bẩm báo nói Tứ a ca đã đến, mặt của Đức phi lạnh xuống, nói: “Hắn tới làm cái gì?”
Rốt cuộc vẫn phân phó cung nhân mời đối phương tiến vào.
Qua một hồi chào hỏi quy củ, Dận Chân nói: “Lát nữa Hoàng a mã triệu kiến, nhi tử liền cùng Lục đệ đi.”
Đức phi biết Khang Hy thích xem đám con mình ngươi hữu đệ cung, gật đầu nói: “Làm khó ngươi cân nhắc.”
Lại nói: “Dận Tộ ngày mai lại phải đi Thượng Thư phòng, tuổi của y còn nhỏ, thân thể lại yếu, ngươi phải chiếu cố nhiều một chút.”
Dận Chân đáp ứng, nói: “Bên cạnh viện của nhi tử còn một gian trống, nếu ngạch nương đồng ý, nhi tử sẽ xin Hoàng a mã cho Lục đệ chuyển đến.”
Dận Tộ nói: “Tứ ca, để đệ nói.”
Đức phi và Dận Chân sửng sốt, Dận Tộ nói: “Tam ca vốn ngụ bên cạnh đệ, ngươi ấy thích nhất là miên man suy nghĩ, nếu Tứ ca đi xin Tam ca nhất định sẽ cho rằng chúng ta bố trí hắn trước mặt Hoàng a mã, ám chỉ hắn không biết chiếu cố đệ đệ!”
Dận Chân không ngờ vị đệ đệ tuổi tác còn nhỏ, bộ dạng ngây thơ của mình lại có tâm tư thông thấu như vậy.
Đức phi lại nói: “Tứ ca của con tự có tính toán, Dận Tộ con chỉ cần im lặng là được, dính vào làm gì?”
Lại nói: “Lão Tứ a, cũng không phải ngạch nương muốn nói con, hiện tại con niên kỷ còn nhỏ, chăm chỉ đọc sách mới là đúng đắn, đừng mãi tơ tưởng những thứ không nên. Lần trước còn thực sự mở mày mở mặt trước Vạn tuế gia nhưng lại thiếu chút nữa khiến Lão Lục mất mạng, cũng may Lão Lục là do ngạch nương sinh, bằng không…”
Mặc dù biết Dận Chân là bình cũ rượu mới, trái tim thiên chuy bách luyện, thế nhưng nhìn tiểu nam hài sáu bảy tuổi cúi đầu nghe mẹ mình nói từng câu chọc thẳng vào tim Dận Tộ vẫn cảm thấy xót xa, nghĩ thầm may mà y không phải trọng sinh thành Dận Chân, bằng không gặp phải một người mẹ bất công như vậy chẳng phải thương tâm đến chết?
Y liền cắt lời Đức phi, cười nói: “Ngẫm lại nhi tử đều cảm giác mình mạng lớn, nếu không phải vừa lúc các Thái y am hiểu bệnh đậu mùa đều canh giữ ở Tị đậu sở, nhi tử nói không chừng thực sự sẽ không còn gặp được ngạch nương…”
Dận Chân vẫn cúi đầu chợt ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua lại thấy Dận Tộ cười cười với mình, thanh âm hài đồng tiếp tục nói: “Đây là nhi tử có phúc, ngạch nương ngẫm lại, người muốn giết nhi tử vậy mà chính là Lý ma ma, nếu không có chuyện chủng đậu lần này, chờ nàng dùng thủ đoạn tà môn gì khác, nhi tử chỉ sợ cho dù có một trăm cái mạng cũng không đủ bồi!”
Đức phi ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến Lý ma ma là do chính mình chọn cho Dận Tộ cũng là vạn phần hối hận, càng không muốn kéo lại hồi ức không tốt của hài tử, liền xoa xoa đầu hài tử, cười nói: “Huynh đệ các ngươi cảm tình tốt, ngạch nương không xen vào nữa có được chưa? Mau ăn cho xong rồi cùng Tứ ca của con đi gặp Vạn tuế gia.”
Các a ca trong cung không được ngồi kiệu, Dận Chân dẫn Dận Tộ một đường đi tới, hỏi: “Lục đệ có mệt hay không, có cần gọi nô tài cõng không?”
Dận Tộ lắc đầu.
Dận Chân lại hỏi: “Tối hôm qua có ngủ ngon? Còn nhìn thấy ác mộng?”
Hôm qua Dận Tộ là ngủ cùng Đức phi, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được thế nhưng lại ngoài ý muốn vô cùng thích ứng, vừa nhắm mắt liền đến hừng đông. Dận Tộ sợ lời nói thật sẽ làm Dận Chân thương tâm, do dự một lát rồi nói: “Không nhớ rõ có thấy ác mộng không.”
Bộ dạng này rơi vào trong mắt Dận Chân lại thành Dận Tộ sợ chính mình lo lắng, cố ý nói không nhớ rõ, thở dài, cũng học hành động của Đức phi xoa xoa đầu y.
Người đệ đệ này hắn thực sự rất muốn chán ghét, thế nhưng vô luận thế nào lại đều không chán ghét được…
Người đệ đệ này là bởi vì hắn nên sống sót, cũng bởi vì hắn mới mắt tâm tật, y yếu như vậy cũng nhỏ như vậy, khiến hắn không tự chủ liền xem y trở thành trách nhiệm của mình.
Mà thôi mà thôi, trước tiên cứ chiếu khán, đợi y lớn thêm chút nữa hẳn buông tay ra!
Ước chừng là sợ y buổi tối phát bệnh hoặc thấy ác mộng, vô luận là đêm hay ngày trước giường Dận Tộ luôn có người trông nom.
Dận Tộ thực sự không quen việc buổi tối ngủ con bị người nhìn chằm chằm, lăn lộn nửa đêm đều không thể ngủ được, liền đơn giản chờ lúc cung nữ đến giúp y đắp chăn liền giả vờ kinh hách, đem gối mềm cùng đồ vật lung tung ném về phía bọn họ, miệng hô to: “Ma ma, ma ma, đừng tới đây!”
Vì vậy lại càng thêm nhiều người tới rồi, luống cuống chân tay trấn an Dận Tộ, Dận Tộ hoàn toàn không để ý tới —— chê cười, nếu lúc này y chịu thua, số người buổi tối nhìn chằm chằm y ngủ nói không chừng liền từ một thành bốn.
Không bao lâu sau, Dận Chân chỉ tùy tiện khoác một cái áo khoác, tóc dài hoàn toàn tản ra cũng tới rồi, sau khi đem toàn bộ cung nữ đuổi ra ngoài Dận Tộ mới an tĩnh lại.
Cứ náo loạn như vậy hai lần, Dận Tộ rốt cục thành công, buổi tối đã không còn cung nữ trước giường nữa, thế nhưng trên giường lại nhiều thêm một người —— Dận Chân.
Được rồi, mặc dù ai cũng đã là người trưởng thành, thế nhưng thân xác nói cho cùng cũng chỉ là đậu đinh, ngủ chung thì ngủ chung đi! Cùng huynh đệ ngủ trên một cái giường nói thế nào cũng tốt hơn mỗi ngày đều bị nhìn chằm chằm cả đêm. Duy nhất không hài lòng chính là, tướng ngủ của vị Tứ ca này quá kém, mỗi ngày y tỉnh lại đều phát hiện cánh tay của đối phương khoát lên người mình, có đôi khi còn ép đến y không thở nổi.
Ngày thứ hai sau khi Dận Tộ tỉnh lại, những huynh đệ khác đều đã hồi cung, chỉ để lại Dận Chân bồi y, lại điều dưỡng thêm chừng mười ngày, thời điểm hai người hồi cung cũng tới.
Dận Tộ sáng sớm đã bị bọn hạ nhân đánh thức tu chỉnh quần áo trang sức, đợi dùng điểm tâm cùng Dận Chân xong liền đưa vào xe ngựa.
Dận Tộ có chút lo lắng sau khi vào cung sẽ bị tách khỏi Dận Chân, đến lúc đó phải hành lễ thế nào, xưng hô ra sao y cũng không biết. Bất quá cũng may loại lo lắng này không biến thành sự thật, Dận Chân vẫn cứ dẫn theo y, bắt đầu từ Thái hoàng thái hậu, dựa theo bài vị từ cao đến thấp trong hậu cung, từng cái từng cái cúi lạy hành lễ.
Dận Tộ tuy rằng là lần đầu tiên hành lễ đập đầu, thế nhưng thân thể lại làm được vô cùng thuần thục, giống như những thứ cấp bậc lễ nghĩa này đã khắc sâu vào trong xương tủy của y vậy, khiến Dận Tộ đỡ hao tốn rất nhiều tâm trí.
Lúc rời khỏi cung của Thái hoàng thái hậu, Dận Tộ nhìn Dận Chân vẫn luôn nghiêm mặt đi phía trước, trong lòng có chút kỳ quái, y chính là tùy tiện đã quen, kiếp trước cũng không phải đại nhân vật gì, muốn quỳ cũng là quỳ đến không chút áp lực, dù sao cũng là trưởng bối của cái thân xác này —— vị Tứ ca kiếp trước cũng không biết là tôn Hoàng đế nào vì cái gì quỳ còn giòn giã hơn cả y?
Dận Tộ âm thầm phỏng đoán, nếu không phải do vị Tứ ca này tới sớm, đối với cái thân phận hiện tại đã quen thuộc thì chính vì hắn vốn cũng là Hoàng đế nào đó của triều Thanh —— quỳ chính lão tổ tông của mình tự nhiên là quỳ đến an tâm thoải mái.
Lạy qua hết một vòng, chờ đến Vĩnh Hòa cung của Đức phi thì Dận Tộ đã là cả tâm lẫn thân đều mỏi nệt, chỉ sợ lộ ra sơ hở mà cường chống tinh thần ứng đối. Đáng ghét hơn chính là mỗi một người đều dùng ánh mắt thương tiếc từ ái nhìn y, những câu an ủi nghe đi nghe lại một lần rồi một lần, quả thực khiến y sắp tan vỡ.
May mà không có ai hoài nghi y là giả, dù cho y có biểu hiện không quá giống.
Nghĩ đến cũng đúng, vốn là bình thường an ổn đi chủng đậu, kết quả…
Trước hết là nhiễm bệnh đậu mùa, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.
Khó khăn lắm mới nhặt về được một cái mạng lại phát hiện bị tâm tật, từ nay về sau tiền đồ tối tăm, đừng nói là cái vị trí kia, ngay cả muốn làm hiền vương cũng khó.
Tâm tật còn chưa ổn định liền biết được người hạ độc thủ với mình lại chính là ma ma thân cận nhất, sau đó ma ma lại còn đập đầu chết trước mặt y, máu và não bắn lên khắp người….
Tràng cảnh đáng sợ như vậy, cho dù chỉ tưởng tượng một chút cũng khiến người ta hết hồn, huống chi toàn bộ những kinh lịch đó đều xảy ra trên người một hài tử năm sáu tuổi —— Nếu y không có chút thay đổi mới thực sự là chọc người khả nghi đâu!
“Dận Tộ… Dận Tộ…” Còn chưa bước vào cửa lớn của Vĩnh Hòa cung, Dận Tộ đã bị một cái ôm mềm mại bao lấy, thanh âm nức nở trừ trên đầu truyền đến: “Dận Tộ… Dận Tộ… Dận Tộ của ngạch nương…”
Nước mắt ấm áp rơi lên cổ Dận Tộ, chảy dọc vào vai y, nữ nhân đang khóc đến không còn hình tượng kia gắt gao ôm y vào lòng, gương mặt lung tung cọ lên người y, phảng phất đã bị lạnh lẽo quá lâu muốn tìm chút nhiệt độ trên người hài tử, hoặc giả là muốn hợp lại mọi lực lượng của mình, truyền hơi ấm cho y, hy vọng khiến y hòa hoãn.
“Ngạch nương…” Mũi của Dận Tộ chua xót lợi hại, nước mắt không chế trụ được rơi xuống: “Dận Tộ nhớ ngươi…”
“Dận Tộ…” Đức phi không biết phải an ủi nhi tử của mình như thế, chỉ biết ôm chặt lấy y, nghe nhịp tim của y, cảm nhận được sự sống trên người y lại nức nở: “Dận Tộ… Dận Tộ của ngạch nương…”
Không biết qua bao lâu Đức phi rốt cuộc cũng nhớ ra bọn họ chưa vào phòng, lập tức muốn ôm Dận Tộ vào trong, bất quá chân lại mềm không đứng lên nổi, phải dựa vào cung nữ dìu đỡ.
Dận Chân lẳng lặng đứng một bên, yên tĩnh nhìn đám người vây quanh hai mẫu tử rời đi, qua một hồi lâu mới có thái giám tới gần, nói: “Tứ a ca, sao ngài không đi vào?”
Dận Chân thản nhiên nói: “Phiền ngươi bẩm báo Đức ngạch nương, nói ta ngày mai sẽ trở lại thỉnh an.”
Dận Chân vừa rời đi hai bước, chợt nhớ tới vừa rồi mình quên báo cho cung nhân buổi tối Dận Tộ sẽ gặp ác mộng, nghìn vạn lần không cần phân phó cung nữ trực đêm, còn có tim của đệ ấy không khỏe, có rất nhiều thứ không thể dùng…
Hắn vừa xoay người muốn nói rõ lại chợt thấy cửa cung trống rỗng, bên ngoài một người cũng không có, bên trong Vĩnh Hòa cung thân ảnh của thái giám và cung nữ không ngừng hoảng động, ngôn ngữ của Đức phi cũng vì xúc động mà có chút không mạch lạc phân phó bọn họ làm cái này làm cái kia, một giọng hài đồng thanh thúy vang lên: “Ngạch nương, Tứ ca đâu? Vì sao không thấy Tứ ca?”
Dận Chân nghe có người đáp “Tứ a ca ngày mai sẽ đến thỉnh an”, thì hơi bước nhanh đến, chợt thanh âm của Đức phi lọt vào tai: “Tìm hắn làm gì, nếu không phải hắn ngươi cũng không cần chịu tội lớn như vậy…”
Bước chân của Dận Chân sững lại, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
——
Ở Vĩnh Hòa cung dùng bữa trưa xong lại ăn ngon ngủ đẫy một giấc liền đến tận chiều, ý chỉ của Khang Hy cũng truyền đến nói cho phép Dận Tộ ngủ lại Vĩnh Hòa cung một đêm. Lúc nàyDận Tộ mới nhớ tới, kiếp trước y đến tận hai mươi tuổi cũng chưa từng sống độc lập, bất quá cái thân xác nho nhỏ của Dận Tộ mới năm tuổi ba tháng này đã sớm rời khỏi cha mẹ ‘ra sống riêng’ rồi.
Ngày hôm sau ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, Đức phi tự mình thay y mặc quần áo, còn nhắc: “Ngày mai lại phải đi Thượng Thư phòng đọc sách rồi, không thể tiếp tục ngủ nướng. Vạn tuế gia sau khi lâm triều muốn gặp ngươi, ngươi phải…”
Chợt nhớ đến nhi tử có tâm tật, dừng một chút liền sửa miệng: “… Phải ngoan ngoãn, đừng chọc Vạn tuế gia chán ghét mà vứt bỏ, biết không?”
Dận Tộ gật đầu: “Ngạch nương, nhi tử đã trưởng thành, tự con mặc…”
Đức phi chọc nhẹ trán y, cười nói: “Thật đúng là trưởng thành, biết xấu hổ!”
Lại nói: “Dận Tộ của ngạch nương từ nhỏ đã là là chủ tử, đừng nói hiện tại, cho dù đã trưởng thành, đã già rồi cũng sẽ có người hầu hạ. Đến đây, ngạch nương giúp con chải tóc.”
Đợi thu thập xong chuẩn bị dùng điểm tâm, cung nhân lại bẩm báo nói Tứ a ca đã đến, mặt của Đức phi lạnh xuống, nói: “Hắn tới làm cái gì?”
Rốt cuộc vẫn phân phó cung nhân mời đối phương tiến vào.
Qua một hồi chào hỏi quy củ, Dận Chân nói: “Lát nữa Hoàng a mã triệu kiến, nhi tử liền cùng Lục đệ đi.”
Đức phi biết Khang Hy thích xem đám con mình ngươi hữu đệ cung, gật đầu nói: “Làm khó ngươi cân nhắc.”
Lại nói: “Dận Tộ ngày mai lại phải đi Thượng Thư phòng, tuổi của y còn nhỏ, thân thể lại yếu, ngươi phải chiếu cố nhiều một chút.”
Dận Chân đáp ứng, nói: “Bên cạnh viện của nhi tử còn một gian trống, nếu ngạch nương đồng ý, nhi tử sẽ xin Hoàng a mã cho Lục đệ chuyển đến.”
Dận Tộ nói: “Tứ ca, để đệ nói.”
Đức phi và Dận Chân sửng sốt, Dận Tộ nói: “Tam ca vốn ngụ bên cạnh đệ, ngươi ấy thích nhất là miên man suy nghĩ, nếu Tứ ca đi xin Tam ca nhất định sẽ cho rằng chúng ta bố trí hắn trước mặt Hoàng a mã, ám chỉ hắn không biết chiếu cố đệ đệ!”
Dận Chân không ngờ vị đệ đệ tuổi tác còn nhỏ, bộ dạng ngây thơ của mình lại có tâm tư thông thấu như vậy.
Đức phi lại nói: “Tứ ca của con tự có tính toán, Dận Tộ con chỉ cần im lặng là được, dính vào làm gì?”
Lại nói: “Lão Tứ a, cũng không phải ngạch nương muốn nói con, hiện tại con niên kỷ còn nhỏ, chăm chỉ đọc sách mới là đúng đắn, đừng mãi tơ tưởng những thứ không nên. Lần trước còn thực sự mở mày mở mặt trước Vạn tuế gia nhưng lại thiếu chút nữa khiến Lão Lục mất mạng, cũng may Lão Lục là do ngạch nương sinh, bằng không…”
Mặc dù biết Dận Chân là bình cũ rượu mới, trái tim thiên chuy bách luyện, thế nhưng nhìn tiểu nam hài sáu bảy tuổi cúi đầu nghe mẹ mình nói từng câu chọc thẳng vào tim Dận Tộ vẫn cảm thấy xót xa, nghĩ thầm may mà y không phải trọng sinh thành Dận Chân, bằng không gặp phải một người mẹ bất công như vậy chẳng phải thương tâm đến chết?
Y liền cắt lời Đức phi, cười nói: “Ngẫm lại nhi tử đều cảm giác mình mạng lớn, nếu không phải vừa lúc các Thái y am hiểu bệnh đậu mùa đều canh giữ ở Tị đậu sở, nhi tử nói không chừng thực sự sẽ không còn gặp được ngạch nương…”
Dận Chân vẫn cúi đầu chợt ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua lại thấy Dận Tộ cười cười với mình, thanh âm hài đồng tiếp tục nói: “Đây là nhi tử có phúc, ngạch nương ngẫm lại, người muốn giết nhi tử vậy mà chính là Lý ma ma, nếu không có chuyện chủng đậu lần này, chờ nàng dùng thủ đoạn tà môn gì khác, nhi tử chỉ sợ cho dù có một trăm cái mạng cũng không đủ bồi!”
Đức phi ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến Lý ma ma là do chính mình chọn cho Dận Tộ cũng là vạn phần hối hận, càng không muốn kéo lại hồi ức không tốt của hài tử, liền xoa xoa đầu hài tử, cười nói: “Huynh đệ các ngươi cảm tình tốt, ngạch nương không xen vào nữa có được chưa? Mau ăn cho xong rồi cùng Tứ ca của con đi gặp Vạn tuế gia.”
Các a ca trong cung không được ngồi kiệu, Dận Chân dẫn Dận Tộ một đường đi tới, hỏi: “Lục đệ có mệt hay không, có cần gọi nô tài cõng không?”
Dận Tộ lắc đầu.
Dận Chân lại hỏi: “Tối hôm qua có ngủ ngon? Còn nhìn thấy ác mộng?”
Hôm qua Dận Tộ là ngủ cùng Đức phi, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được thế nhưng lại ngoài ý muốn vô cùng thích ứng, vừa nhắm mắt liền đến hừng đông. Dận Tộ sợ lời nói thật sẽ làm Dận Chân thương tâm, do dự một lát rồi nói: “Không nhớ rõ có thấy ác mộng không.”
Bộ dạng này rơi vào trong mắt Dận Chân lại thành Dận Tộ sợ chính mình lo lắng, cố ý nói không nhớ rõ, thở dài, cũng học hành động của Đức phi xoa xoa đầu y.
Người đệ đệ này hắn thực sự rất muốn chán ghét, thế nhưng vô luận thế nào lại đều không chán ghét được…
Người đệ đệ này là bởi vì hắn nên sống sót, cũng bởi vì hắn mới mắt tâm tật, y yếu như vậy cũng nhỏ như vậy, khiến hắn không tự chủ liền xem y trở thành trách nhiệm của mình.
Mà thôi mà thôi, trước tiên cứ chiếu khán, đợi y lớn thêm chút nữa hẳn buông tay ra!
Tác giả :
Duo Duo